"Từ khi nào mà anh lại dẻo miệng thế? Lúc trước khi quen em tán gái nhiều lắm à?"
Trình Tranh lắc đầu, lại hôn lên môi Mã Dao một cái rồi nói.
"Không.

Em là đầu tiên."
Anh đưa cô đến công viên, hai người đi vòng quanh một hồi, cũng giống như những đôi tình nhân khác mà tay trong tay cùng nhau.

Dưới những tán cây lớn, chỉ cần gió lùa vào liền có một trận lá đổ, Mã Dao ngồi bên cạnh Trình Tranh trên băng ghế dài.
"Lần đầu tiên em có cảm giác này, đúng là có chút không quen."
Anh nghiêng đầu sang, nhìn cô đang áp mặt lên vai mình mà khẽ cười hỏi.
"Cảm giác gì?"
"Là sự ấm áp của một người khác cho em, thay vì em phải tự mình tạo ra nó."
Anh hơi im lặng một chút, dường như hiểu được trái tim của cô không giống với những cô gái khác.

Một cô gái từng chịu bất hạnh vì cha mẹ mất sớm, tuổi thơ không hề êm đẹp khi phải tự mình nuôi sống bản thân, nhìn những người khác được hạnh phúc.

Anh sống trong sự đầy đủ ấm no bao nhiêu, thì anh lại càng thương cô vì sống thiếu thốn bấy nhiêu.
Thấy anh không nói gì, Mã Dao sợ mình sến súa quá khiến anh chê cười nên ngẩng đầu lên xem.


Đáy mắt ánh ngập tràn tia sáng, như một bầu trời đầy sao chiếu rọi giữa đêm đen.

Anh hôn lên mi mắt của cô, nhẹ nhàng nói.
"Từ giờ anh sẽ cho em những gì mà trước đây em đã không có được."
Cô lắc đầu cười.
"Ba mẹ của em, anh cho bằng cách nào?"
Trình Tranh đảo mắt nhìn, rõ ràng cô gái này vẫn chưa chịu mở hết lòng mình với anh, vẫn còn sợ sẽ bị tổn thương chỉ vì bất kì lí do nào đó.

Anh dang tay ra ôm lấy Mã Dao, cô khẽ run lên giống như ngạc nhiên, cũng giống như xúc động.
"Ba mẹ của anh là ba mẹ của em, còn có bà nội nữa."
Hai người ngồi trên băng ghế hơn 1 tiếng đồng hồ mới rời đi.

Trình Tranh rẽ hướng đi một đoạn đường khác thay vì về nhà của Mã Dao khiến cô ngạc nhiên.

"Đi đâu vậy?"
"Khách sạn."
"Hả?"
Cô mở tròn xoe mắt nhìn anh, cứ nghĩ mình vì buồn ngủ nên nghe nhầm nhưng không, anh thật sự đang chạy trên đoạn đường đến khách sạn.

Xung quanh nhà của cô có nhiều hàng xóm như vậy, từ trước đến giờ cô trong mắt bọn họ vẫn là cô gái độc thân, ít nói.

Anh không muốn bọn họ suy nghĩ xấu về cô, cũng không muốn mình bị làm phiền như lần trước đậu xe ở ngã ba đường.
Đứng nhìn Trình Tranh đang ở quầy lễ tân khách sạn, Mã Dao nuốt nước bọt.

Nếu như bây giờ anh thật sự muốn làm chuyện đó với cô, thì cô có thể bỏ trốn không? Cô vẫn chưa được ngủ, không còn đủ hứng thú để chạm vào anh dù anh có phơi bày cơ thể cường tráng trước mặt.

Anh quay sang nhướn mày, ý bảo cô cùng mình đi lên phòng.

Lúc vừa nghe tiếng vặn nấm đấm cửa của Trình Tranh, Mã Dao hồi hộp quay lại cười gượng hỏi.
"Chúng ta...!Vào đây để ngủ sao?"
Anh nhăn đầu lông mày, thấy cô hơi lạ.
"Ừ! Thì vào đây để ngủ mà?"
Cô gật gật đầu, cũng không ngốc đến mức tự mình đề cập đến chuyện chăn gối đó.


Đặt túi xách xuống bàn, cô thấy không khí hơi ngộp nên mới đi đến kéo rèm cửa sổ ra.

Cảnh đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn le lói vài ngọn đèn trên vài căn phòng chưa tắt, xe cộ thưa thớt.

Trình Tranh bất ngờ ôm lấy cô từ sau lưng, hôn lên cổ cô khiến cô nổi da gà.
"Anh...!Sao anh không nằm đi?"
"Em sao vậy? Sợ anh làm gì em sao?"
Mã Dao lắc đầu, lấy ra chút sự kiêu ngạo còn lại trong thâm tâm mình ra đấu trí với anh.
"Sao em phải sợ? Nếu như anh muốn làm gì em, thì đã nôn nóng đến mức không nhịn được khi vừa đi vào rồi."
Sau gáy của cô truyền đến một hơi thở, ấm áp, có tiếng nói trầm trầm của anh, trầm đến mức cứ như chỉ muốn truyền vào tai của mỗi mình cô.
"Bây giờ chưa muộn mà!"
Người của Mã Dao đột nhiên bị nhấc bổng lên, anh bế cô vững chắc đi đến giường khiến cô hốt hoảng.

Lần này cô đánh đòn tâm lí không đúng chỗ, làm khơi dậy dục vọng trong người anh rồi sao? Cô căng thẳng đến nỗi nhìn anh không chớp mắt, cảm nhận cơ thể mình từ từ được hạ xuống tấm nệm êm ái, nhìn thấy anh cởi áo ra.

Nhìn yết hầu của Trình Tranh đưa đẩy lên xuống, nhìn ánh mắt tối đục của anh đang dán trên người mình, Mã Dao nuốt nước bọt.

Rồi cơ thể anh nhẹ nhàng phủ xuống, hôn lên môi cô, rất chậm rãi.

Cô theo phản xạ mà vòng tay ôm lấy cổ anh, đón nhận nó, đáp trả lại nó, không chút kiêng nể.

Trình Tranh thích sự chủ động này của cô, như vậy anh càng có cớ để tiến đến chiếm trọn cô hơn nữa.

Nụ hôn ấy trượt dài xuống cổ, rơi lên xương quai xanh, anh cắn lên đó một cái, Mã Dao khẽ run người, cô thấy mình nhạy cảm hơn trước rất nhiều.
Bàn tay của Trình Tranh không chịu để yên một chỗ mà luồng vào bên dưới váy của cô, vì đây là một chiếc váy liền lại co giãn khá tốt nên anh dễ dàng luồng sâu vào tận bên trên, xoa nắn bầu ngực tròn trịa của cô.


Cô thấy ngực mình căng phồng, tim thì đập loạn xạ, dường như không thể nào chiếm thế chủ động nỗi, càng giống như bị anh áp chế hoàn toàn.
Anh nhẹ nhàng cởi váy của Mã Dao ra, đường cong tuyệt đẹp lộ ra trước mắt, từ vòng eo cho đến khuôn ngực đầy đặn.

Cơ thể của một cô gái tuổi đôi mươi lại có thể đẹp mê hồn như vậy, anh thấy mình thật may mắn, lẫn một chút tự cao khi có được cô.

Áp môi mình lên môi cô, anh cởi áo lót của cô ra một cách thuần thục vì lần trước đã quen thuộc với nó.

Cô hơi bối rối, tay đặt lên ngực của anh rồi trượt xuống cơ bụng, xuống dưới một chút, chạm vào thắt lưng.

Anh nhìn cô, cười hỏi.
"Muốn anh cởi ra sao?"
Cô gật gật đầu mím môi, nét tinh nghịch này khiến Trình Tranh đắm chìm đến mức nguyện bị nó bao trọn.

Anh cởi thắt lưng ra ném sang một bên.
"Nhìn xem ai vừa nãy còn là một thiếu nữ ngây thơ kìa!"
"Bây giờ trông em lưu manh lắm đấy!"
....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương