Trịnh Tổng Chồng Cô Muốn Trèo Tường
-
Chương 57: Thật kì lạ
"Hả?"
"Anh yêu em..." Hắn chôn mặt vào bụng cô, hai tay ôm cô run lên. Trịnh Hy như bị sét đánh cho hỏng người, nhất thời bị ngây ra như phỗng...
Hắn... hắn vừa nói cái gì?
Hắn nói cái gì????
Mặt cô từ phơn phớt hồng, rồi trở nên đỏ bừng như cà chua cuối vụ. Hai tai cô cũng đỏ ửng lên, trái tim như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực.
Dừng lại! Không được đập như vậy! Không được!!!
Mãi không thấy cô nói gì, hắn bỗng lo lắng... Cô ấy... thấy kinh tởm sao... cô ấy ghét hắn rồi...?
Phùng Doãn Kha lấy hết can đảm ngẩng mặt lên, thấy làn da cô lan ra một màu đỏ rực. Cô xấu hổ ấn đầu hắn xuống "Đừng nhìn!!!"
"Tiểu... Tiểu Hy... Em đang... ngại...? Ư???" Hắn bị cô ấn mặt xuống đùi không thở được, giọng cô gắt lên, nhưng lại mang trong đó nỗi lúng túng không biết đặt tay đặt chân ở đâu "Anh im đi!"
"Ư...ưng...ại ao...e..ại...?" (Ư...nhưng... tại sao...em ngại?)
"Anh im đi! Tôi đánh chết anh giờ!" .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"An... hó...ở!!!" (Anh...khó...thở!!!)
Cô vội vàng bỏ tay ra, hắn hít lấy hít để không khí, muốn giết hắn rồi!
Phùng Doãn Kha nhanh chóng ôm chầm lấy cô, kéo cô vào ngực mình, hắn tựa mặt vào trán cô, gương mặt cả hai chỉ cách nhau có vài cm, cô cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi hừng hực phả vào mặt mình. Hai bàn tay hắn ôm lâý mặt cô, bẹo má "Em đang xấu hổ?"
"Không có!"
"Em còn chối!"
"Tôi không có chối!"
"Hừ!" Hắn đặt tay lên ngực trái của cô " Em xem, nhịp đập của em sao lại nhanh như vậy?"
"T...tôi..." Cô quay mặt đi, hắn mỉm cười, xoay mặt cô lại, trực tiếp hôn lên môi cô "Lúc em như thế này, trông dễ thương lắm đấy, anh không cưỡng lại được..."
"Anh...ư!" Cô bị hắn gì chặt trong lòng, đôi môi bị hắn day nghiến mãnh liệt. Cô đẩy hắn ra, đứng dậy "Tôi phải đến công ty! Đi làm!!!"
Trịnh Hy quay người bỏ đi nhanh khỏi căn phòng. Cánh cửa đóng cái rầm trước mặt, Phùng Doãn Kha phì cười, coi cái dáng bỏ chạy của cô ấy kìa...
Nhưng mà khoan đã!!!!
Hắn vừa tỏ tình với cô mà!!!
Cô còn chưa đáp lại hắn!!! Câu trả lời của hắn đâu???
Vòng tay hắn vẫn còn vương lại hơi ấm ngọt ngào của cô, khoé môi hắn nhếch lên thành một nụ cười...
Trịnh Hy ngồi trong xe ô tô, gục mặt vào vô lăng, hai tay bưng mặt đỏ bừng lên.
Tại sao lại như thế?
Cô đang bị làm sao thế này?
Đây không phải là lần đầu cô nghe lời tỏ tình từ người khác phái. Nhưng... cô đâu có như lúc này?
Cô nhìn gương mặt của mình qua kính chiếu hậu, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, mắt thì long lanh như muốn khóc, cô đâu có khóc đâu?
Cơ thể cô theo nhịp đập dữ dội của trái tim mà nóng bừng lên, như thể máu nóng dồn hết lên mặt, đầu cô như muốn bốc khói.
Thật kì lạ! Quá sức vô lí! Không khoa học chút nào! Không phải! Nhất định không phải!
Cô đi cả ngày không về. Phùng Doãn Kha từ vui mừng chuyển sang lo lắng, rồi hụt hẫng... Cô ấy... đang né tránh hắn sao?
Trịnh Hy không phải không về, mà là đi sang phòng khác, cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải... bỏ trốn như thế này!
Rõ ràng hắn là người phải sợ cô mới đúng!
Cuối cùng, hắn tóm được cô khi cô xuống bếp ăn tối.
Hừ, cô ấy bảo nắm rõ thời gian biểu của cô để làm gì ư? Để có thể xác định cô ở đâu càng rõ hơn!
Trịnh Hy vùng vằng trở lại phòng, giơ chân đạp hắn xuống giường "Anh ra sofa ngủ đi!"
Hắn nhíu mày, lân la ra chỗ cô chui trong chăn "Vợ, em bảo chúng ta có thể có con mà..."
"Thì làm sao!"
"Anh muốn có một đứa..."
Bốp!!!
Một bên má của hắn liền in đỏ chót năm vết ngón tay. Phùng Doãn Kha bị đuổi ra khỏi phòng không chút thương tiếc.
"Cút!" Tiếng cửa đóng sầm lại ngay trước mặt, hắn chỉ biết cào cửa mếu máo. Trịnh Hy còn rộng lượng vất cho hắn cái chăn với cái gối. Hắn đập cửa van nài
"Tiểu Hy, anh sai rồi! Anh xin lỗi!!! Cho anh vào đi!"
"..."
"Vợ ơi ngoài này lạnh lắm! Thương anh đi mà!!!"
"Huhuhu, anh sợ tối! Ngoài tối quá! Nhỡ ma nó bắt anh đi mất thì sao!!! Tiểu Hy! Mở cửa cho anh đi!!!"
"A a a a a a a Tiểu Hyyyyy, có maaaaa!!!"
"Vợ ơi anh biết lỗi rồi, lần sau anh không thế nữa đâu!!!"
Trịnh Hy "..."
Cô bịt tai chui trong chăn, tai không nghe tâm không phiền. Không mắng không đánh là hắn còn không biết sợ! Cho chừa cái tội vô lễ với cô đi!
Tối hôm đó, có con ma khóc nhè quấn chăn nằm ngoài cửa.
Sáng hôm sau, Trịnh Hy đã thu dọn đồ đạc, nói với hắn cùng trở về nước.
Phùng Doãn Kha ù ù cạc cạc, sao cô ấy không chịu nói trước cho hắn biết? Cứ để đến lúc xuất phát rồi cô mới thông báo!
Trịnh Hy nhìn lịch, thời gian gấp rút rồi, không còn nhiều nữa. Lời nói ngày đó cũng nên thực hiện rồi...
Hắn ngồi trên máy bay mất nửa ngày, về nhà mệt muốn xỉu. Cái cảm giác lệch múi giờ này nó... Vậy mà Trịnh Hy kéo hắn thẳng tới biệt thự bố mẹ cô ở.
Hắn suýt nữa thì bật khóc, cô ấy đang hành hắn đúng không???
Trịnh Hy để hắn ở lại đó, bản thân lái xe đi mất. Phùng Doãn Kha lúng túng không biết làm gì trong cái biệt thự rộng lớn này...
Ông bà Trịnh gọi hắn lên phòng, đẩy trước mặt hắn một quyển dày cộp "Cậu thích cái nào thì chốt lại."
"Anh yêu em..." Hắn chôn mặt vào bụng cô, hai tay ôm cô run lên. Trịnh Hy như bị sét đánh cho hỏng người, nhất thời bị ngây ra như phỗng...
Hắn... hắn vừa nói cái gì?
Hắn nói cái gì????
Mặt cô từ phơn phớt hồng, rồi trở nên đỏ bừng như cà chua cuối vụ. Hai tai cô cũng đỏ ửng lên, trái tim như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực.
Dừng lại! Không được đập như vậy! Không được!!!
Mãi không thấy cô nói gì, hắn bỗng lo lắng... Cô ấy... thấy kinh tởm sao... cô ấy ghét hắn rồi...?
Phùng Doãn Kha lấy hết can đảm ngẩng mặt lên, thấy làn da cô lan ra một màu đỏ rực. Cô xấu hổ ấn đầu hắn xuống "Đừng nhìn!!!"
"Tiểu... Tiểu Hy... Em đang... ngại...? Ư???" Hắn bị cô ấn mặt xuống đùi không thở được, giọng cô gắt lên, nhưng lại mang trong đó nỗi lúng túng không biết đặt tay đặt chân ở đâu "Anh im đi!"
"Ư...ưng...ại ao...e..ại...?" (Ư...nhưng... tại sao...em ngại?)
"Anh im đi! Tôi đánh chết anh giờ!" .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"An... hó...ở!!!" (Anh...khó...thở!!!)
Cô vội vàng bỏ tay ra, hắn hít lấy hít để không khí, muốn giết hắn rồi!
Phùng Doãn Kha nhanh chóng ôm chầm lấy cô, kéo cô vào ngực mình, hắn tựa mặt vào trán cô, gương mặt cả hai chỉ cách nhau có vài cm, cô cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi hừng hực phả vào mặt mình. Hai bàn tay hắn ôm lâý mặt cô, bẹo má "Em đang xấu hổ?"
"Không có!"
"Em còn chối!"
"Tôi không có chối!"
"Hừ!" Hắn đặt tay lên ngực trái của cô " Em xem, nhịp đập của em sao lại nhanh như vậy?"
"T...tôi..." Cô quay mặt đi, hắn mỉm cười, xoay mặt cô lại, trực tiếp hôn lên môi cô "Lúc em như thế này, trông dễ thương lắm đấy, anh không cưỡng lại được..."
"Anh...ư!" Cô bị hắn gì chặt trong lòng, đôi môi bị hắn day nghiến mãnh liệt. Cô đẩy hắn ra, đứng dậy "Tôi phải đến công ty! Đi làm!!!"
Trịnh Hy quay người bỏ đi nhanh khỏi căn phòng. Cánh cửa đóng cái rầm trước mặt, Phùng Doãn Kha phì cười, coi cái dáng bỏ chạy của cô ấy kìa...
Nhưng mà khoan đã!!!!
Hắn vừa tỏ tình với cô mà!!!
Cô còn chưa đáp lại hắn!!! Câu trả lời của hắn đâu???
Vòng tay hắn vẫn còn vương lại hơi ấm ngọt ngào của cô, khoé môi hắn nhếch lên thành một nụ cười...
Trịnh Hy ngồi trong xe ô tô, gục mặt vào vô lăng, hai tay bưng mặt đỏ bừng lên.
Tại sao lại như thế?
Cô đang bị làm sao thế này?
Đây không phải là lần đầu cô nghe lời tỏ tình từ người khác phái. Nhưng... cô đâu có như lúc này?
Cô nhìn gương mặt của mình qua kính chiếu hậu, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, mắt thì long lanh như muốn khóc, cô đâu có khóc đâu?
Cơ thể cô theo nhịp đập dữ dội của trái tim mà nóng bừng lên, như thể máu nóng dồn hết lên mặt, đầu cô như muốn bốc khói.
Thật kì lạ! Quá sức vô lí! Không khoa học chút nào! Không phải! Nhất định không phải!
Cô đi cả ngày không về. Phùng Doãn Kha từ vui mừng chuyển sang lo lắng, rồi hụt hẫng... Cô ấy... đang né tránh hắn sao?
Trịnh Hy không phải không về, mà là đi sang phòng khác, cô cũng không hiểu tại sao mình lại phải... bỏ trốn như thế này!
Rõ ràng hắn là người phải sợ cô mới đúng!
Cuối cùng, hắn tóm được cô khi cô xuống bếp ăn tối.
Hừ, cô ấy bảo nắm rõ thời gian biểu của cô để làm gì ư? Để có thể xác định cô ở đâu càng rõ hơn!
Trịnh Hy vùng vằng trở lại phòng, giơ chân đạp hắn xuống giường "Anh ra sofa ngủ đi!"
Hắn nhíu mày, lân la ra chỗ cô chui trong chăn "Vợ, em bảo chúng ta có thể có con mà..."
"Thì làm sao!"
"Anh muốn có một đứa..."
Bốp!!!
Một bên má của hắn liền in đỏ chót năm vết ngón tay. Phùng Doãn Kha bị đuổi ra khỏi phòng không chút thương tiếc.
"Cút!" Tiếng cửa đóng sầm lại ngay trước mặt, hắn chỉ biết cào cửa mếu máo. Trịnh Hy còn rộng lượng vất cho hắn cái chăn với cái gối. Hắn đập cửa van nài
"Tiểu Hy, anh sai rồi! Anh xin lỗi!!! Cho anh vào đi!"
"..."
"Vợ ơi ngoài này lạnh lắm! Thương anh đi mà!!!"
"Huhuhu, anh sợ tối! Ngoài tối quá! Nhỡ ma nó bắt anh đi mất thì sao!!! Tiểu Hy! Mở cửa cho anh đi!!!"
"A a a a a a a Tiểu Hyyyyy, có maaaaa!!!"
"Vợ ơi anh biết lỗi rồi, lần sau anh không thế nữa đâu!!!"
Trịnh Hy "..."
Cô bịt tai chui trong chăn, tai không nghe tâm không phiền. Không mắng không đánh là hắn còn không biết sợ! Cho chừa cái tội vô lễ với cô đi!
Tối hôm đó, có con ma khóc nhè quấn chăn nằm ngoài cửa.
Sáng hôm sau, Trịnh Hy đã thu dọn đồ đạc, nói với hắn cùng trở về nước.
Phùng Doãn Kha ù ù cạc cạc, sao cô ấy không chịu nói trước cho hắn biết? Cứ để đến lúc xuất phát rồi cô mới thông báo!
Trịnh Hy nhìn lịch, thời gian gấp rút rồi, không còn nhiều nữa. Lời nói ngày đó cũng nên thực hiện rồi...
Hắn ngồi trên máy bay mất nửa ngày, về nhà mệt muốn xỉu. Cái cảm giác lệch múi giờ này nó... Vậy mà Trịnh Hy kéo hắn thẳng tới biệt thự bố mẹ cô ở.
Hắn suýt nữa thì bật khóc, cô ấy đang hành hắn đúng không???
Trịnh Hy để hắn ở lại đó, bản thân lái xe đi mất. Phùng Doãn Kha lúng túng không biết làm gì trong cái biệt thự rộng lớn này...
Ông bà Trịnh gọi hắn lên phòng, đẩy trước mặt hắn một quyển dày cộp "Cậu thích cái nào thì chốt lại."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook