Trịnh Nguyễn Tranh Hùng
-
Chương 207: Đặng Siêu 2
Đặng Siêu 2
Đặng phu nhân dậy từ rất sớm, chải đầu trang điểm cẩn thận, ăn mặc chỉnh tề. Hôm nay là mùng một tết, bà đang chờ hai đứa con trai của mình tới chúc mừng. Đứa con cả nghỉ ngơi ở nhà. Đứa con thứ thì buổi tối mới phải đi trực, ban ngày hẳn là có thời gian. Đặng phu nhân đã đợi mấy tháng rồi, chỉ trông ngóng ngày này để có thể đoàn viên với con cái. Trong Đặng phủ rất yên tĩnh. Mọi người đều tụ tập ở từ đường, chuẩn bị tế tổ đầu tháng. Lúc này, ngoài cửa viện truyền tới tiếng bước chân. Đặng Phu nhân run rẩy một cái, vội vàng ra lệnh cho thị nữ
- Mau đi xem có phải là trưởng công tử tới hay không?
Thị nữ đi ra ngoài. Một lát sau dẫn theo một người gia nhân khác vào trong viện. Đây là quản gia trong phủ của anh trai đặng siêu, Đặng Tử Long. Ông ta khom người thi lễ nói:
Lão gia bảo tôi tới là để bẩm báo cho phu nhân một tiếng. Hôm nay là mùng một tết, theo phong tục, phu nhân phải về nhà mẹ đẻ. Lão gia cũng phải đi theo. Cho nên hôm nay không tới được, mong lão phu nhân thông cảm.
Trong lòng của Đặng phu nhân trở nên lạnh lẽo, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng im lặng không nói gì, một lúc lâu mới thở dài nói:
“Người đâu, thưởng cho quản gia một đồng tiền, cảm tạ đã đến truyền tin.”
“Đa tạ lão phu nhân. Tiểu nhân xin cáo từ.”
Quản gia đi rồi, Đặng Phu nhân yên lặng ngồi đó. Ánh mắt dần dần đỏ lên. Đây là đứa con cả không quan tâm mình. Chẳng lẽ mình cứ cô đơn vượt qua nốt quãng đời còn lại sao? Lúc này lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Thị nữ hô lên một tiếng nói:
“- Nhị công tử đã tới.
Đặng Phu nhân lập tức mừng rỡ, vội vàng lau hết nước mắt, đi ra đón. Vừa ra khỏi cửa đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Đặng Siêu quỳ ở trong sân, đang lau nước mắt nói:
“Nương, nương cứu con một mạng với!”
Đã… Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Đặng Phu nhân mơ hồ có một cảm giác không ổn.
Đặng Siêu khóc nói:
“ Con ở bên ngoài thiếu một khoản nợ, người ta sắp giết hài nhi rồi”!
Đặng Phu nhân chỉ cảm thấy một trận nhức đầu hoa mắt xông tới, gần như gã sấp xuông. Thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng kêu lên:
- Phu nhân! Phu nhân!
Trái tim của Đặng Phu nhân như bị đao cắt. Mới đầu năm mới, không ngờ đứa con lại tới chỗ mình đòi tiền. Mình đã làm chuyện gì mà lại sinh ra một đứa con nghiệp chướng như vậy. Sau một lúc lâu, bà kìm nén nỗi đau trong lòng, chậm rãi nói:
- Ngươi không biết hôm nay là mùng một tết hay sao?
- Con biết, nhưng đã không còn cách nào khác. Ngoại trử mẫu thân ra, ai có thể cứu con
- Câm mồm!
Đặng Phu nhân rốt cuộc không kìm nổi đau đớn trong lòng, giận dữ mắng mỏ y:
“- Ta hận chính mình đã quá mềm lòng. Lần nào ngươi cũng nói mình sẽ hối cải. Nhưng ngươi đã từng hối cải qua chưa? Ngươi nghĩ lại xem, đây là lần thứ mấy ngươi nói như vậy rồi? Đòi tiền ta còn chưa đủ, còn trộm, còn đoạt. Đem tất cả những thứ đáng giá của nhà này đều mang đi hết. Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Đặng Siêu chỉ biết dập đầu, khóc không ra tiếng:
“ Nếu con không thể trả hết nợ, thì chỉ còn một con đường chết mà thôi.”
Dù sao vẫn là con của mình, Đặng phu nhân lại mềm lòng. Bà thở dài một tiếng, quay đầu ra lệnh cho thị nữ:
- Ngươi, đi cầm cái tùi ở đầu giường đến đây
Kể từ sau khi trượng phu chết, Đặng Phu nhân không hề thiếu tiền, Tuy nhiên mấy năm qua bị đứa con thứ bóc lột, còn thừa lại không còn nhiều. Một lát sau, thị nữ đi ra. Đặng Phu nhân nói:
- Cái này là cha ngươi cho ta năm xưa. Ngươi cầm lấy trả nợ đi. Hy vọng từ nay ngươi có thể sửa chữa, một lần nữa làm người.
Đặng Siêu nhìn vào, chỉ thấy có một chút ít đồ, trong lòng cực kỳ thất vọng. Số tiền này còn không trả đủ một thành khoản nợ của y. Y lại khóc lớn nói:
- Nương, số tiền này không đủ! Ngay cả một thành còn không đủ. Con chỉ còn con đường chết mà thôi.
Đặng Phu nhân nghe thấy còn chưa đủ một thành của khoản nợ, hai mắt tối sầm, ngã vật xuống đất, trong khi thị nữ cố sức vực bà dậy thì Đặng Siêu tiến tới túm lấy cái túi trong tay mẫu thân rồi vội vàng chạy đi. Mặc kệ nhiều hay ít, có còn vẫn hơn không, lần sau lại đến đòi… Khi Đặng Phu nhân chậm rãi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường. Thầy thuốc có tới qua, nói rằng không có vấn đề gì, chỉ là tức giận công tâm mà thôi. Bà nghĩ đến hai đứa con của mình không ngừng rơi nước mắt. Thị nữ thở dài an ủi bà: - Phu nhân cũng đừng trách Nhị công tự. có lẽ. Không phải vì bất đắc dĩ, y cũng không tới nơi này đòi tiền. Đặng Phu nhân ngừng khóc. Bà lau nước mắt hỏi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến Siêu nhi phải bất đắc dĩ?”
Thị nữ nói:
Bẩm phu nhân, đám người làm nói rằng. Kỳ thực khoản nợ mà Nhị công tử nợ, bất quá khoảng Một ngàn đồng vàng mà thôi. Nhưng khoản nợ đó bị kéo dài một năm, đã tăng lãi lên tới năm ngàn đồng. Hôm nay nếu còn không trả, số tiền đó sẽ lên tới mười ngàn đồng,”
Đặng Phu nhân cắn răng một cái hỏi:
“Rốt cuộc nó vay của ai
“ Sòng bạc đó của họ Hoàng”
Thị nữ lại nói tiếp”
“Bất quá nếu để thế tử biết được, sợ rằng Nhị công tử sẽ bị đuổi khỏi đông cung, tiền đồ từ đây mất sạch
Đặng phu nhân nhắm mắt thở dài.
Hơn một năm qua việc canh tranh trong triều đình Đại Nam này một căng thẳng, thế nhưng đến hiện tại. Có lẽ là do gần tới năm mới, cho nên việc tranh đấu trong triều đình cũng được hòa hoãn lại. Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Phúc Đảm và Nguyễn Phúc Đán cũng không hề làm ra chuyện gì gây hại lẫn nhau (1) Điều này khiến tinh thần liên tục căng như dây đàn của Nguyễn Anh giãn bớt lại. Buổi sáng, y đi tới thái miếu, tham gia buổi lễ tế tổ. Giữa trưa thì quay trở về cung điện của mình.
Thế nhưng trong phủ của Ứng Hòa Công hắn. Nguyễn Phúc Đán đang ngồi trên chiếc ghế thái sư, một tay bưng trà chậm rãi thưởng thức, một bên thì trầm tư suy nghĩ những bước kế hoạch cho năm tới.
Trong lòng Nguyễn Phúc Đán cũng đang suy đoán, sở dĩ việc Ông nội không đề cập tới việc mình và Phúc Đảm. có phải vì Hoàng thượng sợ việc tranhh giành của hai hoàng tử khiến Đại Nam gặp phải ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên mới tạm thời đem việc này để lại một bên. Nhưng càng nghĩ, Nguyễn Phúc Đán càng cảm thấy suy nghĩ của Nguyễn Anh không đơn giản như vậy. Có lẽ Hoàng thượng chưa còn hết nghi kỵ đối với mình. Đang đợi cơ hội để bắt được nhược điểm của mình. Có lẽ, Hoàng gia gia nhận thấy, cướp đi binh quyền của mình, củng cố địa vị của Thái Tử, mới là việc đúng đắn để ổn định giang sơn Đại Nam. Nhưng y, Nguyễn Phúc Đán không phải là con cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết?
Trong lòng Nguyễn Phúc Đán không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng thị vệ bẩm báo:
Điện hạ, có tin tức.
Nguyễn Phúc Đán lập tức phân phó:
“ Vào đây”
Cửa mở, một người thị vệ đi tới,
“ Hồi bẩm Điện hạ, có tin truyền tới, Thái tử cho người đến Nhà Nguyễn Văn Thành ủy lạo tặng rất nhiều vang bạc châu báu.”
tin tức này vừa đến lại khiến cho Nguyễn Phúc Đán đổ mồ hôi lạnh. Thái tử muốn lung lạc Nguyễn Văn Thành, là cho thấy hắn muốn đối phó với mình. Hiện tại, Nguyễn Phúc Đán mới hiểu ra, tình thế căn bản không có bình ổn. Thái tử đang muốn ổn định lại thế cục, đồng thời âm thầm lôi kéo Nguyễn Văn Thành. Nguyễn Phúc Đán bắt đầu ý thức được tình thế nghiêm trọng. Y lập tức phân phó:
Mau mời Chỉ huy sứ cấm vệ quân và Tôn Thất An tới đây.
Không bao lâu. Hai người bên trấn lần lượt đều đến
Nguyễn Phúc Đán mời hai người bọn họ ngồi xuống, lại sai người dâng trà.
Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì
Hứa Thiết cảm giác được tâm tình của Nguyễn Phúc Đán có chút bất ổn.
Nguyễn Phúc Đán khẽ thở dài một cái:
- Vừa mới nhận được tin tức từ thám báo. Thái tử muốn lung lạc nguyễn văn thành.
Hứa Thiết và Tôn Thất An nhìn nhau. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ giật mình. Đây rõ ràng là một tín hiệu. Ý nghĩa rằng Nguyễn Phúc Đán sắp bị thái tử sờ đến. Thậm chí có thể giam lỏng y. rất có thể giết chết.
Các ngươi nói xem, ta nên làm thế nào bây giờ?
Đặng phu nhân dậy từ rất sớm, chải đầu trang điểm cẩn thận, ăn mặc chỉnh tề. Hôm nay là mùng một tết, bà đang chờ hai đứa con trai của mình tới chúc mừng. Đứa con cả nghỉ ngơi ở nhà. Đứa con thứ thì buổi tối mới phải đi trực, ban ngày hẳn là có thời gian. Đặng phu nhân đã đợi mấy tháng rồi, chỉ trông ngóng ngày này để có thể đoàn viên với con cái. Trong Đặng phủ rất yên tĩnh. Mọi người đều tụ tập ở từ đường, chuẩn bị tế tổ đầu tháng. Lúc này, ngoài cửa viện truyền tới tiếng bước chân. Đặng Phu nhân run rẩy một cái, vội vàng ra lệnh cho thị nữ
- Mau đi xem có phải là trưởng công tử tới hay không?
Thị nữ đi ra ngoài. Một lát sau dẫn theo một người gia nhân khác vào trong viện. Đây là quản gia trong phủ của anh trai đặng siêu, Đặng Tử Long. Ông ta khom người thi lễ nói:
Lão gia bảo tôi tới là để bẩm báo cho phu nhân một tiếng. Hôm nay là mùng một tết, theo phong tục, phu nhân phải về nhà mẹ đẻ. Lão gia cũng phải đi theo. Cho nên hôm nay không tới được, mong lão phu nhân thông cảm.
Trong lòng của Đặng phu nhân trở nên lạnh lẽo, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng im lặng không nói gì, một lúc lâu mới thở dài nói:
“Người đâu, thưởng cho quản gia một đồng tiền, cảm tạ đã đến truyền tin.”
“Đa tạ lão phu nhân. Tiểu nhân xin cáo từ.”
Quản gia đi rồi, Đặng Phu nhân yên lặng ngồi đó. Ánh mắt dần dần đỏ lên. Đây là đứa con cả không quan tâm mình. Chẳng lẽ mình cứ cô đơn vượt qua nốt quãng đời còn lại sao? Lúc này lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Thị nữ hô lên một tiếng nói:
“- Nhị công tử đã tới.
Đặng Phu nhân lập tức mừng rỡ, vội vàng lau hết nước mắt, đi ra đón. Vừa ra khỏi cửa đã ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Đặng Siêu quỳ ở trong sân, đang lau nước mắt nói:
“Nương, nương cứu con một mạng với!”
Đã… Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Đặng Phu nhân mơ hồ có một cảm giác không ổn.
Đặng Siêu khóc nói:
“ Con ở bên ngoài thiếu một khoản nợ, người ta sắp giết hài nhi rồi”!
Đặng Phu nhân chỉ cảm thấy một trận nhức đầu hoa mắt xông tới, gần như gã sấp xuông. Thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng kêu lên:
- Phu nhân! Phu nhân!
Trái tim của Đặng Phu nhân như bị đao cắt. Mới đầu năm mới, không ngờ đứa con lại tới chỗ mình đòi tiền. Mình đã làm chuyện gì mà lại sinh ra một đứa con nghiệp chướng như vậy. Sau một lúc lâu, bà kìm nén nỗi đau trong lòng, chậm rãi nói:
- Ngươi không biết hôm nay là mùng một tết hay sao?
- Con biết, nhưng đã không còn cách nào khác. Ngoại trử mẫu thân ra, ai có thể cứu con
- Câm mồm!
Đặng Phu nhân rốt cuộc không kìm nổi đau đớn trong lòng, giận dữ mắng mỏ y:
“- Ta hận chính mình đã quá mềm lòng. Lần nào ngươi cũng nói mình sẽ hối cải. Nhưng ngươi đã từng hối cải qua chưa? Ngươi nghĩ lại xem, đây là lần thứ mấy ngươi nói như vậy rồi? Đòi tiền ta còn chưa đủ, còn trộm, còn đoạt. Đem tất cả những thứ đáng giá của nhà này đều mang đi hết. Ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Đặng Siêu chỉ biết dập đầu, khóc không ra tiếng:
“ Nếu con không thể trả hết nợ, thì chỉ còn một con đường chết mà thôi.”
Dù sao vẫn là con của mình, Đặng phu nhân lại mềm lòng. Bà thở dài một tiếng, quay đầu ra lệnh cho thị nữ:
- Ngươi, đi cầm cái tùi ở đầu giường đến đây
Kể từ sau khi trượng phu chết, Đặng Phu nhân không hề thiếu tiền, Tuy nhiên mấy năm qua bị đứa con thứ bóc lột, còn thừa lại không còn nhiều. Một lát sau, thị nữ đi ra. Đặng Phu nhân nói:
- Cái này là cha ngươi cho ta năm xưa. Ngươi cầm lấy trả nợ đi. Hy vọng từ nay ngươi có thể sửa chữa, một lần nữa làm người.
Đặng Siêu nhìn vào, chỉ thấy có một chút ít đồ, trong lòng cực kỳ thất vọng. Số tiền này còn không trả đủ một thành khoản nợ của y. Y lại khóc lớn nói:
- Nương, số tiền này không đủ! Ngay cả một thành còn không đủ. Con chỉ còn con đường chết mà thôi.
Đặng Phu nhân nghe thấy còn chưa đủ một thành của khoản nợ, hai mắt tối sầm, ngã vật xuống đất, trong khi thị nữ cố sức vực bà dậy thì Đặng Siêu tiến tới túm lấy cái túi trong tay mẫu thân rồi vội vàng chạy đi. Mặc kệ nhiều hay ít, có còn vẫn hơn không, lần sau lại đến đòi… Khi Đặng Phu nhân chậm rãi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trên giường. Thầy thuốc có tới qua, nói rằng không có vấn đề gì, chỉ là tức giận công tâm mà thôi. Bà nghĩ đến hai đứa con của mình không ngừng rơi nước mắt. Thị nữ thở dài an ủi bà: - Phu nhân cũng đừng trách Nhị công tự. có lẽ. Không phải vì bất đắc dĩ, y cũng không tới nơi này đòi tiền. Đặng Phu nhân ngừng khóc. Bà lau nước mắt hỏi:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến Siêu nhi phải bất đắc dĩ?”
Thị nữ nói:
Bẩm phu nhân, đám người làm nói rằng. Kỳ thực khoản nợ mà Nhị công tử nợ, bất quá khoảng Một ngàn đồng vàng mà thôi. Nhưng khoản nợ đó bị kéo dài một năm, đã tăng lãi lên tới năm ngàn đồng. Hôm nay nếu còn không trả, số tiền đó sẽ lên tới mười ngàn đồng,”
Đặng Phu nhân cắn răng một cái hỏi:
“Rốt cuộc nó vay của ai
“ Sòng bạc đó của họ Hoàng”
Thị nữ lại nói tiếp”
“Bất quá nếu để thế tử biết được, sợ rằng Nhị công tử sẽ bị đuổi khỏi đông cung, tiền đồ từ đây mất sạch
Đặng phu nhân nhắm mắt thở dài.
Hơn một năm qua việc canh tranh trong triều đình Đại Nam này một căng thẳng, thế nhưng đến hiện tại. Có lẽ là do gần tới năm mới, cho nên việc tranh đấu trong triều đình cũng được hòa hoãn lại. Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Phúc Đảm và Nguyễn Phúc Đán cũng không hề làm ra chuyện gì gây hại lẫn nhau (1) Điều này khiến tinh thần liên tục căng như dây đàn của Nguyễn Anh giãn bớt lại. Buổi sáng, y đi tới thái miếu, tham gia buổi lễ tế tổ. Giữa trưa thì quay trở về cung điện của mình.
Thế nhưng trong phủ của Ứng Hòa Công hắn. Nguyễn Phúc Đán đang ngồi trên chiếc ghế thái sư, một tay bưng trà chậm rãi thưởng thức, một bên thì trầm tư suy nghĩ những bước kế hoạch cho năm tới.
Trong lòng Nguyễn Phúc Đán cũng đang suy đoán, sở dĩ việc Ông nội không đề cập tới việc mình và Phúc Đảm. có phải vì Hoàng thượng sợ việc tranhh giành của hai hoàng tử khiến Đại Nam gặp phải ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên mới tạm thời đem việc này để lại một bên. Nhưng càng nghĩ, Nguyễn Phúc Đán càng cảm thấy suy nghĩ của Nguyễn Anh không đơn giản như vậy. Có lẽ Hoàng thượng chưa còn hết nghi kỵ đối với mình. Đang đợi cơ hội để bắt được nhược điểm của mình. Có lẽ, Hoàng gia gia nhận thấy, cướp đi binh quyền của mình, củng cố địa vị của Thái Tử, mới là việc đúng đắn để ổn định giang sơn Đại Nam. Nhưng y, Nguyễn Phúc Đán không phải là con cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết?
Trong lòng Nguyễn Phúc Đán không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng thị vệ bẩm báo:
Điện hạ, có tin tức.
Nguyễn Phúc Đán lập tức phân phó:
“ Vào đây”
Cửa mở, một người thị vệ đi tới,
“ Hồi bẩm Điện hạ, có tin truyền tới, Thái tử cho người đến Nhà Nguyễn Văn Thành ủy lạo tặng rất nhiều vang bạc châu báu.”
tin tức này vừa đến lại khiến cho Nguyễn Phúc Đán đổ mồ hôi lạnh. Thái tử muốn lung lạc Nguyễn Văn Thành, là cho thấy hắn muốn đối phó với mình. Hiện tại, Nguyễn Phúc Đán mới hiểu ra, tình thế căn bản không có bình ổn. Thái tử đang muốn ổn định lại thế cục, đồng thời âm thầm lôi kéo Nguyễn Văn Thành. Nguyễn Phúc Đán bắt đầu ý thức được tình thế nghiêm trọng. Y lập tức phân phó:
Mau mời Chỉ huy sứ cấm vệ quân và Tôn Thất An tới đây.
Không bao lâu. Hai người bên trấn lần lượt đều đến
Nguyễn Phúc Đán mời hai người bọn họ ngồi xuống, lại sai người dâng trà.
Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì
Hứa Thiết cảm giác được tâm tình của Nguyễn Phúc Đán có chút bất ổn.
Nguyễn Phúc Đán khẽ thở dài một cái:
- Vừa mới nhận được tin tức từ thám báo. Thái tử muốn lung lạc nguyễn văn thành.
Hứa Thiết và Tôn Thất An nhìn nhau. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ giật mình. Đây rõ ràng là một tín hiệu. Ý nghĩa rằng Nguyễn Phúc Đán sắp bị thái tử sờ đến. Thậm chí có thể giam lỏng y. rất có thể giết chết.
Các ngươi nói xem, ta nên làm thế nào bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook