Ngày lại ngày trôi qua, mới đó mà đã đến ngày kết hôn của Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam.

Ba tuần trước anh đã đích thân sang Mỹ để lấy nhẫn cưới của cả hai.

Hôn lễ được tổ chức tại khách sạn xa hoa bậc nhất của Mộ Duật Hành, được trang trí đèn chùm lộng lẫy và rất nhiều hoa tươi.

Mộ Duật Hành đặt may ba bộ váy cưới cho Trình Ngữ Lam với tổng trị giá hơn 40 triệu USD.

Ai ai cũng choáng ngợp khi cô khoác lên người những chiếc váy cưới đắt đỏ mà hàng ngàn các cô gái đều mong ước.

Anh đã chi tiền rất mạnh tay với mục đích chỉ để cho cô cảm động, vui vẻ trong ngày hôn lễ của mình.

Trong phòng trang điểm, Trình Ngữ Lam cứ một sắc thái, cô thẫn thờ ngồi trước gương nhìn mình trong đó.

Hôn lễ xa hoa, váy cưới đắt đỏ nhưng tại sao trong lòng của cô không cảm thấy vui.

- Cậu sao vậy, hôm nay là ngày vui của cậu mà.

Châu Lạc Băng đi lại an ủi Trình Ngữ Lam, cô từng nằm vào hoàn cảnh giống như vậy nên cô cũng hiểu được tâm trạng của Ngữ Lam lúc này.

Cô là bạn thân từ nhỏ của Ngữ Lam, cô về nước hơn một tháng trước.

Châu Lạc Băng là tiểu thư của Châu gia, nhưng sáu năm trước gia đình của cô bị phá sản.

Vì muốn cứu vớt Châu thị nên Châu Lạc Băng đã từ bỏ tình yêu đầu đời của mình chấp nhận kết hôn với một thiếu gia bên Mỹ, nhưng cuộc hôn nhân chỉ kéo dài đến một năm thì cả hai ly hôn.

Từ đó, Châu Lạc Băng vẫn luôn ở Mỹ không về thành phố S nữa.


Nhưng hai tháng trước cô nhận được lời mời làm việc từ tập đoàn Mặc Thị nên cô đã quyết định trở về nước.

Bà Trình mở cửa đi vào, nhìn thấy con gái của mình như vậy mà bà không kiềm được nước mắt.

Đúng ra hôm nay cô phải vui vẻ trong ngày trọng đại của cuộc đời mình.

- Ngữ Lam.

- Mẹ, sao lại khóc? Sức khỏe của mẹ còn yếu lắm.

Con sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ mà.

Trình Ngữ Lam lau nước mắt cho bà.

- Con phải thật hạnh phúc.

Dù gì cả hai cũng đã là vợ chồng rồi, con hãy mở lòng đón nhận tình cảm của Duật Hành.

- Dạ, con biết rồi, mẹ đừng khóc nữa.

Đến đúng 7 giờ tối, khách khứa đã đến đông đủ.

Trình Ngữ Lam khoác tay của ông Trình tiến vào lễ đường, Mộ Duật Hành đang đứng uy nghiêm chờ cô.

- Duật Hành, ba giao Ngữ Lam lại cho con.

Ba hi vọng con sẽ yêu thương, chăm sóc cho Ngữ Lam một đời.

Ông Trình cầm tay của Trình Ngữ Lam giao cho Mộ Duật Hành, anh mỉm cười gật đầu với ông.

Sau khi đã tiến hành các nghi thức của lễ cưới thì cả hai trao nhẫn cưới cho nhau.

Nhìn chiếc nhẫn cưới được Mộ Duật Hành đeo vào ngón áp út thì Trình Ngữ Lam đã biết rằng cuộc đời của mình sẽ bị trói chặt trong thế giới của anh.

Trừ khi anh từ bỏ, còn không thì cô không thể nào thoát ra được.

Mọi thứ đều đã hoàn thành, Trình Ngữ Lam đi về phòng thay bộ váy cưới thứ hai để cùng Mộ Duật Hành đi mời rượu.

Khách khứa hôm nay rất đông, anh quen biết rất rộng, toàn là những chủ tịch, tổng giám đốc và những người có địa vị xã hội.

Hôm nay Lăng Lập Thành cũng có mặt, anh đi cùng với người phụ nữ xinh đẹp của mình là Tần Tử Ninh.

Anh chính là bạn thân duy nhất của Mộ Duật Hành.

- Chúc cậu hạnh phúc viên mãn, sớm sinh quý tử nhé.

Lăng Lập Thành cong môi cười, cầm ly rượu cạn với ly rượu của Mộ Duật Hành.

- Cảm ơn cậu.


- Chào chị, em tên là Tử Ninh.

Tần Tử Ninh mỉm cười nhìn Trình Ngữ Lam.

- Chào em, chị là Ngữ Lam.

- Dạ, hôm nào rảnh chúng ta đi shopping nhé?
- Được.

Đến hơn 10 giờ tối, khách khứa đã ra về gần hết thì Trình Ngữ Lam cũng lên xe đi về nhà trước.

Mộ Duật Hành thì ở lại tiếp đãi bạn bè của anh.

- Em về trước, một lát tôi sẽ về với em.

Mộ Duật Hành mở cửa xe cho Trình Ngữ Lam bước vào rồi ôm lấy mặt cô, đặt lên môi một nụ hôn.

Trình Ngữ Lam được tài xế và vệ sĩ của anh đưa về.

Chiếc xe lăn bánh vào biệt thự, cô bước xuống thì đã có người làm đi ra chào hỏi.

- Phu nhân.

- À...!
- Để tôi đưa phu nhân lên phòng.

Trình Ngữ Lam gật đầu, người làm liền đi lại giúp cô cầm đuôi váy cưới bước đi.

Phòng của Mộ Duật Hành nằm trên tầng hai.

Trên tầng hai chỉ có phòng ngủ và thư phòng của anh.

Trình Ngữ Lam mở cửa bước vào, phòng ngủ của anh rất rộng có cả một căn riêng để trang phục, phụ kiện...!
Trình Ngữ Lam đi lại lấy bộ pijama dài tay đi vào phòng tắm.

Hơn một giờ sau đó cô mới bước ra.


Mộ Duật Hành vẫn chưa về, chắc anh đang vui cùng bạn bè.

Trình Ngữ Lam đi lại giường nằm xuống, vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ quên mà không chờ Mộ Duật Hành đi về.

Đến hơn 2 giờ khuya Mộ Duật Hành mới đi về nhà, anh mỉm cười khi thấy Trình Ngữ Lam đang ngủ trên giường.

Ở hiện tại anh chỉ ước mong có một gia đình nhỏ, sống thật bình yên hạnh phúc.

Nếu Trình Ngữ Lam muốn, anh có thể từ bỏ hết tất cả mọi thứ đến một nơi không ai biết anh là ai sống một cuộc sống bình thường.

Trả thù cho ba, anh đã làm rồi.

Ở hiện tại anh không cần gì ngoài cô cả.

Mộ Duật Hành đi lại ngồi xuống giường vuốt ve khuôn mặt mịn màng không chút son phấn của cô.

- Ngữ Lam, tôi yêu em, tôi rất yêu em.

Trình Ngữ Lam đang ngủ thì có cảm giác môi mình ẩm ướt, cánh môi bị ai đó mút lấy.

Cô vội mở mắt ra nhìn thì thấy gương mặt của Mộ Duật Hành đang gần sát với cô.

- Ưm...!
Trình Ngữ Lam đẩy mạnh Mộ Duật Hành ra, vội vàng ngồi dậy co rúm người lại, ôm chặt chiếc chăn vào mình.

- Tôi...!tôi vẫn chưa sẵn sàng, tôi không muốn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương