Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
-
Chương 89: Năm ấy, khi ấy, nơi ấy
Tam Khô đại sư nói chuyện với Ôn Nhu, đề cập tới mấy địa phương như Đoạt Mệnh Tà, Mãnh Hổ Áp, Bãi Mệnh Trực, lại không nói tới Nhận Chân Sạn.
Thực là vấn đề chính là ở đó, Nhận Chân Sạn.
Nhận Chân Sạn là một khách sạn, một khách sạn “nhận chân (nghiêm túc)”.
Nói nó nghiêm túc là bởi vì mỗi sự mỗi vật, từ giường đệm gối chăn đến ăn uống thường ngày, thậm chí là thời gian pha trà, đặt ống bô, mắc màn, cửa sổ giấy bị hư lập tức dán lại, gạch ngói bị vỡ lập tức sửa chữa, tất cả từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều hết sức cẩn thận chú trọng.
Tại một nơi phong nhã, nghiêm túc, chú trọng, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Ôn Nhu lại trải qua một tình cảnh còn đen hơn rừng đen, còn ngọt hơn mộng đẹp, còn kinh hiểm hơn trúng phục kích, ở chỗ này, lúc này, cảnh này.
Đương nhiên, sau này cố sự của bọn họ trở thành truyền kỳ, hậu nhân sẽ bàn luận.
Năm ấy, khi ấy, nơi ấy.
Trong Nhận Chân Sạn, Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu, còn có Ôn Lục Trì.
Lão bản của Nhận Chân Sạn họ Ôn, tự là Mễ Thang, danh hiệu là Lục Trì tiên sinh, lâu ngày người trên giang hồ đều gọi là Ôn Lục Trì.
“Lục Trì” trong tên của y vốn có nguyên nhân, y cho rằng trong nửa đời của mình có sáu loại trễ hơn so với người khác.
Một là y kết hôn trễ. Mặc dù y đã có bạn gái thân mật từ rất sớm, nhưng trước giờ việc tốt thường hay trắc trở, biển tình nhiều sóng, mỗi lần sắp nên duyên đều gặp tai hoạ, không phải nam có kiếp nạn trên người, lẩn trốn đi, không muốn làm liên lụy người khác, thì cũng là nữ thay lòng đổi dạ, hoặc gặp chuyện bất ngờ, luôn không thể thành thân thành sự.
Hai là y tuổi tác đã hơn bốn mươi mà vẫn chưa lập gia đình, song thân, người nhà của y phần lớn đã qua đời hoặc xa cách, cho nên y cũng thành gia thất trễ.
Ba là nếu y lập gia đình trễ, đương nhiên sinh con dưỡng cái cũng trễ theo. Đến tận bây giờ y vẫn là một người cô đơn, may mắn là y quen biết rộng rãi, huynh đệ bằng hữu, anh em thân tín lại có không ít.
Bốn là tuy y xông giang hồ từ sớm, nhưng thành danh lại rất trễ. Với tài năng thực lực của y, người khác chưa được ba phần của y đã sớm nổi danh đến nửa tầng trời rồi, nhưng y vẫn dở dở ương ương. Trên giang hồ người nghe được tên của y cũng xem như không ít, nhưng người biết sự lợi hại của y lại hiếm có. Trong võ lâm, dựa theo đạo lý, chiếu theo vai vế, y tuyệt đối nên có một chỗ trên chiếu ngồi. Nhưng y không thích tiệc tùng với người khác, không thích lui tới với người khác, dư luận, tuyên truyền tất cả y đều không tham dự, cho nên uy danh cũng chỉ có thể vang dội trong phạm vi mấy trăm dặm quanh Nhận Chân Sạn mà thôi. Hơn bốn mươi tuổi chỉ có được một chút danh tiếng như vậy, bất kể là hư hay thực thì vẫn luôn là quá trễ.
Năm là y chẳng những thành danh trễ, ngay cả lập nghiệp cũng trễ hơn so với người khác. Y đã từng làm không ít chuyện oanh oanh liệt liệt, cộng lại có lẽ một trăm danh hiệp có tiếng tăm trên giang hồ cũng không bằng được, không làm được. Y dùng sức một người để làm, nhưng người khác lại không biết là do y làm, có biết cũng giả vờ như không biết, ngay cả chính y cũng vậy, thậm chí cũng quên là do một tay mình làm. Cho đến mười năm trước, y mới bắt đầu kiếm được ít tiền, mở cửa hiệu này. Tại cửa hiệu này, dạo chơi nhiều, giúp người cũng nhiều, nhưng cũng không phải là công lao sự nghiệp cái thế gì, càng không phải công danh địa vị, cho dù Nhận Chân Sạn dần có thành tựu đã là chuyện mười năm nay. Đối với Ôn Mễ Thang, đây lại là một sự trễ khác.
Người muốn nổi danh phải nhân lúc còn trẻ, càng sớm càng tốt. Càng sớm thành danh, thành công, thành sự thì càng được hưởng thụ, được hưởng phúc. Già rồi cho dù công thành danh toại, nhưng đã không có phúc hưởng thụ, trong tai chỉ nghe tiếng xương cốt của mình kêu rộn ràng.
Vẫn còn sự trễ thứ sáu.
Sự trễ này là tập tính cá nhân của y, thức dậy trễ.
Y không có thói quen dậy sớm.
Dậy sớm rất vất vả, không có tinh thần. Huống hồ mũi của y nhạy cảm, mỗi buổi sáng đều hắt hơi không ngừng, một lần hắt hơi là hai ba trăm cái, đó là chuyện bình thường.
Mặc dù y tự than số mệnh không tốt, mọi thứ đều trễ hơn người khác, nhưng y có một thúc phụ cùng họ, lại nói với y khi gặp sự tình nghĩ không thông, hãy nhìn theo hướng ngược lại. Nếu như vẫn nghĩ không ra, còn có thể người ngoài cuộc xem xét, người trong cuộc suy nghĩ. Nếu vẫn không nhìn thấu, không giải quyết được, đừng ngại đem “vấn đề” chất thành một đống, xem nó có đổ hay không? Đá một cái, xem nó có phản ứng hay không? Còn có thể đánh nó một quyền, thúc nó một cùi chỏ, cắn nó một cái, dội nó ướt cả người, đốt nó thành khói, xem nó có thể biến hình bỏ trốn, tự động tan biến hay không?
Theo cách nói của vị thúc phụ kia, lục trì thật ra là lục đa (sáu thứ nhiều). Kết hôn trễ, đó là tự do tự tại, khoái hoạt nhiều. Không có con cái, không cần khổ cực vì nuôi con dưỡng cái, đỡ lo nhiều. Thành gia thất quá trễ, có thể nói không hề gò bó, tiêu dao nhiều. Thành danh trễ? Như vậy có thể bớt mệt mỏi vì nổi danh, thuận tiện nhiều. Lập nghiệp quá trễ, thật sự là chuyện tốt, có tài nhưng thành đạt muộn vẫn tốt hơn so với trung niên rách nát, ổn định thiết thực nhiều. Rời giường quá trễ, càng là chuyện tốt, đây gọi là có giấc ngủ ngon, cầu xin mình còn hạnh phúc hơn cầu xin người khác.
Lục Trì tiên sinh nghe vị thúc phụ cùng họ này khuyên như vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý. Y lại có một bằng hữu kết giao họ Thích, tình như huynh đệ, cách nói gần giống nhưng càng kỳ quái hơn: “Cho dù là ba chuyện bi thương trong đời người, cũng có thể xem như chuyện vui. Không phải sao? Thiếu niên mất cha, nắm hết quyền hành. Trung niên mất vợ, tiễn cũ đón mới. Tuổi già mất con, để tuyệt hậu hoạn. Lúc này ngươi mới lục trì, có là gì?”
Ôn Lục Trì thấy người bạn thân này từng gặp kiếp nạn cụt tay, khổ vì thất tình, mà đại nghiệp do mình một tay sáng lập lại bị thân tín tri giao hủy hoại trong một đêm, lời nói khó tránh khỏi có phần cực đoan, cho nên không đành lòng trách cứ. Nhưng vị hiệp khách gặp nạn từng hô mưa gọi gió, hiệu lệnh hiệp đạo lục lâm đại bang này lại phất tay áo không có cánh tay của mình, nói: “Ngươi đừng đồng cảm với ta, nhìn ta cụt tay tàn phế. Ta thiếu một cánh tay, vừa lúc có thể luyện ‘Độc Tý kiếm pháp’. Bên cạnh ta không có vợ đẹp, hồng nhan, vừa lúc có thể tận tình phóng túng, hàng đêm hoan lạc. Ta bị chúng bạn xa lánh, nhà tan cửa nát, vừa lúc có thể một thân một mình, tiêu dao khoái hoạt, làm những chuyện mà ta muốn làm, nên làm, thích làm.”
Ôn Lục Trì là một người ôn hòa, y đương nhiên không có tâm tình cực đoan, khí thế sôi nổi, còn có giọng điệu kích động của vị bằng hữu này.
Chí hướng của y rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hi vọng có thể mở một khách sạn, y đã cảm thấy không uổng cuộc sống này, không uổng cuộc đời này.
Đối với những võ lâm đồng đạo khác tranh giành những thứ như kỳ thư, bảo vật, còn có thiên hạ võ lâm đệ nhất, cái gì nhất thống giang hồ, thiên hạ vô địch, trong lòng y vốn xem thường, trong miệng cũng không nhịn được cười nhạo: “Tranh giành cái này làm gì? Tần Thủy Hoàng cũng tranh thuốc bất tử, kết quả có chết hay không? Ngay cả mạng cũng không giữ được, còn có thứ gì là bảo vật? Học bí kíp thì thế nào? Còn không phải cũng chết. Lỡ may bị người ta ngang ngược cướp đoạt, ngay cả mạng cũng sớm tặng đi. Võ lâm đệ nhất? Có để làm gì. Thiên hạ vô địch? Liên quan gì đến ta. Lúc này còn tranh giành những thứ đó, không bằng kiếm ít bạc để cho mình và mọi người sống khá hơn một chút, như vậy mới có lợi nhất.”
Câu này là y nói cho thân tín một tay bồi dưỡng, huynh đệ, tay chân, bạn thân nghe, gồm có Tôn Hoàng Đậu, Dư Biển Đậu, Hà Tàm Đậu, Lương Lục Đậu, Chiêm Hắc Đậu, Dư Lục Đậu, Trần Đại Đậu, La Tiểu Đậu, Đàm Hồng Đậu.
Những người này đương nhiên không phải từ trong bụng mẹ sinh ra đã gọi là XX họ XX đậu, họ đương nhiên là họ gốc, còn “X đậu” kia chỉ là biệt danh.
Biệt danh là một loại xưng hô thân thiết, giống như ngươi gọi người quen thuộc thân cận bên cạnh là “Lão Trần”, “Tiểu Phương”, “Lão hầu tử”, “Tiểu Thiến”, “A Miêu”, “Trư tiểu đệ”.
Bởi vì quen biết, thân cận, mới có biệt danh, mới có nhũ danh. Người không quen không biết không liên quan, ngươi dám ở trước mặt gọi hắn là đầu to, rùa nhỏ, mông vịt sao.
Cũng bởi vì quen thuộc, cho nên đám huynh đệ này đều rất nguyện ý nghe “Ôn lão bản” nói chuyện.
Nguyên nhân không gì khác, cũng có sáu loại.
Một là lời của y rất có đạo lý, nghe chẳng những có lợi, còn có thể hữu ích.
Hai là lời của y là bàn luận kinh nghiệm, đại khái là lời của người từng trải, nghe có thể tham khảo, ít nhất cũng có thể giảm bớt sai lầm.
Ba là Ôn Lục Trì ăn nói không tệ, luôn luôn nói những chuyện nhàm chán một cách rất bùi tai, rất thú vị, không hề nhàm chán chút nào. Bọn họ đều thích nghe.
Bốn là Ôn Lục Trì vốn là lão bản của bọn họ, có lúc vỗ bàn mắng to, bọn họ không muốn nghe cũng không được.
Năm là Ôn Lục Trì và bọn họ kết giao rất chân thật, bọn họ rất vui lòng lắng nghe lời nói của một bằng hữu chân thật, tri kỷ trưởng bối như vậy.
Sáu là trong lòng bọn họ đồng cảm với sự cô đơn của Ôn Lục Trì, để y ăn nói lung tung phát tiết một chút cũng tốt. Hơn nữa đối với lời nói của Ôn Lục Trì, bọn họ ngoại trừ đồng cảm thì phần lớn đều rất đồng ý.
Ôn Lục Trì sau bốn mươi tuổi cũng không có chí lớn, tụ tập những người này, mở cái khách sạn này.
Mở khách sạn này cũng có thể nói là tâm nguyện đã lâu của y.
Nguyên nhân chủ yếu là Ôn Lục Trì năm xưa phiêu lãng giang hồ, xông pha năm tháng, đi qua không ít địa phương, ở qua không ít khách sạn, từ kinh hoa danh lầu đến đầu đường xó chợ, bất kể nghỉ ngơi trên ngựa hay uống gió ăn sương, y đều thử qua.
Y phát hiện lữ khách muốn tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi thật sự không dễ dàng, cho dù là khách sạn trong thành lớn, cho dù bên ngoài trang trí công phu, nhưng bên trong lại chưa chắc có thể khiến lữ khách nghỉ ngơi an giấc, ngược lại thường là thứ nên có không có, thứ không nên có lại có đủ.
Có cái gì? Có khi trong khách sạn lại có con gián, con rận, con rết, con chuột, thậm chí vài con rùa và một con mãng xà lớn.
Không nói những thứ khác, cần xà bông thơm thì không có xà bông thơm, chỉ có một cục mủ cao su dính dính quánh quánh còn bốc lên bọt ướt, nghe nói chính là xà bông. Ngươi bảo người ta làm sao dám cầm một thứ không biết là nước mũi năm trước hay là tinh dịch quá kỳ thoa lên người?
Đi nhà xí, không tự mình lấy gạch kê ở bên dưới, ngươi sẽ giống như đặt mông ngồi trên nước phân. Chuyện này còn không quan trọng, còn có ruồi nhặng bay lung tung nơi hầm phân, cái gì đầu xanh, đầu đỏ, đầu lam, đầu vàng đều đến đông đủ, ngay cả giống ruồi mới nhất đầu hoa màu sắc sặc sỡ cũng không hề khách khí, mỗi con mang theo mùi vị và “thức ăn” (của bọn chúng) đậu vào trên mặt, trên môi thậm chí trên mắt của ngươi, ăn ngay tại chỗ.
Như vậy còn chưa hết, điều chết người là cần giấy vệ sinh không có giấy vệ sinh. Trong thời gian cấp bách đó, vào lúc đó, ở nơi đó, tình hình đó, ngươi chỉ có ba lựa chọn.
Một là tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ, dùng quần, y phục hay là vớ gì đó.
Hai vẫn là tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ, dùng tay giải quyết.
Ba vẫn là tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ, chính là dùng “giấy” mà người khác đã dùng.
Tuy nhiên còn có một phương pháp khác, lại không cần “tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ”, thậm chí là hoàn toàn “không cần tìm”.
Đó chính là coi như xong.
Không sạch sẽ chỉ là bẩn, một thời ba khắc chỉ là hôi, sẽ không chết người.
Ở loại khách sạn này, có thể tưởng tượng được thảm cảnh của nó.
Ôn Lục Trì lại nếm đủ từng thứ.
Thực là vấn đề chính là ở đó, Nhận Chân Sạn.
Nhận Chân Sạn là một khách sạn, một khách sạn “nhận chân (nghiêm túc)”.
Nói nó nghiêm túc là bởi vì mỗi sự mỗi vật, từ giường đệm gối chăn đến ăn uống thường ngày, thậm chí là thời gian pha trà, đặt ống bô, mắc màn, cửa sổ giấy bị hư lập tức dán lại, gạch ngói bị vỡ lập tức sửa chữa, tất cả từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều hết sức cẩn thận chú trọng.
Tại một nơi phong nhã, nghiêm túc, chú trọng, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Ôn Nhu lại trải qua một tình cảnh còn đen hơn rừng đen, còn ngọt hơn mộng đẹp, còn kinh hiểm hơn trúng phục kích, ở chỗ này, lúc này, cảnh này.
Đương nhiên, sau này cố sự của bọn họ trở thành truyền kỳ, hậu nhân sẽ bàn luận.
Năm ấy, khi ấy, nơi ấy.
Trong Nhận Chân Sạn, Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu, còn có Ôn Lục Trì.
Lão bản của Nhận Chân Sạn họ Ôn, tự là Mễ Thang, danh hiệu là Lục Trì tiên sinh, lâu ngày người trên giang hồ đều gọi là Ôn Lục Trì.
“Lục Trì” trong tên của y vốn có nguyên nhân, y cho rằng trong nửa đời của mình có sáu loại trễ hơn so với người khác.
Một là y kết hôn trễ. Mặc dù y đã có bạn gái thân mật từ rất sớm, nhưng trước giờ việc tốt thường hay trắc trở, biển tình nhiều sóng, mỗi lần sắp nên duyên đều gặp tai hoạ, không phải nam có kiếp nạn trên người, lẩn trốn đi, không muốn làm liên lụy người khác, thì cũng là nữ thay lòng đổi dạ, hoặc gặp chuyện bất ngờ, luôn không thể thành thân thành sự.
Hai là y tuổi tác đã hơn bốn mươi mà vẫn chưa lập gia đình, song thân, người nhà của y phần lớn đã qua đời hoặc xa cách, cho nên y cũng thành gia thất trễ.
Ba là nếu y lập gia đình trễ, đương nhiên sinh con dưỡng cái cũng trễ theo. Đến tận bây giờ y vẫn là một người cô đơn, may mắn là y quen biết rộng rãi, huynh đệ bằng hữu, anh em thân tín lại có không ít.
Bốn là tuy y xông giang hồ từ sớm, nhưng thành danh lại rất trễ. Với tài năng thực lực của y, người khác chưa được ba phần của y đã sớm nổi danh đến nửa tầng trời rồi, nhưng y vẫn dở dở ương ương. Trên giang hồ người nghe được tên của y cũng xem như không ít, nhưng người biết sự lợi hại của y lại hiếm có. Trong võ lâm, dựa theo đạo lý, chiếu theo vai vế, y tuyệt đối nên có một chỗ trên chiếu ngồi. Nhưng y không thích tiệc tùng với người khác, không thích lui tới với người khác, dư luận, tuyên truyền tất cả y đều không tham dự, cho nên uy danh cũng chỉ có thể vang dội trong phạm vi mấy trăm dặm quanh Nhận Chân Sạn mà thôi. Hơn bốn mươi tuổi chỉ có được một chút danh tiếng như vậy, bất kể là hư hay thực thì vẫn luôn là quá trễ.
Năm là y chẳng những thành danh trễ, ngay cả lập nghiệp cũng trễ hơn so với người khác. Y đã từng làm không ít chuyện oanh oanh liệt liệt, cộng lại có lẽ một trăm danh hiệp có tiếng tăm trên giang hồ cũng không bằng được, không làm được. Y dùng sức một người để làm, nhưng người khác lại không biết là do y làm, có biết cũng giả vờ như không biết, ngay cả chính y cũng vậy, thậm chí cũng quên là do một tay mình làm. Cho đến mười năm trước, y mới bắt đầu kiếm được ít tiền, mở cửa hiệu này. Tại cửa hiệu này, dạo chơi nhiều, giúp người cũng nhiều, nhưng cũng không phải là công lao sự nghiệp cái thế gì, càng không phải công danh địa vị, cho dù Nhận Chân Sạn dần có thành tựu đã là chuyện mười năm nay. Đối với Ôn Mễ Thang, đây lại là một sự trễ khác.
Người muốn nổi danh phải nhân lúc còn trẻ, càng sớm càng tốt. Càng sớm thành danh, thành công, thành sự thì càng được hưởng thụ, được hưởng phúc. Già rồi cho dù công thành danh toại, nhưng đã không có phúc hưởng thụ, trong tai chỉ nghe tiếng xương cốt của mình kêu rộn ràng.
Vẫn còn sự trễ thứ sáu.
Sự trễ này là tập tính cá nhân của y, thức dậy trễ.
Y không có thói quen dậy sớm.
Dậy sớm rất vất vả, không có tinh thần. Huống hồ mũi của y nhạy cảm, mỗi buổi sáng đều hắt hơi không ngừng, một lần hắt hơi là hai ba trăm cái, đó là chuyện bình thường.
Mặc dù y tự than số mệnh không tốt, mọi thứ đều trễ hơn người khác, nhưng y có một thúc phụ cùng họ, lại nói với y khi gặp sự tình nghĩ không thông, hãy nhìn theo hướng ngược lại. Nếu như vẫn nghĩ không ra, còn có thể người ngoài cuộc xem xét, người trong cuộc suy nghĩ. Nếu vẫn không nhìn thấu, không giải quyết được, đừng ngại đem “vấn đề” chất thành một đống, xem nó có đổ hay không? Đá một cái, xem nó có phản ứng hay không? Còn có thể đánh nó một quyền, thúc nó một cùi chỏ, cắn nó một cái, dội nó ướt cả người, đốt nó thành khói, xem nó có thể biến hình bỏ trốn, tự động tan biến hay không?
Theo cách nói của vị thúc phụ kia, lục trì thật ra là lục đa (sáu thứ nhiều). Kết hôn trễ, đó là tự do tự tại, khoái hoạt nhiều. Không có con cái, không cần khổ cực vì nuôi con dưỡng cái, đỡ lo nhiều. Thành gia thất quá trễ, có thể nói không hề gò bó, tiêu dao nhiều. Thành danh trễ? Như vậy có thể bớt mệt mỏi vì nổi danh, thuận tiện nhiều. Lập nghiệp quá trễ, thật sự là chuyện tốt, có tài nhưng thành đạt muộn vẫn tốt hơn so với trung niên rách nát, ổn định thiết thực nhiều. Rời giường quá trễ, càng là chuyện tốt, đây gọi là có giấc ngủ ngon, cầu xin mình còn hạnh phúc hơn cầu xin người khác.
Lục Trì tiên sinh nghe vị thúc phụ cùng họ này khuyên như vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý. Y lại có một bằng hữu kết giao họ Thích, tình như huynh đệ, cách nói gần giống nhưng càng kỳ quái hơn: “Cho dù là ba chuyện bi thương trong đời người, cũng có thể xem như chuyện vui. Không phải sao? Thiếu niên mất cha, nắm hết quyền hành. Trung niên mất vợ, tiễn cũ đón mới. Tuổi già mất con, để tuyệt hậu hoạn. Lúc này ngươi mới lục trì, có là gì?”
Ôn Lục Trì thấy người bạn thân này từng gặp kiếp nạn cụt tay, khổ vì thất tình, mà đại nghiệp do mình một tay sáng lập lại bị thân tín tri giao hủy hoại trong một đêm, lời nói khó tránh khỏi có phần cực đoan, cho nên không đành lòng trách cứ. Nhưng vị hiệp khách gặp nạn từng hô mưa gọi gió, hiệu lệnh hiệp đạo lục lâm đại bang này lại phất tay áo không có cánh tay của mình, nói: “Ngươi đừng đồng cảm với ta, nhìn ta cụt tay tàn phế. Ta thiếu một cánh tay, vừa lúc có thể luyện ‘Độc Tý kiếm pháp’. Bên cạnh ta không có vợ đẹp, hồng nhan, vừa lúc có thể tận tình phóng túng, hàng đêm hoan lạc. Ta bị chúng bạn xa lánh, nhà tan cửa nát, vừa lúc có thể một thân một mình, tiêu dao khoái hoạt, làm những chuyện mà ta muốn làm, nên làm, thích làm.”
Ôn Lục Trì là một người ôn hòa, y đương nhiên không có tâm tình cực đoan, khí thế sôi nổi, còn có giọng điệu kích động của vị bằng hữu này.
Chí hướng của y rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hi vọng có thể mở một khách sạn, y đã cảm thấy không uổng cuộc sống này, không uổng cuộc đời này.
Đối với những võ lâm đồng đạo khác tranh giành những thứ như kỳ thư, bảo vật, còn có thiên hạ võ lâm đệ nhất, cái gì nhất thống giang hồ, thiên hạ vô địch, trong lòng y vốn xem thường, trong miệng cũng không nhịn được cười nhạo: “Tranh giành cái này làm gì? Tần Thủy Hoàng cũng tranh thuốc bất tử, kết quả có chết hay không? Ngay cả mạng cũng không giữ được, còn có thứ gì là bảo vật? Học bí kíp thì thế nào? Còn không phải cũng chết. Lỡ may bị người ta ngang ngược cướp đoạt, ngay cả mạng cũng sớm tặng đi. Võ lâm đệ nhất? Có để làm gì. Thiên hạ vô địch? Liên quan gì đến ta. Lúc này còn tranh giành những thứ đó, không bằng kiếm ít bạc để cho mình và mọi người sống khá hơn một chút, như vậy mới có lợi nhất.”
Câu này là y nói cho thân tín một tay bồi dưỡng, huynh đệ, tay chân, bạn thân nghe, gồm có Tôn Hoàng Đậu, Dư Biển Đậu, Hà Tàm Đậu, Lương Lục Đậu, Chiêm Hắc Đậu, Dư Lục Đậu, Trần Đại Đậu, La Tiểu Đậu, Đàm Hồng Đậu.
Những người này đương nhiên không phải từ trong bụng mẹ sinh ra đã gọi là XX họ XX đậu, họ đương nhiên là họ gốc, còn “X đậu” kia chỉ là biệt danh.
Biệt danh là một loại xưng hô thân thiết, giống như ngươi gọi người quen thuộc thân cận bên cạnh là “Lão Trần”, “Tiểu Phương”, “Lão hầu tử”, “Tiểu Thiến”, “A Miêu”, “Trư tiểu đệ”.
Bởi vì quen biết, thân cận, mới có biệt danh, mới có nhũ danh. Người không quen không biết không liên quan, ngươi dám ở trước mặt gọi hắn là đầu to, rùa nhỏ, mông vịt sao.
Cũng bởi vì quen thuộc, cho nên đám huynh đệ này đều rất nguyện ý nghe “Ôn lão bản” nói chuyện.
Nguyên nhân không gì khác, cũng có sáu loại.
Một là lời của y rất có đạo lý, nghe chẳng những có lợi, còn có thể hữu ích.
Hai là lời của y là bàn luận kinh nghiệm, đại khái là lời của người từng trải, nghe có thể tham khảo, ít nhất cũng có thể giảm bớt sai lầm.
Ba là Ôn Lục Trì ăn nói không tệ, luôn luôn nói những chuyện nhàm chán một cách rất bùi tai, rất thú vị, không hề nhàm chán chút nào. Bọn họ đều thích nghe.
Bốn là Ôn Lục Trì vốn là lão bản của bọn họ, có lúc vỗ bàn mắng to, bọn họ không muốn nghe cũng không được.
Năm là Ôn Lục Trì và bọn họ kết giao rất chân thật, bọn họ rất vui lòng lắng nghe lời nói của một bằng hữu chân thật, tri kỷ trưởng bối như vậy.
Sáu là trong lòng bọn họ đồng cảm với sự cô đơn của Ôn Lục Trì, để y ăn nói lung tung phát tiết một chút cũng tốt. Hơn nữa đối với lời nói của Ôn Lục Trì, bọn họ ngoại trừ đồng cảm thì phần lớn đều rất đồng ý.
Ôn Lục Trì sau bốn mươi tuổi cũng không có chí lớn, tụ tập những người này, mở cái khách sạn này.
Mở khách sạn này cũng có thể nói là tâm nguyện đã lâu của y.
Nguyên nhân chủ yếu là Ôn Lục Trì năm xưa phiêu lãng giang hồ, xông pha năm tháng, đi qua không ít địa phương, ở qua không ít khách sạn, từ kinh hoa danh lầu đến đầu đường xó chợ, bất kể nghỉ ngơi trên ngựa hay uống gió ăn sương, y đều thử qua.
Y phát hiện lữ khách muốn tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi thật sự không dễ dàng, cho dù là khách sạn trong thành lớn, cho dù bên ngoài trang trí công phu, nhưng bên trong lại chưa chắc có thể khiến lữ khách nghỉ ngơi an giấc, ngược lại thường là thứ nên có không có, thứ không nên có lại có đủ.
Có cái gì? Có khi trong khách sạn lại có con gián, con rận, con rết, con chuột, thậm chí vài con rùa và một con mãng xà lớn.
Không nói những thứ khác, cần xà bông thơm thì không có xà bông thơm, chỉ có một cục mủ cao su dính dính quánh quánh còn bốc lên bọt ướt, nghe nói chính là xà bông. Ngươi bảo người ta làm sao dám cầm một thứ không biết là nước mũi năm trước hay là tinh dịch quá kỳ thoa lên người?
Đi nhà xí, không tự mình lấy gạch kê ở bên dưới, ngươi sẽ giống như đặt mông ngồi trên nước phân. Chuyện này còn không quan trọng, còn có ruồi nhặng bay lung tung nơi hầm phân, cái gì đầu xanh, đầu đỏ, đầu lam, đầu vàng đều đến đông đủ, ngay cả giống ruồi mới nhất đầu hoa màu sắc sặc sỡ cũng không hề khách khí, mỗi con mang theo mùi vị và “thức ăn” (của bọn chúng) đậu vào trên mặt, trên môi thậm chí trên mắt của ngươi, ăn ngay tại chỗ.
Như vậy còn chưa hết, điều chết người là cần giấy vệ sinh không có giấy vệ sinh. Trong thời gian cấp bách đó, vào lúc đó, ở nơi đó, tình hình đó, ngươi chỉ có ba lựa chọn.
Một là tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ, dùng quần, y phục hay là vớ gì đó.
Hai vẫn là tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ, dùng tay giải quyết.
Ba vẫn là tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ, chính là dùng “giấy” mà người khác đã dùng.
Tuy nhiên còn có một phương pháp khác, lại không cần “tìm thứ cần thiết ngay tại chỗ”, thậm chí là hoàn toàn “không cần tìm”.
Đó chính là coi như xong.
Không sạch sẽ chỉ là bẩn, một thời ba khắc chỉ là hôi, sẽ không chết người.
Ở loại khách sạn này, có thể tưởng tượng được thảm cảnh của nó.
Ôn Lục Trì lại nếm đủ từng thứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook