Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
Chương 71: Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ

Nhìn thấy con bướm sẽ biết bên cạnh có mùi hoa, nhìn thấy con ruồi sẽ biết ở gần có dơ bẩn, ngươi ở trên biển rộng nhìn thấy chim bay sẽ biết lục địa không xa, trong sa mạc gặp được cỏ xanh sẽ biết dưới đống cát có nước.

Chính là như vậy.

Cho nên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ, lập tức cảnh giác được một chuyện.

Công tử thiếu hầu gia tôn quý kia chỉ sợ cũng có ở đây.

Hắn chẳng những cảnh giác được chuyện này, hơn nữa còn cảm giác được.

Hắn cảm giác được, nơi này có đại địch.

Nhưng “Thiết Thụ Khai Hoa” vẫn không thể xem là đại địch của hắn.

Đó là một loại cảm giác đã từng quen biết, giống như hắn từng bị nhốt trong lồng với một con dã thú tịch mịch và hung bạo, sau này được thả ra, cho dù nó đi đến phía sau mình, mình cũng có thể cảm giác được mùi vị của nó.

Mùi vị dã thú, loại mùi vị nguy hiểm.

Cảm giác của máu, mùi vị của thịt.

Hắn đang ở đây!

Hắn nhất định đang ở đây!

Hắn quả nhiên ở đây!

Đại Tứ Hỉ và Diệp Thần Du đang ở một nơi phía xa, được thiên nhiên che giấu không để người khác phát hiện, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đám người Vương Tiểu Thạch ở chùa Minh Hiếu, tháp Lục Long (cũng có người gọi là chùa Lục Long, tháp Minh Hiếu), vừa thấy trong ao sen xuất hiện một công tử xinh đẹp siêu thoát thế tục, tất cả đều chấn động, có người còn thất kinh, thất thanh kêu lên:

- Phương Ứng Khán!

- Lật tay làm mây trở tay mưa, sao hắn cũng tới đây!

- Thần Thương Huyết Kiếm tiểu hầu gia,hắn tới đây làm gì?

Đúng vậy, nhân vật phi thường trong kinh thành, rồng phượng trong loài người, trèo đèo lội suối đến nơi khỉ ho cò gáy này để làm gì? Có mưu đồ gì?

Hoa sen bị nhổ tận gốc, phá bùn bay lên, xoay tròn giữa không trung.

Phương Ứng Khán nhảy ra khỏi ao.

Hắn vừa xuất hiện liền ra tay.

Phương pháp xuất thủ của hắn rất kỳ lạ.

Lúc này áo của hắn vẫn trắng thuần, da thịt nơi mu bàn tay cũng trắng thuần, cảm giác gây cho người khác cũng trắng thuần, nhưng tại khoảnh khắc khi hắn ra tay, khuôn mặt của hắn chợt biến thành màu vàng, ánh mắt cũng đột nhiên biến thành màu xanh lá.

Giống như trong đầu của hắn có người đốt một ngọn lửa màu vàng, trong con ngươi có người nhóm lên hai ngọn đèn màu xanh lá.

Vương Tiểu Thạch vừa nhìn bỗng cảm thấy quen mắt.

Sự quen thuộc này lại khiến hắn có một cảm giác sợ hãi bỡ ngỡ, mặc dù nhất thời hắn cũng không nhớ nổi cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến.

Phương Ứng Khán ra tay, lại không phải trực tiếp tấn công Vương Tiểu Thạch, mà là tấn công ba người Phương, Hà, Lương.

Hắn cũng không phải trực tiếp tấn công ba người.

Hắn phi thân lên, tay phải nắm chặt tay trái, tay trái ba ngón giữa, trỏ, áp út đồng thời duỗi ra, giống như làm phép thi thuật, trong miệng liên tục niệm khẩu quyết. Lúc này tay trái của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ, “xoẹt” một tiếng, một luồng ánh sáng đỏ từ ngón tay bắn ra, giữa đường lại phân làm ba, ba luồng tơ máu phân biệt bắn về phía Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm.

Tại sao hắn lại muốn tấn công thủ hạ đắc lực của mình?

Nếu như chỉ kình của hắn tập kích Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch đã sớm có phòng bị.

Nhưng không phải.

Chuyện này cũng khiến Vương Tiểu Thạch rất bất ngờ, nhưng hắn vẫn lập tức cảm ứng được, ba người Lương, Hà, Phương đang gặp nguy hiểm.

Đó là trực giác. Trực giác của hắn còn nhanh hơn so với phản ứng.

Hắn lập tức hét lên một tiếng, phát ra một chưởng “Cách Không Tương Tư Đao”, muốn cắt đứt ba luồng chỉ phong thần bí kỳ dị này.

Hắn chặn được sao?

Con rùa nhỏ còn đang vươn người duỗi chân, muốn lật lại thân thể đã được Ôn Nhu lật qua một nửa.

Hắn sẽ chặn được, nếu không phải vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, có người lại đột nhiên ra tay ngăn cản.

Người ngăn cản là người đi theo sau Hà Tiểu Hà cùng nhau lướt vào.

Một người nhỏ gầy, linh hoạt, yểu điệu, thướt tha.

Thân thể của nàng nhẹ nhàng như vậy, linh hoạt như vậy, khéo léo như vậy, đến nỗi Hà Tiểu Hà căn bản không biết lúc mình lướt vào, phía sau lại có một người như thế theo sát.

Ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng không phát giác được, hắn còn tưởng rằng đó là người mình, ít nhất cũng cho đó là người do Hà Tiểu Hà dẫn vào.

Vậy thì không phải.

Lúc này, người đến là “người mình” hay là “kẻ địch”, đủ để thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

Huống hồ đây không phải là một kẻ địch bình thường.

Đây là cao thủ hạng nhất, cũng là kẻ địch hạng nhất.

Người này không phải bang chủ một bang, thủ lĩnh một đường, cũng không phải là tâm phúc bên cạnh đám người Thái Kinh, Lương Sư Thành, Chu Miễn.

Đó chỉ là một cô gái.

Một cô gái xinh đẹp thanh tú, ẩn giấu quyến rũ.

Một thiếu nữ còn anh hùng hơn so với thiếu niên nam tử.

Thế nhưng, nàng lại từng khiến cho như Lục Phân Bán đường chia năm xẻ bảy, Kim Phong Tế Vũ lâu gió thảm mưa sầu, kể cả thế lực giang hồ của đệ nhất tâm phúc trên tay tướng gia là Bạch Sầu Phi cũng tan rã trong một đêm.

Trên tay nàng không có kiếm, nhưng nàng lại là kiếm thủ hạng nhất.

Tên của nàng là Lôi Mị.

Trên tay Lôi Mị vẫn không có kiếm, nhưng nàng vừa đưa tay ra, kiếm khí đã tới.

Giống như trong tay nàng đang cầm kiếm, hơn nữa còn là thần binh tung hoành, long trời lở đất, sắc bén vô cùng.

Một kiếm của nàng “đâm” đến trước mặt Vương Tiểu Thạch.

Nàng không có kiếm, nhưng nàng lại là kiếm thủ.

Thần Kiếm Thủ, Vô Kiếm Thần Kiếm Thủ.

Lôi Mị là một cô gái rất kỳ lạ, nàng ở trên giang hồ không phải rất nổi danh, ở trong võ lâm cũng không xem là rất có địa vị, nhưng rất nhiều cao thủ có danh tiếng, có địa vị, có quyền lực hơn nàng, lại lần lượt chết trong tay nàng.

Hơn nữa, từ khi nàng xuất thủ đến nay, hình như chưa từng có chuyện thất bại. Từ lúc đâm chết Lôi Hận, đến khi giết chết Lôi Tổn, ám toán Tô Mộng Chẩm, ám sát Bạch Sầu Phi, đối tượng của nàng người sau mạnh hơn người trước, người sau nham hiểm hơn người trước, nhưng nàng lại thực hiện lần sau thành công hơn lần trước.

Hơn nữa nàng không chỉ kỳ lạ, cũng rất kỳ quái.

Bởi vì nàng đi tới đâu, phục vụ cho ai, cuối cùng sẽ phản bội người đó, đối phó với chủ nhân của nàng.

Mà nàng chỉ có một thân một mình.

Thậm chí trên tay nàng không có cả kiếm, một “Thần Kiếm Thủ” không có kiếm.

Một kiếm của nàng đâm về phía Vương Tiểu Thạch.

Một kiếm này của nàng đâm đến giống như là chuyện đương nhiên.

Đâm đến không kịp đề phòng.

Đâm đến bất ngờ đột ngột, cũng lời ngay lẽ thẳng.

Kiếm của nàng không có kiếm, chỉ có khí.

Kiếm khí.

Kiếm khí giống như Trường Giang.

Là nàng!

Ba ngàn dòng nước chảy, bốn trăm dòng thác nước, năm mươi tia sét tụ lại một đường nhanh chóng bắn ra.

Kiếm khí!

Vương Tiểu Thạch vừa nhìn thấy người nọ, trong lòng liền phát lạnh.

Là nàng!

“Cách Không Tương Tư Đao” của hắn đã bị chặt đứt, nhưng hắn lập tức rút đao ra.

Đao của hắn nằm trên chuôi kiếm. Chuôi kiếm của hắn rất dài, đao chính là phần lưỡi cong cong kia.

Đao rất ngắn, rất đẹp. Đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm. Nhanh đến mức giống như sao băng lướt qua bầu trời.

Đao trên tay phải hắn kịp thời ngăn cản kiếm.

Kiếm không có kiếm.

Kiếm khí.

Kiếm khí trống không, còn sắc bén đáng sợ hơn kiếm thật.

Đao kiếm giao nhau.

Đao là thật sự, nó đẹp, nó sắc bén, nó nhanh đến mức đuổi gió chặn sét.

Kiếm là vô hình.

Tại khoảnh khắc đao kiếm giao nhau, trong lòng Vương Tiểu Thạch lại phát run.

Kiếm khí vô hình đâm vào trên thân đao, lại muốn xuyên thấu thân đao, bắn vào ngực của hắn.

Đao của hắn lại không ngăn được kiếm của nàng.

Lần đầu tiên, Tương Tư đao của hắn lại không ngăn được binh khí của kẻ địch.

Hơn nữa kẻ địch chỉ là một cô gái, trên tay chỉ có một thanh kiếm vô hình.

Đóa hoa sen bị đánh văng lên giữa không trung đã bao cay hơn một chút, dừng lại một thoáng, sau đó lại mang theo bùn lầy và bọt nước rơi xuống, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, màu sắc rực rỡ, trông rất đẹp mắt.

Trông thấy kiếm khí sắp xuyên qua thân đao, Vương Tiểu Thạch đã không kịp né tránh, cũng không kịp thi triển bất kỳ sự biến hóa nào. Lúc Lôi Mị đang tràn đầy vui vẻ, muốn hưởng thụ khoái cảm lại thêm một cao thủ tuyệt đỉnh chết dưới kiếm của nàng, trên người Vương Tiểu Thạch lại đột nhiên xảy ra một loại biến hóa.

Biến hóa này là dự tính, chứ không phải tại giây phút quan trọng này mới ứng biến, bởi vì như thế sẽ không kịp.

Kiếm khí của nàng đâm vào trên Tương Tư đao, chợt “không thấy nữa”.

Cái gì là không thấy nữa?

Chính là biến mất.

Tại sao lại “biến mất”?

Đáp án là không biết.

Kiếm khí kia giống như bảy ngàn tia sáng chói lọi hội tụ tại một điểm, đang muốn nung chảy, xuyên thủng một cái lỗ nhỏ trên thân đao của Vương Tiểu Thạch. Chỉ cần một cái lỗ nhỏ là có thể giết chết đối phương, nhưng lực lượng kia đột nhiên bị “dời đi”.

Dời đến nơi nào.

Vương Tiểu Thạch đột nhiên quát lên một tiếng, tay trái khép lại như kiếm, đánh ra một chưởng.

Một tiếng “ầm” vang lên, trên bước tường của chùa cách đó mười hai thước, một viên gạch bị đánh bay, không biết bay đi xa vạn dặm đến nơi nào rồi.

Lúc này Lôi Mị mới biết, kiếm khí của nàng đã bị dẫn đi.

Lúc này Lôi Mị mới tỉnh ngộ, nàng đã thất thủ, ít nhất cũng chưa từng đắc thủ.

Mà nàng gần như đã sinh ra khoái cảm giết chết đại địch, cao thủ.

Nhưng nàng sắp thành lại bại, thất bại trong gang tấc.

Lúc này Lôi Mị mới nhớ lại, Vương Tiểu Thạch biết sử sụng “Di Hoa Tiếp Mộc thần công”.

Năm đó, Vương Tiểu Thạch phụ trách giữ chân Lôi Hận, để cho nàng ám sát thành công, hắn đã sử dụng “Di Hoa Tiếp Mộc thần công” để hóa giải chưởng lực “Chấn Sơn Lôi” của Lôi Hận.

Nàng một kiếm không thành, Vương Tiểu Thạch đã rút kiếm ra.

Tiêu Hồn kiếm.

Một thanh kiếm không có chuôi, lại mang theo ba phần rực rỡ, ba phần tiêu sái, ba phần thương cảm và một phần không gì sánh được.

Đó là một loại kiếm pháp rực rỡ, tiêu sái, thương cảm đến mức không gì sánh được.

Còn có kiếm.

Vương Tiểu Thạch trả lại nàng một kiếm.

Gió kiếm vừa nổi, ánh kiếm vừa sáng, Lôi Mị trước mắt nhìn thấy ánh kiếm, sau lưng gió kiếm đã tới.

Đó là kiếm gì!

Đây là kiếm pháp gì?

Thương cảm, rực rỡ, tiêu sái, mà lại không gì sánh được như vậy?

Lôi Mị yêu kiếm tiếc kiếm, vừa nhìn thấy kiếm pháp như vậy, còn chưa nghĩ làm thế nào chống đỡ, đã không nhịn được thở dài một tiếng.

Hay cho một kiếm!

Hay cho một thanh kiếm!

Hay cho một vị kiếm thủ!

Nguy hiểm thật!

Đây là một tiếng kinh hô thoáng qua trong lòng Vương Tiểu Thạch.

“Di Hoa Tiếp Mộc thần công” của hắn chỉ cần thi triển chậm một chút, bản thân sẽ có thể đầu mình hai nơi, hoặc là ngực bị xuyên thủng.

Bởi vì “kiếm khí” của cô gái này đã nung chảy một vết lõm trên thân đao của hắn. Chỉ cần thêm một chút nữa, kiếm khí sẽ xuyên đao bắn ra.

May mắn hắn kịp thời dời “kiếm khí” đi.

Sau đó rút kiếm, dùng kiếm tiêu hồn trả lại cho nàng một kiếm chiêu chết người.

Con rùa trong ao kia sắp lật được người lại.

Ngay lúc này, trên tay Lôi Mị đột nhiên có thêm một thanh kiếm.

Đó là một thanh kiếm tinh tế, thanh tú, lạnh lẽo, xinh đẹp, giống như băng tuyết khắc nên.

Hóa ra nàng còn có kiếm.

Vương Tiểu Thạch từng nhìn thấy thanh kiếm này.

Lúc Lôi Hận, Bạch Sầu Phi chết đi, hắn đều nhìn thấy thanh kiếm nhỏ hẹp, thanh tú, trắng sáng, lạnh lẽo này, lóe lên một cái, sáng lên một cái trước mắt hắn.

Sau đó người sẽ chết.

Người chết đều là cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ chết đi đủ để khiến toàn bộ võ lâm mất cân bằng.

Lôi Mị một kiếm nơi tay, liền ngăn cản một kiếm của Vương Tiểu Thạch.

Một tiếng “đinh” vang lên, vô cùng trong trẻo, động lòng người, hơn nữa còn êm tai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương