Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]
Chương 69: Người tuyết nước rùa

Ôn Nhu vừa thấy người khác nói chuyện mà nàng lại không có phần, lập tức nóng nảy, hùng hổ nói:

- Thế nào? Đến vì chuyện không dám gặp người sao?

Chỉ thấy Vương Tiểu Thạch nghe được liền năm lần bảy lượt gật đầu, nói:

- Ta đã sớm phát hiện, cảm ơn đã thông báo.

Lúc này Phương Hận Thiếu mới cười hì hì trả lời nàng:

- Không có gì, không có gì, không có đại sự gì đáng kinh động đến Ôn nữ hiệp đây. Chỉ có điều, nghe các người nói đến nước rùa người hạc, người tuyết gì gì đó, cũng đến nghe thử mà thôi.

- Ta tin.

Ôn Nhu cảm thấy hai người xem nàng như người ngoài:

- Ngươi rãnh rỗi không có chuyện gì làm.

- Cô nói đúng, ta rãnh rỗi chết đi được.

Phương Hận Thiếu cũng không bực mình, chỉ nói:

- Chỉ có điều lúc này lại không nghĩ ra chuyện gì để làm.

Ôn Nhu vốn định truy hỏi tiếp, chợt thấy mấy con rùa trong ao ngươi nằm lưng ta, ta cưỡi mai ngươi, nó bò lưng ta, ngươi lật người nó, hoàn toàn dính vào nhau, có mấy con còn ở bên cạnh ao lật người, nhất thời lại không lật được, liền cau đôi mày thanh tú nói: - Ngươi rảnh rỗi thì đi với ta lật mấy con rùa lại.

Phương Hận Thiếu nghe giống như được hoàng ân đại xá, hắn thà rằng đi giúp Ôn Nhu lật mai rùa, cũng không muốn thấy nàng gào khóc. Có điều, hắn không quên nhỏ giọng nói với Vương Tiểu Thạch một câu:

- Xem ra, Ôn đại cô nương đúng là rãnh rỗi, nên tìm cho nàng vài việc để làm… Nói không chừng, giống như vừa rồi Lão Thiên Gia nói, nên tìm một nơi nhà chồng cho nàng.

Vương Tiểu Thạch cười, ánh mắt tỏa sáng khác thường, nhìn về phía Ôn Nhu, chỉ nói:

- Nàng đúng là rãnh rỗi, có điều, người khác e rằng không rãnh rỗi được…

Lời còn chưa dứt, trong sân đột nhiên xảy ra biến hóa rất lớn.

Hơn nữa còn là loại biến hóa đột ngột sấm sét đầy trời, mây đen che trăng, thiên cẩu nuốt mặt trời (nhật thực), chứ không phải là loại biến hóa tự nhiên trời lặn trăng lên, xuân về tuyết tan.

Tuyết thật sự tan ra.

Chỉ có điều, không phải tan từng điểm từng giọt, mà là cực nhanh, cực tốc, cực không thể tưởng tượng. Hai người tuyết đều đồng loạt tuyết rơi băng tróc.

Hai người tuyết còn đồng loạt nhảy lên.

Dù sao, người tuyết là người tuyết, không phải là người.

Tuyết làm sao có thể tự hành động?

Chỉ có người mới hành động.

Chẳng lẽ hai người tuyết này đã thành tinh, hấp thụ phách của tuyết, hồn của người, thật sự không chỉ có đủ hình người mà còn hóa thành chân nhân sao?

Hóa ra, hai “người tuyết nước rùa” này thật sự là người.

Không chỉ là người, hơn nữa còn là nhân vật vô cùng lợi hại.

Hai người này đột nhiên xuất hiện, Phương Hận Thiếu lại đang qua cúi người giúp Ôn Nhu lật mai rùa.

Chỉ cần không đề phòng, không một ai có thể tránh được công kích của hai người này. Cho dù có đề phòng, chỉ sợ muốn chạy trốn khỏi tay hai người cũng cực kỳ khó khăn.

Có câu là “người trong nghề vừa ra tay, liền biết có hay không”, dùng với hai người này không được chính xác lắm. Bởi vì bọn họ vừa ra tay, đáp án chỉ có một.

Không có.

Đối tượng mà bọn họ muốn công kích nhất định “không có” mạng nữa.

“Không có” người sống.

Bởi vì bọn họ đã thi triển bản lĩnh đặc biệt, cũng là quân bài sát thủ.

Bọn họ chỉ có hai người, nhưng lại có ba quân bài sát thủ, đó là “Lạc Phượng trảo”, “Vô Chỉ chưởng” và “Tố Tâm chỉ”.

Ba loại tuyệt học võ nghệ này lại có năm đặc điểm chung, đó là hung ác, tàn nhẫn, đoạn tuyệt, ác độc, hơn nữa đều là chỉ pháp.

Trong đó, “Lạc Phượng trảo” là võ công ác độc chỉ phái nữ mới có thể tu luyện, người luyện công pháp này một khi tu luyện sai đường, sẽ biến thành không nam không nữ.

“Vô Chỉ chưởng” càng tàn nhẫn hơn, chẳng những tàn nhẫn với kẻ địch, còn tàn nhẫn với chính mình. Loại chưởng lực này khi luyện đến mức cao sâu nhất, ngay cả ngón tay cũng lần lượt gãy rụng xuống, ngón tay càng ít thì công lực lại càng tinh thâm.

Ngoài ra, “Tố Tâm chỉ” là võ công thâm độc chuyên để phái nam học. Loại chỉ pháp này một khi tu luyện không đúng phương pháp, sẽ âm dương nghịch hình, giống như tự cung.

Nên biết, bất cứ người nào cho dù bẩm sinh thông minh, chăm chỉ hơn người, nhưng luyện võ cũng giống như học y, học nghệ thuật, học kỹ thuật, luôn có lúc rẽ nhánh sai đường. Ba môn võ nghệ này, trong đó một loại học giống như tự tàn, hai loại khác càng không thể cùng tu luyện, nếu không thì âm dương biến hóa, hết sức nguy hiểm. Nhưng vẫn cứ có người muốn học, khổ công tu luyện.

Nếu bọn họ chỉ có hai người, lại thi triển ra ba loại tuyệt học chỉ chưởng công pháp, hiển nhiên có người đã tu luyện hai môn.

Hai người này, một người đắp tuyết thành béo béo phì phì, một người lại thành cao cao gầy gầy, người thật của bọn họ cũng giống như vậy.

Người cao gầy kia đồng thời thi triển ra “Lạc Phượng trảo” và “Tố Tâm chỉ”.

Người lùn mập kia đánh ra “Vô Chỉ chưởng”.

Tay trái và tay phải của hắn chỉ còn lại một ngón tay. Thậm chí ngay cả ngón tay kia nhìn cũng không giống như ngón tay, căn bản không thể phân biệt được là ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út hay là ngón út.

Có điều, cho dù không có ngón tay, đó vẫn là chỉ pháp, hơn nữa còn là chỉ pháp cực kỳ ác độc.

Vương Tiểu Thạch nhận ra được hai “người tuyết” này, đó là Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ.

“Thiết Thụ Khai Hoa”.

Hai người này vừa hiện ra chân thân, lập tức hạ thủ.

Đều hạ thủ với Ôn Nhu.

Chỉ hạ thủ với Ôn Nhu.

Mà Ôn Nhu lại đang chuyên tâm giúp những con rùa kia lật người lại.

Ôn Nhu không có thù oán gì với người khác.

Ôn Nhu cũng không phải khâm phạm số một gì. Trên thực tế, trong hải bổ công văn truy nã đào phạm treo khắp nơi trên thành, giải thưởng của nàng vẫn là thấp nhất, chẳng những thấp hơn nhiều so với Vương Tiểu Thạch, cũng kém xa đám người Đường Thất Muội, Thái Tuyền, ngay cả đám người Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu cũng không bằng, thậm chí có lúc còn không thèm vẽ nàng lên.

Vì thế Ôn Nhu từng bực mình với mọi người, nàng cảm thấy mình bị khinh thường, không được coi trọng một cách xứng đáng.

Thế nhưng, vì sao kẻ địch trước tiên lại muốn tìm đến cô gái vốn không thù oán với đời này, lại hạ sát thủ với nàng?

Theo đạo lý, ám toán đột nhiên xuất hiện, Ôn Nhu lại hoàn toàn không đề phòng, tuyệt đối không thể tránh né được.

Hơn nữa, “phương thức” hạ thủ của hai tên “người tuyết” này rất đặc biệt.

Bọn họ đều dùng chỉ pháp, nhưng là chỉ ngắn kình dài, ngón tay chưa tới, trên tay đã bắn ra ba luồng chỉ kình một lam, một xanh, một đen, đánh về phía Ôn Nhu.

Chỉ kình dài khoảng mười một đến mười ba thước. Ôn Nhu đang cúi người lật mai rùa, khoảng cách vốn khá gần, lúc này ba luồng chỉ kình kia nói đến là đến, gần như không cho Ôn Nhu cơ hội né tránh.

Trong nháy mắt này, thư sinh áo trắng Phương Hận Thiếu lại giống như đã sớm đoán trước có người mai phục, chợt nắm lấy bả vai Ôn Nhu, tại khoảnh khắc trước khi người tuyết động thủ đã quát lớn:

- Lên!

Hắn lắc người nhảy lên, kéo theo cả Ôn Nhu.

Cả người hắn giống như bị chỉ kình sẽ lập tức bắn tới kia “đánh bay” lên.

Sẽ lập tức bắn tới, có nghĩa là còn chưa thật sự bắn tới.

Thân hình Phương Hận Thiếu vừa nhảy lên, thân pháp “Bạch Câu Quá Khích” của hắn cũng kích thích khinh công “Thuấn Tức Thiên Lý” của Ôn Nhu, tự nhiên phản ứng, đồng thời lướt lên.

Lướt lên trước chỉ kình bắn tới.

Bởi vì quá nhanh, Ôn Nhu đang lật một con rùa đen được một nửa, còn chưa hoàn thành đã bị kéo đi, cảm giác đầu tiên của nàng lại không phải kinh hoảng, mà là tiếc nuối.

Khinh công “Bạch Câu Quá Khích” rất quái lạ, ngươi không động hắn, hắn sẽ dừng lại; ngươi vừa đánh hắn, còn chưa đánh trúng, hắn giống như đã bị ngươi “đánh” lên, ngươi lại không thật sự đánh trúng hắn.

“Thuấn Tức Thiên Lý” thì chỉ có nhanh, nhanh đến mức chỉ cần khinh công của nàng vừa thi triển, ngươi sẽ không kịp ra tay, có ra tay cũng không kịp đánh trúng nàng.

Hai loại khinh công này đồng thời thi triển, ba luồng chỉ kình đều đánh vào khoảng không.

Ngay lúc này, hai tiếng “rầm rầm” vang lên, hai cánh cửa tròn ở phía đông và tây của chùa đều bị đẩy ra, hai bóng người đồng thời lướt ra ngoài.

Người đến từ phía tây là Lương A Ngưu, đệ tử của Thái Bình môn đương nhiên rất giỏi khinh công.

Người đến từ mặt đông là Hà Tiểu Hà, “Lão Thiên Gia” xưa nay vốn sở trường khinh công.

Bọn họ đồng loạt lướt đến, tấn công, đánh về phía hai “người tuyết” vừa xuất thủ cũng đồng thời thất thủ.

Hai người tuyết kia đương nhiên chính là “Thiết Thụ Khai Hoa”, Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm.

Xem ra, hai người này vẫn luôn giả làm người tuyết ở đây, chỉ vì muốn thi hành ám toán.

Có điều, tại sao bọn họ trước tiên lại muốn tìm tới Ôn Nhu?

Chẳng lẽ Ôn Nhu rất quan trọng?

Chẳng lẽ Ôn Nhu rất dễ ra tay?

Chẳng lẽ bọn họ rất căm hận Ôn Nhu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương