Triều Thấp
-
Chương 1
“Sau đó bắn lên mặt em.”
Sau khi Sở Kiều mở điện thoại di động, tin nhắn bất thình lình xuất hiện trước mắt. Cậu dùng nhịp điệu có thể nói là bình tĩnh, nâng kính mắt, mặt không thay đổi nhấn xoá, vứt điện thoại di động trở lại trong túi.
Đây là tin nhắn quấy rối tình dục thứ ba cậu nhận được.
Ba tháng trước, Sở Kiều ngồi xe lửa rời khỏi quê nhà, đi tới đại học A.
Cậu thi đại học không tốt, toàn bộ nguyện vọng được điền đều là trường học ở vùng khác, cha cậu cầm thư thông báo trúng tuyển điên cuồng vứt trên mặt cậu, bảo cậu cút đi. Sau đó cậu không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc của bản thân, mang theo thẻ ngân hàng mà lúc mẹ mình ly hôn để lại cho cậu, xuất phát sớm đến đại học A, rồi ở tạm trong một nhà trọ gần trường, tìm một việc vẽ vời bán thời gian, làm trợ giảng cho một lớp vẽ, chờ tới khi khai giảng báo danh.
Tất cả cũng rất thuận lợi, cậu hoàn tất thủ tục nhập học học, tham gia huấn luyện quân sự.
Tuy rằng cuộc sống gia đình vốn không hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Sở Kiều tóm lại vẫn là một thanh thiếu niên có tâm trí bình thường, chỉ là lười giao tiếp, sợ phiền phức, so với việc trò chuyện cùng người khác, còn không bằng tìm một chỗ ngồi vẽ thực vật.
Sau khai giảng, có một lần thầy giáo yêu cầu chia nhóm làm bài tập, cậu phát hiện mình không gọi nổi tên của hơn ba bạn học trong lớp, mới rút kinh nghiệm xương máu quyết định kết bạn với vài người.
Nhưng mà, bởi vì nhà trường phân chia, trừ cậu ra thì còn hai người trong phòng ký túc mà cậu đang ở, và một cái giường trống không. Hai người kia là đàn anh năm hai, thời khoá biểu học tập và sinh hoạt không giống nhau, cậu không cách nào hoà mình cùng bọn họ, mà bạn bè trong lớp cũng đã sớm có nhóm cố định, không còn chỗ cho bạn học suốt ngày mặt mày lạnh lùng như cậu.
Cho nên cậu quyết định tham gia câu lạc bộ, tuy đại học A không phải là đại học đứng đầu, nhưng thực hiện các tổ chức sinh viên rất tốt.
Sở thích duy nhất của cậu chính là vẽ tranh, tuy nhiên cậu lại gia nhập câu lạc bộ kịch nói, chủ yếu là bởi vì Phó Thi Ngữ.
Phó Thi Ngữ chính là một trong ba bạn cùng lớp mà Sở Kiều có thể gọi tên. Thời điểm học quân sự, có một lần cậu say nắng suýt chút nữa ngất xỉu, là Phó Thi Ngữ đứng ở bên cạnh đỡ cậu một phen, bàn tay mềm mại ấm áp, khiến cho Sở Kiều nhớ đến người mẹ đã sớm có một gia đình khác của mình, trái tim đập thình thịch.
Lúc ấy cậu nghĩ, nói không chừng đây chính là tình yêu, ánh mặt trời chói chang cũng trở nên nhẹ nhàng.
Vì thế Sở Kiều theo sát bước chân của Phó Thi Ngữ, gia nhập câu lạc bộ kịch nói, làm trang trí viên, hỗ trợ vẽ poster.
Lần thứ nhất cậu nhận được tin nhắn quấy rối tình dục, là vào hôm thứ sáu sau khi đến dự hoạt động của câu lạc bộ.
Ngày đó, cậu nhận được tin nhắn của sư tỷ trong câu lạc bộ, nói rằng vở kịch mới sẽ bắt đầu công diễn vào tháng sau, đêm nay tiếp tục diễn tập để các trang trí viên đều đi xem, sớm suy nghĩ ý tưởng cho poster quảng cáo.
Sở Kiều biết, mặc dù Phó Thi Ngữ là người mới, nhưng bởi vì có kinh nghiệm diễn kịch, nên được đóng thế tạm thời giùm một sư tỷ có việc bận, diễn một vai, vì vậy Sở Kiều muộn tao thay áo sơ mi trắng, dự định một thân áo trắng nhẹ nhàng, hoàn mỹ ra trận. Cậu ở một mình trong ký túc xá vắng tanh, muốn chải ngược mái ra đằng sau, thế nhưng Sở Kiều lớn lên trông thanh tú một vầng, dù rất dễ nhìn nhưng vẫn không có khí chất cuồng bá khốc soái của kiểu tóc vuốt ngược.
Bận rộn nửa ngày, mắt thấy không như dự tính, chỉ có thể tự giận mình mà để cái đầu về nguyên dạng, mang kính mắt, mặt đơ đi ra ngoài.
Cậu thở hồng hộc chạy tới phòng luyện tập, trên mặt là ửng hồng do vận động qua đi, hai mắt ươn ướt giấu sau cặp kính.
Sở Kiều tới chậm, diễn tập đã bắt đầu, bao gồm Phó Thi Ngữ và mấy diễn viên khác đang ngồi thành một hàng, đạo diễn sư tỷ nhìn bọn họ hết sức chăm chú, bởi vì phong cách của vở kịch, bầu không khí vô cùng căng thẳng, Sở Kiều không khỏi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa.
Cạnh cửa có một người đang ngồi xổm.
Nhìn qua vóc dáng rất cao, nhưng ngồi xổm cũng không lộ ra sự khó chịu, mặc một cái áo sơ mi rộng rãi, tóc xoăn, trong miệng cắn một cây bút chì, run lên run lên, ngẩng đầu vừa vặn đối đầu với tầm mắt của Sở Kiều.
Gặp người lạ, Sở Kiều có hơi lo lắng, trong lúc nhất thời chưa biết có nên chào hỏi hay không, ánh mắt của người kia đã từ chân đến đầu, rồi lại từ đầu đến chân quét một lần, híp mắt lại, đem bút chì như thuốc lá kẹp ở trong tay, vẫy vẫy, không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình.
Hi.
Sau khi Sở Kiều mở điện thoại di động, tin nhắn bất thình lình xuất hiện trước mắt. Cậu dùng nhịp điệu có thể nói là bình tĩnh, nâng kính mắt, mặt không thay đổi nhấn xoá, vứt điện thoại di động trở lại trong túi.
Đây là tin nhắn quấy rối tình dục thứ ba cậu nhận được.
Ba tháng trước, Sở Kiều ngồi xe lửa rời khỏi quê nhà, đi tới đại học A.
Cậu thi đại học không tốt, toàn bộ nguyện vọng được điền đều là trường học ở vùng khác, cha cậu cầm thư thông báo trúng tuyển điên cuồng vứt trên mặt cậu, bảo cậu cút đi. Sau đó cậu không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc của bản thân, mang theo thẻ ngân hàng mà lúc mẹ mình ly hôn để lại cho cậu, xuất phát sớm đến đại học A, rồi ở tạm trong một nhà trọ gần trường, tìm một việc vẽ vời bán thời gian, làm trợ giảng cho một lớp vẽ, chờ tới khi khai giảng báo danh.
Tất cả cũng rất thuận lợi, cậu hoàn tất thủ tục nhập học học, tham gia huấn luyện quân sự.
Tuy rằng cuộc sống gia đình vốn không hạnh phúc mỹ mãn, nhưng Sở Kiều tóm lại vẫn là một thanh thiếu niên có tâm trí bình thường, chỉ là lười giao tiếp, sợ phiền phức, so với việc trò chuyện cùng người khác, còn không bằng tìm một chỗ ngồi vẽ thực vật.
Sau khai giảng, có một lần thầy giáo yêu cầu chia nhóm làm bài tập, cậu phát hiện mình không gọi nổi tên của hơn ba bạn học trong lớp, mới rút kinh nghiệm xương máu quyết định kết bạn với vài người.
Nhưng mà, bởi vì nhà trường phân chia, trừ cậu ra thì còn hai người trong phòng ký túc mà cậu đang ở, và một cái giường trống không. Hai người kia là đàn anh năm hai, thời khoá biểu học tập và sinh hoạt không giống nhau, cậu không cách nào hoà mình cùng bọn họ, mà bạn bè trong lớp cũng đã sớm có nhóm cố định, không còn chỗ cho bạn học suốt ngày mặt mày lạnh lùng như cậu.
Cho nên cậu quyết định tham gia câu lạc bộ, tuy đại học A không phải là đại học đứng đầu, nhưng thực hiện các tổ chức sinh viên rất tốt.
Sở thích duy nhất của cậu chính là vẽ tranh, tuy nhiên cậu lại gia nhập câu lạc bộ kịch nói, chủ yếu là bởi vì Phó Thi Ngữ.
Phó Thi Ngữ chính là một trong ba bạn cùng lớp mà Sở Kiều có thể gọi tên. Thời điểm học quân sự, có một lần cậu say nắng suýt chút nữa ngất xỉu, là Phó Thi Ngữ đứng ở bên cạnh đỡ cậu một phen, bàn tay mềm mại ấm áp, khiến cho Sở Kiều nhớ đến người mẹ đã sớm có một gia đình khác của mình, trái tim đập thình thịch.
Lúc ấy cậu nghĩ, nói không chừng đây chính là tình yêu, ánh mặt trời chói chang cũng trở nên nhẹ nhàng.
Vì thế Sở Kiều theo sát bước chân của Phó Thi Ngữ, gia nhập câu lạc bộ kịch nói, làm trang trí viên, hỗ trợ vẽ poster.
Lần thứ nhất cậu nhận được tin nhắn quấy rối tình dục, là vào hôm thứ sáu sau khi đến dự hoạt động của câu lạc bộ.
Ngày đó, cậu nhận được tin nhắn của sư tỷ trong câu lạc bộ, nói rằng vở kịch mới sẽ bắt đầu công diễn vào tháng sau, đêm nay tiếp tục diễn tập để các trang trí viên đều đi xem, sớm suy nghĩ ý tưởng cho poster quảng cáo.
Sở Kiều biết, mặc dù Phó Thi Ngữ là người mới, nhưng bởi vì có kinh nghiệm diễn kịch, nên được đóng thế tạm thời giùm một sư tỷ có việc bận, diễn một vai, vì vậy Sở Kiều muộn tao thay áo sơ mi trắng, dự định một thân áo trắng nhẹ nhàng, hoàn mỹ ra trận. Cậu ở một mình trong ký túc xá vắng tanh, muốn chải ngược mái ra đằng sau, thế nhưng Sở Kiều lớn lên trông thanh tú một vầng, dù rất dễ nhìn nhưng vẫn không có khí chất cuồng bá khốc soái của kiểu tóc vuốt ngược.
Bận rộn nửa ngày, mắt thấy không như dự tính, chỉ có thể tự giận mình mà để cái đầu về nguyên dạng, mang kính mắt, mặt đơ đi ra ngoài.
Cậu thở hồng hộc chạy tới phòng luyện tập, trên mặt là ửng hồng do vận động qua đi, hai mắt ươn ướt giấu sau cặp kính.
Sở Kiều tới chậm, diễn tập đã bắt đầu, bao gồm Phó Thi Ngữ và mấy diễn viên khác đang ngồi thành một hàng, đạo diễn sư tỷ nhìn bọn họ hết sức chăm chú, bởi vì phong cách của vở kịch, bầu không khí vô cùng căng thẳng, Sở Kiều không khỏi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa.
Cạnh cửa có một người đang ngồi xổm.
Nhìn qua vóc dáng rất cao, nhưng ngồi xổm cũng không lộ ra sự khó chịu, mặc một cái áo sơ mi rộng rãi, tóc xoăn, trong miệng cắn một cây bút chì, run lên run lên, ngẩng đầu vừa vặn đối đầu với tầm mắt của Sở Kiều.
Gặp người lạ, Sở Kiều có hơi lo lắng, trong lúc nhất thời chưa biết có nên chào hỏi hay không, ánh mắt của người kia đã từ chân đến đầu, rồi lại từ đầu đến chân quét một lần, híp mắt lại, đem bút chì như thuốc lá kẹp ở trong tay, vẫy vẫy, không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình.
Hi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook