Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
-
Chương 36: Cổ Ma
Văn Vũ nheo mắt lại
Mặc dù ở trong bảo địa này có một tên giả thần giả quỷ, nhưng tên này nói cũng không sai. Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ không phải là biết tên đó là ai, mà là giải quyết cánh cửa ma giới trước mắt.
Nếu không giải quyết được thì sẽ chết.
“Đúng rồi, tiểu tử, bản tiểu gia nói cho ngươi biết một chuyện, đằng sau cánh cửa này có một tên khá to con đó nha. Tất nhiên, dựa vào thực lực của ngươi thì có thể có mười phần trăm vượt qua được.”
“Ngươi đang đùa với ta đấy à? Mười phần trăm? Năng lực của ta như thế này mà chỉ có xác suất mười phần trăm? Bảo địa của các ngươi cố tình giết người đúng không?”
“Tiểu tử, nếu không đánh bại được nó thì làm sao ngươi lấy được bảo vật cuối cùng đây? Bảo vật đó, cố gắng lên, giết nó, hoặc là bị nó giết. Ta hi vọng ngươi có thể thành công.”
Câu nói cuối cùng của nhân vật bí ẩn này vô cùng nghiêm túc.
Văn Vũ bĩu môi. Nói dễ nghe thật đấy, cậu đã dốc hết sức chiến đấu mà chỉ có mười phần trăm chiến thắng.
Điều này có nghĩa là chín mươi phần trăm cậu sẽ phải chết ở đây.
Văn Vũ không thích xác suất, bởi vì xác suất có nghĩa là không biết, cậu không thể kiểm soát nó.
Cánh cửa ma giới dần dần hình thành, cánh cửa lớn đen kịt lộ ra một luồng hơi thở chết chóc.
Văn Vũ không biết cái tên to con kia là gì, nhưng lại rất rõ về ma vật.
Bất kì một con ma vật nào đều là nhân vật mạnh mẽ, cho dù có làm bia đỡ đạn thì thực lực cũng tương đương với các chức nghiệp giả bình thường.
Văn Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa ma giới, sau đó nhanh chóng bỏ ngọc phòng ngự cấp F vào túi, đảm bảo khối ngọc này có thể phát huy hết tác dụng. Sau đó cẩm chiến đao, cẩn thận quan sát động tĩnh của cánh cửa trước mặt.
“Kẽo kẹt.” Cánh cửa chậm rãi mở ra, một luồng ma khí màu xám cũng theo đó phun ra ngoài.
Tiếp đó, một bàn tay phủ đầy vảy và những chiếc móng sắc nhọn từ tư vươn ra. Bên trong truyền đến tiếng thở phì phò làm Văn Vũ rợn tóc gáy.
“Ngột ngạt quá, rốt cuộc đây là thứ gì?”
Cánh cửa chậm rãi mở ra, cuối cùng cũng mở hoàn toàn.
Một sinh vật hình người đứng bên trong cánh cửa, sau đó bước một chân ra.
Cao gần hai mét, hai chân đứng thẳng, thân hình cường tráng. Nhìn bề ngoài thì rấy giống con người, nhưng không ai có thể coi con quái vật này là người được.
Ma vật có một gương mặt bình thường, trên đầu có một đôi sừng màu đen, đôi mắt đen tuyền không có chút tình cảm, chỉ có khát vọng giết chóc và hủy diệt. Nó không có mũi, chỉ có một cái miệng rộng chứa đầy răng nhọn.
Mặc dù tỉ lệ cơ thể của con quái vật này tương tự con người, nhưng ngực và lưng nó dày hơn rất nhiều, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Hai chân nó cũng dày hơn người bình thường, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy xám, bên trên tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt.
Đáng chú ý hơn cả là con quái vật này có bốn cánh tay, các đường nét trên cánh tay dao động theo từng nhịp thở của con quái vật. Lớp vảy dày cũng không thể che giấu được sức mạnh đáng sợ, móng tay sắc nhọn kia hoàn toàn có thể xé xác bất kì sinh vật nào.
Trên tấm lưng rắn chắc của quái vật có một hàng xương nhọn và dày gồ lên, xếp hàng ngay ngắn trên sống lưng, chạy đến tận hông rồi kéo dài đến chiếc đuôi dài hơn một mét. Cuối đuôi lập lòe ánh sáng màu xanh nhìn như một thanh kiếm, thậm chí Văn Vũ nhìn vào còn cảm thấy da thịt đau nhói.
Không có thân hình khổng lồ như trong tưởng tượng của cậu.
Ở mạt thế mọi người đều biết, thân hình to lớn sẽ mang đến sức mạnh khổng lồ.
Nhưng nó cũng có một nhược điểm, đó là to lớn quá thì sẽ không đủ linh hoạt.
Sinh vật mạnh mẽ nhất tuyệt đối không thể có nhược điểm. Ngược lại, những sinh vật có kích cỡ trung bình thì năng lực chiến đấu vô cùng xuất sắc, ví dụ như con người, hoặc là... con quái vật trước mắt.
“Đây rốt cuộc là cái gì?” Văn Vũ cảm thấy thân thể mình như tê dại, các tế bào trên người không ngừng gào thét, cuộn trào mãnh liệt, giống như cậu đang đối mặt với thiên địch.
“Đó là Cổ Ma, thủ lĩnh ma vật, vương giả, nắm giữ ma giới, cũng là kẻ địch lớn nhất của chúng ta và loài người các ngươi.”
Giọng nói bí ẩn kia không còn sự tùy tiện ban đầu nữa mà dần dần nghiêm túc, cẩn thận, thù địch, thậm chí còn nghe ra cả sự sợ hãi.
“Nó là cửa ải cuối cùng của ta sao?” Văn Vũ híp mắt, không ngừng đánh giá Cổ Ma nhưng lại chẳng phát hiện ra được nhược điểm của nó. Cơ thể con quái vật này thực sự là một kiệt tác nghệ thuật, sinh ra để giết người.
Văn Vũ đột nhiên yêu thích xác suất, ít nhất thì cậu vẫn có mười phần trăm chiến thắng. Nếu như không có câu nói này thì Văn Vũ sợ là bản thân mình đã mất đi ý chí chiến đấu.
“Cho ít gợi ý đi, ít nhất cũng phải nói một số đặc điểm của tên này chứ, ngươi hình như cũng muốn nó chết mà.” Văn Vũ thấy quái vật trước mắt không tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ, không ngừng ra uy thì cũng âm thầm tìm hiểu một vài thông tin.
“Được rồi, ta sẽ cho ngươi một vài thông tin, cái này cũng không tính là phạm quy, dù sao quy tắc cũng không ghi là không được nói tin tức cho người khiêu chiến.”
Giọng nói thần bí suy nghĩ một chút rồi quyết định bán đứng Cổ Ma.
“Nghe rõ đây, Cổ Ma đứng đối diện ngươi đã bị bảo địa này xóa bỏ thần chí, nó chỉ là một con rối, thế nên nó sẽ chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng.”
“Đừng xem thường sức chiến đấu của Cổ Ma, bản năng chiến đấu của nó thậm chí còn mạnh hơn so với dã thú, nhưng cũng may là kinh nghiệm và kĩ năng chiến đấu của con Cổ Ma này đã bị xóa bỏ rồi.”
“Đây là một con Cổ Ma cấp một, nhưng bộ tộc Cổ Ma từ khi sinh ra đã có tố chất thân thể cường đại, sau khi ý chí thống trị địa cầu thì tất cả các yếu tố thể lực và kĩ năng đều đã được số liệu hóa.”
“Mà cái gọi là tố chất thân thể cũng chỉ là một trình độ tiến hóa mà thôi. Ví dụ, một con chuột cấp hai chỉ cao bằng nửa con người, tố chất thân thể là 10, thế thì nó không thể nào cùng đẳng cấp với một con voi được. Khi chiến đấu thì sẽ có chênh lệch lực lượng rất lớn, cái này chính là lợi thế của chủng tộc.”
“Cổ Ma có lợi thế hơn con người rất nhiều, tố chất thân thể của Cổ Ma là 10 điểm, nhưng nếu dựa theo tiêu chuẩn của loài người thì nó phải từ hơn 20 điểm trở lên, cao gấp đôi con người, hơn nữa còn vượt xa mọi khía cạnh.”
“Năng lực của bộ tộc Cổ Ma rất mạnh mẽ, bất kì kĩ năng nào của chúng cũng đều từ cấp A trở lên.”
“Kỹ năng đầu tiên của con Cổ Ma này là...”
Mặc dù ở trong bảo địa này có một tên giả thần giả quỷ, nhưng tên này nói cũng không sai. Vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ không phải là biết tên đó là ai, mà là giải quyết cánh cửa ma giới trước mắt.
Nếu không giải quyết được thì sẽ chết.
“Đúng rồi, tiểu tử, bản tiểu gia nói cho ngươi biết một chuyện, đằng sau cánh cửa này có một tên khá to con đó nha. Tất nhiên, dựa vào thực lực của ngươi thì có thể có mười phần trăm vượt qua được.”
“Ngươi đang đùa với ta đấy à? Mười phần trăm? Năng lực của ta như thế này mà chỉ có xác suất mười phần trăm? Bảo địa của các ngươi cố tình giết người đúng không?”
“Tiểu tử, nếu không đánh bại được nó thì làm sao ngươi lấy được bảo vật cuối cùng đây? Bảo vật đó, cố gắng lên, giết nó, hoặc là bị nó giết. Ta hi vọng ngươi có thể thành công.”
Câu nói cuối cùng của nhân vật bí ẩn này vô cùng nghiêm túc.
Văn Vũ bĩu môi. Nói dễ nghe thật đấy, cậu đã dốc hết sức chiến đấu mà chỉ có mười phần trăm chiến thắng.
Điều này có nghĩa là chín mươi phần trăm cậu sẽ phải chết ở đây.
Văn Vũ không thích xác suất, bởi vì xác suất có nghĩa là không biết, cậu không thể kiểm soát nó.
Cánh cửa ma giới dần dần hình thành, cánh cửa lớn đen kịt lộ ra một luồng hơi thở chết chóc.
Văn Vũ không biết cái tên to con kia là gì, nhưng lại rất rõ về ma vật.
Bất kì một con ma vật nào đều là nhân vật mạnh mẽ, cho dù có làm bia đỡ đạn thì thực lực cũng tương đương với các chức nghiệp giả bình thường.
Văn Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa ma giới, sau đó nhanh chóng bỏ ngọc phòng ngự cấp F vào túi, đảm bảo khối ngọc này có thể phát huy hết tác dụng. Sau đó cẩm chiến đao, cẩn thận quan sát động tĩnh của cánh cửa trước mặt.
“Kẽo kẹt.” Cánh cửa chậm rãi mở ra, một luồng ma khí màu xám cũng theo đó phun ra ngoài.
Tiếp đó, một bàn tay phủ đầy vảy và những chiếc móng sắc nhọn từ tư vươn ra. Bên trong truyền đến tiếng thở phì phò làm Văn Vũ rợn tóc gáy.
“Ngột ngạt quá, rốt cuộc đây là thứ gì?”
Cánh cửa chậm rãi mở ra, cuối cùng cũng mở hoàn toàn.
Một sinh vật hình người đứng bên trong cánh cửa, sau đó bước một chân ra.
Cao gần hai mét, hai chân đứng thẳng, thân hình cường tráng. Nhìn bề ngoài thì rấy giống con người, nhưng không ai có thể coi con quái vật này là người được.
Ma vật có một gương mặt bình thường, trên đầu có một đôi sừng màu đen, đôi mắt đen tuyền không có chút tình cảm, chỉ có khát vọng giết chóc và hủy diệt. Nó không có mũi, chỉ có một cái miệng rộng chứa đầy răng nhọn.
Mặc dù tỉ lệ cơ thể của con quái vật này tương tự con người, nhưng ngực và lưng nó dày hơn rất nhiều, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Hai chân nó cũng dày hơn người bình thường, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy xám, bên trên tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt.
Đáng chú ý hơn cả là con quái vật này có bốn cánh tay, các đường nét trên cánh tay dao động theo từng nhịp thở của con quái vật. Lớp vảy dày cũng không thể che giấu được sức mạnh đáng sợ, móng tay sắc nhọn kia hoàn toàn có thể xé xác bất kì sinh vật nào.
Trên tấm lưng rắn chắc của quái vật có một hàng xương nhọn và dày gồ lên, xếp hàng ngay ngắn trên sống lưng, chạy đến tận hông rồi kéo dài đến chiếc đuôi dài hơn một mét. Cuối đuôi lập lòe ánh sáng màu xanh nhìn như một thanh kiếm, thậm chí Văn Vũ nhìn vào còn cảm thấy da thịt đau nhói.
Không có thân hình khổng lồ như trong tưởng tượng của cậu.
Ở mạt thế mọi người đều biết, thân hình to lớn sẽ mang đến sức mạnh khổng lồ.
Nhưng nó cũng có một nhược điểm, đó là to lớn quá thì sẽ không đủ linh hoạt.
Sinh vật mạnh mẽ nhất tuyệt đối không thể có nhược điểm. Ngược lại, những sinh vật có kích cỡ trung bình thì năng lực chiến đấu vô cùng xuất sắc, ví dụ như con người, hoặc là... con quái vật trước mắt.
“Đây rốt cuộc là cái gì?” Văn Vũ cảm thấy thân thể mình như tê dại, các tế bào trên người không ngừng gào thét, cuộn trào mãnh liệt, giống như cậu đang đối mặt với thiên địch.
“Đó là Cổ Ma, thủ lĩnh ma vật, vương giả, nắm giữ ma giới, cũng là kẻ địch lớn nhất của chúng ta và loài người các ngươi.”
Giọng nói bí ẩn kia không còn sự tùy tiện ban đầu nữa mà dần dần nghiêm túc, cẩn thận, thù địch, thậm chí còn nghe ra cả sự sợ hãi.
“Nó là cửa ải cuối cùng của ta sao?” Văn Vũ híp mắt, không ngừng đánh giá Cổ Ma nhưng lại chẳng phát hiện ra được nhược điểm của nó. Cơ thể con quái vật này thực sự là một kiệt tác nghệ thuật, sinh ra để giết người.
Văn Vũ đột nhiên yêu thích xác suất, ít nhất thì cậu vẫn có mười phần trăm chiến thắng. Nếu như không có câu nói này thì Văn Vũ sợ là bản thân mình đã mất đi ý chí chiến đấu.
“Cho ít gợi ý đi, ít nhất cũng phải nói một số đặc điểm của tên này chứ, ngươi hình như cũng muốn nó chết mà.” Văn Vũ thấy quái vật trước mắt không tấn công mà chỉ đứng yên tại chỗ, không ngừng ra uy thì cũng âm thầm tìm hiểu một vài thông tin.
“Được rồi, ta sẽ cho ngươi một vài thông tin, cái này cũng không tính là phạm quy, dù sao quy tắc cũng không ghi là không được nói tin tức cho người khiêu chiến.”
Giọng nói thần bí suy nghĩ một chút rồi quyết định bán đứng Cổ Ma.
“Nghe rõ đây, Cổ Ma đứng đối diện ngươi đã bị bảo địa này xóa bỏ thần chí, nó chỉ là một con rối, thế nên nó sẽ chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng.”
“Đừng xem thường sức chiến đấu của Cổ Ma, bản năng chiến đấu của nó thậm chí còn mạnh hơn so với dã thú, nhưng cũng may là kinh nghiệm và kĩ năng chiến đấu của con Cổ Ma này đã bị xóa bỏ rồi.”
“Đây là một con Cổ Ma cấp một, nhưng bộ tộc Cổ Ma từ khi sinh ra đã có tố chất thân thể cường đại, sau khi ý chí thống trị địa cầu thì tất cả các yếu tố thể lực và kĩ năng đều đã được số liệu hóa.”
“Mà cái gọi là tố chất thân thể cũng chỉ là một trình độ tiến hóa mà thôi. Ví dụ, một con chuột cấp hai chỉ cao bằng nửa con người, tố chất thân thể là 10, thế thì nó không thể nào cùng đẳng cấp với một con voi được. Khi chiến đấu thì sẽ có chênh lệch lực lượng rất lớn, cái này chính là lợi thế của chủng tộc.”
“Cổ Ma có lợi thế hơn con người rất nhiều, tố chất thân thể của Cổ Ma là 10 điểm, nhưng nếu dựa theo tiêu chuẩn của loài người thì nó phải từ hơn 20 điểm trở lên, cao gấp đôi con người, hơn nữa còn vượt xa mọi khía cạnh.”
“Năng lực của bộ tộc Cổ Ma rất mạnh mẽ, bất kì kĩ năng nào của chúng cũng đều từ cấp A trở lên.”
“Kỹ năng đầu tiên của con Cổ Ma này là...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook