Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
Chương 16: Tiểu Đội Hộ Vệ Tương Lai 2

“Chúng ta không quen biết nhau, thế nên để tránh hiểu lầm, hi vọng mọi người không đến gần tôi quá năm mét. Lát nữa tôi sẽ bố trí một số tiện ích xung quanh tôi, hi vọng mọi người hiểu được nguyên tắc phòng bị.”

Văn Vũ có thể xác định đối phương không phải người xấu, nhưng con người là loài sinh vật không thể tính toán theo lẽ thường, phòng bị kĩ lưỡng một chút cũng tốt.

“Được, chúng tôi hiểu.”

Đoạn Văn Tuyết gật đầu, cả người đàn ông to con Đoạn Văn Phong cũng hiểu được. Cô gái nhỏ tên Lý Địch kia thì vẫn rất tò mò về linh thú trên vai Văn Vũ, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại theo sự chuyển động của linh thú.

Văn Vũ đơn giản bố trí mấy phòng tuyến xung quanh mình, sau đó quay trở lại trong góc, lặng lẽ lau chùi vũ khí của mình.

Đây là thói quen từ kiếp trước của Văn Vũ, lau sạch vũ khí sẽ khiến cậu càng thêm tương thích với nó hơn. Mặc dù kiếp này cậu không còn vũ khí nữa nhưng thói quen không phải là chuyện nói có thể thay đổi là thay đổi luôn được.

...

“Anh ơi, cảm ơn anh, đây là chị bảo em mang tới cho anh.”

Một lúc sau, Lý Địch đứng ở ngoài vòng phòng ngự, đưa cho Văn Vũ một chai nước.

Văn Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy tiếp nhận ý tốt.

Phải nói rằng trẻ con là sợi dây tốt nhất để xây dựng cầu nối giao tiếp giữa những người xa lạ. Văn Vũ cảm nhận thấy bầu không khí xa lạ giữa hai bên đã buông lỏng hơn rất nhiều.

“Người anh em, cậu cũng một đường chém giết ra đến đây à?”

Đoạn văn Phong lên tiếng trước, tìm đề tài nói chuyện.



“Đúng vậy.”

“Cậu lợi hại thật đấy, nhìn máu trên người cậu là có thể thấy cậu giết được không ít zombie.”

“Các người cũng không kém, tôi thấy chắc hai anh em anh đều là chức nghiệp giả.”

“Ha ha, tôi là chiến sĩ, em gái tôi là xạ thủ.”

Đoạn Văn Phong đúng là người ngay thẳng, tiết lộ tất cả mọi chuyện về mình.

Đoạn Văn Tuyết ngồi bên cạnh khẽ nhéo anh ta một cái, lúc này anh ta mới nhận ra lời nói của mình có vấn đề, mỉm cười ngại ngùng.

“Anh ơi, anh là Ma pháp sư sao?”

Lý Địch rõ ràng vẫn rất có hứng thú với linh thú trên vai Văn Vũ, bây giờ vẫn nhìn chằm chằm vào nó.

Văn Vũ nhìn vật nhỏ trên vai mình, linh thú cũng rất tò mò về những người khác, nằm trên bả vai Văn Vũ âm thầm quan sát ba người đối diện, mặc dù nó không có mắt.

Văn Vũ nhẹ nhàng vuốt ve linh thú trên vai, linh thú khẽ run rẩy rồi cọ vào má Văn Vũ.

“Cũng tương tự Ma pháp sư.”

Văn Vũ trả lời mơ hồ, cũng không coi là nói dối.

Đoạn Văn Tuyết ngẩn ra: “Chẳng lẽ còn có chức nghiệp bí ẩn nữa sao?”

Người phụ nữ này thực sự rất thông minh.



Văn Vũ nhìn Đoạn Văn Tuyết: “Đúng vậy, tôi là chức nghiệp bí ẩn.”

Đối phương cũng không tiếp tục hỏi về chức nghiệp của Văn Vũ nữa, dù sao thì đề tài liên quan đến sức mạnh cá nhân của những người xa lạ là một đề tài cấm kị.

“À, người anh em Văn Vũ, truyện được cập nhật nhanh nhất tạitruyenyy.vipsao cậu đạt được chức nghiệp bí ẩn đó thế? Nếu cậu không tiện nói thì thôi, coi như tôi lắm lời.”

Mặc dù Đoạn Văn Phong không hỏi về chức nghiệp của Văn Vũ, nhưng anh ta cũng rất tò mò.

Đoạn Văn Tuyết không có động tĩnh gì, cẩn thận nhìn Văn Vũ bằng đôi mắt to tròn xinh đẹp, rõ ràng cũng rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này.

“À, thực ra cũng không có gì không tiện nói.”

Văn Vũ do dự một chút, thực ra chức nghiệp bí ẩn cũng không tính là bí mật gì. Dù sao thì đến khi trời sáng cậu sẽ đến công viên Giang Tân, không biết sau này hai bên có gặp lại nhau hay không.

Hơn nữa Văn Vũ cũng không ngại để cho người tốt càng mạnh mẽ hơn. Dù sao thì Văn Vũ cũng đã từng gặp phải chuyện đáng buồn kia, những kẻ phản diện lên nắm quyền, làm suy yếu tinh thần và sức mạnh của nhân loại. Phương hướng chung như thế nào Văn Vũ không muốn quản, cũng không quản được, nhưng cũng không keo kiệt ra tay trợ giúp những người hiền lành tốt bụng.

Nguyên nhân chủ yếu là không có xung đột lợi ích, thế nên Văn Vũ mới quyết định trả lời câu hỏi này.

“Tôi nhìn thấy một vòng xoáy màu trắng bạc không ngừng quay. Sau khi đi vào thì mới biết nơi đó được gọi là bảo địa, trong đó có một cái hòm kho báu. Trong hòm có một quyển sách chức nghiệp bí ẩn.”

Nghe được lời giải thích của văn Vũ, ba người của tiểu đội rơi vào trầm tư. Văn Vũ cũng không nói thêm gì, không khí đột nhiên yên lặng.

“Anh Văn Vũ? Hiện nay anh ở một mình sao?”

Một lúc lâu sau, chờ khi tiêu hóa xong thông tin thì Đoạn Văn Tuyết mới hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương