Triệu Hoán Thần Binh
Chương 77: Mượn kiếm huynh

Mình sẽ lập tức tiến vào hàng Tướng Binh Sư!

- Dã nhân, ngươi muốn đại tiện sao?

Thái ca châm chọc nói. Sau đó hắn cũng không để ý nhiều, trực tiếp ra tay, vung búa đập xuống. Nhưng đột nhiên hắn cảm giác mình giống như đập xuống mặt đệm bông vậy, dù thế nào cũng không làm gì được. Cả người hắn bắn ra, ngã bay ngược ra ngoài.

- Cự Môn Doanh không phải lấy sức lực làm đầu sao? Ngươi chỉ có chút lực như vậy sao?

Trong lòng Vu Nhai vô cùng trấn tĩnh.

Thái ca ngẩn người, không biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn không quan tâm được nhiều như vậy, lại đập tới.

Vu Nhai đã cảm nhận được lợi ích của loại lấy nhu thắng cương này, bắt đầu tập luyện...

Mấy phút sau, Thái ca ngã trên mặt đất cũng không bò dậy nổi nữa.

Hai phe địch và ta đều há hốc miệng. Bọn họ đều chấn động không gì có thể sánh bằng.

Vu Nhai với hai tay không, nắm đấm giống như nắm bông không ngờ bẻ gãy nghiền nát Thái ca với thực lực Tướng Binh Sư trung đoạn khiến hắn không còn sức đánh trả.

Bực bội, quá bực bội. Thái ca tâm cao khí ngạo bị nghẹn tới mức muốn nổ tung. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy. Thần cũng không thể nói cho hắn biết, bởi vì thần cũng không biết gia hỏa Vu Nhai này xuyên qua tới đây.

- Đi tìm chết đi! Đi tìm chết đi! Đi tìm chết đi!

Ầm!

Dùng hết chút lực lượng cuối cùng, Thái ca lại xông qua. Chỉ có điều bây giờ cho dù không cần tới quyền pháp giống như nệm bông, gia hỏa này cũng không được nữa rồi.

Hai chân Vu Nhai đá bay hai búa của hắn, một quyền đánh hắn bay trở lại. Bụi bay lên mù mịt, sau đó dần dần lắng xuống!

- Cút đi. Sau đó nếu còn dám bước vào tổ Kỳ Binh một bước, sẽ không đơn giản như vậy đâu!

Thái ca và đám thủ hạ liếc mắt nhìn nhau. Thái ca mang theo tâm linh bị tổn thương nghiêm trọng, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại. Thậm chí cũng quên ném lại một câu nguyền rủa, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Các binh sĩ trong tổ Kỳ Binh lập tức hoan hô. Tâm tình bị đè nén quá lâu, giờ phút này đã hoàn toàn bạo phát. Bọn họ điên cuồng vọt tới, ôm lấy Vu Nhai ném lên trời.

Giờ phút này bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận Vu Nhai. Có trời mới nhớ hắn lúc mới tới thế nào. Có trời mới nhớ hắn đã mất tích bao nhiêu ngày.

Huyết Lệnh ngơ ngác nhìn Vu Nhai, trên mặt thoáng lộ ra một nụ cười mỉm. Xem ra mùa xuân của tổ Kỳ Binh thật sự tới rồi.

Lữ Nham cũng đứng ngẩn người. Chỉ có điều hắn đang suy ngẫm về quyền pháp vừa rồi của Vu Nhai.

Sắc mặt Tiễn Linh có phần cổ quái. Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực lớn của mình một chút. Nàng đè xuống, quả thực vô cùng đàn hồi, tự động khôi phục. Đột nhiên khóe miệng cong lên một chút, động tới vết thương, lại trừng mắt nhìn Vu Nhai đang bị ném bầu trời, không biết suy nghĩ gì.

Răng Lớn ở một bên cười ha hả.

Sắc mặt Liệp Thủ lại kinh ngạc không hiểu. Mình thua, gia hỏa kia lại thắng. Gia hỏa kia sao có thể thắng được. Đáng lẽ hắn phải chết ở dưới hai búa này. Đáng lẽ hắn phải bị đập thành thịt vụn. Người thắng chắc hẳn là mình mới đúng. Ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt ở trong lòng hắn. Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Thủy Tinh, lửa trong lòng lại càng bốc lên cao. Thủy Tinh trước sau cũng không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, không quan tâm tới vết thương trên người hắn!

Hiện tại người khác chắc chỉ nhớ tới vừa rồi hắn chịu thua, vừa rồi hắn không có khí phách.

Thủy Tinh làm sao có thời gian quan tâm tới hắn. Lúc này tâm tình của bất kỳ ai cũng không phức tạp bằng nàng. Đó là quyền pháp Một quả dưa hấu lớn. Sao có thể như vậy được? Trên đời thật sự có loại quyền pháp này, hơn nữa còn rất lợi hại. Mình đã nhìn nhầm sao?

Xoẹt...

Đột nhiên, trong biển cười vui truyền đến tiếng vải bị xé rách. Sau đó chợt nghe Vu Nhai kêu lên một tiếng, che đi vị trí quan trọng chạy về phía rừng quả, tốc độ nhanh giống như một cái bóng. Mẹ nó, hắn trần truồng mà chạy.

Y phục của hắn vẫn mặc từ rất nhiều ngày trước, đã rách không còn hình dạng, chỉ miễn cưỡng che đậy ví trí quan trọng, đâu chịu nổi sự tàn phá của những gia hỏa nhiệt tình kia.

Thấy bộ dạng Vu Nhai như vậy, mọi người cười to...

Chương 62: Mượn kiếm huynh

Màn đêm hạ xuống, tổ Kỳ Binh vẫn chìm trong vui mừng thắng lợi. Mọi người trong thôn tiến hành một buổi liên hoan. Trận thắng lợi này mang tính cột mốc đánh dấu. Nhiều năm bị khi dễ như vậy, cuối cùng tổ Kỳ Binh cũng có ngày được hãnh diện.

Chỉ có điều, bầu không khí ngày hôm nay tuy rằng tăng vọt nhưng có chút cổ quái. Bởi vì Thủy Tinh và Liệp Thủ đều không xuất hiện.

Dù vậy, mọi người chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối nho nhỏ mà thôi. Bọn họ vẫn uống rượu ngon, cất tiếng hát vang, vô cùng thích thú. Đương nhiên, mấy nhân vật chủ lực đều bị thương, không có khả năng cùng bọn họ cất tiếng hát vang, chỉ ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, ăn vài thứ mà thôi.

- Vu Nhai huynh đệ, rốt cuộc tính ôn nhu ở chỗ nào, làm thế nào để nắm giữ mức độ này? Liệu có thể dung nhập nó vào trong kích kỹ hay không?

Lữ Nham đã hỏi một ngày, Vu Nhai bị hỏi đầu cũng muốn to ra. Hắn đã suy nghĩ tìm hiểu, nhưng không phải là tông sư võ học. Hắn không có cách nào, chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra lời giải thích của mình. Hơn nữa Lữ Nham lại cúi đầu suy ngẫm.

Hiện tại Vu Nhai đã biết tại sao Lữ Nham lại đột nhiên muốn gia nhập tổ Kỳ Binh. Chính là vì muốn học tập mình. Nghĩ tới đây, đầu Vu Nhai lại phình to ra. Tính cách ham mê võ học của Lữ Nham ẩn quá sâu. Sớm biết vậy, mình đã không đồng ý tỷ thí với hắn. Trời ạ, cầm trường kích gia nhập tổ Kỳ Binh. Thật không biết phải nói gì nữa!

- Mượn kiếm huynh, tới đây, ta mời huynh một chén!

Vu Nhai nhìn tiểu bạch kiểm bên cạnh, rất ưu nhã, rất hiền hoà, khi cười rộ lên giống như tắm trong gió xuân, nụ cười rất chân thành. Nhưng không biết làm thế nào mà gia hỏa này lại trà trộn vào trong đám người biến thành tàng hình như vậy. Dĩ nhiên mượn kiếm huynh trong miệng hắn chính là vị lão huynh đã ba lần cho hắn mượn kiếm.

- Mượn kiếm huynh, sao huynh tại đến tổ Kỳ Binh này vậy? Lẽ nào...

- Ta khác với Lữ huynh, ta là sư huynh của các ngươi, đã giải ngũ, làm lão sư ở học viện Bắc Đấu!

- Cái gì. Huynh... không ngờ huynh lại làm lão sư ở học viện Bắc Đấu!

- Đúng vậy, chỉ có điều ta dạy chính là khoa văn, không cần động võ!

Mượn kiếm huynh cười nói.

- Lần này ta tới là muốn tạm thời làm giáo quan cho các ngươi mấy ngày, dạy cho các ngươi một ít kiến thức về ma thú và một ít kinh nghiệm sinh tồn của những người không phải là kỳ binh dòng chính trên đại lục này. Chỉ có điều ta nghĩ hẳn là có vài thứ phải sửa lại một chút. Hiện tại tổ Kỳ Binh nên đổi cách thức dạy học. Không cần tiếp tục dạy các ngươi làm thế nào để lăn lộn kiếm cơm ăn!

Đám người xung quanh khóe miệng giật giật vài cái. Câu nói cuối cùng của gia hỏa này hình như quá trực tiếp, khiến người ta cảm thấy rất đau!

- Được rồi, Mượn kiếm huynh, thế nào mỗi lần huynh đều lẫn trong trong đám đông vậy?

- Ách, ta thích thân cận với người bình thường, hiểu rõ cuộc sống, thói quen của bọn họ, từ đó tìm ra phương pháp lăn lộn kiếm cơm ăn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương