Triệu Hoán Thần Binh
-
Chương 52: Lại vào thư viện
Hiển nhiên lão không nghĩ lúc này còn có người tới.
- A, là ngươi. Ngươi tới làm gì?
Lữ lão nhìn thấy Vu Nhai, lập tức cảnh giác nói.
Chẳng lẽ tiểu tử này tu luyện Ma Điển xảy ra vấn đề gì, muốn tìm mình tính sổ sao? Thật ra Nghiêm Lôi đối với bên ngoài vẫn giữ bí mật về chuyện của Vu Nhai. Người không ra sức thám thính không biết Vu Nhai đã đuổi theo công chúa ma pháp ra khỏi thành. Ngày đó, thời điểm mọi người phát hiện ra trên lưng Khu Phong Thứu có hai người, bọn họ đã bay ra khỏi thành. Ngoại trừ những cao thủ bị định trụ thân hình, không mấy người nhìn thấy Vu Nhai. Nếu có thấy được cũng vì khoảng cách quá xa nên không nhìn thấy rõ.
- Sao ngài lại ở đây. Ta tới tìm mấy quyển tạp thư để xem.
Trong lòng Vu Nhai thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt cố tình lộ vẻ nghi ngờ:
- Không phải cũng cần có lệnh bài của binh phòng đại nhân chúng ta mới có thể vào xem chứ?
- A, đọc sách à. Đây không phải là kho bí tịch, có thể tùy tiện đi vào. Chỉ cần đăng ký một chút là được!
Lữ lão nói. Thật ra thư viện của học viện Bắc Đấu cũng là thư viện Bắc Đấu, không phải mỗi học viên đều có một cái.
Vu Nhai gật đầu ghi danh một chút, đang định đi vào. Hắn chợt nghe Lữ lão lại không nhịn được hỏi:
- Ngươi tu luyện không có vấn đề gì chứ?
- A, Lữ lão muốn nói là vấn đề gì? Ta tu luyện rất nhiều không biết. Lẽ nào Lữ lão muốn chỉ điểm cho ta?
Vu Nhai cố tình làm hai mắt sáng lên nói. Đối với sự bất an của lão đầu có lòng tốt này, thật ra hắn không có ác cảm.
- Tùy tiện nói vài câu thôi. Coi như lão lắm lời. Thôi nhanh đi vào đi.
Lữ lão lúng túng nói.
Lão biết, Vu Nhai đã biết về chuyện Ma Điển. Chỉ có điều biểu hiện của tiểu tử này còn có thể thản nhiên như thế, thật là một tiểu tử không tệ. Để xem trong lúc chờ Ma Điển phản phệ, giúp hắn chuẩn bị một vài bí tịch thật tốt hay không.
Vu Nhai tiến vào thư viện. Bên trong cũng rất vắng vẻ. Chỉ có một nữ nhân đeo kính đen, vẻ mặt giống như mọi người thiếu nàng mấy trăm vạn kim tệ đang ở quầy quản lý sách. Hắn hỏi về khu vực vật phẩm vòng tay đặc biệt, sau đó liền đi qua bắt đầu tìm sách tìm tài liệu. Cũng không có mấy sách liên quan tới loại này. Rất nhanh hắn đã quay trở lại, gần như không có thu hoạch gì.
Nghĩ đến chuyện Phong Doanh nói trong này có ma pháp chấn động, hắn lại chạy tới hỏi khu vực để sách ma pháp.
Sách ma pháp có rất nhiều. Vu Nhai nhìn tới mức đầu óc choáng váng. Không hiểu vì sao, trong lòng có chút mong đợi diễm ngộ lúc đầu lại không thấy xuất hiện.
Trời ạ, không phải nói ở trong thư viện bình thường có thể có diễm ngộ sao? Những người xuyên qua, mỗi người đều ở chỗ này cua được bạn gái. Nhưng xung quanh mình ngay cả một Quỷ Hồn cũng không có. Hắn lại chạy đi hỏi nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia. Lần này nữ nhân kia nổi giận. Xem ra mình tìm sách ma pháp đã khiến cho nàng rất khó chịu. Ở đế quốc Huyền Binh, ma pháp sư chính là một chức nghiệp bi kịch, trừ khi thực lực rất trâu bò.
Nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng không tự nói với mình, mình chỉ có thể tự tìm. Sau khi tìm cả buổi, Vu Nhai mới tìm được khu vực chứa sách ma pháp kia. Hắn xem chưa được mấy quyển sách, bên cạnh lại nghe có tiếng bước chân tới gần.
Lẽ nào diễm ngộ tới?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia. Lẽ nào nữ nhân này thật sự khó chịu như vậy, chuẩn bị đuổi mình ra ngoài. Chợt hắn nghe thấy nàng nói:
- Ngươi tên là Vu Nhai đúng không?
- Đúng vậy, có chuyện gì không?
- Nhanh đi ra ngoài xem một chút đi. Có người tới tìm ngươi!
Nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia lạnh lùng nói, ánh mắt có phần cổ quái.
Vu Nhai nghĩ thầm, chẳng lẽ là Vu Tiểu Dạ? Hắn vội vàng ra khỏi thư viện. Chỉ có điều rất nhanh hắn đã đứng lại.
Hai lão già đứng trông trước cửa chẳng biết đã đi đâu mất. Bên ngoài chỉ có vô số người đứng đông nghịt. Tất cả đều mặc trang phục học sinh. Mấy người dẫn đầu khí thế hung hăng. Người tới không thiện. Khóe miệng giật giật vài cái, Vu Nhai nói:
- Người bọn họ muốn tìm chắc không phải là ta. Ta có thể không đi ra ngoài được không?
- Ngươi chính là Vu Nhai sao?
Nữ nhân đeo kính đen mất cân bằng nội tiết cũng không để ý đến hắn, xoay người rời đi. Đám người bên ngoài thấy Vu Nhai đi ra, mấy người dẫn đầu rất nhanh đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn nói.
- Ta chính là Vu Nhai. Các ngươi có chuyện gì không?
- Ngươi đúng là Vu Nhai là tốt rồi. Ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Người dẫn đầu lạnh lùng nói.
- Khiêu chiến? Khiêu chiến với một tên tiểu binh như ta sao? Các ngươi không phải quá nhàn rỗi đấy chứ?
Vu Nhai cảm thấy kỳ quái hỏi. Tuy nói Nghiêm Lôi tạm thời giữ bí mật về chuyện công chúa ma pháp kia, không công khai ngợi khen hắn, nhưng giấy nào bọc được lửa. Tất cả mọi người đều biết trước đây bởi vì đội kỵ vệ Bắc Đấu có sai sót, dẫn tới để gián điệp của đế quốc Ma Pháp tiến vào trong thành.
Cũng do bộ binh phòng cố gắng đem lời đồn truyền đi. Nhưng dù sao lời đồn vẫn chỉ là lời đồn. Chuyện còn chưa thật sự bị phơi bày. Thậm chí ngay cả chuyện tiểu thư Quan gia cùng Tả Nhân Nhân bị gián điệp lợi dụng cũng không công khai.
Không có cách nào. Quan hệ lợi ích giữa các cao tầng vốn rất rối rắm. Trong đó còn dính tới Quan gia của Đao Vực, khiến Bắc Đấu Thành phải cẩn thận. Chỉ có điều cẩn thận thì cẩn thận, hai ngày qua cũng đã cho dân chúng Bắc Đấu Thành một câu trả lời thỏa đáng. Chuyện di tích Kim Khí Thiên, chuyện kỵ vệ Bắc Đấu, chuyện công chúa ma pháp đều phải công khai. Đồng thời, cũng đại biểu cho sự thật về Vu Nhai phải được công bố, được ngợi khen.
Thật không ngờ được, đúng vào lúc này mọi chuyện lại trở nên náo loạn như vậy. A, bây giờ hắn còn chưa phải là anh hùng, chỉ là một tiểu kiêu binh.
- Tiểu binh? Một tiểu binh như ngươi thật sự không được. Trước mặt mọi người, ngươi sỉ nhục đội kỵ vệ Bắc Đấu, chúng ta còn không nói. Không ngờ ngươi còn làm ra chuyện người và thần đều công phẫn đối với hoa hậu giảng đường chúng ta. Chúng ta phải khiêu chiến với ngươi.
Người dẫn đầu đùng đùng nổi giận nói.
Sỉ nhục đội kỵ vệ Bắc Đấu, làm ra chuyện người và thần đều công phẫn đối với hoa hậu giảng đường sao?
Sỉ nhục đội kỵ vệ Bắc Đấu thì còn nói được. Mình còn giết vài người của bọn họ nữa. Nhưng đối với hoa hậu giảng đường Bắc Đấu của ngươi...
Trời ạ, hoa hậu giảng đường, hoa hậu giảng đường gì chứ? Tại sao mình không biết?
- Ta không biết các ngươi đang nói cái gì!
- Không biết sao? Ngươi thật sự muốn chúng ta nói rõ ra sao?
Phí Long vô cùng tức giận. Từ nhỏ, giấc mộng lớn nhất trong đời hắn chính là tiến vào đội kỵ vệ Bắc Đấu, trở thành một kỵ sĩ Bắc Đấu ưu nhã nhất, cao quý nhất. Lòng ái mộ của hắn đối với Tả Nhân Nhân, tất cả mọi người đều biết. Hai điều này đều là vảy ngược của hắn. Thật không nghĩ tới, tên tiểu binh này lại động tới cả hai điều trên.
- A, là ngươi. Ngươi tới làm gì?
Lữ lão nhìn thấy Vu Nhai, lập tức cảnh giác nói.
Chẳng lẽ tiểu tử này tu luyện Ma Điển xảy ra vấn đề gì, muốn tìm mình tính sổ sao? Thật ra Nghiêm Lôi đối với bên ngoài vẫn giữ bí mật về chuyện của Vu Nhai. Người không ra sức thám thính không biết Vu Nhai đã đuổi theo công chúa ma pháp ra khỏi thành. Ngày đó, thời điểm mọi người phát hiện ra trên lưng Khu Phong Thứu có hai người, bọn họ đã bay ra khỏi thành. Ngoại trừ những cao thủ bị định trụ thân hình, không mấy người nhìn thấy Vu Nhai. Nếu có thấy được cũng vì khoảng cách quá xa nên không nhìn thấy rõ.
- Sao ngài lại ở đây. Ta tới tìm mấy quyển tạp thư để xem.
Trong lòng Vu Nhai thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt cố tình lộ vẻ nghi ngờ:
- Không phải cũng cần có lệnh bài của binh phòng đại nhân chúng ta mới có thể vào xem chứ?
- A, đọc sách à. Đây không phải là kho bí tịch, có thể tùy tiện đi vào. Chỉ cần đăng ký một chút là được!
Lữ lão nói. Thật ra thư viện của học viện Bắc Đấu cũng là thư viện Bắc Đấu, không phải mỗi học viên đều có một cái.
Vu Nhai gật đầu ghi danh một chút, đang định đi vào. Hắn chợt nghe Lữ lão lại không nhịn được hỏi:
- Ngươi tu luyện không có vấn đề gì chứ?
- A, Lữ lão muốn nói là vấn đề gì? Ta tu luyện rất nhiều không biết. Lẽ nào Lữ lão muốn chỉ điểm cho ta?
Vu Nhai cố tình làm hai mắt sáng lên nói. Đối với sự bất an của lão đầu có lòng tốt này, thật ra hắn không có ác cảm.
- Tùy tiện nói vài câu thôi. Coi như lão lắm lời. Thôi nhanh đi vào đi.
Lữ lão lúng túng nói.
Lão biết, Vu Nhai đã biết về chuyện Ma Điển. Chỉ có điều biểu hiện của tiểu tử này còn có thể thản nhiên như thế, thật là một tiểu tử không tệ. Để xem trong lúc chờ Ma Điển phản phệ, giúp hắn chuẩn bị một vài bí tịch thật tốt hay không.
Vu Nhai tiến vào thư viện. Bên trong cũng rất vắng vẻ. Chỉ có một nữ nhân đeo kính đen, vẻ mặt giống như mọi người thiếu nàng mấy trăm vạn kim tệ đang ở quầy quản lý sách. Hắn hỏi về khu vực vật phẩm vòng tay đặc biệt, sau đó liền đi qua bắt đầu tìm sách tìm tài liệu. Cũng không có mấy sách liên quan tới loại này. Rất nhanh hắn đã quay trở lại, gần như không có thu hoạch gì.
Nghĩ đến chuyện Phong Doanh nói trong này có ma pháp chấn động, hắn lại chạy tới hỏi khu vực để sách ma pháp.
Sách ma pháp có rất nhiều. Vu Nhai nhìn tới mức đầu óc choáng váng. Không hiểu vì sao, trong lòng có chút mong đợi diễm ngộ lúc đầu lại không thấy xuất hiện.
Trời ạ, không phải nói ở trong thư viện bình thường có thể có diễm ngộ sao? Những người xuyên qua, mỗi người đều ở chỗ này cua được bạn gái. Nhưng xung quanh mình ngay cả một Quỷ Hồn cũng không có. Hắn lại chạy đi hỏi nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia. Lần này nữ nhân kia nổi giận. Xem ra mình tìm sách ma pháp đã khiến cho nàng rất khó chịu. Ở đế quốc Huyền Binh, ma pháp sư chính là một chức nghiệp bi kịch, trừ khi thực lực rất trâu bò.
Nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng không tự nói với mình, mình chỉ có thể tự tìm. Sau khi tìm cả buổi, Vu Nhai mới tìm được khu vực chứa sách ma pháp kia. Hắn xem chưa được mấy quyển sách, bên cạnh lại nghe có tiếng bước chân tới gần.
Lẽ nào diễm ngộ tới?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia. Lẽ nào nữ nhân này thật sự khó chịu như vậy, chuẩn bị đuổi mình ra ngoài. Chợt hắn nghe thấy nàng nói:
- Ngươi tên là Vu Nhai đúng không?
- Đúng vậy, có chuyện gì không?
- Nhanh đi ra ngoài xem một chút đi. Có người tới tìm ngươi!
Nữ nhân đeo kính đen nội tiết mất cân bằng kia lạnh lùng nói, ánh mắt có phần cổ quái.
Vu Nhai nghĩ thầm, chẳng lẽ là Vu Tiểu Dạ? Hắn vội vàng ra khỏi thư viện. Chỉ có điều rất nhanh hắn đã đứng lại.
Hai lão già đứng trông trước cửa chẳng biết đã đi đâu mất. Bên ngoài chỉ có vô số người đứng đông nghịt. Tất cả đều mặc trang phục học sinh. Mấy người dẫn đầu khí thế hung hăng. Người tới không thiện. Khóe miệng giật giật vài cái, Vu Nhai nói:
- Người bọn họ muốn tìm chắc không phải là ta. Ta có thể không đi ra ngoài được không?
- Ngươi chính là Vu Nhai sao?
Nữ nhân đeo kính đen mất cân bằng nội tiết cũng không để ý đến hắn, xoay người rời đi. Đám người bên ngoài thấy Vu Nhai đi ra, mấy người dẫn đầu rất nhanh đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn nói.
- Ta chính là Vu Nhai. Các ngươi có chuyện gì không?
- Ngươi đúng là Vu Nhai là tốt rồi. Ta muốn khiêu chiến với ngươi.
Người dẫn đầu lạnh lùng nói.
- Khiêu chiến? Khiêu chiến với một tên tiểu binh như ta sao? Các ngươi không phải quá nhàn rỗi đấy chứ?
Vu Nhai cảm thấy kỳ quái hỏi. Tuy nói Nghiêm Lôi tạm thời giữ bí mật về chuyện công chúa ma pháp kia, không công khai ngợi khen hắn, nhưng giấy nào bọc được lửa. Tất cả mọi người đều biết trước đây bởi vì đội kỵ vệ Bắc Đấu có sai sót, dẫn tới để gián điệp của đế quốc Ma Pháp tiến vào trong thành.
Cũng do bộ binh phòng cố gắng đem lời đồn truyền đi. Nhưng dù sao lời đồn vẫn chỉ là lời đồn. Chuyện còn chưa thật sự bị phơi bày. Thậm chí ngay cả chuyện tiểu thư Quan gia cùng Tả Nhân Nhân bị gián điệp lợi dụng cũng không công khai.
Không có cách nào. Quan hệ lợi ích giữa các cao tầng vốn rất rối rắm. Trong đó còn dính tới Quan gia của Đao Vực, khiến Bắc Đấu Thành phải cẩn thận. Chỉ có điều cẩn thận thì cẩn thận, hai ngày qua cũng đã cho dân chúng Bắc Đấu Thành một câu trả lời thỏa đáng. Chuyện di tích Kim Khí Thiên, chuyện kỵ vệ Bắc Đấu, chuyện công chúa ma pháp đều phải công khai. Đồng thời, cũng đại biểu cho sự thật về Vu Nhai phải được công bố, được ngợi khen.
Thật không ngờ được, đúng vào lúc này mọi chuyện lại trở nên náo loạn như vậy. A, bây giờ hắn còn chưa phải là anh hùng, chỉ là một tiểu kiêu binh.
- Tiểu binh? Một tiểu binh như ngươi thật sự không được. Trước mặt mọi người, ngươi sỉ nhục đội kỵ vệ Bắc Đấu, chúng ta còn không nói. Không ngờ ngươi còn làm ra chuyện người và thần đều công phẫn đối với hoa hậu giảng đường chúng ta. Chúng ta phải khiêu chiến với ngươi.
Người dẫn đầu đùng đùng nổi giận nói.
Sỉ nhục đội kỵ vệ Bắc Đấu, làm ra chuyện người và thần đều công phẫn đối với hoa hậu giảng đường sao?
Sỉ nhục đội kỵ vệ Bắc Đấu thì còn nói được. Mình còn giết vài người của bọn họ nữa. Nhưng đối với hoa hậu giảng đường Bắc Đấu của ngươi...
Trời ạ, hoa hậu giảng đường, hoa hậu giảng đường gì chứ? Tại sao mình không biết?
- Ta không biết các ngươi đang nói cái gì!
- Không biết sao? Ngươi thật sự muốn chúng ta nói rõ ra sao?
Phí Long vô cùng tức giận. Từ nhỏ, giấc mộng lớn nhất trong đời hắn chính là tiến vào đội kỵ vệ Bắc Đấu, trở thành một kỵ sĩ Bắc Đấu ưu nhã nhất, cao quý nhất. Lòng ái mộ của hắn đối với Tả Nhân Nhân, tất cả mọi người đều biết. Hai điều này đều là vảy ngược của hắn. Thật không nghĩ tới, tên tiểu binh này lại động tới cả hai điều trên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook