Triệu Hoán Thần Binh
-
Chương 48: Hồng đại bảo
Lúc này trên khán đài xem đấu kỹ đã chiếm hai phần ba. Bình thường, cảnh tượng như vậy vô cùng hiếm thấy, trừ khi nghiệp đoàn võ học sớm thông báo có hoạt động đặc biệt.
- Được, mau tấn công, tiến công đi người cao lớn, ngăn chặn hắn.
- Thật lợi hại. Ta chưa từng thấy được kích pháp nào lợi hại như vậy. Bọn họ rốt cuộc là ai vậy?
- Hình như là người của Lữ gia.
- Lữ gia. Thôi đi. Lữ gia hẳn phải lợi hại hơn vậy chứ? Nếu như trong đó có một người là người của Lữ gia, vậy người kia hẳn phải lập tức nằm xuống mới đúng.
Có người khinh thường nói. Có lẽ hắn rất sùng bái đối với đại gia tộc binh khí.
Ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hai người đang chiến đấu trên sân đấu kỹ, không chú ý tới nữ nhân đeo mặt nạ và nam nhân giống phật Di Lặc kia.
Nữ nhân đeo mặt nạ lẳng lặng nhìn cuộc chiến đấu phía dưới. Nam nhân giống phật Di Lặc cũng bị chấn động nho nhỏ. Hắn chợt mừng như điên. Làm phân hội trưởng Bắc Đấu Thành, hắn tất nhiên không phải là người chỉ biết võ học không có Huyền Binh. Thành tựu võ học của hắn tất nhiên không thấp. Chỉ thoáng cái, hắn đã nhìn thấy rõ cuộc chiến đấu của hai người phía dưới. Một người trong đó đúng như khán giả nói, tuyệt đối là người của Lữ gia. Từ kích kỹ của hắn cũng có thể thấy được.
Con bà nó, người của Lữ gia chạy đến nghiệp đoàn của hắn, tuyệt đối có thể tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng tiểu thư. Còn có một người khác cũng rất lợi hại. Không biết hắn có phải là người của Lữ gia hay không. Kích kỹ dường như rất lạ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Nam nhân giống phật Di Lặc kéo gia hỏa lúc trước đã dẫn hai người Vu Nhai đi vào hỏi. Người kia lắc đầu, chỉ nói một chút về chuyện Lữ Nham là hội viên tam cấp cho nam nhân giống phật Di Lặc nghe.
- Tiểu thư, ta vừa hỏi qua. Người cao lớn kia tên là Lữ Nham. Hắn là người của Lữ gia ở tỉnh Kích Lĩnh. Trước đây, hắn chính là hội viên của nghiệp đoàn võ học chúng ta. Một người khác hiện còn đang đợi điều tra chứng thực. Chỉ có điều, Bắc nghiệp đoàn võ học Đấu Thành chúng ta bình thường có thể xuất hiện cao thủ không biết tên, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Không kỳ quái chút nào.
Nam nhân giống phật Di Lặc cười ha hả nói, nhìn tiểu thư trước mắt. Hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc có nhìn thấy hay không.
- Ừ, làm không tồi.
Nữ nhân đeo mặt nạ khẽ nói.
- Cuộc chiến đấu này hẳn là cũng sắp kết thúc.
- Kết thúc sao? Đúng vậy, xem ra Lữ Nham sắp thắng.
- Không, Lữ Nham sắp thua.
- Cái gì, làm sao có thể...
Nam nhân giống phật Di Lặc theo bản năng nói.
Lữ gia ở trên phương diện kích kỹ làm sao có thể tùy tiện nhường người khác được. Trên cục diện này, hắn cũng đã chiếm thượng phong, sao có thể thất bại được?
Chỉ có điều hắn cũng không thể nói gì được nữa. Trong giây lát, cao thủ không biết tên kia đã triển khai phản kích. Mà lần phản kích này không phải là Lạc Đằng, mà là cường giả Lữ gia.
Kích ảnh liên tiếp lao ra như gió bão, bao phủ xung quanh Lữ Nham.
Một kích hai kích ba kích... sáu kích.
Trường kích trên tay Lữ Nham tuột khỏi tay bay ra. Kích thứ bảy, mũi kích đã đè ở trên cổ Lữ Nham. Chỉ cần Vu Nhai nhẹ nhàng đâm tới, hắn sẽ mất mạng.
- Ta thua!
Lữ Nham ngơ ngác nói ra hai chữ.
- A, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Lại nói, ngươi đã ép thực lực của ngươi xuống dưới Tướng Binh Sư.
Vu Nhai thu hồi trường kích, trong lòng mơ hồ có chút lĩnh ngộ. Đối với kích, hắn dường như có nhận thức nhiều hơn.
Xem ra không phải nói dung hợp lực lượng Binh Linh thế nào, mình vẫn thiếu về lĩnh ngộ và luyện tập. Cần phải cùng cao thủ chiến đấu nhiều hơn nữa.
Dung hợp Binh Linh, chỉ khiến hắn có động tác võ thuật đẹp, lĩnh ngộ chiến đấu mới là đánh thật.
- Không, đây vốn là đấu kỹ. Trên phương diện kỹ kích ta đã thua.
Lữ Nham chất phác nói, hai mắt vô thần. Mà đúng lúc Vu Nhai còn muốn an ủi vài câu, hắn đột nhiên làm ra một hành động khiến Vu Nhai trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy hắn quỳ một chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lấp lánh nói:
- Mong hãy vạch ra chỗ thiếu sót của ta. Mời hãy nói cho ta biết, tại sao ta lại bị ngươi phản kích đắc thủ. Ta rõ ràng đã ngăn cản tất cả các kích của ngươi.
Vu Nhai ngẩn ngơ, vội vàng đi tới muốn nâng hắn dậy.
Trời ạ, đám con cháu của những đại gia tộc này đều là người có chút điên khùng hay sao? Tính cách gì cũng có. Nếu để cho Lữ gia biết, mình có mười cái mạng cũng khó giữ được.
Đáng tiếc Lữ Nham lại không chịu đứng dậy.
Sao lúc trước lại không nhìn ra được, gia hỏa này là một kẻ say mê võ nghệ chứ?
- Vậy, chúng ta ra ngoài nói đi. Ở đây nhiều người lắm miệng không hay.
Lữ Nham ngẩn người, cho rằng Vu Nhai không muốn để cho người nghe được, liền gật đầu, đứng lên nói:
- Được!
Cứ như vậy, hai người cầm trường kích đi ra ngoài. Trên khán đài, nữ đeo mặt nạ đột nhiên lẩm bẩm nói:
- Hồng hội trưởng, xem ra ta vừa nói ngươi đã tìm được người kia. Làm không tồi.
Nam nhân phật Di Lặc ngẩn người. Vừa nói đã tìm được người kia? Người nào chứ?
- Trời ạ, là hắn!
Hắn vỗ đầu một cái. Tiểu tử này không phải là tên tiểu kiêu binh nhận được một phần truyền thừa nho nhỏ của Thất Tinh Thần Kích sao? Không ngờ mình lại không nghĩ tới. Vừa nãy, mình còn nói với tiểu thư, đang điều tra hắn. Con bà nó, vừa nãy tại sao không nói là do mình kéo tới chứ? Chỉ có điều hình như tiểu thư cũng không để ý tới điều này, còn khen mình.
- Tiểu thư, chờ ta một chút.
Mắt thấy tiểu thư định đuổi theo, hắn cũng vội vàng chạy tới trước.
- Hai vị, xin chờ một chút!
Vu Nhai và Lữ Nham đi tới trước cửa nghiệp đoàn võ học, liền thấy phía sau truyền tới một giọng nói nịnh bợ. Hai người nhìn lại, liền thấy một nam tử trung niên cười giống như phật Di Lặc chạy tới. Những thớ thịt trên mặt rung lên, mắt gần như híp lại nhìn không thấy nữa.
- Ngươi là?
- Chào hai vị, ta là phân hội trưởng nghiệp đoàn võ học Bắc Đấu. Hai vị gọi tà là Hồng Đại Bảo là được rồi. Hai vị đột nhiên tới chơi, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, muốn mời hai vị tới hậu viện uống chén trà.
Hồng Đại Bảo cười híp mắt nói, khiến người ta rất có thiện cảm. Chỉ có điều, hai người trước mắt lại không giống như người bình thường.
Bình thường Vu Nhai cũng thích giả dạng cười híp mắt như vậy. Không chuyện xum xoe, không gian tức là trộm. Lữ Nham lại muốn nhanh chóng nhận được chỉ điểm của Vu Nhai, làm sao có tâm trạng dây dưa với hắn ở đây. Cả hai đồng thời nói:
- Rất xin lỗi, không rảnh!
Hồng Đại Bảo ngẩn người. Dù nói thế nào, hắn cũng là một hội trưởng phân hội, không đến mức vô dụng như vậy chứ? Tiểu thư vẫn đang đợi mình biểu hiện. Hắn vội vàng nói tiếp:
- Thật ra ta có chuyện muốn thương lượng cùng hai vị một chút, sẽ tốn một chút thời gian thôi. A, vị dũng sĩ này tướng mạo đường đường, uy vũ cường tráng. Nếu như ta không đoán sai, nhất định chính là dũng sĩ Vu Nhai chấn động Bắc Đấu?
Vu Nhai trừng mắt nhìn hắn. Từ lúc nào mình trở thành kẻ khiến Bắc Đấu chấn động vậy?
- Được, mau tấn công, tiến công đi người cao lớn, ngăn chặn hắn.
- Thật lợi hại. Ta chưa từng thấy được kích pháp nào lợi hại như vậy. Bọn họ rốt cuộc là ai vậy?
- Hình như là người của Lữ gia.
- Lữ gia. Thôi đi. Lữ gia hẳn phải lợi hại hơn vậy chứ? Nếu như trong đó có một người là người của Lữ gia, vậy người kia hẳn phải lập tức nằm xuống mới đúng.
Có người khinh thường nói. Có lẽ hắn rất sùng bái đối với đại gia tộc binh khí.
Ánh mắt tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hai người đang chiến đấu trên sân đấu kỹ, không chú ý tới nữ nhân đeo mặt nạ và nam nhân giống phật Di Lặc kia.
Nữ nhân đeo mặt nạ lẳng lặng nhìn cuộc chiến đấu phía dưới. Nam nhân giống phật Di Lặc cũng bị chấn động nho nhỏ. Hắn chợt mừng như điên. Làm phân hội trưởng Bắc Đấu Thành, hắn tất nhiên không phải là người chỉ biết võ học không có Huyền Binh. Thành tựu võ học của hắn tất nhiên không thấp. Chỉ thoáng cái, hắn đã nhìn thấy rõ cuộc chiến đấu của hai người phía dưới. Một người trong đó đúng như khán giả nói, tuyệt đối là người của Lữ gia. Từ kích kỹ của hắn cũng có thể thấy được.
Con bà nó, người của Lữ gia chạy đến nghiệp đoàn của hắn, tuyệt đối có thể tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng tiểu thư. Còn có một người khác cũng rất lợi hại. Không biết hắn có phải là người của Lữ gia hay không. Kích kỹ dường như rất lạ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Nam nhân giống phật Di Lặc kéo gia hỏa lúc trước đã dẫn hai người Vu Nhai đi vào hỏi. Người kia lắc đầu, chỉ nói một chút về chuyện Lữ Nham là hội viên tam cấp cho nam nhân giống phật Di Lặc nghe.
- Tiểu thư, ta vừa hỏi qua. Người cao lớn kia tên là Lữ Nham. Hắn là người của Lữ gia ở tỉnh Kích Lĩnh. Trước đây, hắn chính là hội viên của nghiệp đoàn võ học chúng ta. Một người khác hiện còn đang đợi điều tra chứng thực. Chỉ có điều, Bắc nghiệp đoàn võ học Đấu Thành chúng ta bình thường có thể xuất hiện cao thủ không biết tên, chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Không kỳ quái chút nào.
Nam nhân giống phật Di Lặc cười ha hả nói, nhìn tiểu thư trước mắt. Hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc có nhìn thấy hay không.
- Ừ, làm không tồi.
Nữ nhân đeo mặt nạ khẽ nói.
- Cuộc chiến đấu này hẳn là cũng sắp kết thúc.
- Kết thúc sao? Đúng vậy, xem ra Lữ Nham sắp thắng.
- Không, Lữ Nham sắp thua.
- Cái gì, làm sao có thể...
Nam nhân giống phật Di Lặc theo bản năng nói.
Lữ gia ở trên phương diện kích kỹ làm sao có thể tùy tiện nhường người khác được. Trên cục diện này, hắn cũng đã chiếm thượng phong, sao có thể thất bại được?
Chỉ có điều hắn cũng không thể nói gì được nữa. Trong giây lát, cao thủ không biết tên kia đã triển khai phản kích. Mà lần phản kích này không phải là Lạc Đằng, mà là cường giả Lữ gia.
Kích ảnh liên tiếp lao ra như gió bão, bao phủ xung quanh Lữ Nham.
Một kích hai kích ba kích... sáu kích.
Trường kích trên tay Lữ Nham tuột khỏi tay bay ra. Kích thứ bảy, mũi kích đã đè ở trên cổ Lữ Nham. Chỉ cần Vu Nhai nhẹ nhàng đâm tới, hắn sẽ mất mạng.
- Ta thua!
Lữ Nham ngơ ngác nói ra hai chữ.
- A, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. Lại nói, ngươi đã ép thực lực của ngươi xuống dưới Tướng Binh Sư.
Vu Nhai thu hồi trường kích, trong lòng mơ hồ có chút lĩnh ngộ. Đối với kích, hắn dường như có nhận thức nhiều hơn.
Xem ra không phải nói dung hợp lực lượng Binh Linh thế nào, mình vẫn thiếu về lĩnh ngộ và luyện tập. Cần phải cùng cao thủ chiến đấu nhiều hơn nữa.
Dung hợp Binh Linh, chỉ khiến hắn có động tác võ thuật đẹp, lĩnh ngộ chiến đấu mới là đánh thật.
- Không, đây vốn là đấu kỹ. Trên phương diện kỹ kích ta đã thua.
Lữ Nham chất phác nói, hai mắt vô thần. Mà đúng lúc Vu Nhai còn muốn an ủi vài câu, hắn đột nhiên làm ra một hành động khiến Vu Nhai trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy hắn quỳ một chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lấp lánh nói:
- Mong hãy vạch ra chỗ thiếu sót của ta. Mời hãy nói cho ta biết, tại sao ta lại bị ngươi phản kích đắc thủ. Ta rõ ràng đã ngăn cản tất cả các kích của ngươi.
Vu Nhai ngẩn ngơ, vội vàng đi tới muốn nâng hắn dậy.
Trời ạ, đám con cháu của những đại gia tộc này đều là người có chút điên khùng hay sao? Tính cách gì cũng có. Nếu để cho Lữ gia biết, mình có mười cái mạng cũng khó giữ được.
Đáng tiếc Lữ Nham lại không chịu đứng dậy.
Sao lúc trước lại không nhìn ra được, gia hỏa này là một kẻ say mê võ nghệ chứ?
- Vậy, chúng ta ra ngoài nói đi. Ở đây nhiều người lắm miệng không hay.
Lữ Nham ngẩn người, cho rằng Vu Nhai không muốn để cho người nghe được, liền gật đầu, đứng lên nói:
- Được!
Cứ như vậy, hai người cầm trường kích đi ra ngoài. Trên khán đài, nữ đeo mặt nạ đột nhiên lẩm bẩm nói:
- Hồng hội trưởng, xem ra ta vừa nói ngươi đã tìm được người kia. Làm không tồi.
Nam nhân phật Di Lặc ngẩn người. Vừa nói đã tìm được người kia? Người nào chứ?
- Trời ạ, là hắn!
Hắn vỗ đầu một cái. Tiểu tử này không phải là tên tiểu kiêu binh nhận được một phần truyền thừa nho nhỏ của Thất Tinh Thần Kích sao? Không ngờ mình lại không nghĩ tới. Vừa nãy, mình còn nói với tiểu thư, đang điều tra hắn. Con bà nó, vừa nãy tại sao không nói là do mình kéo tới chứ? Chỉ có điều hình như tiểu thư cũng không để ý tới điều này, còn khen mình.
- Tiểu thư, chờ ta một chút.
Mắt thấy tiểu thư định đuổi theo, hắn cũng vội vàng chạy tới trước.
- Hai vị, xin chờ một chút!
Vu Nhai và Lữ Nham đi tới trước cửa nghiệp đoàn võ học, liền thấy phía sau truyền tới một giọng nói nịnh bợ. Hai người nhìn lại, liền thấy một nam tử trung niên cười giống như phật Di Lặc chạy tới. Những thớ thịt trên mặt rung lên, mắt gần như híp lại nhìn không thấy nữa.
- Ngươi là?
- Chào hai vị, ta là phân hội trưởng nghiệp đoàn võ học Bắc Đấu. Hai vị gọi tà là Hồng Đại Bảo là được rồi. Hai vị đột nhiên tới chơi, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, muốn mời hai vị tới hậu viện uống chén trà.
Hồng Đại Bảo cười híp mắt nói, khiến người ta rất có thiện cảm. Chỉ có điều, hai người trước mắt lại không giống như người bình thường.
Bình thường Vu Nhai cũng thích giả dạng cười híp mắt như vậy. Không chuyện xum xoe, không gian tức là trộm. Lữ Nham lại muốn nhanh chóng nhận được chỉ điểm của Vu Nhai, làm sao có tâm trạng dây dưa với hắn ở đây. Cả hai đồng thời nói:
- Rất xin lỗi, không rảnh!
Hồng Đại Bảo ngẩn người. Dù nói thế nào, hắn cũng là một hội trưởng phân hội, không đến mức vô dụng như vậy chứ? Tiểu thư vẫn đang đợi mình biểu hiện. Hắn vội vàng nói tiếp:
- Thật ra ta có chuyện muốn thương lượng cùng hai vị một chút, sẽ tốn một chút thời gian thôi. A, vị dũng sĩ này tướng mạo đường đường, uy vũ cường tráng. Nếu như ta không đoán sai, nhất định chính là dũng sĩ Vu Nhai chấn động Bắc Đấu?
Vu Nhai trừng mắt nhìn hắn. Từ lúc nào mình trở thành kẻ khiến Bắc Đấu chấn động vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook