Triền Miên Sau Ly Hôn
-
Chương 27: Anh từ đâu bay đến?
Ở cửa lớn khách sạn, Lương Hạnh cầm balo xuống xe.
Chắc là do nhận được tin nhắn của cô, Hướng Hoành Thừa đã đợi sẵn ở bên dưới, nhìn thấy cô bình an vô sự, anh mới thở phào một hơi: “Hạnh.”
“Xin lỗi đàn anh, khiến anh lo lắng rồi.” Lương Hạnh nhìn anh cười ngại ngùng.
“Không sao thì tốt rồi.” Hướng Hoành Thừa cười dịu dàng, không kìm được đưa tay lên xoa đầu cô.
Triệu Mịch Thanh vừa xuống xe lại nhìn thấy một màn thân thiết như vậy, vốn dĩ còn muốn nói với cô thêm vài câu nữa nhưng lúc này đã hết tâm trạng, ánh mắt anh tối đi, không mạnh không nhẹ đóng cửa xe lại, ném chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, sải bước vào khách sạn.
Lương Hạnh ngơ ra, bất giác mở miệng kêu lên: “Triệu…”
Mới chỉ kịp nói ra một chữ, người đàn ông đến đầu cũng không ngoảnh lại đã đi rất xa rồi.
Lương Hạnh mấp máy môi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hướng Hoành Thừa nhìn theo bóng người đàn ông rời đi, do dự hỏi: “Em… cãi nhau với anh ta trên đường về à?”
Tâm trạng của Lương Hạnh đột nhiên trở nên không tốt, buồn bã lắc đầu: “Không có.”
Chỉ là ăn một bữa cơm, chắc là do… anh chưa ăn no mà thôi.
Hướng Hoành Thừa tưởng rằng cô mệt rồi, dịu dàng nói: “Em cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Xuyến Chi đã ngủ rồi, cho nên Lương Hạnh chỉ chào hỏi với Hướng Hoành Thừa một tiếng rồi trở về phòng mình, cô ngâm mình trong phòng tắm, suýt chút nữa thì ngủ quên trong đó.
Quấn khăn tắm đi ra khỏi bồn nước đã sắp lạnh, quần áo cô cũng không thay, cô chui vào chăn không nghĩ ngợi gì đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học khiến cô tỉnh dậy vào đúng như những ngày bình thường.
Bởi vì Hướng Hoành Thừa có việc phải ra ngoài, cô đưa Xuyến Chi đến nhà ăn của khách sạn để ăn sáng.
Lúc dắt tay Xuyến Chi đi lấy thức ăn thì gặp phải Triệu Mịch Thanh cũng đang đi về phía này, bên cạnh anh còn có Phó Tuyết Thảo, hai người đều mặc đồ ngủ, tuấn nam mỹ nữ, người đàn ông cao hơn một mét tám đi cùng người phụ nữ cao hơn một mét sáu đầy gợi cảm, nhìn từ xa hai người trông rất đẹp đôi.
Lúc cô quan sát, người đàn ông cũng nhìn qua bên này, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt đối phương lập tức dời đi.
Lương Hạnh dẩu miệng, tiếp tục cúi đầu vừa lấy thức ăn vừa hỏi Xuyến Chi thích ăn gì.
Một lúc sau, Xuyến Chi kéo áo cô, ngón tay nhỏ chỉ vào một miếng bánh, chớp chớp đôi mắt to tròn với cô.
“Cháu muốn cái này?”
Cô bé gật đầu.
Lương Hạnh dịu dàng cười: “Được, để dì lấy cho cháu một miếng.”
Nói thật, cô cũng rất muốn ăn, phụ nữ có thai ăn chút ngọt cũng không sao.
Cô lấy đồ cắt một miếng bánh nhỏ, sau đó lại cắt cho mình một miếng bánh lớn, lúc quay người lại không chú ý đến nhân viên phục vụ ở phía sau, thấy sắp va vào nồi canh nóng trong tay anh ta, đầu óc cô trở nên trống rỗng, nhất thời quên mất bản thân phải làm gì.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại, bên tai đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lương Hạnh! Ban nãy em làm gì vậy? Không biết tránh đi hay sao?”
Lương Hạnh nhìn bánh kem dính trên quần áo anh, lại nhìn lên gương mặt u ám kia, không biết cô đang chột dạ điều gì, cười gượng một tiếng: “Anh từ đâu… bay qua đây vậy?”
Triệu Mịch Thanh: “…”
Người đàn ông dùng tay đẩy cô sang một bên, rút tờ giấy bên cạnh lau đi vết bánh kem, thấp giọng cười khẩy: “Sao trước kia tôi không nhận ra em ngu ngốc đến mức đáng thương như vậy chứ, ra ngoài không đem theo não sao.”
“…”
Sắc mặt Lương Hạnh sầm lại, phản ứng trong tình huống ban nãy thuộc về phản xạ có điều kiện, cô làm gì có thời gian nghĩ chứ?
Hơn nữa, kết hôn ba năm anh gặp mặt cô được mấy lần? Dựa vào đâu dám mắng cô ngu ngốc chứ?
Tên khốn kiếp này!
Cô nghiến răng, hận không thể ném nốt miếng bánh kem còn lại lên người anh.
Chắc là do nhận được tin nhắn của cô, Hướng Hoành Thừa đã đợi sẵn ở bên dưới, nhìn thấy cô bình an vô sự, anh mới thở phào một hơi: “Hạnh.”
“Xin lỗi đàn anh, khiến anh lo lắng rồi.” Lương Hạnh nhìn anh cười ngại ngùng.
“Không sao thì tốt rồi.” Hướng Hoành Thừa cười dịu dàng, không kìm được đưa tay lên xoa đầu cô.
Triệu Mịch Thanh vừa xuống xe lại nhìn thấy một màn thân thiết như vậy, vốn dĩ còn muốn nói với cô thêm vài câu nữa nhưng lúc này đã hết tâm trạng, ánh mắt anh tối đi, không mạnh không nhẹ đóng cửa xe lại, ném chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, sải bước vào khách sạn.
Lương Hạnh ngơ ra, bất giác mở miệng kêu lên: “Triệu…”
Mới chỉ kịp nói ra một chữ, người đàn ông đến đầu cũng không ngoảnh lại đã đi rất xa rồi.
Lương Hạnh mấp máy môi, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hướng Hoành Thừa nhìn theo bóng người đàn ông rời đi, do dự hỏi: “Em… cãi nhau với anh ta trên đường về à?”
Tâm trạng của Lương Hạnh đột nhiên trở nên không tốt, buồn bã lắc đầu: “Không có.”
Chỉ là ăn một bữa cơm, chắc là do… anh chưa ăn no mà thôi.
Hướng Hoành Thừa tưởng rằng cô mệt rồi, dịu dàng nói: “Em cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Xuyến Chi đã ngủ rồi, cho nên Lương Hạnh chỉ chào hỏi với Hướng Hoành Thừa một tiếng rồi trở về phòng mình, cô ngâm mình trong phòng tắm, suýt chút nữa thì ngủ quên trong đó.
Quấn khăn tắm đi ra khỏi bồn nước đã sắp lạnh, quần áo cô cũng không thay, cô chui vào chăn không nghĩ ngợi gì đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học khiến cô tỉnh dậy vào đúng như những ngày bình thường.
Bởi vì Hướng Hoành Thừa có việc phải ra ngoài, cô đưa Xuyến Chi đến nhà ăn của khách sạn để ăn sáng.
Lúc dắt tay Xuyến Chi đi lấy thức ăn thì gặp phải Triệu Mịch Thanh cũng đang đi về phía này, bên cạnh anh còn có Phó Tuyết Thảo, hai người đều mặc đồ ngủ, tuấn nam mỹ nữ, người đàn ông cao hơn một mét tám đi cùng người phụ nữ cao hơn một mét sáu đầy gợi cảm, nhìn từ xa hai người trông rất đẹp đôi.
Lúc cô quan sát, người đàn ông cũng nhìn qua bên này, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt đối phương lập tức dời đi.
Lương Hạnh dẩu miệng, tiếp tục cúi đầu vừa lấy thức ăn vừa hỏi Xuyến Chi thích ăn gì.
Một lúc sau, Xuyến Chi kéo áo cô, ngón tay nhỏ chỉ vào một miếng bánh, chớp chớp đôi mắt to tròn với cô.
“Cháu muốn cái này?”
Cô bé gật đầu.
Lương Hạnh dịu dàng cười: “Được, để dì lấy cho cháu một miếng.”
Nói thật, cô cũng rất muốn ăn, phụ nữ có thai ăn chút ngọt cũng không sao.
Cô lấy đồ cắt một miếng bánh nhỏ, sau đó lại cắt cho mình một miếng bánh lớn, lúc quay người lại không chú ý đến nhân viên phục vụ ở phía sau, thấy sắp va vào nồi canh nóng trong tay anh ta, đầu óc cô trở nên trống rỗng, nhất thời quên mất bản thân phải làm gì.
Đợi đến lúc cô phản ứng lại, bên tai đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lương Hạnh! Ban nãy em làm gì vậy? Không biết tránh đi hay sao?”
Lương Hạnh nhìn bánh kem dính trên quần áo anh, lại nhìn lên gương mặt u ám kia, không biết cô đang chột dạ điều gì, cười gượng một tiếng: “Anh từ đâu… bay qua đây vậy?”
Triệu Mịch Thanh: “…”
Người đàn ông dùng tay đẩy cô sang một bên, rút tờ giấy bên cạnh lau đi vết bánh kem, thấp giọng cười khẩy: “Sao trước kia tôi không nhận ra em ngu ngốc đến mức đáng thương như vậy chứ, ra ngoài không đem theo não sao.”
“…”
Sắc mặt Lương Hạnh sầm lại, phản ứng trong tình huống ban nãy thuộc về phản xạ có điều kiện, cô làm gì có thời gian nghĩ chứ?
Hơn nữa, kết hôn ba năm anh gặp mặt cô được mấy lần? Dựa vào đâu dám mắng cô ngu ngốc chứ?
Tên khốn kiếp này!
Cô nghiến răng, hận không thể ném nốt miếng bánh kem còn lại lên người anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook