Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
-
Chương 49: Làm phiên anh đừng kiêu căng như vậy có được không
Giống như bao cô gái khác, Tuyết Lạc cũng muốn được nâng niu, muốn có một cuộc sống ồn định, được bảo vệ và tỉ mỉ chăm sóc. Một người không để cô sợ hãi, đau khổ hay lạc lối, một người mà cô có thể dựa vào. Cô muốn chờ đợi một người tới nắm lấy tay cô, cùng cô đi hết đoạn đường khó khăn một cách vững chãi và an tâm…
Đêm đó, trong giấc mộng của Tuyết Lạc xuất hiện một người hiệp sĩ không rõ dung mạo, cô không sao nhìn rõ mặt người đó. Chỉ thấy người đó là một người đàn ông cao lớn. Cô muốn nhìn rõ, người hiệp sĩ yêu mình đến tột cùng là ai, nhưng cuối cùng người này vẫn biến mắt trong hư ảo.
Lúc Tuyết Lạc tỉnh lại, phát hiện mình đang bị ôm trong lồng ngực mạnh mẽ, một cánh tay dài chắc khỏe vòng qua giữ lấy hông cô, che lấy vùng bụng cô. Mỗi khi cô đến kì đều bị đau bụng, nhưng lúc này, có lẽ nhờ hơi ấm trong lòng bàn tay của hắn mà bụng cô lại không đau nữa. Chẳng nhẽ là do tâm lý của cô thấy vậy thôi? Đó là một cánh tay đàn ông vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn cứng cáp, trong lòng Tuyết Lạc hoảng hốt: bởi vì cánh tay này, hoàn toàn không thể là của Phong Lập Hân đã bị lửa hủy hoại toàn bộ cơ thể.
Vậy thì là ai? Phong gia trừ Đại Thiếu gia Phong Lập Hân, cũng chỉ còn có Nhị Thiếu gia Phong Hàng Lãng! Phong Hàng Lãng? Cả người Tuyết Lạc bị dọa đến không dám thở mạnh, lập tức hoàn hồn từ giấc mộng đẹp kia.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là hắn! Gì chứ, người đàn ông này trèo lên giường cô từ lúc nào vậy? Mình không phải là đã nhường phòng tân hôn trêи tầng cho hắn rồi sao? Sao hắn lại cứ như âm hồn bất tán mà dây dưa với cô? Tuyết Lạc thật là không nói nên lời.
Hắn đã ngủ say. Lông mi dài rũ thấp, đôi môi mỏng nhạt màu, gương mặt kiêu ngạo mà anh tuấn; không giống như vẻ lạnh lùng ban ngày. Lúc này, dường như chính là khía cạnh ôn nhu của hắn.
Tuyết Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ quấy rầy giác ngủ ngon của hắn. Cô thận trọng cầm lấy cánh tay đang ôm eo mình, từ từ nhấc lên…
Nhưng vừa đem cánh tay hắn rời ra một chút, trong cơn mơ, yết hầu hắn bật ra một tiếng hừ bất mãn, Tuyết Lạc lập tức dừng động tác, muốn chờ đến khi hắn say ngủ trở lại. Không ngờ cánh tay hắn lại chậm rãi mò lên, trong nháy mắt, bộ ngực đầy đặn, nữ tính của cô nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Tuyết Lạc mắc cỡ đến nghiến răng nghiến lợi. Động tác của hắn thành thạo như vậy, chắc số phụ nữ mà hắn từng chơi đùa qua cũng phải chất đầy cả một cái xe. Thật là một kẻ xấu xal Lúc này, Tuyết Lạc chỉ hận không thể cầm dao chặt luôn cái tay kia của hắn.
Tuyết Lạc giận đến nỗi hít thở không thông, nhưng lại vẫn nhãn nhịn, không đánh thức hắn. Dù sao da mặt hắn cũng dày rồi, chỉ có cô là lúng túng. Cho dù muốn nói lý với hắn, ở Phong gia này, từ trêи xuống dưới làm gì có ai không bênh vực hắn bát chấp hoàn cảnh, Tuyết Lạc biết, căn bản chẳng có ai có thể thay cô làm chủ.
Tuyết Lạc không nhịn được nghĩ, nếu lần này hắn không bỏ tay ra, thì đừng có trách hàm răng của cô nữa. Lần trước cắn hắn một cái vào ngực, chỉ chừa lại hai dấu răng, lần này nhát định phải cắn rụng của hắn một miếng thịt, để cho hắn nhớ đời, không được tùy tiện xâm phạm cô nữa.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, lần này, hắn dễ dàng để cô di chuyển cánh tay của mình đi.
Vậy là giây tiếp theo, Tuyết Lạc lăn một vòng từ trêи giường xuống, vọt vào phòng vệ sinh, để tâm trạng đang hồi hộp từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi hít thở sâu, buông lỏng cơ thể, Tuyết Lạc mới nhận ra, thân thể cô bị hắn xoa nắn một hồi bây giờ đã âm ẩm đau. Thật là một người đàn ông vừa dã man vừa thô lỗ.
Tại sao lại luôn bị hắn xâm phạm như vậy? Tuyết Lạc cảm thấy, cuộc sống của mình ở Phong gia thật sự không sao cứu vãn được.
Khi Tuyết Lạc lần nữa đi ngang qua phòng, hắn vẫn ngủ say trêи giường, chẳng qua tư thế lại càng thêm phóng khoáng. Tắm chăn mỏng chỉ đắp đến ngang thắt lưng hắn, để lộ bộ ngực chắc nịch cơ bắp. Tuyết Lạc chỉ dám liếc một cái, liền vội vội vàng vàng trốn vào phòng khách.
“Phu nhân, uống ly nước mật ong đi. Lát nữa là bánh khoai tây làm xong rồi.” Chính mắt dì An thấy tối hôm qua, Phong Hàng Lãng đi vào phòng của Tuyết Lạc, hơn nữa cả đêm không ra ngoài. Cho nên, sáng nay nụ cười trêи mặt bà càng thêm hòa nhã, dễ gần.
“Dì An, dì giúp cháu gọi thợ khóa, thay ổ khóa phòng được không?” Tuyết Lạc biết ở Phong gia này, Phong Hàng Lãng chính là chủ, nếu kể tội hắn thì chắc chắn là không có tác dụng gì, cho nên cô cảm thấy cô thật sự như đang đơn độc chiến đấu ở nơi này.
“Đổi khóa? Tại sao phải đổi?” Dì An nghi ngờ hỏi.
Hoặc đúng ra là, ‘biết rồi còn hỏi mới phải.
Tuyết Lạc xấu hồ mở miệng. Phong Hàng Lãng hành động chẳng cần biết đúng sai, khiến cô cũng không biết phải làm sao. Cũng không thể kể tội với anh trai Phong Lập Hân của hắn. Thật ra thì đôi khi, Tuyết Lạc cũng rất khó hiểu: nếu Phong Hàng Lãng kính trọng và quan tâm đến sức khỏe của Phong Lập Hân như vậy, sao hắn không hề có chút tôn trọng nào với ‘chị dâu’ là cô chứ? Chẳng lẽ hắn không biết xâm phạm đến cô thì cũng chính là bát kính với anh trai hắn sao? Hay là hắn biết rõ nhưng vẫn có tình? Đạo lý này, cô không hiểu ni.
Hơn nữa, một người như Phong Hàng Lãng sao còn sợ thiếu phụ nữ chứ? Chỉ cần hắn nguyện ý, ngoặc tay một cái, thì khéo phải có đến hàng trăm cô gái gục ngã dưới chân hắn, muốn chui vào lòng hắn, để hắn muốn làm gì thì làm! Tuyết Lạc nghĩ không ra: tại sao Phong Hàng Lãng có thể khinh bạc cô như vậy? Không có lý chút nào! “Cái đó… Hàng Lãng anh ta… anh ta không cần thận liền… đi nhầm phòng. Cháu rõ ràng đã khóa, không biết sao anh ta còn mở được. Dì An, dì giúp cháu gọi thợ đổi khóa đi.” Tuyết Lạc mập mờ nói.
Sai phòng thế nào được mà sai? Nhị Thiếu gia không vào phòng cô, chẳng nhẽ vào phòng của người phụ nữ khác? Dì An khẽ thở dài một tiếng, thời cơ vẫn chưa đến, bà cũng không dám tự tiện làm lộ kế hoạch đùa bỡn phu nhân của Nhị Thiếu gia. Nếu chọc giận Nhị Thiếu gia, kết cục của Tuyết Lạc sẽ chỉ càng thảm hại hơn.
“Được, lát nữa tôi sẽ bảo quản gia Mạc đổi khóa.” Dì An liền đồng ý.
“Cảm ơn dì An.” Tuyết Lạc vui vẻ cười.
Hạ gia.
Từ sáng sớm, trong nhà đã vô cùng bận rộn. Một bàn tiệc rượu xa hoa, đắt tiền; tất cả chỉ để mời một người là Phong Hàng Lãng.
“Mẹ, làm thêm bánh ngọt vị xoài đi, đừng làm ngọt quá.” Hạ Dĩ Cầm từ trong bếp đi ra, nói.
Ôn Mỹ Quyên ngắn ra. “Còn làm bánh ngọt làm gì? Hôm qua em gái Dĩ Kỳ của con từ Phong gia về mà khóc sướt mướt đấy. Phong Hàng Lãng căn bản là không thích ăn món đó. Không ngờ con nhỏ Tuyết Lạc kia dám lừa mẹ.” “Con cá với mẹ, Phong Hàng Lãng thích ăn món đó.” Hạ Dĩ Cầm cười bí ẩn.
Hạ Chánh Dương bên trái gọi một cuộc, bên phải gọi một cuộc, thúc giục Tuyết Lạc đến đứng ngồi không yên. Muốn mở tiệc mời Phong Hàng Lãng thì trực tiếp gọi cho hắn là được, không phải sao, lại gọi cho cô là có chuyện gì đây? Đưa mắt nhìn Phong Hàng Lãng đang chăm sóc Phong Lập Hân trêи tầng, lại bước ra phòng khách như muốn ra ngoài, Tuyết Lạc cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, liền tiền đến, khẩn trương túm lấy cánh tay hắn…
“Phong Hàng Lãng, anh lại định đi đâu nữa? Anh đã đồng ý tối nay sẽ đến Hạ gia dự tiệc rồi.” Tuyết Lạc lo hắn sẽ bỏ đi, để cô phải ở lại thu dọn tàn cuộc, liền khẩn trương giữ hắn lại.
Lần này Phong Hàng Lãng lại không nồi nóng, mà chỉ nghênh ngang nhìn bàn tay Tuyết Lạc đang giữ lấy cánh tay mình như con gấu túi, gương mặt anh tuấn sáng sủa mà quỷ quyệt.
“Nếu tôi không đi thì em làm gì được tôi?” Hắn hỏi.
“Hộp bánh xoài kia, tôi đã ném đi đúng như anh muốn rồi. Anh đã đồng ý với tôi: chỉ cần tôi ném đi, anh sẽ đến Hạ gia dự tiệc. Phong Hàng Lãng, anh cũng không thẻ thất hứa với phụ nữ chứ!” Nếu không làm được việc này, Tuyết Lạc không hiểu, cậu mợ hắn sẽ coi cô thành cái dạng gì. Nếu nói với họ về tình hình của cô ở Phong gia, họ nhất định sẽ không tin. Họ sẽ chỉ chăm chăm mắng cô bây giờ leo lên cao được rồi thì quên mắt gốc rễ, bát hiếu với họ.
“Phong Hàng Lãng, chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm tối mà thôi, anh nể mặt cậu tôi một chút đi.” Còn chuyện đầu tư vào công ty Chánh Dương thì không nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.
“Em chiều ý tôi, tôi mới đi.” Ngón tay sắc bén của Phong Hàng Lãng nâng cằm Tuyết Lạc lên, hắn nhìn sâu vào mắt cô, trong đáy mắt ánh lên sự nhu tình hiếm thấy.
Trống ngực đánh liên hồi, Tuyết Lạc suýt chút nữa đã rơi vào sự mê hoặc của hắn, lời nói và hành động nơi hắn cứ như có bùa ma, khiến cô thoáng chốc trầm luân.
Nhưng giây tiếp theo, Tuyết Lạc choàng tỉnh, liền hát tay Phong Hàng Lãng ra, gắt lên. “Anh không đi thì thôi! Chờ thân thể Phong Lập Hân khỏe lên, tôi và anh ây đến xin lỗi cậu tôi là được.” ‘Chị dâu’ như cô mà nũng nịu trước mặt hắn thì còn ra thể thống gì? Tuyết Lạc không đối phó nổi với người này! Hơn nữa, rõ ràng Phong Hàng Lãng muốn trêu đùa cô, cô không nên tự rước họa vào thân nữa. Dẫu sao cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chuyển lời cho hắn rồi, mặc kệ cậu Hạ Chánh Dương có mắng cô ra sao, nói cô như thế nào, cô cũng chấp nhận.
“Chút chuyện nhỏ này mà phải kinh động đến anh ấy sao? Đi nào, chúng ta cùng tới Hạ gia dự tiệc.” Phong Hàng Lãng đi nhanh phía trước.
Tại thời điểm này, nói thật, Tuyết Lạc muốn từ chối.
Cô thật sự không muốn đến Hạ gia, càng không muốn đối mặt với Hạ Dĩ Kỳ tối qua còn hiểu lầm mình. Cô biết, bữa tiệc ở Hạ gia nhất định sẽ không có phần của mình. Ít nhất Hạ Dĩ Kỳ sẽ không để Tuyết Lạc được yên.
Nhưng hắn đã nói như vậy, nếu mình không đi, sẽ chỉ càng khiến sự việc tệ hơn, không sao cứu vãn được.
Vì vậy, Tuyết Lạc bèn nhắm mắt ngồi lên chiếc Ferrari của Phong Hàng Lãng.
Xe thể thao như mũi tên rời cung, lao một đường mạnh mẽ, thẳng hướng Hạ gia mà đi.
Tốc độ này khiến dạ dày Tuyết Lạc rộn cả lên, choáng váng đến muốn nôn mửa. Nhưng Tuyết Lạc một mực căn chặt răng, cố kìm nén, không hề mở miệng kêu hắn đi chậm lại. Cho dù có xảy ra chuyện, mạng sống của hắn đương nhiên đáng giá hơn cô rất nhiều, có hắn chôn theo, nhất định đường xuống hoàng tuyền của cô sẽ không tịch mịch.
Đôi môi mỏng của Phong Hàng Lãng cong lên một nụ cười kín đáo: người phụ nữ này đúng là cứng đầu.
Mặt mũi bị dọa đến tái nhọt rồi, vẫn không chịu mở miệng xin xỏ hắn? Thật thú vị! Hạ gia, đèn chùm bật sáng rực! Vì tiếp đãi Phong Hàng Lãng, còn giăng đèn kết hoa khoa trương như vậy. Hạ Chánh Dương cùng vợ và hai cô con gái cung kính đứng chờ trước sân, đợi đón Phong Hàng Lãng. Theo lời Hạ Chánh Dương thì: Phong Hàng Lãng chính là thần tài của bọn họ, dù thế nào cũng phải thu nạp hắn về làm rẻ hiền.
May mắn thay, Hạ Dĩ Kỳ không đứng trong ‘đội ngữ’ tiếp đón này. Quả thực giúp Tuyết Lạc tránh bị bối rối.
“Phong Nhị Thiếu gia đại giá đến chơi, đúng là rồng đến nhà tôm.” Hạ Chánh Dương tiến đến, cung kính bắt tay Phong Hàng Lãng, hết sức khách sáo mà chào hỏi.
Mà đại tiểu thư thông minh Hạ Dĩ Cầm thì tiến đến khoác tay Tuyết Lạc, giống như hai chị em gái hết sức thân thiết mà vừa cười nói vừa tiến vào phòng khách Hạ gia. Hạ Dĩ Cầm biết: muốn vào Phong gia, gả cho Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc chắc chắn là miếng đá lót đường tốt nhát.
Tuyết Lạc là vợ của Phong Lập Hân, Phong Lập Hân là anh trai Phong Hàng Lãng, mà Phong Hàng Lãng kính trọng anh trai như vậy, nhất định sẽ rất chiếu có chị dâu của mình. Đối với Tuyết Lạc nhiệt tình một chút, cũng chính là mở đường cho kế hoạch làm chị em dâu với cô sau này.
Nhưng Hạ Dĩ Cầm làm sao biết: ban đầu Phong gia đúng là lấy danh nghĩa Phong Lập Hân đi hỏi cưới, nhưng thật ra người mà Tuyết Lạc gả cho, lại chính là Phong Nhị Thiếu gia Phong Hàng Lãng! Chính là người đàn ông phong trần, anh tuấn mà lạnh lùng khiến cô ngày đêm nhớ nhung này! Hạ Dĩ Kỳ không có trong phòng khách, Tuyết Lạc liền giải thích với Hạ Dĩ Cầm. “Chị Dĩ Cầm, Dĩ Kỳ có ổn không? Em thật sự không lừa mọi người, là Hàng Lãng cố ý…” “Tuyết Lạc, em không cần giải thích. Chị biết mà.” Hạ Dĩ Cầm thùy mị cười. “Nhất định là Dĩ Kỳ đã nói lời không nên nói, hoặc làm chuyện không nên làm, mới chọc cho Phong Nhị Thiếu gia sinh chán ghét. Em cũng biết, tính tình Dĩ Kỳ tự tiện, phóng khoáng lại chanh chua, khó tránh khỏi đắc tội với Phong Nhị Thiếu gia.” Không ngờ mình lại được thấu hiểu, trong lòng Tuyết Lạc có chút cảm động. Ít nhất cô cũng không cần tốn công tốn sức thanh minh.
“Dĩ Kỳ đâu? Sao chị ta lại không có ở đây?” Tuyết Lạc vẫn lo lắng cho Hạ Dĩ Kỳ vì đã bị Phong Hàng Lãng đối xử như vậy. Phải biết từ trước đến nay, Hạ Dĩ Kỳ ở Hạ gia luôn rất ngang ngược, muốn gì được nấy.
“Nó nói trong người không khỏe, không muốn xuống dưới. Tuyết Lạc, em không cần để ý đến nó, vào bếp giúp chị dọn mâm đi. Cũng không biết Phong Nhị Thiếu gia thích thức ăn kiểu gì.” Hạ Dĩ Cầm kéo Tuyết Lạc vào thẳng trong bếp.
Trước bàn ăn, Hạ Chánh Dương ngồi cùng Ôn Mỹ Quyên. Còn có tam tiểu thư mới mười bảy tuổi của Hạ gia, Hạ Dĩ Thư.
Cô bé cảm thấy mọi điều ở Phong Hàng Lãng, từ hơi thở đến từng câu chữ hắn nói ra, mỗi động tác hắn làm, nhìn thế nào cũng hoàn mỹ vô cùng. Thế gian này thật sự có kẻ tài hoa hơn người, lại anh tuần nho nhã như vậy. Mà người đàn ông này lại đang ngồi ngay trước mặt Hạ Dĩ Thư, tên là Phong Hàng Lãng.
Trái tim thiếu nữ si tình lập tức sáng ngời, cả người Hạ Dĩ Thư liền rạo rực, không sao kiềm chế được.
“Nào, Phong Nhị Thiếu, uống một ít súp bào ngư đi.
Hạ Dĩ Cầm nhà tôi sáng sớm đã dậy hằm rồi đấy.” Ôn Mỹ Quyên tươi cười múc canh cho Hàng Lãng, lại vừa nhắc đến con gái mình.
Nhưng Phong Hàng Lãng lại cau mày. Hắn liếc nhìn quanh, không thấy Tuyết Lạc đâu, gương mặt càng thâm tràm hơn.
“Tuyết Lạc… Lâm Tuyết Lạc.” Hắn không ngừng gọi Tuyết Lạc trong bếp.
Bị hắn gọi một cách trơ trến như vậy, cả người Tuyết Lạc không hề thoải mái. Phải biết đây là Hạ gia, không phải nơi hắn có thể tùy ý làm bậy. Thế mà hắn lại thật sự làm như vậy.
Khi hắn gọi đến tiếng thứ ba, Tuyết Lạc vội vàng chạy ra. Thật không hiểu sao hắn lại cứ phải dày vò cô như Vậy.
“Ngồi đây giúp tôi gắp thức ăn.” Thanh âm Phong Hàng Lãng trầm đục, hệt như ông chủ thật sự.
Thật sự đến mức này, làm phiền anh đừng có kiêu căng như vậy có được không? Phong Nhị công tử, anh lớn như vậy rồi, ăn cơm còn cần người khác phục vụ?
Đêm đó, trong giấc mộng của Tuyết Lạc xuất hiện một người hiệp sĩ không rõ dung mạo, cô không sao nhìn rõ mặt người đó. Chỉ thấy người đó là một người đàn ông cao lớn. Cô muốn nhìn rõ, người hiệp sĩ yêu mình đến tột cùng là ai, nhưng cuối cùng người này vẫn biến mắt trong hư ảo.
Lúc Tuyết Lạc tỉnh lại, phát hiện mình đang bị ôm trong lồng ngực mạnh mẽ, một cánh tay dài chắc khỏe vòng qua giữ lấy hông cô, che lấy vùng bụng cô. Mỗi khi cô đến kì đều bị đau bụng, nhưng lúc này, có lẽ nhờ hơi ấm trong lòng bàn tay của hắn mà bụng cô lại không đau nữa. Chẳng nhẽ là do tâm lý của cô thấy vậy thôi? Đó là một cánh tay đàn ông vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn cứng cáp, trong lòng Tuyết Lạc hoảng hốt: bởi vì cánh tay này, hoàn toàn không thể là của Phong Lập Hân đã bị lửa hủy hoại toàn bộ cơ thể.
Vậy thì là ai? Phong gia trừ Đại Thiếu gia Phong Lập Hân, cũng chỉ còn có Nhị Thiếu gia Phong Hàng Lãng! Phong Hàng Lãng? Cả người Tuyết Lạc bị dọa đến không dám thở mạnh, lập tức hoàn hồn từ giấc mộng đẹp kia.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là hắn! Gì chứ, người đàn ông này trèo lên giường cô từ lúc nào vậy? Mình không phải là đã nhường phòng tân hôn trêи tầng cho hắn rồi sao? Sao hắn lại cứ như âm hồn bất tán mà dây dưa với cô? Tuyết Lạc thật là không nói nên lời.
Hắn đã ngủ say. Lông mi dài rũ thấp, đôi môi mỏng nhạt màu, gương mặt kiêu ngạo mà anh tuấn; không giống như vẻ lạnh lùng ban ngày. Lúc này, dường như chính là khía cạnh ôn nhu của hắn.
Tuyết Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ quấy rầy giác ngủ ngon của hắn. Cô thận trọng cầm lấy cánh tay đang ôm eo mình, từ từ nhấc lên…
Nhưng vừa đem cánh tay hắn rời ra một chút, trong cơn mơ, yết hầu hắn bật ra một tiếng hừ bất mãn, Tuyết Lạc lập tức dừng động tác, muốn chờ đến khi hắn say ngủ trở lại. Không ngờ cánh tay hắn lại chậm rãi mò lên, trong nháy mắt, bộ ngực đầy đặn, nữ tính của cô nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Tuyết Lạc mắc cỡ đến nghiến răng nghiến lợi. Động tác của hắn thành thạo như vậy, chắc số phụ nữ mà hắn từng chơi đùa qua cũng phải chất đầy cả một cái xe. Thật là một kẻ xấu xal Lúc này, Tuyết Lạc chỉ hận không thể cầm dao chặt luôn cái tay kia của hắn.
Tuyết Lạc giận đến nỗi hít thở không thông, nhưng lại vẫn nhãn nhịn, không đánh thức hắn. Dù sao da mặt hắn cũng dày rồi, chỉ có cô là lúng túng. Cho dù muốn nói lý với hắn, ở Phong gia này, từ trêи xuống dưới làm gì có ai không bênh vực hắn bát chấp hoàn cảnh, Tuyết Lạc biết, căn bản chẳng có ai có thể thay cô làm chủ.
Tuyết Lạc không nhịn được nghĩ, nếu lần này hắn không bỏ tay ra, thì đừng có trách hàm răng của cô nữa. Lần trước cắn hắn một cái vào ngực, chỉ chừa lại hai dấu răng, lần này nhát định phải cắn rụng của hắn một miếng thịt, để cho hắn nhớ đời, không được tùy tiện xâm phạm cô nữa.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, lần này, hắn dễ dàng để cô di chuyển cánh tay của mình đi.
Vậy là giây tiếp theo, Tuyết Lạc lăn một vòng từ trêи giường xuống, vọt vào phòng vệ sinh, để tâm trạng đang hồi hộp từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi hít thở sâu, buông lỏng cơ thể, Tuyết Lạc mới nhận ra, thân thể cô bị hắn xoa nắn một hồi bây giờ đã âm ẩm đau. Thật là một người đàn ông vừa dã man vừa thô lỗ.
Tại sao lại luôn bị hắn xâm phạm như vậy? Tuyết Lạc cảm thấy, cuộc sống của mình ở Phong gia thật sự không sao cứu vãn được.
Khi Tuyết Lạc lần nữa đi ngang qua phòng, hắn vẫn ngủ say trêи giường, chẳng qua tư thế lại càng thêm phóng khoáng. Tắm chăn mỏng chỉ đắp đến ngang thắt lưng hắn, để lộ bộ ngực chắc nịch cơ bắp. Tuyết Lạc chỉ dám liếc một cái, liền vội vội vàng vàng trốn vào phòng khách.
“Phu nhân, uống ly nước mật ong đi. Lát nữa là bánh khoai tây làm xong rồi.” Chính mắt dì An thấy tối hôm qua, Phong Hàng Lãng đi vào phòng của Tuyết Lạc, hơn nữa cả đêm không ra ngoài. Cho nên, sáng nay nụ cười trêи mặt bà càng thêm hòa nhã, dễ gần.
“Dì An, dì giúp cháu gọi thợ khóa, thay ổ khóa phòng được không?” Tuyết Lạc biết ở Phong gia này, Phong Hàng Lãng chính là chủ, nếu kể tội hắn thì chắc chắn là không có tác dụng gì, cho nên cô cảm thấy cô thật sự như đang đơn độc chiến đấu ở nơi này.
“Đổi khóa? Tại sao phải đổi?” Dì An nghi ngờ hỏi.
Hoặc đúng ra là, ‘biết rồi còn hỏi mới phải.
Tuyết Lạc xấu hồ mở miệng. Phong Hàng Lãng hành động chẳng cần biết đúng sai, khiến cô cũng không biết phải làm sao. Cũng không thể kể tội với anh trai Phong Lập Hân của hắn. Thật ra thì đôi khi, Tuyết Lạc cũng rất khó hiểu: nếu Phong Hàng Lãng kính trọng và quan tâm đến sức khỏe của Phong Lập Hân như vậy, sao hắn không hề có chút tôn trọng nào với ‘chị dâu’ là cô chứ? Chẳng lẽ hắn không biết xâm phạm đến cô thì cũng chính là bát kính với anh trai hắn sao? Hay là hắn biết rõ nhưng vẫn có tình? Đạo lý này, cô không hiểu ni.
Hơn nữa, một người như Phong Hàng Lãng sao còn sợ thiếu phụ nữ chứ? Chỉ cần hắn nguyện ý, ngoặc tay một cái, thì khéo phải có đến hàng trăm cô gái gục ngã dưới chân hắn, muốn chui vào lòng hắn, để hắn muốn làm gì thì làm! Tuyết Lạc nghĩ không ra: tại sao Phong Hàng Lãng có thể khinh bạc cô như vậy? Không có lý chút nào! “Cái đó… Hàng Lãng anh ta… anh ta không cần thận liền… đi nhầm phòng. Cháu rõ ràng đã khóa, không biết sao anh ta còn mở được. Dì An, dì giúp cháu gọi thợ đổi khóa đi.” Tuyết Lạc mập mờ nói.
Sai phòng thế nào được mà sai? Nhị Thiếu gia không vào phòng cô, chẳng nhẽ vào phòng của người phụ nữ khác? Dì An khẽ thở dài một tiếng, thời cơ vẫn chưa đến, bà cũng không dám tự tiện làm lộ kế hoạch đùa bỡn phu nhân của Nhị Thiếu gia. Nếu chọc giận Nhị Thiếu gia, kết cục của Tuyết Lạc sẽ chỉ càng thảm hại hơn.
“Được, lát nữa tôi sẽ bảo quản gia Mạc đổi khóa.” Dì An liền đồng ý.
“Cảm ơn dì An.” Tuyết Lạc vui vẻ cười.
Hạ gia.
Từ sáng sớm, trong nhà đã vô cùng bận rộn. Một bàn tiệc rượu xa hoa, đắt tiền; tất cả chỉ để mời một người là Phong Hàng Lãng.
“Mẹ, làm thêm bánh ngọt vị xoài đi, đừng làm ngọt quá.” Hạ Dĩ Cầm từ trong bếp đi ra, nói.
Ôn Mỹ Quyên ngắn ra. “Còn làm bánh ngọt làm gì? Hôm qua em gái Dĩ Kỳ của con từ Phong gia về mà khóc sướt mướt đấy. Phong Hàng Lãng căn bản là không thích ăn món đó. Không ngờ con nhỏ Tuyết Lạc kia dám lừa mẹ.” “Con cá với mẹ, Phong Hàng Lãng thích ăn món đó.” Hạ Dĩ Cầm cười bí ẩn.
Hạ Chánh Dương bên trái gọi một cuộc, bên phải gọi một cuộc, thúc giục Tuyết Lạc đến đứng ngồi không yên. Muốn mở tiệc mời Phong Hàng Lãng thì trực tiếp gọi cho hắn là được, không phải sao, lại gọi cho cô là có chuyện gì đây? Đưa mắt nhìn Phong Hàng Lãng đang chăm sóc Phong Lập Hân trêи tầng, lại bước ra phòng khách như muốn ra ngoài, Tuyết Lạc cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, liền tiền đến, khẩn trương túm lấy cánh tay hắn…
“Phong Hàng Lãng, anh lại định đi đâu nữa? Anh đã đồng ý tối nay sẽ đến Hạ gia dự tiệc rồi.” Tuyết Lạc lo hắn sẽ bỏ đi, để cô phải ở lại thu dọn tàn cuộc, liền khẩn trương giữ hắn lại.
Lần này Phong Hàng Lãng lại không nồi nóng, mà chỉ nghênh ngang nhìn bàn tay Tuyết Lạc đang giữ lấy cánh tay mình như con gấu túi, gương mặt anh tuấn sáng sủa mà quỷ quyệt.
“Nếu tôi không đi thì em làm gì được tôi?” Hắn hỏi.
“Hộp bánh xoài kia, tôi đã ném đi đúng như anh muốn rồi. Anh đã đồng ý với tôi: chỉ cần tôi ném đi, anh sẽ đến Hạ gia dự tiệc. Phong Hàng Lãng, anh cũng không thẻ thất hứa với phụ nữ chứ!” Nếu không làm được việc này, Tuyết Lạc không hiểu, cậu mợ hắn sẽ coi cô thành cái dạng gì. Nếu nói với họ về tình hình của cô ở Phong gia, họ nhất định sẽ không tin. Họ sẽ chỉ chăm chăm mắng cô bây giờ leo lên cao được rồi thì quên mắt gốc rễ, bát hiếu với họ.
“Phong Hàng Lãng, chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm tối mà thôi, anh nể mặt cậu tôi một chút đi.” Còn chuyện đầu tư vào công ty Chánh Dương thì không nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.
“Em chiều ý tôi, tôi mới đi.” Ngón tay sắc bén của Phong Hàng Lãng nâng cằm Tuyết Lạc lên, hắn nhìn sâu vào mắt cô, trong đáy mắt ánh lên sự nhu tình hiếm thấy.
Trống ngực đánh liên hồi, Tuyết Lạc suýt chút nữa đã rơi vào sự mê hoặc của hắn, lời nói và hành động nơi hắn cứ như có bùa ma, khiến cô thoáng chốc trầm luân.
Nhưng giây tiếp theo, Tuyết Lạc choàng tỉnh, liền hát tay Phong Hàng Lãng ra, gắt lên. “Anh không đi thì thôi! Chờ thân thể Phong Lập Hân khỏe lên, tôi và anh ây đến xin lỗi cậu tôi là được.” ‘Chị dâu’ như cô mà nũng nịu trước mặt hắn thì còn ra thể thống gì? Tuyết Lạc không đối phó nổi với người này! Hơn nữa, rõ ràng Phong Hàng Lãng muốn trêu đùa cô, cô không nên tự rước họa vào thân nữa. Dẫu sao cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ chuyển lời cho hắn rồi, mặc kệ cậu Hạ Chánh Dương có mắng cô ra sao, nói cô như thế nào, cô cũng chấp nhận.
“Chút chuyện nhỏ này mà phải kinh động đến anh ấy sao? Đi nào, chúng ta cùng tới Hạ gia dự tiệc.” Phong Hàng Lãng đi nhanh phía trước.
Tại thời điểm này, nói thật, Tuyết Lạc muốn từ chối.
Cô thật sự không muốn đến Hạ gia, càng không muốn đối mặt với Hạ Dĩ Kỳ tối qua còn hiểu lầm mình. Cô biết, bữa tiệc ở Hạ gia nhất định sẽ không có phần của mình. Ít nhất Hạ Dĩ Kỳ sẽ không để Tuyết Lạc được yên.
Nhưng hắn đã nói như vậy, nếu mình không đi, sẽ chỉ càng khiến sự việc tệ hơn, không sao cứu vãn được.
Vì vậy, Tuyết Lạc bèn nhắm mắt ngồi lên chiếc Ferrari của Phong Hàng Lãng.
Xe thể thao như mũi tên rời cung, lao một đường mạnh mẽ, thẳng hướng Hạ gia mà đi.
Tốc độ này khiến dạ dày Tuyết Lạc rộn cả lên, choáng váng đến muốn nôn mửa. Nhưng Tuyết Lạc một mực căn chặt răng, cố kìm nén, không hề mở miệng kêu hắn đi chậm lại. Cho dù có xảy ra chuyện, mạng sống của hắn đương nhiên đáng giá hơn cô rất nhiều, có hắn chôn theo, nhất định đường xuống hoàng tuyền của cô sẽ không tịch mịch.
Đôi môi mỏng của Phong Hàng Lãng cong lên một nụ cười kín đáo: người phụ nữ này đúng là cứng đầu.
Mặt mũi bị dọa đến tái nhọt rồi, vẫn không chịu mở miệng xin xỏ hắn? Thật thú vị! Hạ gia, đèn chùm bật sáng rực! Vì tiếp đãi Phong Hàng Lãng, còn giăng đèn kết hoa khoa trương như vậy. Hạ Chánh Dương cùng vợ và hai cô con gái cung kính đứng chờ trước sân, đợi đón Phong Hàng Lãng. Theo lời Hạ Chánh Dương thì: Phong Hàng Lãng chính là thần tài của bọn họ, dù thế nào cũng phải thu nạp hắn về làm rẻ hiền.
May mắn thay, Hạ Dĩ Kỳ không đứng trong ‘đội ngữ’ tiếp đón này. Quả thực giúp Tuyết Lạc tránh bị bối rối.
“Phong Nhị Thiếu gia đại giá đến chơi, đúng là rồng đến nhà tôm.” Hạ Chánh Dương tiến đến, cung kính bắt tay Phong Hàng Lãng, hết sức khách sáo mà chào hỏi.
Mà đại tiểu thư thông minh Hạ Dĩ Cầm thì tiến đến khoác tay Tuyết Lạc, giống như hai chị em gái hết sức thân thiết mà vừa cười nói vừa tiến vào phòng khách Hạ gia. Hạ Dĩ Cầm biết: muốn vào Phong gia, gả cho Phong Hàng Lãng, Tuyết Lạc chắc chắn là miếng đá lót đường tốt nhát.
Tuyết Lạc là vợ của Phong Lập Hân, Phong Lập Hân là anh trai Phong Hàng Lãng, mà Phong Hàng Lãng kính trọng anh trai như vậy, nhất định sẽ rất chiếu có chị dâu của mình. Đối với Tuyết Lạc nhiệt tình một chút, cũng chính là mở đường cho kế hoạch làm chị em dâu với cô sau này.
Nhưng Hạ Dĩ Cầm làm sao biết: ban đầu Phong gia đúng là lấy danh nghĩa Phong Lập Hân đi hỏi cưới, nhưng thật ra người mà Tuyết Lạc gả cho, lại chính là Phong Nhị Thiếu gia Phong Hàng Lãng! Chính là người đàn ông phong trần, anh tuấn mà lạnh lùng khiến cô ngày đêm nhớ nhung này! Hạ Dĩ Kỳ không có trong phòng khách, Tuyết Lạc liền giải thích với Hạ Dĩ Cầm. “Chị Dĩ Cầm, Dĩ Kỳ có ổn không? Em thật sự không lừa mọi người, là Hàng Lãng cố ý…” “Tuyết Lạc, em không cần giải thích. Chị biết mà.” Hạ Dĩ Cầm thùy mị cười. “Nhất định là Dĩ Kỳ đã nói lời không nên nói, hoặc làm chuyện không nên làm, mới chọc cho Phong Nhị Thiếu gia sinh chán ghét. Em cũng biết, tính tình Dĩ Kỳ tự tiện, phóng khoáng lại chanh chua, khó tránh khỏi đắc tội với Phong Nhị Thiếu gia.” Không ngờ mình lại được thấu hiểu, trong lòng Tuyết Lạc có chút cảm động. Ít nhất cô cũng không cần tốn công tốn sức thanh minh.
“Dĩ Kỳ đâu? Sao chị ta lại không có ở đây?” Tuyết Lạc vẫn lo lắng cho Hạ Dĩ Kỳ vì đã bị Phong Hàng Lãng đối xử như vậy. Phải biết từ trước đến nay, Hạ Dĩ Kỳ ở Hạ gia luôn rất ngang ngược, muốn gì được nấy.
“Nó nói trong người không khỏe, không muốn xuống dưới. Tuyết Lạc, em không cần để ý đến nó, vào bếp giúp chị dọn mâm đi. Cũng không biết Phong Nhị Thiếu gia thích thức ăn kiểu gì.” Hạ Dĩ Cầm kéo Tuyết Lạc vào thẳng trong bếp.
Trước bàn ăn, Hạ Chánh Dương ngồi cùng Ôn Mỹ Quyên. Còn có tam tiểu thư mới mười bảy tuổi của Hạ gia, Hạ Dĩ Thư.
Cô bé cảm thấy mọi điều ở Phong Hàng Lãng, từ hơi thở đến từng câu chữ hắn nói ra, mỗi động tác hắn làm, nhìn thế nào cũng hoàn mỹ vô cùng. Thế gian này thật sự có kẻ tài hoa hơn người, lại anh tuần nho nhã như vậy. Mà người đàn ông này lại đang ngồi ngay trước mặt Hạ Dĩ Thư, tên là Phong Hàng Lãng.
Trái tim thiếu nữ si tình lập tức sáng ngời, cả người Hạ Dĩ Thư liền rạo rực, không sao kiềm chế được.
“Nào, Phong Nhị Thiếu, uống một ít súp bào ngư đi.
Hạ Dĩ Cầm nhà tôi sáng sớm đã dậy hằm rồi đấy.” Ôn Mỹ Quyên tươi cười múc canh cho Hàng Lãng, lại vừa nhắc đến con gái mình.
Nhưng Phong Hàng Lãng lại cau mày. Hắn liếc nhìn quanh, không thấy Tuyết Lạc đâu, gương mặt càng thâm tràm hơn.
“Tuyết Lạc… Lâm Tuyết Lạc.” Hắn không ngừng gọi Tuyết Lạc trong bếp.
Bị hắn gọi một cách trơ trến như vậy, cả người Tuyết Lạc không hề thoải mái. Phải biết đây là Hạ gia, không phải nơi hắn có thể tùy ý làm bậy. Thế mà hắn lại thật sự làm như vậy.
Khi hắn gọi đến tiếng thứ ba, Tuyết Lạc vội vàng chạy ra. Thật không hiểu sao hắn lại cứ phải dày vò cô như Vậy.
“Ngồi đây giúp tôi gắp thức ăn.” Thanh âm Phong Hàng Lãng trầm đục, hệt như ông chủ thật sự.
Thật sự đến mức này, làm phiền anh đừng có kiêu căng như vậy có được không? Phong Nhị công tử, anh lớn như vậy rồi, ăn cơm còn cần người khác phục vụ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook