Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
-
Chương 44: Nam nhân tốt?
Sau đó, Tuyết Lạc lập tức đổi ý. Cầm lấy tờ giấy, bắt đầu viết thoăn thoát: hai gói băng bảo hộ đêm có lưới, hai gói băng bảo hộ ngày loại mềm, còn có một gói băng nhỏ để đề phòng rò rỉ! Tuyết Lạc viết xong liền đưa đến trước mặt Hàng Lãng, cứ nghĩ là hắn xem xong sẽ vứt đi hoặc xé nát, nhưng không ngờ hắn chỉ nhìn lướt qua một cái, liền bỏ vào túi quần tây của mình.
“Chờ chút.” Bỏ lại hai chữ, Hàng Lãng lấy chìa khóa xe, từ trong nhà đi vào lối dẫn đến nhà để xe. Như vậy là không bị dính mưa.
Bỏ lại Tuyết Lạc trêи ghế sô pha trong phòng khách, kinh ngạc sợ hãi! Cô thật sự không nghĩ Hàng Lãng sẽ giúp cô đi mua đồ con gái. Vừa nghĩ tới hắn vừa kiêu căng lại sang chảnh như vậy, thế mà dám đi mua băng vệ sinh cho phụ nữ, thật là vi diệu! Tuyết Lạc không dám tưởng tượng hình ảnh Phong Hàng Lãng đứng giữa một đống băng vệ sinh mà chật vật chọn lựal
Mặt Tuyết Lạc bắt đầu nóng lên! Ban nãy cô viết ra cái danh sách kia chỉ là để hắn thấy khó mà lui thôi.
Không ngờ hắn lại thật sự cầm tờ giấy đó mà đi. Lâm Tuyết Lạc ơi Lâm Tuyết Lạc, sao lại trả thù người khác như vậy chứ? Dẫu sao hắn cũng là em chồng của cô, cô gây khó dễ cho hắn như vậy, anh trai hắn biết thì sao? Còn có dì An và quản gia Mạc, khéo lại trách mình không hiều chuyện.
Dì An bưng nước đường đỏ trong bếp ra, nhìn bốn phía rồi hỏi. “Phu nhân, Nhị Thiếu gia đâu? Tôi vừa nghe thấy Thiếu gia bảo người viết cái gì mà?” Tuyết Lạc khó xử mím môi, không biết đáp lại thế nào.
Nói thật thì dì An sẽ đau lòng. Phong Nhị Thiếu gia cao cao tại thượng, sao có thể hạ mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô chứ? Nhưng nói dối dì An thì Tuyết Lạc lại không làm được. Cho nên, cô quyết định im lặng là vàng.
“Phu nhân, người đừng trách Nhị Thiếu gia. Bây giờ Đại Thiếu gia thành ra như vậy, trong lòng cậu ấy rất khó chịu! Cho nên đối với người mới có chút hung bạo, phu nhân người phải thông cảm với Nhị Thiếu gia một chút!” Lại là câu cũ đó. Chỉ cần dì An rảnh rỗi một chút, thì sẽ bắt đầu nói tốt về Phong Hàng Lãng với Tuyết Lạc.
Khiến cô không thể không tha thứ cho những hành vi tồi tệ của hắn.
Tuyết Lạc uống mấy ngụm nước đường đỏ, trong bụng cũng dễ chịu hơn nhiều. Chợt nghĩ tới cái gì, Tuyết Lạc liền nghi ngờ hỏi. “Dì An, bệnh của Lập Hân… thế nào rồi2” “Ai…” Dì An lại thở dài một tiếng. “Bệnh của Đại Thiếu gia, sợ là…” Sau đó dì An liền yên lặng, buồn bã lau nước mắt.
Trái tim Tuyết Lạc đau nhói, nhưng sau đó lại càng thêm nghi ngờ: phải biết vừa rồi ở trong phòng tân hôn, Phong Lập Hân hoàn toàn không phải con người yếu ớt mà dì An nhắc tới. Tuy giọng nói có chút khàn khàn, nhưng khí lực của anh, hô hấp của anh, cơ hồ đều không thua gì một người bình thường, tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ Phong Lập Hân có tình giấu diễm bệnh tật của mình với dì An? Cái đó hoàn toàn không cần thiết! Dì An đối với gia đình này hết sức tận tâm tận lực. Bà gần như đã đối xử với hai anh em Phong gia như con trai mình, làm sao có thể có bất kỳ hành động hãm hại nào với họ chứ? “Di An, ngày nào dì cũng gặp Lập Hân, anh ấy… khẩu vị như thế nào?” Tuyết Lạc vu vơ hỏi.
“Ai.” Nhắc đến Đại Thiếu gia Phong Lập Hân, dì An vẫn cứ là thở ngắn thở dài. “Đại Thiếu gia mỗi ngày đều ngắm nhìn hình của Lam tiểu thư, đút cho cậu ấy cái gì, cậu ấy cũng chỉ ăn một chút rồi bảo không muốn ăn nữa. Người là sắt cơm là thép, không ăn thì thân thể sao mà chịu được chứ!” Trong lòng Tuyết Lạc hơi khó chịu: người chồng hợp pháp của mình mỗi ngày đều ngắm hình của người phụ nữ khác, người làm vợ như cô sao mà chịu được.
Tuyết Lạc cũng không muốn ghen tức với Lam tiểu thư đó, nhưng Phong Lập Hân vì cô mà không ăn không uống, đây chính là bạc đãi bản thân mài.
Đột nhiên, Tuyết Lạc cảm thấy bối rối: mình đã từng gặp Phong Lập Hân ba bốn lần, thậm chí hôm nay còn ở chung với nhau nửa ngày, Phong Lập Hân đâu có yếu ớt đến mức ấy. Trừ thanh âm và dung mạo bị hủy hoại, thân thể hắn vẫn có thể coi là tốt mà! Ít nhất là vẫn có đủ sức để chế trụ cô.
Chẳng lẽ Phong Lập Hân lại bày ra hai dáng vẻ khác nhau trước mặt mình và dì An? Khó trách sao người ở Phong gia không cho cô vào trong phòng y tế.
Giả bệnh thì dễ, nhưng giả khỏe thì lại cực kỳ khó, tại sao Phong Lập Hân phải ra vẻ yếu ớt đến vậy trước mặt dì An chứ? Chuyện của nhà giàu đúng là phức tạp! Không thể ‘chơi: cô như mong muốn, mà còn bị cô ‘chơï’ lại! Mà bây giờ Phong Hàng Lãng vẫn đội mưa đội gió đi mua băng vệ sinh cho cô, quả thực đã thành công lợi dụng hắn rồi đấy!
Trong cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt Hàng Lãng hết sức lạnh lùng. Với tâm tình hiện tại của hắn, không lạnh lùng thờ ơ mới là lạ.
Hàng Lãng tất nhiên sẽ không như tưởng tượng của Tuyết Lạc, ngây ngốc đứng giữa một đống băng vệ sinh tìm cho đúng loại mà cô yêu cầu. Trí thông minh của hắn cao như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện ‘mất mặt như thế? Mấu chốt là, hắn hoàn toàn không cần phải như vậy! Khi nhân viên bán hàng đến gần, Phong Hàng Lãng đưa tờ giấy cùng hai trăm nhân dân tệ qua. “Giúp tôi lầy những thứ này. Tiền thừa coi như thù lao.” Nhân viên nhận lấy tờ giấy xem một chút, lập tức mỉm cười. “Mưa lớn vậy còn ra ngoài mua máy thứ này cho người yêu, đúng là nam nhân tốt.” Nam nhân tốt sao? Hàng Lãng cau mày: dường như hắn với ba chữ này không thể đứng cùng nhau thì phải! Chỉ là hắn cũng không hiểu chính mình. Vì sao lại phạm sai lầm, nửa đêm đi mua đồ dùng con gái cho người phụ nữ kia như thế? Cô gái ngu ngốc! Lại dám đùa cợt hắn! Chờ cô thuận tiện rồi, hắn nhất định sẽ hung hãn đòi lại đủ.
Ở phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc hắt xì một cái.
Có ai nói xấu cô sao? Thật ra thì Tuyết Lạc mới là người vô tội. Kinh nguyệt đột ngột viếng thăm, cô cũng đâu có muốn! Nhân viên bán hàng tìm được đủ đồ mà Tuyết Lạc cần, liền đem gói vào trong túi. Trong túi còn có tiền thừa và một lời nhắn nhủ của nhân viên.
Hàng Lãng nhận túi, nói cảm ơn, rồi lại chui vào chiếc Ferrari mà lao vào màn mưa, quẹo một đường thật đẹp, chiếc xe lượn theo đường vòng cung, hướng về Phong gia.
Trong phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc tiếp tục uống nước đường đỏ, bụng đã đỡ hơn nhưng tâm tình không sao bình tĩnh được. Cô vẫn cứ suy nghĩ: người đàn ông kia thật sự sẽ giúp cô mua đồ dùng sao? Hắn kiêu căng như vậy, lại đi mua mấy thứ đó cho phụ nữ, hẳn là rất mát mặt chứ? Tuyết Lạc thật không dám tưởng tượng, đặt Phong Hàng Lãng vào giữa một đống băng vệ sinh sẽ là hình ảnh đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng lần này cô đã nghĩ quá nhiều. Phong Hàng Lãng không chỉ đi mua cho cô, mà còn đi một cách hết sức thoải mái.
Bên ngoài vẫn mưa lớn, cho nên áo sơ mi của hắn hơi ướt, ôm sát vào thân hình cường tráng của hắn…
Hàng Lãng đưa túi đồ từ cửa hàng tiện lợi cho Tuyết Lạc. Mái tóc ngắn đen bóng còn vương vài giọt nước mưa, chảy dọc gương mặt anh tuấn, càng khiến hắn thêm phần háp dẫn.
Tuyết Lạc ngập ngừng nhìn gương mặt ướt nước mưa của hắn, ôm cái túi vào ngực, trái tim nghe ấm áp vô cùng.
“Hàng Lãng, cảm ơn anh.” Đây là lời cảm ơn từ tận đáy lòng cô.
Hàng Lãng khẽ nhếéch đôi môi mỏng, lạnh giọng hừ một tiếng. “Yên tâm, tôi sẽ đòi lại trêи người em cả vốn lẫn lời.” *…” Tuyết Lạc lại bị hắn làm cho câm nín. Nhưng lần này, cô không cãi lại hắn.
Mãnh hổ có lòng thưởng tường vi[2]! Dường như trong khoảnh khắc này, Tuyết Lạc đã hiểu chân lý của câu nói này.
Cầm túi đồ, Tuyết Lạc vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh. Miếng băng mỏng kia sắp không chịu nổi kinh nguyệt ngày đầu tiên. Nếu không thay luôn thì sẽ để lại vài dấu ‘hoa đỏ’ trêи ghế sô pha trong phòng khách mắt.
Trong túi đều là đồ cô đã viết trêи tờ ghi chú. Tuyết Lạc hơi bật cười: người đàn ông này thật sự đứng giữa gian hàng băng vệ sinh mà chọn sao? Nghĩ đến hình ảnh này, cô cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng khi cô lấy gói băng đêm ra, lại phát hiện trong túi còn có một ít tiền lẻ. Giữa chỗ tiền còn kẹp tờ ghi chú cô viết cho Hàng Lãng.
Tầm tờ giấy lên, trái tim cô lại dạt dào cảm kϊƈɦ với người đàn ông kia. Hàng Lãng quyền quý, kiêu căng như vậy, lại hạ mình đi mua đồ dùng con gái cho cô, hẳn là khó khăn lắm.
Trong lúc lơ đãng lật giở tờ ghi chú, Tuyết Lạc thấy mặt sau có thêm một hàng chữ. Không phải là chữ của cô.
Người yêu của chị thật tốtl— nhân viên bán hàng đã thay chị chọn băng vệ sinh.
Tuyết Lạc đầu tiên là ngắn ra, sau đó là cười to: hóa ra Hàng Lãng không có tự mình chọn đồ cho cô! Căn cứ vào tờ giấy và chỗ tiền lẻ này, hẳn là hắn đã dùng tiền sai nhân viên bán hàng đi lấy cho mình rồi. Không ngờ chỉ số thông minh của hắn lại khá như vậy. Như vậy, chẳng những hắn không bị lúng túng, mà còn có thể hoàn thành việc mua đồ thật nhanh.
Nhưng câu ‘Người yêu của chị thật tốt’ kia lại khiến Tuyết Lạc đỏ mặt: đồng chí nhân viên bán hàng à, hắn không phải là người yêu, mà là em chồng của tôi. Nếu nhân viên này biết em chồng lại đi mua băng vệ sinh cho chị dâu, người ta sẽ kinh ngạc đến mức nào chứ? [1] Chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ” [2] Mãnh hỗ hung dữ, còn hoa tường vi thì rất mềm mại, hai thứ này gần gũi nhau, mới có thể làm cho nhân tính trở nên đầy đủ và lãng mạn.
Sau đó, Tuyết Lạc lập tức đổi ý. Cầm lấy tờ giấy, bắt đầu viết thoăn thoát: hai gói băng bảo hộ đêm có lưới, hai gói băng bảo hộ ngày loại mềm, còn có một gói băng nhỏ để đề phòng rò rỉ! Tuyết Lạc viết xong liền đưa đến trước mặt Hàng Lãng, cứ nghĩ là hắn xem xong sẽ vứt đi hoặc xé nát, nhưng không ngờ hắn chỉ nhìn lướt qua một cái, liền bỏ vào túi quần tây của mình.
“Chờ chút.” Bỏ lại hai chữ, Hàng Lãng lấy chìa khóa xe, từ trong nhà đi vào lối dẫn đến nhà để xe. Như vậy là không bị dính mưa.
Bỏ lại Tuyết Lạc trêи ghế sô pha trong phòng khách, kinh ngạc sợ hãi! Cô thật sự không nghĩ Hàng Lãng sẽ giúp cô đi mua đồ con gái. Vừa nghĩ tới hắn vừa kiêu căng lại sang chảnh như vậy, thế mà dám đi mua băng vệ sinh cho phụ nữ, thật là vi diệu! Tuyết Lạc không dám tưởng tượng hình ảnh Phong Hàng Lãng đứng giữa một đống băng vệ sinh mà chật vật chọn lựal Mặt Tuyết Lạc bắt đầu nóng lên! Ban nãy cô viết ra cái danh sách kia chỉ là để hắn thấy khó mà lui thôi.
Không ngờ hắn lại thật sự cầm tờ giấy đó mà đi. Lâm Tuyết Lạc ơi Lâm Tuyết Lạc, sao lại trả thù người khác như vậy chứ? Dẫu sao hắn cũng là em chồng của cô, cô gây khó dễ cho hắn như vậy, anh trai hắn biết thì sao? Còn có dì An và quản gia Mạc, khéo lại trách mình không hiều chuyện.
Dì An bưng nước đường đỏ trong bếp ra, nhìn bốn phía rồi hỏi. “Phu nhân, Nhị Thiếu gia đâu? Tôi vừa nghe thấy Thiếu gia bảo người viết cái gì mà?” Tuyết Lạc khó xử mím môi, không biết đáp lại thế nào.
Nói thật thì dì An sẽ đau lòng. Phong Nhị Thiếu gia cao cao tại thượng, sao có thể hạ mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô chứ? Nhưng nói dối dì An thì Tuyết Lạc lại không làm được. Cho nên, cô quyết định im lặng là vàng.
“Phu nhân, người đừng trách Nhị Thiếu gia. Bây giờ Đại Thiếu gia thành ra như vậy, trong lòng cậu ấy rất khó chịu! Cho nên đối với người mới có chút hung bạo, phu nhân người phải thông cảm với Nhị Thiếu gia một chút!” Lại là câu cũ đó. Chỉ cần dì An rảnh rỗi một chút, thì sẽ bắt đầu nói tốt về Phong Hàng Lãng với Tuyết Lạc.
Khiến cô không thể không tha thứ cho những hành vi tồi tệ của hắn.
Tuyết Lạc uống mấy ngụm nước đường đỏ, trong bụng cũng dễ chịu hơn nhiều. Chợt nghĩ tới cái gì, Tuyết Lạc liền nghi ngờ hỏi. “Dì An, bệnh của Lập Hân… thế nào rồi2” “Ai…” Dì An lại thở dài một tiếng. “Bệnh của Đại Thiếu gia, sợ là…” Sau đó dì An liền yên lặng, buồn bã lau nước mắt.
Trái tim Tuyết Lạc đau nhói, nhưng sau đó lại càng thêm nghi ngờ: phải biết vừa rồi ở trong phòng tân hôn, Phong Lập Hân hoàn toàn không phải con người yếu ớt mà dì An nhắc tới. Tuy giọng nói có chút khàn khàn, nhưng khí lực của anh, hô hấp của anh, cơ hồ đều không thua gì một người bình thường, tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ Phong Lập Hân có tình giấu diễm bệnh tật của mình với dì An? Cái đó hoàn toàn không cần thiết! Dì An đối với gia đình này hết sức tận tâm tận lực. Bà gần như đã đối xử với hai anh em Phong gia như con trai mình, làm sao có thể có bất kỳ hành động hãm hại nào với họ chứ? “Di An, ngày nào dì cũng gặp Lập Hân, anh ấy… khẩu vị như thế nào?” Tuyết Lạc vu vơ hỏi.
“Ai.” Nhắc đến Đại Thiếu gia Phong Lập Hân, dì An vẫn cứ là thở ngắn thở dài. “Đại Thiếu gia mỗi ngày đều ngắm nhìn hình của Lam tiểu thư, đút cho cậu ấy cái gì, cậu ấy cũng chỉ ăn một chút rồi bảo không muốn ăn nữa. Người là sắt cơm là thép, không ăn thì thân thể sao mà chịu được chứ!” Trong lòng Tuyết Lạc hơi khó chịu: người chồng hợp pháp của mình mỗi ngày đều ngắm hình của người phụ nữ khác, người làm vợ như cô sao mà chịu được.
Tuyết Lạc cũng không muốn ghen tức với Lam tiểu thư đó, nhưng Phong Lập Hân vì cô mà không ăn không uống, đây chính là bạc đãi bản thân mài Đột nhiên, Tuyết Lạc cảm thấy bối rối: mình đã từng gặp Phong Lập Hân ba bốn lần, thậm chí hôm nay còn ở chung với nhau nửa ngày, Phong Lập Hân đâu có yếu ớt đến mức ấy. Trừ thanh âm và dung mạo bị hủy hoại, thân thể hắn vẫn có thể coi là tốt mà! Ít nhất là vẫn có đủ sức để chế trụ cô.
Chẳng lẽ Phong Lập Hân lại bày ra hai dáng vẻ khác nhau trước mặt mình và dì An? Khó trách sao người ở Phong gia không cho cô vào trong phòng y tế.
Giả bệnh thì dễ, nhưng giả khỏe thì lại cực kỳ khó, tại sao Phong Lập Hân phải ra vẻ yếu ớt đến vậy trước mặt dì An chứ? Chuyện của nhà giàu đúng là phức tạp! Không thể ‘chơi: cô như mong muốn, mà còn bị cô ‘chơï’ lại! Mà bây giờ Phong Hàng Lãng vẫn đội mưa đội gió đi mua băng vệ sinh cho cô, quả thực đã thành công lợi dụng hắn rồi đấy! Trong cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt Hàng Lãng hết sức lạnh lùng. Với tâm tình hiện tại của hắn, không lạnh lùng thờ ơ mới là lạ.
Hàng Lãng tất nhiên sẽ không như tưởng tượng của Tuyết Lạc, ngây ngốc đứng giữa một đống băng vệ sinh tìm cho đúng loại mà cô yêu cầu. Trí thông minh của hắn cao như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện ‘mất mặt như thế? Mấu chốt là, hắn hoàn toàn không cần phải như vậy! Khi nhân viên bán hàng đến gần, Phong Hàng Lãng đưa tờ giấy cùng hai trăm nhân dân tệ qua. “Giúp tôi lầy những thứ này. Tiền thừa coi như thù lao.” Nhân viên nhận lấy tờ giấy xem một chút, lập tức mỉm cười. “Mưa lớn vậy còn ra ngoài mua máy thứ này cho người yêu, đúng là nam nhân tốt.” Nam nhân tốt sao? Hàng Lãng cau mày: dường như hắn với ba chữ này không thể đứng cùng nhau thì phải! Chỉ là hắn cũng không hiểu chính mình. Vì sao lại phạm sai lầm, nửa đêm đi mua đồ dùng con gái cho người phụ nữ kia như thế? Cô gái ngu ngốc! Lại dám đùa cợt hắn! Chờ cô thuận tiện rồi, hắn nhất định sẽ hung hãn đòi lại đủ.
Ở phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc hắt xì một cái.
Có ai nói xấu cô sao? Thật ra thì Tuyết Lạc mới là người vô tội. Kinh nguyệt đột ngột viếng thăm, cô cũng đâu có muốn! Nhân viên bán hàng tìm được đủ đồ mà Tuyết Lạc cần, liền đem gói vào trong túi. Trong túi còn có tiền thừa và một lời nhắn nhủ của nhân viên.
Hàng Lãng nhận túi, nói cảm ơn, rồi lại chui vào chiếc Ferrari mà lao vào màn mưa, quẹo một đường thật đẹp, chiếc xe lượn theo đường vòng cung, hướng về Phong gia.
Trong phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc tiếp tục uống nước đường đỏ, bụng đã đỡ hơn nhưng tâm tình không sao bình tĩnh được. Cô vẫn cứ suy nghĩ: người đàn ông kia thật sự sẽ giúp cô mua đồ dùng sao? Hắn kiêu căng như vậy, lại đi mua mấy thứ đó cho phụ nữ, hẳn là rất mát mặt chứ? Tuyết Lạc thật không dám tưởng tượng, đặt Phong Hàng Lãng vào giữa một đống băng vệ sinh sẽ là hình ảnh đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng lần này cô đã nghĩ quá nhiều. Phong Hàng Lãng không chỉ đi mua cho cô, mà còn đi một cách hết sức thoải mái.
Bên ngoài vẫn mưa lớn, cho nên áo sơ mi của hắn hơi ướt, ôm sát vào thân hình cường tráng của hắn…
Hàng Lãng đưa túi đồ từ cửa hàng tiện lợi cho Tuyết Lạc. Mái tóc ngắn đen bóng còn vương vài giọt nước mưa, chảy dọc gương mặt anh tuấn, càng khiến hắn thêm phần háp dẫn.
Tuyết Lạc ngập ngừng nhìn gương mặt ướt nước mưa của hắn, ôm cái túi vào ngực, trái tim nghe ấm áp vô cùng.
“Hàng Lãng, cảm ơn anh.” Đây là lời cảm ơn từ tận đáy lòng cô.
Hàng Lãng khẽ nhếéch đôi môi mỏng, lạnh giọng hừ một tiếng. “Yên tâm, tôi sẽ đòi lại trêи người em cả vốn lẫn lời.” *…” Tuyết Lạc lại bị hắn làm cho câm nín. Nhưng lần này, cô không cãi lại hắn.
Mãnh hổ có lòng thưởng tường vi[2]! Dường như trong khoảnh khắc này, Tuyết Lạc đã hiểu chân lý của câu nói này.
Cầm túi đồ, Tuyết Lạc vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh. Miếng băng mỏng kia sắp không chịu nổi kinh nguyệt ngày đầu tiên. Nếu không thay luôn thì sẽ để lại vài dấu ‘hoa đỏ’ trêи ghế sô pha trong phòng khách mắt.
Trong túi đều là đồ cô đã viết trêи tờ ghi chú. Tuyết Lạc hơi bật cười: người đàn ông này thật sự đứng giữa gian hàng băng vệ sinh mà chọn sao? Nghĩ đến hình ảnh này, cô cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng khi cô lấy gói băng đêm ra, lại phát hiện trong túi còn có một ít tiền lẻ. Giữa chỗ tiền còn kẹp tờ ghi chú cô viết cho Hàng Lãng.
Tầm tờ giấy lên, trái tim cô lại dạt dào cảm kϊƈɦ với người đàn ông kia. Hàng Lãng quyền quý, kiêu căng như vậy, lại hạ mình đi mua đồ dùng con gái cho cô, hẳn là khó khăn lắm.
Trong lúc lơ đãng lật giở tờ ghi chú, Tuyết Lạc thấy mặt sau có thêm một hàng chữ. Không phải là chữ của cô.
Người yêu của chị thật tốtl— nhân viên bán hàng đã thay chị chọn băng vệ sinh.
Tuyết Lạc đầu tiên là ngắn ra, sau đó là cười to: hóa ra Hàng Lãng không có tự mình chọn đồ cho cô! Căn cứ vào tờ giấy và chỗ tiền lẻ này, hẳn là hắn đã dùng tiền sai nhân viên bán hàng đi lấy cho mình rồi. Không ngờ chỉ số thông minh của hắn lại khá như vậy. Như vậy, chẳng những hắn không bị lúng túng, mà còn có thể hoàn thành việc mua đồ thật nhanh.
Nhưng câu ‘Người yêu của chị thật tốt’ kia lại khiến Tuyết Lạc đỏ mặt: đồng chí nhân viên bán hàng à, hắn không phải là người yêu, mà là em chồng của tôi. Nếu nhân viên này biết em chồng lại đi mua băng vệ sinh cho chị dâu, người ta sẽ kinh ngạc đến mức nào chứ? [1] Chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ” [2] Mãnh hỗ hung dữ, còn hoa tường vi thì rất mềm mại, hai thứ này gần gũi nhau, mới có thể làm cho nhân tính trở nên đầy đủ và lãng mạn.
“Chờ chút.” Bỏ lại hai chữ, Hàng Lãng lấy chìa khóa xe, từ trong nhà đi vào lối dẫn đến nhà để xe. Như vậy là không bị dính mưa.
Bỏ lại Tuyết Lạc trêи ghế sô pha trong phòng khách, kinh ngạc sợ hãi! Cô thật sự không nghĩ Hàng Lãng sẽ giúp cô đi mua đồ con gái. Vừa nghĩ tới hắn vừa kiêu căng lại sang chảnh như vậy, thế mà dám đi mua băng vệ sinh cho phụ nữ, thật là vi diệu! Tuyết Lạc không dám tưởng tượng hình ảnh Phong Hàng Lãng đứng giữa một đống băng vệ sinh mà chật vật chọn lựal
Mặt Tuyết Lạc bắt đầu nóng lên! Ban nãy cô viết ra cái danh sách kia chỉ là để hắn thấy khó mà lui thôi.
Không ngờ hắn lại thật sự cầm tờ giấy đó mà đi. Lâm Tuyết Lạc ơi Lâm Tuyết Lạc, sao lại trả thù người khác như vậy chứ? Dẫu sao hắn cũng là em chồng của cô, cô gây khó dễ cho hắn như vậy, anh trai hắn biết thì sao? Còn có dì An và quản gia Mạc, khéo lại trách mình không hiều chuyện.
Dì An bưng nước đường đỏ trong bếp ra, nhìn bốn phía rồi hỏi. “Phu nhân, Nhị Thiếu gia đâu? Tôi vừa nghe thấy Thiếu gia bảo người viết cái gì mà?” Tuyết Lạc khó xử mím môi, không biết đáp lại thế nào.
Nói thật thì dì An sẽ đau lòng. Phong Nhị Thiếu gia cao cao tại thượng, sao có thể hạ mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô chứ? Nhưng nói dối dì An thì Tuyết Lạc lại không làm được. Cho nên, cô quyết định im lặng là vàng.
“Phu nhân, người đừng trách Nhị Thiếu gia. Bây giờ Đại Thiếu gia thành ra như vậy, trong lòng cậu ấy rất khó chịu! Cho nên đối với người mới có chút hung bạo, phu nhân người phải thông cảm với Nhị Thiếu gia một chút!” Lại là câu cũ đó. Chỉ cần dì An rảnh rỗi một chút, thì sẽ bắt đầu nói tốt về Phong Hàng Lãng với Tuyết Lạc.
Khiến cô không thể không tha thứ cho những hành vi tồi tệ của hắn.
Tuyết Lạc uống mấy ngụm nước đường đỏ, trong bụng cũng dễ chịu hơn nhiều. Chợt nghĩ tới cái gì, Tuyết Lạc liền nghi ngờ hỏi. “Dì An, bệnh của Lập Hân… thế nào rồi2” “Ai…” Dì An lại thở dài một tiếng. “Bệnh của Đại Thiếu gia, sợ là…” Sau đó dì An liền yên lặng, buồn bã lau nước mắt.
Trái tim Tuyết Lạc đau nhói, nhưng sau đó lại càng thêm nghi ngờ: phải biết vừa rồi ở trong phòng tân hôn, Phong Lập Hân hoàn toàn không phải con người yếu ớt mà dì An nhắc tới. Tuy giọng nói có chút khàn khàn, nhưng khí lực của anh, hô hấp của anh, cơ hồ đều không thua gì một người bình thường, tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ Phong Lập Hân có tình giấu diễm bệnh tật của mình với dì An? Cái đó hoàn toàn không cần thiết! Dì An đối với gia đình này hết sức tận tâm tận lực. Bà gần như đã đối xử với hai anh em Phong gia như con trai mình, làm sao có thể có bất kỳ hành động hãm hại nào với họ chứ? “Di An, ngày nào dì cũng gặp Lập Hân, anh ấy… khẩu vị như thế nào?” Tuyết Lạc vu vơ hỏi.
“Ai.” Nhắc đến Đại Thiếu gia Phong Lập Hân, dì An vẫn cứ là thở ngắn thở dài. “Đại Thiếu gia mỗi ngày đều ngắm nhìn hình của Lam tiểu thư, đút cho cậu ấy cái gì, cậu ấy cũng chỉ ăn một chút rồi bảo không muốn ăn nữa. Người là sắt cơm là thép, không ăn thì thân thể sao mà chịu được chứ!” Trong lòng Tuyết Lạc hơi khó chịu: người chồng hợp pháp của mình mỗi ngày đều ngắm hình của người phụ nữ khác, người làm vợ như cô sao mà chịu được.
Tuyết Lạc cũng không muốn ghen tức với Lam tiểu thư đó, nhưng Phong Lập Hân vì cô mà không ăn không uống, đây chính là bạc đãi bản thân mài.
Đột nhiên, Tuyết Lạc cảm thấy bối rối: mình đã từng gặp Phong Lập Hân ba bốn lần, thậm chí hôm nay còn ở chung với nhau nửa ngày, Phong Lập Hân đâu có yếu ớt đến mức ấy. Trừ thanh âm và dung mạo bị hủy hoại, thân thể hắn vẫn có thể coi là tốt mà! Ít nhất là vẫn có đủ sức để chế trụ cô.
Chẳng lẽ Phong Lập Hân lại bày ra hai dáng vẻ khác nhau trước mặt mình và dì An? Khó trách sao người ở Phong gia không cho cô vào trong phòng y tế.
Giả bệnh thì dễ, nhưng giả khỏe thì lại cực kỳ khó, tại sao Phong Lập Hân phải ra vẻ yếu ớt đến vậy trước mặt dì An chứ? Chuyện của nhà giàu đúng là phức tạp! Không thể ‘chơi: cô như mong muốn, mà còn bị cô ‘chơï’ lại! Mà bây giờ Phong Hàng Lãng vẫn đội mưa đội gió đi mua băng vệ sinh cho cô, quả thực đã thành công lợi dụng hắn rồi đấy!
Trong cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt Hàng Lãng hết sức lạnh lùng. Với tâm tình hiện tại của hắn, không lạnh lùng thờ ơ mới là lạ.
Hàng Lãng tất nhiên sẽ không như tưởng tượng của Tuyết Lạc, ngây ngốc đứng giữa một đống băng vệ sinh tìm cho đúng loại mà cô yêu cầu. Trí thông minh của hắn cao như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện ‘mất mặt như thế? Mấu chốt là, hắn hoàn toàn không cần phải như vậy! Khi nhân viên bán hàng đến gần, Phong Hàng Lãng đưa tờ giấy cùng hai trăm nhân dân tệ qua. “Giúp tôi lầy những thứ này. Tiền thừa coi như thù lao.” Nhân viên nhận lấy tờ giấy xem một chút, lập tức mỉm cười. “Mưa lớn vậy còn ra ngoài mua máy thứ này cho người yêu, đúng là nam nhân tốt.” Nam nhân tốt sao? Hàng Lãng cau mày: dường như hắn với ba chữ này không thể đứng cùng nhau thì phải! Chỉ là hắn cũng không hiểu chính mình. Vì sao lại phạm sai lầm, nửa đêm đi mua đồ dùng con gái cho người phụ nữ kia như thế? Cô gái ngu ngốc! Lại dám đùa cợt hắn! Chờ cô thuận tiện rồi, hắn nhất định sẽ hung hãn đòi lại đủ.
Ở phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc hắt xì một cái.
Có ai nói xấu cô sao? Thật ra thì Tuyết Lạc mới là người vô tội. Kinh nguyệt đột ngột viếng thăm, cô cũng đâu có muốn! Nhân viên bán hàng tìm được đủ đồ mà Tuyết Lạc cần, liền đem gói vào trong túi. Trong túi còn có tiền thừa và một lời nhắn nhủ của nhân viên.
Hàng Lãng nhận túi, nói cảm ơn, rồi lại chui vào chiếc Ferrari mà lao vào màn mưa, quẹo một đường thật đẹp, chiếc xe lượn theo đường vòng cung, hướng về Phong gia.
Trong phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc tiếp tục uống nước đường đỏ, bụng đã đỡ hơn nhưng tâm tình không sao bình tĩnh được. Cô vẫn cứ suy nghĩ: người đàn ông kia thật sự sẽ giúp cô mua đồ dùng sao? Hắn kiêu căng như vậy, lại đi mua mấy thứ đó cho phụ nữ, hẳn là rất mát mặt chứ? Tuyết Lạc thật không dám tưởng tượng, đặt Phong Hàng Lãng vào giữa một đống băng vệ sinh sẽ là hình ảnh đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng lần này cô đã nghĩ quá nhiều. Phong Hàng Lãng không chỉ đi mua cho cô, mà còn đi một cách hết sức thoải mái.
Bên ngoài vẫn mưa lớn, cho nên áo sơ mi của hắn hơi ướt, ôm sát vào thân hình cường tráng của hắn…
Hàng Lãng đưa túi đồ từ cửa hàng tiện lợi cho Tuyết Lạc. Mái tóc ngắn đen bóng còn vương vài giọt nước mưa, chảy dọc gương mặt anh tuấn, càng khiến hắn thêm phần háp dẫn.
Tuyết Lạc ngập ngừng nhìn gương mặt ướt nước mưa của hắn, ôm cái túi vào ngực, trái tim nghe ấm áp vô cùng.
“Hàng Lãng, cảm ơn anh.” Đây là lời cảm ơn từ tận đáy lòng cô.
Hàng Lãng khẽ nhếéch đôi môi mỏng, lạnh giọng hừ một tiếng. “Yên tâm, tôi sẽ đòi lại trêи người em cả vốn lẫn lời.” *…” Tuyết Lạc lại bị hắn làm cho câm nín. Nhưng lần này, cô không cãi lại hắn.
Mãnh hổ có lòng thưởng tường vi[2]! Dường như trong khoảnh khắc này, Tuyết Lạc đã hiểu chân lý của câu nói này.
Cầm túi đồ, Tuyết Lạc vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh. Miếng băng mỏng kia sắp không chịu nổi kinh nguyệt ngày đầu tiên. Nếu không thay luôn thì sẽ để lại vài dấu ‘hoa đỏ’ trêи ghế sô pha trong phòng khách mắt.
Trong túi đều là đồ cô đã viết trêи tờ ghi chú. Tuyết Lạc hơi bật cười: người đàn ông này thật sự đứng giữa gian hàng băng vệ sinh mà chọn sao? Nghĩ đến hình ảnh này, cô cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng khi cô lấy gói băng đêm ra, lại phát hiện trong túi còn có một ít tiền lẻ. Giữa chỗ tiền còn kẹp tờ ghi chú cô viết cho Hàng Lãng.
Tầm tờ giấy lên, trái tim cô lại dạt dào cảm kϊƈɦ với người đàn ông kia. Hàng Lãng quyền quý, kiêu căng như vậy, lại hạ mình đi mua đồ dùng con gái cho cô, hẳn là khó khăn lắm.
Trong lúc lơ đãng lật giở tờ ghi chú, Tuyết Lạc thấy mặt sau có thêm một hàng chữ. Không phải là chữ của cô.
Người yêu của chị thật tốtl— nhân viên bán hàng đã thay chị chọn băng vệ sinh.
Tuyết Lạc đầu tiên là ngắn ra, sau đó là cười to: hóa ra Hàng Lãng không có tự mình chọn đồ cho cô! Căn cứ vào tờ giấy và chỗ tiền lẻ này, hẳn là hắn đã dùng tiền sai nhân viên bán hàng đi lấy cho mình rồi. Không ngờ chỉ số thông minh của hắn lại khá như vậy. Như vậy, chẳng những hắn không bị lúng túng, mà còn có thể hoàn thành việc mua đồ thật nhanh.
Nhưng câu ‘Người yêu của chị thật tốt’ kia lại khiến Tuyết Lạc đỏ mặt: đồng chí nhân viên bán hàng à, hắn không phải là người yêu, mà là em chồng của tôi. Nếu nhân viên này biết em chồng lại đi mua băng vệ sinh cho chị dâu, người ta sẽ kinh ngạc đến mức nào chứ? [1] Chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ” [2] Mãnh hỗ hung dữ, còn hoa tường vi thì rất mềm mại, hai thứ này gần gũi nhau, mới có thể làm cho nhân tính trở nên đầy đủ và lãng mạn.
Sau đó, Tuyết Lạc lập tức đổi ý. Cầm lấy tờ giấy, bắt đầu viết thoăn thoát: hai gói băng bảo hộ đêm có lưới, hai gói băng bảo hộ ngày loại mềm, còn có một gói băng nhỏ để đề phòng rò rỉ! Tuyết Lạc viết xong liền đưa đến trước mặt Hàng Lãng, cứ nghĩ là hắn xem xong sẽ vứt đi hoặc xé nát, nhưng không ngờ hắn chỉ nhìn lướt qua một cái, liền bỏ vào túi quần tây của mình.
“Chờ chút.” Bỏ lại hai chữ, Hàng Lãng lấy chìa khóa xe, từ trong nhà đi vào lối dẫn đến nhà để xe. Như vậy là không bị dính mưa.
Bỏ lại Tuyết Lạc trêи ghế sô pha trong phòng khách, kinh ngạc sợ hãi! Cô thật sự không nghĩ Hàng Lãng sẽ giúp cô đi mua đồ con gái. Vừa nghĩ tới hắn vừa kiêu căng lại sang chảnh như vậy, thế mà dám đi mua băng vệ sinh cho phụ nữ, thật là vi diệu! Tuyết Lạc không dám tưởng tượng hình ảnh Phong Hàng Lãng đứng giữa một đống băng vệ sinh mà chật vật chọn lựal Mặt Tuyết Lạc bắt đầu nóng lên! Ban nãy cô viết ra cái danh sách kia chỉ là để hắn thấy khó mà lui thôi.
Không ngờ hắn lại thật sự cầm tờ giấy đó mà đi. Lâm Tuyết Lạc ơi Lâm Tuyết Lạc, sao lại trả thù người khác như vậy chứ? Dẫu sao hắn cũng là em chồng của cô, cô gây khó dễ cho hắn như vậy, anh trai hắn biết thì sao? Còn có dì An và quản gia Mạc, khéo lại trách mình không hiều chuyện.
Dì An bưng nước đường đỏ trong bếp ra, nhìn bốn phía rồi hỏi. “Phu nhân, Nhị Thiếu gia đâu? Tôi vừa nghe thấy Thiếu gia bảo người viết cái gì mà?” Tuyết Lạc khó xử mím môi, không biết đáp lại thế nào.
Nói thật thì dì An sẽ đau lòng. Phong Nhị Thiếu gia cao cao tại thượng, sao có thể hạ mình đi mua đồ dùng vệ sinh cho cô chứ? Nhưng nói dối dì An thì Tuyết Lạc lại không làm được. Cho nên, cô quyết định im lặng là vàng.
“Phu nhân, người đừng trách Nhị Thiếu gia. Bây giờ Đại Thiếu gia thành ra như vậy, trong lòng cậu ấy rất khó chịu! Cho nên đối với người mới có chút hung bạo, phu nhân người phải thông cảm với Nhị Thiếu gia một chút!” Lại là câu cũ đó. Chỉ cần dì An rảnh rỗi một chút, thì sẽ bắt đầu nói tốt về Phong Hàng Lãng với Tuyết Lạc.
Khiến cô không thể không tha thứ cho những hành vi tồi tệ của hắn.
Tuyết Lạc uống mấy ngụm nước đường đỏ, trong bụng cũng dễ chịu hơn nhiều. Chợt nghĩ tới cái gì, Tuyết Lạc liền nghi ngờ hỏi. “Dì An, bệnh của Lập Hân… thế nào rồi2” “Ai…” Dì An lại thở dài một tiếng. “Bệnh của Đại Thiếu gia, sợ là…” Sau đó dì An liền yên lặng, buồn bã lau nước mắt.
Trái tim Tuyết Lạc đau nhói, nhưng sau đó lại càng thêm nghi ngờ: phải biết vừa rồi ở trong phòng tân hôn, Phong Lập Hân hoàn toàn không phải con người yếu ớt mà dì An nhắc tới. Tuy giọng nói có chút khàn khàn, nhưng khí lực của anh, hô hấp của anh, cơ hồ đều không thua gì một người bình thường, tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ Phong Lập Hân có tình giấu diễm bệnh tật của mình với dì An? Cái đó hoàn toàn không cần thiết! Dì An đối với gia đình này hết sức tận tâm tận lực. Bà gần như đã đối xử với hai anh em Phong gia như con trai mình, làm sao có thể có bất kỳ hành động hãm hại nào với họ chứ? “Di An, ngày nào dì cũng gặp Lập Hân, anh ấy… khẩu vị như thế nào?” Tuyết Lạc vu vơ hỏi.
“Ai.” Nhắc đến Đại Thiếu gia Phong Lập Hân, dì An vẫn cứ là thở ngắn thở dài. “Đại Thiếu gia mỗi ngày đều ngắm nhìn hình của Lam tiểu thư, đút cho cậu ấy cái gì, cậu ấy cũng chỉ ăn một chút rồi bảo không muốn ăn nữa. Người là sắt cơm là thép, không ăn thì thân thể sao mà chịu được chứ!” Trong lòng Tuyết Lạc hơi khó chịu: người chồng hợp pháp của mình mỗi ngày đều ngắm hình của người phụ nữ khác, người làm vợ như cô sao mà chịu được.
Tuyết Lạc cũng không muốn ghen tức với Lam tiểu thư đó, nhưng Phong Lập Hân vì cô mà không ăn không uống, đây chính là bạc đãi bản thân mài Đột nhiên, Tuyết Lạc cảm thấy bối rối: mình đã từng gặp Phong Lập Hân ba bốn lần, thậm chí hôm nay còn ở chung với nhau nửa ngày, Phong Lập Hân đâu có yếu ớt đến mức ấy. Trừ thanh âm và dung mạo bị hủy hoại, thân thể hắn vẫn có thể coi là tốt mà! Ít nhất là vẫn có đủ sức để chế trụ cô.
Chẳng lẽ Phong Lập Hân lại bày ra hai dáng vẻ khác nhau trước mặt mình và dì An? Khó trách sao người ở Phong gia không cho cô vào trong phòng y tế.
Giả bệnh thì dễ, nhưng giả khỏe thì lại cực kỳ khó, tại sao Phong Lập Hân phải ra vẻ yếu ớt đến vậy trước mặt dì An chứ? Chuyện của nhà giàu đúng là phức tạp! Không thể ‘chơi: cô như mong muốn, mà còn bị cô ‘chơï’ lại! Mà bây giờ Phong Hàng Lãng vẫn đội mưa đội gió đi mua băng vệ sinh cho cô, quả thực đã thành công lợi dụng hắn rồi đấy! Trong cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt Hàng Lãng hết sức lạnh lùng. Với tâm tình hiện tại của hắn, không lạnh lùng thờ ơ mới là lạ.
Hàng Lãng tất nhiên sẽ không như tưởng tượng của Tuyết Lạc, ngây ngốc đứng giữa một đống băng vệ sinh tìm cho đúng loại mà cô yêu cầu. Trí thông minh của hắn cao như vậy, sao có thể làm ra loại chuyện ‘mất mặt như thế? Mấu chốt là, hắn hoàn toàn không cần phải như vậy! Khi nhân viên bán hàng đến gần, Phong Hàng Lãng đưa tờ giấy cùng hai trăm nhân dân tệ qua. “Giúp tôi lầy những thứ này. Tiền thừa coi như thù lao.” Nhân viên nhận lấy tờ giấy xem một chút, lập tức mỉm cười. “Mưa lớn vậy còn ra ngoài mua máy thứ này cho người yêu, đúng là nam nhân tốt.” Nam nhân tốt sao? Hàng Lãng cau mày: dường như hắn với ba chữ này không thể đứng cùng nhau thì phải! Chỉ là hắn cũng không hiểu chính mình. Vì sao lại phạm sai lầm, nửa đêm đi mua đồ dùng con gái cho người phụ nữ kia như thế? Cô gái ngu ngốc! Lại dám đùa cợt hắn! Chờ cô thuận tiện rồi, hắn nhất định sẽ hung hãn đòi lại đủ.
Ở phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc hắt xì một cái.
Có ai nói xấu cô sao? Thật ra thì Tuyết Lạc mới là người vô tội. Kinh nguyệt đột ngột viếng thăm, cô cũng đâu có muốn! Nhân viên bán hàng tìm được đủ đồ mà Tuyết Lạc cần, liền đem gói vào trong túi. Trong túi còn có tiền thừa và một lời nhắn nhủ của nhân viên.
Hàng Lãng nhận túi, nói cảm ơn, rồi lại chui vào chiếc Ferrari mà lao vào màn mưa, quẹo một đường thật đẹp, chiếc xe lượn theo đường vòng cung, hướng về Phong gia.
Trong phòng khách Phong gia, Tuyết Lạc tiếp tục uống nước đường đỏ, bụng đã đỡ hơn nhưng tâm tình không sao bình tĩnh được. Cô vẫn cứ suy nghĩ: người đàn ông kia thật sự sẽ giúp cô mua đồ dùng sao? Hắn kiêu căng như vậy, lại đi mua mấy thứ đó cho phụ nữ, hẳn là rất mát mặt chứ? Tuyết Lạc thật không dám tưởng tượng, đặt Phong Hàng Lãng vào giữa một đống băng vệ sinh sẽ là hình ảnh đáng sợ đến nhường nào.
Nhưng lần này cô đã nghĩ quá nhiều. Phong Hàng Lãng không chỉ đi mua cho cô, mà còn đi một cách hết sức thoải mái.
Bên ngoài vẫn mưa lớn, cho nên áo sơ mi của hắn hơi ướt, ôm sát vào thân hình cường tráng của hắn…
Hàng Lãng đưa túi đồ từ cửa hàng tiện lợi cho Tuyết Lạc. Mái tóc ngắn đen bóng còn vương vài giọt nước mưa, chảy dọc gương mặt anh tuấn, càng khiến hắn thêm phần háp dẫn.
Tuyết Lạc ngập ngừng nhìn gương mặt ướt nước mưa của hắn, ôm cái túi vào ngực, trái tim nghe ấm áp vô cùng.
“Hàng Lãng, cảm ơn anh.” Đây là lời cảm ơn từ tận đáy lòng cô.
Hàng Lãng khẽ nhếéch đôi môi mỏng, lạnh giọng hừ một tiếng. “Yên tâm, tôi sẽ đòi lại trêи người em cả vốn lẫn lời.” *…” Tuyết Lạc lại bị hắn làm cho câm nín. Nhưng lần này, cô không cãi lại hắn.
Mãnh hổ có lòng thưởng tường vi[2]! Dường như trong khoảnh khắc này, Tuyết Lạc đã hiểu chân lý của câu nói này.
Cầm túi đồ, Tuyết Lạc vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh. Miếng băng mỏng kia sắp không chịu nổi kinh nguyệt ngày đầu tiên. Nếu không thay luôn thì sẽ để lại vài dấu ‘hoa đỏ’ trêи ghế sô pha trong phòng khách mắt.
Trong túi đều là đồ cô đã viết trêи tờ ghi chú. Tuyết Lạc hơi bật cười: người đàn ông này thật sự đứng giữa gian hàng băng vệ sinh mà chọn sao? Nghĩ đến hình ảnh này, cô cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng khi cô lấy gói băng đêm ra, lại phát hiện trong túi còn có một ít tiền lẻ. Giữa chỗ tiền còn kẹp tờ ghi chú cô viết cho Hàng Lãng.
Tầm tờ giấy lên, trái tim cô lại dạt dào cảm kϊƈɦ với người đàn ông kia. Hàng Lãng quyền quý, kiêu căng như vậy, lại hạ mình đi mua đồ dùng con gái cho cô, hẳn là khó khăn lắm.
Trong lúc lơ đãng lật giở tờ ghi chú, Tuyết Lạc thấy mặt sau có thêm một hàng chữ. Không phải là chữ của cô.
Người yêu của chị thật tốtl— nhân viên bán hàng đã thay chị chọn băng vệ sinh.
Tuyết Lạc đầu tiên là ngắn ra, sau đó là cười to: hóa ra Hàng Lãng không có tự mình chọn đồ cho cô! Căn cứ vào tờ giấy và chỗ tiền lẻ này, hẳn là hắn đã dùng tiền sai nhân viên bán hàng đi lấy cho mình rồi. Không ngờ chỉ số thông minh của hắn lại khá như vậy. Như vậy, chẳng những hắn không bị lúng túng, mà còn có thể hoàn thành việc mua đồ thật nhanh.
Nhưng câu ‘Người yêu của chị thật tốt’ kia lại khiến Tuyết Lạc đỏ mặt: đồng chí nhân viên bán hàng à, hắn không phải là người yêu, mà là em chồng của tôi. Nếu nhân viên này biết em chồng lại đi mua băng vệ sinh cho chị dâu, người ta sẽ kinh ngạc đến mức nào chứ? [1] Chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ” [2] Mãnh hỗ hung dữ, còn hoa tường vi thì rất mềm mại, hai thứ này gần gũi nhau, mới có thể làm cho nhân tính trở nên đầy đủ và lãng mạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook