Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
-
Chương 10: Hãy gọi tôi là chị dâu!
“Tối nay cô còn dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân cô!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng khịt mũi một cái rồi mang bữa sáng của Phong Lập Hân lên tầng.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Tuyết Lạc khóc không ra nước mắt: thật là một người đàn ông vừa phù phiếm vừa thô lỗ.
Thật ra vì chuyện bỏ chạy khỏi phòng tân hôn tối qua, Tuyết Lạc vẫn có chút áy náy. Nhưng cô thật lòng không muốn cùng Phong Lập Hân ‘thân mật’. Chuyện duy nhất cô có thể thuyết phục bản thân làm chính là chăm sóc hắn thật tốt.
Trong bếp, Tuyết Lạc giúp dì An dọn rửa máy ép trái cây.
“Phu nhân, có phải trong lòng người rất khổ sở không? Tính tình Nhị thiếu gia nhà tôi có chút tệ, nhưng cậu ấy là người tốt. Mỗi ngày đều bón cơm, đút thuốc cho Đại thiếu gia, là một người em trai vô cùng có tình nghĩa.” Dì An nói đỡ cho Hàng Lãng.
Thật ra thì Tuyết Lạc cũng đã nhận thấy: Hàng Lãng đối xử với anh trai hắn rất tốt. Tình cảm giữa anh em bọn họ quả thật vô cùng thắm thiết.
“Dì An, tôi muốn hỏi: sao Phong Lập Hân không đi làm phẫu thuật thẩm mỹ?” Tuyết Lạc không nhịn được hỏi. Đối với tài lực của Phong gia, chuyện đó hoàn toàn không phải vấn đề.
Dì An chợt thở dài một tiếng, còn không kiềm chế được mà lau nước mắt. “Đại thiếu gia nhà tôi bị thương quá nặng. Bây giờ chỉ có thể cố hết sức để bảo toàn tính mạng. Còn sức đâu mà đi cấy da phẫu thuật thẩm mỹ nữa chứ.”
Dì An khó khăn đè nén cảm xúc bộc phát trong lòng. Tuyết Lạc chợt cảm thấy nghi ngờ: Phong Lập Hân tối qua, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của người bị thương nặng. Bởi hắn có thể đứng dậy, có thể di chuyển, khi tóm lấy tay cô, cô còn cảm nhận được cánh tay hắn tương đối có lực.
Như nhận ra mình có chút thất thố, dì An vội vàng lau nước mắt, dặn dò Tuyết Lạc. “Phu nhân, chuyện bệnh tình của Đại thiếu gia, người ngàn vạn lần đừng nhắc đến trước mặt Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia sẽ sụp đổ mất! Bởi vì Đại thiếu gia chính là vì cứu Nhị thiếu gia mà bị thương!”
Tuyết Lạc gật đầu một cái. “Tôi biết.”
“Phu nhân, người nên bao dung Nhị thiếu gia nhiều hơn. Từ sau khi Đại thiếu gia xảy ra chuyện, tính tình cậu ấy lúc nào cũng không tốt, người nhất định phải thông cảm và tha thứ cho cậu ấy.” Dì An khuyên.
Bởi đây cũng là ý định của Phong Lập Hân khi ép Phong Hàng Lãng cưới vợ. Anh muốn tìm cho hắn một chỗ dựa tinh thần mới!
Tuyết Lạc chỉ im lặng gật đầu một cái, không biết trả lời dì An thế nào. Bởi vì cái tên Hàng Lãng đó thật sự quá ghê tởm. Lần đầu tiên gặp nhau đã nói chị dâu xuân tâm nhộn nhạo, đây là điều mà em chồng có thể nói sao? Một chút tôn trọng với người chị dâu này cũng chẳng có.
Hôm nay là ngày rước cô dâu về nhà chồng.
Trong gia đình giàu có này, nghi thức là điều không thể thiếu. Dì An chuẩn bị cho Tuyết Lạc rất nhiều thuốc bổ, còn có một số trang sức được trang trí công phu, đẹp mắt.
Trong phòng thay đồ rộng rãi ở tầng dưới, quản gia Mạc đang giúp Hàng Lãng thay âu phục. Bộ âu phục được cắt may riêng hết sức tinh xảo, khiến thân hình cao lớn của hắn càng trở nên vĩ đại và cường tráng. Cộng thêm gương mặt anh tuấn của hắn, càng khiến hắn trở nên hấp dẫn hơn.
“Nhị thiếu gia, hôm nay rước phu nhân về, người dành chút thời gian rảnh đưa phu nhân đi đi.” Quản gia Mạc khéo léo nhắc nhở Hàng Lãng.
Cả ông và dì An đều được Phong Lập Hân dặn dò: phải dùng hết khả năng để vun vén cho Phong Lập Hân và Lâm Tuyết Lạc. Để cho bọn họ có thể sớm thân thiết với nhau một chút.
Quả nhiên, chân mày Hàng Lãng nhếch lên, không mặn không nhạt hừ lạnh một tiếng. “Ông cảm thấy tôi sẽ rảnh rỗi làm ba cái chuyện đó sao?”
“Quản gia Mạc, tôi có thể tự đi một mình.” Tuyết Lạc không muốn làm khó ông.
Hàng Lãng liếc nhìn Tuyết Lạc đang đột nhiên tỏ ra hào phóng, đôi môi mỏng cong lên, thốt ra một câu lạnh lùng. “Hạ gia cần gì quan tâm có người của Phong gia hay không, chỉ cần có của hồi môn là được rồi. Phải không, Phong phu nhân?”
“Hãy gọi tôi là chị dâu! Cha mẹ anh không dạy anh phải lễ phép hay sao?” Tuyết Lạc không nhịn được liền nói.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Tuyết Lạc khóc không ra nước mắt: thật là một người đàn ông vừa phù phiếm vừa thô lỗ.
Thật ra vì chuyện bỏ chạy khỏi phòng tân hôn tối qua, Tuyết Lạc vẫn có chút áy náy. Nhưng cô thật lòng không muốn cùng Phong Lập Hân ‘thân mật’. Chuyện duy nhất cô có thể thuyết phục bản thân làm chính là chăm sóc hắn thật tốt.
Trong bếp, Tuyết Lạc giúp dì An dọn rửa máy ép trái cây.
“Phu nhân, có phải trong lòng người rất khổ sở không? Tính tình Nhị thiếu gia nhà tôi có chút tệ, nhưng cậu ấy là người tốt. Mỗi ngày đều bón cơm, đút thuốc cho Đại thiếu gia, là một người em trai vô cùng có tình nghĩa.” Dì An nói đỡ cho Hàng Lãng.
Thật ra thì Tuyết Lạc cũng đã nhận thấy: Hàng Lãng đối xử với anh trai hắn rất tốt. Tình cảm giữa anh em bọn họ quả thật vô cùng thắm thiết.
“Dì An, tôi muốn hỏi: sao Phong Lập Hân không đi làm phẫu thuật thẩm mỹ?” Tuyết Lạc không nhịn được hỏi. Đối với tài lực của Phong gia, chuyện đó hoàn toàn không phải vấn đề.
Dì An chợt thở dài một tiếng, còn không kiềm chế được mà lau nước mắt. “Đại thiếu gia nhà tôi bị thương quá nặng. Bây giờ chỉ có thể cố hết sức để bảo toàn tính mạng. Còn sức đâu mà đi cấy da phẫu thuật thẩm mỹ nữa chứ.”
Dì An khó khăn đè nén cảm xúc bộc phát trong lòng. Tuyết Lạc chợt cảm thấy nghi ngờ: Phong Lập Hân tối qua, nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của người bị thương nặng. Bởi hắn có thể đứng dậy, có thể di chuyển, khi tóm lấy tay cô, cô còn cảm nhận được cánh tay hắn tương đối có lực.
Như nhận ra mình có chút thất thố, dì An vội vàng lau nước mắt, dặn dò Tuyết Lạc. “Phu nhân, chuyện bệnh tình của Đại thiếu gia, người ngàn vạn lần đừng nhắc đến trước mặt Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia sẽ sụp đổ mất! Bởi vì Đại thiếu gia chính là vì cứu Nhị thiếu gia mà bị thương!”
Tuyết Lạc gật đầu một cái. “Tôi biết.”
“Phu nhân, người nên bao dung Nhị thiếu gia nhiều hơn. Từ sau khi Đại thiếu gia xảy ra chuyện, tính tình cậu ấy lúc nào cũng không tốt, người nhất định phải thông cảm và tha thứ cho cậu ấy.” Dì An khuyên.
Bởi đây cũng là ý định của Phong Lập Hân khi ép Phong Hàng Lãng cưới vợ. Anh muốn tìm cho hắn một chỗ dựa tinh thần mới!
Tuyết Lạc chỉ im lặng gật đầu một cái, không biết trả lời dì An thế nào. Bởi vì cái tên Hàng Lãng đó thật sự quá ghê tởm. Lần đầu tiên gặp nhau đã nói chị dâu xuân tâm nhộn nhạo, đây là điều mà em chồng có thể nói sao? Một chút tôn trọng với người chị dâu này cũng chẳng có.
Hôm nay là ngày rước cô dâu về nhà chồng.
Trong gia đình giàu có này, nghi thức là điều không thể thiếu. Dì An chuẩn bị cho Tuyết Lạc rất nhiều thuốc bổ, còn có một số trang sức được trang trí công phu, đẹp mắt.
Trong phòng thay đồ rộng rãi ở tầng dưới, quản gia Mạc đang giúp Hàng Lãng thay âu phục. Bộ âu phục được cắt may riêng hết sức tinh xảo, khiến thân hình cao lớn của hắn càng trở nên vĩ đại và cường tráng. Cộng thêm gương mặt anh tuấn của hắn, càng khiến hắn trở nên hấp dẫn hơn.
“Nhị thiếu gia, hôm nay rước phu nhân về, người dành chút thời gian rảnh đưa phu nhân đi đi.” Quản gia Mạc khéo léo nhắc nhở Hàng Lãng.
Cả ông và dì An đều được Phong Lập Hân dặn dò: phải dùng hết khả năng để vun vén cho Phong Lập Hân và Lâm Tuyết Lạc. Để cho bọn họ có thể sớm thân thiết với nhau một chút.
Quả nhiên, chân mày Hàng Lãng nhếch lên, không mặn không nhạt hừ lạnh một tiếng. “Ông cảm thấy tôi sẽ rảnh rỗi làm ba cái chuyện đó sao?”
“Quản gia Mạc, tôi có thể tự đi một mình.” Tuyết Lạc không muốn làm khó ông.
Hàng Lãng liếc nhìn Tuyết Lạc đang đột nhiên tỏ ra hào phóng, đôi môi mỏng cong lên, thốt ra một câu lạnh lùng. “Hạ gia cần gì quan tâm có người của Phong gia hay không, chỉ cần có của hồi môn là được rồi. Phải không, Phong phu nhân?”
“Hãy gọi tôi là chị dâu! Cha mẹ anh không dạy anh phải lễ phép hay sao?” Tuyết Lạc không nhịn được liền nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook