Trí Tuệ Đại Tống
-
Quyển 1 - Chương 1: Đẩy cửa một cái đã là ngày hôm qua
Cả đêm hôm qua Vân Tranh không ngủ, không phải y không buồn ngủ, buồn ngủ tới díp mắt luôn, nhưng mà nghĩ tới 13 đứa học sinh trong lớp thí điểm là ngủ không nổi. Có trời mới biết vì sao mình lại nhận lời hiệu trường, học sinh bình thường chẳng dạy, đi dạy đám thiếu gia tiểu thư bất trị đó.
Lương Vi Vi, thầy biết cha em là lập trình viên cao cấp, nhưng em có cần thêm mật mã vào file gửi tới không? Còn nói với giáo chìa khóa chính là đáp án của bài tập, có chìa khóa ích mẹ gì chứ, màn hình toàn 0 với 1 thì chấm điểm ra sao?
Muốn dằn mặt giáo viên cũng đừng chơi thế, nhớ lại mình năm xưa Vân Tranh thật đơn thuần, chỉ để túi nước đá trên cửa để cô giáo đi vào ướt hết dính vào người lộ áo lót bên trong mà thôi, đâu có ác như bọn này.
Vân Tranh thề, mình hồi xưa có quá đáng đến mấy cũng không dùng tiếng Anh viết luận văn như cái thằng Hà Bằng Trình. Ôi, tiếng Anh học thời đại học tới giờ có mấy cơ hội dùng tới nữa đâu, mình học khoa văn mà, lại còn cái thằng Hạ Kiên Cường, sao nó vẽ con rùa vào bài tập thế kia, lại là rùa nằm ngửa, nó có ý gì chứ?
Xử lý xong xuôi công việc, Vân Tranh thấy không cần phải ngủ nữa, nhìn cái đồng hồ báo thức để đầu giường, đã 6h 58, chỉ còn chuyên môn đợi nó reo nữa là bắt đầu một ngày mới.
Vân Tranh rất tự hào đồng hồ báo thức của mình luôn reo vào lúc 7 giờ.
Chuyện này vốn chẳng có gì mà tự hào, nhưng mà thời gian qua có mỗi cái đồng hồ này vẫn reo đúng giờ, còn chuyện khác chẳng cái nào làm y vừa lòng.
Lúc đánh răng nhìn bản thân trong gương thấy cuộc đời tươi đẹp lên, mái tóc cắt bồng bềnh lãng tử này, khuôn mặt khá điển trai này, khi cười có hai má lúm đồng tiền mê chết người này, lại còn hai cái răng cửa hai to chút giống răng thỏ, không xấu mà càng thêm có duyên, 27 tuổi đầu rồi còn sống trong KTX trường, người khác nhìn vào có thể cho rằng thật thảm hại, nhưng Vân Tranh thấy kiêu hãnh, vì y sống đàng hoàng.
Có tiếng sấm nổ đinh tai phát ra ngay trên đầu, làm tóc tai Vân Tranh dựng cả lên, mới sáng ngày ra đã sấm mới sét, thế này xem chừng sắp mưa to, không rảnh mà YY nữa, vội đội cặp lên đầu chạy như điên tới trường, không xa, áo mưa làm gì.
Cái tường cao nửa người nhảy một phát là qua, hàng rào cao tới ngực vịn tay một cái là ở dưới chân rồi, còn đang đắc ý vì thân thủ bất phàm của mình thì một trận gió ập tới, mang theo cát bụi ném thẳng vào mặt. Nghe thấy tiếng xào xạo, ba máu sáu cơn bốc lên, tên bại não nào lại đi quét đất vào lúc gió máy thế này? Chớp đôi mắt lèm nhèm nhìn ra cái thằng ngốc kia.
Thấy là nó, Vân Tranh tức tới mấy cũng phải nuốt vào bụng, người khác quét dọn vì giữ vệ sinh, nó thì làm vì 1.000 đồng mỗi tháng, còn là làm hộ mẹ.
Nó tên là Hạ Kiên Cường, một đứa trẻ ngoan, đẹp trai tới mức quá thể đáng, luôn được mấy cô nhóc cả lớp khác xúm quanh, ừ thì nó là học sinh có vấn đề bị tống vào lớp thí điểm kia, nhưng so với hoàn cảnh của nó thì có thể coi là đứa học sinh ngoan rồi, chỉ là đứa bé này rất ít khi nói cười.
Nhìn quanh không thấy mẹ nó đâu, mẹ nó sinh ra nó khi tuổi còn khá trẻ, nên năm nay nó 12, mẹ nó cũng chỉ 30, thiếu phụ 30 như trái mật đào chín mọng, rất ư là hấp dẫn, nhìn chỉ muốn cắn một cái.
– Thầy khỏi tìm, mẹ em đi rồi. Giọng Hạ Kiên Cường vang lên bên cạnh Vân Tranh như u hồn:
Bị học sinh phát hiện ra tâm tư thiếu lành mạnh, Vân Tranh hơi ngượng tí xíu, nhưng nghe ra trong lời nói tựa bình thường của nó có hàm nghĩa khác, hỏi: – Đi đâu?
– Ai biết, đi luôn rồi, không về nữa, chỉ để lại cho em năm mươi đồng. Giọng nó vẫn đều đều, nhưng có phần khàn khàn:
Vừa nói tới đó, ông trời như để tăng thêm phần kịch tính, sấm chớp rền vang, không biết từ lúc nào mà mây đen từ bốn phương tám hướng kéo tới, vần vũ trên trời không khác gì ngày tận thế, rồi mưa đổ xuống bất ngờ như người ta vốc nước ném vào mặt, Vân Tranh vội tìm chỗ trú mưa, chạy được vài bước mới nhận ra Hạ Kiên Cường vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay đầu thấy nó vứt chổi đang giang rộng hai tay ra như đón nhận hết mưa gió.
Bấy giờ Vân Tranh mới nhận ra, mẹ nó đi thật rồi, vứt bỏ cả đứa con ruột của mình lại, thằng bé này muôn thông qua sự kiên cường giả tạo đó tỏ vẻ mình có thể chấp nhận mọi thống khổ trên đời.
Vân Tranh hét lên: – Kiên Cường theo thầy, dầm mưa sẽ cảm lạnh đấy.
Thằng bé không đáp, vẫn làm cái vẻ dửng dưng bất chấp, mới 12, 13 tuổi đầu, cho dù đã trải qua chuyện gì thì nó cũng chưa hiểu được rằng cuộc đời còn có thể tàn khốc hơn nhiều, Vân Tranh không nhiều lời, chạy tới kẹp nó vào nách, kệ cho Hạ Kiên Cường quẫy đạp la hét đòi thả nó ra, thấy phía trước có một cái cửa, liền đẩy ra bước thẳng vào.
– Nhóc con, nghe đây bây giờ mà ốm ra đó là phiền phức to, đến lúc nằm rên hừ hừ trên giường không tự lo liệu được cho bản thân thì tha hồ mà hối hận. Vân Tranh vuốt nước mưa trên mặt, tay vẫn kẹp chặt người Hạ Kiên Cường: – Tưởng mình đã thảm lắm chắc, thầy đây còn thảm hơn em nhiều, không phải cuối cùng vẫn tốt nghiệp đại học, thành giáo viên, sống đàng hoàng đấy sao.
– Thầy Vân, cả mẹ đẻ em cũng vứt bỏ em rồi, thầy quan tâm làm cái gì? Thả em ra Hạ Kiên Cường cắn răng hét lên, cái giọng đó thê lương tủi thân nhiều hơn tức giận:
Đang lúc kích động thế này khuyên nhủ không ăn thua, Vân Tranh kệ nó, giờ mới nhận ra căn phòng này tối om, thò tay ra không nhìn thấy ngón, đưa tay lần mò chỗ bật điện không thấy, sực nhớ, mà sân trường từ khi nào có cánh cửa như thế này chứ?
Tìm không thấy công tắc, Vân Tranh lấy bật lửa ra, kì lạ, ngọn lửa bé tẹo, không đủ soi sáng dưới chân, dù y điều chỉnh mức ga thế nào cũng chỉ có đốm lửa tí xíu như vậy thôi.
Hạ Kiên Cường chống cự một lúc không ăn thua đã từ bỏ rồi, im thin thít, thế nhưng cũng không làm Vân Tranh yên tâm hơn, có cảm giác rất không lành, y đưa tay quơ xung quanh một hồi, may quá, tường đây rồi, cứ men theo nó là thế nào cũng thấy lối ra, người có chỗ dựa, lòng cũng vững vàng hơn.
Đi gần nửa tiếng rồi, đáng lẽ là phải thừa sức ra khỏi phòng mới đúng, làm sao vẫn đi mãi thế này, căn phòng này là sao? Hay đám học sinh trời đánh kia giở trò gì đó?
– Thầy, sao cứ đi mãi thế? Hạ Kiên Cường cũng nhận ra chuyện lạ, dù trong lòng nó ngổn ngang rối bời, vẫn không kháng lại được sự tò mò: – Thả em xuống đi.
– Không có gì đâu, chắc mấy đứa bạn học của em bày trò đấy. Vân Tranh buông Hạ Kiên Cường ra, song vẫn nắm tay nó, trả lời trấn an, nhưng lòng cũng biết dù học sinh của mình thần thông quảng đại tới mấy cũng không tạo ra được căn phòng thế này, rốt cuộc là chuyện gì?
Bóng tối luôn làm người ta dễ sinh cảm giác yếu đuối lo sợ, gọi to mấy tiếng cũng không ai đáp, chỉ còn cách tiếp tục bước đi.
May quá, cửa đây rồi, Vân Tranh thở phào, xoay nắm đấm bước ra, ánh nắng cường liệt làm đôi mắt ở trong bóng đã lâu không chịu nổi, vội nhắm mắt quay đầu đi, đợi một lúc mới mở mắt ra, thấy trước mắt là vầng mặt trời như lòng đỏ trứng gà, tỏa ánh nắng chói chang.
Vân Tranh ngỡ ngàng, mưa không thể tạnh nhanh như thế được, quay cái cổ cứng đờ nhìn quanh, trước mắt là từng mảng rừng trúc xanh ngăn ngắt, lòng chết lặng, đâu rồi, cái cửa kia đâu rồi?
Đang kinh hoàng chợt thấy cái gì đó mềm mềm ướt ướt liếm chân mình, Vân Tranh giật nảy mình cúi đầu nhìn xuống, không biết đâu ra một con gấu mèo to bằng con chó con đang say sưa liếm chân mình, không, không, không phải chân mình, làm sao nó lại nhỏ xíu như chân trẻ con thế kia.
Bên cạnh con gấu mèo có một đứa bé trai chừng ba tuổi, “mặc” bộ quần áo to quá khổ, mở to đôi mắt trẻ con vô tri của nó, hỏi: – Anh là ai, thầy Vân đâu?
Làm sao? Làm sao? Chuyện gì xảy ra với mình thế này, đây là đâu? Vân Tranh đầu óc quay cuồng, cảnh vật cỏ cây xanh tươi này không phải vùng biên thùy tây bắc nơi y sống.
Lương Vi Vi, thầy biết cha em là lập trình viên cao cấp, nhưng em có cần thêm mật mã vào file gửi tới không? Còn nói với giáo chìa khóa chính là đáp án của bài tập, có chìa khóa ích mẹ gì chứ, màn hình toàn 0 với 1 thì chấm điểm ra sao?
Muốn dằn mặt giáo viên cũng đừng chơi thế, nhớ lại mình năm xưa Vân Tranh thật đơn thuần, chỉ để túi nước đá trên cửa để cô giáo đi vào ướt hết dính vào người lộ áo lót bên trong mà thôi, đâu có ác như bọn này.
Vân Tranh thề, mình hồi xưa có quá đáng đến mấy cũng không dùng tiếng Anh viết luận văn như cái thằng Hà Bằng Trình. Ôi, tiếng Anh học thời đại học tới giờ có mấy cơ hội dùng tới nữa đâu, mình học khoa văn mà, lại còn cái thằng Hạ Kiên Cường, sao nó vẽ con rùa vào bài tập thế kia, lại là rùa nằm ngửa, nó có ý gì chứ?
Xử lý xong xuôi công việc, Vân Tranh thấy không cần phải ngủ nữa, nhìn cái đồng hồ báo thức để đầu giường, đã 6h 58, chỉ còn chuyên môn đợi nó reo nữa là bắt đầu một ngày mới.
Vân Tranh rất tự hào đồng hồ báo thức của mình luôn reo vào lúc 7 giờ.
Chuyện này vốn chẳng có gì mà tự hào, nhưng mà thời gian qua có mỗi cái đồng hồ này vẫn reo đúng giờ, còn chuyện khác chẳng cái nào làm y vừa lòng.
Lúc đánh răng nhìn bản thân trong gương thấy cuộc đời tươi đẹp lên, mái tóc cắt bồng bềnh lãng tử này, khuôn mặt khá điển trai này, khi cười có hai má lúm đồng tiền mê chết người này, lại còn hai cái răng cửa hai to chút giống răng thỏ, không xấu mà càng thêm có duyên, 27 tuổi đầu rồi còn sống trong KTX trường, người khác nhìn vào có thể cho rằng thật thảm hại, nhưng Vân Tranh thấy kiêu hãnh, vì y sống đàng hoàng.
Có tiếng sấm nổ đinh tai phát ra ngay trên đầu, làm tóc tai Vân Tranh dựng cả lên, mới sáng ngày ra đã sấm mới sét, thế này xem chừng sắp mưa to, không rảnh mà YY nữa, vội đội cặp lên đầu chạy như điên tới trường, không xa, áo mưa làm gì.
Cái tường cao nửa người nhảy một phát là qua, hàng rào cao tới ngực vịn tay một cái là ở dưới chân rồi, còn đang đắc ý vì thân thủ bất phàm của mình thì một trận gió ập tới, mang theo cát bụi ném thẳng vào mặt. Nghe thấy tiếng xào xạo, ba máu sáu cơn bốc lên, tên bại não nào lại đi quét đất vào lúc gió máy thế này? Chớp đôi mắt lèm nhèm nhìn ra cái thằng ngốc kia.
Thấy là nó, Vân Tranh tức tới mấy cũng phải nuốt vào bụng, người khác quét dọn vì giữ vệ sinh, nó thì làm vì 1.000 đồng mỗi tháng, còn là làm hộ mẹ.
Nó tên là Hạ Kiên Cường, một đứa trẻ ngoan, đẹp trai tới mức quá thể đáng, luôn được mấy cô nhóc cả lớp khác xúm quanh, ừ thì nó là học sinh có vấn đề bị tống vào lớp thí điểm kia, nhưng so với hoàn cảnh của nó thì có thể coi là đứa học sinh ngoan rồi, chỉ là đứa bé này rất ít khi nói cười.
Nhìn quanh không thấy mẹ nó đâu, mẹ nó sinh ra nó khi tuổi còn khá trẻ, nên năm nay nó 12, mẹ nó cũng chỉ 30, thiếu phụ 30 như trái mật đào chín mọng, rất ư là hấp dẫn, nhìn chỉ muốn cắn một cái.
– Thầy khỏi tìm, mẹ em đi rồi. Giọng Hạ Kiên Cường vang lên bên cạnh Vân Tranh như u hồn:
Bị học sinh phát hiện ra tâm tư thiếu lành mạnh, Vân Tranh hơi ngượng tí xíu, nhưng nghe ra trong lời nói tựa bình thường của nó có hàm nghĩa khác, hỏi: – Đi đâu?
– Ai biết, đi luôn rồi, không về nữa, chỉ để lại cho em năm mươi đồng. Giọng nó vẫn đều đều, nhưng có phần khàn khàn:
Vừa nói tới đó, ông trời như để tăng thêm phần kịch tính, sấm chớp rền vang, không biết từ lúc nào mà mây đen từ bốn phương tám hướng kéo tới, vần vũ trên trời không khác gì ngày tận thế, rồi mưa đổ xuống bất ngờ như người ta vốc nước ném vào mặt, Vân Tranh vội tìm chỗ trú mưa, chạy được vài bước mới nhận ra Hạ Kiên Cường vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay đầu thấy nó vứt chổi đang giang rộng hai tay ra như đón nhận hết mưa gió.
Bấy giờ Vân Tranh mới nhận ra, mẹ nó đi thật rồi, vứt bỏ cả đứa con ruột của mình lại, thằng bé này muôn thông qua sự kiên cường giả tạo đó tỏ vẻ mình có thể chấp nhận mọi thống khổ trên đời.
Vân Tranh hét lên: – Kiên Cường theo thầy, dầm mưa sẽ cảm lạnh đấy.
Thằng bé không đáp, vẫn làm cái vẻ dửng dưng bất chấp, mới 12, 13 tuổi đầu, cho dù đã trải qua chuyện gì thì nó cũng chưa hiểu được rằng cuộc đời còn có thể tàn khốc hơn nhiều, Vân Tranh không nhiều lời, chạy tới kẹp nó vào nách, kệ cho Hạ Kiên Cường quẫy đạp la hét đòi thả nó ra, thấy phía trước có một cái cửa, liền đẩy ra bước thẳng vào.
– Nhóc con, nghe đây bây giờ mà ốm ra đó là phiền phức to, đến lúc nằm rên hừ hừ trên giường không tự lo liệu được cho bản thân thì tha hồ mà hối hận. Vân Tranh vuốt nước mưa trên mặt, tay vẫn kẹp chặt người Hạ Kiên Cường: – Tưởng mình đã thảm lắm chắc, thầy đây còn thảm hơn em nhiều, không phải cuối cùng vẫn tốt nghiệp đại học, thành giáo viên, sống đàng hoàng đấy sao.
– Thầy Vân, cả mẹ đẻ em cũng vứt bỏ em rồi, thầy quan tâm làm cái gì? Thả em ra Hạ Kiên Cường cắn răng hét lên, cái giọng đó thê lương tủi thân nhiều hơn tức giận:
Đang lúc kích động thế này khuyên nhủ không ăn thua, Vân Tranh kệ nó, giờ mới nhận ra căn phòng này tối om, thò tay ra không nhìn thấy ngón, đưa tay lần mò chỗ bật điện không thấy, sực nhớ, mà sân trường từ khi nào có cánh cửa như thế này chứ?
Tìm không thấy công tắc, Vân Tranh lấy bật lửa ra, kì lạ, ngọn lửa bé tẹo, không đủ soi sáng dưới chân, dù y điều chỉnh mức ga thế nào cũng chỉ có đốm lửa tí xíu như vậy thôi.
Hạ Kiên Cường chống cự một lúc không ăn thua đã từ bỏ rồi, im thin thít, thế nhưng cũng không làm Vân Tranh yên tâm hơn, có cảm giác rất không lành, y đưa tay quơ xung quanh một hồi, may quá, tường đây rồi, cứ men theo nó là thế nào cũng thấy lối ra, người có chỗ dựa, lòng cũng vững vàng hơn.
Đi gần nửa tiếng rồi, đáng lẽ là phải thừa sức ra khỏi phòng mới đúng, làm sao vẫn đi mãi thế này, căn phòng này là sao? Hay đám học sinh trời đánh kia giở trò gì đó?
– Thầy, sao cứ đi mãi thế? Hạ Kiên Cường cũng nhận ra chuyện lạ, dù trong lòng nó ngổn ngang rối bời, vẫn không kháng lại được sự tò mò: – Thả em xuống đi.
– Không có gì đâu, chắc mấy đứa bạn học của em bày trò đấy. Vân Tranh buông Hạ Kiên Cường ra, song vẫn nắm tay nó, trả lời trấn an, nhưng lòng cũng biết dù học sinh của mình thần thông quảng đại tới mấy cũng không tạo ra được căn phòng thế này, rốt cuộc là chuyện gì?
Bóng tối luôn làm người ta dễ sinh cảm giác yếu đuối lo sợ, gọi to mấy tiếng cũng không ai đáp, chỉ còn cách tiếp tục bước đi.
May quá, cửa đây rồi, Vân Tranh thở phào, xoay nắm đấm bước ra, ánh nắng cường liệt làm đôi mắt ở trong bóng đã lâu không chịu nổi, vội nhắm mắt quay đầu đi, đợi một lúc mới mở mắt ra, thấy trước mắt là vầng mặt trời như lòng đỏ trứng gà, tỏa ánh nắng chói chang.
Vân Tranh ngỡ ngàng, mưa không thể tạnh nhanh như thế được, quay cái cổ cứng đờ nhìn quanh, trước mắt là từng mảng rừng trúc xanh ngăn ngắt, lòng chết lặng, đâu rồi, cái cửa kia đâu rồi?
Đang kinh hoàng chợt thấy cái gì đó mềm mềm ướt ướt liếm chân mình, Vân Tranh giật nảy mình cúi đầu nhìn xuống, không biết đâu ra một con gấu mèo to bằng con chó con đang say sưa liếm chân mình, không, không, không phải chân mình, làm sao nó lại nhỏ xíu như chân trẻ con thế kia.
Bên cạnh con gấu mèo có một đứa bé trai chừng ba tuổi, “mặc” bộ quần áo to quá khổ, mở to đôi mắt trẻ con vô tri của nó, hỏi: – Anh là ai, thầy Vân đâu?
Làm sao? Làm sao? Chuyện gì xảy ra với mình thế này, đây là đâu? Vân Tranh đầu óc quay cuồng, cảnh vật cỏ cây xanh tươi này không phải vùng biên thùy tây bắc nơi y sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook