Trí Thức Lưu Manh
-
Chương 1: Người đẹp trên xe buýt PK cô gái trong thang máy
《*》 Nhắc nhở của editor: Không hoan nghênh các đồng chí chờ đợi một nhân vật nam chính lạnh lùng, giàu có, lãnh khốc, tài giỏi như thánh gì đó nhé! Cảnh báo: Nam chính bẩn bựa, thần kinh, dở người...(Ra sức dìm nam thần của hố)
Editor: Rùa Lười
"Liếm mật mật, em cười rồi liếm mật mật, giống như đang làm gì đó ở..."
(*)Đây là lời bài hát được anh ấy chế đấy, lời gốc là: Thật ngọt ngào, em cười lên thật ngọt ngào, giống như đóa hoa đang nở...
Vừa nghe được giọng hát du dương này, bà chủ nhà liền nhíu mày, con ma cà bông không có văn hóa kia lại về nhà rồi.
Cái kẻ bụi đời đang hát này chính là nhân vật chính của truyện, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, tài trí hơn người, đẹp tựa Phan An, đa tình như Tống Ngọc, người gặp người thích, tự xưng là lãng tử đa tình - đồng chí Trương Kiệt Thụy.
Trương Kiệt Thụy là một họa sĩ, tốt nghiệp từ một ngôi trường chuyên mỹ thuật không có danh tiếng lớn lắm, lượng tác phẩm đã vẽ phải nói là vô số. Tùy ý rút hai tờ từ sọt giấy vụn ra, anh ta cũng có thể huyên thuyên với bạn cả buổi sáng, nói mãi cho đến khi bạn tin tưởng là giá trị của nó ngang bằng với bức "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" mới thôi.
(*)Thanh Minh Thượng Hà Đồ: tác phẩm họa khổ lớn của Trung Quốc, nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ thời nhà Tống.
Trương Kiệt Thụy còn là một vận động viên bóng đá, ngồi vững trong team dự bị từ cấp ba, hai năm nay tuổi tác cũng lớn rồi, nhưng anh vẫn kiên trì giữ chân huấn luyện viên bóng đá nghiệp dư, anh vẫn tin rằng mình vẫn còn khả năng tiềm tàng nào đó chưa được thể hiện ra ngoài. Huấn luyện viên nói rằng nếu anh nghiêm túc làm việc, không chừng tám năm mười năm nữa còn có thể gia nhập đội dự bị League ấy chứ. Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đá chủ lực nhé, đội bóng chỉ có việc phân công đá là không giống nhau, chứ không có phân điểm phân địa vị cao thấp đâu.
Trương Kiệt Thụy còn là một chàng diễn viên nữa, nhưng diễn viên này đằng sau vẫn còn phải thêm hai chữ "Quần chúng" nữa, mỗi lần anh "lên sàn" cũng được khoản thù lao không nhỏ đấy, đủ để ăn hai tô canh xương.
Nói nhiều thế rồi, chắc các bạn cũng hiểu tình trạng của Trương Kiệt Thụy rồi nhỉ, anh chính là một kẻ thất nghiệp nhưng rất lạc quan, thích rất nhiều thứ, máy bay trên trời, ô tô trên mặt đất, du thuyền trên mặt nước... Những thứ này chắc chắn là anh mua không nổi. Một quả bóng rách, một cái khung vẽ màu đen cũ, một hộp màu vẽ bị thiếu mất mấy màu, còn có một cái ti vi của thế kỉ trước lưu truyền lại, đại khái mấy món đồ này đại khái chính là toàn bộ gia sản của anh.
Hôm nay đem bàn vẽ đi Tây Sơn lấy cảnh, nhìn những chiếc lá màu đỏ, giống như là trái tim đầy nhiệt huyết của Trương Kiệt Thụy vậy, gửi gắm cho tình yêu thiên trường địa cửu với những thiếu nữ khắp đất nước. Mà tình yêu này, chỉ có thể đứng mà run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh đầu thu thôi, Trương Kiệt Thụy cảm khái, lấy khung vẽ ra bắt đầu phác họa cảnh đẹp nơi đây.
"Shit!!!"
Tiếng Anh của Trương Kiệt Thụy chẳng tốt một tí nào, cấp bốn thi đến n lần rồi mà vẫn không qua, nhưng việc anh dùng mấy từ hay dùng để chửi bậy thì... làm cho sinh viên chuyên Anh cũng phải mặc cảm. Mấy cái "**", "Bitch" gì đó, phát âm còn "tây" hơn cả người nước ngoài, quen tay hay việc mà, mẹ nó đúng là chân lý quá mà.
Mà lúc này, phun ra mấy từ cảm thán sát phong cảnh như thế, chắc chắn là bút vẽ có vấn đề rồi, sao cây màu đỏ đó lại hết rồi? Rõ ràng lần trước vẽ gái đẹp toàn dùng màu vàng mà nhỉ, haiz, xui xẻo! Một tác phẩm làm rung động thế giới cứ như thế mà chất từ trong trứng nước, haiz, thật đáng tiếc!
Trở về từ Tây Sơn, Trương Kiệt Thụy kéo dài những bước chân nặng như chì, đi tập tễnh đi trên con đường trong thành phố, cái bóng được ánh chiều chạng vạng kéo thật dài. Lâu lắm rồi không đi đá bóng, thể lực cũng giảm đáng kể rồi. Nếu không phải là vì trong túi không có tiền thì kiểu gì anh cũng phải lên xe buýt rồi!
Nghe nói dạo này vé xe buýt lại tăng thêm hai tệ nữa, haiz, có cho người ta sống nữa không hả? Vừa nghĩ đến xe buýt, tinh thần Trương Kiệt Thụy liền tỉnh táo hẳn, không có tiền thì đi "ăn chùa" thôi! Ai bảo mình là tình thánh cơ chứ!
"Chiếc xe số 2 dừng ở tòa nhà tám tầng, đã đưa chị gái ** cuối cùng đi rồi, mày bảo tao sống thế nào chứ, chẳng nhẽ phải đi làm "kỹ nữ" không biết xấu hổ sao..."
Trương Kiệt Thụy vừa mới cất tiếng, mấy người đang xếp hàng cũng phải quay sang, dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh, tránh xa anh một đoạn, chỉ sợ người ta nhầm lẫn rằng mình có quan hệ người thân bạn bè gì với chàng trai này. Trương Kiệt Thụy cười hắc hắc, trông như kiểu người vừa thực hiện được gian kế. Anh đã từng trải qua hàng trăm lần phải chen chúc để giành chỗ lúc lên xe buýt rồi, chiêu này đúng là tuyệt nhất!
Một người mang một đôi mắt gấu trúc, vai đeo một cái máy ảnh lớn, mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn Trương Kiệt Thụy, hình như là vừa nghe nhầm "kỹ nữ" thành "ký giả", mà khéo thay cậu ta lại đang làm cái nghề nghiệp vinh quang vĩ đại đó.
Trương Kiệt Thụy cười với anh ta, nụ cười như xin lỗi, rồi hát lại một lần nữa cái câu vừa này, lại còn có phát âm rõ hai từ "kỹ nữ", làm cho người kia tức hộc máu. Cũng chẳng có biện pháp nào khác, Trương Kiệt Thụy đành phải đánh vỡ ý tưởng bắt quen của cậu ta thôi, dù sao hai người cũng chẳng quen biết gì, ông đây thích mắng thì mắng đấy, có bản lĩnh thì đến SOLO!
Xe buýt chầm chậm đi tới, Trương Kiệt Thụy cũng mắng nó đến muộn như mấy hành khách khác. Xe buýt ở đây cứ như vậy, lúc có lúc không, có lúc thì lại có đến hẳn hai ba chuyến, lúc thì đợi cả tiếng cũng chẳng thấy cái bóng nào.
Trương Kiệt Thụy nhảy vèo lên xe, cướp được một chỗ ngồi, anh lên xe đợi được hai giây rồi hành khách ở phía sau mới chen lên như ong vỡ tổ, chen lấn xô đẩy, đây là rèn luyện hàng ngày cả đấy! Trươn Kiệt Thụy vắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi ở đấy, chỗ bên cạnh mãi cũng chẳng thấy ai để ý đến.
"Hi! Chị gái, chỗ này trống này!"
"Ai là chị hả? Cậu chửi ai đó?"
Cô gái kia lườm Trương Kiệt Thụy một cái, quay đầu nhìn ra hướng khác, tiếp tục đứng ở đó nắm lấy tay cầm. Dáng người cao gầy duyên dáng yêu kiều, những đường cong của người trưởng thành hấp dần, áo phông lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng mịn, chiếc váy ngắn che đi cảnh đẹp mê người ở bên trong.
Dĩ nhiên cái cảnh đẹp mê người kia là Trương Kiệt Thụy tự tưởng tượng ra rồi, không được thấy tận mắt, nhưng cái phần da thịt tinh xảo xinh đẹp lộ ra kia đã đủ làm anh đã mắt rồi, máu âm nhạc nổi lên trong chốc lát, mấy bài hát dâm đãng suýt nữa cất lên thì lại bị người bán vé ra tay dìm xuống trước.
"Vị tiên sinh này xin hãy mua vé!"
"Bảo tôi sao? Chắc là không phải nhỉ? Nhận lầm người rồi!"
"¥&*#..., đã từng xem Tây Du Ký cũng không được, mua vé!"
Lúc này Trương Kiệt Thụy mới nghiêm túc ngẩng đầu lên quan sát tình hình, thường này anh vô lại, lừa bịp đã quen rồi, chẳng nhẽ hôm nay lại gặp phải kì phùng địch thủ?
Cô gái này tầm mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, dáng người cũng khá được, thân hình trỗ mã ra đâu ra đấy, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm. Mà đáng sợ nhất chính là ánh mắt có sát khí phóng đến, chắc là đang thất tình rồi!
"Còn suy nghĩ cái gì nữa? Mau đưa tiền đây!"
Cô gái nhỏ gần như là rống lên, đây rõ ràng là một cô gái dã man. Tuy nói da mặt Trương Kiệt Thụy rất dày, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, quả thật anh không chịu được.
"Hứ! Cô bảo ai không đưa tiền cơ? Nhìn tôi giống như người không đưa tiền đi xe chùa sao?"
"Giống!" Một giọng nói từ một góc nào đó truyền đến, ủng hộ cô gái nhỏ.
Trương Kiệt Thụy chán nản ngồi xuống, là nơi để mọi người chỉ trỏ, địch mạnh đánh không lại, xem ra phải đầu hàng rồi. Anh xoay người, nhìn thấy cái mông đầy đặn của vị mỹ nữ nào đó, bỗng nhiên một sáng kiến được lóe lên trong đầu.
"Chị! Chị Đình Đình, trả tiền cho em đi!"
Ánh mắt mọi người trên xe đều nhìn về phía cô gái đẹp kia, vị mỹ nữ này tức giận đến nỗi nói không lên nời.
"Ai là Đình Đình? Đừng có ăn nói lung tung!"
Nhìn Đình Đình, à không, cái vị mỹ nữ không biết tên kia đang giận đến khuôn ngực cũng phập phồng, như đỉnh núi non trùng điệp vậy. Trương Kiệt Thụy tha hồ thưởng thức, trong lòng thầm nghĩ, là 36C hay 36D nhỉ? Đây là cả một vấn đề đấy.
"Cậu nói đi!"
Cô gái xinh đẹp tức điên người, giương ngón trỏ ra chỉ vào trán Trương Kiệt Thụy.
"Em xin lỗi, chị Đình Đình, em sai rồi, về nhà sẽ nhận lỗi với chị mà, xin chị đấy, đừng vứt em ở đây!"
Có người đã tin là thật, chàng trai tóc vàng này nói chuyện có vẻ rất thành thật, hơn năm mươi phần trăm là thật rồi. Cô gái kia tức phát khóc, không nói lời nào, túi xách "bộp bộp bộp" trên đầu cậu. Người bán vé cũng chẳng nhàn rỗi, nắm đấm "bụp" một cái an tọa trên ngực Trương Kiệt Thụy.
Lực tay của cô nhóc này không nhẹ chút nào, Trương Kiệt Thụy che đầu, chỉ sợ mái tóc bị làm rối tung lên.
"Anh hùng, xin tha mạng! Bổn công tử sai rồi!... Au! Tuần trước tôi mới gội đầu đấy, đừng làm bẩn!"
Xe buýt bỗng nhiên dừng lại, Trương Kiệt Thụy bị đá xuống xe, anh rất buồn bực, sao lại lộ rồi.
"Chẳng nhẽ là tại dáng vẻ của mình không giống Đình Đình tí nào sao?" Trương Kiệt Thụy lẩm bẩm như bị tâm thần.
"Đừng có chửi thầm!!!"
Toàn bộ hành khách trên xe trăm miệng một lời, đồng thanh hét, xe cũng từ từ khởi động rồi đi mất.
~~~~~Đường phân cách, một ngày đã trôi qua ~~~~~
Dạo này trời còn chưa sáng mặt trời đã lên rồi...
Ẩy, chờ tí, hình như câu này có vấn đề.
À, đã kiểm tra lại, no problem!
Mặt trời chiếu đến tận mông Trương Kiệt Thụy rồi mà cậu chàng này vẫn đang ôm cái chăn rách tiếp tục mộng xuân của mình. Trong mơ, cái chăn rách biến thành cô gái xinh đẹp sáng nay, chính là cái cô bị anh gọi là Đình Đình đó, quả thật là đủ cay đắng, đủ thú vị! Còn cái cô bé bán vé người thơm thơm kia, chắc chắn là có một giá trị tiềm ẩn nào đó, vì không biết cô ấy tên là gì nên tạm thời gọi là Loli đi!
Lại đây, để cho anh hôn một cái nào, đừng chạy! Loli! Bên đó nguy hiểm lắm!... Vẫn là Đình Đình nhà ta ngoan hơn! Đến đây cười một cái cho gia xem nào, he he...
Nước miếng của Trương Kiệt Thụy đã chảy thành một dòng sông, bộ phận nào đó còn dựng thẳng lên như cột đình nữa!
Bỗng nhiên, cậu chàng bật dậy, đẩy đồng hồ báo thức sang một bên, cái đồng hồ trông có vẻ rất trẻ con kia rơi trên mặt đất, các bộ phận bị tổn thương nghiêm trọng, còn bay cả ốc ra, nhưng vẫn cứ kêu rùm beng cả lên. Bà nội nó, không xử lý mày thì mày không biết mặt mà! Làm hỏng việc của lão tử rồi, có biết hay không hả? Trương Kiệt Thụy bực bội đá nó một cái, cái đồng hồ bay vào tường rồi bắn ngược trở lại, giờ mới ngưng ồn ào.
Trương Kiệt Thụy thở ra một hơi, lục hết các valy, tủ để tìm đồ. Thực ra đồ đạc của anh cũng chẳng có bao nhiêu, dùng hai cái valy rách cũng đựng được hết. Chẳng mất bao lâu, chốc lát là anh đã mò ra được thứ mình muốn tìn rồi, đó là một tờ "Thông báo tuyển dụng".
Muộn rồi! Không kịp đánh răng nữa, cũng chẳng kịp rửa mặt, nhưng ít nhất là Trương Kiệt Thụy vẫn còn nhớ phải mang theo 2 tệ. Bây giờ người bán vé cũng không dễ chọc như ngày xưa rồi, gặp phải mấy bà dì chua ngoa là bà ấy có thể đánh bạn, đánh từ trong ra ngoài, ví dụ như cô bé Loli hôm qua vậy.
Cái tên "Sillicon Valley Thời Không" này, nghe cũng bá đạo phết nhỉ, chắc là bà con xa với cái Sillicon Valley gì đó ở California của Mỹ nhỉ, ít nhất là cũng phải có quan hệ máu mủ gì đó chứ! Trên thực tế, khuê ốc Thời Không là một tòa nhà văn phòng hiện đại trong thành phố này, tính từ tầng mười lên thì còn hơn hai mươi tầng nữa; tại sao lại đếm từ tầng mười? Vì hôm nay Trương Kiệt Thụy phỏng vấn ở tầng mười.
Trương Kiệt Thụy cảm thấy bộ trang phục hôm nay mình mặc trông rất chuyên nghiệp, tuy là âu phục hơi nhăn một chút, nhưng dù sao cũng là hàng fake của nhãn hiệu nổi tiếng đấy! Mác của "Armani" còn ai không biết chứ?... Ớ, đây là Armani sao? Nếu không phải thì chắc là Versace rồi, dù sao đi chăng nữa thì cũng vẫn là hàng hiệu. Cà vạt thắt lệch rồi, thực ra là người ta thắt từ lúc mua Trương Kiệt Thụy vẫn chưa gỡ ra, tại lần trước uống rượu xong không cẩn thận ói ra, giặt xong thì phát hiện ra là nó đã lệch mất, biến thành thế này rồi.
Trong thang máy có mấy nhân viên đang cầm tài liệu, đứng đều ở bốn phía cứ thỉnh thoảng lại chỉ vào Trương Kiệt Thụy đang đứng ở giữa giống như có gì buồn cười lắm. Trương Kiệt Thụy có thể tha thứ cho mỹ nữ bạo lực, nhưng không thể tha thứ cho đầu heo khinh bỉ, hai con mắt trợn tròn dữ tợn quét một vòng, làm cho mấy người kia sợ đến nỗi câm miệng.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, đám nhân viên kia cũng đi như chạy trốn, sau đó một cô nàng làm người ta hộc máu bước vào. Bộ âu phục màu xanh nhạt không che giấu được dáng người đầu đặn, bước đi thôi mà bộ ngực phía trước cũng như sóng lớn mãnh liệt, chiếc thắt lưng làm nổi bật lên cặp mông vểnh cao, chiếc váy ngắn lộ ra bắp đùi nõn nà, còn phía trong nữa thì nhìn không rõ nữa rồi...
Cô gái xinh đẹp vừa nở nụ cười, lập tức làm cho Trương Kiệt Thụy bay lên mây, cứ như là rơi vào nơi xung quanh chỉ toàn là sương mù, không phân biệt đơợc phương hướng nữa, trong mắt chỉ có dáng người yêu kiều của cô gái. Cô gái vừa xoay người tìm gì đó, cái mông cong cong cũng theo đó mà lắc lư lắc lư.
Đây hẳn là thân hình chữ S trong truyền thuyết nhỉ? Thân hình thế này chính là kiểu mà Trương Kiệt Thụy thích nhất, chính mình còn nghe được tiếng nuốt nước bọt ừng ực vang lên rõ ràng, chẳng nhẽ đây là sự quyến rũ trong mơ? Không tự chủ được nữa, Trương Kiệt Thụy tiến lên phía trước.
Cô gái giãy giụa trong ngực anh, ** càng giãy lại càng thêm kích thích vào bộ phận nhạy cảm của Trương Kiệt Thụy, dục hỏa đang thiêu đốt, lý trí biến mất, hình ảnh mấy cô nàng ở trong thang máy trong phim xxx đã từng xem bỗng nhiên hiện lên trong đầu Trương Kiệt Thụy. Nhưng chỗ này không giống với hiện trường quay phim xxx, cô gái này cũng chẳng phải là **, một động tác vô cùng tiêu chuẩn đánh vào điểm chết người kia của con sói lớn.
Trên thực tế, đây chỉ là Trương Kiệt Thụy tưởng tượng ra, không có chuyện gì xảy ra cả. Đến tầng mười, cô gái chỉnh lại trang phục, vuốt vuốt tóc, ưỡn bộ ngực lớn, lắc cặp mông mê người đi ra ngoài. Trương Kiệt Thụy không tiếp xúc thân thể với cô, cũng không dính chưởng chiêu thứ 38 trong thuật phòng sắc lang, nhưng cái chỗ kia hình như hơi đau đau, chỉ có thể kẹp chặt hai chân, hai tay cũng che ở chỗ nào đó, lảo đảo bước theo ra ngoài.
"Công ty quảng cáo Tam A?" He he, chính là chỗ này.
"Aiz! Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Chị gái tiếp tân vừa nìn thấy bộ dạng bỉ ổi ôm lấy ** của Trương Kiệt Thụy liền khẳng định chắc chắn đây không phải người tốt, cô kéo ống tay áo anh đuổi ra ngoài cửa. Trương Kiệt Thụy cũng rất buồn bực, sao hai hôm nay toàn gặp phải mấy cô gái bạo lực thế này. Vuốt vuốt chỗ tóc rối ở đằng sau, anh giả vờ cool ngầu nói: "Chị tiên nữ ơi, em đến ứng tuyển mà!"
"Em yêu quái à, bị lậm kịch bản Tây Du Ký rồi à! Cậu ứng tuyển cái gì chứ?" Giọng chị tiếp tân có mấy phần giễu cợt, cũng chẳng nghĩ ra cái tên lưu manh tóc vàng này sẽ bày ra trò gì nữa.
Trương Kiệt Thụy tự hào nói: "Thật ra thì em là một họa sĩ, nghe nói quý công ty cần nhân tài thiết kế mặt bằng, thế là em đã vượt ngàn dặm để tới đây."
"Đừng có mà tưởng cậu có kiểu tóc như ổ gà là có thể giả mạo người làm nghệ thuật, mai lượn về chỗ ngàn dặm của cậu đi!"
Trương Kiệt Thụy thấy chiêu này không được, lập tức đổi chiêu mới. Một cánh tay chống ở trước bàn tiếp tân đỡ lấy thân người đang nghiêng sang một bên, anh cố làm ra vẻ đẹp trai nói: "Cô gái, em có thân hình thật đẹp! Không biết tối nay em có rảnh không?"
Cô tiếp tân che mũi, sợ đến nỗi vừa run rẩy vừa nổi da gà, cánh tay nhỏ chỉ một cái: "Bên kia, nhanh lên! Tôi... sợ... cậu... rồi!"
Trương Kiệt Thụy chẳng hiểu lắm, vốn là anh đã chuẩn bị tinh thần hy sinh sắc đẹp của bản thân rồi, nhưng chẳng hiểu sao cô gái kia lại sợ đến thế. Tạo hình ngày hôm nay của anh thất bại rồi à? Không kìm được vò đầu, xong rồi lại vuốt tóc sang hai bên, nhìn vào cửa kính sạch sẽ của công ty một cái, anh cảm thấy hình tượng của mình tạm tạm được cải thiện rồi.
Cửa kính ở đây sạch thật, không để ý là có thể đâm mặt vào luôn ý chứ, đây là ấn tượng đầu tiên của Trương Kiệt Thụy đối với công ty này. Công việc phỏng vấn đã kết thúc, nhưng nhân viên phỏng vấn vẫn tiếp đãi Trương Kiệt Thụy rất tận tình. điều này làm cho Trương Kiệt Thụy vô cùng cảm động, quả là vẫn có người tốt.
Nhân viên phỏng vấn cầm tác phẩm của Trương Kiệt Thụy lên nhìn một lượt rồi ném qua một bên. Cậu chàng chẳng biết cái này là cái gì, lại còn sợ mình hỏi rồi thì sẽ lòi cái "dốt" ra.
"Anh biết dùng Photoshop không?" Nhân viên phỏng vấn là một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, gương mặt béo béo cười một cái là híp mắt vào, còn cộng thêm một cặp môi thật dày nữa.
"Nói chính xác là, tinh thông!"
"Vậy anh có thể trình bày một chút không?
"Hả? Trình bày về cái gì cơ? Cái gì mà Pu Tou Shao Pu cơ? Cái gì vậy?"
Đùa! Cái mũi của người phỏng vấn cũng méo cả đi rồi, thổi thổi thổi thổi làm cho chòm râu trên mũi không ngừng bay bay bay bay.
"Photoshop là một phần mềm, điều này cậu cũng không biết sao? Cái chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn của cậu có phải là thật hay không vậy?"
"Of course it"s true!" Quả là xem phim AV là không vô ích mà, phát âm mấy từ bình thường nghe cũng chuẩn phết. Một câu nói của anh, đánh tan sự nghi ngờ của tên mập chết bầm kia.
"Anh có bạn gái không?"
"Không có!"
"Đã từng theo đuổi em nào chưa?"
"Rồi, nhưng duổi không kịp!" (:VVVVV)
"Sau khi có công việc rồi thì anh có định cua gái không?"
"Cố gắng làm việc trước, tạm thời chưa nghĩ đến vẫn đề cá nhân."
"Xin lỗi, công ty chúng tôi không thể nhận anh."
"Tại sao?"
"Năng lực quan hệ xã hội của anh còn thiếu, còn thiếu tự tin nữa!"
Im lặng...
Trương Kiệt Thụy vẫn còn muốn giải thích nữa. Lúc này, một cô gái có thân hình hoàn hảo, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi ra, nhất thời thu hút sự chú ý của anh. Nước miếng người nào đó sắp trào ra khóe miệng rồi.
"Giám đốc, chị đến rồi!" Tên mập chết bầm nịnh hót nói, biểu cảm trên mặt vô cùng vô cùng vô cùng giống thái giám.
"Đình Đình?" Trương Kiệt Thụy ngây người.
Có một câu thành ngữ là "Oan gia ngõ hẹp", còn có một câu nữa là "Kẻ thù gặp nhau, ánh mắt rực lửa".
Cô gái ném tập văn kiện lên bàn “Bộp” một cái, tức giận nói: "Là anh?"
"Xin lỗi, Đình Đình. À không, tôi cũng không biết tên em là gì, nhưng dù sao cũng xin lỗi em, tôi đi trước đây!"
Trương Kiệt Thụy cười ngượng, xoay người chạy ra phía cửa. Chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, cửa kính vẫn không sao, nhưng Trương Kiệt Thụy thì lại nằm bẹp trên đất. Trước khi ngất xỉu anh còn cố nói một câu: "Cửa kính ở đây sạch quá!"
Editor: Rùa Lười
"Liếm mật mật, em cười rồi liếm mật mật, giống như đang làm gì đó ở..."
(*)Đây là lời bài hát được anh ấy chế đấy, lời gốc là: Thật ngọt ngào, em cười lên thật ngọt ngào, giống như đóa hoa đang nở...
Vừa nghe được giọng hát du dương này, bà chủ nhà liền nhíu mày, con ma cà bông không có văn hóa kia lại về nhà rồi.
Cái kẻ bụi đời đang hát này chính là nhân vật chính của truyện, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, tài trí hơn người, đẹp tựa Phan An, đa tình như Tống Ngọc, người gặp người thích, tự xưng là lãng tử đa tình - đồng chí Trương Kiệt Thụy.
Trương Kiệt Thụy là một họa sĩ, tốt nghiệp từ một ngôi trường chuyên mỹ thuật không có danh tiếng lớn lắm, lượng tác phẩm đã vẽ phải nói là vô số. Tùy ý rút hai tờ từ sọt giấy vụn ra, anh ta cũng có thể huyên thuyên với bạn cả buổi sáng, nói mãi cho đến khi bạn tin tưởng là giá trị của nó ngang bằng với bức "Thanh Minh Thượng Hà Đồ" mới thôi.
(*)Thanh Minh Thượng Hà Đồ: tác phẩm họa khổ lớn của Trung Quốc, nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ thời nhà Tống.
Trương Kiệt Thụy còn là một vận động viên bóng đá, ngồi vững trong team dự bị từ cấp ba, hai năm nay tuổi tác cũng lớn rồi, nhưng anh vẫn kiên trì giữ chân huấn luyện viên bóng đá nghiệp dư, anh vẫn tin rằng mình vẫn còn khả năng tiềm tàng nào đó chưa được thể hiện ra ngoài. Huấn luyện viên nói rằng nếu anh nghiêm túc làm việc, không chừng tám năm mười năm nữa còn có thể gia nhập đội dự bị League ấy chứ. Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc đá chủ lực nhé, đội bóng chỉ có việc phân công đá là không giống nhau, chứ không có phân điểm phân địa vị cao thấp đâu.
Trương Kiệt Thụy còn là một chàng diễn viên nữa, nhưng diễn viên này đằng sau vẫn còn phải thêm hai chữ "Quần chúng" nữa, mỗi lần anh "lên sàn" cũng được khoản thù lao không nhỏ đấy, đủ để ăn hai tô canh xương.
Nói nhiều thế rồi, chắc các bạn cũng hiểu tình trạng của Trương Kiệt Thụy rồi nhỉ, anh chính là một kẻ thất nghiệp nhưng rất lạc quan, thích rất nhiều thứ, máy bay trên trời, ô tô trên mặt đất, du thuyền trên mặt nước... Những thứ này chắc chắn là anh mua không nổi. Một quả bóng rách, một cái khung vẽ màu đen cũ, một hộp màu vẽ bị thiếu mất mấy màu, còn có một cái ti vi của thế kỉ trước lưu truyền lại, đại khái mấy món đồ này đại khái chính là toàn bộ gia sản của anh.
Hôm nay đem bàn vẽ đi Tây Sơn lấy cảnh, nhìn những chiếc lá màu đỏ, giống như là trái tim đầy nhiệt huyết của Trương Kiệt Thụy vậy, gửi gắm cho tình yêu thiên trường địa cửu với những thiếu nữ khắp đất nước. Mà tình yêu này, chỉ có thể đứng mà run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh đầu thu thôi, Trương Kiệt Thụy cảm khái, lấy khung vẽ ra bắt đầu phác họa cảnh đẹp nơi đây.
"Shit!!!"
Tiếng Anh của Trương Kiệt Thụy chẳng tốt một tí nào, cấp bốn thi đến n lần rồi mà vẫn không qua, nhưng việc anh dùng mấy từ hay dùng để chửi bậy thì... làm cho sinh viên chuyên Anh cũng phải mặc cảm. Mấy cái "**", "Bitch" gì đó, phát âm còn "tây" hơn cả người nước ngoài, quen tay hay việc mà, mẹ nó đúng là chân lý quá mà.
Mà lúc này, phun ra mấy từ cảm thán sát phong cảnh như thế, chắc chắn là bút vẽ có vấn đề rồi, sao cây màu đỏ đó lại hết rồi? Rõ ràng lần trước vẽ gái đẹp toàn dùng màu vàng mà nhỉ, haiz, xui xẻo! Một tác phẩm làm rung động thế giới cứ như thế mà chất từ trong trứng nước, haiz, thật đáng tiếc!
Trở về từ Tây Sơn, Trương Kiệt Thụy kéo dài những bước chân nặng như chì, đi tập tễnh đi trên con đường trong thành phố, cái bóng được ánh chiều chạng vạng kéo thật dài. Lâu lắm rồi không đi đá bóng, thể lực cũng giảm đáng kể rồi. Nếu không phải là vì trong túi không có tiền thì kiểu gì anh cũng phải lên xe buýt rồi!
Nghe nói dạo này vé xe buýt lại tăng thêm hai tệ nữa, haiz, có cho người ta sống nữa không hả? Vừa nghĩ đến xe buýt, tinh thần Trương Kiệt Thụy liền tỉnh táo hẳn, không có tiền thì đi "ăn chùa" thôi! Ai bảo mình là tình thánh cơ chứ!
"Chiếc xe số 2 dừng ở tòa nhà tám tầng, đã đưa chị gái ** cuối cùng đi rồi, mày bảo tao sống thế nào chứ, chẳng nhẽ phải đi làm "kỹ nữ" không biết xấu hổ sao..."
Trương Kiệt Thụy vừa mới cất tiếng, mấy người đang xếp hàng cũng phải quay sang, dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh, tránh xa anh một đoạn, chỉ sợ người ta nhầm lẫn rằng mình có quan hệ người thân bạn bè gì với chàng trai này. Trương Kiệt Thụy cười hắc hắc, trông như kiểu người vừa thực hiện được gian kế. Anh đã từng trải qua hàng trăm lần phải chen chúc để giành chỗ lúc lên xe buýt rồi, chiêu này đúng là tuyệt nhất!
Một người mang một đôi mắt gấu trúc, vai đeo một cái máy ảnh lớn, mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn Trương Kiệt Thụy, hình như là vừa nghe nhầm "kỹ nữ" thành "ký giả", mà khéo thay cậu ta lại đang làm cái nghề nghiệp vinh quang vĩ đại đó.
Trương Kiệt Thụy cười với anh ta, nụ cười như xin lỗi, rồi hát lại một lần nữa cái câu vừa này, lại còn có phát âm rõ hai từ "kỹ nữ", làm cho người kia tức hộc máu. Cũng chẳng có biện pháp nào khác, Trương Kiệt Thụy đành phải đánh vỡ ý tưởng bắt quen của cậu ta thôi, dù sao hai người cũng chẳng quen biết gì, ông đây thích mắng thì mắng đấy, có bản lĩnh thì đến SOLO!
Xe buýt chầm chậm đi tới, Trương Kiệt Thụy cũng mắng nó đến muộn như mấy hành khách khác. Xe buýt ở đây cứ như vậy, lúc có lúc không, có lúc thì lại có đến hẳn hai ba chuyến, lúc thì đợi cả tiếng cũng chẳng thấy cái bóng nào.
Trương Kiệt Thụy nhảy vèo lên xe, cướp được một chỗ ngồi, anh lên xe đợi được hai giây rồi hành khách ở phía sau mới chen lên như ong vỡ tổ, chen lấn xô đẩy, đây là rèn luyện hàng ngày cả đấy! Trươn Kiệt Thụy vắt chéo hai chân, nhàn nhã ngồi ở đấy, chỗ bên cạnh mãi cũng chẳng thấy ai để ý đến.
"Hi! Chị gái, chỗ này trống này!"
"Ai là chị hả? Cậu chửi ai đó?"
Cô gái kia lườm Trương Kiệt Thụy một cái, quay đầu nhìn ra hướng khác, tiếp tục đứng ở đó nắm lấy tay cầm. Dáng người cao gầy duyên dáng yêu kiều, những đường cong của người trưởng thành hấp dần, áo phông lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng mịn, chiếc váy ngắn che đi cảnh đẹp mê người ở bên trong.
Dĩ nhiên cái cảnh đẹp mê người kia là Trương Kiệt Thụy tự tưởng tượng ra rồi, không được thấy tận mắt, nhưng cái phần da thịt tinh xảo xinh đẹp lộ ra kia đã đủ làm anh đã mắt rồi, máu âm nhạc nổi lên trong chốc lát, mấy bài hát dâm đãng suýt nữa cất lên thì lại bị người bán vé ra tay dìm xuống trước.
"Vị tiên sinh này xin hãy mua vé!"
"Bảo tôi sao? Chắc là không phải nhỉ? Nhận lầm người rồi!"
"¥&*#..., đã từng xem Tây Du Ký cũng không được, mua vé!"
Lúc này Trương Kiệt Thụy mới nghiêm túc ngẩng đầu lên quan sát tình hình, thường này anh vô lại, lừa bịp đã quen rồi, chẳng nhẽ hôm nay lại gặp phải kì phùng địch thủ?
Cô gái này tầm mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, dáng người cũng khá được, thân hình trỗ mã ra đâu ra đấy, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm. Mà đáng sợ nhất chính là ánh mắt có sát khí phóng đến, chắc là đang thất tình rồi!
"Còn suy nghĩ cái gì nữa? Mau đưa tiền đây!"
Cô gái nhỏ gần như là rống lên, đây rõ ràng là một cô gái dã man. Tuy nói da mặt Trương Kiệt Thụy rất dày, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, quả thật anh không chịu được.
"Hứ! Cô bảo ai không đưa tiền cơ? Nhìn tôi giống như người không đưa tiền đi xe chùa sao?"
"Giống!" Một giọng nói từ một góc nào đó truyền đến, ủng hộ cô gái nhỏ.
Trương Kiệt Thụy chán nản ngồi xuống, là nơi để mọi người chỉ trỏ, địch mạnh đánh không lại, xem ra phải đầu hàng rồi. Anh xoay người, nhìn thấy cái mông đầy đặn của vị mỹ nữ nào đó, bỗng nhiên một sáng kiến được lóe lên trong đầu.
"Chị! Chị Đình Đình, trả tiền cho em đi!"
Ánh mắt mọi người trên xe đều nhìn về phía cô gái đẹp kia, vị mỹ nữ này tức giận đến nỗi nói không lên nời.
"Ai là Đình Đình? Đừng có ăn nói lung tung!"
Nhìn Đình Đình, à không, cái vị mỹ nữ không biết tên kia đang giận đến khuôn ngực cũng phập phồng, như đỉnh núi non trùng điệp vậy. Trương Kiệt Thụy tha hồ thưởng thức, trong lòng thầm nghĩ, là 36C hay 36D nhỉ? Đây là cả một vấn đề đấy.
"Cậu nói đi!"
Cô gái xinh đẹp tức điên người, giương ngón trỏ ra chỉ vào trán Trương Kiệt Thụy.
"Em xin lỗi, chị Đình Đình, em sai rồi, về nhà sẽ nhận lỗi với chị mà, xin chị đấy, đừng vứt em ở đây!"
Có người đã tin là thật, chàng trai tóc vàng này nói chuyện có vẻ rất thành thật, hơn năm mươi phần trăm là thật rồi. Cô gái kia tức phát khóc, không nói lời nào, túi xách "bộp bộp bộp" trên đầu cậu. Người bán vé cũng chẳng nhàn rỗi, nắm đấm "bụp" một cái an tọa trên ngực Trương Kiệt Thụy.
Lực tay của cô nhóc này không nhẹ chút nào, Trương Kiệt Thụy che đầu, chỉ sợ mái tóc bị làm rối tung lên.
"Anh hùng, xin tha mạng! Bổn công tử sai rồi!... Au! Tuần trước tôi mới gội đầu đấy, đừng làm bẩn!"
Xe buýt bỗng nhiên dừng lại, Trương Kiệt Thụy bị đá xuống xe, anh rất buồn bực, sao lại lộ rồi.
"Chẳng nhẽ là tại dáng vẻ của mình không giống Đình Đình tí nào sao?" Trương Kiệt Thụy lẩm bẩm như bị tâm thần.
"Đừng có chửi thầm!!!"
Toàn bộ hành khách trên xe trăm miệng một lời, đồng thanh hét, xe cũng từ từ khởi động rồi đi mất.
~~~~~Đường phân cách, một ngày đã trôi qua ~~~~~
Dạo này trời còn chưa sáng mặt trời đã lên rồi...
Ẩy, chờ tí, hình như câu này có vấn đề.
À, đã kiểm tra lại, no problem!
Mặt trời chiếu đến tận mông Trương Kiệt Thụy rồi mà cậu chàng này vẫn đang ôm cái chăn rách tiếp tục mộng xuân của mình. Trong mơ, cái chăn rách biến thành cô gái xinh đẹp sáng nay, chính là cái cô bị anh gọi là Đình Đình đó, quả thật là đủ cay đắng, đủ thú vị! Còn cái cô bé bán vé người thơm thơm kia, chắc chắn là có một giá trị tiềm ẩn nào đó, vì không biết cô ấy tên là gì nên tạm thời gọi là Loli đi!
Lại đây, để cho anh hôn một cái nào, đừng chạy! Loli! Bên đó nguy hiểm lắm!... Vẫn là Đình Đình nhà ta ngoan hơn! Đến đây cười một cái cho gia xem nào, he he...
Nước miếng của Trương Kiệt Thụy đã chảy thành một dòng sông, bộ phận nào đó còn dựng thẳng lên như cột đình nữa!
Bỗng nhiên, cậu chàng bật dậy, đẩy đồng hồ báo thức sang một bên, cái đồng hồ trông có vẻ rất trẻ con kia rơi trên mặt đất, các bộ phận bị tổn thương nghiêm trọng, còn bay cả ốc ra, nhưng vẫn cứ kêu rùm beng cả lên. Bà nội nó, không xử lý mày thì mày không biết mặt mà! Làm hỏng việc của lão tử rồi, có biết hay không hả? Trương Kiệt Thụy bực bội đá nó một cái, cái đồng hồ bay vào tường rồi bắn ngược trở lại, giờ mới ngưng ồn ào.
Trương Kiệt Thụy thở ra một hơi, lục hết các valy, tủ để tìm đồ. Thực ra đồ đạc của anh cũng chẳng có bao nhiêu, dùng hai cái valy rách cũng đựng được hết. Chẳng mất bao lâu, chốc lát là anh đã mò ra được thứ mình muốn tìn rồi, đó là một tờ "Thông báo tuyển dụng".
Muộn rồi! Không kịp đánh răng nữa, cũng chẳng kịp rửa mặt, nhưng ít nhất là Trương Kiệt Thụy vẫn còn nhớ phải mang theo 2 tệ. Bây giờ người bán vé cũng không dễ chọc như ngày xưa rồi, gặp phải mấy bà dì chua ngoa là bà ấy có thể đánh bạn, đánh từ trong ra ngoài, ví dụ như cô bé Loli hôm qua vậy.
Cái tên "Sillicon Valley Thời Không" này, nghe cũng bá đạo phết nhỉ, chắc là bà con xa với cái Sillicon Valley gì đó ở California của Mỹ nhỉ, ít nhất là cũng phải có quan hệ máu mủ gì đó chứ! Trên thực tế, khuê ốc Thời Không là một tòa nhà văn phòng hiện đại trong thành phố này, tính từ tầng mười lên thì còn hơn hai mươi tầng nữa; tại sao lại đếm từ tầng mười? Vì hôm nay Trương Kiệt Thụy phỏng vấn ở tầng mười.
Trương Kiệt Thụy cảm thấy bộ trang phục hôm nay mình mặc trông rất chuyên nghiệp, tuy là âu phục hơi nhăn một chút, nhưng dù sao cũng là hàng fake của nhãn hiệu nổi tiếng đấy! Mác của "Armani" còn ai không biết chứ?... Ớ, đây là Armani sao? Nếu không phải thì chắc là Versace rồi, dù sao đi chăng nữa thì cũng vẫn là hàng hiệu. Cà vạt thắt lệch rồi, thực ra là người ta thắt từ lúc mua Trương Kiệt Thụy vẫn chưa gỡ ra, tại lần trước uống rượu xong không cẩn thận ói ra, giặt xong thì phát hiện ra là nó đã lệch mất, biến thành thế này rồi.
Trong thang máy có mấy nhân viên đang cầm tài liệu, đứng đều ở bốn phía cứ thỉnh thoảng lại chỉ vào Trương Kiệt Thụy đang đứng ở giữa giống như có gì buồn cười lắm. Trương Kiệt Thụy có thể tha thứ cho mỹ nữ bạo lực, nhưng không thể tha thứ cho đầu heo khinh bỉ, hai con mắt trợn tròn dữ tợn quét một vòng, làm cho mấy người kia sợ đến nỗi câm miệng.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, đám nhân viên kia cũng đi như chạy trốn, sau đó một cô nàng làm người ta hộc máu bước vào. Bộ âu phục màu xanh nhạt không che giấu được dáng người đầu đặn, bước đi thôi mà bộ ngực phía trước cũng như sóng lớn mãnh liệt, chiếc thắt lưng làm nổi bật lên cặp mông vểnh cao, chiếc váy ngắn lộ ra bắp đùi nõn nà, còn phía trong nữa thì nhìn không rõ nữa rồi...
Cô gái xinh đẹp vừa nở nụ cười, lập tức làm cho Trương Kiệt Thụy bay lên mây, cứ như là rơi vào nơi xung quanh chỉ toàn là sương mù, không phân biệt đơợc phương hướng nữa, trong mắt chỉ có dáng người yêu kiều của cô gái. Cô gái vừa xoay người tìm gì đó, cái mông cong cong cũng theo đó mà lắc lư lắc lư.
Đây hẳn là thân hình chữ S trong truyền thuyết nhỉ? Thân hình thế này chính là kiểu mà Trương Kiệt Thụy thích nhất, chính mình còn nghe được tiếng nuốt nước bọt ừng ực vang lên rõ ràng, chẳng nhẽ đây là sự quyến rũ trong mơ? Không tự chủ được nữa, Trương Kiệt Thụy tiến lên phía trước.
Cô gái giãy giụa trong ngực anh, ** càng giãy lại càng thêm kích thích vào bộ phận nhạy cảm của Trương Kiệt Thụy, dục hỏa đang thiêu đốt, lý trí biến mất, hình ảnh mấy cô nàng ở trong thang máy trong phim xxx đã từng xem bỗng nhiên hiện lên trong đầu Trương Kiệt Thụy. Nhưng chỗ này không giống với hiện trường quay phim xxx, cô gái này cũng chẳng phải là **, một động tác vô cùng tiêu chuẩn đánh vào điểm chết người kia của con sói lớn.
Trên thực tế, đây chỉ là Trương Kiệt Thụy tưởng tượng ra, không có chuyện gì xảy ra cả. Đến tầng mười, cô gái chỉnh lại trang phục, vuốt vuốt tóc, ưỡn bộ ngực lớn, lắc cặp mông mê người đi ra ngoài. Trương Kiệt Thụy không tiếp xúc thân thể với cô, cũng không dính chưởng chiêu thứ 38 trong thuật phòng sắc lang, nhưng cái chỗ kia hình như hơi đau đau, chỉ có thể kẹp chặt hai chân, hai tay cũng che ở chỗ nào đó, lảo đảo bước theo ra ngoài.
"Công ty quảng cáo Tam A?" He he, chính là chỗ này.
"Aiz! Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Chị gái tiếp tân vừa nìn thấy bộ dạng bỉ ổi ôm lấy ** của Trương Kiệt Thụy liền khẳng định chắc chắn đây không phải người tốt, cô kéo ống tay áo anh đuổi ra ngoài cửa. Trương Kiệt Thụy cũng rất buồn bực, sao hai hôm nay toàn gặp phải mấy cô gái bạo lực thế này. Vuốt vuốt chỗ tóc rối ở đằng sau, anh giả vờ cool ngầu nói: "Chị tiên nữ ơi, em đến ứng tuyển mà!"
"Em yêu quái à, bị lậm kịch bản Tây Du Ký rồi à! Cậu ứng tuyển cái gì chứ?" Giọng chị tiếp tân có mấy phần giễu cợt, cũng chẳng nghĩ ra cái tên lưu manh tóc vàng này sẽ bày ra trò gì nữa.
Trương Kiệt Thụy tự hào nói: "Thật ra thì em là một họa sĩ, nghe nói quý công ty cần nhân tài thiết kế mặt bằng, thế là em đã vượt ngàn dặm để tới đây."
"Đừng có mà tưởng cậu có kiểu tóc như ổ gà là có thể giả mạo người làm nghệ thuật, mai lượn về chỗ ngàn dặm của cậu đi!"
Trương Kiệt Thụy thấy chiêu này không được, lập tức đổi chiêu mới. Một cánh tay chống ở trước bàn tiếp tân đỡ lấy thân người đang nghiêng sang một bên, anh cố làm ra vẻ đẹp trai nói: "Cô gái, em có thân hình thật đẹp! Không biết tối nay em có rảnh không?"
Cô tiếp tân che mũi, sợ đến nỗi vừa run rẩy vừa nổi da gà, cánh tay nhỏ chỉ một cái: "Bên kia, nhanh lên! Tôi... sợ... cậu... rồi!"
Trương Kiệt Thụy chẳng hiểu lắm, vốn là anh đã chuẩn bị tinh thần hy sinh sắc đẹp của bản thân rồi, nhưng chẳng hiểu sao cô gái kia lại sợ đến thế. Tạo hình ngày hôm nay của anh thất bại rồi à? Không kìm được vò đầu, xong rồi lại vuốt tóc sang hai bên, nhìn vào cửa kính sạch sẽ của công ty một cái, anh cảm thấy hình tượng của mình tạm tạm được cải thiện rồi.
Cửa kính ở đây sạch thật, không để ý là có thể đâm mặt vào luôn ý chứ, đây là ấn tượng đầu tiên của Trương Kiệt Thụy đối với công ty này. Công việc phỏng vấn đã kết thúc, nhưng nhân viên phỏng vấn vẫn tiếp đãi Trương Kiệt Thụy rất tận tình. điều này làm cho Trương Kiệt Thụy vô cùng cảm động, quả là vẫn có người tốt.
Nhân viên phỏng vấn cầm tác phẩm của Trương Kiệt Thụy lên nhìn một lượt rồi ném qua một bên. Cậu chàng chẳng biết cái này là cái gì, lại còn sợ mình hỏi rồi thì sẽ lòi cái "dốt" ra.
"Anh biết dùng Photoshop không?" Nhân viên phỏng vấn là một người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, gương mặt béo béo cười một cái là híp mắt vào, còn cộng thêm một cặp môi thật dày nữa.
"Nói chính xác là, tinh thông!"
"Vậy anh có thể trình bày một chút không?
"Hả? Trình bày về cái gì cơ? Cái gì mà Pu Tou Shao Pu cơ? Cái gì vậy?"
Đùa! Cái mũi của người phỏng vấn cũng méo cả đi rồi, thổi thổi thổi thổi làm cho chòm râu trên mũi không ngừng bay bay bay bay.
"Photoshop là một phần mềm, điều này cậu cũng không biết sao? Cái chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn của cậu có phải là thật hay không vậy?"
"Of course it"s true!" Quả là xem phim AV là không vô ích mà, phát âm mấy từ bình thường nghe cũng chuẩn phết. Một câu nói của anh, đánh tan sự nghi ngờ của tên mập chết bầm kia.
"Anh có bạn gái không?"
"Không có!"
"Đã từng theo đuổi em nào chưa?"
"Rồi, nhưng duổi không kịp!" (:VVVVV)
"Sau khi có công việc rồi thì anh có định cua gái không?"
"Cố gắng làm việc trước, tạm thời chưa nghĩ đến vẫn đề cá nhân."
"Xin lỗi, công ty chúng tôi không thể nhận anh."
"Tại sao?"
"Năng lực quan hệ xã hội của anh còn thiếu, còn thiếu tự tin nữa!"
Im lặng...
Trương Kiệt Thụy vẫn còn muốn giải thích nữa. Lúc này, một cô gái có thân hình hoàn hảo, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi ra, nhất thời thu hút sự chú ý của anh. Nước miếng người nào đó sắp trào ra khóe miệng rồi.
"Giám đốc, chị đến rồi!" Tên mập chết bầm nịnh hót nói, biểu cảm trên mặt vô cùng vô cùng vô cùng giống thái giám.
"Đình Đình?" Trương Kiệt Thụy ngây người.
Có một câu thành ngữ là "Oan gia ngõ hẹp", còn có một câu nữa là "Kẻ thù gặp nhau, ánh mắt rực lửa".
Cô gái ném tập văn kiện lên bàn “Bộp” một cái, tức giận nói: "Là anh?"
"Xin lỗi, Đình Đình. À không, tôi cũng không biết tên em là gì, nhưng dù sao cũng xin lỗi em, tôi đi trước đây!"
Trương Kiệt Thụy cười ngượng, xoay người chạy ra phía cửa. Chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, cửa kính vẫn không sao, nhưng Trương Kiệt Thụy thì lại nằm bẹp trên đất. Trước khi ngất xỉu anh còn cố nói một câu: "Cửa kính ở đây sạch quá!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook