Trí Khương FULL
-
17: Cái Miệng Giận Dỗi
Tâm lý của phụ nữ thật là rất kỳ quái, có thể là đã bị hormone ảnh hưởng, trước một ngày còn có thể cùng Dịch Dương anh anh em em, ngày thứ hai Trí Khương bạn học liền nháo nổi lên không được tự nhiên.
Cô mượn cớ còn đang đến cái kia, đau bụng, cự tuyệt Dực Phàm, Dực Phàm thấy cô không chịu đối mặt hắn nói, cả người còn miễn cưỡng, khi tỏ ra quan tâm vài câu lại bị cô tỏ thái độ rất ư khó chịu, một mực đuổi đi.
Dực Phàm vừa ra khỏi cửa, chết khϊế͙p͙ trạng thái Trí Khương “Đằng” mà một cái từ trêи giường ngồi dậy, cầm điện thoại lên:
“Này? Toàn Vũ à? Mấy ngày nay có cái gì hoạt động? Mình đi nhà cậu chơi có được hay không?” Hai nữ sinh ăn nhịp với nhau, lập tức liền định ra tiêu dao kế hoạch.
Trí Khương mặc xong quần áo, cũng không có theo chân bọn họ chào hỏi, liền hào hứng đi tới Toàn Vũ nhà.
Hai nữ sinh thỏa sức dạo quanh khắm đường lớn ngỏ nhỏ ở thành phố.
So sánh với vẻ mặt buông lỏng Trí Khương, Toàn Vũ rất nghi hoặc, Dực Phàm nhà kia khỏa không phải là luôn quấn quýt lấy Trí Khương mà, làm sao ngày hôm nay như vậy có rỗi rãnh cùng cô du ngoạn cùng một chỗ? Nhưng Trí Khương không chủ động nói nàng chắc là sẽ không hỏi, có thể cuộc sống ngày ngày trôi qua, loại nghi vấn này càng cút càng lớn, mắt thấy Trí Khương ở nhà mình lại đã mấy ngày, Dực Phàm mỗi ngày đều đến xem cô, Trí Khương mới vừa gặp mặt thì nhưng thật ra thật cao hứng, không có trò chuyện nhiều biết, mà bắt đầu nhìn trái phải mà nói hắn, lóe ra kỳ từ liền đem hắn đuổi đi, sau đó Dực Phàm – người anh em tốt của Dịch Dương tìm đến Trí Khương, cũng bị đồng dạng đãi ngộ.
Trong thời gian này, bọn họ ngược lại cũng có cú điện thoại, thế nhưng mỗi lần sẽ không vượt lên trước năm phút đã bị Trí Khương lấy các loại lý do kết thúc trò chuyện.
Toàn Vũ bát quái thần hoàn toàn bị kϊƈɦ phát rồi.
Buổi tối các nàng nằm ở trêи giường, Toàn Vũ không nhịn nổi, hỏi:
”Khương, cậu gần nhất cùng Dực Phàm xảy ra chuyện gì a?
Trí Khương liếc mắt: “Cái gì gọi chơi chán? !”
“Vậy cậu tại sao… Luôn là một bộ dạng xa cách ? Anh ta chọc cậu tức giận? Bên ngoài có người?”
“Chớ nói nhảm… Chính là đột nhiên có điểm chán ngấy.
Nói chuyện gần một năm, lẽ nào đây là quyện đãi kỳ?”
“Ồ… Cậu này quyện đãi kỳ tới thật muộn a… Bất quá, làm sao nói, loại tâm tình này ai cũng sẽ có, Cậu tốt nhất vượt qua thời kỳ này thì tốt rồi, phải nhiều với hắn giao lưu a.
Mình xem anh ta là thật tâm, cậu nếu như bỏ qua nhưng chỉ có quá ngu rồi!” Toàn Vũ nhìn Trí Khương cuối cùng nguyện ý nói chuyện, cảm thấy sự tình vẫn rất có hy vọng.
“Hừm, mình cũng biết a.
Nhưng chỉ có đột nhiên cảm thấy mỗi ngày chán cùng một chỗ rất phiền.”
“Cho nên nói có cái gì nói lời chia tay nín, câu thông tối trọng yếu.
Đoạn thời gian trước mình và Lệ Bân cũng giận dỗi tới, sau đó cũng phối hợp, hơn nữa cảm tình tốt hơn rồi.
Mình xem cậu là rỗi rãnh quá lâu, thi xong vẫn ở nhà, tìm một ít chuyện làm đi.
Nếu không, mình cho cậu đề cử cái làm công việc?”
Trí Khương nhất thời tới thần, để cho nàng nói tường tận nói làm công chuyện tình, hai nữ sinh líu ríu trò chuyện quên thời gian.
Đảo mắt hai cái cuối tuần, Trí Khương còn là một bộ lãnh đạm chết hình dạng, Dịch Dương cùng Dực Phàm đều nhanh vội muốn chết.
Dịch Dương hơn nữa chột dạ, hắn cho rằng không phải là bảo bối như thế giúp hắn làm hối hận đi, có đúng hay không cảm thấy hắn quá bất kham cho nên chán ghét? Có thể rõ ràng nhất nàng đối với Dực Phàm cũng không có sắc mặt tốt.
Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dực Phàm cũng rất buồn bực, hắn tỉ mỉ hỏi qua Dịch Dương, bảo bối cũng không có cái gì dị thường, làm sao đột nhiên liền vòng vo? Lẽ nào bảo bối thích người khác? Thế nhưng theo bọn họ theo dõi kết quả, bảo bối mỗi ngày cùng Toàn Vũ hồ đồ cùng một chỗ, không có cái khác khả nghi nam nhân.
Đó chính là đơn thuần không thích? Bọn họ càng nghĩ càng thấy phải khả năng này càng lớn, không khỏi lâm vào cực độ tiêu cực trong tâm tình của.
Dực Phàm muốn trông nom trong nhà sinh ý, còn muốn đảm nhiệm hội học sinh chủ tịch chức vụ, tuy rằng thân là hội trưởng, có thể đem nhiệm vụ đều giao cho phía dưới nhỏ đi đi đi làm, thế nhưng trọng yếu hoạt động hay là muốn hắn tự mình đốc tra, khác biệt công tác chung vào một chỗ, vốn có thành thạo hắn bây giờ là sứt đầu mẻ trán, hắn không có cách nào tập trung lực chú ý, trước kia hai giờ công tác cứng rắn là làm cả ngày còn không có cái manh mối.
Đổi thành nhận thức Trí Khương trước, loại sự tình này từ chưa từng xảy ra, Dực Phàm không khỏi ảo não thực sự là đem mình hãm tiến vào, thế nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Dực Phàm ép buộc tự xem văn kiện, nhưng khi nhìn nhìn liền hiện lên nàng mặt cười, còn có nàng nũng nịu tiểu khả ái, ɖu͙ƈ vọng lúc tới nhỏ khát cầu.
Hắn buồn bực buông lỏng một chút cà- vạt, đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa, hắn cũng không tin bảo bối đối với bọn họ là không có chút nào thích, nàng nghĩ muốn giữ một khoảng cách, rất tốt, hắn cho nàng không gian, nhưng qua trong khoảng thời gian này hắn nhất định sẽ một lần nữa đem nàng thuyên gắt gao.
Đến nỗi phương pháp mà, nghĩ cách để cho nàng ghen? Ừ không được không được, vạn nhất nàng tưởng thật, chỉ cùng Dịch Dương tốt thì phiền toái, thế nhưng đánh chửi hoặc là ép buộc cũng không được, bình thường bọn họ thế nhưng lời nói nặng đều luyến tiếc nói.
Thật là làm cho bảo bối cánh cứng rắn, nghĩ muốn bay.
Dịch Dương đã không biết ở trêи cầu trường ngây người đã bao lâu, đánh mệt thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt lại bắt đầu đánh.
Bóng đêm phủ xuống, hắn đội hữu tất cả về nhà, hắn lại ngồi ở trêи cầu trường không muốn trở về đến kia tràn đầy hắn và nàng ngọt ngào hồi ức nhà trọ trong.
Hắn càng nghĩ càng hận, bằng cái gì liền như thế đi vào trong lòng hắn lại dễ dàng xoay người chạy.
Dịch Dương không có biện pháp lãnh tĩnh, hắn lái xe hướng phía Toàn Vũ nhà chạy tới.
Đi tới Toàn Vũ cửa nhà, hắn khinh xa thục lộ bay qua tường, vào lầu hai gian phòng.
Kỳ thực bảo an sớm đã nhìn thấy hắn, bất quá xem ở hắn bình thường như thế tiến đến, cũng không có cái gì ác ý phân thượng, để hắn quá quan.
Dịch Dương ở bên ngoài phòng hô tên Trí Khương, chỉ chốc lát, Trí Khương liền đi ra.
Cô đem hắn đưa tạp vật lúc, kỳ quái tại sao không quang minh chánh đại mà nhượng quản gia thông báo đi vào nữa, lại bị hắn râu ria xồm xàm hình dạng hù dọa.
Dịch Dương đột nhiên ôm lấy nàng không nói câu nào, Trí Khương bị thấm mồ hôi hắn ôm rất khó chịu, lại không dám chọc giận hắn, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?” Dịch Dương đỏ mắt:
”Còn không thấy ngại hỏi, Anh có đúng hay không muốn chia tay?” cô trả lời ngay:
”Nghĩ cái gì đây? ! ANh không phải là ở Toàn Vũ nhà chơi vài ngày mà, anh có mỗi ngày gọi điện thoại cho em a.” Dịch Dương hơi có chút an tâm, có thể lại không yên lòng:
”Gạt người, anh rõ ràng thay đổi lãnh đạm, chúng ta đều cảm thấy.” Trí Khương hồi tưởng lại mình sở tác sở vi, là có chút quá phận, liền an ủi:
“Là anh không được, anh chính là muốn nghĩ ít đồ mà thôi.
Bất quá, anh đã nghĩ thông suốt, ngày mai anh liền trở về, anh bảo đảm!”
Trí Khương bất an nhìn sắc diện của Dịch Dương , không phân rõ hắn đang suy nghĩ cái gì, lại đột nhiên nghe được một câu để cho cô tâm lạnh nói:
“Anh không phải là chó em nuôi.
Cao hứng liền trêu chọc một chút ta, mất hứng liền đuổi anh đi.”
Trí Khương ngây người một hồi lâu, Dịch Dương đã ly khai, nàng mới mãnh mà thức tỉnh, Dịch Dương là như thế nghĩ mình? Hắn cảm thấy chút tình cảm này là bị bố thí sao? Không được, nhất định phải nói rõ ràng, nhất định phải hướng hắn nói xin lỗi, khẩn cầu hắn tha thứ! Trí Khương nhớ tới Toàn Vũ chắc còn ở gian phòng chờ nàng, liền muốn trước chào hỏi trở về nữa.
Mới vừa đi tới cửa phòng, Trí Khương chợt nghe thấy bên trong có dị dạng âm hưởng, nàng tỉ mỉ lắng nghe, này vừa nghe, để cho nàng mặt đỏ tới mang tai, đây rõ ràng là nam nữ lúc âп áɪ gọi giường tiếng, xem ra chính mình là chiếm lấy Toàn Vũ thời gian quá dài, bạn trai tốt đều tìm tới cửa.
Còn là trở lại sau lại chào hỏi đi, Trí Khương tùy tiện mặc lên cái áo khoác, liền hướng phíanhà Dịch Dương mà chạy đi.
Nàng hướng vào phòng cửa, phát hiện đèn không có mở, lẽ nào Dịch Dương còn chưa tới? Nàng mở chốt mở, lại thấy Dực Phàm cùng Dịch Dương đều ở đây.
Bọn họ đưa lưng về phía nàng ngồi ở trêи ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trí Khương khϊế͙p͙ đảm đi vòng qua trước mặt bọn họ, đột nhiên bị một cái ý niệm trong đầu hù dọa: Chẳng lẽ bọn họ nghĩ bỏ qua? Trí Khương nhất thời bị mình sợ quá khóc, nàng bất lực mà đứng, nức nở:
“Em sai rồi, em chính là nghĩ đơn độc nghĩ một ít chuyện, không phải là, em nhờ Toàn Vũ giúp em nghĩ, sau này sẽ không, các anh đừng không để ý tới em.
Xin lỗi… Dực Phàm chỉ thấy nàng, trêи mặt tình bất định.
Cô chủ nhỏ đáng ghét chút, bất quá tin tưởng ta, vì nội dung vở kịch nội dung vở kịch…
Kỳ thực cũng không có cái gì đi, nháo cáu kỉnh mà thôi, hảo hảo “Điều giáo” liền đàng hoàng, ha hả.
Nhìn văn kɧօáϊ trá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook