Đáp án nắm trong tay làm cho hắn đều ngây ngẩn cả người, tùy tiện nàng đánh, đá làm sao.

Không biết nghĩ bao nhiêu ngày, nếu như tiểu tử này là nữ nhân thì tốt rồi, hiện tại nguyện vọng không có khả năng lại biến thành sự thật, kết quả ngoài ý muốn làm cho hắn mừng rỡ không thôi, vui sướng như từng trận âm thanh rung động, càng lúc càng vang dội, ở trong lòng của hắn lay động không thôi.

Nghe được tiếng ồn ào ở cửa sau, Mễ Bối cùng Uông mẫu lo lắng chờ đợi vội vàng chạy tới, gặp Giang Yên Hồng một thân nữ trang còn liều mạng đánh Mộ Thiên Tú, bọn họ cũng choáng váng.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

A liễu sờ sờ bụng đói đến bẹt dẹp, quay đầu nhìn lại sân sau, cửa sổ phòng được đóng chặt, Tiểu Mễ ca bọn họ không biết trong phòng thương lượng chuyện trọng yếu gì, bận rộn đến cơm trưa cũng không cần ăn, làm hại nàng thật đói.

Quên đi, Tiểu Mễ ca phân phó nàng trông cửa, nàng liền ngoan ngoãn trông lấy.

Trong phòng, Mộ Thiên Tú dựa vào cửa mà đứng trên mặt một cái dấu tay năm ngón rõ ràng có thể thấy được, hắn nghiêng tai yên lặng nghe Mễ Bối nói tỉ mỉ từ đầu.

Nhắc lại chuyện xưa, Giang mẫu nhịn không được thương tâm rơi lệ, Giang Yên Hồng thân thiết cầm tay của mẫu thân.

"Thị Lang đại nhân, chuyện đã trải qua chính là như vậy."

Nghe xong sự tình từ đầu đến cuối, Mộ Thiên Tú nhịn không được thở dài một tiếng, than thở không thôi.

"Không nghĩ tới Giang huynh lại qua đời như vậy, quả nhiên là trời cao đố kỵ anh tài, ai ——"

Mễ Bối cơ trí thấy Thị Lang đại nhân bộ dạng có chút đồng tình, tranh thủ thời gian tiếp theo liền cầu tình xin khoan dung, "Nói đúng à nha, cho nên lão phu nhân nhà tôi mới có thể nhất thời không cách nào tiếp nhận, mới có thể muốn ta thiếu gia, không, tiểu thư nhà tôi giả trang thiếu gia đảm đương cái chức quan này, nói đi nói lại, chính là không nỡ thiếu gia sớm như thế đã rời đi chúng tôi. Chúng tôi biết sai rồi, Thị Lang đại nhân, ngươi liền tha chúng tôi a."

Uông mẫu cũng thừa nhận sai lầm cầu khẩn, "Thanh nhi, không, Hồng nhi đã sớm chuẩn bị từ quan rồi, thật sự, chúng ta lập tức đi — ta van ngươi Thị Lang đại nhân coi như vì giao tình với Thanh nhi, thả chúng ta một con đường a ( nguyên văn là một con ngựa)."

Chuyện từ quan hắn biết rõ, sở dĩ làm một đống chuyện ngu xuẩn như thế, chính là do nụ hôn kìm lòng không được kia mà ra. Mộ Thiên Tú ngoái đầu nhìn về phía Giang Yên Hồng hồi lâu không nói chuyện.

Từ lúc nàng đến Lam Điền nhậm chức, hắn đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nguyên lai trực giác của hắn chính xác, tới không phải bản thân Giang Thanh Mực, là tỷ tỷ song thai mạo danh thế thân hắn.

Bởi vì gương mặt giống nhau như đúc, hắn bị lừa thật thê thảm, còn tưởng rằng mình đổi tính, không thương nữ nhân lại yêu nam nhân, giằng co nửa ngày, cuối cùng chân tướng rõ ràng, tất cả buồn rầu tất cả đều tan thành mây khói, hắn thật là cao hứng.

Cười cái gì màcười?! Giang Yên Hồng không che dấu lửa giận chút nào trừng lại, nếu như không phải tình hình ngươi mạnh hơn, nàng hận không thể xông lên thưởng tên đại sắc lang vài cái tát.

A, cơn tức còn lớn như thế, không dùng thuốc mạnh hơn không được, hắn cười xấu xa.

"Tuy về tình có thể khoan thứ, chính là pháp lý khó dung, mặc kệ nói sao, mạo danh thế thân mệnh quan triều đình chính là tội lớn khi quân, tru di cửu tộc."

Tru di cửu tộc?! Giang mẫu trước mắt tối sầm, vô lực dựa vào nằm trên người nữ nhi,Mễ Bối cũng đến sắp khóc, Giang Yên Hồng nhìn một nhà già trẻ, cũng nhịn không được đỏ mắt.

"Trừ phi......"

Giang gia già trẻ tất cả đều lo lắng nhìn về phía Mộ Thiên Tú, hắn lại giống như là quên từ không nói thêm gì nữa, ung dung đến bên cửa sổ ngồi xuống, thảnh thơi nâng chân bắt chéo, một tay chống gò má, mỉm cười nhìn nàng.

Giang đỏ bừng hoàn toàn hiểu được hắn là cố ý câu bọn họ, nàng dùng sức hít vào, nhận mệnh đi đến trước mặt hắn, hai đầu gối quỳ xuống đất cầu tình.

"Trừ phi như thế nào ngươi nói đi, ta liền làm theo, chỉ cần ngươi chịu buông tha chúng ta một nhà lớn nhỏ, ta nhận mệnh."

Xem nàng vẻ mặt ủy khuất quỳ gối trước mặt, hắn thật không nỡ, nhưng càng không nỡ làm cho nàng cứ như vậy mà rời đi.

Ngay từ đầu đúng là đem nàng trở thành Giang Thanh Mặc, nhưng làm cho hắn tâm động chính là bản thân nàng, làm cho hắn có cảm giác thần giao khế hợp ( tâm ý tương thông) là nàng, hơn nửa năm này đến cùng hắn tranh cãi đấu võ mồm, tán phiếm nói đùa cũng là nàng, vô luận như thế nào hắn đều muốn đem nàng giữ ở bên người.

"Trừ phi ngươi gả cho ta."

Nàng há miệng nói không nên lời.

Chẳng những lượm lại mạng nhỏ, còn thuận tiện lượm Quận Vương phủ tứ phẩm Thị Lang làm rể hiền, có lời rồi, có lời rồi, Mễ Bối cao hứng nhảy dựng lên, mà Giang mẫu chẳng những chuyển bi vi hỉ ( chuyển buồn thành vui), còn vui đến phát khóc.

Chứng kiến Mộ Thiên Tú đưa ra bộ mặt cười dương dương tự đắc, tức giận trong lòng Giang Yên Hồng bỗng nhiên nhân lên gấp đôi.

Trước đây hắn tuy mê mẩn, yêu thương ầm ĩ, cũng là không ảnh hưởng toàn cục, có khi còn cảm thấy thật thú vị, nhưng gần đây người này càng lúc càng quá mức, rình trộm, uy hiếp, cưỡng hôn, tập kích ngực đủ thứ, bây giờ còn muốn bức hôn nàng, thật quá phận rồi!

"Ta không muốn ——"

Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, Mễ Bối cùng Giang mẫu cũng cảm thấy bình tĩnh ngoài ý muốn.

"Ta không muốn gả cho ngươi." Nàng đứng lên, khuôn mặt bướng bỉnh nhìn thẳng hắn.

Lời lẽ sắc bén lần thứ hai từ nàng trong miệng thốt ra lại tàn nhẫn đâm vào trái tim hắn, hắn nhẫn nhịn đau lòng hỏi: "Tại sao không?"

"Bởi vì ta chán ghét ngươi tên vô lại tùy hứng làm việc xấu, bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Lại một đao nữa! Hắn đau đến nhíu mày,giống như có điều suy nghĩ nhìn nàng quật cường chống đỡ.

Hắn cảm thấy trong lúc cãi nhau ầm ĩ đó, tình cảm của bọn họ càng lúc càng tốt, càng lúc càng ăn ý sâu đậm, hắn tin tưởng nàng hẳn là có cảm thụ giống hắn, chỉ là gần đây hắn quá nóng vội, quá xằng bậy, kết quả làm nàng tức giận.

Làm sao đây? Nếu hiện tại thả bọn họ đi …, có lẽ sẽ không gặp mặt nhau được nữa, cho dù hắn đuổi tới Tứ Xuyên, dựa vào cá tính nàng chỉ sợ sẽ trực tiếp đem hắn đuổi ra khỏi nhà, càng làm cho hắn sợ hãi chính là nếu nàng gả cho người khác...... Không được, tuyệt đối không thể làm cho loại chuyện đó phát sinh.

Hảo, nếu như là đã làm kẻ xấu, thì làm cho đến cùng, trước tiên cưỡng ép nàng cưới vào cửa, sau đó từ từ nghĩ biện pháp thu phục con ngựa bất kham này.

"Ngươi là người thông minh, ngươi ngẫm lại mà xem, nếu như ngươi không gả cho ta, chúng ta liền không có quan hệ, ta hà tất vì người ngoài không có quan hệ đảm đương tội lớn khi quân?"

"Không, ngươi sẽ không ——" cho dù hắn thật là đại sắc ma, mọi người chung quy là bằng hữu một thời gian, hẳn là không nhẫn tâm đến không để ý sống chết của cả nhà bọn họ a, nàng nghĩ có lẽ có thể nhờ vào quá khứ.

"Loại sự tình này không thể thử, chờ thử sẽ không kịp." Hắn chỉa chỉa một già một trẻ bên cạnh, cười nhạt khuyên nhủ: "Ngươi tốt xấu cũng nên vì bọn họ suy nghĩ, không nên vì thỏa mãn tính khí nhất thời."

"Mộ Thiên Tú, ngươi không phải là định cáo trạng a? Ngươi, ngươi..... ".Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt đến có chút phát run.

Hắn cầm cặp bàn tay trắng như phấn kia, thu hồi nụ cười, chân tình thật ý nói: "Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, những chuyện khác ta đều nghe theo nàng, thật sự."

Giang đỏ bừng dùng sức mà rút khỏi tay của hắn, hắn lại cố chấp cầm chặt không tha.

"Hồng nhi, ngươi nên đáp ứng a!" Giang mẫu ân cần khuyên nhủ.

"Tiểu thư, Thị Lang đại nhân đã nói như thế, ngươi hãy tin tưởng hắn a." Mễ Bối thật cao hứng tiểu thư cuối cùng có một chốn đi về tốt rồi.

Nàng khó xử nhìn mẫu thân cùng tiểu thư đồng, vô luận như thế nào nàng là sẽ không để cho bọn họ gặp chuyện gì nguy hiểm, nàng cắn môi trừng hắn, ván cờ này nàng thua cuộc rồi.

Thấy nàng không lên tiếng, Mộ Thiên Tú coi như nàng đồng ý gả, cao hứng dự tính nên làm như thế nào trộm long tráo phụng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương