Trí Hoán Hung Đồ
-
Chương 20: 20: “hàng Xóm” Không Nhìn Thấy
Bầu không khí trong căn hộ 404 khu Tương Lai trở nên an tĩnh.
Một cơn gió từ ngoài ban công ùa vào, da gà da vịt Sùng Trăn càng nổi ghê hơn.
– Lão, Lão Hà, ông đừng dọa tôi, Trình Trạch Sinh vẫn còn đang nằm trong phòng giải phẫu kìa! Cậu ta viết tờ giấy này kiểu gì kia chứ?
Hà Nguy vẫy tay với anh ta:
– Ông tự tới đây xem.
Phần đuôi nét sổ đứng của cậu ta hơi vểnh lên, những nét liền cũng có phần tương đồng, chữ “giận” này thì giống y hệt phải không nào?
– Tôi không xem đâu, đây là nét chữ mô phỏng theo, nhất định giống! – Sùng Trăn lắc đầu nguầy nguậy – Người để lại tờ giấy này tâm địa thật độc ác.
Biết chúng ta đang điều tra án cho nên mới giả ma dọa ông, để ông biết khó mà lui!
Hà Nguy không trả lời.
Anh nhớ tới hình ảnh camera ghi được ban nãy, không giống như đã bị động tay.
Nếu đây là bản gốc thì trong căn phòng 404 này nhất định tồn tại một sức mạnh thần bí nào đó, kết hợp với các hiện tượng trước đây, hình như anh đang có một “hàng xóm vô hình” đang sống trong cùng một căn hộ.
– Lão Hà, ông đang nghĩ gì thế? Nói gì đi chứ! Ông không nói gì làm tôi sợ đấy.
Một lát sau Hà Nguy mới chậm rãi lên tiếng:
– …Không có gì, tôi sẽ điều tra xem rốt cuộc chuyện là thế nào.
Sùng Trăn vươn tay sờ trán Hà Nguy:
– Tôi thấy ấn đường của ông hơi đen, có nên đến chùa miếu làm lễ không? Chúng ta thường xuyên nhận những vụ án người chết oan, lỡ đâu có thứ gì đó bẩn thỉu ám lên người thì khổ.
Hà Nguy dở khóc dở cười, không để ý đến đề nghị của Sùng Trăn.
Sùng Trăn kéo cánh tay anh, nghiêm túc nói:
– Ông vẫn không chịu tin à.
Trước đây tôi cũng từng là một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không tin những chuyện ma quái này.
Nhưng mấy năm trước tôi đã ốm một trận nặng, toàn thân mỏi nhừ không còn sức lực, sốt cao không rõ nguyên nhân.
Sau đó bà tôi đến miếu cầu một mảnh ngọc bình an.
Haiz, cuối cùng cũng khỏi! Chuyện này ông đã tận mắt chứng kiến rồi còn gì, người thật việc thật luôn!
– … Tôi cảm thấy do ông đến Tây Nam, không hợp khí hậu nơi đó nên mới ốm sau này chậm rãi thích nghi nên quen.
Sùng Trăn nóng vội, tại sao nói mãi mà con người này cũng không vỡ lẽ ra nhỉ? Thà tin có còn hơn tin là không, cho dù trên đầu không có thần linh, cũng chưa chắc không tồn tại những thứ không thể giải thích.
Thái độ của Hà Nguy vẫn dửng dưng như không.
Trong mắt anh, lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Nếu như đúng là hồn ma Trình Trạch Sinh đi theo anh, vậy thì Hà Nguy cũng tin tưởng hắn tìm tới mình vì muốn giải oan, không có ý hãm hại.
Sùng Trăn đi rồi, Hà Nguy xem camera thêm một lần nữa, phát hiện chỉ cần xuất hiện tín hiệu bị nhiễu, hình ảnh sẽ rung lên, ngay sau đó đồ đạc trong phòng ít nhiều sẽ xảy ra thay đổi.
Ví dụ như vị trí chiếc gối trên sofa, trên bàn trà chợt xuất hiện một gói xúc xích, vòi nước trong nhà vệ sinh tự động mở ra và đóng lại.
Dựa vào trí tưởng tượng của mình, Hà Nguy hoàn toàn tái hiện được hình ảnh cuộc sống sinh hoạt của một người đàn ông, người đó thoải mái tự nhiên như đang ở nhà mình.
Anh nhìn chằm chằm tờ giấy hồi lâu, rút cây bút mực trong ngăn kéo ra, viết bên dưới tờ giấy một câu.
[Cậu là ai?]
***
DNA của cặp song sinh vẫn đang trong quá trình Methyl hóa để kiểm tra khác biệt, Giang Đàm trình báo cáo khám nghiệm tử thi lần hai lên, số trang còn nhiều hơn gấp rưỡi lần đầu.
– Tôi đã kiểm tra từ đầu tới chân, tất cả những chỗ cần kiểm tra với không cần kiểm tra đều xem hết rồi.
Bao gồm cả việc khi còn sống anh ta có bị thương hay mắc bệnh gì không.
Chỉ cần có biểu hiện trên tổ chức cơ thể tôi đều ghi lại bên trong, cậu xem thử đi.
– Vất vả rồi.
– Trình Trạch Sinh mở báo cáo ra.
Giang Đàm ngồi xuống đối diện, khoanh tay nói:
– Chuyện nhỏ nhặt này có là gì, chẳng qua chỉ cảm thấy có lỗi với người đã chết thôi.
Tôi nói với anh ta rồi, có chuyện gì thì đi tìm cậu, do cậu không tin tưởng kỹ thuật của tôi, bảo tôi mổ bụng anh ta thêm lần nữa.
– …Không thể nói như vậy được, không phải tôi không tin tưởng kỹ thuật của anh, anh cũng biết rõ chuyện lạ xảy ra rồi mà.
Nếu như giải thích được, còn tốn công giải trình tự gen làm gì?
Giang Đàm há miệng, không nói được lời nào.
Trải qua màn khám nghiệm tử thi kỹ càng nhất từ trước đến nay, anh ta cũng không thể không tha nhận Hà Nguy nằm kia và trong hồ sơ khác nhau quá nhiều.
Trong tài liệu mà bọn họ thu được, Hà Nguy trói gà không chặt, có tiền sử bệnh hen ít nhất mười năm, là một nhân viên văn phòng thật thà.
Nhưng thông tin nhận được từ thi thể cho thấy người này thường xuyên vận động, cơ thể khỏe mạnh.
Phần hông và chân không ít những vết thương cũ.
Không thiếu vết thương do vận động hay dao.
Chuyện này khiến Giang Đàm vô cùng ngạc nhiên, người làm quân nhân cũng có những tố chất cơ thể thế này.
Liễu Nhậm Vũ ngồi một bên ghi chép, về sau Giang Đàm nhíu mày không nói thêm gì nữa, chỉ có mình giọng cậu ta trần thuật lại với máy ghi âm.
Rõ ràng đến thầy còn không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý với chuyện lạ này cho nên chỉ im lặng.
Nếu không phải thi thể của Hà Nguy ở ngay đây, hơn nữa DNA và dấu vân tay đều trùng khớp, kết luận đối chiếu chính là cùng một người.
Khả năng cao nhất chính là bề ngoài Hà Nguy ra vẻ làm một nhân viên văn phòng chăm chỉ, nhưng lại âm thầm thực hiện công việc nguy hiểm nào đó.
Giống như Trình Trạch Sinh vậy, phải thường xuyên lăn lộn ở tuyến đầu mới rèn luyện được cơ thể thế kia.
Anh ta nói kết luận này với Trình Trạch Sinh, Trình Trạch Sinh xoa cằm, hỏi ngược lại:
– Tiểu Đàm Tử, anh cảm thấy khả năng này lớn cỡ nào?
– Làm sao tôi biết, tôi chỉ phụ trách công việc giải phẫu thôi, điều tra vụ án là việc của bọn cậu chứ Chi đội phó Trình.
– Giang Đàm chợt nghiêng người đến gần – Này, cậu có thử suy nghĩ theo hướng khác không?
– Hả?
– Nhiều năm trước hai anh em bọn họ đã hoán đổi thân phận, Hà Lục là Hà Nguy, Hà Nguy là Hà Lục.
Người đi khám bệnh là Hà Nguy, nhưng người chết đi lại là Hà Lục.
Tôi nói vậy cậu có hiểu không?
– Tôi cũng đã từng nghĩ đến điều này, song tất cả phải đợi kết quả giải trình tự gen đã.
– Trình Trạch Sinh nhắc nhở – Đối chiếu cả với mẫu máu mang từ bệnh viện về, đừng quên đấy.
Vụ án giậm chân tại chỗ, điều tra bên ngoài cũng không có tiến triển gì.
Thực sự gặp ma rồi.
Chín giờ tối hôm ấy Hà Nguy ra ngoài, sau đó như thể bốc hơi trên thế giới, không ai biết anh ta đã đi đâu.
Nơi anh ta ở là khu phố cũ, tình huống phức tạp, người càng phức tạp.
Công việc điều tra vẫn đang tiến triển, chẳng qua không mang về được manh mối nào có tác dụng với vụ án.
Tổ phụ trách vụ án này mặt mày sầu não, Trình Trạch Sinh thấy không còn sớm, hiếm khi mới không cần tăng ca bèn bảo mọi người về làm gì thì làm, ngày mai tới hiện trường thêm chuyến nữa.
Nhạc Chính Khải và Trình Trạch Sinh cùng đường, hai người nhắc tới chuyện ký túc xá mới, Nhạc Chính Khải hỏi:
– Hàng xóm mới thế nào?
– Chưa từng gặp, nhưng mà tính tình rất tốt, vô cùng sạch sẽ.
Mỗi lần tôi về nhà trong nhà đều gọn gàng ngăn nắp.
– Vậy cũng tốt, tôi sợ ông không biết nhịn, hai ba câu không hợp lại đánh nhau.
– Nhạc Chính Khải cười.
Trình Trạch Sinh cạn lời, đấm vào vai anh ta:
– Tôi là dạng người như vậy sao? Chỉ biết nói vớ vẩn.
Về tới nhà, Trình Trạch Sinh mở cửa ra, thay giày ở huyền quan.
Hà Nguy đang ngồi trên sofa, phát hiện cửa mở, anh bèn chậm rãi đứng dậy.
Anh tận mắt nhìn thấy cửa mở ra, sau đó đóng vào, giống hệt những gì camera ghi lại, tựa như có người khoác áo tàng hình của Harry Potter đường hoàng mở cửa bước vào.
Hà Nguy ngừng thở, cố gắng phân biệt từng âm thanh khác nhau trong căn hộ này.
Một lát sau, trên tầng vang lên tiếng mở cửa, Hà Nguy đi tới trước cầu thang ngẩng đầu lên, dường như có một người đàn ông đang thoải mái bước xuống cầu thang, sau đó đi đâu còn không biết.
Trình Trạch Sinh cầm quần áo bước vào trong phòng tắm, phát hiện trên giá đặt một lọ sữa tắm hắn chưa từng thấy.
Hắn cầm lên mở nắp, hương đào mật tỏa ra, còn thơm hơn xà bông hắn đang dùng.
Chậc chậc, không ngờ hàng xóm lại có sở thích thế này.
Nhưng thôi cũng được, thích gì là quyền tự do của người ta, nhìn thấu mà không vạch trần, như vậy mới dễ sống.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Hà Nguy híp mắt, đi qua đó, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm ra.
Để bảo vệ nền, phòng tắm phân chia vùng khô và ướt, còn có một cánh cửa dán mờ, bấy giờ Hà Nguy chỉ nhìn thấy trong phòng tắm không một bóng người, vòi sen đang mở, nước nóng chảy ào ào ra ngoài.
Hà Nguy bước vào, cánh cửa mờ là kiểu mở ra hai bên.
Anh đẩy cánh cửa gần phía vòi hoa sen ra một khe hở, vươn tay khóa vòi vào.
– Hả? – Trình Trạch Sinh ngẩng đầu, tại sao không chảy nữa thế này?
Hắn cúi đầu nhìn, van nước đang đóng, có lẽ khi xoay người lấy xà bông bất cẩn chạm vào, vì thế hắn lại vươn tay mở ra.
Lần này Hà Nguy nhìn rõ rành rành một sức mạnh thần bí nào đó đã mở vòi sen lên.
Anh cau mày, trong lòng chỉ nghi ngờ chứ không cảm thấy sợ hãi.
Nếu thật sự là Trình Trạch Sinh, đã chết rồi còn lãng phí điện, nước, gas nhà anh, anh thực sự không hài lòng chút nào.
Hà Nguy vào bếp, mở tủ, vặn khóa van nước tổng.
Trình Trạch Sinh ngẩng đầu lên, tại sao lại không có nước nhỉ?
Van vẫn mở, chỉ có thể giải thích tình huống trước mắt là mất nước rồi.
Cũng may hắn tắm nhanh, đã gần xong, bằng không cả người toàn bọt xà phòng vừa khó chịu vừa lúng túng.
Hắn bước khỏi phòng tắm, mặc áo phông và quần đùi, vừa lau tóc vừa đi ra phòng bếp.
Phải giải quyết vấn đề bữa tối đã.
Từng giọt nước kèm theo cả dấu chân xuất hiện trên sàn nhà.
Hà Nguy đi theo dấu vết, thẳng vào phòng bếp, dừng trước tử lạnh.
Trình Trạch Sinh vẫn còn vắt khăn trên cổ, phát hiện tờ giấy trên tủ lạnh đã biến mất, chứng minh bạn cùng phòng lấy đi mất rồi.
Hắn chạm tay vào cửa tủ lạnh, còn chưa mở ra, chỉ thấy tủ lạnh chậm rãi mở ra trước mắt hắn, cùng lúc đó âm thanh nhắc nhở cũng vang lên.
Trình Trạch Sinh sững người, tủ lạnh mở ra một khoảng rất phù hợp cho một người lấy đồ.
Mấy giây sau, cửa đóng lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ trong nháy mắt, tựa hồ Trình Trạch Sinh nghe thấy tiếng thở sượt qua bên tai, hắn vội lùi về sau một bước theo phản xạ:
“Ai?!”
Đáng tiếc ngoài hắn ra thì trong bếp chẳng còn ai khác.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm tủ lạnh, chuyện gì vừa xảy ra thế này? Không tới mức phá án quá áp lực dẫn tới xuất hiện ảo giác chứ?
Hắn đi tới, nuốt nước bọt, giật mạnh cửa tủ lạnh ra.
Nhìn từ trên xuống dưới một vòng thì không thiếu thứ gì.
Thực sự kỳ quái, chẳng lẽ ban nãy hắn nhìn nhầm thật?
Đừng tự mình dọa mình nữa.
Trình Trạch Sinh lấy một lon bia lạnh ra, áp lên trán giảm nhiệt, rồi lấy thêm một hộp mì xào ăn nhanh bỏ vào trong lò, sau đó rời khỏi bếp đi vào phòng khách.
Hà Nguy khoanh tay, nhìn hộp mì quay trong lò vi sóng rồi lại nhìn tủ lạnh.
Ma không nhìn thấy tờ giấy nhớ kia? Hay nhìn thấy rồi nhưng xem thường không trả lời.
“Ting” một tiếng vang lên.
Anh lạnh lùng mở lò vi sóng, bưng mì xào nóng hổi ra ngoài, lấy đôi đũa mang vào phòng khách ăn.
Trình Trạch Sinh đang xem bóng đá trên điện thoại, nghe tiếng báo nấu xong, đi vào bếp thì ngơ ngác.
Lò vi sóng trống không, mì xào của hắn đâu mất rồi? Chỉ chớp mắt thôi đã không thấy đâu hết.
Trình Trạch Sinh lục lọi tìm kiếm trong bếp, phòng bếp chỉ rộng mấy mét vuông, vậy mà mì xào lại biến mất trong không khí.
Liên tưởng tới những hình ảnh kinh dị, Trình Trạch Sinh giật mình, hắn đã sống gần ba mươi năm nay, nhưng chưa từng gặp chuyện ly kỳ cổ quái thế này.
Hắn chợt nhớ tới chuyện Giang Đàm khám nghiệm tử thi lần hai đã nói “muốn tìm thì tới tìm cậu”, bây giờ chuyện xảy ra trong nhà hắn có khác gì những tình tiết trong phim kinh dị kia không.
Dẫu sao cũng không phải người tin vào ma quỷ, hắn tức giận cầm một hộp mì, chế nước sôi rồi mang ra phòng khách, mở to mắt nhìn chằm chằm hộp mì kia.
Hà Nguy vừa quay đầu, phát hiện trên bàn trà xuất hiện một hộp mì bò hầm, anh càng cau chặt mày hơn.
Kiêu ngạo đến thế là cùng, mì này do anh mua, chưa được sự đồng ý của anh mà đã tự tiện lấy ra pha rồi?
Anh vươn tay cầm mì lên.
Đúng lúc này kim phút và kim giờ của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường chuyển động tới gần 9 giờ.
Một khúc nhạc dương cầm réo rắt vang lên, đúng 9 giờ không lệch một giây.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tiếng chuông báo qua đi, Trình Trạch Sinh cúi đầu, đồng tử thoắt cái co lại.
Hắn đứng phắt dậy.
Mì đâu?! Tại sao có thể biến mất nhanh như vậy?!
Hắn bước tới ban công và huyền quan xem cửa có khóa không, xác định không ai vào đây, kỳ lạ nhất ở chỗ hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm, chỉ ngẩng đầu lên một cái thôi mà hộp mì đã không cánh mà bay.
Đến khi quay lại trên bàn trà dán một mảnh giấy mới.
[Không cho động vào đồ tôi mua.]
Chữ ký phía dưới chỉ có một từ duy nhất “Hà”..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook