Trì Ái
Chương 3

*******

“Có tin nhắn cho tôi chứ?” Cả chiều đi công chuyện, đến khi chạng vạng quay về văn phòng, tôi liền không nhịn được mà hỏi trợ lý.

“Không có ạ” Cô trả lời, trên mặt xuất hiệm lúm đồng tiền đáng yêu. “Anh hôm nay hỏi em 5 lần rồi đó, đang đợi gì sao?”

“Cô nhiều chuyện quá.” Tôi cười cười lấy file tài liệu đập nhẹ xuống bàn cô rồi nhanh chóng bước qua.

Hôm nay không thấy liên lạc.

Tôi đã kiểm tra mấy lượt, di động không có vấn đề, những cuộc gọi khác đều nhận được cả, hòm thư cũng chưa đầy.

Bình thường chả để tôi chủ động, cậu tự nhiên sẽ đến tìm, cho dù vội đi học, có môn thi cũng tranh thủ gọi điện. Không một chút động tĩnh gì như thế này chính là lần đầu.

Tôi chờ đến tối.

Về đến nhà, chịu hết nổi tôi đành bấm số của cậu.

Một hồi lâu sau, có người bắt máy, tôi hắng giọng: “Là tôi đây.”

Cậu nghe giọng tôi nhưng cũng không có gì đặc biệt nồng nhiệt mà đáp lại: “Có chuyện gì à?”

Tôi trấn định 1 chút, “Cậu đang vội sao?”

“Ưm, tôi đi mua đồ, dọn phòng nữa.”

“Hôm nay ở đây không có ai, cậu qua đi.” Tôi vô cùng thoải mái mà ám chỉ.

“Tôi bận lắm, buổi tối phải làm cho tới khuya.” Cự tuyệt rất kiên quyết.

Nhất thời trên mặt tôi đỏ bừng, khụ một tiếng: “Vậy ngày mai? Mai là cuối tuần đó.”

“Không được. Ngày mai tôi có bạn qua chơi.” Cậu tựa hồ thật khẩn trương, giọng nói rất nghiêm túc.

“Ở nhà cậu luôn à?” Khi nghe được cậu nói phải, tôi cười cười, tay đang để trong túi áo rút bật lửa ra. “Vậy tối qua chỗ tôi đi.”

“Không được.”

“Ban ngày cậu chơi với người ta, chả lẽ tối cũng thế?”

“Ưm, hai ngày đều thế.”

“…” Tôi châm thuốc, rít liền hai hơi, im lặng một lúc lại cười thở dài, “Được rồi, thế tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

“Không cần’”

“…” Tôi cầm điếu thuốc, rít thêm một hơi đến độ còn nửa điếu, chưa nghĩ ra nên nói gì.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Không. Chờ bạn của cậu về, cậu đến tìm tôi nhé.”

Cậu thế nhưng không lập tức nói đồng ý, lại trầm mặc một chút, mới nói: “Để nói sau đi.”

Điện thoại đã gác, tôi còn có chút không biết phải làm sao. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện Kha Lạc thấy chán, rồi có qua lại với người khác nhưng không ngờ nhanh đến thế, ngay cả thời gian “chuẩn bị tâm lý” cũng không có.

Tôi hút hết hai điếu thuốc, tim mới chầm chậm bình phục mà đập như thường, chạy ra ban công đứng một chốc.

Không sao cả…. Cho dù cậu có ở bên ngoài… một, hai lần cũng chả sao. Chuyện luẩn quẩn này cũng bình thường thôi.

Kha Lạc chưa bao giờ muốn rời bỏ tôi, cậu là nhóc con cố chấp, sẽ không có chuyện nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ, cậu nhất định sẽ quay về.

Hai ngày cuối tuần tôi ngồi lì ở nhà chờ tin tức của Kha Lạc. Cậu nếu mà không bắt tôi đừng gọi điện quấy rầy tôi cũng không đi phá chuyện của cậu. Loại phương cách bức ép đó tôi chưa bao giờ ngu đến độ muốn làm.

Hãy cho đối phương lối thoát.

Tôi chờ là được. Tôi bằng này tuổi rồi. Hết bồng bột rồi. Tôi tĩnh khí được.

Hai ngày sao mà trôi qua chậm quá. Đến tối còn có mưa, nghe âm thanh tí tách bên ngoài, lại nhìn đồng hồ đang đếm thời gian, tôi có chút mơ màng.

Thời tiết thế này, chắc Kha Lạc không đến đâu.

Mai mà muốn đi làm, tôi không thể giống như hai ngày vừa rồi, chong chong thức đêm. Tôi nghĩ vậy liền đưa tay nhéo nhéo bọng mắt.

Đúng lúc đó chuông cửa lại réo vang. Tôi chuẩn bị lên lầu, thấy vậy vội xoay người, nửa đi nửa chạy ra mở cửa.

Lúc kéo cửa ra tôi mới ý thức được mình ngu. Ngay cả bên ngoài là ai cũng không biết mà đã vội mở cửa, hơn nữa giờ đang nửa đêm, quanh đây mấy vụ bắn giết như cơm bữa, chả phải tôi muốn chết mới làm thế sao?

Tôi chính là vì nóng vội nên mới thiếu cảnh giác đến vậy.

Ngoài cửa là một cậu nhóc, đang ngượng ngùng cúi đầu, im lặng, cứ đứng đó thôi.

Tôi thở phảo, trên người chùng xuống, lại có chút nhũn ra.

“Kha Lạc.”

Tôi chỉ biết cậu đã trở lại rồi.

“Sao lại ướt nhẹp thế này?”

Tôi kéo cậu vào trong, vừa lải nhải vừa tìm khăn lau, sau đó phủ lên đầu cậu, ra sức lau tóc. Cậu vẫn chỉ cúi đầu, hai tay ôm thắt lưng tôi, dụi vào lòng ngực tôi, im lặng.

Thân thiết quá nha — Cậu quả nhiên vẫn thích tôi nhất mà.

Tim lung tung đập loạn, tôi để mặc cậu ôm, vẫn cứ lau cho khô tóc cậu. Vì mắc mưa mà mặt cậu cũng tái đi, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi có chút xót xa, nhất thời không hận thù gì chuyện cậu đã làm nữa.

Ôm nhau đi lên lầu, cậu hôn tôi rất sâu, lại ôm cực kỳ chặt. Ôm chặt như vậy, muốn tôi chết luôn à? Bị mãnh liệt âu yếm, tôi thiếu điều đứng không nổi, cũng đành vòng tay ôm cậu, dùng sức mút bờ môi kia.

Chỉ là hai ngày suýt mất cậu, tôi đã chịu không nổi rồi.

Tôi quả nhiên đã già, tôi muốn cậu ở bên tôi, tôi đã động tâm rồi, giờ thu lại không có được.

Kha Lạc vẫn không hề thả lỏng, ngay cả thời gian nói một cậu cũng không có, thật mạnh mẽ xoa lưng tôi, lại hôn đến độ ngực tôi phát đau.

Ít có khi nào chứng kiến chuyện cậu không khống chế được bản thân thế này. Tôi theo ý cậu, cũng rất hưởng ứng. Lần này không hề tranh đoạt ai làm TOP nữa.

Để cậu cao hứng là được rồi, yếu thế một hồi cũng can hệ quái gì.

Lúc bị đi vào, cảm giác vẫn là đau bỏ mẹ. Hôm nay cậu không hề nhẫn tại, bôi trơn cũng chỉ qua loa, vội vàng vào thẳng. Tôi hít hà cậu, tận lực thả lỏng toàn thân. Từng đợt run rẩy vẫn thoát ra, nhìn không được mà bắt lấy bờ vai cậu.

“Chậm, chậm một chút.”

“Em nhớ anh.”

“Ưm”

“…. thích anh.”

“Ưm…”

“Chỉ thích anh thôi…”

Ngay từ khi bắt đầu di động, tôi đã đau đến mức nói không nên lời, chỉ có thể điều chỉnh hô hấp, sờ sờ đầu cậu.

“Đừng rời bỏ em.”

Đau đớn quá nhiều lại sinh ra khoái cảm mỗi khi va chạm, những nụ hôn rơi rớt cùng giọng nói êm ái khiến tôi thả lỏng không ít. Tôi thích cậu nhóc này, chỉ cần cậu lời ngon tiếng ngọt là tôi đã hết đau rồi.

“Em yêu anh…”

“Ưm…”

“Thư Niệm…”

Tôi lạnh người.

Cậu lại mê loạn kêu lên:

“Thư Niệm.”

Tôi cảm giác chính mình như biến thành hòn đá, cứng ngắc nằm nhìn cậu.

“Tiểu Niệm.”

Tôi nuốt khan, đưa tay nắm bờ vai cậu, “Cậu kêu ai?”

Cậu giống như thanh tỉnh, hơi hơi giật mình mà mở to mắt.

Ở trên giường, đã bị đè lại nghe người đè mình gọi tên thằng khác, tôi cả đời này chưa từng nếm trải.

“Cậu gọi tên thằng chó nào?”

Cậu lập tức hung tợn nhìn tôi, “Anh không được phép nói anh ấy như vậy.”

Tôi muốn cười nhưng lại phát ra tiếng không nổi, lát sau mới khàn khàn: “Cút!”

Cậu trầm mặc một hồi, cư nhiên cũng không tỏ vẻ gì khác, rõ ràng nhìn lại tôi rồi rút ra, đứng lên mặc quần áo tử tể, mở cửa bước ra ngoài.

Thật sự là sạch sẽ gọn gàng.

Tôi nhìn mình, phần giữa hai chân cũng đã xìu xuống, lông tơ trên cánh tay đều dựng cả lên.

Tựa người vào đầu giường, toàn thân vẫn cứng lạnh, nhiệt khí đã sớm biến mất, chỉ còn cảm giác đau đớn phía sau khiến não bộ tôi thanh tỉnh lắm.

Tôi hít sâu hai lượt, mắng một câu, sau đó rút thuốc ra.

Tay lại có chút run rẩy.

Con mẹ nó! Cái cuộc đời chó má này!

Kỳ tích, yêu đương cái cóc khô gì, ngay cả Lâm Cánh cũng không tin tôi, lần này chỉ mình tôi đơn phương mà ôm ấp khát khao thôi.

Tôi cười phá lên.

Ba mươi tám tuổi đầu rồi mà trí thông minh chỉ bằng một thằng nhóc 8 tuổi.

Tôi đã tỉnh ra rồi. Lần này chỉ là không cẩn thận thôi. Nếu là 10 năm, 20 năm trước hoặc là tôi sẽ không bao giờ say mê cậu đến vậy, hoặc cũng không để chuyện xấu mặt này xảy ra.

Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi chả có gì cả, tôi cũng không yếu đuồi, chỉ là tôi đã già rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương