Trì Ái
Chương 20

*******

Tôi đang chuẩn bị hưởng thụ sự an lành sau sóng gió thì đột nhiên lại cảm nhận không khí trong nhà trầm xuống, mơ hồ như sự yên lặng trước cơn bão.

Em trai tôi cùng thằng em rể cho đến giờ đều là một cặp ân ái hòa thuận. Xem TV thì Thư Niệm tất coi đùi của Tạ Viêm là cái gối đầu, ăn cơm xong bát cũng cùng nhau rửa, kem cũng luôn chỉ lấy một ly ăn chung.

Nhưng vài ngày gần đây, hai đứa không đúng giờ ngồi xem phim truyền hình giờ vàng nữa, lắm khi trên bàn ăn không có mặt Tạ Viêm. Điện thoại của hắn ngày càng nhiều, việc tư ngày càng nhiều, ngay cả bánh ngọt tráng miệng buổi trưa Thư Niệm nướng cũng không có thời gian ăn một miếng. Nói một cách đơn giản, cái tên yêu vợ đến cuồng loạn kia tựa như thoắt ẩn thoắt hiện, mà ẩn nhiều hơn hiện.

Không chỉ Thư Niệm có chút hoảng sợ, ngay cả tôi cũng đều thấy có chuyện gì đó. Nhưng nếu tôi hỏi Thư Niệm coi hai đứa có mâu thuẫn gì không thì nó chỉ mờ mịt lắc đầu.

.

Cuối tuần nguyên là cả bọn hẹn nhau đi trượt tuyết. Kha Lạc bay từ Thiên Tân tới, vậy mà Tạ Viêm vẫn chưa “hiện”.

Tôi ngạc nhiên nói: “Sáng ngày ra sao lại không thấy mặt? Chẳng lẽ tối qua hắn không về?”

Thư Niệm vội giải thích: “Hôm qua có họ hàng anh ấy tới. Tạ Viêm phải phụ trách tiếp đón nên đã ở lại qua đêm.”

“Sao em không đi cùng?”

Thư Niệm thoáng xấu hổ, xoay người lại, nói: “Để em gọi điện giục anh ấy.”

Nội dung nói chuyện rất bình thường, nghĩa là khẩu khí không hề khiến tôi nổi da gà, buồn nôn như trước nữa, Thư Niệm nói chưa tới vài câu đã cúp máy. Thư Niệm ngượng ngùng cười nói: “Mấy người… kia đều là… cha chú, lâu lắm mới qua một lần. Hay là hai người đi chơi đi.”

Tôi và Kha Lạc nhìn nhau, đều thấy được tâm tình của nó đang tụt xuống.

“Em không đi sao?”

Thư Niệm lắc đầu, “Dù sao em cũng không muốn ra ngoài. Hai người đi chơi vui vẻ nhé, em ở nhà làm bữa khuya cho.”

Thư Niệm không đi, nhóc con “keo dính chuột” tiểu Gia cũng ở nhà, tôi cùng Kha Lạc thẳng tiến đến khu trượt tuyết.

So với Kha Lạc, thanh niên thể thao toàn năng, bình thường tôi chỉ đi đánh GOLF hoặc đổ mồ hôi trong phòng tập thể hình. Tôi hoàn toàn gà mờ trong lĩnh vực trượt tuyết này. Vũ trang cẩn thận, tôi kéo hay ván trượt tuyết đi tới một dốc thấp vừa phải.

Một lòng muốn thi triển tư thế oai hùng, chả hiểu thế quái nào mà vừa bắt đầu tôi đã ngã cái oạch. Kha Lạc nhịn cười nâng tôi dậy. Tôi cũng cố trấn định, tiếp tục chuẩn bị tư thế.

Xưa nay thần kinh tôi luôn cứng cỏi. nghe Kha Lạc giải thích một phen rằng làm thế nào để khống chế tốc độ, lại nhìn cậu trượt mẫu một đoạn, liền lấy lại tinh thần, bắt đầu lướt.

Rốt cục, chân tôi cũng dần có cảm giác, đang đắc ý chợt nghe phía sau không biết ai chợt sợ hãi kêu to: “Tránh ra! Tránh ra! Cẩn Thận! Cẩn Thận! “

Đến phương hướng tôi còn khống chế không nổi, tránh thế quái nào được? liền bị cô bé kia sạt qua người. Nhưng tôi vẫn không ngã ngay mà còn ngồi xuống đất trượt xuống một đoạn.

Mắt thấy sẽ hôn đất, đang nghĩ ngợi mông mình sẽ nứt mất, Kha Lạc lại vượt lên, đưa tay đỡ được tôi.

Hai người ôm nhau lăn quay trên mặt tuyết. Tôi ngã cũng không mạnh lắm, lại đè cậu rất chặt phía dưới, đâm ra xấu hổ cực kỳ. Nhóm mấy người trẻ tuổi đứng xung quanh cười ồ lên, khiến nét mặt già nua của tôi nhịn không nổi.

Kha Lạc từ phía dưới nhìn tôi, sờ sờ lưng tôi, cười: “Không sao nhỉ?”

Tim tôi lại được dịp nhảy loạn, lúc đứng lên chân tay cứ nhũn cả ra: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Biểu hiện của tôi khi ở cùng chỗ với cậu luôn luôn kém đến cùng cực. Thế nhưng chỉ vừa lật xuồng, tôi đã có ngay bản lĩnh mặt dày đến độ đăng phong tạo cực.

Cuối cùng đến khi chúng tôi thử trượt khe dốc trung bình thì ván trượt được tôi làm thế nào đó mà gãy làm đôi.

Màn biểu diễn này khiến mọi người trợn mắt, há mồm, nhân viên bảo an ở đó cũng cứng đờ. Ai cũng nghĩ đến phần nửa là tai nạn chết người rồi. Kha Lạc lao đến ôm lấy tôi, mặt toát mồ hôi lạnh. Cậu luôn đối xử thật tốt với người bệnh.

Vậy mà ngoài việc trật mắt cá trân, tôi cơ hồ bình yên vô sự, không hiểu có phải do kỹ thuật trượt tuyết cao siêu không????!!!! Nhìn sắc mặt tái nhợt do kinh hoàng của Kha Lạc, tôi cười nói: “Thấy tôi trượt thế nào?”

“Ưm” cậu gật gật đầu, cười: “Thật siêu quần. Phải cho điểm mười mất.”

Tôi haha cười, nhìn cậu kiên nhẫn giúp mình cởi giày trên ván trượt. Nhóc con này hình như đã học được cách nói chuyện hài hước rồi.

Nếu không phải vì có Thư Niệm vàng ngọc nằm trước, tôi hẳn đã nghĩ cậu yêu mình mất thôi.

Trượt tuyết xong, chúng tôi đi ăn cơm. Để trấn an người bệnh, Kha Lạc mời tôi đi ăn nhà hàng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Để tài loay hoay thế nào lại xoay sang vấn đề Thư Niệm – Tạ Viêm.

“Tôi đoán là hai đứa nó cãi nhau.”

Kha Lạc nghĩ nghĩ “Kỳ quái thật! Hai người là vì cái gì mà cãi nhau chứ?”

Quả thật tôi cũng nghĩ không ra nguyên nhân. Thoạt nhìn hai đứa rất xứng đôi, ngay cả mấy thói quen nhỏ nhặt cùng những thứ yêu thích cũng hợp.

Cuối cùng tôi chỉ có thể đưa ra kết luận: “Ưm, có lẽ do đời sống tình dục.” Phải tra ra căn nguyên đến cùng mới được.

Kha Lạc cười: “Chú biết sao được?”

Tôi vừa nuốt xong một ly, hưng trí bừng bừng, xả giận: “Cái này tôi hiểu nhất.” Tôi không là chuyên gia SEX học thì là ai đây? =))

Kha Lạc bật cười. Cậu cười không rộng lắm, cũng không lộ nhiều răng nhưng cực kỳ sáng lạn.

Tôi ngắm đến ngẩn người, lại rót một ly nữa, uống xong rồi nói: “Nhóc con này, càng ngày càng đẹp trai.”

Kha Lạc sững sờ một chút, lại thẹn thùng. Cậu không để tôi nhìn thấy gương mặt đỏ gay mà lại cúi đầu, chỉ để lộ hình dạng cái trán, vẫn rất mê người.

“Ngượng cái gì?” Tôi phẩy phẩy ngón tay “Tôi đâu có lôi cậu lên giường ngay? Yên tâm đi~”

Còn muốn mượn rượu nói vài câu hùng hồn nữa nhưng tôi lại nghe một giọng đàn ông nói lớn: “WAITER, tính tiền!”

Tôi và Kha Lạc đồng thời giương mắt nhìn. Ngồi ở bàn trước chúng tôi, đưa lưng quay lại không phải Tạ Viêm thì là ai?

Ở những nơi thế này mà gặp hắn cũng không phải chuyện lạ, người chọn nhà hàng này mà ăn cũng đâu phải một, hai người chứ?

Chỉ là người ngồi đối diện hắn không phải mấy bậc cha chú từ Đài Loan sang mà là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, mặc một chiếc váy dạ hội đen điểm xuyết phụ kiện nạm vàng, đeo nguyên bộ trang sức, trên tay ghế là chiếc áo khoác Chanel cùng áo choàng len ca-sơ-mia.

Đây rõ ràng không phải là bạn bè, đối tác vô tình mời nhau đi ăn mà là cách ăn mặc cho một DINNER đúng điệu.

Quý công tử đẹp trai ngồi cùng tiểu thư danh gia mặc toàn hàng hiệu tại một nhà hàng lãng mạn. Đây mới chính là “đẹp đôi”.

Tôi chợt nghĩ đến cái thằng dốt nát chết tiệt kia, chỉ biết vùi đầu làm việc, cật lực quét tước, cả ngày nấu cơm nấu nước, chăm trẻ, cảm thấy mình đi lại trong nhà cũng ngại ngần nên luôn ăn mặc chỉnh tề.

Ngay cả việc hai người ra ngoài dùng cơm cũng sẽ bị coi là việc lớn. “Cha mẹ chồng” nói rằng hai người đàn ông ngồi trong nhà hàng tình nhân sẽ rất lố, không tốt cho sự nghiệp của Tạ Viêm. Thế nên cả ngày ngoài việc quấn quýt với nhau ở nhà, đến cả xem phim ngoài rạp cũng không có.

Tôi đặt ly rượu xuống, đứng phắt dậy, Kha Lạc cũng đứng lên theo.

Tôi nhanh chóng bước qua, đứng đối mặt với đôi tình nhân đang chuẩn bị rời đi: “Tạ đại thiếu gia.”

Tạ Viêm vừa nhìn thấy bọn tôi, vẻ mặt thoáng đã đổi. Hắn yếu bóng vía như vậy càng khiến tôi căm tức, tôi cười: “Ai mà ngờ được mấy bậc cha chú của nhà cậu lại trẻ tuổi xinh đẹp thế này…”

Người phụ nữ kia thoáng hoang mang nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi. Trước nay tôi luôn không để ý đến những thứ, những người mình cho là “không liên quan”… Nhưng mà con tiện nhân kia lại tự ý tìm đường chết.

“Lee, Kha Lạc, chúng ta nói chuyện đã.”

“Không cần vội! Cậu còn chưa giới thiệu mỹ nhân động lòng người này cho chúng tôi mà.”

Người phụ nữ kia nghe vậy, cánh tay rất tự nhiên đặt trên tay Tạ Viêm. Hắn có chút xấy hổ, rút tay về, nói với cô: “Anh có việc cần nói với hai vị này, lái xe đang chờ bên ngoài rồi.”

Thật chu đáo quá!

Lần này tôi đã nhẫn nại, miễn cho mấy ông bảo vệ lại lao vào can.

Chúng tôi đi tới toilet, vừa hay không có ai. Tạ Viêm sắc mặt tái nhợt: “Không phải như anh nghĩ đâu.”

Tôi cười: “Không thế thì thế nào?”

“Tôi không thích cô ấy!”

“Thế thì sao? Cậu dám nói đây không phải hẹn hò giới thiệu sao?”

Tạ Viêm chần chờ vài giây, tôi đấm vào mặt hắn một cú, sau đó là bụng.

“Hai cú này là do tôi đánh. Tiếp theo là đánh giùm Thư Niệm.”

Tạ Viêm giãy giụa đứng lên, chỉ nói một câu: “Đừng nói cho Thư Niệm.”

Nếu Kha Lạc không ngăn lại, tôi nghĩ mình sẽ đánh hắn đến chết luôn.

.

Về đến nhà, chúng tôi gặp Thư Niệm ở cửa, quần áo chỉnh tề như chuẩn bị ra ngoài, thấy tôi nó thở phào. “Tốt quá, em lại cứ lo không ai trông tiểu Gia. Nếu em không về kịp, tám giờ rưỡi anh cho nó uống sữa nóng, cho coi tivi nửa tiếng rồi cho nó đi ngủ nhé. Em ra ngoài có chút chuyện.”

Thằng ngốc không có tiền đồ.

Tiểu Gia đứng bên cạnh nói: “Ba à, con sẽ tự mình uống sữa.”

Tôi sờ sờ đầu nó, mắt liếc Thư Niệm: “Em đi đâu?”

“A… ba mẹ Tạ Viêm muốn gặp em. Nói có việc muốn bàn bạc. Dù sao cũng còn sớm. Em đi rồi về ngay.”

“Có chuyện gì mà không nói qua điện thoại được?”

Thư Niệm lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm. Chắc có liên quan tới Tạ Viêm.” Sau đó cười cười: “Dù sao đi rồi sẽ biết mà.”

Nó cười có chút miễn cưỡng, đại khái chắc cũng dự cảm gì đó rồi.

“Anh à.”

“Hử?”

“Đồng tính luyến ái sẽ chữa được chứ?”

Tôi cười nói: “Vớ vẩn. Vốn nó không phải bệnh thì chữa làm sao?”

Nó nhìn tôi: “Ngay từ đầu Tạ Viêm thích phụ nữ. Bởi vì em thật sự rất thích anh ấy, sau đó dần dần mới…” Nó ngưng lại một chút: “Có lẽ để anh ấy trở lại bình thường…. cũng không phải không có khả năng…”

Tôi muốn an ủi nhưng lại nhớ đến màn trong nhà hàng vừa nãy, nhất thời chả biết làm thế nào, vì thế chỉ ôm lấy bả vai gầy của nó. “Để anh lái xe đưa em qua.”

.

Vợ chồng Tạ Phong nhìn thấy có cả người đi cùng Thư Niệm có chút bất ngờ. Bốn người đồi hai phía bàn trà, đối mặt nhau, bọn họ thoáng xấu hổ, Thư Niệm thì khẩn trương mà tôi lại tự nhiên vô cùng.

Tạ Phong khụ một tiếng: “Kỳ thật gọi con lại đây cũng không có chuyện gì. Hay để hôm khác hãy nói đi.”

Thư Niệm nhìn nhìn tôi, nói: “Không sao ạ! Anh ấy là anh trai con, chuyện gì con cũng nói với anh ấy. Vậy nên hai bác cứ nói đi ạ.”

Thằng ngốc không bao giờ có bí mật mà.

Tạ Phong châm chước: “Bác biết con trách các bác cổ hủ. Nhưng từ đầu Tạ Viêm thích phụ nữ, nó không phải đồng tính luyến ái bẩm sinh. Nó biến thành như thế hoàn toàn là vì con.”

Quả nhiên!

Tạ phu nhân cũng tiếp lời: “Con là đứa trẻ ngoan ngoãn, hai bác cũng rất an tâm khi Tạ Viêm ở cùng với con. Có con chăm sóc nó, so với bất kỳ ai cũng không bằng. Nhưng chung quy con vẫn là đàn ông, các bác biết giới thiệu thế nào với người ngoài đây? Con dâu không thể là đàn ông được con ạ. Con thông càm với ông bà già này đi.”

“…”

“Con không phải thật lòng yêu Tạ Viêm sao? Nếu vậy con nên nghĩ cho nó. Nó có áp lực rất lớn, con cũng biết nó là thằng nhỏ hiếu thuận, làm sao để mặc các bác thương tâm cho được? Nếu con có thể sinh con, thì cũng có khác gì vợ nó đâu? Dù sao các con cũng không thể kết hôn, danh phận này để cho người khác cũng không có ý nghĩa gì nhiều…”

“…”

“Đây không phải bác chia rẽ hai đứa. Các bác đã không còn phản đối hai đứa ở với nhau nữa. Bác hi vọng con có thể hào phóng một chút, tiếp nhận một người phụ nữ. Nó rất hiền lành, biết điều, cũng hòa đồng, không ngại đã có tiểu Hi, thậm chí cũng không ngại có sự tồn tại của con.”

“Con cũng biết đấy. Phụ nữ sẽ không có địch ý với đàn ông quá nhiều. Nên con cũng nên giống nó, khoan dung một chút.”

Sống lưng thường gù xuống của Thư Niệm thẳng băng, thẳng đến cứng đờ, gân xanh trên cổ nổi đầy. Chắc hẳn đang chịu đựng cùng cực.

“Cô ấy? Cô ấy là ai ạ?”

“Con không biết sao? Tạ Viêm đã đi hẹn gặp nó. Là một tiểu thư đã thích Tạ Viêm lâu rồi.”

Nhất thời Thư Niệm chả nói được gì.

“Tạ Viêm không có nói cho con là vì nó nghĩ nếu mở miệng sẽ khiến con khổ sở. Hai bác là bậc làm cha làm mẹ, cũng không ngại làm người xấu, muốn thay nó nói rõ với con.”

“Con không chấp nhận được.” Thư Niệm trả lời, vẫn là âm thanh không quá lớn, không tranh cãi, không ầm ĩ.

“Con không ngại anh ấy có con, là vì chúng con nhất định không có cách nào có con chung. Nhờ người ta sinh con cho Tạ Viêm là chuyện tốt, ít nhất sẽ có đứa trẻ giống anh ấy. Mọi người cùng vui vẻ. Chuyện đó và chuyện phản bội không có giống nhau.”

“Nhưng hai đứa sẽ không thể kết hôn.”

“Cho dù không có danh phận, chúng con cũng nên trung thành với nhau. Anh ấy là người yêu con.”

Nó vẫn không nói lớn. Ôn hòa nhưng không yếu đuối.

“Nếu kết hôn là chủ ý của Tạ Viêm thì nên để chính miệng anh ấy nói cho con biết. Ở cùng con hay kết hôn với người khác, hãy để anh ấy tự mình chọn lựa. Mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần anh ấy nói, con sẽ chấp nhận, sẽ không ép buộc anh ấy.”

Hai người kia quả thật bất ngờ trước phản ứng của nó, nhìn nhau trong chốc lát mới nói: “Như vậy thì được! Con đừng cáu. Nhưng nếu con ra đi, Tạ Viêm sẽ khó chịu lắm, con đành lòng bỏ mặc nó thế sao? Người Tạ gia đã làm con thua thiệt, sau này hai bác sẽ đền bù cho con. Con muốn gì cũng được.”

Mắt Thư Niệm đỏ lên, nhưng không nói gì nữa.

Tôi nghĩ, trước kia mình đã hiểu lầm ý nó rồi. Bất luận phát hiện ra điều gì nó cũng đều đã lường trước, vĩnh viễn cũng sẽ chỉ yên lặng, không ngạc nhiên. Chuyện này nó chưa nói tới bao giờ nhưng sẽ ghi nhớ, sẽ chịu đựng được.

Trên đường về nhà, Thư Niệm vẫn một mực ngậm miệng, chỉ đôi khi không nhịn được mà ho khan hai tiếng. Tôi có thể tưởng tượng được giờ lòng nó đang khó chịu lắm. Tôi hận không thể giết quách cái thằng Tạ Viêm đi!

Thằng rùa đen dám khi dể em trai ông, xem ông không ghè cái đầu đá của mày đi xây cầu thì ông không phải là Lee. Ông đây ra đời lăn lộn thì thằng nhóc họ Tạ nhà mày còn đang học mầm non… Nhưng việc cấp bách trước mắt là khuyên Thư Niệm kìa.

“Đừng khổ sở. Đời này khó tìm được con cóc ba chân chứ đàn ông hai đùi cũng đâu thiếu.” nghĩ có vẻ không ổn tôi bèn sửa lại “Ờ… đàn ông thích đàn ông cũng còn đầy, so với Tạ Viêm lại tốt hơn vạn lần, đừng lo.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nó, tôi mặc dù hơi xấu hổ nhưng vẫn nói nốt: “Huống hồ, em còn có Kha Lạc…”

Thư Niệm quay qua nhìn tôi, kinh ngạc cười khổ một tiếng.

Tôi tiếp: “Thật đó! Em suy nghĩ một chút đi. Kha Lạc thực sự rất tốt.”

Kha Lạc sẽ không giống Tạ Viêm, sẽ không có phiền toái, không có cố kỵ. Cậu lại yêu Thư Niệm đến chết đi sống lại, gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật, hơn nữa lại có địa vị. Lục Phong lại thương cậu. Chỉ cần Thư Niệm chọn cậu, đi tiếp cùng cậu, đó chẳng phải quá hoàn mỹ sao?

Còn gì tốt hơn nữa? Tôi vừa lái xe vừa nghĩ, chỉ cảm thấy hơi đau răng.

Ai, xui quá đi! Nguyên bản cảm thấy Tạ Viêm coi như là một thằng đàn ông tốt, kết quả lại không đáng tin cậy. Tôi không có khả năng coi chừng cả đời cho Thư Niệm, cứ nhìn cái bộ dạng dễ bắt nạt này của nó thì tôi đi loanh quanh ngao du cũng không an tâm, dù sao cũng nên phó thác hạnh phúc của nó cho một người yêu thương nó mới được.

Tối đó tôi tự tay dỗ dành tiểu Gia đi ngủ, lại ngồi cùng Thư Niệm. Chờ nó ngủ rồi, tôi không tắm, không thay đồ đã bò ngay lên giường nằm hút thuốc.

Tôi nhớ đến biểu tình của Kha Lạc, khi thẹn thùng gương mặt cậu sẽ phiếm hồng, cười rộ lên sẽ khiến tôi nhìn đến độ mắt sáng ngời. Nếu cậu chỉ có thể là của tôi thì tốt quá.

Tôi không có một chút nào độ lượng, tôi keo kiệt muốn chết được. Nếu cậu thay thế vị trí của Tạ Viêm, đối với tôi mà nói, chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng đã không chịu đựng nổi.

Kỳ thật cậu cùng tôi giống nhau cả. Tựa như tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cậu dưới nước, không thể khống chế bản thân phản ứng giống nhau. Tình cảm của cậu đối với Thư Niệm đến nay vẫn không thể tiêu tan. Tôi đã muốn buông tay nhưng cậu thì chưa.

Vô luận những gì không chiếm được, tội tình gì tôi phải cố đoạt lấy; có được mà không phải của mình chẳng phải cậu sẽ nhạt nhẽo ở cùng tôi, thời gian qua đi sẽ già lão, nhìn nhức mắt.

Khi còn trẻ, chưa bao giờ tôi nghĩ cho người khác. Mà đến giờ, khi tôi đã không thể chờ đợi thêm nữa, tôi chợt thấy luyến tiếc nếu để cậu có kết cục giống mình.

Hôm sau, rốt cục tôi cũng gọi điện cho Kha Lạc. Cậu thật ra rất nghe lời, tôi chưa kịp ngóng đã chạy đến nơi.

Tiểu Gia đã đi học vẽ, thời gian rảnh rang lắm. Tôi phải mở mắt cho cậu mới được. Thư Niệm ở trong bếp nấu bữa tối, tôi và Kha Lạc ngồi ở phòng khách nhưng cũng chưa nói gì.

Kha Lạc nhìn tôi cười nói: “Hôm qua chú làm sao vậy?”

“Hả?” Tôi theo tầm mắt nhìn của cậu cúi đầu bèn thấy ngay, không khỏi lúng túng. Áo sơ – mi hôm qua chưa thay, lăn lộn suy nghĩ cùng hút thuốc khiến nó thủng lỗ chỗ. Kỳ quái sao tôi cũng chưa nhận ra hơi nóng tàn thuốc lá như thế?

Kha Lạc đưa tay giúp tôi chỉnh lại một chút, cười nói: “Chú ấy, nằm trên giường đừng có hút thuốc, đi ngủ phải nhớ thay áo ngủ. Chú còn không bằng tiểu Gia mà.”

Tôi nhìn đôi lông mi rợp xanh như cỏ của cậu. Trong khoảng thời gian này, Kha Lạc đã không còn giống trẻ con nữa rồi. Thoạt nhìn, cậu như một người đàn ông thiện lượng, có khí khái đàn ông, cười rộ lên thế này lại tản ra chút xíu thanh xuân hồn nhiên còn sót lại.

Cậu không dịu dàng, mà là mạnh mẽ để người khác dựa vào.

“Kha Lạc, chuyện tôi nói với cậu rồi đó…”

“Ưm.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

“Hiện giờ Tạ Viêm và Thư Niệm đang giận nhau.” Tôi nghĩ nghĩ, “À mà không phải… Nghiêm trọng hơn giận dỗi thông thường nhiều, có thể sẽ chia tay. Tóm lại, đây là cơ hội tốt của cậu.”

Kha Lạc dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn tôi.

“Nếu cậu muốn ở một chỗ với Thư Niệm, không có dịp nào tốt hơn bây giờ đâu. Hiểu chưa?”

Kha Lạc bỗng nhiên mở lớn mắt, bộ dáng đúng là vui mừng quá đỗi: “Chú muốn cháu… theo đuổi Thư Niệm?”

“Còn phải hỏi.”

“…” Cậu vẫn trừng mắt, biểu tình như bị nghẹn.

Hừ, cứ sung sướng đi. Tôi cũng là người có lúc đạo đức vô vàn, oai phong lẫm liệt thế này lắm chứ??? Dùng cậu thay thế thằng khốn Tạ Viêm, tôi sẽ không cần quan tâm đến Thư Niệm nữa. Có thể tìm được người tốt hơn, lại sẵn có, chẳng phải quá tốt hay sao?

Kha Lạc nhìn tôi một lát, do dự nói: “Chú đang đùa cháu phải không?”

“Này, cậu đừng có như vậy nữa đi… Cậu cho là tôi bày trò hãm hại cậu sao? Tôi đã không còn cảm giác gì với cậu từ lâu rồi “

Tôi đột nhiên tức giận: “Vờ vịt cái gì? Cậu dám nói ngay cả nằm mơ cũng không đợi đến ngày này không? Đừng nói với tôi cậu là |Diệp Công thích rồng| (*) nhé? Coi chừng tôi đạp chết cậu đó.”

Kha Lạc như trước vẫn ngồi yên, đến tận khi tôi kéo cậu đứng lên: “Phát ngốc cái gì đấy? Lúc ra tay được thì làm đi, |trâu chậm uống nước đục|. Cậu không cần tôi sẽ tự ăn! Lại đây!”

Tôi cắn răng lôi Kha Lạc vào bếp. Thư Niệm đang băm băm, thái thái, nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu nhìn, hai tay còn ướt sũng.

“Thư Niệm, Kha Lạc có chuyện muốn nói với em này.”

Kha Lạc có chút do dự. Tôi hướng cậu nháy mắt, miệng mấp máy, ý bảo cậu qua đi.

Kha Lạc thoáng chần chờ, nói: “Đúng vậy, chúng ta ra phòng khách nói đi.”

Thư Niệm nhìn tôi, lại nhìn qua cậu, lau tay vào tạp dề, sau đó theo cậu ra ngoài.

Tôi cũng tự giác đứng lại ở bếp, nhàm chán tìm cái này cái nọ mà ăn. Nhạt miệng không có gì ăn sẽ khiến con người ta phát hoảng.

Tôi đảo qua tủ lạnh, lôi ra một túi snack, đột nhiên lại nghe bên ngoài xôn xao. Tôi thò mặt ra, bên ngoài xuất hiện thêm một người đàn ông mặt mũi bị đánh cho bầm dập. Mẹ nó! Hắn còn mặt mũi quay về sao?

Mà Kha Lạc tự nhiên lại mất đi sự nhanh nhẹn bình thường, chỉ đứng xa xa nhìn lại, một bộ muốn nhường chỗ cho người ta nói chuyện riêng. Cậu theo tôi học lối cao thượng chắc? Chẳng phải cậu hận cho Thư Niệm, đáng lẽ phải đưa tay cho Tạ Viêm một trận chạy trối chết chứ? Thư Niệm hai mắt đỏ hoe. Thỏ con nếu bị bức quá đà chắc chắn sẽ cắn người. Trước giờ đây là lần đầu tiên tôi nghe nó nói nhiều đến thế.

“Em biết rất nhiều người phụ nữ có thể làm chuyện em không thể. Ngọn nguồn đều là vì em không phải phụ nữ. Không phải ngay từ đầu anh đã biết vậy sao? Nếu kiêng kị điều này, lẽ ra không nên gắn bó với em chứ? Bao nhiêu năm rồi, mới trách móc vì em là đàn ông. Không phải quá muộn rồi sao? Em cũng tham lam! Lòng dạ em cũng rất hẹp hòi! Em không có cách nào vĩ đại đến độ nhìn anh cùng người khác kết hôn, rồi ở bên cạnh làm tình nhân của anh.”

Tạ Viêm gấp quá, gân xanh nổi hết thảy: “Em mới là làm cho anh tức giận! Em cư nhiên muốn anh phải lựa chọn sao? Anh có gỡ nhẫn trên tay xuống bao giờ chưa? Mọi người trong công ty có ai không biết anh đã đính hôn? Anh làm thế là để có thể cùng ở với em. Bao nhiêu chuyện anh nhẫn nhịn cũng chỉ vì mục đích ấy. Bằng không em nghĩ anh thích đi tiệc tùng, thích đưa người ta đi ăn cơm xã giao chắc? Nếu không còn em, cái gì anh cũng không muốn làm. Sao anh có thể kết hôn cùng người khác? Chuyện xem mắt kia anh không nói với em mà tự tay giải quyết là vì sợ em lo lắng. Chuyện tiểu Hi đã khiến em khó chịu, anh không muốn em chịu thêm áp lực nữa. Giờ em có anh trai em, có Kha Lạc… Anh không phải người tốt nhất, anh có nhiều phiền toái như vậy. Nếu em thấy chịu không nổi, lại bỏ anh mà đi không nói một lời thì anh biết làm sao bây giờ?”

Thư Niệm đột nhiên đưa tay đánh hắn, âm thanh vang dội, chắc chắn phải dùng đến mười phần sức lực. Tôi chỉ nhìn mà trợn mắt, há miệng.

“Anh không cần kiếm cớ!”

Đàn ông lừng lững như Tạ Viêm mà cũng gấp gáp đến đỏ mắt: “Anh không có! Biện pháp của ba mẹ biến đổi không dứt để cản trở chúng ta, em chịu đựng được sao? Nếu anh rời nhà trốn đi, trở thành kẻ nghèo hèn, em còn có thể thích anh cả đời không? Anh không thể nào mất em được! Anh sợ lắm!”

Thằng ngốc không tiền đồ lại bạt tai hắn một phát nữa, cư nhiên nước mắt chảy ròng ròng.

“Anh phải biết rằng bất kỳ chuyện gì em cũng sẽ chịu đựng được. Cho dù anh biến thành tên ăn mày em cũng sẽ đi theo anh. Nhưng anh không thể không chung thủy, không thể lừa gạt em, không thể làm chồng người khác được! Nếu thực sự anh đã thay lòng đổi dạ, cảm thấy có người tốt hơn em thì cũng đừng dây dưa với em nữa. Em không thể đứng mà nhìn hai người hạnh phúc được.”

Tạ thiếu gia vừa ăn hai cái bạt tai vẫn lao vào ôm chặt lấy nó.

Kha Lạc im lặng đi tới cửa, tôi cũng nhẹ nhàng đi qua. Hai người đi đến cửa, tôi đóng cửa phòng lại, để không gian cho hai người kia. Nhóc ngốc kia quả thực không thông minh nhưng chắc chắn không cần tôi quan tâm nữa.

Tình yêu quả nhiên là muốn được biểu lộ qua cả lời nói nữa. Dù chúng đã yêu nhau đến chết đi sống lại, cũng vẫn cần.

Ai cũng có cảm giác bất an trong lòng.

Mặc kệ là Thư Niệm hay Tạ Viêm đều sợ hãi việc bản thân vĩnh viễn không thể nào nắm được mọi thứ.

Ngoài cửa, hai chúng tôi xấu hổ đứng lặng một chút. Tôi vỗ vỗ vai Kha Lạc: “Đi uống rượu, tôi mời.”

Tôi cũng không nghĩ ra phong ba bão táp kinh khủng lần này mà lại dễ giải quyết đến vậy. Cấu tạo não của người đang yêu, người ngoài quả thật đoán không ra.

Tôi có chút áy náy với Kha Lạc. Là tôi mất công giật dây cậu, kết quả cậu chưa kịp ra tay đã bị KNOCK OUT.

Cõi lòng đầy hi vọng lại bị một kích đâm cho mất mạng. Tư vị thất tình ra sao, tôi, con mẹ nó, chả phải rõ ràng nhất sao?

Tôi bước theo nhóc con cao lớn tiến vào quá bar, gọi một đống rượu. Hai người ngồi đối diện uống hết ly này đến ly khác.

“Nào nào, ly này phạt tôi. Để chú Lee giải thích với cậu, lúc nãy là chú Lee không tốt, khiến cậu khó chịu.”

Kha Lạc nói: “Không, không sao.”

“Đúng! Không việc gì! Không có việc gì…” tôi an ủi: “Uống rượu xong có thể ngủ một giấc, tỉnh dậy là tốt rồi.”

Tôi dong dài không ngừng mời rượu cậu. Nhưng kẻ hăng say nốc vào lại chính là tôi. Kha Lạc chỉ làm hai ly liền ngừng.

“Nào! Uống đi! Nhất say giải ngàn lo! Kỳ thật cậu thích Thư Niệm như vậy, nó hạnh phúc cậu cũng vì nó mà mừng, có phải vậy không? Có gì khổ sở khó chịu, hiện tại cứ nói với tôi, tôi nghe. Cậu cứ nói hết đi.”

Kha Lạc ngăn ly rượu của tôi lại: “Lee, uống nhiều rồi đó.”

“A… là… là cậu mới nên uống. Để tôi uống cùng cậu.”

“Cháu không nghĩ muốn nhân cơ hội theo đuổi Thư Niệm đâu.”

“Đúng vậy. Cậu cũng đừng khổ sở. Tạ Viêm so với cậu vẫn mạnh hơn. Đây chính là vận khí và duyên phận.”

Kha Lạc ngẫm lại: “Cháu thật lòng quan tâm Thư Niệm nhưng cho dù họ có chia tay, cháu cũng không muốn nhân cơ hội cùng một chỗ với anh ấy.”

“Đúng rồi…”

Cậu nói: “Cháu thích người khác rồi.”

“Cái gì?” Tôi uống đã say tám chín phần, cười cười ngẩng đầu nhìn cậu.

“Ngoài Thư Niệm cháu còn thích một người nữa” cậu thoáng ngại ngùng, y hệt dáng vẻ nhóc con tâm sự với cha chú: “Chỉ là… cháu thấy người kia không quá thích mình.” =))

Nụ cười đang trên mặt tôi hóa cứng đờ, bên tai như vang lên một tiếng sấm ùng oàng, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.

“Xin lỗi. Tôi có việc đi trước.” Tôi nhanh chóng đẩy ghế dựa đứng lên, xoay người bước đi, ngay cả tiền cũng quên thanh toán.

Tôi không thể chịu đựng nữa rồi. Tôi muốn tiếp tục ra vẻ bình tĩnh, cùng cậu uống đến sáng, làm tốt bổn phận của một ông chú, thế mà giờ trái tim trong ngực như muốn nổ tung.

Trên thế giờ này có ba thứ không thể che dấu: hắt xì, nghèo khổ… cái thứ ba là TÌNH YÊU.

“Sao thế?” Kha Lạc theo kịp giữ chặt lấy tôi. Cậu rất khỏe, nhất thời tôi không thể bước tiếp, đành quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng cậu.

Tôi chịu không nổi. Nếu là Thư Niệm tôi còn hiểu được. Lấy việc thứ tự sau trước, tôi không gặp cậu lúc cậu mới 17 tuổi, là vận may của tôi kém, là số phận đi. Cậu muốn đem cả đời hiến cho Thư Niệm. Cậu đơn giản chấp nhất như vậy, qua bao lâu nay tôi đã dần cúi đầu nhận thua được rồi.

Chính là… hiện tại cậu đã buông tay với Thư Niệm, còn xấu hổ nói thích người khác. Cậu phải là của tôi, một Kha Lạc ngượng ngùng hồn nhiên như vậy phải là của tôi. Tôi chờ lâu như thế, chờ đến mệt mỏi như thế, lắc lắc cổ chờ cậu nhận ra tôi. Vậy mà vẫn không đợi được.

Lợi tôi cắn đến đau nhức, môt phen nhéo cổ áo cậu, thuận thế đem cậu thô lỗ đẩy sát vào tường, bất chấp những người trong quán BAR đang tò mò nhìn ngó.

“Là thằng khốn nạn nào?” =))

Kha Lạc trừng mắt nhìn tôi: “Cái gì?”

“Cậu thích ai? Trác Văn Dương? Lâm Cánh? Hay là người khác mà tôi không biết?” Tôi thực sự thấy mình đã phát điên mất rồi: “Thằng nhóc con nhà cậu. Tôi đã nói đi nói lại cậu nên sắp xếp tôi ở phía trước đi! Tôi không phải đứng vở vị trí thứ hai hay sao?”

Biểu tình ngạc nhiên của Kha Lạc khiến tôi thở không được. Có khi ngay cả vị trí thứ hai trong tim cậu cũng chỉ do chính tôi ảo thưởng thôi. Con mẹ nó! Tôi thật ngớ ngẩn mà.

Không chỉ ngực, ngay cả đầu tôi đều đau đến bạo liệt. Không biết đã bao năm rồi tôi chưa có sự kích động đến vậy, trước mắt đều đỏ bừng lên.

“Cậu thành thật nói cho tôi biết, tôi phải đợi đến chừng nào?” Tôi đã giống y như thằng tâm thần, gân xanh nổi đầy: “Ông đây sắp 40 rồi, đuổi không được vài năm đâu. Đời này tôi còn có thể chờ được hay không? Cậu nên nói rõ ràng đi!” =))

Tôi nói đến độ nghiến răng nghiến lợi. Màng tai của tôi đều ong ong, sau đó dùng sức ngăn chặn bờ môi của cậu.

Nhưng chỉ vừa tiếp xúc với bờ môi cậu, nháy mắt tôi mất hết cảm giác. Cả thế giới đều trở nên tối đen, trong bóng tối ấy lại có ánh sáng lập lòe nhưng đẹp đẽ. Không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, chỉ còn cảm xúc khi hôn.

Lúc tách môi nhau ra, tôi cảm thấp huyết áp mình đã tăng MAX mất rồi.

Bộ dáng Kha Lạc như đã thành hai thành ba. Tôi có thể thấy môi cậu mấp máy, nhưng tai ù đặc, nghe không ra cái gì.

Kế tiếp mắt tôi tối sầm, thật sự hoàn toàn tối đen.

.

Trong sự im lặng khôn cùng, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện mơ hồ. Ý thúc mình “đang tỉnh lại” tim tôi khẽ đập dồn.

Quả nhiên tôi đang nằm mơ. Tôi hé một mắt, sau đó mở nốt mắt kia. Căn phòng trống không, trần nhà trắng toát, drap giường trắng toát, tất cả đều trắng toát.

Mẹ nó! Tôi lại vào bệnh viện. Nếu chi phí cho bệnh viện có thể giống mấy nơi ăn chơi, tích lũy được điểm thì tôi đại khái sớm đã có thẻ VIP, đổi được không ít quà tặng thảm lông, ấm chén linh tinh.

Cửa phòng lặng lẽ mở ra, người bước vào khiến lòng tôi lại nhói đau.

“A, tỉnh rồi? Cảm giác tốt hơn chưa?”

Tôi miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh: “Sao tôi lại vào đây?”

Kha Lạc ngồi vào mép giường tôi: “Bệnh tim, té xỉu trong quán BAR.”

Tôi lập tức nổi da gà: “Bệnh tim? Có nghiêm trọng không?” Tôi sắp chết rồi sao? =))

“A” Kha Lạc có chút xấu hổ, trấn an tôi: “Không! Đừng lo! Bác sĩ nói tại uống nhiều rượu quá, sau đó lại kích động… quá mức… kích động, nên mới… a….”

Nháy mắt tôi cứng đờ trên giường, chỉ cảm thấy mình sao có thể làm người đây? Tôi bình thường khỏe mạnh, cường tráng, sao đột ngột lại vì cậu mà phát bệnh tim?

Tôi sờ sờ ngực, đã khôi phục lại rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy rõ ràng máu co bóp qua tim. Cho tới giờ, chính tôi cũng không biết nó lại thích cậu đến vậy(* *).

Hai người im lặng, đều xấu hổ cực kỳ. Kha Lạc hơi quay tầm mắt lại, nhìn đi nơi khác, mặt đỏ lên: “Chú… thật sự thích cháu sao?”

“…”

“Chú… thật sự từ trước đến nay đều muốn kết giao với cháu sao?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi. Ông đây vì cậu ngay cả bệnh tim còn bị. Hỏi làm quái gì nữa?

Cậu vì đỏ mặt nên ngồi im một lát mới cúi đầu nói với tôi, “Lee, thật xin lỗi.”

Tôi đột nhiên cảm thấy khó thở, sau đó nói: “Không sao! Không sao!”

“Thật xin lỗi đã để chú đợi lâu như vậy.”

Tôi nhất thời không nói nên lời. chỉ rộng lượng mà cười.

“Chính là bản thân cháu cũng không hiểu thích từ lúc nào.”

Mặt cậu đỏ hồng, giống hệt cậu học sinh mới biết yêu: “Có một ngày đột nhiên cảm thấy được rằng không còn nhìn thấy nữa trong lòng sẽ rất khó chịu. So với việc không được ở bên Thư Niệm còn khổ sở hơn nhiều lắm. Gặp mặt thì lòng bàn tay nhất định toát mồ hôi, chỉ một ánh nhìn cũng hồi hộp. Cái này… cháu nghĩ… chính là YÊU.”

“Đúng vậy, nhất định là yêu thật lòng.” Tôi cao giọng phụ họa, sau đó phất tay “Cậu ra ngoài đi. Tôi muốn ngủ.”

Kha Lạc ngồi im không nhúc nhích, có chút hoang mang cùng chần chờ: “LEE?”

“Thật sự tôi muốn nghỉ ngơi. Cậu nhanh đi đi tìm cái người kia mà vui duyên mới đi.”

“….”

“Tuy cậu đứng núi này trông núi nọ cũng đáng trách, nhưng tôi cũng hiểu được, tôi cũng tin Thư Niệm càng không để ý. Tóm lại cậu mau đi đi.”

Tôi chắc người kia chính là Lâm Cánh, =]] đã sớm biết quan hệ của hai người không đồng nhất, ở cùng một nhà đúng là |gần quan được ban lộc| mà.

“Tuy đó là người lăng nhăng, háo sắc, tham ăn, lười biếng, ăn nói bố láo lại chỉ biết tiêu tiền lung tung, làm việc không cân nhắc nhưng cũng không quá tệ. Cậu phải quý trọng đó. À mà, ra ngoài nhớ đóng cửa giùm tôi cái.”

Kha Lạc lộ ra biểu tình xấu hổ lẫn nhẫn nại: “Lee, tuy em cũng hiểu những điều anh nói cũng đúng. …” =]]

“Hử?”

“Nhưng anh xác định mình không nói nhầm người chứ? Tối qua những gì em nói, anh có nghe được không?”

“…”

“A… anh thật sự đánh giá bản thân như vậy sao?” =]]

“…”

“LEE?”

“…”

“Anh không sao chứ?”

“…”

“Bác sĩ, bác sĩ! Hình như anh ấy trúng gió rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương