Trì Ái
Chương 17

****

Còn lại một mình, tôi tiếp tục nâng ly. Vốn nhìn mỹ nhân đang biểu diễn trên sân khấu cứ ngỡ có cảm hứng, không ngờ lại cực kì nhàm chán.

Tôi vừa nhẩn nha thưởng thức vừa nhìn quanh, đột nhiên trước mắt sáng ngời.

Quầy bar bên cạnh có một người đang dựa vào, nói thế nào nhỉ? Cao lớn không kể đi, còn rất đẹp trai, đẹp trai không kể đi, còn là một cực phẩm, cực phẩm không kể đi, còn đi một mình, đi một mình không tính đến cũng được, quan trọng nhất là tôi biết cậu ta.

Trước đây khi làm việc tôi đã gặp qua, đây là cháu trai của chủ tịch ngân hàng Gia Nhị, cao lớn tuấn lãng, cười rộ lên tương đối hấp dẫn.

Tôi tiếp tục liếc nhìn. Cái bộ dạng đại thiếu gia từ trong trứng, lại thuộc giới thượng lưu thật khiến cho người đời phẫn uất vì trời không có mắt, thế mà không tưởng tượng được cậu ta là “đồng loại” với tôi.

Tôi nhấc ly rượu lên, bước qua cười nói: “Thiệu Ngôn!”.

Cậu ta ngước lên, có chút kinh ngạc, sau cũng lộ ra vẻ tươi cười: “HI, thật không nghĩ tới tôi lại gặp anh ở đây”.

Tôi ra vẻ đạo mạo: “Thật có lỗi, khiến cậu gặp chuyện ngoài ý muốn rồi” .

Cậu ta cười cười: “Đúng là tôi thấy ngoài ý muốn thật, nhưng là chuyện tốt ngoài ý muốn kìa”.

Tôi ha ha cười, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trước giờ chúng tôi chỉ gặp nhau vì công việc, ngay cả nói chuyện phiếm cũng chưa từng có dịp. Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó cả, tôi không quan tâm tới cậu ta cũng do tin đồn về cậu ta rất ghê. Nào là tuổi trẻ, tiền nhiều, minh tinh, người mẫu em nào cũng qua tay cậu, đã thế còn thay người yêu nhanh hơn thay áo. Một tên STRAIGHT như thế, xin lỗi nha, tôi lại không có hứng thú.

Giờ Thiệu thiếu gia lại đang ngồi ở GAY BAR, đương nhiên sẽ khác chứ, chỉ có điều tôi giờ mới nhận ra, trai gái gì nhìn cậu cũng bị hấp dẫn đi.

Nhìn cậu ngồi đó, vẫn còn chút gì đó không tự nhiên của một hoa hoa công tử lạc vào nơi xa lạ, bớt đi vài phần kiêu ngạo so với bình thường.

Tôi hỏi: “Lần đầu đến đây hả ?”

“Đúng”. Cậu ta nhún vai: “Cũng cần có dũng khí thừa nhận mà, không phải sao?”.

“Nhân lúc còn trẻ nếm trải nhiều mặt cũng không hẳn là xấu. Tình cảm giữa đàn ông với nhau mà nói hơi khác so với quan hệ nam nữ. Được cái cứ thoải mái là Ok, mị lực của cậu Thiệu đây lo gì không đủ chứ ?”.

Cậu nở nụ cười : “Đàn ông cũng thấy thế sao”.

Tôi gọi một ly cho cậu: “Lấy mắt nhìn đàn ông của tôi thì đúng như vậy”.

Cả hai hàn huyên một lát thấy thật vui vẻ. Gặp được một người nói chuyện gì cũng hợp như vậy quả thật không dễ dàng, hơn nữa cậu còn rất đẹp trai. Cơ hội tốt như vậy tôi không ra tay chắc chắn sẽ bị sét đánh.

Thực ra chuyện nói ra vẫn còn chừng mực chán, mức độ khiêu khích cũng chỉ là để thử xem thế nào.

Nhưng càng nói chúng tôi càng dựa lại gần, cánh tay thường xuyên “vô tình” đụng vào nhau, đôi chân dưới quầy bar khẽ lướt qua như có như không.

Còn đang rôm rả đã tới lúc về, cậu hỏi tôi: “Lee này, tôi mạo muội hỏi anh một chút nhé?”.

Tôi cười: “À phải, muốn lấy số của tôi hả ?” .

“Không phải”. Cậu cũng cười.

“A, tiếc thế, tôi lại rất muốn có số của cậu”. Địch lui thì ta phải tiến thôi.

“Thật ra số của anh tôi có lâu rồi”. Cậu vẫn cười nói: “Là tôi muốn hỏi có thể gọi cho anh không ? “.

Nhất thời vừa ngạc nhiên vừa thích thú, tôi cười lớn: “Thoải mái đi”.

“Tại tôi không biết có ai vì thế mà ghen không . Nhất định tôi sẽ thường xuyên gọi cho anh”. Cậu dùng vẻ mặt đáng yêu nhướn mày: “Có ai ghen không đó ?”.

Tôi cười cười : “Hê, đừng trêu chọc ông chú này nha. Nói không chừng tôi cũng ngang vai phải lứa với ba cậu đó”.

Lông mày cậu lại nhướng cao: “Vậy chú Lee không muốn dạy tôi sao?”

Một dòng điện xông lên đại não nổ bùm bùm trong đầu tôi. Thật mong còn chẳng được. Ông đây làm không xong há để thiên hạ nói cười cho sao?.

Hôm sau chúng tôi lại gặp mặt, hoặc có thể gọi là hẹn hò đi. Chỉ là ăn cơm cùng nhau, chưa hề có gì đen tối, cùng lắm là nắm tay, ngây thơ đến độ tôi dựng đứng hết cả lông măng.

Lại hẹn hò thêm mấy lượt nữa mới có chút tiến triển . Chúng tôi có hôn nhau rồi. Kỹ thuật dùng lưỡi của Thiệu Ngôn rất tốt . Cậu ta thuộc hàng phát ra hormone lợi hại cực kì, lúc cần quanh thân thể sẽ không ngại ngần tồn tại một tầng điện lưu hấp dẫn, mà tôi đương nhiên đã bị hút vào.

Sở dĩ cả hai chưa thực hiện “cách mạng triệt để” là do còn mong ngóng còn có sự hòa hợp thêm nữa, giống như ăn cơm hộp để lại miếng ngon sau cùng.

Trước cơn bão, mây đen sẽ ùn ùn kéo đến, càng kéo dài khoảng thời gian này, tính bộc phát sẽ càng mạnh. Khi đó là gió, là mưa, là cuồng loạn sẽ đẩy mọi thứ lên đến đỉnh điểm.

Hôm nay cũng chỉ dừng lại ở việc hôn môi. Khi rời nhau ra, cả hai đều hổn hển thở dốc, hận không thể mang đầu lưỡi đối phương nuốt sạch. Tôi cũng nhận thấy sự nhẫn nhịn đang dần trở nên khó chịu.

Quả nhiên vừa về nhà đã thấy cậu gọi tới.

“Sao thế ?”.

“Không có gì. Chỉ thấy không thỏa mãn thôi, muốn cùng anh uống rượu. Âm thanh từ đầu dây bên kia khàn khàn dẫn theo ý cười: “Tôi thật hối hận lúc nãy không giữ anh lại, như vậy chúng ta sẽ có một đêm khó quên rồi”.

Tôi có cảm giác đây mới là những lời mình muốn nói ra.

Tôi mà không ở cái nơi gò bó này thì đã đem cậu ta đến đây, sau đó cưỡng ép cũng được, dụ dỗ cũng được, làm một lèo từ cửa đến ban công luôn.

Lần hẹn hò tiếp theo là nhà Thiệu Ngôn. Tinh thần chuẩn bị lên cao, chúng tôi như ruộng hạn gặp mưa rào, rất nhanh đã tha nhau lên giường, âu yếm vuốt ve cũng là chuyện đương nhiên. Chuyện này quả thật là long trời lở đất. Ngoài trừ việc thật sự đi vào, những màn khác đều được thực hiện sạch sẽ.

Cảm xúc dâng trào, khi cả hai lao vào nhau làm một màn French kis mãnh liệt, giờ là giây phút dành cho bước cuối cùng.

“Tôi chỉ làm TOP”

Cậu hơi nhíu mày, “Tiếc quá, tôi cũng thế”.

Mẹ nó! Đầu đất à? Trước giờ cậu chỉ làm cùng đàn bà, có thể bị cái kia nó đè sao?.

Hai người giằng co, không ai nhường ai, thi gian xem ai chống đỡ được lâu hơn.

Mặc dù hứng trí bị ảnh hưởng một chút nhưng tôi vẫn giữ vững phong độ, hơn nữa cũng không nóng nảy, sức kiên nhẫn có thừa, sợ gì không ăn được?

Kết quả Thiệu Ngôn đành thở dài, hướng hai tay về phía tôi, có chút bất đắc dĩ lại hơi hơi khiêu khích, cười nói: “Qua đây đi !”.

Tôi nhếch mép, ôm cậu hôn xuống.

Kì thật, tôi không chịu làm BOTTOM không phải vì cái tự tôn chán ốm gì đó đâu. Chẳng qua tôi cực kì tự tin vào kỹ thuật của mình, có những thứ mà người ngoài không nắm bắt được.

Nếu để tôi lựa chọn hoặc là vui vẻ, hoặc là thất bại, không đoán trước cũng biết tôi sẽ chọn đáp án thứ nhất. 100% vui vẻ, tôi nên chủ động cho chắc ăn. Với vốn liếng sẵn có, tôi đảm bảo hai bên sẽ cùng thỏa mãn. Chỉ riêng một lần tôi mạo hiểm, đó là với Kha Lạc. Đột nhiên tôi hiểu được, không phải chỉ trong chuyện HAVE SEX tôi thuần phục cậu. Mà ngay từ khi ánh mắt chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã hoàn toàn tự nhiên để cậu nằm trên.

Ngay chính bản thân tôi cũng không ngờ mình thích cậu đến vậy. Nhưng giờ đây tôi có thể tràn đầy tin tưởng khiến bóng dáng cậu trong lòng mình phai nhạt dần. So với cậu, người tốt trên đời này không phải không có chứ?!!

Tôi hết sức chăm chú đối phó với người đang ở dưới thân mình, lấy lòng từng chút một. Tư vị lần đầu tiên của BOTTOM bình thường đều không quá dễ chịu, kiểu bẩm sinh đã là BOTTOM tôi chưa thấy bao giờ. Để đối phương một lần nhớ mãi không quên, hẳn nhiên thể nghiệm lần đầu không thể làm bừa

Tuy nhiên thể lực của tôi không thể so với mấy thằng sói điên 7 lần một đêm nhưng về kỹ xảo tôi tuyệt đối tin tưởng.

Khiêu khích, âu yếm hồi lâu, chúng tôi từ chỗ kiên nhẫn nhẹ nhàng chuyển qua làm tới xoay chuyển trời đất. Ngay cả hạng hoa hoa công tử như Thiệu Ngôn cũng sợ hãi đến rên rỉ không ngừng.

Sau hai lần, tôi nhận thấy quá trình cũng không tồi đi. Xong rồi cả hai tách ra, thân thể đều đầm đìa mồ hôi, cố lấy lại hơi thở.

Thiệu Ngôn hổn hển thở dốc thì thào: “Gặp được anh em mới biết trước giờ cặp kè với bao nhiêu em cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Anh mới chính là người em chờ đợi từ lâu”

Sướng! Sướng run người! Tôi muốn nghe mấy câu này đó. Nịnh nọt đúng chỗ ghê.

Kha Lạc luôn luôn đối với người yêu cũ ca ngợi, coi tôi không ra gì. Nay có Thiệu Ngôn, tôi đã được ông trời ban cho mà chỉnh lại giá trị bản thân.

Con cừu non Kha Lạc kia, tôi nghĩ thật sự không cần đến cậu nữa.

Từ đó tôi và Thiệu Ngôn hòa hợp ghê lắm. Cậu ta thật lòng thích tôi còn tôi hết sức hài lòng. Cậu trẻ tuổi, đẹp trai, mông tuyệt vời, đã thế còn ngọt ngào nhiệt tình khỏi nói. Loại sinh viên hơi tý mặt đỏ bừng như Kha Lạc không thể bằng đi.

Có bạn trai cực phẩm như vậy, tôi tự nhiên sẽ đắc ý vô ngần, cố gắng sắp xếp để vợ chồng Tạ Viêm đi ăn cơm chung. Không phụ lòng mong muốn khoe bạn trai sáng chói của tôi, Thiệu Ngôn cũng rất hào phóng, nói chuyện thong dong, tự tin.

“Thật không nghĩ tới anh Thiệu đây lại là đồng đạo. Tuần trước không phải anh đang hẹn hò với cô người mẫu gì gì sao? Nghe nói cô ta còn mang thai nữa”.

Thiệu Ngôn cười nói : “Gặp Lee rồi, những người khác đối với tôi mà nói chỉ như gió thoảng mây bay” .

Tôi tự nhiên cảm thấy mỹ mãn. Còn Tạ Viêm thế quái nào mà lại ho khù khụ, mặt nhăn nhó như sặc cơm lên mũi.

Thư Niệm chẳng nói gì thêm, nó vốn đã ít nói, huống chi chỉ cần tôi thích, nó cũng vui theo, sẽ không bao giờ giống cái tên mồm mép bố láo Tạ Viêm kia.

Nếu đã gặp mặt người nhà, đương nhiên chúng tôi đã được nhận giấy thông hành “mang về nhà qua đêm”. Vì vậy, tôi đã bắt đầu rủ rê Thiệu Ngôn qua.

Đương nhiên phạm vi lộng hành của chúng tôi chỉ giới hạn trong phòng ngủ, bị ép thế quả thật buồn ghê gớm. Lắm khi tình cảm đang mãnh liệt, tôi vẫn phải đề phòng đột nhiên Thư Niệm hoặc Tiểu Gia gõ cửa hỏi han gì đó.

Ngày hôm sau, Thiệu Ngôn sẽ tự nhiên ăn sáng rồi mới đi. Tôi tiễn cậu ta ra cửa, lại không đừng được mà say đắm hôn nhau.

Thư Niệm nhìn thấy cứ thế mà trợn mắt há mồm, mặt mũi đỏ bừng. Chờ Thiệu Ngôn đi rồi nó mới e dè ngồi xuống cạnh tôi cùng xem thời sự buổi sáng một lúc thật lâu rồi hỏi: “Anh à, anh thật sự thích cậu ta sao?”.

“Đương nhiên, sao em mày lại hỏi vậy”.

“Em tưởng….” Nó ngập ngà ngập ngừng: ” Anh vẫn còn yêu Kha Lạc cơ”.

Tôi cười nói : “Hử ? Này, anh đây không thèm xài đồ em mày quăng đi nha.”

Thư Niệm sợ đến mức hai tay vung loạn. “Anh, em không có ý này ! Kha Lạc không phải đồ vật em không cần này nọ. Cậu ấy tốt lắm, so với Tạ Viêm thì rất....”

Tạ Viêm ngồi xem báo một bên lập tức lộ ra khuôn mặt sấm động giữa trời quang.

“Em nghĩ anh chỉ cần một người có tâm hồn đồng điệu. Em thấy anh và Kha Lạc ở bên nhau hòa hợp vô cùng. Kha Lạc rất quan tâm đến anh, so với Thiệu Ngôn càng thích hợp với anh hơn.”

Tôi nắm mũi nó lắc qua lắc lại đến đỏ ửng: “Ngốc à, Kha Lạc không hợp với em mày, càng không hợp với anh. Anh thấy Thiệu Ngôn tốt hơn nhiều, cậu ấy căn bản không có dai dẳng với quá khứ, hiểu chưa ?”

.

Sau đó không lâu, Kha Lạc lại tới Thượng Hải. Chuyện làm ăn của Lục Phong hình như đều do cậu quản hết. Nói gì thì nói, cậu cũng lớn lên ở Thượng Hải, Kha gia cùng Thư Niệm bây giờ không phải đều ở đây sao?

Sự việc lằng nhằng với cậu lần trước không khỏi khiến tôi đau đầu nhức óc. Bất quá, xưa đâu bằng nay. Mấy ngày tôi cố tình tránh mặt cậu tự nhiên trở thành vớ vẩn. Giờ duyên mới đã mỉm cười với tôi, hạnh phúc còn không kịp, trốn cái gì mà trốn !

Khác hẳn những lần trước có gặp nhau cũng ngượng ngùng xấu hổ, lần này tôi rất tự nhiên hào phóng , cảm xúc thỏa mãn, chuyện trò vui vẻ. Nói không ngoa chứ ai lúc đó nhìn tôi cũng tưởng chỉ cần tôi lấy đà là có thể bay vút lên.

Tạ Viêm buông ra một câu : “Hôm nay anh uống nhầm thuốc kích thích hả ?” .

Tôi liếc nhìn hắn một cái, tỏ vẻ coi thường rồi quay qua mời Kha Lạc: ” Tối rảnh không? mình đi ăn cơm”.

Kha Lạc sửng sốt một chút, cười nói : “Được” . Phản ứng của cậu thoạt nhìn có vẻ vui mừng.

Xưa nay thấy nụ cười sáng lạn của cậu, xương cốt sẽ nhũn ra, hồn vía lên. Nhưng giờ khác rồi, tôi đã có người yêu trong lòng. Thiệu Ngôn chính là hệ thống tiêu diệt virus toàn năng nhất, làm gì có chuyện con virus mang tên “nụ cười Kha Lạc” vừa bay vào đã làm hệ điều hành của tôi rối loạn nữa.

Khi tôi đưa Kha Lạc tới nhà hàng đã đặt bàn sẵn, Thiệu Ngôn đã ngồi chờ. Cậu trước giờ vẫn tuấn lãng tiêu sái, sức trẻ bừng bừng, đến đầu móng tay cũng được cắt tỉa đến độ hoàn hảo.

Tôi hăng hái dẫn Kha Lạc bước lại, Thiệu Ngôn cũng đứng lên tươi cười đón đợi. Dáng người cậu cao lớn, trên mặt là nụ cười có sức sát thương cực đại, đưa tay kéo ghế cho tôi.

Kha Lạc thoáng do dự một chút, bước chậm lại, quay qua nhìn tôi, “Đây là…”

Tôi vui vẻ nói : “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Thiệu Ngôn”.

Kha Lạc mở to hai mắt.

Thiệu Ngôn thấy cậu bèn rất thân thiện đưa tay ra bắt: “Chào cậu”.

Mà Kha Lạc vẫn lơ ngơ, hết nhìn tôi lại ngó qua Thiệu Ngôn, xem chừng vô cùng ngạc nhiên. Chắc hẳn cậu nghĩ : Sao mình lại là nhân vật phụ không biết chuyện gì thế này?”

Tôi cũng có chút kinh ngạc. Tôi tưởng chuyện này Thư Niệm đã nói với cậu rồi. Cả 2 khi nói chuyện những chuyện vụn vặt nhất cũng tâm sự, ngay cả bữa tối tôi ăn chè đậu xanh bị đau bụng ra sao cũng không tha. Chả hiểu sao chuyện lớn thế này lại chưa kể?

Thế là, không khí bàn ăn nhuốm vị gượng gạo. Sự tình đột ngột xoay chuyển. Thế này thì khác gì trước tôi theo đuổi Kha Lạc không xong, oán hận chồng chất, giờ cố ý bày chuyện khoe mẽ để kích thích cậu. Mẹ nó! Tôi ngớ ngẩn vậy sao ?.

Kỳ thật tôi kích thích thế nào được cậu. Có phải từ trước tới giờ cậu không biết cái tính lăng nhăng của tôi đâu. Tôi nghĩ giờ cho cậu biết là OK rồi, để cả hai bước tiếp con đường riêng.

Trong bữa ăn, Thiệu Ngôn đối đãi Kha Lạc rất tốt, có điểm quá tốt ấy chứ. Không cần biết là gọi món, chọn rượu, cậu đều tươi cười hỏi vị khách đến từ Thiên Tân, thỉnh thoảng còn gắp rau, rót rượu, kể chuyện cười, thật là ân cần.

Tôi dần dần có chút căm tức. Thừa dịp Kha Lạc đi toilet, tôi thấp giọng hỏi: “Em sao vậy, có hứng thú với cậu ta hả ? “.

Thiệu Ngôn với vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn tôi : “Ơ, anh kêu em phải NICE với bạn anh mà “. Sau đó mỉm cười, đưa tay xuống dưới bàn nắm lấy tay tôi: ” Em tốt với bạn anh, đương nhiên là vì anh. Anh còn ở đó mà ghen”

Tới khi Kha Lạc trở về, chúng tôi lại mặn nồng trở lại, sắp hôn nhau đến nơi nhưng đành tách ra, vờ vịt như chưa có chuyện gì .

Ăn xong, cả ba tìm chỗ làm vài ly. Thời gian chậm rãi chảy trôi. Đến lúc này, cuộc sống về đêm của Thượng Hải mới bắt đầu, lộ ra tấm màn phủ kín.

Thiệu Ngôn có thịnh tình mời khách qua một CLB quen, tham quan màn trình diễn với TOY cho biết thế nào là “thanh sắc khuyển mã” chân chính .

Kha Lạc chỉ lắc đầu, cười nói: “Cảm ơn, nhưng em nên về nghỉ thôi, mai còn đi làm nữa.”

Cậu ta quả thật là cục cưng ngoan ngoãn, trước khi đi ngủ còn đòi uống sữa mà.

Tôi và Thiệu Ngôn nhún vai cười. Tôi tự thấy kì quái tại sao trước đây mình lại mê muội một con người đáng chán đến như thế.

Tuy không cam lòng, tôi vẫn lái xe đưa Kha Lạc về khách sạn cho đúng nghĩa vụ. Ghế sau còn có bó hồng mà Thiệu Ngôn vừa tặng, hương bay ngào ngạt, vừa sến vừa buồn nôn nhưng đang đắm say trong mật ngọt tình yêu thì sến một chút vẫn OK, đến cả hôn hít cũng quá nhiều đi chứ.

Vừa nổ máy xe, Kha Lạc đã hắt xì hơi một cái, sau đó khụt khịt mãi. Tôi liếc cậu : “Sao thế?”

Cậu ho khan, chóp mũi đỏ lên: “Ưm, chỉ là dị ứng phấn hoa thôi”.

“Cậu thấy Thiệu Ngôn thế nào?”.

Kha Lạc trả lời : “Ưm, mọi mặt đều tốt cả “.

Cách nói này… hình như mới chỉ được một nửa. Quả nhiên, cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng cháu thấy anh ta không phải là người chung thủy cho lắm, chú vẫn nên cẩn thận cho chắc.”

Tôi giận tím mặt nhưng cũng không lộ ra, chỉ cười cười: “Tôi biết thế nào là người chung thủy tuyệt đối rồi. Không phải là cậu sao? Tôi cũng chịu đủ cái chung thủy đó quá mà .”

Kha Lạc hơi hơi xấu hổ, làm bộ nhìn ra ngoài cửa kính, trên mặt thoáng ửng hồng, môi mím lại, tôi hiểu cậu sẽ không nói gì thêm nữa.”

Mất cả hứng!

Tôi thấy mình cũng tự nhiên nanh nọc quá. Có thể tôi muốn bản thân càng nhanh hạnh phúc càng tốt cho người ta thấy. Phàm là chướng ngại vật lao ra phá đám, tôi quyết dọn sạch sẽ.

Hết Chương 17

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương