Trì Ái
Chương 13

*********

Kha Lạc thoáng giật mình nhìn tôi.

Đập phá thế cơ bản vẫn chưa giải hận nhưng tốt xấu gì tôi cũng thở lại được, chầm chậm hít khí, đã lấy lại phong độ Lee thiếu gia mà nhe răng cười với cậu: “ Ngại ghê, để tôi đền cậu cái khác sau nhé?”

Kha Lạc cúi đầu nhìn đám linh kiện tan nát dưới sàn: “ Thế chú định trốn tránh cái gì?”

Tôi không trả lời, chỉ cười một tiếng, làm như không có chuyện gì rồi tự mình rót rượu, thuận tiện mời cậu: “Làm một ly chứ?”

Thật ra là chính tôi đang lừa mình dối người, muốn tái hiện không khí trước khi xảy ra việc kia mà thôi.

Kha Lạc đứng im nhìn tôi, tôi cũng lắc lắc chai rượu cười nhìn cậu.

Hàng lông mi đen nhánh, cái mũi thẳng rất tú lệ, đặt trên khuôn mặt phảng phất u buồn mà ôn nhu.

“Thư Niệm anh ấy….”

“Đừng nói chuyện Thư Niệm với tôi. Không quan tâm. Qua đây uống rượu đi.”

Kha Lạc vẫn bất động.

Tôi cười cười rót ra hai ly, trước mặt tôi mà cậu nhắc tới Thư Niệm một lần nữa thì đừng trách tôi trở mặt.Cậu coi chú Lee của cậu là cái gì đây?

Ánh sáng trong phòng rất mơ hồ, sắc trời hắt qua song cửa càng lúc càng dần buông, mờ nhạt đến độ không khí như tan ra cùng trời chiều, tôi cũng chỉ có thể nhìn rõ bóng cậu.

“LEE, chắc chắn chú biết từ đầu, tại sao lại không nói? Bất luận chú ghét Thư Niệm bao nhiêu thì anh ấy cũng là em trai chú, đúng không? ”

Quên đi.

Tôi rốt cuộc buông chai rượu xuống, sờ soạng túi áo, rút thuốc ra hút.

“Tôi với Thư Niệm ra sao thì can hệ gì tới cậu? Chuyện của tôi không mượn cậu xen vào. Chuyện của nó, cậu lại càng không nên xen vào!”

Lời tôi nói dường như vạn tiễn xuyên trúng hồng tâm.

Kha Lạc sợ run trong chốc lát mới đáp trả: “ Chú không có khả năng giả điên cả đời, có một số việc sớm muộn gì chú cũng phải đối mặt.”

Tôi cười nói: “Con người sớm muộn gì chả phải chết. Cậu có tin tôi chết ngay bây giờ không?”

Kha Lạc ngẩn người.

Tôi không tổn thương cậu, vẫn là không chịu nổi.

“Thư Niệm căn bản là chướng mắt cậu, sao cậu cứ đeo đuổi nó mãi? Chắc chắn nó không quay đầu, vậy cậu cần gì?”

Tôi cuối cùng còn nhẫn tâm mở miệng giễu cợt thêm: “Cậu xem cậu có bao nhiêu ti tiện kìa!”.

Tuy rằng khúc này tôi nói về bản thân mình thì thích hợp hơn.

Kha Lạc mặt bỗng đỏ bừng, qua một lúc lại chuyển sang trắng bệch, hàm răng trắng khẽ cắn môi, rồi nói: “Cháu đi đây.”

“Nhanh vậy sao?” Tôi đưa tay quàng vai cậu, ngả ngớn “ Ăn cơm rồi tâm sự chút thôi mà.”

“Cháu chả có gì hay ho để nói với chú cả.”

Tôi đột nhiên kéo cổ áo cậu, Kha Lạc bị bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo một chút đã bị tôi ấn xuống sàn nhà.

Tôi cười cười nhìn cậu, lại nhìn tới ánh mắt đang thoảng thốt kia mà cưỡi lên lưng cậu, cúi đầu dùng sức cắn vào cần cổ mê hồn kia một hơi.

Tôi nghĩ, bản thân mình sở dĩ không thể quên được cậu chỉ bởi vì tôi không chiếm được cậu. Cậu chịu để tôi đè một lần thì tôi được giải thoát ngay thôi.

Kha Lạc bắt đầu giãy dụa, sức lực cùng kỹ xảo của cậu đều ở mức thượng thừa, còn có chút ngon tuyệt.Nhưng tôi ra tay trước thì sẽ có lợi thế hơn, nhanh chóng bẻ quắt tay cậu ra phía sau, không chút nào thương hương tiếc ngọc mà đè đầu cậu sát xuống sàn nhà bụi bặm.

Kha Lạc bị đẩy vào tư thế này không thể nào dùng lực. Bị tôi hung hăng áp chế, khuôn mặt cậu lộ vẻ bất đắc dĩ. Đại khái là cậu đâu thể tưởng tượng tôi sẽ chiếm thế thượng phong.

Việc này đại khái không có gì kì quái hết. Trước kia tôi chỉ sợ làm cậu bị thương mà thôi.

Tôi lấy động tác vô cùng lỗ mãng cùng hạ lưu mà liếm láp vành tai cậu: “Cậu muốn tôi đi nhận thằng ranh kia? Muốn lấy lòng nó cũng được. Trước mắt cậu chiều tôi đi đã rồi nói sau.”

Kha Lạc nghiêng đầu tránh hai cái, khàn giọng “ Bỏ ra.”

Hiển nhiên là cậu đang giận, tôi buông tay, cậu không quay lại cắn chết tôi mới lạ.

“Đây là cậu nợ tôi…” Tôi đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt mịn màng của cậu . “….làm xong lần nay coi như chúng ta thanh toán xong.”

“Chú LEE…”

“Sao? Trước kia cậu làm tôi nhiều lần thế còn gì?”

Tôi bắt đầu dùng môi hôn lên cổ cậu, tuyệt đối không dịu dàng, khiến cậu mặt mày nhăn tít. Với cậu mà nói, tôi đang “dùng sức mạnh” mà áp chế quá mức bình thường rồi.

Kỳ thật thế này đã là cái gì, cậu còn chưa biết thế nào là “cưỡng -hiếp -chân-chính” đâu.

Tiếng thở dốc cùng vật lộn dần trở nên ồ ồ. Tôi đưa một tay vào trong quần cậu, thô lỗ thọc vào quần lót, lung tung tra tấn cậu một lát rồi mới vòng tay ra đằng sau sờ soạng, ý muốn trực tiếp sát nhập.

Việc này hiển nhiên làm cậu đau nhưng Kha Lạc vẫn chẳng kêu một tiếng, chỉ là sắc mặt xanh lét.

Tôi cười cười “Ngại quá! Chú Lee cậu quên cắt móng tay.”

Kha Lạc cắn môi một cái.

Tôi đương nhiên biết trong lòng cậu đang nghĩ cái gì, có nhiều điểm cậu rất giống Lục Phong.

Chắc chắn sau chuyện này tôi sẽ chẳng sống thoải mái gì. Nhưng đã đến nước này rồi mà tôi dừng tay thì cậu sẽ tha cho tôi sao? Đằng nào cùng chết, không bằng phong lưu một lần cho khỏi tiếc hận.

Chỉ cắm vào nửa ngón tay, cậu đã lộ ra thần sắc khó nhẫn nhịn, dưới làn da mỏng, gân xanh tầng tầng nổi lên, giống y hệt thú nhỏ bị thương, phì phò thở qua hàm răng ngậm chặt.

Tôi nghĩ bụng, cả đời này chưa ai dám làm thế này với cậu. Vậy nếu tôi là người đầu tiên thì hẳn cậu sẽ nhớ mãi không quên.

Cậu yêu thằng nhóc kia tới chết! Cậu hận tôi tới chết!

Giằng co một chốc, thân thể cậu càng ngày càng nóng, còn tôi giống như đã phát tiết xong, chỉ còn lại cảm giác hư không, mát mẻ thoải mái.

Làm nhục cậu, sẽ mang tới cho tôi loại khoái cảm này sao?

Tôi rút tay ra, trên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, nhẹ đặt một nụ hôn.

Nhóc con còn nhỏ thế này…Tôi lại hôn cậu lần nữa.

“Kha Lạc.”

Tiếng chuông cửa chợt vang lên dồn dập.

Tôi lắp bắp kinh hãi, động tác của cả hai đều lập tức đờ ra.

Kha Lạc thừa lúc tôi mất tập trung thoáng cái thoát ra, còn hung hăng giật cánh khủy ,áp lưng tôi xuống sàn, tiện thể thúc cho tôi một nhát vào bụng.

Tôi còn tưởng cổ tay cậu sớm đã trỏ nên yếu ớt, không ngờ vẫn nhanh nhẹn lưu loát đến vậy, chả khác gì dã thú (khúc này lại nghĩ đếnTaekyeon của 2PM nè =)) ).Cậu khiến tôi mê luyến không phải không có lí do của nó.

Tuy tôi bị phản kích mà toát mồ hôi lạnh, trước mắt mờ mịt nhưng vẫn là thấy chết không từ, đầy đầu chiến khí của cảm tử quân, với tay lên cổ áo cậu xả xuống.

Chúng tôi còn mãi mê “giao đấu”, đột nhiên tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang lên, cửa mở, ánh đèn bừng sáng tức thì.

Tôi biết đó là Lâm Cánh, tôi mới cho cậu chìa khóa mà.

Kha Lạc lại giống như bị chạm điện, đứng lên khỏi người tôi, bộ dạng có chút chật vật.

Tôi còn trừng trừng nhìn một lúc mới thích ứng được với ánh sáng, nhìn rõ bên ngoài Lâm Cánh đang tròn miệng, đứng ở cửa còn có một người nữa.

Người kia hiển nhiên giật mình đến cực điểm, hết nhìn tôi lại nhìn qua Kha Lạc, thần sắc mờ mịt.

Lâm Cánh vẫn duy trì bộ dạng nuốt trứng chim, cà lăm: “ Em… em quấy rầy cái gì sao?”

Kha Lạc nói không nên lời, tựa hồ tức giận đến phát run, sắc đỏ trên mắt còn nguyên, hung hăng líêc tôi một cái rồi lách qua hai người kia ra ngoài.

Tôi nằm im hít khí, muốn tiêu sái đón khách, thế mẹ nào mà đứng lên không nổi, đành cắn răng cười khổ: “Nhóc con, giúp anh cái coi”

Bụng từng đợt co rút đau đớn. Tôi đã trúng hai cú của Kha Lạc, vết thương mới mổ hình như lại há miệng rồi.

Ăn trộm gà không xong, lại mất thêm nắm thóc.

Tôi được đưa vào bệnh viện, bụng được khâu lại. Lúc tỉnh dậy, Lâm Cánh đang trông chừng tôi, mang theo cả thức ăn. Bất quá, tôi ăn thì ít mà cậu ăn thì nhiều.( =)) ) Đã thế cậu lại còn cười nhạo đống băng gạc chi chít trên người tôi xấu tệ, sau đó nhơn nhơn sung sướng mà đi về.

Lâm Cánh là dạng người nhìn đã hiểu, tuyệt sẽ không nói những lời chua xót vô nghĩa an ủi tôi.

Mà tôi thì cần quái gì an ủi? Đi RAPE con người ta không xong bị nó quặt lại, nói ra tự hào lắm ấy! Nếu bị người khác nhìn bằng ánh mắt đồng tình “âu yếm”, tôi không nổi điên thì cũng xấu hổ đến chết mất.

Lâm Cánh đi rồi, yên tĩnh không bao lâu thì cửa lại kẹt mở. Tôi hé mắt nhìn, thấy một người tới lại nhắm tịt lại, giả vờ đang ngủ say.

Tai tôi nghe thấy người kia cẩn thận kéo ra một cái ghế ngồi xuống.

Nó thật sự rất kiên nhẫn, chỉ im lặng ngồi chờ… qua một lúc lâu, đại loại không có việc gì làm bèn mang hoa quả ra gọt.

Tôi so với nó còn khổ hơn, vờ vịt ngủ cũng khó lắm chứ bộ. Hơn thế, tôi thấy ngứa mũi cũng không được gãi, chỉ mong nó đi lẹ cho tôi nhờ.

Tôi không muốn nó biết quan hệ giữa tôi và nó.

Biết rồi thì sao?

Rốt cục thì đến giai đoạn đoàn viên, vui mừng đến chết chắc?

Vớ vẩn!

Nó sao có thể nhận một thằng anh trai từ trên trời rơi xuống, nói với nó như vậy được sao?

Tiếng gọt táo xoèn xoẹt tiếp tục vang lên, càng nghe tôi càng tâm phiền ý loạn.

Tôi biết nó đang nhìn tôi, chờ tôi tỉnh lại để nói chuyện. Nhưng không biết tột cùng là nó muốn nói chuyện gì với tôi? Vĩnh viễn tôi đoán không ra nó sẽ đáp lại tôi như thế nào?

Một sự chờ đợi bấp bênh vô cùng tận.

Tôi ghét chờ đợi người ta phải lựa chọn, đầy mình bất an.

Tôi không dám đối mặt với một lời chối từ.

Tiếng bổ táo lại tiếp tục, không biết đã gọt được mấy quả , chờ tôi “tỉnh”, hẳn đống táo kia đã nằm hết trên đĩa cả.

Tôi rốt cuộc không chịu được mà hắt hơi một cái, mở to mắt.

Nó tựa hồ hoảng sợ, nhìn vào mắt tôi bèn mỉm cười với vẻ kính trọng “ Anh tỉnh rồi?”

Tôi nói bừa “Nhìn không thấy à?”

Nhất thời không còn lời nào để nói, nó vừa nhìn trộm tôi vừa tiếp tục gọt táo.

Mẹ nó! Gọt gì mà gọt lắm thế, tôi có ăn được đâu?

Quả táo trong tay cơ hồ chỉ còn mỗi hạt, nó mới hơi hơi xấu hổ mà bỏ dao xuống, muốn nói lại thôi cả buổi, cuối cùng do dự “ Chuyện…chuyện trước kia em không nhớ rõ.”

Ai mong nó nhớ rõ chứ?

“ Nhưng em cảm thấy hẳn là em có một người anh.”

“….”

“ Vì không rõ ràng, em lại quá nhỏ, sau cũng dần mơ hồ.”

“….”

“ Hẳn đó là anh.”

Tôi quyết đoán “Không phải.”

Nó ngoảnh mặt làm ngơ, còn tự tiện “ Em xin lỗi, thế mà em lại quên anh.”

“Không liên quan tới tôi.”

“Em biết là anh mà.”

“Nói không phải là không phải” Tôi gào lên.

“Được, được, được” Nó có chút luống cuống, dịu dàng “ Không phải thì không phải.”

Nghĩ nghĩ một lúc nó lại hỏi “Tên em trước kia là gì ?”

“Sao mà tôi biết được ”

Tôi có chút phát điên, nắm được trong tay cái gì là ném tới “Phiền chết đi được. Cậu ra ngoài cho tôi.”

Nó vội vàng né qua: “Anh, anh đừng kích động. Em không làm phiền anh nữa.” Sau đó đưa cốc giữ nhiệt qua cho tôi “Nào anh uống chút đi”.

Uống cái SHIT á? Tôi trừng mắt.

Khuôn mặt nó gầy yếu, mới đại phẫu không bao lâu, sắc mặt tái nhợt xanh xao. Thế mà vẫn nhẫn nại chịu đựng, dùng ánh mắt cừu non ngoan ngoãn nhìn tôi.

Tôi chợt nghĩ đến chân nó.

Nó đứng lâu thế cũng không ổn đi.

Thằng hổn đản này.

“Cái thằng nhóc đã chết tên xấu lắm!” Tôi nghe giọng mình chợt nghẹn ngào, tuy rằng thật buồn cười: “Mà nó tính tình cũng rất đáng ghét.”

Thư Niệm có chút giật mình: “ Ư… Vì sao thế?”

“Em mày ăn nhiều lắm.”

“A!” nghe vậy nó chợt luống cuống “ A, đúng thế ha. Hình như anh toàn chia đồ ăn này nọ cho em….”

Mới ngày nào còn cơm tôi đút cho ăn, thế mà giờ lại tranh người tôi yêu. Tôi ghét nó.

“Anh. Anh đừng khóc.”

“Ai khóc?” Tôi chửi ầm lên. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trở nên đành hanh như vậy nữa.

Nó từ từ đưa tay đặt lên vai tôi, lại từ từ lại gần, có chút ngốc nghếch ôm chầm lấy tôi.

Hết Chương 13

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương