cô lắc đầu, “không có gì.” sau đó giống như lảng tránh mà dời đi ánh mắt. Thiệu Tống bị bỏ lỡ như thể phát hiện ra bí mật khó lường, ánh mắt thắm dòi di chuyển qua lại trên người hai người bọn họ. Khiếp sợ, kinh ngạc lại không thể tưởng tượng. Cảm giác sự tồn tại của bản thân giống như dư thừa, may mà không lâu sau đó Thiệu Tống đã xuống xe, trước khi đi, ý vị không rõ nhìn Hàn Tư Thần cười cười, người sau nhìn thấy ánh mắt của anh ta, nhíu nhíu mày, không đợi đến khi anh ta mở lời, đạp chân ga một phát rời đi. Thiệu Tống: “…….” có cần gấp đến vậy không?
Đợi xe vào đến tiểu khu, Hạ Vãn Tinh biết trước biết sau đẩy cửa xuống xe. Nhà xe im lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người một trước một sau, chốc chốc như thể đạp lên tâm can con người ta. Ánh mắt của Hàn Tư Thần rơi trên vết thương trên cánh tay nhỏ của cô, ngẫm nghĩ một lát, nhẹ nhàng lên tiếng: “vết bầm đó là tôi làm lúc ở quán bar?” Hạ Vãn Tinh nhớ lại cảnh anh bắt lấy tay cô đẩy ra sau chắn lấy cô, không hiểu sao cảm thấy cảm thấy sau eo lại phát nóng. Cô không trực tiếp đáp lại, ngược lại cười cười nhìn về phía anh, “nếu như đúng, anh định bồi thường tôi như thế nào?” Hạ Vãn Tinh đưa tay lên trước mặt anh, “nhìn đi, lực tay đủ mạnh nha, bây giờ đụng nhẹ một cái liền đau.” Hàn Tư Thần nhìn cô biểu cảm nửa thật nửa giả, nhíu mày đem tay cô gạt qua một bên, trầm giọng, “là cô tự chuốc lấy.” cô bĩu bĩu môi, bất mãn mà lẩm bẩm: “một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.” Hạ Vãn Tinh chịu không nổi sự trầm mặc của anh, bị cô thả thính, vậy mà anh lại vô tư bất dịch, như thể bản thân là đang một mình diễn kịch. Mất hứng!
Lúc hai người đợi thang máy cô chủ động mở lời: “cuối cùng thì khi nào mới đền quần áo cho tôi?” quả nhiên, anh ta lúc này mới chịu nhấc mí mắt lên nhìn cô, đơn giản mà trả lời bốn chữ: “buổi tối ngày mai.” “vậy được rồi.” Hạ Vãn Tinh cười đến ranh mãnh: “nhớ rõ size quần áo của tôi rồi chứ? Nếu nhỏ quá tôi sẽ không mặc vừa.” Hàn Tư Thần như thể không nghe thấy, đi vào thang máy, ánh mắt như có như không liếc nhìn đến trước ngực cô, đáy mắt u ám, rất nhanh liền dời đi, trầm mặc, thái độ không muốn nói nhiều. Mặc dù chỉ trong một thoáng đó, nhưng Hạ Vãn Tinh vẫn bắt được ánh mắt của anh, cô đùa cợt mà cười, “làm sao? Nhìn không giống 75 C ?” Thang máy từ tầng hai dưới đất chầm chầm nâng lên, cơ bên cạnh mặt Hàn Tư Thần căng cứng, anh nhìn chằm chằm mũi tên phía trên âm 1, đột nhiên quay đầu nhìn cô. Đáy mắt thâm trầm mang chút khảng khái, nhịn một lát, anh mới thấp giọng nói: “vậy thì phải sờ vào mới biết được.” Hạ Vãn Tinh: “???” cô chớp chớp mắt, trong lòng cô lẳng lặng đêm cuộc đối thoại vừa rồi nói lạng một lần, đột nhiên “bùng” một tiếng đầu óc một thoáng nổ tung. Không đợi cô phản ứng người đàn ông phản tướng một quân điềm tĩnh bước chân ra khỏi thang máy. Hạ Vãn Tinh trố mắt sửng sốt nhìn đến cửa thang máy khép lại từ từ đi lên, đợi lên đến lầu hai cô mới hoàn toàn lấy lại tinh thần. Cô là gặp phải lưu manh rồi sao?
Tác giả có lời muốn nói: Cả một chương này là chương Hàn tiểu gia phản công tuyệt đối, nữ chủ trố mắt sửng sốt.

Hàn Tư Thần về đến nhà trực tiếp làm lơ Thiên Ưng đang tung tăng chạy đến đón anh, rồi đi vào nhà tắm tắm rửa.
Vừa rồi trong thang máy, anh ta vậy mà có chút manh động.
Cảm giác mềm mại, mịn màng trên đầu ngón tay, làm cả người anh cương hết cả lên, anh nhịn xuống sự thôi thúc muốn nghiền nát cô đến tận xương tủy.
Hàn Tư Thần mở vòi sen, ngón tay lại không tự chủ mà nắm chặt, như thể nắm lấy được vật gì đó, cuối cùng anh vò vò ngón tay, thất bại mà buông tay xuống.
Cô đúng thật là có bản lĩnh, có bản lĩnh ở trước mặt anh hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn, vậy mà anh lại không thể nào ghét cô được, cho phép cô một lần lại một lần đến gần anh.
Hàn Tư thần hít sâu một hơi, đứng dưới vòi sen đem bản thân xối một cách kỹ lưỡng. Đại não dần dần tỉnh táo, ánh mắt anh lại thâm sâu thêm mấy phần.
Đợi đến khi anh tắm xong đi ra, Thiên Ưng đã lôi quần áo của anh ngồi ở cửa phòng tắm yên lặng chờ anh.
Anh lấy quần áo khoác lên người lạnh giọng hỏi Thiên Ưng, “ đói rồi sao?”
Thiên Ưng ánh mắt đáng thương nhìn về anh, rồi kêu lên một tiếng “ẩu...u...uu…”


“nhịn đi, không thì mày không biết sợ.”

Anh dựa vào sô pha, cánh tay đưa qua gói thuốc trên bàn trà, lại phát hiện bên trong đã trống không, kéo mở ngăn kéo phía dưới, sau cùng đến một điếu thuốc cũng không tìm thấy.
Hàn Tư Thần tiện tay lấy điện thoại mở tin tức lên, đột nhiên lại nhớ đến gì đó, trầm mặc hết một giây lại không nhanh không chậm mà mở wechat lên, anh nhìn hình đại diện wechat hình ‘ngôi sao nhỏ’ ấy, đôi môi bất tri bất giác nâng lên, cái thay đổi nhỏ này thật ra đến cả bản thân anh cũng không phát hiện được.
Thông báo mới nhất được cập nhật trên vòng bạn bè cũng là cái hình đại diện bầu trời sao, anh nhìn chằm chằm một hồi, ma xui quỷ khiến sao lại đưa tay bấm vào.
Cho dù cũng có chơi wechat, nhưng chưa từng cố ý đi theo dõi trạng thái cá nhân của ai, anh đối với cuộc sống cá nhân của từng người không có hứng thú, cũng không có thời gian quan tâm, nhưng vừa rồi cũng không biết làm sao, đột nhiên có ý muốn tìm hiểu sâu hơn.
Anh đem loại xúc động lạ kỳ này quy thành sự hiếu kỳ.
Mở ra, anh nhìn thấy mấy chữ cô vừa mới đăng vài phút trước, sau một hồi lâu anh không khỏi bật cười.
--- hôm nay gặp phải một tên biến thái.---
Mấy từ đơn giản dễ hiểu, anh như có thể đọc hiểu được mấy hàng chữ có ý bóng gió trong đó.
Đây là đang ghi nhớ không quên câu nói của anh lúc ở trong thang máy. Trên mặt anh tỏ vẻ như có như không mà cười tất cả đường nét trên khuôn mặt đều trở nên mềm mại hơn rất nhiều, ngón tay trượt trên màn hình, chữ có chữ không mà bấm bấm, cuối cùng bấm vào wechat của cô, soạn một tin nhắn gửi đi.
Hàn Tư Thần: [bảy giờ tối thứ hai đến lấy.]
Anh chuẩn bị tốt tâm lý, cảm giác tiềm thức cô sẽ trả lời rằng “lấy cái gì?”

Hạ Vãn Tinh vừa về liền đi vào phòng sách, cô đem linh cảm đột phát lúc ở trên đường đều ghi chép lại, sau đó đăng một tin mới lên vòng bạn bè cá nhân, rồi mới vào bếp nấu đồ ăn cho bản thân.
Buổi tối không có ăn cơm, từ quán bar đến cục cảnh sát, khi cô trở về thì bụng đã đói cồn cào, một bát mì trộn dầu hành, đĩa gà hấp bia.
Cô bưng lên bàn, cúi đầu ngửi ngửi mùi vị, đột nhiên một mùi nồng nhạt của bia xộc vào lỗ mũi, màu sắc hương thơm đều rất tuyệt nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Hạ Vãn Tinh lấy điện thoại ra muốn chụp vài tấm ảnh trước, khi bật màn hình lên thì phát hiện một tin nhắn từ một người đã xác nhận bạn bè gửi cho mình.
Cô mất hai giây để phản ứng, sau đó cong mắt cười.
Chuyện phát sinh tối nay quá nhiều, cô nhất thời quên mất chuyện đã thêm bạn bè với người này. Nghĩ đến bảng tin mà mình vừa đăng lên vòng bạn bè, có chút không chắc chắn rằng anh nhìn thấy có thể sẽ nghĩ nhiều hay không.
Vài giây sau, cô bất cẩn xóa tin nhắn của anh khỏi danh sách cuộc trò chuyện.
Nghĩ thì nghĩ đi, dù sao thì ý của cô chính là như vậy, nói tới chính là anh ta.
Hạ Vãn Tinh trực tiếp làm lơ tin nhắn của anh như có ý đồ gì đó, cô đem hình chụp mới nãy đăng lên vòng bạn bè, nhân tiện xem lại bình luận và lượt thích của cái tin tức mới đăng lúc trước.
Cô một bên trả lời bình luận, một bên chậm chạp ăn cơm.
Dưới lầu Thiên Ưng khứu giác nhạy cảm khác thường, ở trong phòng khách đói đến mức xoay vòng vòng.
Mà Hàn Tư Thần hơi dựa vào sô pha, nhà nhã mà bấm tới bấm lui màn hình giao diện wechat. Không đợi được tin nhắn của cô, ngược lại nhìn thấy cô lại thêm một bảng tin mới.
Ngón tay hơi dừng lại một chút, mở ra lại thấy hình ảnh khiến người ta chảy nước dãi.

Hàn Tư Thần yên lặng nhìn khung đối thoại, cắn chặt răng, các đường nét trên khuôn mặt bỗng nhiên trở nên cứng rắn, anh hơi híp mắt, ánh mắt ý vị không rõ ràng mà nhìn hình đại diện của cô.
Cô gái này là đang cố ý làm vậy.
Nói lòng dạ cô như lỗ kim là còn đang khen cô.
Thứ Hai, là thời gian diễn ra cuộc họp thường kỳ của các giám đốc cấp cao của điện ảnh và truyền hình Tinh Thần.
Tổng giám đốc Bộ phận thị trường Tiết Minh Đức run run nói: “Hàn Tổng, Phồn Tinh Đại Đại cái gì cũng không nói, trực tiếp từ chối luôn rồi ạ.”
“Nguyên nhân.” Hàn Tư Thần ngồi tại vị trí chủ trì cuộc họp, đôi mắt híp khẽ nhếch lên, chầm chậm nhìn qua, “nói thế nào?”
“Không...không nói gì cả.” Tiết Minh Đức len lén vắt được một vắt mồ hôi, “Cái nên nói tôi đều đã nói rồi, nhưng cô ấy hình như căn bản là không có để ý đến.”
Hàn Tư Thần cau mày, trầm giọng hỏi: “cái gì cũng không nói?”
“ồ, có nói.” Tiết Minh Đức đột nhiên nhớ lại, “ cô ấy hỏi tôi tại sao không phải là cuốn .”
Tiết Minh Đức: “Tôi đơn giản giải thích với cô ấy về khuyết điểm của cuốn đó, cô ta hình như không mấy chú ý.”
Bên cạnh có người phụ họa: “Tác giả có danh tiếng có tiếng nói như vậy, bình thường đều rất kiêu ngạo, với lại tuổi tác bày ra đó, làm sao mà nghe kiến nghị của những người trẻ như chúng ta chứ.”
Tiết Minh Đức lắc lắc đầu, “không, tuổi tác không lớn, là một cô gái trẻ, nhìn có vẻ còn trẻ hơn chúng ta.”
Mọi người trong cuộc họp: “? ? ?”
“Một cô gái trẻ?” Hàn Tư Thần sững sờ trong giây lát.
Người ở những bộ phận khác đều cảm thấy không thể tin được: “viết ra được những câu chuyện làm rung động tâm can, nhiệt huyết dâng trào như vậy lại là một cô gái trẻ tuổi?”
Tiết Minh Đức gật gật đầu, anh ta thầm nói trong lòng: không những trẻ mà còn rất đẹp.

Hàn Tư Thần không thảo luận về chuyện này quá nhiều, chỉ hướng Tiết Minh Đức lấy phương thức liên lạc của tác giả đó rồi bắt đầu nghĩ đến các vấn đề cần chú ý khác.
Sau khi tan họp, Hàn Tư Thần để trợ lý báo cáo lại lịch trình được sắp xếp gần đây.
Trợ lý đem phần đầu báo cáo xong, nhìn đến mục cuối cùng, anh ta nghiêm túc hơi một chút: “Bộ phim bên Thanh Hải chỉ định đầu tháng sau cử hành nghi thức khai máy.”’
Hàn Tư Thần gật gật đầu, “ đợi thời gian được định xong thì báo cho tôi biết.”
Nhìn gương mặt không mấy dao động của anh, trợ lý mới từ từ yên tâm, báo cáo xong công việc thì nhanh chóng lui ra ngoài.
Nghĩ đến cái nơi Thanh Hải đó, Hàn Tư Thần cau mày, anh xoa xoa nguyệt thái dương hơi nhói, anh hơi khép mắt dựa trên ghế dựa làm bằng da thật.
Sau một hồi, anh lại mở mắt, cầm điện thoại lên tìm danh sách trò chuyện của một nick wechat tên là “Hàn Baby”, sau khi bấm vào từ thư viện ảnh gửi đi một tấm ảnh.
Hàn Tư Thần: [dựa vào nhãn hiệu trên tấm hình này mua, kích thước bên trên có.]
Rất nhanh, liền có một đoạn đối thoại nhảy ra từ trong khung trò chuyện.
Hàn Baby: [đây là gì?]
Hàn Tư Thần: [tự dùng mắt mà nhìn!]

Qua mấy giây, bên kia gửi lại một đoạn tin nhắn thoại, anh mở ra, một giọng nữ cao từ bên trong truyền ra.
Hàn Baby: [ha~anh nhờ em mua áo lót của phụ nữ?]


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương