Trêu ghẹo quá mức
-
Chương 80: Chương 80:
Hai người không dám dính nhau quá lâu, dù sao hai người bên ngoài cũng muốn khai chiến rồi.
Hạ Vãn Tinh sau khi nghe xong liền hơi kinh ngạc: “Tình huống gì đây? Sao lại cãi nhau rồi?”
“Oán hận tích tụ quá sâu.” Anh không mặn không nhạt trả lời.
“Có cái gì hận có cái gì oán chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Tư Thần khẽ cười, ý bảo cô nhỏ giọng chút, hắn nhỏ giọng nói: “Em nghe đi……”
Sau đó Hạ Vãn Tinh nghe thấy giọng lên án của Lam Lan.
Lam Lan: “Người cần thể diện cây cần vỏ, hay là anh không phải đàn ông?”
Thiệu Tống: “Tôi có phải là đàn ông hay không cũng cần phải chứng minh cho cô xem sao?”
Lam Lan: “Vậy chúng ta coi như không quen biết nhau được không?”
“Muộn rồi.” Thiệu Tống bất lực nói: “Đối tượng gặp mặt của tôi đã nói cho gia đình tôi biết.”
Anh nói: “Gia đình tôi độc dinh ba đời, hiện tại tất cả đều cảm thấy vô cùng hứng thú với người mà tôi hôn.”
Sau đó Hàn Vãn Tinh nghe thấy phòng khách đột nhiên im lặng, tiếp theo là giọng nói đầy tức giận của Lam Lan vang lên: “Anh còn không biết xấu hổ à!”
Hạ Vãn Tinh sợ hãi nhìn qua Hàn Tư Thần, kinh ngạc hỏi: “Tình huống gì đây?”
Anh nhún nhún vai, “Không rõ lắm.”
Vì thế Hạ Vãn Tinh tìm lúc thích hợp bước vào, vừa đẩy cửa ra liền bị hành động giơ gối muốn đánh người của Lam Lan dọa sợ.
Cô sững người: “Tôi hình như…… hình như đến không đúng lúc rồi ha?”
Hai người trong phòng khách lúc này mới tỉnh táo lại, Thiệu Tống thản nhiên nói: “Vừa đúng lúc, nếu cô không xuất hiện, chắc chắc cô ta sẽ đánh chết tôi.”
Hạ Vãn Tinh: “…….”
Cô bật cười, “Lam Lan không phải người hung dữ như vậy đâu, hơn nữa cô ấy còn rất ôn nhu khi đứng trước người mình thích.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như một con cừu nhỏ.
Thiệu Tống ngạc nhiên, ngoài ý muốn hỏi: “Cô còn có người mình thích?”
“Lạ lắm sao?” Lam Lan tức giận trừng anh, “Anh có thể đừng xen vào chuyện của người khác được không?”
Thiệu Tống: “…….”
Cuối cùng, anh không chỉ không đòi được nợ mà còn phải nén giận đãi một bữa cơm.
Anh nhìn hai cô gái đang điên cuồng gọi món, có chút đau đầu, “Bộ hai người chưa từng đến nhà hàng hay chưa từng được ăn ngon à?”
Hạ Vãn Tinh cũng không ngẩng đầu lên, “Không giống nhau, cảm giác tự mình bỏ tiền ra với lúc được người khác mời không giống nhau.”
“Hay là để tôi gọi món đi?” Thiệu Tống bất đắc dĩ hỏi.
“Sao có thể được.”
Hạ Vãn Tinh khẽ cười, cô đưa menu đến trước mặt Lam Lan, nói: “Đừng ngại, gọi món gì mắc chút.”
Cô nhìn Thiệu Tống cười nói: “Thiệu tiên sinh có tiền, gọi món rẻ thì thật làm mất mặt anh ấy.”
Thiệu Tống: “…….”
Anh nhìn Hàn Tư Thần bên cạnh, trong lòng âm thầm thở dài.
Quên đi, nói với anh cũng vô dụng, anh cũng quản không được.
Cuối cũng, anh bị Hạ Vãn Tinh làm thịt một trận.
Trên đường trở về, Hạ Vãn Tinh vẫn cảm thấy buồn cười, “Cứ nghĩ đến Thiệu Tống em lại muốn cười.”
Cô nói: “Người dễ dụ như vậy, anh chắc chắn anh ta là kỹ sư thiết kế cầu?”
“Có liên quan à?” Hàn Tư Thần không hiểu hai thứ này có liên quan gì đến nhau.
“Trong ấn tượng của em, kỹ sư thiết kế cầu là một người rất chững chạc rất có trách nhiệm.” Hạ Vãn Tinh nói, “Tính cách của anh ta có hơi khác.”
Hàn Tư Thần cười nhạt, “Đó là vì em chưa từng thấy dáng vẻ khi cậu ta làm việc.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, “Có phải đàn ông đều có một mặt khác khi làm việc không?”
Cô lập tức cảm thấy lúc anh ta làm việc rất đẹp trai, rất đàn ông, rất có hương vị.
Hàn Tư Thần nhíu mày, “Em không cần quan tâm đến người khác, chỉ cần biết người đàn ông của mình thế nào là được.”
Hạ Vãn Tinh: ……….
Anh im lặng trong chốc lát, cầm lấy một tay của cô, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay có mệt không?”
Cô lắc đầu, “Không mệt.”
Cô rất vui, nhìn thấy Lam Lan mỗi ngày một tốt lên, trong lòng cô thực sự rất vui.
Hàn Tư Thần dừng xe lại, quay đầu hỏi cô, “Về chuyện test tủy xương, nhất định phải làm sao?”
Hạ Vãn Tinh cau mày nhìn anh, đối với việc hắn tích cực hỏi đi hỏi lại vấn đề này, cô thật sự có chút hoang mang.
“Sao hôm nay anh vẫn để tâm chuyện này vậy?” cô không hiểu, “Cho dù có là người lạ thì em vẫn nên thử xem đúng không?”
Huống hồ, đây còn là người mà cô quen biết.
Hàn Tư Thần thầm thở dài, anh không muốn giấu cô, nhưng cũng không muốn nói cho cô biết suy đoán đáng sợ trong lòng, anh xoa xoa tóc cô, nói: “Anh sợ em đau, nghe nói chọc tủy xương rất đau.”
Hạ Vãn Tinh lúc này mới nở nụ cười, “Sợ em đau? Vậy đến lúc đó anh giúp em được không?”
Hắn nói: “Được, anh giúp em.”
Về đến nhà, Hàn Tư Thần trực tiếp mang cô về phòng ngủ, ấn cô xuống giường, hắn nói: “Ngủ trước đi, đừng làm gì cả.”
Hạ Vãn Tinh ngạc nhiên: “Anh vội đến vậy?”
Anh cũng ngạc nhiên: “Em nghĩ anh muốn làm cái gì?”
Anh bật cười, búng trán cô một cái, trêu chọc: “Trong đầu em mỗi ngày đều chứa cái gì vậy?”
Hạ Vãn Tinh cũng có chút 囧, “Ai bảo anh không nói rõ ràng.”
Cô đứng lên đi về phía phòng tắm: “Em muốn tẩy trang.”
Hàn Tư Thần nhìn theo bóng dáng của cô, “Rửa mặt xong thì mau ngủ, đừng tắm, cánh tay không thể đụng vào nước.”
Hạ Vãn Tinh đột nhiên dừng bước, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói: “Em lên lầu đã.”
“Để làm gì?” hắn nhíu mày hỏi.
Cô bật cười, “Lấy hai bộ quần áo để thay, với mang đồ tẩy trang của em xuống luôn.”
Hàn Tư Thần nghe vậy liền cong môi, hắn nói: “Anh đi chung với em.”
Lên tới trên lầu, hắn nói với Hạ Vãn Tinh: “Em đi lấy đồ tẩy trang đi.”
“Được, anh chờ một chút, em nhanh thôi.”
Vài phút sau khi bước ra lại, cô phát hiện Hàn Tư Thần đã dọn cho cô một cái vali lớn, cô ngây người, hỏi: “Cái gì đây?”
Dọn nhà à?
“Anh cất quần áo của em vào, mang xuống lầu.” anh tỏ vẻ hiển nhiên.
Hạ Vãn Tinh bật cười, “Không cần phiền phức như vậy, em lấy hai bộ là được rồi.”
“Chạy qua chạy lại phiền lắm.” Anh nói: “Mang đi hết đi.”
Cô nhìn nhìn cái vali to kia, lại nhìn anh, cười nhạt: “Em không có ý định sẽ ở chung với anh luôn, chỉ cần lấy đồ tẩy trang dự phòng mà thôi.”
Hàn Tư Thần nhíu mày, “Em còn muốn quay về?”
“Quay về chứ.” Cô lấy quần áo từ vali ra, lại lén lấy thêm một cái váy ngủ tơ tằm quyến rũ, nói: “Lỡ như ngày nào đó chúng ta cãi nhau, em không được quay về nhà mình để tịnh tâm sao.”
Anh nhìn thấy cái váy ngủ mà cô cố ý lấy, khẽ cười một tiếng rồi lấy nó ra khỏi tay cô, sau đó chọn một bộ kín đáo đưa cho cô, trêu chọc nói: “Buổi tối lạnh, mặc cái kia sẽ bị cóng.”
Hạ Vãn Tinh: “…….”
Anh còn nói: “Với lại mấy chuyện như cãi nhau sẽ không bao giờ tồn tại, cho nên, em sẽ không có cơ hội quay về.”
Cô từ chối cho ý kiến, tiếp lời câu trên của anh, hỏi: “Anh đang sợ em bị lạnh, hay là sợ anh không chịu nổi sự dụ - hoặc của em?”
“Em cũng biết?” Anh nhướng mày, “Đừng cố ý dụ dỗ anh, đêm nay anh sẽ không chạm vào em.”
Cô vừa mới hiến máu, hôm nay lại không nghỉ ngơi, có lẽ cô thật ra đã có hơi mệt, anh không biết liệu tối nay cô có thể chịu nổi bị anh lật qua lật lại hay không, sợ rằng bản thân không cẩn thận làm cô bị thương.
Tuy rằng chính mình cũng muốn, nhưng nghĩ đến cơ thể của cô, dù sao loại chuyện này nên khiến cả hai người cùng vui.
Hạ Vãn Tinh biết anh đang nghĩ tới cái gì, trong lòng cô dao động, ngửa đầu xác nhận: “Thật sự không chạm?”
Hàn Tư Thần: ………
Ánh mắt anh nặng nề, im lặng một chút, thấp giọng nói: “Chỉ sờ sờ.”
“Sờ sờ cũng là chạm.” Cô cười ngây ngô, “Nếu không đêm nay em ở lại nhà chính mình đi, lỡ như anh nhịn không được……”
“Đừng nói nhảm nữa.” Hàn Tư Thần nghe thấy cái miệng nhỏ nhắn kia liên tục thay đổi lời trêu chọc anh, anh liền hận không thể hung hăn làm cô một phen.
Nhưng mà, trong vô thức anh đã làm vậy thật.
Hạ Vãn Tinh bị anh hút – mút đến nỗi chân mềm nhũn, cô cảm giác môi và lưỡi của mình không tự chủ được mà bị anh khống chế, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt lấy áo sơ mi anh để làm điểm chống đỡ, đôi môi nóng rực, đầu lưỡi cũng tê dại.
Tựa như dây thần kinh trên cơ thể đều bị tê liệt.
Đôi mắt hoa đào đã trở nên mơ màng, khi cô đang đắm chìm trong nụ hôn khi thì ôn nhu khi thì mãnh liệt của anh thì anh bất ngờ dừng lại.
Cô chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt gợn sóng nhìn thẳng vào hắn, giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh lại dừng?”
Hàn Tư Thần hít sâu, anh nhìn sâu vào cô, trầm giọng: “Em cố ý.”
Biết anh không muốn chạm vào cô.
Cô khẽ cười, thẳng thắn thừa nhận, “Đúng, em cố ý đó.”
Con ngươi anh trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh tay không chảy máu của cô, lại nhìn cổ tay cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ý vị thâm trường, “Không sao, không thể chạm vào em, nhưng em có thể chạm vào anh.”’
Hạ Vãn Tinh trong nháy mắt dường như đã hiểu ra cái gì.
Không đợi cô phản ứng, Hàn Tư Thần trực tiếp cầm lấy đồ của cô, ôm lấy cái eo nhỏ của cô rồi đi xuống dưới lầu.
Hắn nói: “Em rất gầy, đến nỗi anh không dám dùng sức, sợ làm em gãy mất.”
“Vậy vừa thích hợp để cung phụng.” Hạ Vãn Tinh đùa nghịch, “Không phải anh từng nói muốn đem em thành tổ tông để nuôi dưỡng sao.”
“Anh nói vậy khi nào.” Anh cúi đầu hôn, mập mờ hỏi.
Hạ Vãn Tinh bị anh hôn đến mức cả đầu đều choáng váng, cơ thể cô khẽ run, nói: “Dù sao cũng từng nói, em đều nhớ rõ.”
“Được, đem làm tổ tông để nuôi dưỡng.” Anh hỏi, “Vậy trước tiên, em có thể giúp anh vui vẻ một chút được không?”
Cô cười khẽ, “Vui vẻ thế nào?”
Mặc dù ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng thật ra trong lòng cô đã ngầm hiểu ý, tay anh từ từ chuyển sang chạm vào chỗ khác, cười khẽ, “Em như vậy là không được a, anh không muốn như vậy cả đời đâu.”
“Em không biết mình có độc sao?” anh hôn nhẹ lên vành tai cô, thấp giọng nỉ non: “Khiến anh bị nghiện.”
Hạ Vãn Tinh ôm cổ hắn, thanh âm mềm mại, ám chỉ: “Em cảm thấy hôm nay em có thể.”
Thậm chí cô còn lấy tay sờ sờ vào phía dưới, nói: “Anh xem, anh cũng muốn.”
Hàn Tư Thần hít sâu, kiềm chế dục vọng của cơ thể, kéo cánh tay đang quấn lên của cô, giọng khàn khàn: “Không được.”
Hạ Vãn Tinh có chút không vui, “Anh chắc chắn không được?”
Cô cảm thấy anh đang trả thù cô, lúc trước cô luôn cố ý trốn tránh anh, hiện tại khi cô muốn, anh cố ý nói chỉ muốn đơn thuần ôm nhau ngủ, anh chính là đang cố ý.
Hàn Tư Thần nhận ra u oán dưới đáy mắt cô, anh bật cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, nói: “Hiện tại em rất yếu.”
Anh cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, con ngươi thâm trầm: “Không chịu nổi bị anh lật qua lật lại.”
Hạ Vãn Tinh: …….
Không phải chỉ là papapa (làm tình) thôi sao? Còn muốn lật qua lật lại thế nào?
Mông bị anh bóp hai cái, nói: “Rửa mặt đánh răng đi rồi mau mau lại đây ngủ.”
Cô kiễng mũi chân lên hôn hôn yết hầu hắn, cười nói: “Cởi – sạch – sẽ nằm trên giường chờ em.”
Hàn Tư Thần: “…….”
Sau khi tẩy trang xong thì Hạ Vãn Tinh phát hiện anh không có trong phòng ngủ, lúc sau mới thấy anh mặc đồ ở nhà đi tới, dường như vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, cả áo cũng vậy, khi anh bước đi, vòng eo mạnh mẽ và bắp chân thon dài rắn chắc còn như ẩn như hiện dưới lớp quần áo rộng thùng thình.
Hạ Vãn Tinh bỗng nhận ra, với thể trạng này của anh, hình như cô quả thật không thể chịu nổi sự giày vò, bình thường cũng đã quá sức rồi, chứ đừng nói hôm nay cô thật sự có hơi yếu.
Cô nghĩ rằng lát nữa chắc vẫn nên thành thật thì tốt hơn, anh lo lắng cơ thể suy nhược của cô, cô không thể khiến anah dục – hỏa – đốt người, lỡ đâu, lỡ đâu thực sự nghẹn đến mức có chuyện……
Hạ Vãn Tinh nhớ lại lần trước khi dì cả cô đến anh cũng đã cố gắng kiềm chế nhẫn nhịn thế nào, lại nhớ đến lần đạn đã lên nòng khi đến khách sạn, cô đột nhiên có chút bội phục khả năng chịu đựng của anh.
Cô hạ quyết tâm an phận một chút, vì thế cô nói “Ngủ ngon” rồi liền nằm xuống đưa lưng về phía anh nhắm hai mắt lại. Nhưng mà, anh lại làm ngược lại.
Hàn Tư Thần xốc một góc chăn lên rồi chui vào, vòng tay qua ôm lấy eo cô kéo sát vào trong lòng ngực mình, hôn hôn vành tai cô, nói: “Ngủ sớm như vậy?”
“Không ngủ thì làm gì?” cô nói: “Nếu lo lắng cho em thì không nên quá thân mật, tránh cho lát nữa dục – cầu – bất mãn.”
Hắn cười, “Cho nên em phải giúp anh.”
Hạ Vãn Tinh bỗng trừng lớn mắt, cô xoay người, nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm của hắn, kinh ngạc hỏi: “Giúp thế nào?”
“Em nói nhé?” Khóe miệng hắn khẽ cong, giữ chặt tay cô, có thâm ý khác: “Dùng cái này là được rồi.”
Hạ Vãn Tinh: “………”
Nửa giờ sau, cô xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, trong đáy mắt ngập tràn oán giận: “Không phải anh nghẹn đến mức phế rồi chứ?”
Vì cái gì phải lâu như vậy?
Khóe mắt Hàn Tư Thần khẽ giật, anh hôn mạnh vào khóe môi cô, nói: “Mệt không?”
Cô gật đầu, “Mệt.”
Mỏi tay, tựa như không phải của mình nữa rồi.
Anh cười khẽ, “Ngủ đi, anh đi tắm rửa.”
Một lúc lâu sau, Hạ Vãn Tinh cảm giác phần nệm phía sau hơi lõm xuống một chút, cô mệt đến mức không buồn nhúc nhích, giây tiếp theo, cả người đã bị anh ôm trọn trong lồng ngực.
Hàn Tư Thần vuốt vuốt tóc cô, mắt chớp một cái, khẽ nói: “Thích tóc ngắn?”
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nhỏ giọng: “Thích, mùa hè còn có thể để lộ xương hồ điệp xinh đẹp của em.”
Anh nhíu mày, bàn tay sờ sờ xương hồ điệp quyến rũ của cô, cảnh cáo: “Về sau không được mặc như vậy ra ngoài!”
“Anh bây giờ đúng là hoàn toàn có tính chiếm hữu” Cô ôm lấy eo anh, cười: “Em chỉ mặc cho anh xem, có thể chứ?”
“Có thể.” Anh cười khẽ, “Ngủ.”
Hạ Vãn Tinh nhúc nhích, trầm mặc một chút, nói: “Hôm nay em có hẹn với bác sĩ Hách.”
Hàn Tư Thần khựng lại một chút: “Quyết định rồi?”
“Ừm.” cánh tay cô siết chặt: “Sắp xếp vào ngày mốt.”
Anh im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Được, anh đi cùng em.”
Anh nói: “Em phải nhớ kỹ, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, đều phải quay đầu nhìn lại, vẫn luôn có anh ở sau em.”
“Em biết.” Cô cười, “Đột nhiên anh tình cảm như vậy, em có chút không quen.”
Hàn Tư Thần thầm thở dài, hỏi: “Vãn Vãn, nếu đời này em không có cơ hội gặp lại cha mẹ ruột của mình, em có cảm thấy nuối tiếc không?”
Hạ Vãn Tinh hoàn hồn lại sau cách gọi của anh, cô ngẩng đầu, cười nhẹ, không chút do dự trả lời: “Không, em có anh là đủ rồi.”
Ạnh chợt bật cười theo, lúc đó trong lòng chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn.
Anh nghĩ, anh có cô, vậy cũng đủ rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hàn tổng đã chịu từ bỏ việc ăn thịt, tác giả thân là mẹ của nữ chủ, nghĩ tới việc áo bông nhỏ bị cẩu nam nhân ăn thì lập tức đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook