Trêu ghẹo quá mức
Chương 57: Chương 57:


Hạ Vãn Tinh nâng điện thoại trong tay lên cười: “Không được, anh ấy đến đón mình, một lát nữa anh ấy sẽ tới."

"Này, anh ta không phải chiều nay mới rời đi sao?" Buổi chiều, Hàn Tư Thần hỏi bác sĩ về tình hình của Lượng Lượng rồi rời đi, trước khi đi còn nói đến đón cô vào buổi tối, Hạ Vãn Tinh cũng không từ chối.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Vãn Tinh nói: "Anh ấy đã liên hệ với một chuyên gia về giáo dục và phục hồi chứng tự kỷ, chắc chiều nay anh ta đi bàn về chuyện này.”
Cô cảm thấy thật thần kì. Rõ ràng trước khi đi anh cũng không nói đi làm gì, nhưng trong lòng cô liền nhận định anh chính là đi làm chuyện này.

Quả nhiên, khi cô lên xe vừa thắt dây an toàn, người đàn ông ngồi bên ghế lái đã nói: "Tôi hỏi rồi, bệnh của Lượng Lượng không nghiêm trọng, nhưng chúng ta vẫn cần phải can thiệp càng sớm càng tốt.”

"Can thiệp thế nào?"

“Có một trung tâm phục hồi chức năng đặc biệt." Hàn Tư thần nhìn cô nói, "Bệnh này cùng chuyện gia đình có quan hệ rất lớn."

Hàn Tư Thần nhìn dòng xe cộ phía trước, hỏi: “Cô đã từng nghĩ đến việc tìm cho cậu bé một gia đình nhận nuôi chưa.”

Hạ Vãn Tinh cau mày, “Hoàn cảnh của Lượng Lượng căn bản không có gia đình nào chấp nhận.”

Cô nói: “Bây giờ còn đang phẫu thuật não, càng phiền toái."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi đã hỏi bác sĩ, chỉ cần thời gian sau này bình phục tốt, sẽ không ảnh hưởng." Hàn Tư Thần quay đầu nhìn đôi mày cau lại của cô, nói: "Đừng lo lắng về điều đó. Khi đứa bé xuất viện, tôi sẽ thu xếp. Đưa nó đến trung tâm phục hồi chức năng."

"Lượng Lượng sẽ đi chứ?" Hạ Vãn Tinh chống cùi chỏ lên cửa kính xe, ôm má, vẻ mặt đau khổ: "Tôi cũng đã hứa với Lượng Lượng sau khi được xuất viện sẽ để nó sống ở nhà tôi một thời gian.”

Hàn Tư Thần nhíu mày: “Em có thể chăm sóc cậu bé cả đời được không?”


Anh nói: “Hiện tại em phải hiểu rằng bây giờ cậu bé cần một gia đình hoàn chỉnh."

Hạ Vãn Tinh nhìn anh lặng lẽ hỏi, “Sao tôi không thể chăm sóc tốt cho Lượng Lượng?”

Hàn Tư Thần mỉm cười: “Em có phải đã quên tháng sau sẽ tới công ty làm việc? Đến lúc đó ai chăm sóc cho nó?”

Hạ Vãn Tinh là sửng sốt, "Chờ đã, ..."

Cô phản ứng lại một chút, vẻ mặt bối rối hỏi: "Tôi đi làm ở đâu? Làm việc gì?"

Hàn Tư Thần khẽ nhíu mày, "Em không có xem hợp đồng “Về nhà "? Em là chủ biên kịch, công ty cũng sắp xếp hai biên kịch phối hợp với em. Em không đi làm thì sao phối hợp? Ai sẽ viết kịch bản?"

Hạ Vãn Tinh đầu óc ong ong, hôm đó cô chỉ nhìn vào phần trước của hợp đồng điện tử, bị phân tâm bởi các điều kiện anh ta đưa ra, không nhìn kĩ nó.

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, "Anh đang lừa tôi?"

Hàn Tư Thần bị cô chọc cười, "Giấy trắng mực đen rõ ràng. Hơn nữa để em đi làm ở công ty cũng là hợp tình hợp lý."
"Tôi cũng có thể viết kịch bản ở nhà”
“Như vậy cũng hiệu quả hơn là đến công ty, hơn nữa, có vấn đề gì trao đổi cũng thuận tiện hơn.” Lời nói của anh vô cùng nghiêm túc, nghe thật không thể chê vào đâu được.

Hạ Vãn Tinh cau mày, “Nhưng là...”

“Không có nhưng là gì hết, cho dù Lượng Lượng muốn, em cũng không thể đưa nó đi cùng.” Anh nói: “Đi theo em có thể trị bệnh? Em chuyên nghiệp hơn những trung tâm phục hồi chức năng đó?”

Hạ Vãn Tinh:…


Cô á khẩu.

Cuối cùng, anh đưa ra quyết định cho cô: “Đừng nghĩ nữa, khoảng thời gian này em có thể ở cùng với nó, tháng sau sẽ bị đưa đến trung tâm phục hồi chức năng, còn em sẽ đến làm ở công ty.”

Hạ Vãn Tinh dựa trên tựa lưng, nhìn anh yếu ớt, hỏi: "Bây giờ có phải anh đang chuyển qua lo lắng cho tôi?"

Anh liếc qua, "Được tiện nghi còn không nghe lời."

"Vậy sao anh lãng phí thời gian lo lắng về chuyện của tôi."

Hàn Tư Thần nhìn chằm chằm con đường phía trước, im lặng một hồi, mới nói: "Tôi rảnh rỗi!"

Hạ Vãn Tinh trầm thấp cười. Cô quay đầu lại cười nói: "Tôi cũng biết anh rất rảnh."

Cô nhìn anh kiểm tra trong chốc lát hỏi: “Mục đích anh cho tôi đi đến công ty làm là gì?”

“Còn có ngày hôm qua anh để tôi ngủ trong ngôi nhà của anh, tôi nghĩ anh có mưu đồ xấu.”

Hàn Tư Thần nhướng mày: “Mưu đồ xấu?”

Anh ta cười: “Nếu tôi muốn bày mưu tính kế xấu, cô nghĩ bây giờ cô có thể còn nguyên vẹn ngồi đây sao?”

Hạ Vãn Tinh vừa muốn đánh trả, vừa đột nhiên nghe anh nói: "Còn có những đồ quyến rũ tôi đêm qua, em nên thành thật chút."


Bị anh nói ra những lời này Hạ Vãn Tinh rõ ràng ngạc nhiên một chút, giây tiếp theo, tai cô đỏ bừng, sắc mặt lúng túng nói thầm: thô lỗ! Nói chuyện quá thô lỗ!!

Hàn Tư Thần nghe thấy cô nói chuyện với chính mình, khịt mũi, liếc nhìn khuôn mặt có phần ngượng ngùng của cô, hỏi: "Này là thô lỗ sao? Em có phải hay không chưa từng nghe qua nói chuyện càng thô lỗ?"

Hạ Vãn Tinh cảm thấy muốn sửa lại một chuyện, "Trước tiên thanh minh, những cái…kia thật không phải tôi mua.”

Người đàn ông bên cạnh cô nhìn cô, rồi thì thầm "Ừ".

Vậy thì ...

"Tôi biết, nhưng hộp Durex ở tủ đầu giường cũng không thể là thứ tôi nhặt được từ thùng rác."

Hạ Vãn Tinh:? ? ?

Cô nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, giọng nói của anh hiển nhiên không mặn không nhạt, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến cô không thể bình tĩnh hơn, nhưng lại nghe thấy một chút giễu cợt.

Hạ Vãn Tinh cảm thấy đầu thật lớn.

Bằng chứng rõ ràng.

Trăm miệng không cãi được.

Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu muội muội: Chờ thành thật rồi mới tính tiền chơi.
Thoáng cái không khí trong xe trở nên lúng túng.
Hàn Tư Thần đưa tay gãi gãi đuôi lông mày, giọng điệu cứng ngắc, “Xin lỗi, lúc tôi tìm đồ vô tình nhìn thấy.”
Hạ Vãn Tinh không tin: “Tìm cái gì? Anh để tôi ở phòng khách còn tự tiện đi vào tìm đồ?”
“Hàn Nhân đã ở đó một đêm trước khi đi Thanh Hải.” Anh ngay thẳng nói, “Lúc nó vô tình phát hiện ra quên đồ thì nhờ tôi tìm giúp.”
“Không cần giải thích.” Cô hoài nghi, “Tôi nghi ngờ anh đã đặt camera trong phòng khách.”
Hàn Tư Thần bật cười, “Tôi là loại người như vậy sao?”

“Vậy anh nói cho tôi anh là loại người nào?” Cô nói: “Tôi sẽ chuyển đi ngay. Sống cùng người như anh trong cùng một căn nhà thật quá nguy hiểm.”
Anh liếc xéo cô một cái, “Còn rất nhiều lý do chính đáng khác.”
Hạ Vãn Tinh: “Hoa Lê này tôi sẽ để lại cho anh, coi như quà cảm ơn anh cho tôi ở nhờ một đêm.”
Hàn Tư Thần: …
Đêm nay, Hạ Vãn Tinh đem hành lý trở về tầng trên.
Ban ngày cô đã nhờ người dọn dẹp qua. Cô nằm trên giường, trong đầu hiện ra đủ loại hình ảnh.
Anh mang cô đi xem Uông Khải, công khai nói trước mặt mọi người để cô đi tiễn ra sân bay, đột nhiên thăm đoàn làm phim, tặng bánh sinh nhật, còn cả nụ hôn nồng nhiệt đó nữa…
Hạ Vãn Tinh rùng mình một cái, lắc lắc đầu xua đi hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Không tính là nụ hôn nóng bỏng, dù sao đầu lưỡi cũng không duỗi ra, nhiều lắm cũng chỉ xem như là anh cố ý trêu chọc trên môi cô.
Đúng lúc đang suy nghĩ miên man, wechat điện thoại di động có âm thanh báo. Cô bực bội cầm điện thoại lên nhìn, bỗng nhìn thấy một hình đại diện xa lạ phía trên, cô ngẩn người, đến lúc thấy rõ tên thì giật mình bừng tỉnh.
Thạch Trạch Dương: [Hạ tiểu thư, còn thiếu buổi hẹn cà phê khi nào thì có cơ hội để đền bù cho tôi?]
Hạ Vãn Tinh trong nháy mắt từ trên giường ngồi bật lên, cô vỗ vỗ đầu óc cố làm cho mình tỉnh táo chút.
Cô cảm thấy rất bất ngờ với tin nhắn này của Thạch Trạch Dương.
Ngày đó anh ta đưa cô đến bệnh viện, mặc dù cô mơ hồ có thể cảm nhận được anh ta có ý gì đó, nhưng lâu như vậy không thấy anh ta liên lạc lại, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Ai ngờ…
Nhưng cho dù xuất phát từ mục đích cảm ơn hay do muốn hợp tác thì cô cũng không có lý do gì để từ chối cả. Huống hồ người ta cũng chưa nói gì cả, có thể chỉ do cô suy nghĩ nhiều thôi.
Hạ Vãn Tinh cân nhắc một lát rồi trả lời: [Rất xin lỗi, gần đây tôi hơi nhiều việc]
Cô: [Thạch tiên sinh khi nào có thời gian?]
Thạch Trạch Dương: [Không sao đâu, cô bận rộn nên cứ tùy chọn, tôi lúc nào cũng có thời gian.]
Hạ Vãn Tinh càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, cô nhìn lịch, trả lời: [Chủ nhật đi, tôi sắp xếp thời gian rồi hẹn lại nhé?]
Thời gian sau khi Lượng Lượng phẫu thuật rất quan trọng, phải luôn luôn quan sát, chờ đến chủ nhật tình hình chắc cũng ổn định rồi, cô hẳn là có thể thoải mái hơn nhiều.
Thạch Trạch Dương: [Được, đến lúc đó lại hẹn nhé.]
Tuần này Hạ Vãn Tinh bận rộn vô cùng, bởi vì Tinh Quang tuyên truyền trước cho , bộ phận thị trường thông báo cho cô phải chuẩn bị 500 quyển sách bản đặc biệt có chữ ký. Cô ngoài việc đến bệnh viện còn phải bận rộn ký tên. Vậy nên không chỉ thân thể mệt mỏi, cổ tay cô tưởng như sắp gãy đến nơi rồi. ề>
Điều khiến Hạ Vãn Tinh căn bản không thể tưởng tượng được chính là, bộ phim điện ảnh được tuyên truyền công ích, hơn nữa Tinh Quang đã chính thức công bố, tất cả lợi nhuận của bộ phim đều sẽ dùng cho công ích.
Đây là chuyện Hạ Vãn Tinh căn bản không nghĩ tới. Anh là một doanh nhân, vì sao lại làm thế? Hạ Vãn Tinh ngày càng không hiểu anh.
Một tuần này, Hàn Tư Thần cũng bận rộn, thỉnh thoảng anh tăng ca nên trực tiếp ở lại công ty, hai người sau khi trở về từ bệnh viện ngày đó vẫn chưa gặp nhau. Đều bận rộn nên hai người cùng hiểu rõ mà không nói ra cũng không quấy rầy đối phương.
Hạ Vãn Tinh suýt chút nữa thì quên việc hẹn Thạch Trạch Dương, thứ bảy cô vội vàng đặt nhà hàng, sau khi xác định thời gian và địa điểm xong thì gửi tin cho anh ta.
Hạ Vãn Tinh: [Xin lỗi, mấy hôm trước thật sự là bận muốn chết, ngày mai tôi mời anh ăn cơm.]
Thạch Trạch Dương trả lời rất nhanh: [Tôi đã xem tin tức, cuốn sách mới của cô chuẩn bị bắt đầu quay, xin chúc mừng.]
Pass: thachtrachduong

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương