Trêu Chọc Vào Lòng Anh
-
Chương 41
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kẹo Mạch Nha
Mẹ Lục cảm thấy Tống Nhiễm ở chỗ này, hoàn cảnh không được tốt lắm, vừa lúc nhà bà có căn hộ trống, liền nói ra, cũng không băn khoăn nhiều.
Bây giờ nghe con trai nói, mới hậu tri hậu giác (1), tự nhiên cũng không nói chuyện nữa.
(1) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Lục Mộ Trầm từ trên sô pha đứng lên, cúi đầu nói với mẹ mình: "Mẹ, con vào xem Nhiễm Nhiễm, mẹ ngồi đây một lát nhé."
Mẹ Lục gật đầu: "Con đi đi, thuận tiện giúp Nhiễm Nhiễm chuẩn bị một chút."
Lục Mộ Trầm nhấc chân đi đến hướng phòng Tống Nhiễm, cửa không khóa, anh nhẹ nhàng đẩy một cái, liền mở.
Tống Nhiễm đã dọn đồ gần xong, còn đang suy nghĩ thiếu cái gì nữa, ngồi xổm trước ngăn tủ.
Ngăn tủ này là cô tự mua, có thể gấp lại, đặt ở trong phòng, một cái nho nhỏ.
Lục Mộ Trầm đi vào, đóng cửa lại: "Có cần anh giúp không?"
Lúc anh đi vào, Tống Nhiễm liền nghe thấy tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Gần xong rồi,anh ngồi một lát đi."
Khi nói chuyện, lại lấy từ trong ngăn tủra một cái váy, gấp xong thì cất vào cặp.
Ngăn tủ rất nhỏ, là ngăn tủ Tống Nhiễm tự mua, có thể gấp lại.
Đây là lần đầu tiên Lục Mộ Trầm vào phòng Tống Nhiễm, mắt đánh giá khắp nơi, phòng rất nhỏ, đồ đạc cũng rất cũ, nhưng được Tống Nhiễm trang trí tạo cảm giác rất ấm áp.
Đầu giường có một cái đèn nhỏ hình con thỏ, ánh đèn màu vàng, chiếu sáng làm cho căn nhà có cảm giác cổ xưa.
Quả nhiên giường rất nhỏ, khoảng 1m2, hai người cũng ngủ được, nhưng nếu là Lục Mộ Trầm liền chật chội.
Rốt cuộc thì cũng là người cao chân dài, nhìn gầy nhưng rắn chắc, bả vai lại rất rộng, nếu nằm lên giường, có khi Tống Nhiễm bị anh dồn vào một góc.
Anh đi đến mép giường ngồi xuống, cơ thể tùy ý dựa trên giường, tay phải vỗ vỗ lên giường: "Quả nhiên giường của em có chút nhỏ."
Tống Nhiễm đã chuẩn bị xong, đứng dậy đóng tủ quần áo, thuận miệng trả lời anh: "Là có chút nhỏ, nhưng một người như em là đủ để ngủ nha."
"Không phải đủ để hai người ngủ vẫn hơn sao?" Mặt Lục Mộ Trầm mang ý cười, thuận miệng nói đùa một câu.
Tống Nhiễm đóng tủ quần áo lại, quay đầu, cười chọc chọc vai Lục Mộ Trầm: "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy nha."
Lục Mộ Trầm thuận thế cầm tay cô, ý cười trong mắt càng sâu: "Anh nói cái gì hả?"
Tống Nhiễm cảm thấy chính mình bị Lục Mộ Trầm trêu chọc, nhấc chân đá vào đùi anh một cái: "Lục Mộ Trầm, anh càng ngày càng tệ."
__________________________________________
Tuy rằng Tống Nhiễm không phải lần đầu tiên đến nhà Lục Mộ Trầm, nhưng mà sống ở đây lại là lần đầu tiên, tâm trạng ít nhiều cũng có chút khẩn trương, cũng có chút câu nệ.
Mẹ Lục đã nhìn ra, đi vào phòng liền rất nhiệt tình mà trấn an cô: "Nhiễm Nhiễm, sau này cháu cứ xem như ở đây là nhà mình, ngàn vạn đừng câu nệ."
Lại nói: "Hơn nữa sớm hay muộn đây cũng là nhà của cháu."
Nói xong, liền vui vẻ mà tự mình cười rộ lên.
Tống Nhiễm có chút ngượng ngùng, vô thức nhìn về hướng Lục Mộ Trầm——
Lục Mộ Trầm vừa mới vào nhà, đang thay giày, cầm trong tay là cặp của Tống Nhiễm, nghe thấy mẹ mình nói như vậy, khóe miệng không tự chủ mà hơi cong cong, lúc Tống Nhiễm ngẩng đầu, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Nhiễm chỉ cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn nửa nhịp.
Cô vội thu tầm mắt lại, nghĩ thầm: Đáng ghét, vậy mà lại phóng điện với cô.
__________________________________________
Mẹ Lục đưa Tống Nhiễm lên tầng, bởi vì phòng cô bên cạnh phòng Lục Mộ Trầm, vừa mở cửa vừa nói: "Bác cố ý dọn phòng của cháu gần phòng của A Mộ, khi nào cháu có việc tìm nó, cũng tiện hơn."
Tống Nhiễm cong mắt cười, không ngừng nói cảm ơn: "Cháu cảm ơn ạ, bác."
"Cảm ơn cái gì chứ, cháu đấy con bé này." Mẹ Lục cười nói.
Khi nói chuyện, liền đẩy cửa phòng ra.
Tống Nhiễm đứng trước cửa, trong nháy mắt lúc cửa phòng đẩy ra, cô liền ngây người.
Hôm qua Lục Mộ Trầm có nói, mẹ anh trang trí phòng cho cô rất đẹp, nhưng cô không nghĩ đến, thế nhưng lại đẹp đến như vậy.
Trên sàn trải thảm màu trắng lông xù, khăn trải giường đệm chăn đều là màu hồng nhạt, trên giường còn có con gấu bông hoa hồng mềm mềm xinh xinh.
Có một cái bàn trang điểm màu hồng nhạt, cùng bộ là ghế công chúa, bàn học màu màu trắng, trên bàn có một lọ hoa, cắm đủ loài hoa tươi màu sắc sặc sỡ, còn có một cái đèn học kiểu Pháp màu trắng rất đẹp.
Phòng cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng cái gì nên có thì có, hồng trắng đan xen, trông đặc biệt ấm áp.
Mẹ Lục kéo Tống Nhiễm đi vào, nói: "Cháu nhìn xem còn thiếu cái gì không, thiếu cái gì thì nói với bác, bác mua cho."
Tống Nhiễm gấp gáp không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay mẹ Lục: "Không thiếu không thiếu, rất đẹp ạ.Bác, cháu thật sự thật cảm ơn bác."
Mẹ Lục cười vỗ vỗ tay cô: "Cảm ơn cái gì chứ, cháu là con dâu tương lai của bác đấy."
Tống Nhiễm nghe thấy lời này, cũng không nhịn được cười.Cô thật sự không hiểu kiếp trước mình làm việc tốt gì (2), mới có thể gặp được người tốt Lục ca ca, còn có người nhà của Lục ca ca.
(2) Nguyên văn là " không hiểu chính mình đi cái gì đại vận", tớ tìm trên Google "đại vận" là nghiệp có từ kiếp trước của mỗi người mang theo đến kiếp này. Kiếp trước gieo nhân gì thì kiếp này gặp quả ấy. Nên tớ edit như vậy.
Lục Mộ Trầm giúp Tống Nhiễm cầm cặp đi vào, mẹ Lục quay đầu lại nói với con trai: "Mẹ đi xem cơm trưa chuẩn bị như thế nào, con giúp Nhiễm Nhiễm sắp xếp một chút."
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Con biết rồi."
Mẹ Lục cười vỗ vai con trai, xoay người đi ra ngoài.
Lục Mộ Trầm đóng cửa lại: "Em sắp xếp lại đồ đi, sau đó bọn mình..."
Nói xong, liền quay đầu, lại phát hiện trong phòng không có người.
Anh ngây người, nhìn xung quanh khắp nơi, mới phát hiện Tống Nhiễm đã chạy đến ban công.
Còn quay đầu lại vui vẻ vẫy tay với anh: "Lục Mộ Trầm, anh mau ra đây."
Lục Mộ Trầm mặt đầy sủng nịnh mà cười, để cặp lên cuối giường, sau đó đi đến ban công.
Tống Nhiễm cao hứng khoác tay anh, chỉ vào hoa tươi đầy dưới sâm, kích động nói: "Lục Mộ Trầm, anh có phát hiện ra tầm nhìn của phòng này so với tầm nhìn của phòng anh tốt hơn hay không!"
Phòng của cô có thể nhìn được toàn bộ sân, không chỉ có thể nhìn thấy hoa cỏ trong sân, ánh mặt trời cũng vô cùng đầy đủ.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời lúc này rất nóng (?), cũng chiếu sáng đủ, tuy trên ban công có chút nóng, nhưng vào phòng liền mát mẻ.
Lục Mộ Trầm sủng nịnh mà sờ sờ mặt cô, khóe miệng cười hơi cong cong: "Mẹ anh bất công, lấy phòng này cho con dâu của bà ấy đấy."
Lục Mộ Trầm nói đến lời này, bỗng nhiên Tống Nhiễm nghiêm túc, nhìn anh, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Lục Mộ Trầm, em cảm thấy mẹ anh đối với em thật sự quá tốt."
Cô cảm kích muốn chết, nhưng lại không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào.
Ngón tay cái của Lục Mộ Trầm nhàng vuốt ve khuôn mặt Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu nhìn cô, thấp giọng nói: "Mẹ anh coi em như con gái ruột."
Nói xong, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó giống như hứa hẹn một điều vô cùng quan trọng, vô cùng thận trọng mà nói: "Tống Nhiễm, anh bảo đảm, sau này em sẽ rất hạnh phúc, cho nên... Những khó khăn trước kia em từng chịu hãy quên hết đi, chúng ta nhìn về phía trước, đừng nhìn về phía sau nhé."
Tống Nhiễm ngơ ngác nghe, trong lòng chua xót, bỗng nhiên muốn khóc.
Nàng theo bản năng chớp mắt, nhưng nước mắt vẫn là khống chế không được mà rơi xuống.
Cô vội giơ tay lau, chảy nước mắt, cười nói: "Lục Mộ Trầm anh thật đáng ghét a, làm em khóc rồi đấy."
Tuy rằng đang cười, nhưng Lục Mộ Trầm vẫn đau lòng, giơ tay giúp Tống Nhiễm lau lau nước mắt, sau đó liền ôm cô vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu Tống Nhiễm, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Nhiễm Nhiễm, anh đặc biệt đau lòng cho em."
Tống Nhiễm hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Em không cần anh đau lòng, em muốn anh thích em cơ."
Lục Mộ Trầm thấy giọt nước mắt còn đọng trên lông mi Tống Nhiễm, trong mắt nhiễm vài phần ý cười, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, ôn nhu nói: "Thích em, cực kì thích."
Lúc này Tống Nhiễm mới nín khóc mỉm cười, ôm chặt eo Lục Mộ Trầm, vùi đầu vào trong ngực anh.
Sau một lúc lâu, giọng nói Tống Nhiễm mềm mại, nhỏ giọng nói: "Em cũng cực kì thích anh."
_______________________________________________
Hai người ở trong phòng một lát, lấy quần áo từ trong cặp ra, bỏ vào trong ngăn tủ.
Ngăn tủ đặc biệt lớn, cảm giác có thể để rất nhiều quần áo.
Tống Nhiễm nhìn vài bộ quần áo của mình treo bên trong, trống rỗng, không khỏi cảm khái: "Ngăn tủ lớn như vậy, phải để rất nhiều quần áo mới đẹp nha."
Lục Mộ Trầm chống nửa người, người dựa vào đầu giường, nghe thấy lời này, cười nói: "Sau này anh mua cho em."
Tống Nhiễm nghe vậy, quay đầu lại, hì hì nở nụ cười, vui vẻ mà nói: "Được nha."
____________________________________________
Đến 12 giờ, mẹ Lục đi lên gọi hai người xuống ăn cơm.
Một bàn thức ăn tất cả đều là món Tống Nhiễm ăn, Tống Nhiễm rất vui vẻ, trực tiếp nói lời cảm ơn với mẹ Lục.
Lục Mộ Trầm quét mắt nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ thầm: Khuỷu tay của mẹ mình đã hướng ra bên ngoài đến không biên giới hạn, điển hình cho kiểu có con dâu rồi thì không cần con trai, một bàn thức ăn này, toàn bộ đều là món Tống Nhiễm thích.
Đương nhiên, Lục Mộ Trầm cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn được, chỉ là đơn thuần cảm khái một chút mẹ chồng tốt của Trung Quốc.
_____________________________________________
Mẹ Lục ăn xong cơm trưa liền đi bệnh viện, lúc ra cửa, kéo Lục Mộ Trầm lại, lặng lẽ dặn dò: "Bố con đi công tác, đến cuối tuần mới về, buổi tối mẹ tăng ca, cũng không về, con phải chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm đấy, đừng bắt nạt con bé."
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ vỗ trán: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy."
Lục mụ mụ nheo nheo mắt, vứt cho cái ánh mắt "Chính con hiểu mà".
Lục Mộ Trầm: "..."
Sau khi mẹ Lục đi, trong nhà chỉ có Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm, còn có dì giúp việc ngày thường nấu cơm quét tước dọn vệ sinh.
Nhưng mà dì giúp việc không được vào trong nhà, làm xong cơm chiều, chờ ăn xong, sau khi rửa sạch bát đũa, liền về nhà.
Lục Mộ Trầm ở trên tầng chờ Tống Nhiễm đi lên bổ túc cho cô, kết quả là đợi nửa ngày, người vẫn chưa đi lên.
Anh dứt khoát đi đến cửa, muốn đi xuống gọi cô.
Kết quả nào biết vừa mở cửa ra, liền thấy Tống Nhiễm đang xoay vòng vòng trước cửa, vẻ mặt buồn rầu.
Đột nhiên Lục Mộ Trầm mở cửa, Tống Nhiễm lập tức bị dọa nhảy dựng, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn chằm chằm anh, lắp bắp: "Anh... Anh vào đây làm gì..."
Lục Mộ Trầm nhìn vẻ mặt ánh mắt cảnh giác của Tống Nhiễm, trong nháy mắt liền biết cô vì sao chậm chạp chưa vào phòng.
Tâm trạng lập tức khó chịu, hai mắt hơi hơi híp lại, ngữ khí không vui: "Tống Nhiễm, anh đếm đến ba, nếu giờ em không vào, thì sau này đừng vào nữa!"
Tống Nhiễm bị sự tức giận Lục Mộ Trầm làm cho chột dạ, rụt rụt cổ: "Vào thì vào, tức giận cái gì chứ..."
Nói xong liền đi vào trong phòng.
Trong lòng Lục Mộ Trầm tức giận. Đã nói rõ ràng với cô, còn đề phòng anh làm gì?
Đóng cửa lại "Phanh" một tiếng âm thanh như động đất, tiếng rất vang, Tống Nhiễm sợ tới mức đột nhiên quay đầu lại, thấy Lục Mộ Trầm vững vàng đi đến phía cô, theo bản năng mà lùi về sau: "Anh... Anh muốn làm gì..."
Lục Mộ Trầm cũng không nói lời nào, chỉ là từng bước một mà tới gần cô, ánh mắt sâu thẳm, lại làm người ta hoàn toàn đoán không ra cảm xúc gì.
Tống Nhiễm nghĩ đến trong nhà cũng chỉ có hai người là cô và Lục Mộ Trầm, trong lòng khẩn trương, Lục Mộ Trầm đến gần một bước, cô liền lùi một bước.
Lại không nghĩ bất tri bất giác liền lui đến mép giường, chân cô không cẩn thận đập vào ván giường, ăn đau, không giữ được trọng tâm cơ thể, đột nhiên bị ngã lên giường.
Lục Mộ Trầm đi đến phía cô, trong lòng cô hoảng hốt, theo bản năng ôm chặt ngực mình lại: "Anh anh anh... Anh đừng làm bậy a!"
Vẻ mặt cô khẩn trương, hai mắt trợn tròn, che ngực mình lại, trước bộ dáng này, ngược lại chọc cười Lục Mộ Trầm, nhất thời anh không nghiêm mặt nữa, bật cười, thuận tay cầm một cái gối trên giường ném lên người Tống Nhiễm: "Chạy nhanh đi, nếu anh thật muốn chạm vào em, còn tùy vào em phản kháng sao?"
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Nhiễm đây là tự làm bậy a, sau này đến phiên cô trăm phương nghìn kế muốn cướp đi tấm thân trong trắng của Lục ca ca 2333
Nói ta thượng chương không phải nói khả năng có canh hai sao, không thể bảo đảm nha, nhìn bình luận, sợ tới mức ta chạy nhanh tìm địa phương, lấy ra trảo cơ, đem dư lại không mã xong nửa chương cấp mã ra tới ( che mặt cười khóc ~)
Hằng ngày ngọt, hi vọng mọi người thích nha.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả nói là thật nha, sau này Nhiễm tỷ phải nghĩ kế để cướp đi tấm thân trong trắng của Lục ca ca. Nhưng còn khá lâu mới edit đến đó vì khi đó hai người học Đại học.
Truyện "Trêu Chọc Vào Lòng Anh" tớ chỉ cho Truyện Full đăng lên, tớ không phản đối chuyện truyện của tớ bị đăng lên các trang truyện khác nhưng phải để đầy đủ vì có trang web đã cắt đi phần tớ nói cuối truyện tớ cảm thấy khá là khó chịu vì điều này. Yên tâm tớ sẽ không vì lí do gì đó mà drop hoặc đặt mật khẩu đâu. ( Vì tớ lười lắm)
Chỉ cầu sao để ủng hộ tớ, xin cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện.
(*) Gấu bông hoa hồng
Editor: Kẹo Mạch Nha
Mẹ Lục cảm thấy Tống Nhiễm ở chỗ này, hoàn cảnh không được tốt lắm, vừa lúc nhà bà có căn hộ trống, liền nói ra, cũng không băn khoăn nhiều.
Bây giờ nghe con trai nói, mới hậu tri hậu giác (1), tự nhiên cũng không nói chuyện nữa.
(1) Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Lục Mộ Trầm từ trên sô pha đứng lên, cúi đầu nói với mẹ mình: "Mẹ, con vào xem Nhiễm Nhiễm, mẹ ngồi đây một lát nhé."
Mẹ Lục gật đầu: "Con đi đi, thuận tiện giúp Nhiễm Nhiễm chuẩn bị một chút."
Lục Mộ Trầm nhấc chân đi đến hướng phòng Tống Nhiễm, cửa không khóa, anh nhẹ nhàng đẩy một cái, liền mở.
Tống Nhiễm đã dọn đồ gần xong, còn đang suy nghĩ thiếu cái gì nữa, ngồi xổm trước ngăn tủ.
Ngăn tủ này là cô tự mua, có thể gấp lại, đặt ở trong phòng, một cái nho nhỏ.
Lục Mộ Trầm đi vào, đóng cửa lại: "Có cần anh giúp không?"
Lúc anh đi vào, Tống Nhiễm liền nghe thấy tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Gần xong rồi,anh ngồi một lát đi."
Khi nói chuyện, lại lấy từ trong ngăn tủra một cái váy, gấp xong thì cất vào cặp.
Ngăn tủ rất nhỏ, là ngăn tủ Tống Nhiễm tự mua, có thể gấp lại.
Đây là lần đầu tiên Lục Mộ Trầm vào phòng Tống Nhiễm, mắt đánh giá khắp nơi, phòng rất nhỏ, đồ đạc cũng rất cũ, nhưng được Tống Nhiễm trang trí tạo cảm giác rất ấm áp.
Đầu giường có một cái đèn nhỏ hình con thỏ, ánh đèn màu vàng, chiếu sáng làm cho căn nhà có cảm giác cổ xưa.
Quả nhiên giường rất nhỏ, khoảng 1m2, hai người cũng ngủ được, nhưng nếu là Lục Mộ Trầm liền chật chội.
Rốt cuộc thì cũng là người cao chân dài, nhìn gầy nhưng rắn chắc, bả vai lại rất rộng, nếu nằm lên giường, có khi Tống Nhiễm bị anh dồn vào một góc.
Anh đi đến mép giường ngồi xuống, cơ thể tùy ý dựa trên giường, tay phải vỗ vỗ lên giường: "Quả nhiên giường của em có chút nhỏ."
Tống Nhiễm đã chuẩn bị xong, đứng dậy đóng tủ quần áo, thuận miệng trả lời anh: "Là có chút nhỏ, nhưng một người như em là đủ để ngủ nha."
"Không phải đủ để hai người ngủ vẫn hơn sao?" Mặt Lục Mộ Trầm mang ý cười, thuận miệng nói đùa một câu.
Tống Nhiễm đóng tủ quần áo lại, quay đầu, cười chọc chọc vai Lục Mộ Trầm: "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy nha."
Lục Mộ Trầm thuận thế cầm tay cô, ý cười trong mắt càng sâu: "Anh nói cái gì hả?"
Tống Nhiễm cảm thấy chính mình bị Lục Mộ Trầm trêu chọc, nhấc chân đá vào đùi anh một cái: "Lục Mộ Trầm, anh càng ngày càng tệ."
__________________________________________
Tuy rằng Tống Nhiễm không phải lần đầu tiên đến nhà Lục Mộ Trầm, nhưng mà sống ở đây lại là lần đầu tiên, tâm trạng ít nhiều cũng có chút khẩn trương, cũng có chút câu nệ.
Mẹ Lục đã nhìn ra, đi vào phòng liền rất nhiệt tình mà trấn an cô: "Nhiễm Nhiễm, sau này cháu cứ xem như ở đây là nhà mình, ngàn vạn đừng câu nệ."
Lại nói: "Hơn nữa sớm hay muộn đây cũng là nhà của cháu."
Nói xong, liền vui vẻ mà tự mình cười rộ lên.
Tống Nhiễm có chút ngượng ngùng, vô thức nhìn về hướng Lục Mộ Trầm——
Lục Mộ Trầm vừa mới vào nhà, đang thay giày, cầm trong tay là cặp của Tống Nhiễm, nghe thấy mẹ mình nói như vậy, khóe miệng không tự chủ mà hơi cong cong, lúc Tống Nhiễm ngẩng đầu, anh cũng đang nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Nhiễm chỉ cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn nửa nhịp.
Cô vội thu tầm mắt lại, nghĩ thầm: Đáng ghét, vậy mà lại phóng điện với cô.
__________________________________________
Mẹ Lục đưa Tống Nhiễm lên tầng, bởi vì phòng cô bên cạnh phòng Lục Mộ Trầm, vừa mở cửa vừa nói: "Bác cố ý dọn phòng của cháu gần phòng của A Mộ, khi nào cháu có việc tìm nó, cũng tiện hơn."
Tống Nhiễm cong mắt cười, không ngừng nói cảm ơn: "Cháu cảm ơn ạ, bác."
"Cảm ơn cái gì chứ, cháu đấy con bé này." Mẹ Lục cười nói.
Khi nói chuyện, liền đẩy cửa phòng ra.
Tống Nhiễm đứng trước cửa, trong nháy mắt lúc cửa phòng đẩy ra, cô liền ngây người.
Hôm qua Lục Mộ Trầm có nói, mẹ anh trang trí phòng cho cô rất đẹp, nhưng cô không nghĩ đến, thế nhưng lại đẹp đến như vậy.
Trên sàn trải thảm màu trắng lông xù, khăn trải giường đệm chăn đều là màu hồng nhạt, trên giường còn có con gấu bông hoa hồng mềm mềm xinh xinh.
Có một cái bàn trang điểm màu hồng nhạt, cùng bộ là ghế công chúa, bàn học màu màu trắng, trên bàn có một lọ hoa, cắm đủ loài hoa tươi màu sắc sặc sỡ, còn có một cái đèn học kiểu Pháp màu trắng rất đẹp.
Phòng cũng không phải đặc biệt lớn, nhưng cái gì nên có thì có, hồng trắng đan xen, trông đặc biệt ấm áp.
Mẹ Lục kéo Tống Nhiễm đi vào, nói: "Cháu nhìn xem còn thiếu cái gì không, thiếu cái gì thì nói với bác, bác mua cho."
Tống Nhiễm gấp gáp không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay mẹ Lục: "Không thiếu không thiếu, rất đẹp ạ.Bác, cháu thật sự thật cảm ơn bác."
Mẹ Lục cười vỗ vỗ tay cô: "Cảm ơn cái gì chứ, cháu là con dâu tương lai của bác đấy."
Tống Nhiễm nghe thấy lời này, cũng không nhịn được cười.Cô thật sự không hiểu kiếp trước mình làm việc tốt gì (2), mới có thể gặp được người tốt Lục ca ca, còn có người nhà của Lục ca ca.
(2) Nguyên văn là " không hiểu chính mình đi cái gì đại vận", tớ tìm trên Google "đại vận" là nghiệp có từ kiếp trước của mỗi người mang theo đến kiếp này. Kiếp trước gieo nhân gì thì kiếp này gặp quả ấy. Nên tớ edit như vậy.
Lục Mộ Trầm giúp Tống Nhiễm cầm cặp đi vào, mẹ Lục quay đầu lại nói với con trai: "Mẹ đi xem cơm trưa chuẩn bị như thế nào, con giúp Nhiễm Nhiễm sắp xếp một chút."
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Con biết rồi."
Mẹ Lục cười vỗ vai con trai, xoay người đi ra ngoài.
Lục Mộ Trầm đóng cửa lại: "Em sắp xếp lại đồ đi, sau đó bọn mình..."
Nói xong, liền quay đầu, lại phát hiện trong phòng không có người.
Anh ngây người, nhìn xung quanh khắp nơi, mới phát hiện Tống Nhiễm đã chạy đến ban công.
Còn quay đầu lại vui vẻ vẫy tay với anh: "Lục Mộ Trầm, anh mau ra đây."
Lục Mộ Trầm mặt đầy sủng nịnh mà cười, để cặp lên cuối giường, sau đó đi đến ban công.
Tống Nhiễm cao hứng khoác tay anh, chỉ vào hoa tươi đầy dưới sâm, kích động nói: "Lục Mộ Trầm, anh có phát hiện ra tầm nhìn của phòng này so với tầm nhìn của phòng anh tốt hơn hay không!"
Phòng của cô có thể nhìn được toàn bộ sân, không chỉ có thể nhìn thấy hoa cỏ trong sân, ánh mặt trời cũng vô cùng đầy đủ.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời lúc này rất nóng (?), cũng chiếu sáng đủ, tuy trên ban công có chút nóng, nhưng vào phòng liền mát mẻ.
Lục Mộ Trầm sủng nịnh mà sờ sờ mặt cô, khóe miệng cười hơi cong cong: "Mẹ anh bất công, lấy phòng này cho con dâu của bà ấy đấy."
Lục Mộ Trầm nói đến lời này, bỗng nhiên Tống Nhiễm nghiêm túc, nhìn anh, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Lục Mộ Trầm, em cảm thấy mẹ anh đối với em thật sự quá tốt."
Cô cảm kích muốn chết, nhưng lại không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào.
Ngón tay cái của Lục Mộ Trầm nhàng vuốt ve khuôn mặt Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu nhìn cô, thấp giọng nói: "Mẹ anh coi em như con gái ruột."
Nói xong, bỗng nhiên dừng một chút, sau đó giống như hứa hẹn một điều vô cùng quan trọng, vô cùng thận trọng mà nói: "Tống Nhiễm, anh bảo đảm, sau này em sẽ rất hạnh phúc, cho nên... Những khó khăn trước kia em từng chịu hãy quên hết đi, chúng ta nhìn về phía trước, đừng nhìn về phía sau nhé."
Tống Nhiễm ngơ ngác nghe, trong lòng chua xót, bỗng nhiên muốn khóc.
Nàng theo bản năng chớp mắt, nhưng nước mắt vẫn là khống chế không được mà rơi xuống.
Cô vội giơ tay lau, chảy nước mắt, cười nói: "Lục Mộ Trầm anh thật đáng ghét a, làm em khóc rồi đấy."
Tuy rằng đang cười, nhưng Lục Mộ Trầm vẫn đau lòng, giơ tay giúp Tống Nhiễm lau lau nước mắt, sau đó liền ôm cô vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu Tống Nhiễm, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Nhiễm Nhiễm, anh đặc biệt đau lòng cho em."
Tống Nhiễm hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Em không cần anh đau lòng, em muốn anh thích em cơ."
Lục Mộ Trầm thấy giọt nước mắt còn đọng trên lông mi Tống Nhiễm, trong mắt nhiễm vài phần ý cười, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, ôn nhu nói: "Thích em, cực kì thích."
Lúc này Tống Nhiễm mới nín khóc mỉm cười, ôm chặt eo Lục Mộ Trầm, vùi đầu vào trong ngực anh.
Sau một lúc lâu, giọng nói Tống Nhiễm mềm mại, nhỏ giọng nói: "Em cũng cực kì thích anh."
_______________________________________________
Hai người ở trong phòng một lát, lấy quần áo từ trong cặp ra, bỏ vào trong ngăn tủ.
Ngăn tủ đặc biệt lớn, cảm giác có thể để rất nhiều quần áo.
Tống Nhiễm nhìn vài bộ quần áo của mình treo bên trong, trống rỗng, không khỏi cảm khái: "Ngăn tủ lớn như vậy, phải để rất nhiều quần áo mới đẹp nha."
Lục Mộ Trầm chống nửa người, người dựa vào đầu giường, nghe thấy lời này, cười nói: "Sau này anh mua cho em."
Tống Nhiễm nghe vậy, quay đầu lại, hì hì nở nụ cười, vui vẻ mà nói: "Được nha."
____________________________________________
Đến 12 giờ, mẹ Lục đi lên gọi hai người xuống ăn cơm.
Một bàn thức ăn tất cả đều là món Tống Nhiễm ăn, Tống Nhiễm rất vui vẻ, trực tiếp nói lời cảm ơn với mẹ Lục.
Lục Mộ Trầm quét mắt nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ thầm: Khuỷu tay của mẹ mình đã hướng ra bên ngoài đến không biên giới hạn, điển hình cho kiểu có con dâu rồi thì không cần con trai, một bàn thức ăn này, toàn bộ đều là món Tống Nhiễm thích.
Đương nhiên, Lục Mộ Trầm cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn được, chỉ là đơn thuần cảm khái một chút mẹ chồng tốt của Trung Quốc.
_____________________________________________
Mẹ Lục ăn xong cơm trưa liền đi bệnh viện, lúc ra cửa, kéo Lục Mộ Trầm lại, lặng lẽ dặn dò: "Bố con đi công tác, đến cuối tuần mới về, buổi tối mẹ tăng ca, cũng không về, con phải chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm đấy, đừng bắt nạt con bé."
Lục Mộ Trầm bất đắc dĩ vỗ trán: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy."
Lục mụ mụ nheo nheo mắt, vứt cho cái ánh mắt "Chính con hiểu mà".
Lục Mộ Trầm: "..."
Sau khi mẹ Lục đi, trong nhà chỉ có Lục Mộ Trầm và Tống Nhiễm, còn có dì giúp việc ngày thường nấu cơm quét tước dọn vệ sinh.
Nhưng mà dì giúp việc không được vào trong nhà, làm xong cơm chiều, chờ ăn xong, sau khi rửa sạch bát đũa, liền về nhà.
Lục Mộ Trầm ở trên tầng chờ Tống Nhiễm đi lên bổ túc cho cô, kết quả là đợi nửa ngày, người vẫn chưa đi lên.
Anh dứt khoát đi đến cửa, muốn đi xuống gọi cô.
Kết quả nào biết vừa mở cửa ra, liền thấy Tống Nhiễm đang xoay vòng vòng trước cửa, vẻ mặt buồn rầu.
Đột nhiên Lục Mộ Trầm mở cửa, Tống Nhiễm lập tức bị dọa nhảy dựng, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn chằm chằm anh, lắp bắp: "Anh... Anh vào đây làm gì..."
Lục Mộ Trầm nhìn vẻ mặt ánh mắt cảnh giác của Tống Nhiễm, trong nháy mắt liền biết cô vì sao chậm chạp chưa vào phòng.
Tâm trạng lập tức khó chịu, hai mắt hơi hơi híp lại, ngữ khí không vui: "Tống Nhiễm, anh đếm đến ba, nếu giờ em không vào, thì sau này đừng vào nữa!"
Tống Nhiễm bị sự tức giận Lục Mộ Trầm làm cho chột dạ, rụt rụt cổ: "Vào thì vào, tức giận cái gì chứ..."
Nói xong liền đi vào trong phòng.
Trong lòng Lục Mộ Trầm tức giận. Đã nói rõ ràng với cô, còn đề phòng anh làm gì?
Đóng cửa lại "Phanh" một tiếng âm thanh như động đất, tiếng rất vang, Tống Nhiễm sợ tới mức đột nhiên quay đầu lại, thấy Lục Mộ Trầm vững vàng đi đến phía cô, theo bản năng mà lùi về sau: "Anh... Anh muốn làm gì..."
Lục Mộ Trầm cũng không nói lời nào, chỉ là từng bước một mà tới gần cô, ánh mắt sâu thẳm, lại làm người ta hoàn toàn đoán không ra cảm xúc gì.
Tống Nhiễm nghĩ đến trong nhà cũng chỉ có hai người là cô và Lục Mộ Trầm, trong lòng khẩn trương, Lục Mộ Trầm đến gần một bước, cô liền lùi một bước.
Lại không nghĩ bất tri bất giác liền lui đến mép giường, chân cô không cẩn thận đập vào ván giường, ăn đau, không giữ được trọng tâm cơ thể, đột nhiên bị ngã lên giường.
Lục Mộ Trầm đi đến phía cô, trong lòng cô hoảng hốt, theo bản năng ôm chặt ngực mình lại: "Anh anh anh... Anh đừng làm bậy a!"
Vẻ mặt cô khẩn trương, hai mắt trợn tròn, che ngực mình lại, trước bộ dáng này, ngược lại chọc cười Lục Mộ Trầm, nhất thời anh không nghiêm mặt nữa, bật cười, thuận tay cầm một cái gối trên giường ném lên người Tống Nhiễm: "Chạy nhanh đi, nếu anh thật muốn chạm vào em, còn tùy vào em phản kháng sao?"
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiễm Nhiễm đây là tự làm bậy a, sau này đến phiên cô trăm phương nghìn kế muốn cướp đi tấm thân trong trắng của Lục ca ca 2333
Nói ta thượng chương không phải nói khả năng có canh hai sao, không thể bảo đảm nha, nhìn bình luận, sợ tới mức ta chạy nhanh tìm địa phương, lấy ra trảo cơ, đem dư lại không mã xong nửa chương cấp mã ra tới ( che mặt cười khóc ~)
Hằng ngày ngọt, hi vọng mọi người thích nha.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả nói là thật nha, sau này Nhiễm tỷ phải nghĩ kế để cướp đi tấm thân trong trắng của Lục ca ca. Nhưng còn khá lâu mới edit đến đó vì khi đó hai người học Đại học.
Truyện "Trêu Chọc Vào Lòng Anh" tớ chỉ cho Truyện Full đăng lên, tớ không phản đối chuyện truyện của tớ bị đăng lên các trang truyện khác nhưng phải để đầy đủ vì có trang web đã cắt đi phần tớ nói cuối truyện tớ cảm thấy khá là khó chịu vì điều này. Yên tâm tớ sẽ không vì lí do gì đó mà drop hoặc đặt mật khẩu đâu. ( Vì tớ lười lắm)
Chỉ cầu sao để ủng hộ tớ, xin cảm ơn các cậu đã ủng hộ truyện.
(*) Gấu bông hoa hồng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook