Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp
-
Chương 30
Thẩm Kiều hơi sửng sốt. Hai mắt cô mở to, người ngồi thẳng, ngây ngốc nhìn Kỳ Ngôn Châu. Một lúc lâu, cô cũng không nói được gì.
Đây là ý gì?
Kỳ Ngôn Châu có ý gì?
Trong lòng cô có những vòng gợn sóng.
Cho dù Thẩm Kiều có chậm chạp đến đâu, cô cũng không muốn nghĩ theo hướng đó nữa. Vào lúc này, xem ra cô rất khó để tiếp tục tìm đủ mọi cớ để cho bản thân nữa.
Nhưng kỳ lạ thay, cô không hề ghét cảm giác đó.
Trong lòng còn có một chút vui mừng nhỏ, giống như cả người đều được thoải mái, rất thích hợp. Ngay cả những lời nói lúc trước của Lư Sam San cũng không khiến cô có cảm giác khó chịu nữa.
Hơn nữa, hiếm khi cô vui mà không có lý do gì cả.
Bầu không khí giữa hai người trở nên tế nhị. Không còn chút tiếng nào phát ra nữa.
Trong lòng Kỳ Ngôn Châu biết rất rõ, không nên nói những lời này, càng không nên để lộ ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng và hoang tưởng của mình. Điều này sẽ chỉ khiến Thẩm Kiều ngạc nhiên và khiến cô nhìn ra. Sau đó, có thể cảm thấy rắc rối.
Tuy nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sững sờ của Thẩm Kiều, rồi nhéo khớp ngón tay, nhưng không quay lại. Cậu kiên quyết và mạnh mẽ lặp lại lần nữa: "Tôi sẽ chu cấp cho cậu. Cậu muốn làm gì cũng đều có thể. Học phí, tập trung huấn luyện, dạy riêng, tôi sẽ chu cấp hết."
Giờ phút này, cuối cùng Thẩm Kiều cũng hoàn hồn.
Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt của Kỳ Ngôn Châu, nhưng cũng không nhìn ra được gì. Cô dứt khoát hỏi thẳng: "Vì sao?"
Kỳ Ngôn Châu: "Làm gì có nhiều cái vì sao như vậy?"
Trong khoảng thời gian này, dường như cô đã biến thành hàng ngàn, hàng vạn cái vì sao, mỗi câu hỏi đều khiến người ta không thể trả lời được. Buộc cậu chỉ có thể dùng câu trả lời này cho có lệ.
Nhưng lần này, Thẩm Kiều không dễ bị qua mắt như trước.
Cô cũng bắt chước chiêu của Kỳ Ngôn Châu. Cô lặp lại: "Tại sao cậu muốn chu cấp để tôi tiếp tục múa? Bản thân cậu rõ ràng là thiếu tiền. Tại sao lại kêu tôi không đồng ý tài trợ của người khác? Kỳ Ngôn Châu, trả lời đi."
Giọng nói vẫn mềm mại, dịu dàng như trước, nhưng giọng điệu lại có chút cứng rắn. Có vẻ như cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi tìm ra câu trả lời.
Kỳ Ngôn Châu cắn răng. Cậu đứng lên, rồi lạnh giọng, nói: "Dù sao cũng là tiếp tục nhận tài trợ. Người xa lạ có điều kiện tài trợ không bằng vô điều kiện tài trợ. Về phần tiền bạc, cậu không cần lo lắng, sẽ không thiếu chút nào của cậu cả."
Nói xong, cậu bỏ lại một câu: "Đi rửa tay.", rồi xoay người, vội vàng rời đi.
"..."
Nồi lẩu vẫn bốc lên hơi nóng nghi ngút.
Thẩm Kiều có chút nản lòng.
Tiềm thức nói với cô rằng đây không phải là câu trả lời cô muốn. Nhưng cô muốn nghe cái gì, chính bản thân cô cũng không rõ nữa.
Chỉ là có một loại cảm giác mơ hồ, ẩn ẩn trong sương mù, chỉ lộ ra một chút chân tướng.
Tự hỏi bản thân, mặc dù Thẩm Kiều vì cuộc điện thoại đó, nên mới chủ động tiếp cận Kỳ Ngôn Châu, nhưng lại từng bước từ xa lạ trở thành quen thuộc. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô có thể chủ động tiến lại gần một bước, sau đó, chủ động cùng cậu phát triển trong tương lai.
Một sự cám dỗ thuyết phục ngày hôm nay đã là điểm mấu chốt của cô.
Nếu nhiều hơn nữa, đối với tính cách Thẩm Kiều, và đối với tuổi tác của cô mà nói đều không thích hợp.
Dường như có hơi dè dặt.
Cô đang mất mặt.
Nói tóm lại, sau khi cân nhắc rất nhiều, cô nghĩ rằng Kỳ Ngôn Châu là người kỳ lạ
Nếu không phải cậu nói điều gì đó rất dễ gây hiểu lầm, thì cô đã không dồn ép hỏi, rồi phá hỏng bầu không khí thoải mái trên bàn ăn và khiến mọi người xấu hổ.
Nồi lẩu trước mặt vẫn còn thơm phức. Thẩm Kiều đang chán ăn. Cô dậm chân, trong lòng không khỏi bắt đầu oán trách cậu.
Một bên khác, Kỳ Ngôn Châu bước ra khỏi quán lẩu.
Không có nhà vệ sinh trong quán, nếu muốn phải đến trung tâm mua sắm, ra ngoài cửa đi thẳng một đoạn, sau đó rẽ vào một cái ngõ và sẽ thấy.
Cậu thật sự không muốn đi vệ sinh, đó chỉ là cái cớ. Sau khi ra ngoài, cậu hít một hơi thật sâu, rồi dần dần chậm tốc độ lại.
Nếu tiếp tục ngồi trước mặt Thẩm Kiều, không biết cậu có mất khống chế không nữa.
Từ khi bảy tuổi, cậu đã chú ý đến Thẩm Kiều.
Ban đầu, chỉ là xuất phát từ lòng nghĩa khí của cậu bé đối với ân nhân của mình. Cậu nghĩ rằng Thẩm Kiều là một cô gái nhỏ gầy gò, và cậu cảm thấy thương hại cô, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô. Trong trường hợp bị những tên côn đồ kia trả thù, nếu như chạy không thoát, rất có thể cô sẽ không được may mắn như lần trước.
Cậu là con trai và phải bảo vệ cô.
Vì lý do này, Kỳ Ngôn Châu đã chủ động xin đi học.
Trong thời đại hiện nay, giáo dục bắt buộc chín năm, ngay cả khi không có tiền, vấn đề này cũng không khó.
Chỉ là cậu không thể học cùng trường tư thục với tiểu công chúa. Hơn nữa, vì nhập học muộn hơn cô năm lớp nên nên thấp hơn cô một lớp. Cũng may là trường tiểu học tan học sớm, nên Kỳ Ngôn Châu mới có thể chạy đến trường học của Thẩm Kiều gần đó. Cậu vẫn đuổi kịp cô một đoạn, và nhìn cô lên xe, về nhà.
Năm lớp bốn, Kỳ Ngôn Châu nhảy lớp và tốt nghiệp cùng với Thẩm Kiều.
Lần này, vì thành tích xuất sắc, cậu được đặc cách tuyển vào trường trung học cơ sở tư thục nổi tiếng bên cạnh.
Hai trường chỉ cách nhau một con đường và học sinh ở đó đến một cửa hàng tiện lợi để mua đồ uống sau khi tan học.
Kỳ Ngôn Châu giống như một con thú hoang, ẩn nấp trong góc, lặng lẽ bảo vệ công chúa nhỏ của mình.
Cậu nhìn Thẩm Kiều lớn lên từng ngày, từ một đứa trẻ nhỏ trở thành một cô gái mảnh mai, nụ cười ngọt ngào và vẻ ngoài trong sáng, khí chất càng trở nên nổi bật vì luôn học múa ba lê, càng ngày càng giống một cô gái xinh đẹp, cũng càng ngày càng giống đám mây mà cậu không thể với tới được.
Thật đáng tiếc khi ngày này qua ngày khác, tình bạn trong sáng của cậu dần biến mất và trở nên mất kiểm soát.
Rõ ràng là khao khát vô vọng lại có thể biến một người con trai thành ác quỷ.
Thẩm Kiều là Bạch Tuyết của cậu.
Ngoài ra cũng là bánh mì của cậu. [chú thích 1]
"Bùm..."
Trong mắt Kỳ Ngôn Châu tràn đầy lửa giận. Cậu hung hăng đấm một quyền vào vách tường bên cạnh.
____
Vì vấn đề nhỏ này, nửa sau của bữa lẩu có chút vô vị.
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu không nói gì. Hai người im lặng về nhà, rồi dẫm lên bóng đêm.
Tuy nhiên, Thẩm Kiều không thích điều này.
Sau khi tắm xong, cô gõ cửa phòng ngủ của Kỳ Ngôn Châu.
Trong vòng mười giây, cánh cửa được mở ra.
Kỳ Ngôn Châu dựa vào khung cửa, cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt không chút thay đổi.
Thẩm Kiều mím môi. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Kỳ Ngôn Châu, ngày mai cậu có đi với tôi không?”
"Ngày mai tôi còn phải đi làm thêm."
Đây là ý từ chối không muốn đi. Nó vẫn dứt khoát và nhanh lẹ, không dài dòng chút nào.
Thẩm Kiều chậm rãi gật đầu. Cô nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới mắt cậu hồi lâu, sau đó, đôi mắt lại nhìn lên trán cậu.
Dừng một chút, cô hít một hơi thật sâu, rồi duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm Kỳ Ngôn Châu.
Chạm một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Cô nhanh chóng rút tay lại và lùi lại nửa bước.
Nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn còn sững sờ.
Hai má Thẩm Kiều đỏ bừng. Cô nhẹ giọng, nói: “Kỳ Ngôn Châu, tôi nghe lời cậu.”
"..."
"Bởi vì cậu là người đối tốt với tôi nhất, vậy nên tôi sẽ nghe lời cậu. Cậu đừng tức giận."
Nói xong, cô quay người bỏ chạy.
Cánh cửa phòng ngủ đối diện đóng sầm lại.
Chỉ có Kỳ Ngôn Châu vẫn đứng lại tại chỗ, một lúc lâu sau, cậu vẫn không di chuyển.
Đây không phải là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc thân mật.
Cô ngồi trên yên sau xe đạp của cậu và nắm tay cậu trong con hẻm tối tăm.
Trước đây, khi cô đoạt giải nhất, trong lúc vui mừng, cô cũng nhảy lên ôm lấy cậu. Nhưng đó chỉ là chia sẻ niềm vui, không có ý nghĩa gì khác, cũng rất khác với cái ôm ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Kỳ Ngôn Châu khó có thể kiềm chế suy nghĩ của mình.
Cơ thể cậu khẽ run lên, yết hầu khẽ trượt lên, rồi trượt xuống.
Dường như cậu đang cố hết sức kiềm chế bản thân để không xông vào phòng Thẩm Kiều, và ôm cô thật chặt.
Ngập ngừng một lúc, cậu sải bước xuống lầu, rồi đi vào phòng tắm, và tắm nước lạnh.
Vì là nhà cũ nên cách âm kém.
Trong phòng ngủ, Thẩm Kiều đang ngồi trên giường xem video. Khi nghe thấy động tĩnh thì cô cau mày, vội nghi hoặc.
Khi trở lại, hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ, trong phòng luôn bật điều hòa nên không thể đổ mồ hôi, Kỳ Ngôn Châu còn tắm nữa làm gì?
Chẳng lẽ là... vì cô ôm cậu để biểu lộ tình cảm, nhưng cậu không thích sao?
____
Mặt trăng đã lặn.
Kỳ Ngôn Châu lại thức dậy trong bóng tối lần nữa, rồi xuống lầu để đi tắm.
Tiếng nước chảy ồn ào, đối với người đang ngủ mà nói, nó giống như mộng mà không phải mộng, khó để phân biệt được.
Sáng sớm.
Thẩm Kiều đứng dậy và dụi mắt.
Trên cầu thang, cô đụng phải Kỳ Ngôn Châu đang chuẩn bị lên lầu.
"Chào buổi sáng."
"Sớm." Giọng của Kỳ Ngôn Châu có chút khàn khàn. Cậu nhướng mi, rồi nhìn cô đang đi lên tầng.
Cầu thang hẹp, Thẩm Kiều trời sinh mảnh khảnh, còn Kỳ Ngôn Châu lại cao lớn vạm vỡ, hai người rất khó chen qua.
Hình như Kỳ Ngôn Châu cũng ý thức được điều này. Cậu sắp đi tới bậc thang mà cô đang đứng, rồi đột ngột lùi lại,và nhanh chóng lùi về phía tầng một.
Thẩm Kiều cười với cậu. Cô cũng không cảm ơn.
Mỗi ngày, những chuyện như vậy ở dưới mái nhà này đã xảy ra rất nhiều lần, cũng xảy ra dưới nhiều hình thức khác nhau. Nếu lần nào cũng nói cảm ơn thì có vẻ hơi khách sáo và không quen.
Truyện được dịch trên wattpad. Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Kỳ Ngôn Châu không thích điều đó.
Trong tiềm thức, bản thân cô không muốn bị Kỳ Ngôn Châu xa lánh như vậy.
Thẩm Kiều đi vào phòng tắm.
Đi được nửa đường, cô lại dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Kỳ Ngôn Châu. Cô có chút tò mò, nên liền hỏi: "Kỳ Ngôn Châu, phòng của cậu có nóng không?"
"Không có?"
"Mới sáng sớm tôi đã nghe thấy cậu đi tắm. A, lúc tôi vừa chuyển đến đây, cậu cũng nói điều hòa trong phòng đó bị hỏng."
Vẫn còn là mùa xuân, nên không cần bật điều hòa.
Hiện tại, đã là mùa hè, nếu như điều hòa thật sự hỏng, vậy trong phòng sẽ nóng đến thế nào?
Thẩm Kiều đột nhiên bừng tỉnh. Cô cắn cắn môi, hơi do dự: "... Lát nữa, tìm thợ sửa chữa, có được không? Không thì chúng ta đổi phòng với nhau đi?"
Tuy rằng cô không muốn quá xa lạ với Kỳ Ngôn Châu, nhưng cũng không muốn vì mình mà quấy rầy cuộc sống bình thường của người khác.
Dù sao cô cũng chỉ là khách ở trọ, cho dù có giao tình tốt với chủ nhà thì cũng có nhiều điều phải cân đo đong đếm.
Kỳ Ngôn Châu sửng sốt. Cậu lập tức nói: "Không cần. Điều hòa nhiệt độ hỏng, nhưng phần làm lạnh không hỏng."
"Có thật không?"
"Không tin thì tới xem."
"Được rồi."
Kỳ Ngôn Châu thẳng thắn và dứt khoát.
Thẩm Kiều yên lặng nhìn cậu vài giây, rồi cô gật đầu, coi như thở phào nhẹ nhõm.
___
Hai người cùng nhau ăn sáng xong, Thẩm Kiều đứng dậy thu dọn hành lý, và chuẩn bị đi.
Đới Tùng Xuân nổi tiếng bận rộn với công việc nên không thường xuyên ở một chỗ lâu mà bay khắp nơi trong và ngoài nước. Nhưng Luchuan Ballet chuẩn bị sắp xếp một vở kịch cuối năm, Đới Tùng Xuân đã được mời làm giám khảo chính. Đương nhiên, cô ấy sẽ ở lại thành phố Lục Xuyên vào kỳ nghỉ hè này.
Thẩm Kiều đã hẹn với trợ lý của cô, lần này gặp cô ở phòng vũ đạo của đoàn múa.
Có lẽ Đới Tùng Xuân đã cố ý chọn nơi này để cho cô thấy được quy trình diễn tập của một đoàn múa lớn.
Thẩm Kiều đoán, Đới Tùng Xuân có lẽ không có nhiều thời gian cùng cô nói chuyện riêng tư. Nhiều năm như vậy, cô ấy có không ít học trò, trong đó có một số tự tay nâng lên, nếu như cứ như cô, nhất định sẽ loạn.
Cô không thể phàn nàn với ĐớiTùng Xuân, vì vậy cô định chào hỏi Đới Tùng Xuân trước, sau đó sẽ dành thời gian nói về kế hoạch của mình với trợ lý của cô ấy, xem có thể thực hiện được hay không.
Đôi khi chính Thẩm Kiều cũng không thể tin được mình có thể trưởng thành trong thời gian ngắn như vậy và bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Từ lúc Thẩm Kiều rời khỏi nhà họ Thẩm, mọi thứ đã đảo lộn.
Nhưng cho đến nay, cô không còn chán nản và tuyệt vọng, cô có thể tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, cho dù có rất nhiều khó khăn.
Có lẽ, trong cuộc đời này, ngoại trừ cái chết, mọi thứ đều không chắc chắn. [Lưu ý 2]
Thẩm Kiều cúi đầu cười. Cô hít một hơi thật sâu, rồi đổi giày, sau đó hướng lên lầu, gọi: “Kỳ Ngôn Châu, tôi đi đây.”
Giây tiếp theo, hình bóng của Kỳ Ngôn Châu đã xuất hiện trên cầu thang.
Cậu thay chiếc áo tay ngắn và quần thể thao mà cậu đã mặc khi ra ngoài. Cậu đút tay vào túi quần. Có vẻ có chút bất cần, nhưng vẻ mặt của cậu lại kỳ lạ.
Cậu nói: "Tôi đưa cậu đi."
Thẩm Kiều dừng một chút. Cô khó hiểu, nói: “Hôm nay cậu không phải đi làm sao?”
"Đưa cậu đến đó trước."
Nói xong, cậu đi ra cửa. Cậu mở cửa trước, rồi quay lại nhìn cô.
Suy nghĩ của Thẩm Kiều khẽ động, trong đầu cô giống như hiểu ra cái gì, lại giống như cái gì cũng không hiểu. Cô chỉ cảm thấy rất vui vẻ, bước chân trở nên nhanh nhẹn, giống như một con én nhỏ xinh đẹp, nhanh chóng vui vẻ bay đến bên cạnh Kỳ Ngôn Châu.
"Vậy quá tốt rồi. Đi thôi!"
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ Ngôn Châu: Vợ ôm tôi một cái, một đêm, tôi phải tắm 7 lần (không phải)
Ghi chú 1: Cô là Bạch Tuyết của tôi. Cô cũng là bánh mì của tôi. —từ Tsvetaeva
Ghi chú 2: Chuyển thể từ Benjamin Franklin
Đây là ý gì?
Kỳ Ngôn Châu có ý gì?
Trong lòng cô có những vòng gợn sóng.
Cho dù Thẩm Kiều có chậm chạp đến đâu, cô cũng không muốn nghĩ theo hướng đó nữa. Vào lúc này, xem ra cô rất khó để tiếp tục tìm đủ mọi cớ để cho bản thân nữa.
Nhưng kỳ lạ thay, cô không hề ghét cảm giác đó.
Trong lòng còn có một chút vui mừng nhỏ, giống như cả người đều được thoải mái, rất thích hợp. Ngay cả những lời nói lúc trước của Lư Sam San cũng không khiến cô có cảm giác khó chịu nữa.
Hơn nữa, hiếm khi cô vui mà không có lý do gì cả.
Bầu không khí giữa hai người trở nên tế nhị. Không còn chút tiếng nào phát ra nữa.
Trong lòng Kỳ Ngôn Châu biết rất rõ, không nên nói những lời này, càng không nên để lộ ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng và hoang tưởng của mình. Điều này sẽ chỉ khiến Thẩm Kiều ngạc nhiên và khiến cô nhìn ra. Sau đó, có thể cảm thấy rắc rối.
Tuy nhiên, cậu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt sững sờ của Thẩm Kiều, rồi nhéo khớp ngón tay, nhưng không quay lại. Cậu kiên quyết và mạnh mẽ lặp lại lần nữa: "Tôi sẽ chu cấp cho cậu. Cậu muốn làm gì cũng đều có thể. Học phí, tập trung huấn luyện, dạy riêng, tôi sẽ chu cấp hết."
Giờ phút này, cuối cùng Thẩm Kiều cũng hoàn hồn.
Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt của Kỳ Ngôn Châu, nhưng cũng không nhìn ra được gì. Cô dứt khoát hỏi thẳng: "Vì sao?"
Kỳ Ngôn Châu: "Làm gì có nhiều cái vì sao như vậy?"
Trong khoảng thời gian này, dường như cô đã biến thành hàng ngàn, hàng vạn cái vì sao, mỗi câu hỏi đều khiến người ta không thể trả lời được. Buộc cậu chỉ có thể dùng câu trả lời này cho có lệ.
Nhưng lần này, Thẩm Kiều không dễ bị qua mắt như trước.
Cô cũng bắt chước chiêu của Kỳ Ngôn Châu. Cô lặp lại: "Tại sao cậu muốn chu cấp để tôi tiếp tục múa? Bản thân cậu rõ ràng là thiếu tiền. Tại sao lại kêu tôi không đồng ý tài trợ của người khác? Kỳ Ngôn Châu, trả lời đi."
Giọng nói vẫn mềm mại, dịu dàng như trước, nhưng giọng điệu lại có chút cứng rắn. Có vẻ như cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi tìm ra câu trả lời.
Kỳ Ngôn Châu cắn răng. Cậu đứng lên, rồi lạnh giọng, nói: "Dù sao cũng là tiếp tục nhận tài trợ. Người xa lạ có điều kiện tài trợ không bằng vô điều kiện tài trợ. Về phần tiền bạc, cậu không cần lo lắng, sẽ không thiếu chút nào của cậu cả."
Nói xong, cậu bỏ lại một câu: "Đi rửa tay.", rồi xoay người, vội vàng rời đi.
"..."
Nồi lẩu vẫn bốc lên hơi nóng nghi ngút.
Thẩm Kiều có chút nản lòng.
Tiềm thức nói với cô rằng đây không phải là câu trả lời cô muốn. Nhưng cô muốn nghe cái gì, chính bản thân cô cũng không rõ nữa.
Chỉ là có một loại cảm giác mơ hồ, ẩn ẩn trong sương mù, chỉ lộ ra một chút chân tướng.
Tự hỏi bản thân, mặc dù Thẩm Kiều vì cuộc điện thoại đó, nên mới chủ động tiếp cận Kỳ Ngôn Châu, nhưng lại từng bước từ xa lạ trở thành quen thuộc. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô có thể chủ động tiến lại gần một bước, sau đó, chủ động cùng cậu phát triển trong tương lai.
Một sự cám dỗ thuyết phục ngày hôm nay đã là điểm mấu chốt của cô.
Nếu nhiều hơn nữa, đối với tính cách Thẩm Kiều, và đối với tuổi tác của cô mà nói đều không thích hợp.
Dường như có hơi dè dặt.
Cô đang mất mặt.
Nói tóm lại, sau khi cân nhắc rất nhiều, cô nghĩ rằng Kỳ Ngôn Châu là người kỳ lạ
Nếu không phải cậu nói điều gì đó rất dễ gây hiểu lầm, thì cô đã không dồn ép hỏi, rồi phá hỏng bầu không khí thoải mái trên bàn ăn và khiến mọi người xấu hổ.
Nồi lẩu trước mặt vẫn còn thơm phức. Thẩm Kiều đang chán ăn. Cô dậm chân, trong lòng không khỏi bắt đầu oán trách cậu.
Một bên khác, Kỳ Ngôn Châu bước ra khỏi quán lẩu.
Không có nhà vệ sinh trong quán, nếu muốn phải đến trung tâm mua sắm, ra ngoài cửa đi thẳng một đoạn, sau đó rẽ vào một cái ngõ và sẽ thấy.
Cậu thật sự không muốn đi vệ sinh, đó chỉ là cái cớ. Sau khi ra ngoài, cậu hít một hơi thật sâu, rồi dần dần chậm tốc độ lại.
Nếu tiếp tục ngồi trước mặt Thẩm Kiều, không biết cậu có mất khống chế không nữa.
Từ khi bảy tuổi, cậu đã chú ý đến Thẩm Kiều.
Ban đầu, chỉ là xuất phát từ lòng nghĩa khí của cậu bé đối với ân nhân của mình. Cậu nghĩ rằng Thẩm Kiều là một cô gái nhỏ gầy gò, và cậu cảm thấy thương hại cô, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay cô. Trong trường hợp bị những tên côn đồ kia trả thù, nếu như chạy không thoát, rất có thể cô sẽ không được may mắn như lần trước.
Cậu là con trai và phải bảo vệ cô.
Vì lý do này, Kỳ Ngôn Châu đã chủ động xin đi học.
Trong thời đại hiện nay, giáo dục bắt buộc chín năm, ngay cả khi không có tiền, vấn đề này cũng không khó.
Chỉ là cậu không thể học cùng trường tư thục với tiểu công chúa. Hơn nữa, vì nhập học muộn hơn cô năm lớp nên nên thấp hơn cô một lớp. Cũng may là trường tiểu học tan học sớm, nên Kỳ Ngôn Châu mới có thể chạy đến trường học của Thẩm Kiều gần đó. Cậu vẫn đuổi kịp cô một đoạn, và nhìn cô lên xe, về nhà.
Năm lớp bốn, Kỳ Ngôn Châu nhảy lớp và tốt nghiệp cùng với Thẩm Kiều.
Lần này, vì thành tích xuất sắc, cậu được đặc cách tuyển vào trường trung học cơ sở tư thục nổi tiếng bên cạnh.
Hai trường chỉ cách nhau một con đường và học sinh ở đó đến một cửa hàng tiện lợi để mua đồ uống sau khi tan học.
Kỳ Ngôn Châu giống như một con thú hoang, ẩn nấp trong góc, lặng lẽ bảo vệ công chúa nhỏ của mình.
Cậu nhìn Thẩm Kiều lớn lên từng ngày, từ một đứa trẻ nhỏ trở thành một cô gái mảnh mai, nụ cười ngọt ngào và vẻ ngoài trong sáng, khí chất càng trở nên nổi bật vì luôn học múa ba lê, càng ngày càng giống một cô gái xinh đẹp, cũng càng ngày càng giống đám mây mà cậu không thể với tới được.
Thật đáng tiếc khi ngày này qua ngày khác, tình bạn trong sáng của cậu dần biến mất và trở nên mất kiểm soát.
Rõ ràng là khao khát vô vọng lại có thể biến một người con trai thành ác quỷ.
Thẩm Kiều là Bạch Tuyết của cậu.
Ngoài ra cũng là bánh mì của cậu. [chú thích 1]
"Bùm..."
Trong mắt Kỳ Ngôn Châu tràn đầy lửa giận. Cậu hung hăng đấm một quyền vào vách tường bên cạnh.
____
Vì vấn đề nhỏ này, nửa sau của bữa lẩu có chút vô vị.
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu không nói gì. Hai người im lặng về nhà, rồi dẫm lên bóng đêm.
Tuy nhiên, Thẩm Kiều không thích điều này.
Sau khi tắm xong, cô gõ cửa phòng ngủ của Kỳ Ngôn Châu.
Trong vòng mười giây, cánh cửa được mở ra.
Kỳ Ngôn Châu dựa vào khung cửa, cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt không chút thay đổi.
Thẩm Kiều mím môi. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Kỳ Ngôn Châu, ngày mai cậu có đi với tôi không?”
"Ngày mai tôi còn phải đi làm thêm."
Đây là ý từ chối không muốn đi. Nó vẫn dứt khoát và nhanh lẹ, không dài dòng chút nào.
Thẩm Kiều chậm rãi gật đầu. Cô nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới mắt cậu hồi lâu, sau đó, đôi mắt lại nhìn lên trán cậu.
Dừng một chút, cô hít một hơi thật sâu, rồi duỗi tay ra, nhẹ nhàng ôm Kỳ Ngôn Châu.
Chạm một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Cô nhanh chóng rút tay lại và lùi lại nửa bước.
Nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn còn sững sờ.
Hai má Thẩm Kiều đỏ bừng. Cô nhẹ giọng, nói: “Kỳ Ngôn Châu, tôi nghe lời cậu.”
"..."
"Bởi vì cậu là người đối tốt với tôi nhất, vậy nên tôi sẽ nghe lời cậu. Cậu đừng tức giận."
Nói xong, cô quay người bỏ chạy.
Cánh cửa phòng ngủ đối diện đóng sầm lại.
Chỉ có Kỳ Ngôn Châu vẫn đứng lại tại chỗ, một lúc lâu sau, cậu vẫn không di chuyển.
Đây không phải là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc thân mật.
Cô ngồi trên yên sau xe đạp của cậu và nắm tay cậu trong con hẻm tối tăm.
Trước đây, khi cô đoạt giải nhất, trong lúc vui mừng, cô cũng nhảy lên ôm lấy cậu. Nhưng đó chỉ là chia sẻ niềm vui, không có ý nghĩa gì khác, cũng rất khác với cái ôm ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Kỳ Ngôn Châu khó có thể kiềm chế suy nghĩ của mình.
Cơ thể cậu khẽ run lên, yết hầu khẽ trượt lên, rồi trượt xuống.
Dường như cậu đang cố hết sức kiềm chế bản thân để không xông vào phòng Thẩm Kiều, và ôm cô thật chặt.
Ngập ngừng một lúc, cậu sải bước xuống lầu, rồi đi vào phòng tắm, và tắm nước lạnh.
Vì là nhà cũ nên cách âm kém.
Trong phòng ngủ, Thẩm Kiều đang ngồi trên giường xem video. Khi nghe thấy động tĩnh thì cô cau mày, vội nghi hoặc.
Khi trở lại, hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ, trong phòng luôn bật điều hòa nên không thể đổ mồ hôi, Kỳ Ngôn Châu còn tắm nữa làm gì?
Chẳng lẽ là... vì cô ôm cậu để biểu lộ tình cảm, nhưng cậu không thích sao?
____
Mặt trăng đã lặn.
Kỳ Ngôn Châu lại thức dậy trong bóng tối lần nữa, rồi xuống lầu để đi tắm.
Tiếng nước chảy ồn ào, đối với người đang ngủ mà nói, nó giống như mộng mà không phải mộng, khó để phân biệt được.
Sáng sớm.
Thẩm Kiều đứng dậy và dụi mắt.
Trên cầu thang, cô đụng phải Kỳ Ngôn Châu đang chuẩn bị lên lầu.
"Chào buổi sáng."
"Sớm." Giọng của Kỳ Ngôn Châu có chút khàn khàn. Cậu nhướng mi, rồi nhìn cô đang đi lên tầng.
Cầu thang hẹp, Thẩm Kiều trời sinh mảnh khảnh, còn Kỳ Ngôn Châu lại cao lớn vạm vỡ, hai người rất khó chen qua.
Hình như Kỳ Ngôn Châu cũng ý thức được điều này. Cậu sắp đi tới bậc thang mà cô đang đứng, rồi đột ngột lùi lại,và nhanh chóng lùi về phía tầng một.
Thẩm Kiều cười với cậu. Cô cũng không cảm ơn.
Mỗi ngày, những chuyện như vậy ở dưới mái nhà này đã xảy ra rất nhiều lần, cũng xảy ra dưới nhiều hình thức khác nhau. Nếu lần nào cũng nói cảm ơn thì có vẻ hơi khách sáo và không quen.
Truyện được dịch trên wattpad. Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Kỳ Ngôn Châu không thích điều đó.
Trong tiềm thức, bản thân cô không muốn bị Kỳ Ngôn Châu xa lánh như vậy.
Thẩm Kiều đi vào phòng tắm.
Đi được nửa đường, cô lại dừng lại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Kỳ Ngôn Châu. Cô có chút tò mò, nên liền hỏi: "Kỳ Ngôn Châu, phòng của cậu có nóng không?"
"Không có?"
"Mới sáng sớm tôi đã nghe thấy cậu đi tắm. A, lúc tôi vừa chuyển đến đây, cậu cũng nói điều hòa trong phòng đó bị hỏng."
Vẫn còn là mùa xuân, nên không cần bật điều hòa.
Hiện tại, đã là mùa hè, nếu như điều hòa thật sự hỏng, vậy trong phòng sẽ nóng đến thế nào?
Thẩm Kiều đột nhiên bừng tỉnh. Cô cắn cắn môi, hơi do dự: "... Lát nữa, tìm thợ sửa chữa, có được không? Không thì chúng ta đổi phòng với nhau đi?"
Tuy rằng cô không muốn quá xa lạ với Kỳ Ngôn Châu, nhưng cũng không muốn vì mình mà quấy rầy cuộc sống bình thường của người khác.
Dù sao cô cũng chỉ là khách ở trọ, cho dù có giao tình tốt với chủ nhà thì cũng có nhiều điều phải cân đo đong đếm.
Kỳ Ngôn Châu sửng sốt. Cậu lập tức nói: "Không cần. Điều hòa nhiệt độ hỏng, nhưng phần làm lạnh không hỏng."
"Có thật không?"
"Không tin thì tới xem."
"Được rồi."
Kỳ Ngôn Châu thẳng thắn và dứt khoát.
Thẩm Kiều yên lặng nhìn cậu vài giây, rồi cô gật đầu, coi như thở phào nhẹ nhõm.
___
Hai người cùng nhau ăn sáng xong, Thẩm Kiều đứng dậy thu dọn hành lý, và chuẩn bị đi.
Đới Tùng Xuân nổi tiếng bận rộn với công việc nên không thường xuyên ở một chỗ lâu mà bay khắp nơi trong và ngoài nước. Nhưng Luchuan Ballet chuẩn bị sắp xếp một vở kịch cuối năm, Đới Tùng Xuân đã được mời làm giám khảo chính. Đương nhiên, cô ấy sẽ ở lại thành phố Lục Xuyên vào kỳ nghỉ hè này.
Thẩm Kiều đã hẹn với trợ lý của cô, lần này gặp cô ở phòng vũ đạo của đoàn múa.
Có lẽ Đới Tùng Xuân đã cố ý chọn nơi này để cho cô thấy được quy trình diễn tập của một đoàn múa lớn.
Thẩm Kiều đoán, Đới Tùng Xuân có lẽ không có nhiều thời gian cùng cô nói chuyện riêng tư. Nhiều năm như vậy, cô ấy có không ít học trò, trong đó có một số tự tay nâng lên, nếu như cứ như cô, nhất định sẽ loạn.
Cô không thể phàn nàn với ĐớiTùng Xuân, vì vậy cô định chào hỏi Đới Tùng Xuân trước, sau đó sẽ dành thời gian nói về kế hoạch của mình với trợ lý của cô ấy, xem có thể thực hiện được hay không.
Đôi khi chính Thẩm Kiều cũng không thể tin được mình có thể trưởng thành trong thời gian ngắn như vậy và bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Từ lúc Thẩm Kiều rời khỏi nhà họ Thẩm, mọi thứ đã đảo lộn.
Nhưng cho đến nay, cô không còn chán nản và tuyệt vọng, cô có thể tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước, cho dù có rất nhiều khó khăn.
Có lẽ, trong cuộc đời này, ngoại trừ cái chết, mọi thứ đều không chắc chắn. [Lưu ý 2]
Thẩm Kiều cúi đầu cười. Cô hít một hơi thật sâu, rồi đổi giày, sau đó hướng lên lầu, gọi: “Kỳ Ngôn Châu, tôi đi đây.”
Giây tiếp theo, hình bóng của Kỳ Ngôn Châu đã xuất hiện trên cầu thang.
Cậu thay chiếc áo tay ngắn và quần thể thao mà cậu đã mặc khi ra ngoài. Cậu đút tay vào túi quần. Có vẻ có chút bất cần, nhưng vẻ mặt của cậu lại kỳ lạ.
Cậu nói: "Tôi đưa cậu đi."
Thẩm Kiều dừng một chút. Cô khó hiểu, nói: “Hôm nay cậu không phải đi làm sao?”
"Đưa cậu đến đó trước."
Nói xong, cậu đi ra cửa. Cậu mở cửa trước, rồi quay lại nhìn cô.
Suy nghĩ của Thẩm Kiều khẽ động, trong đầu cô giống như hiểu ra cái gì, lại giống như cái gì cũng không hiểu. Cô chỉ cảm thấy rất vui vẻ, bước chân trở nên nhanh nhẹn, giống như một con én nhỏ xinh đẹp, nhanh chóng vui vẻ bay đến bên cạnh Kỳ Ngôn Châu.
"Vậy quá tốt rồi. Đi thôi!"
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ Ngôn Châu: Vợ ôm tôi một cái, một đêm, tôi phải tắm 7 lần (không phải)
Ghi chú 1: Cô là Bạch Tuyết của tôi. Cô cũng là bánh mì của tôi. —từ Tsvetaeva
Ghi chú 2: Chuyển thể từ Benjamin Franklin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook