Thẩm Kiều lảo đảo lùi về phía sau một bước.
Bởi vì cô luôn cắn môi, vì bất giác dùng lực quá nhiều, ngay lúc này, môi dưới của cô liền chảy máy do bị răng cắn chặt.

Nhìn rất diễm lệ và mảnh mai.
Hóa ra sự thật là như vậy.
Thẩm Hòa Nguyệt thật sự không thích cô.
Cô nghĩ đến cuộc gọi và thông báo của "bản thân đến từ 10 năm sau", mà trong cuộc gọi ấy đã nói một số điều.
Đó là những điều mà từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến.
Thẩm Kiều tự hỏi bản thân, tuy rằng cuộc gọi này vừa kỳ lạ vừa phản khoa học, nhưng có lẽ vì sự cố hôm nay đã tác động quá lớn đến cô, khiến suy nghĩ cô rối loạn, từ tận đáy lòng, cô đã tin vào cuộc gọi ấy đến 70%.
Đến mức bản thân cô có phải là con nuôi hay không, đoạn thời gian này không có cách nào để xác nhận, trước mắt, cô chỉ có thể đi một bước dò một bước.
Rốt cuộc ngay lúc này, Thẩm Kiều vẫn chưa chuẩn bị tốt nên không thể mở được cánh cửa phòng ngủ chính để đối mặt với Tẩm Hòa Nguyệt được.

Ngày thường, em gái cô sẽ không bao giờ làm loạn với người khác.

Với bản tính tìm thắng lợi và tránh bất lợi của con người thì ngay lúc này, cô cảm thấy mình không nên khóc, nên cô lặng lẽ quay người rồi trở về phòng, sau đó, cô ngã người xuống giường, nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, một âm thanh "lách cách" vang lên.
Ai đó đã bật đèn trần phòng ngủ.
Trong tích tắc, cả căn phòng ngập tràn ánh sáng.
Diệp Hân từ ngoài cửa bước vào, có chút kinh ngạc "Kiều Kiều, sao về nhà mà không báo trước với mẹ, mẹ còn tưởng con xảy ra chuyện, tối rồi mà vẫn không thấy con.

Vẫn may là Nguyệt Nguyệt thấy giày của con ở cửa, nên mới biết là con đã quay về, có phải là tâmp khiêu vũ mệt quá không?"
Thẩm Kiều xoa xoa trán, rồi cô ngồi dậy.
Vì sợ lộ ra sắc mặt lạ, nên cô cúi đầu không dám dối diện với Diệp Hân, cô chỉ nói nhỏ: "Mẹ, con xin lỗi, bây giờ con rất buồn ngủ, con muốn ngủ một giấc."
Diệp Hân cười cười, khiển trách cô: "Xin lỗi thì có ích gì chứ, con gái bảo bối của mẹ đã nỗ lực rất nhiều, vất vả cho con rồi."
Bà vẫn luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, chăm lo cho gia đình và không bao giờ lớn tiếng la mắng hai cô con gái.
Đây cũng chính là lý do mà Thẩm Kiều vẫn luôn hoài nghi.
Về khía cạnh làm một người mẹ, Diệp Hân đã làm rất hoàn hảo.
Điều này khiến cho người khác khó tin rằng bản thân cô tồn tại trong gia đình chỉ như "một ngân hàng máu di động", nghĩ đến đây, cô lắc đầu, hai mắt cô bỗng nóng rực lên.
Diệp Hân không để ý nên đã tự pha cho cô một ly sữa tách béo và đặt nó ở trên bàn.
"Trước tiên, hãy uống một ít sữa, buối tối muốn ăn gì hãy nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con ăn."
Thẩm Kiều: "Mẹ, con không đói.

Hôm nay con không ăn đâu ạ."

Diệp Hân: "Không ăn thì không được, hay là ăn salad được không? Mẹ đã chuẩn bị xong rau rồi, đợi một lát nữa mẹ sẽ mang đến cho con."
" Cảm ơn mẹ..." Thẩm Kiều nắm chặt tay lại, cô trả lời một cách ngoan ngoãn.
"Sao hôm nay con lại khách sáo với mẹ như vậy, xem ra bảo bối của mẹ hôm nay thực sự mệt rồi, vậy con ngủ tiếp đi, mẹ không làm phiền con nữa."
Diệp Hân xoa đầu Trầm Kiều, sau đó bà xoay người rời đi, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trong suốt cuộc trò chuyện, bà không hề nhắc đến cuộc thi Balê.

Có vẻ như những gì Thẩm Kiều nghe ở ngoài cửa chỉ là ảo tưởng và suy đoán.

Mặc dù Trầm Hòa Nguyệt đã nhắc đến vấn đề này nhưng Diệp Hân đã phớt lờ, như không ủng hộ Thẩm Hòa Nguyệt.

Nếu đúng là như vậy, với tính cách và sự giáo dục của Diệp Hân thì đã đến lúc Trầm Hòa Nguyệt phải gặp bà để xin lỗi.
Ba mẹ Thẩm không bao giờ thích hai cô con gái có khoảng cách.
Trong lòng Thẩm Kiều rất mẫu thuẫn, cô không biết làm sao, nên cô chỉ bực bội rồi "ồ" lên một tiếng.
Trước mắt, cô chỉ có thể im lặng theo dõi.
Chớp mắt đã đến thứ sáu.
Vào mỗi thứ 6 hàng tuần, trường học sẽ có một tiết học vào sáng sớm.
Thẩm Kiều nghĩ phải cảm ơn dì lao công, nên cô liền đi về phía phòng khiêu vũ, chắc có thể gặp được dì lao công thế nên Thẩm Kiều đã mang theo một hộp bánh nhỏ để biếu dì.
Bánh kem vị chocolate, trên mặt bánh còn có 2 quả anh đào.

Màu đỏ của bánh trông thật ngọt và hấp dẫn.
Sau khi tan học, Thẩm Kiều bỏ sách vào balo rồi đi về phía tòa nhà nghệ thuật mà đi.
Vào thứ sáu nên các sinh viên nghệ thuật đến đây luyện tập không ít, ngoài ra thì còn có sinh viên âm nhạc và phòng hội họa tầng trên được các sinh viên mĩ thuật dùng.
Khi Thẩm Kiều vừa đến thì vô tình gặp được đi lao công, trên tay dì lao công là một chiếc xô và cây lao sàn nhà.

Lúc gặp được Thẩm Kiều, dì lao công đã mỉm cười thật tươi: " Thẩm Kiều đến rồi à."
Thẩm Kiều bắt đầu học khiêu vũ khi cô mới vào lớp 7, cô là một cô bé vừa xinh đẹp vừa lễ phép, nên một số giáo viên và các dì làm việc trong tòa nhà này đều biết và thích cô.
Nghe thấy cô lao công lên tiếng gọi mình, Thẩm Kiều liền lễ phép lên tiếng chào dì: "Chào dì."
Ngừng lại một lát, Thẩm Kiều lấy chiếc bánh kem đã chuẩn bị từ trước rồi đem tặng dì lao công.
Thẩm Kiều cười híp mắt: "Dì à, dạo gần đây cháu thường xuyên sử dụng phòng khiêu vũ, nên đã gây phiền phức cho dì rồi, châu muốn mời dì ăn bánh kem ạ."
Dì lao công sững sờ một chút rồi vỗ vỗ đầu, sau đó lên tiếng một cách bất đắc dĩ: "Ây da, dì ũng quên mất chuyện này."
"....a"
"Hôm nay dì mới quay lại làm việc, lúc trước ở quê nhà có chút chuyện nên không thể tiếp tục làm được.


Tuần này không có ai quét dọn phòng khiêu vũ cả, có phải sàn nhà có nhiều bụi lắm không, nó có gây ảnh hưởng đến việc tập luyện của cháu không?"
Lời nói vừa thốt ra, Thẩm Kiều liền có chút sững sờ, cô bất giác nhíu mày.
Mấy ngày nay, cửa sổ phòng tập luôn sạch sẽ, gương cũng rất sáng bóng, ngay cả dấu chân cũng sạch sẽ không tì vết, hoàn toàn không có dấu vết của người dùng.

Chưa kể, sàn nhà hoàn toàn không bám bụi và mồ hôi.
Đối diện với đôi mắt của dì lao công, Thẩm Kiều chỉ biết mím môi, giọng cô cũng nhỏ đi vài phần: "Không có gây cản trở mà ngược lại nữa ạ, mỗi lần con đến tập đều rất sạch sẽ.

Dì à, có phải trường học tạm thời tìm người giúp dì một người dọn dẹp khác không."
"Việc này dì cũng không rõ nữa, có thể là vậy.

Dì không ăn bánh kem đâu, giờ dò còn có công việc.

Bạn học Thẩm, lúc tập luyện nhớ chú ý an toàn."
" Dạ, cảm ơn dì, tạm biệt dì ạ."
Bánh kem vẫn chưa được tặng đi, nên Thẩm Kiều chỉ có thể mang nó vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ, một số nữ sinh đang thay đồ khiêu vũ.
Họ đều không phải là vũ công bale nên Thẩm Kiều không quen cho mấy, cô chỉ mỉm cười rồi gật đầu xã giao, sau đó, mỗi người đều tiếp tục công việc của riêng mình.
Thẩm Kiều mở cửa tủ quần áo ra, sau đó, cô cất balo và chiếc bánh kem vào trong.
Các nữ sinh ngồi trên băng ghế dài, họ chậm rãi di chuyển, rồi trò chuyện cùng nhau một các náo nhiệt như nơi không người.
"...!Là thật hay giả vậy.

Hôm nay Tiểu Văn bị Kỳ Ngôn Châu, học sinh năm hai trung học mắng đến phát khóc."
Kỳ Ngôn Châu?
Có phải là cậu nam sinh kì quái lần trước cô gặp ở bệnh viện?
Thẩm Kiều nghe vậy, động tác của cô có chút khựng lại.
Một nữ sinh khác nói: "Cũng không phải là mắng."
Một nữ sinh khác biết chuyện: "Không phải là mắng.

Mà là hôm nay, chẳng phải Tiểu Văn đi tỏ tinh, dù một câu thôi nhưng Kỳ Ngôn Châu cũng không nói, cậu ta chỉ trừng mắt nhìn Tiểu Văn, Tiểu Văn bị dọa sợ nên bật khóc."
" Oa, thật khoa trương."
" Xem ra cậu ta rất dữ.


Tôi còn nghe mấy anh chị khóa trên nói đối với ai Kỳ Ngôn Châu cũng đều lạnh nhạt, mà còn rất giỏi đánh nhau, nhưng lại không nói nhiều không một ai dám khiêu khích cậu ta.

Tiểu Văn nhát gan như vậy, bị dọa cho sợ hãi cũng là điều bình thường."
" Chậc chậc.

Loại con trai này, có đẹp trai đến mấy tôi cũng không hứng thú, dọa chết khiếp tôi rồi."
"...."
Trong tâm trí Thẩm Kiều nhớ lại một chút.
Sau hai lần gặp mặt, Kỳ Ngôn Châu vẫn luôn không có biểu hiện gì.
Có vẻ như không đáng sợ như mấy nữ sinh kia nói, sao lại có thể bị một ánh mắt dọa đến phát khóc chứ.
Chẳng qua, đối với việc cậu ấy có đẹp trai hay không, Thẩm Kiều đã có hai lần vội vội vàng vàng, thêm góc độ đứng nhìn, nên cô không thể nhìn cậu ta một các tỉ mỉ, đến bây giờ, cô chỉ nhớ rằng trên mặt cậu ta có một nốt ruồi nước mắt rất đặc biệt.
Thẩm Kiều cụp mắt xuống, cô không nghĩ thêm gì nữa, sau đó, cô hành động một cách nhanh nhẹn.
Vào giờ tan ca, Kỳ Ngôn Châu đi vào quán net.
Quản lí quán net sau khi ăn miếng cuối cùng của ly mì liền thở dài một cách thoải mái, rồi đưa cho cậu một chùm chìa khóa.
" Đi đây."
"Oh." Kỳ Ngôn Châu ngồi xuống quầy lễ tân.
A Tài mặc áo khoác vào, cậu ta thấy cậu không có biểu cảm gì nên tò mò, bất di bất dịch, không khỏi ân cần nhắc nhở cậu: "Hôm qua có hai nam sinh uống uống rượu, sau đó đến đây phá rối, cậu cẩn thận một chút.

Hai tên hôm qua trông rất côn đồ, lại bị cậu đánh, khả năng là hôm nay sẽ quay lại."
Kỳ Ngôn Châu gật đầu: "Ồ."
A Tài đã quá quen thuộc với tính cách cậu, nên chỉ lắc đầu rồi đội một chiếc mũ len lên, sau đó vội vã đi ngay.
Mặc kệ cậu.

Dù sao cậu đã cùng lúc đánh năm tên, nên cậu không còn sợ hãi nữa.
Hơn 5 giờ tối.
Vào mùa đông, ban ngày ngắn mà hoàng hôn cũng ngắn.
Trời đã dần tối đi nhưng đèn đường vẫn chưa được bật sáng.
Một vài nam sinh đẩy cửa, bước vào quán một cách loạng choạng.

Bọn họ mặc đồng phục học sinh của trường trung học dạy nghề Lục Xuyên.

Đám người kia đảo mắt một vòng, rồi cứ thế mà tiến thẳng đến chỗ Kỳ Ngôn Châu.
"Được lắm, tên nhóc con này, hôm nay lại xuất hiện ở đây."
Kỳ Ngôn Châu đang làm bài tập, trên tay cậu đang cầm cây bút máy rồi anh xoay qua xoay lại.
Nghe thấy giọng nói của cậu ta, đầu anh cũng không ngẩng lên, anh hoàn toàn không để ý đến đám người kia.
Nam sinh cầm đầu thấy thái độ của Kỳ Ngôn Châu như vậy liền tức giận đập tay xuống bàn, rồi rống to: "Fuck, ông đây đang nói chuyện với cậu, mày không nghe thấy hả?"
Sau đó là một chuỗi những từ ngữ thô tục.

Ngay lúc này, quan net đang im lặng bỗng nhiên ồn ào, không ít người đứng dậy, rồi nhìn vào quán.
Kỳ Ngôn Châu nói: "Các bg đang làm phiền đến người khác."
Một nam sinh khác lại nói: "Ông đây cần quan tâm nhiều vậy sao? Hôm qua lúc mày đánh bọn tao sao không nói đã làm phiền bọn tao? Đại ca, đập chỗ này đi."
Cậu ta chưa kịp nói xong thì đã Kỳ Ngôn Châu đứng dậy, rồi túm lấy cổ áo.
Cậu cực kì cao, so với tất cả những nam sinh có mặt ở đây thì không ai có thể qua mặt được cậu.
Kỳ Ngôn Châu dùng lực, nâng cả người nam sinh kia lên, cả chân cũng rời khỏi mặt đất.
Nam sinh nhìn chằm chằm vào Kỳ Ngôn Châu như thể đang chửi rủa cậu.
Kỳ Ngôn Châu không hề cho nam sinh kia cơ hội, liền trực tiếp dùng lực ấn mạnh cằm của cậu ta xuống.
"Aaaaa."
Như thể có thể nghe tiếng răng rắc của xương khớp chật nhau.
Nam sinh kia đã hét to lên một tiếng như một con lợn sắp bị giết: "Aaaa."
Kỳ Ngôn Châu ném tên nam sinh kia ra khỏi quán net, sau đó, cậy quay đầu lại nhìn những tên còn lại bằng ánh mắt đầy sát khí.
Cậu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"...."
Những tên còn lại do dự nhìn nhau vài giây, sau đó liền bỏ chạy.
Cửa tự động của quán nét phát ra những tiếng vamg chói tai.
Vậy là một trò chơi đã kết thúc.
Kỳ Ngôn Châu không có quay về quầy lễ tân ngay, mà cậu tựa đầu vào cửa rồi nhìn lên bầu trời một lát, sau đó mới quay về.
Trời đã chuyển sang đêm.
Cô đã quay trở về rồi sao?
Thứ 6, nếu là trước kia, cô không nên luyện tập quá muộn.
Nghĩ đến cô gái thanh thuần đến cảm động lòng người, Kỳ Ngôn Châu cười khẩy một tiếng rồi chế nhạo chính mình, sau đó, cậu thờ ơ quay người trở lại vào trong.
Cô vẫn trong sáng và hoàn mỹ như vậy.

Tại sao một kẻ xuất thân từ bùn lầy như cậu lại dám khát khao có được cô.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo, Kỳ Ngôn Châu lại sững người.
Quán net này cách trường trung học Thánh Mẫn không xa, cũng rất thuận tiện cho việc cậu tìm việc làm thêm.
Cạnh quán net là một cửa hàng tiện lợi.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài học sinh trường trung học Thánh Mẫn đến để mua đồ.
Lúc này, một cô gái đang lưu luyên hình ảnh cậu trong tâm trí đang đứng ở cửa hàng tiện lợi nhìn cậu đầy ngạc nhiên.
"Kỳ, Kỳ Ngôn Châu." Thẩm Kiều đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ném người ra khỏi quán net, và nó thật sự khó tin.
Đây....!không phải là nam sinh kì lạ đó sao.
Vừa rồi, Cậu ta đã đem một người từ bên trong quán ném ra ngoài.
Họ đang đánh nhau sao?
Hai người đối mặt với nhau.
Nhưng Kỳ Ngôn Châu chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó, cậu không nói gì rồi xoay người đi vào trong quán..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương