Mặc dù đây chỉ là một cái cớ, nhưng lý do khiến Thẩm Kiều bất ngờ không đơn giản chỉ có vậy.

Khi nghe được lời của Kỳ Ngôn Châu, cô không khỏi xúc động, trong lòng liền hiện lên gợn sóng.
Trái tim như bị nhiễm điện, cảm thấy tê dại.
Cô ra sức gật đầu, rồi đưa tay đặt vào lòng bàn tay Kỳ Ngôn Châu, để mượn sức đứng lên.
“Được rồi.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi Tòa nhà Nghệ thuật.
Đầu mùa hạ, sắc trời còn chưa tối sớm đến như vậy.

Nhưng sau sáu giờ và bảy giờ, cũng là lúc hoàng hôn hoàn toàn bị ánh sáng mặt trăng làm chủ.
Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, hầu hết các thí sinh đại học hiện nay vẫn đang trong giai đoạn nước rút cuối cùng.

Do đó, khắp trường đều sáng đèn, thậm chí cả cửa hàng tạp hóa vẫn chưa đóng cửa.
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu đang mặc đồng phục học sinh, nên đi ở giữa cũng không cảm thấy lúng túng lắm.
Nhìn bóng lưng của hai người từ phía dau, có chút giống một bức tranh thanh xuân, có thể dùng làm phim quảng cáo học đường, thể hiện ý nghĩa của thời gian yên tĩnh.
Thẩm Kiều không có cảm giác gì, cô cứ như vậy mà chậm rãi đi tới cổng trường, rồi thản nhiên hỏi: "Kỳ Ngôn Châu, có phải cậu đã tan học từ sớm rồi đúng không? Vậy vừa rồi cậu làm gì? Cứ chờ tôi sao?”
Kỳ Ngôn Châu: “Làm bài tập về nhà.”
Thẩm Kiều ngạc nhiên: “Năm đầu tiên cũng phải làm bài tập về nhà sao?”
“Không phải.”
“À, tôi không có ý đó, tôi nghĩ rằng…cậu sẽ đến quán net hoặc là đi làm việc…"
Từ trên người Kỳ Ngôn Châu, khó có thể tưởng tượng ra cậu là một “học sinh giỏi”theo nghĩa truyền thống.
Suy cho cùng, trước đây, khi Thẩm Kiều muốn tìm cậu, hai lần cô đều đến quán net.
Kỳ Ngôn Châu chậm rãi giải thích: “Đi đến quán net cũng là đi làm.”
Nghe đến đây, hai mắt Thẩm Kiều sáng lên: “Cậu có thể làm việc đó ngay cả khi cậu chưa đủ 18 tuổi?”
Kỳ Ngôn Châu: “Tôi có thể, nhưng cậu thì không.”
“Tại sao? Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi cũng cần một công việc bán thời gian.”
“Bởi vì cậu là con gái.”
Kỳ Ngôn Châu có một số công việc bán thời gian, về cơ bản, có thể coi đây là công việc tạm thời.
Một là quán net, vì nó nằm gần trường học, nên không ai đến gây rối.

Tuy nhiên, vì luôn có học sinh cầu xin lòng thương xót, cố gắng đi vào dù vi phạm, gây ra nhiều rắc rối, thiếu hụt nhân lực, nên chỉ còn một mình A Tài.

Người hung dữ như Kỳ Ngôn Châu không nhiều, có thể làm cho những đứa trẻ đó sợ hãi, lại vừa có thể làm ca đêm.

Vậy nên cậu được ưu tiên nhận vào.
Ngoài ra, còn có một phòng trò chơi khác.

Ở đó phức tạp hơn quán net, còn giao dịch tiền bạc, có nhiều người nhậu nhẹt quá nửa đêm mới vào chơi.

Cậu có thể đánh nhau lại, và không sợ phiền phức.

Cậu cũng có thể kiểm soát hiện trường và ngăn chặn việc say rượu, rồi vô tình phá hoại của công.

Ông chủ mừng đến mức đưa ra mức lương khá cao cho cậu như tìm được kho báu.

Vậy nên cậu cứ tiếp tục làm việc như vậy.

Đừng nói đến để chuyện cho Thẩm Kiều làm việc ở những nơi này.

Cho dù cô có đi, tốt nhất cũng không nên để cô đi.
Nhưng cậu không thể nói cho cô biết sự thật.
Kỳ Ngôn Châu là người khiêm tốn và ngay thẳng, nhưng chỉ khi đối mặt với Thẩm Kiều, cậu mới cảm thấy bất lực.
Cô là một ngôi sao.

Cho dù cậu có tồi tệ thế nào thì cũng phải bảo vệ cô.
Cô không thể dính dù chỉ là một chút bụi.
Vì vậy, Kỳ Ngôn Châu chỉ có thể mơ hồ trả lời: “… Ở đó không có con gái.”
Cũng may, Thẩm Kiều không hỏi nhiều, nên cô chỉ gật đầu, rồi nói “ồ” một tiếng nhẹ nhàng.
Cô cụp mắt xuống và lẩm bẩm: “Vậy thì tôi có thể làm gì.”
Chắc chắn phải có một lối thoát.
Kỳ Ngôn Châu nhìn cô, rồi lặng lẽ xem xét biểu cảm tinh tế trên mặt cô: "Thi trước."
"Hả?"
“Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, cậu không chuẩn bị ôn tập trước đi? Dù nhất thời cũng không thể gấp gáp, đợi đến nghỉ hè rồi tính tiếp.”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, rồi đồng ý: "Cũng đúng.”
Lùi lại mười nghìn bước, cho dù cô vì tiền mà không thể tiếp tục học múa ba lê, cô vẫn phải học đại học.
“Kỳ Ngôn Châu.”
“Sao vậy?”
“Cậu có thể cho tôi mượn vở ghi chép của lớp một được không? Còn hai mươi ngày nữa, tôi sẽ bắt đầu cố gắng học.”
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu dừng lại.
Dưới ánh trăng đêm, giọng nói của cậu chứa đựng một sự đấu tranh không thể giải thích được: “...Tôi có thể dạy cậu.”
Như thể lý trí và bản năng đang rằng xé.
Cuối cùng, bản năng vẫn chiếm ưu thế.
“Có làm phiền cậu quá không?”
“Không.”
____
Điều kiện gia đình Kỳ Ngôn Châu có hạn chế, chỉ có hai nơi có thể dùng làm bàn học.
Một là bàn ăn ở tầng một.

Tuy nhiên, chiều ngang của bàn ăn hẹp, lại được kê ở lối đi nên rất chật chội.

Nếu cứ cố gắng sử dụng nó, khi viết, cánh tay sẽ không có chỗ tỳ, và sẽ rất mất công.
Chỗ thứ hai là chiếc bàn dài nhỏ trên tầng hai ngăn cách giữa hai phòng ngủ.

Ngày thường, nếu Kỳ Ngôn Châu không đi làm thêm, cậu sẽ làm bài tập về nhà ở đây.

Bây giờ, chiếc bàn dài nhỏ này đã được kéo ra một chút, đủ để hai người ngồi cạnh nhau.
Kỳ Ngôn Châu để sách trên bàn xuống dưới đất.
Tất cả không gian trên bàn được để lại cho Thẩm Kiều.
Sau đó, cậu lại ngồi cạnh cô, rồi chống khuỷu tay lên bàn.

Mu bàn tay cậu chống cằm và ngẩng đầu nhìn cô.
Đối mặt với người học giỏi như cậu, một học sinh có học lực bình thường như Thẩm Kiều không tránh khỏi có chút xấu hổ.

Vì sợ rằng cậu xem xong bài tập của cô, trong lòng sẽ sinh ra nghi ngờ, chẳng hạn như "Sao dạng bài tập này mà cậu cũng không biết làm", hoặc "Quá ngốc rồi, một cậu hỏi đơn giản mà phải làm lâu như vậy."

Cặp sách vẫn đè lên đầu gối.
Cô không thể di chuyển.
Kỳ Ngôn Châu chờ đợi, ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu lên bàn vài lần: “Hả?”
Thẩm Kiều khịt mũi: “...thành tích của tôi rất bình thường.”
“Tôi biết.”
Cậu nhớ lại điểm 319 trong bài kiểm tra hàng tháng.
Ở trường cấp 3 Thánh Mẫn, thứ hạng này đúng thật là không tốt lắm.

Suy cho cùng, ngoài những người trong lớp quốc tế, vẫn còn rất nhiều người trong trường chuẩn bị ra nước ngoài chiếm một phần trong bảng xếp hạng của những người có thành tích kém.

Tuy nhiên, đối với học sinh nghệ thuật, điểm ở lớp văn hóa không bị mất giữa chừng là đủ, chỉ cần giữ được là tốt rồi.
Thẩm Kiều: “Cậu có thể cảm thấy phản ứng của tôi rất chậm.”
“Sẽ không.” Mặt Kỳ Ngôn Châu không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại rất rõ ràng.
Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, và lấy ra tất cả sách giáo khoa, bài kiểm tra và bài tập hôm nay.
Tính đến tình hình ngoại khóa của học sinh, lớp nghệ thuật và lớp của Kỳ Ngôn Châu có lịch dạy khác nhau, một số môn khoa học chậm hơn khoảng hai tiết.
Kỳ Ngôn Châu cầm lấy sổ tay của Thẩm Kiều, rồi lật xem.
Dừng lại nửa giây, cậu hỏi lại: “Thứ hạng của bài kiểm tra hàng tháng vào tháng trước của cậu là bao nhiêu?”
Bài kiểm tra hàng tháng cuối cùng là vào đầu tháng Năm.
Thẩm Kiều nhớ lại: “Hơn một trăm.”
Kỳ Ngôn Châu: “Ra vậy.

Làm bài tập trước đi, nếu không biết thì hỏi tôi.”
“Được rồi.”
Sau khi câu trả lời nhẹ nhàng cuối cùng rơi xuống, cả phòng im lặng ngay lập tức.

Chỉ có tiếng sột soạt của đầu bút cọ vào mặt giấy, và âm thanh nhẹ khi lật trang, hầu như không nghe thấy.
Mọi thứ đều được ổn định.
Tốt đến nỗi lòng người sôi sục.
Cho đến khi sự im lặng bị cắt ngang bởi giọng nói của Kỳ Ngôn Châu: “Câu hỏi này sai rồi.”
Thẩm Kiều: “À…”
Kỳ Ngôn Châu không nói thêm nữa, mà là cầm lấy một cây bút trong hộp bút của cô và giấy nháp, viết ra một loạt các công thức một cách trôi chảy.
“Dùng công thức này, rồi giải ra.”
Chữ của cậu rất đẹp, nó giống với khí chất của cậu, đều có một loại cứng rắn.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào công thức một lúc, sau đó, cô so sánh với công thức trong sổ tay của mình, rồi ảo não “Ôi” một tiếng.
Sai rồi.
Đến cả cách giải cũng sai rồi.
Không có cách nào cả, bình thường cô tập múa cũng rất bận và mệt, sức lực của cô có hạn, trên lớp cô không quá tập trung, cô đều nhờ vào những lần ôn bài trước mỗi kỳ thi.

Giống như một số câu hỏi tổng hợp trong toán học, nếu dạng câu hỏi đổi mới hơn một chút thì sẽ hơi bất lực.
Thẩm Kiều gạch bỏ câu trả lời của mình và viết lại công thức mà Kỳ Ngôn Châu đã đưa cho cô.
Đến phần giải bài, dễ hơn so với vừa rồi, không bị loằng ngoằng.
“Lần này đúng chưa?”
“Ừ, đúng rồi.”
Thẩm Kiều mím môi, rồi cười.


Đột nhiên cô có chút tò mò: “Kỳ Ngôn Châu, thành tích môn toán của cậu rất tốt sao?”
Kỳ Ngôn Châu rũ mắt xuống, nhưng cậu không nhìn cô: “Cũng tạm được.”
Ngọn đèn đặt ở góc bàn rất gần hai người bọn họ.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mi mắt của cậu và đổ ra một cái bóng nhỏ, giống như một câu thần chú bí ẩn, thu hút sự chú ý của mọi người.

Thẩm Kiều nhìn chằm chằm vào đôi lông mi dài như lông quạ của cậu, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy thì thành tích môn nào của cậu là tốt nhất?"
“Cũng đều đều nhau.”
“Vậy là tất cả cậu đều giỏi?”
“Ừ.”
Đáp án này khiến cho Thẩm Kiều lại phải cười lần nữa: “Kỳ Ngôn Châu, cậu thật giỏi.”
Kỳ Ngôn Châu không nói gì.
Các ngón tay siết chặt, như thể cậu đang cố khống chế cảm xúc của mình.
Thẩm Kiều: “Nhưng mà, cậu thường phải đi làm thêm, vậy cậu lấy đâu ra thời gian để học?”
Kỳ Ngôn Châu: “Cố gắng nghe giảng trong lớp.”
“...” Thẩm Kiều muốn hỏi, thế nhưng cậu không có ý định trả lời tiếp.
Cậu lại gõ bàn, rồi nhắc nhở: “Muộn rồi, làm bài tập trước đi.”
“Ồ, được rồi.”
Thẩm Kiều cúi đầu một cách ngoan ngoãn.
___
Sau đó, mỗi tối khi về nhà, Kỳ Ngôn Châu sẽ trở thành gia sư của Thẩm Kiều.
Cậu không nói nhiều và cũng không nghiêm khắc.

Hầu hết thời gian cậu giống như không để ý đến cô, nhưng chỉ cần cô viết sai gì đó, cậu sẽ chỉ ra ngay lập tức.
Thỉnh thoảng, nếu Thẩm Kiều có gì nghe không hiểu hoặc chỗ nào không giải được, Kỳ Ngôn Châu sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô.
Giọng cậu rất hay, không nhanh cũng không chậm, nhịp nhàng như ngọc gõ vào băng.

Hơn nữa, tư duy rất rõ ràng, điều này khiến cho người có nền tảng kém như Thẩm Kiều có thể hiểu được.
Thẩm Kiều nghe xong thì không nhịn mà được hỏi: “Nói mới nhớ, gần đây cậu không có đi làm sao?”
Ngoại trừ buổi chiều chủ nhật, ngày thường, cô chưa từng thấy cậu đi đâu.
Đi học, tan học, cậu đều đưa đón cô.
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu "hừ" một tiếng: "Thi xong rồi đi tiếp."
"Kỳ Ngôn Châu, nếu như cậu không đi vì muốn giúp tôi học, thì cậu thật sự không cần phải làm như thế.

Tôi có thể tự mình học...!hoặc là, nếu tôi có bất kỳ câu hỏi nào, tôi có thể nhắn tin qua Wechat để hỏi cậu.

Tôi không muốn làm chậm trễ công việc của cậu."
Giống như Thẩm Kiều đã quen với cuộc sống ở đây trong những ngày này.

Cô đã quen với trần nhà thấp, không gian nhỏ và sàn gỗ "ọp ẹp".

cô còn biết cây chổi ở đâu, đồng thời học cách giặt quần áo và rửa bát bằng tay.
Bởi vì thời gian ở ngắn hạn biến thành dài hạn, Kỳ Ngôn Châu không thể ngăn cản cô giúp đỡ, mà chỉ có thể dọn dẹp càng sớm càng tốt để không cho cô có cơ hội làm việc đó.

Khi không thể ngăn cản cô, cậu sẽ mặc để cho cô làm.
Kỳ Ngôn Châu không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm, cậu đang tận hưởng cảm giác này một cách đáng khinh.
Cậu thưởng thức chuyện hai người bọn họ dần dần thoát khỏi sự xa lạ, trở nên bình dị, và thân thiết, giống như một gia đình.
Cậu cũng thích cách Thẩm Kiều chú ý đến cậu.
Ngôi sao nhỏ của cậu.
Cái ảo tưởng không bao giờ thực hiện được đang ăn mòn dây thần kinh của cậu, chìm sâu vào chân tay và xương cốt, không thể tự giải thoát được.

Nhưng Kỳ Ngôn Châu chưa kịp trả lời, Thẩm Kiều đã nghĩ rằng cậu không nghe thấy, nên cô lại gọi cậu một tiếng: “Kỳ Ngôn Châu?”
Kỳ Ngôn Châu: “Không chậm đâu.”
Kỳ Ngôn Châu: “Thi xong rồi lại đi.”

Thẩm Kiều ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Thì ra học sinh giỏi cũng cần ôn tập sao?”
“Ừ.”
Thời gian trôi như dòng chảy, tháng sáu trôi qua thật êm đềm.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần.

Lớp nghệ thuật cuối cùng đã kết thúc tất cả các tiết học mới, phần lớn học sinh cũng phải tham gia ôn tập cuối kỳ.

Không có sự sắp xếp nào, vì vậy, Thẩm Kiều chỉ đơn giản là dừng việc luyện tập hàng ngày và đi học về đúng giờ để làm bài.

Sáng sớm dậy sớm nửa tiếng, cô ra ban công để luyện kỹ năng cơ bản một lúc.

Kỳ Ngôn Châu không đi cùng cô, mà là chờ cô cách đó hai con đường.

Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu cùng nhau đi ra khỏi trường học.

Thời tiết ở thành phố Lục Xuyên bắt đầu nóng dần lên, lại trùng hợp với mùa mưa sắp đến, mỗi ngày đều cảm thấy oi bức.

Đột nhiên, Chu Ý Cầm dừng lại, lấy ra một cuốn sách bài tập từ trong cặp sách, và dùng nó như một chiếc quạt, rồi tự cố gắng quạt.
Bạn cô không quên lầm bầm: "Trời ơi, trời nóng quá...!Tớ nói với mẹ là cần người đến đón, nhưng mẹ nói là mới đưa xe đi sửa, trong nhà tớ cũng không còn bất kỳ xe nào khác.

Tớ tan học còn phải chờ mẹ tan làm tới đón nữa.

Trời ơi, bảy giờ mẹ tớ mới tan làm, lẽ nào bà ấyo định để tớ đứng làm bảo vệ cho trường luôn sao?"
Thẩm Kiều thích thú với câu nói đùa ví von của bạn cô: "Vậy thì cậu có thể tự bắt taxi."
Chu Ý Cầm: "Ừ, vậy tớ đi taxi.

Nhưng tớ nghĩ, hiếm khi cậu không tập múa nên muốn đi bộ với cậu.

Vì vậy, tớ sẽ tự mình đi bộ sau giờ học.

Chà, giống như đổ mồ hôi để giảm cân vậy."
Thẩm Kiều xúc động:" Cầm Cầm...!"
Chưa kịp nói hết lời, cô đã sững người một lúc, cả người như khựng lại.
Chu Ý Cầm không hiểu tại sao: "Kiều Kiều? Sao vậy?"
Thẩm Kiều nhìn ra chỗ đó không xa.
Có một cửa hàng với mặt tiền bằng kính phản chiếu khung cảnh phía sau của hai người.
Thẩm Kiều bình tĩnh lại, rồi nói thì thào: “Có người đang theo dõi tớ.”
Nghe vậy, Chu Ý Cầm như mèo bị thổi lông.

Bạn cô liền dừng quạt, nắm chặt sách bài tập trong tay, cả người bỗng trở nên tỉnh táo.
“Ai? Biến thái sao?”
Lần này khiến Thẩm Kiều hơi buồn cười: “Không, chắc là Thẩm Hòa Nguyệt.”
“Thẩm Hòa Nguyệt? Em gái cậu?”
“Ừ...” Thẩm Kiều do dự một lúc.
Chu Ý Cầm: "Kiều Kiều? Sao thế? Vậy là sao?"
Cuối cùng, Thẩm Kiều hạ quyết tâm.

Cô lấy điện thoại ra, rồi gửi tin nhắn WeChat cho Kỳ Ngôn Châu.
Thẩm Kiều: [Tôi đang ở cùng bạn, nên sẽ về muộn một chút.]
Thẩm Kiều: [Đừng đợi tôi.]
Sau đó, cô cất điện thoại đi, rồinhìn Chu Ý Cầm, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cầm Cầm, chúng ta đi ăn tối đi?"
Vừa hay, cô có thể thoát khỏi Thẩm Hòa Nguyệt.
Nếu Thẩm Hòa Nguyệt phát hiện ra bây giờ cô đang sống trong nhà của Kỳ Ngôn Châu, cô không biết cô ta sẽ gây ra náo loạn gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương