Thẩm Kiều hơi chột dạ, nhưng bụng cô đau đến mức không đứng được, nên cô không ngại ngùng từ chối nữa.

Sau đó, cô mím môi, rồi cẩn thận dựa vào lưng Kỳ Ngôn Châu.
“Kỳ Ngôn Châu, làm phiền cậu rồi.” Cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
“… Không cần.”
Kỳ Ngôn Châu cõng cô lên trên lưng, rồi sải bước như bay, đi về phía phòng y tế.
Sau vài bước, Chu Ý Quyền cũng chạy theo.
Chẳng bao lâu, cả ba đã đến phòng y tế.
Giáo viên trong phòng y tế đưa cho Thẩm Kiều một viên thuốc giảm đau và bảo cô nằm xuống giường: "Ngủ ở đây một lát.

Hôm nay là đại hội thể thao đúng không? Nếu có hoạt động gì thì không cần tham gia nữa.

Cô sẽ viết cho em một tờ đơn xin nghỉ ốm."
Thẩm Kiều nuốt thuốc xuống, rồi uống thêm một ngụm nước, sau đó cô nhỏ giọng nói: "Cám ơn cô.”
"Không có gì.

Hai em đến sân tập đi.

Phòng y tế không thể có nhiều người như vậy."
"...!" Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu lạnh nhạt liếc Thẩm Kiều, rồi xoay người đi về phía cửa.
Còn vẻ mặt Chu Y Cầm thì đầy lo lắng, giống như không thể cử động được.
Thẩm Kiều cố gắng cười, rồi kéo tay áo của Chu Ý Cầm.

Cô trầm giọng, nói: "Được rồi Cầm Cầm.

Cậu ra sân tập xem thi đấu trước đi.

Tớ ngủ một lát là sẽ khỏe lại thôi.

Sau khi tỉnh dậy, tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.

Rồi chúng sẽ đi ăn trưa nhé."
“Ừ.

Vậy cậu có việc gì thì phải gọi cho tớ ngay đấy.”
“Được rồi.”
Một lúc sau, Thẩm Kiều quay mặt lại cửa phòng y tế, rồi nói: “Kỳ Ngôn Châu, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây.”
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của cô khiến động tác của Kỳ Ngôn Châu bất giác đình trệ.

Cậu không quay đầu lại, mà chỉ chỉ giơ tay ra sau lưng rồi vẫy vẫy, tỏ ý không cần.
Thẩm Kiều cười nhẹ, cô đã quen với sự xuất hiện của cậu nên không để ý.
Sau đó, Chu Ý Cầm cũng lui về phía sau, sau đó đóng cửa, rồi rời đi.

_____
Kỳ Ngôn Châu bước từng bước lớn đi về phía sân chơi.
Chu Ý Cầm có việc muốn hỏi cậu, nhưng phải chạy theo mới đuổi kịp: “Này, Kỳ Ngôn Châu!”
Kỳ Ngôn Châu không trả lời.
Chu Ý Cầm nghiến răng, rồi xông tới trước mặt chặn đường cậu, tức giận, nhăn mày: "Này, vừa rồi cậu hỏi tôi về Thẩm Kiều.

Lúc ấy, dù tôi gấp thế nào cũng dừng lại để trả lời cậu, đến lượt tôi thì cậu lại không thèm để ý tới.

Cậu bị làm sao vậy?”
Kỳ Ngôn Châu nhíu mày: “Chuyện gì?"
Đột nhiên, Chu Ý Cầm bị hai chữ này làm cho bị nghẹn.

Chú Ý Cầm há miệng, rất lâu sau đó cũng không nói nên lời.
Thấy Kỳ Ngôn Châu chuẩn bị đi, nên vội vàng nói: "Kỳ Ngôn Châu, vừa rồi cậu theo dõi chúng tôi sao? Nếu không thì sao cậu có thể tình cờ xuất hiện như vậy?"
"..."
"Cậu rất quan tâm đến Kiều Kiều?" "Tại sao?"
"..."
“Sao cậu không nói?”
Kỳ Ngôn Châu giơ tay lên để liếc nhìn đồng hồ: "Tôi có việc phải làm, nên không có thời gian để trả lời một câu hỏi nhàm chán như vậy."
Cậu không quan tâm đến vẻ mặt giận dữ của Chu Ý Cầm, nên liền bước thẳng đi.
Chu Ý Cầm nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Kỳ Ngôn Châu, do dự một giây, rồi quyết định tiếp tục đi theo.
Không đúng.
Hai người này thực sự có gì đó không đúng.
Cho dù đó là hành động hay khí chất.

Nếu như Thẩm Kiều nói, thực sự chỉ tiếp cận Kỳ Ngôn Châu vì một số lý do đặc biệt, thì phản ứng của Kỳ Ngôn Châu rõ ràng là không bình thường.

Ngay cả ánh mắt của cậu đối với Thẩm Kiều cũng có cảm giác chiếm đoạt, nên Chu Ý Cầm có chút cảm giác thù địch với cậu...
Là bạn thân nhất của Thẩm Kiều, Chu Ý Cầm cảm thấy mình phải bảo vệ Thẩm Kiều.
Vì vậy, Chu Ý Cầm đi theo Kỳ Ngôn Châu suốt một đoạn đường trở lại sân tập.
Kỳ Ngôn Châu tiếp tục mặc kệ, cậu vẫn tự mình đi về phía đường băng.
Chu Tư Tần là một chuyên gia xã hội, chẳng bao lâu, cậu ta đã tìm thấy một vài người quen trong đám đông, rồi đi lên hỏi một vài câu hỏi.
"Nhóm nam đã kết thúc rồi.

Chắc là trận chung kết vào buổi chiều đúng không? Tôi nghe giáo viên thể dục nói rằng đây là hoạt động cuối cùng vào sáng nay."
"....Cậu đang nói về ai vậy? Kỳ Ngôn Châu của lớp 11 đó à? Ồ, đài phát thanh của trường vừa mới gọi tên cậu ta, nhưng không thấy cậu ta đến, nên tôi đoán là cậu ta bỏ cuộc rồi."
"Nghe nói là thành tích rất tốt."
"Tôi nghe trong nhóm nói cậu ta đánh nhau rất giỏi, có cơ bắp khỏe mạnh, vì vậy, cậu ta có thể chơi thể thao toàn diện.”
“...”
Một lúc sau, đám đông cũng giải tán.
Kỳ Ngôn Châu lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông.

Độc lập với thế giới, người lạ chớ đến gần.


Ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, giống như một vũng nước lạnh, khiến người khác khiếp sợ.

Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ dùng ánh mắt này khi nhìn Thẩm Kiều.

Thứ sáu.

Đại hội thể dục thể thao cấp trường đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Không lâu sau khi tan học, một bức ảnh đã lan truyền trên trang chủ của trường học.

Trong ảnh, Kỳ Ngôn Châu đang cõng một nữ sinh trên lưng, vẻ mặt rất lo lắng.

Vì do góc chụp, nên một nửa khuôn mặt của nữ sinh được che sau vai cậu, chỉ để lộ đôi mắt khép hờ và cái trán.

Thậm chí, có người còn nhanh chóng nhận ra nữ sinh đó là Thẩm Kiều, và đăng tải bức ảnh cô cầm cờ đi vào sân tập để so sánh.
Cả hai đều là người nổi tiếng trong trường, nên hành động trắng trợn như vậy tất nhiên là sẽ gây ra làn sóng bàn tán sôi nổi.
"Tôi nghĩ là đúng rồi.

Với tính khí đáng sợ của Kỳ Ngôn Châu, ngoài bạn gái của mình thì sẽ tự nguyện cõng nữ sinh khác sao? Không thể nào.”
"Chậc chậc, xét về mặt ngoại hình thì rất hợp.

Nhưng về những mặt khác thì chắc chắn là không xứng."
"Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô công chúa nhỏ bị người ta qyz..."
"Hết rồi.

Vậy là sẽ có rất nhiều bạn nam trong lớp sắp thất tình rồi, hahaha...Mối tình đầu của họ đã bị cướp đi!"
“Chẳng phải cũng có rất nhiều nữ sinh thất tình sao? Chậc chậc chậc, phải dừng yêu thầm rồi."
"..."
Lần này, tin đồn còn bay nhanh hơn.
Cuối cùng, Thẩm Kiều không còn bị giam giữ trong bóng tối và nghe theo "scandal đào hoa" về mình nữa.
Cô cười cười: “Ai mà chán thế, lại còn lén lút chụp hình nữa.”
Chu Ý Cầm nghiêm túc gật đầu: “Ừ.

Có thể tìm được góc chụp mà không dính phải tớ một chút nào thì đúng thật là giỏi.

Sau này có thể dùng kĩ thuật này để đi làm chó săn.

"
"Có cách nào để bọn họ xóa đi không?"

"Tớ đoán là không.

Những cuộc trò chuyện nhóm đó trong trường chúng ta là ẩn danh, tớ không biết ai đã gửi nó, và nó lan rộng khắp nơi.

Nên nếu muốn xóa đi thì cũng vô ích.

Có lẽ giáo viên đã nhìn thấy nó rồi.

"
Tuy nhiên, một trong hai người là học sinh lớp mỹ thuật, và người kia là học sinh lớp thường niên thứ nhất, tính cách của họ cũng rất kỳ lạ.

Ngay cả khi có làm náo loạn thì giáo viên cũng sẽ không quản.
Suy cho cùng, nếu Kỳ Ngôn Châu có nhảy qua tường trốn tiết thì cũng không có ai quan tâm đến.
Thẩm Kiều cau mày, rồi thở dài, cô khẽ lẩm bẩm: “....Lần này tớ lại gây rắc rối cho Kỳ Ngôn Châu rồi.”
Không biết trong lòng cậu sẽ cảm thấy phiền phức ra sao.

Chắc chắn là cậu sẽ nhìn chằm chằm vào mọi người một lần nữa.
Chu Ý Cầm: "Kiều kiều! Đừng lúc nào cũng lo lắng cho người khác.

Tuần sau cậu phải thi đấu, nên cậu lo cho bản thân trước đã.

Đừng để chuyện này ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của cậu."
Nghe vậy, Thẩm Kiều liền bật cười, rồi cô chớp chớp mắt.
Cô nói: "Không đâu."
____
Sau mùa hè, thời tiết ở thành phố Lục Xuyên ngày một nóng lên.
Thời gian trôi rất nhanh.

Trong nháy mắt đã gần tới trận chung kết Ballet Invitational.
Thứ sáu tuần trước, Thẩm Kiều xin cô chủ nhiệm lớp cho nghỉ nửa ngày.

Vì cô phải đến phòng tập múa luyện tập hai tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà để nghỉ ngơi sớm.
Đơn vị tổ chức sự kiện sẽ sắp xếp chỗ ở cho những thí sinh ở gần đó.
Địa điểm cuối cùng cách nhà họ Thẩm không xa lắm, Thẩm Thành Quân nói rằng ông sẽ đưa cô đến đó trước vào ngày mai.
Thẩm Kiều lo lắng nên dần trở nên căng thẳng.

Vì đổi chỗ nghỉ ngơi sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của cô, nên cô chọn ở nhà thay vì đến khách sạn.
Mặc dù Invitational Tournament không phải là một giải đấu nặng ký, nhưng ngày mai ngài Đại Công Tôn sẽ làm giám khảo, đó cũng sẽ là kết thúc việc tuyển chọn học trò.
Lúc Cô trở về nhà thì vẫn còn sớm.
Thẩm Hòa Nguyệt không nghỉ học, Thẩm Thành Quân vẫn đi làm như thường ngày, còn Diệp Hân thì không ở nhà.
Trái tim trở nên lo lắng, nên cô liền tự mình đi một vòng quanh nhà, rồi kiểm tra lại thiết bị.

Khi thực sự không có gì để làm, cô mới bật lại máy tính bảng và bắt đầu phát một số video múa ba lê.
Trong video, có một vũ công thực hiện một bước nhảy lớn.

Dáng người nhẹ nhàng, xinh đẹp như thiên nga sải cánh.
Thẩm Kiều không nhịn được mà đứng lên, rồi làm một động tác nhẹ.
Đột nhiên, giọng nói của Thẩm Hòa Nguyệt vang lên từ ngoài cửa: “Ôi, chị gái yêu quý của em vẫn còn đang chuẩn bị sao.”
“…” Thẩm kiều dừng lại động tác của mình.

Sau đó, cô nhìn Thẩm Hòa Nguyệt.
Không biết từ khi nào, Thẩm Hòa Nguyệt đã ôm lấy cánh tay, rồi nghiêng người dựa vào tủ ở lối vào, sau đó nhìn cô một cách chăm chú, trong mắt còn đầy vẻ vui đùa.
Cô ta chậm rãi nói: “Đừng vui mừng quá sớm.

Ngày mai, có thể đi được hay không vẫn còn là một vấn đề.”
Thẩm Kiều: “Có ý gì?”
Thẩm Hòa Nguyêt ngẩng đầu lên, rồi liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Chị sẽ biết ngay thôi.”
4:20.
Diệp Hân trở về nhà và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Thẩm Kiều không để tâm đến những lời của Thẩm Hòa Nguyệt nns ở trong phòng ngủ một mình.

Vì vậy, cô liền lên mạng để giải trí.
Bảy giờ tối, Thẩm Thành Quân tan sở về nhà.
Không lâu sau, cả gia đình bốn người ngồi quanh bàn ăn.
Thẩm Kiều bận tập luyện vào các ngày trong tuần, vì vậy, hiếm khi cô được ăn tối cùng họ.

Cho dù trước mặt vẫn chỉ có rau xà lách, nhưng với lời quan tâm nhẹ nhàng chăm sóc của Diệp Hân, cô vẫn cảm thấy rất đặc biệt.
Cô nhìn Diệp Hân rồi cong môi cười.
Ở đối diện, Thẩm Hòa Nguyệt đột nhiên đặt đũa xuống, cô ta hắng giọng, nhẹ giọng nói: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói.”
“Cái gì?”
Ba người trên bàn đột nhiên dừng lại để nhìn cô ta.
Thẩm Hòa Nguyệt: "Ngày mai chị gái con sẽ tham gia cuộc thi? Với thực lực của chị thì chắc chắn sẽ được thầy Đại chiếu cố? Điều này khiến con rất ngưỡng mộ...!Nhưng đôi khi, con thường nghĩ rằng nếu mình có một cơ thể khỏe mạnh hơn, vậy con sẽ có thể học múa thì tốt biết mấy."
Diệp Hân và Thẩm Thành Quân nhìn nhau: "Nguyệt Nguyệt, sao con lại đột nhiên nói về chuyện này? "
Thẩm Hòa Nguyệt:" Bởi vì người ta thường nói, nếu là sinh đôi trong cơ thể mẹ, thì một người còn lại sẽ lấy dinh dưỡng của người khác.

Con và chị không phải sinh đôi, vậy thì sẽ không có khả năng này, nhưng con vẫn rất ngưỡng mộ chị.

"
"...!"
"Trên đời này, con rất ngưỡng mộ Thẩm Kiều.”
Cô cụp mắt xuống, trái tim dần run lên.

Lúc này, cô gần như có thể đoán Thẩm Hòa Nguyệt sẽ nói gì tiếp theo.
Đừng nói.
Làm ơn!
Đừng để những lời trong điện thoại trở thành sự thật!
Cô cầu nguyện trong lòng một cách tuyệt vọng.
Tuy nhiên, Thẩm Hòa Nguyệt hoàn toàn chìm đắm trong ác ý của chính mình, nên cô ta không thể tự giải thoát cho mình.

Cô ta đứng dậy, lấy giấy chứng nhận từ dưới đệm ghế ra, rồi ném lên bàn.
“Nhưng tại sao chị ta lại không phải là chị gái con?” Thẩm Hòa Nguyệt gằn từng chữ một.
Trước khi cô ta nói xong, Diệp Hân đột nhiên đứng dậy, giật lấy chứng nhận và hét lên: "Thẩm Hòa Nguyệt! Im đi! Đừng nói nữa!"
Thẩm Hòa Nguyệt: "Tại sao? Mẹ! Tại sao mẹ lại muốn nhận Thẩm Kiều? Con đã xem ngày trên giấy chứng nhận nhận con nuôi, chính mẹ là người đã nhận Thẩm Kiều sau khi sinh ra con! Tại sao? Có phải vì con không có sức khỏe tốt? Vì vậy nên mẹ nhất định phải nhận một đứa trẻ mới để thay thế con?
"Thẩm Hòa Nguyệt!"
"Tôi rất ghét việc có chị gái, rất rất ghét! Đặc biệt là mỗi lần mẹ đưa con đến bệnh viện, thì bố lại đưa Thẩm Kiều đi múa! Vào lúc như vậy, con thực sự rất ghét Thẩm Kiều! Tại sao hai người lại nhận nuôi chị ta?!" Nói xong, cô ta bất giác bật khóc.
Cô ta luôn tỏ ra ngoan ngoãn, cho dù cô ta có khóc thì cũng chỉ cắn môi.

Nước mắt rơi lã chã xuống, thỉnh thoảng lại thút thít, trông rất đáng thương: "...!Ba, mẹ, làm ơn, để Thẩm Kiều đi, được không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương