Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
-
Chương 284: Cô là kiếp số của anh
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô, ánh mắt nhu hòa mấy phần, cô ngủ như thế, đoán chừng ngày mai sẽ bị sái cổ.
Thẩm Mặc Thần đưa tay, đặt ở sau cổ cô.
Thủy Miểu Miểu mơ màng lặng lẽ mở mắt, nhíu mày, đổi vị trí một lần nữa, ngáp một cái, ngủ tiếp.
Thẩm Mặc Thần bất đắc dĩ thở dài, nhìn ven đường có một khách sạn, lái xe đi vào.
"Thủy Miểu Miểu, tỉnh một chút, chúng ta tới đây ở một đêm." Thẩm Mặc Thần dịu dàng nói.
"Ừm?" Thủy Miểu Miểu chỉ muốn ngủ, cởi giây an toàn ra, mơ màng từ trên xe bước xuống.
Gió đêm thổi qua, có chút lạnh.
Cô ôm sát chính mình.
Thẩm Mặc Thần liếc cô một chút, cởi âu phục ra, khoác lên người cô.
Thủy Miểu Miểu bị gió thổi, ngược lại tỉnh táo, hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Trên đường." Thẩm Mặc Thần khoác tay lên vai cô, ôm cô đi vào.
"Chúng ta không quay về sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
Bời vì vừa tỉnh ngủ, giọng khàn, nhẹ nhàng, nghe vào tai rất dễ chịu.
"Tóm lại phải cơm nước xong xuôi, em cũng buồn ngủ, buổi sáng ngày mai đi cũng như nhau." Thẩm Mặc Thần dịu dàng nhìn cô nói.
Anh đã nói như vậy, cô cũng không có lý do phản bác.
Thủy Miểu Miểu co cái đầu lại đứng ở một bên.
Thẩm Mặc Thần đặt phòng, nắm chặt thẻ phòng, nắm tay cô lên thang máy.
"Người đàn ông kia rất đẹp trai, có phải ngôi sao hay không, khí chất rất tốt." Phục vụ nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc Thần nói.
Phục vụ bên cạnh khác nói ra: "Cậu không thấy được bạn gái anh ta cũng xinh đẹp sao?"
"A."
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Cô giống như nhập vào cõi tiên, như có như không nhìn về phía trước, bờ môi hơi khô, lộ ra càng đỏ.
Anh cũng phát hiện, Thủy Miểu Miểu rất xinh đẹp.
Cô xinh đẹp, là loại đẹp lơ đãng, không cần đồ trang điểm, cũng không cần mặc quần áo cấp cao xinh đẹp, cứ đứng đó, lần đầu tiên, cảm thấy xinh đẹp, nhìn lần thứ hai cảm thấy vô cùng dễ chịu, lần thứ ba, thật giống như quen biết đã lâu.
Anh chỉ có loại cảm giác này, hay đàn ông khác cũng có loại cảm giác này?
Nhớ tới đàn ông khác, Thẩm Mặc Thần cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Anh nắm thật chặt tay Thủy Miểu Miểu.
Có chút đau.
Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Trong mắt của cô chỉ nhìn thấy có anh.
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng.
"Sao vậy?" Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.
"Em đang suy nghĩ gì?" Thẩm Mặc Thần tò mò hỏi.
"Tôi không suy nghĩ bất cứ điều gì, não đang bảo dưỡng." Thủy Miểu Miểu trả lời.
Phì.
Thẩm Mặc Thần cười, thang máy đến, anh mang cô tiến vào thang máy.
Thủy Miểu Miểu đi theo anh vào phòng, nhìn thấy chỉ có một cái giường lớn.
Kỳ thật Thủy Miểu Miểu không muốn ngủ một cái giường với anh.
Không phải anh có bạn gái khác sao?
"Cái kia, kỳ thật, tôi cảm thấy hôm nay anh phải ngủ cùng Lý Như, không cần lo lắng cho tôi, tôi không có vấn đề." Thủy Miểu Miểu lớn tiếng nói.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Mặc Thần, bịt kín một tầng sương lạnh: " Vậy em muốn gì?"
"Anh đừng truyền bệnh cho tôi là được." Thủy Miểu Miểu thuận miệng nói.
Thẩm Mặc Thần giận.
Cô chỉ mấy câu là có thể để anh không bình tĩnh được, qua nhiều năm như vậy, tính khí khống chế, hoàn toàn mất khống chế.
Ánh mắt sắc bén, lạnh mặt nói:"Tôi truyền cho em."
Thủy Miểu Miểu giật mình.
Anh nắm chặt tay của cô, ném cô lên giường.
Thân thể Thủy Miểu Miểu lún xuống, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mặc Thần gắt gao khóa cô lại.
Anh cởi cà vạt, cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực cường tráng.
Nguy hiểm mười phần, như là dã thú tùy thời phục kích ban đêm.
Thẩm Mặc Thần đưa tay, đặt ở sau cổ cô.
Thủy Miểu Miểu mơ màng lặng lẽ mở mắt, nhíu mày, đổi vị trí một lần nữa, ngáp một cái, ngủ tiếp.
Thẩm Mặc Thần bất đắc dĩ thở dài, nhìn ven đường có một khách sạn, lái xe đi vào.
"Thủy Miểu Miểu, tỉnh một chút, chúng ta tới đây ở một đêm." Thẩm Mặc Thần dịu dàng nói.
"Ừm?" Thủy Miểu Miểu chỉ muốn ngủ, cởi giây an toàn ra, mơ màng từ trên xe bước xuống.
Gió đêm thổi qua, có chút lạnh.
Cô ôm sát chính mình.
Thẩm Mặc Thần liếc cô một chút, cởi âu phục ra, khoác lên người cô.
Thủy Miểu Miểu bị gió thổi, ngược lại tỉnh táo, hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Trên đường." Thẩm Mặc Thần khoác tay lên vai cô, ôm cô đi vào.
"Chúng ta không quay về sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
Bời vì vừa tỉnh ngủ, giọng khàn, nhẹ nhàng, nghe vào tai rất dễ chịu.
"Tóm lại phải cơm nước xong xuôi, em cũng buồn ngủ, buổi sáng ngày mai đi cũng như nhau." Thẩm Mặc Thần dịu dàng nhìn cô nói.
Anh đã nói như vậy, cô cũng không có lý do phản bác.
Thủy Miểu Miểu co cái đầu lại đứng ở một bên.
Thẩm Mặc Thần đặt phòng, nắm chặt thẻ phòng, nắm tay cô lên thang máy.
"Người đàn ông kia rất đẹp trai, có phải ngôi sao hay không, khí chất rất tốt." Phục vụ nhìn chằm chằm vào Thẩm Mặc Thần nói.
Phục vụ bên cạnh khác nói ra: "Cậu không thấy được bạn gái anh ta cũng xinh đẹp sao?"
"A."
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Cô giống như nhập vào cõi tiên, như có như không nhìn về phía trước, bờ môi hơi khô, lộ ra càng đỏ.
Anh cũng phát hiện, Thủy Miểu Miểu rất xinh đẹp.
Cô xinh đẹp, là loại đẹp lơ đãng, không cần đồ trang điểm, cũng không cần mặc quần áo cấp cao xinh đẹp, cứ đứng đó, lần đầu tiên, cảm thấy xinh đẹp, nhìn lần thứ hai cảm thấy vô cùng dễ chịu, lần thứ ba, thật giống như quen biết đã lâu.
Anh chỉ có loại cảm giác này, hay đàn ông khác cũng có loại cảm giác này?
Nhớ tới đàn ông khác, Thẩm Mặc Thần cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Anh nắm thật chặt tay Thủy Miểu Miểu.
Có chút đau.
Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Trong mắt của cô chỉ nhìn thấy có anh.
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng.
"Sao vậy?" Thủy Miểu Miểu không hiểu hỏi.
"Em đang suy nghĩ gì?" Thẩm Mặc Thần tò mò hỏi.
"Tôi không suy nghĩ bất cứ điều gì, não đang bảo dưỡng." Thủy Miểu Miểu trả lời.
Phì.
Thẩm Mặc Thần cười, thang máy đến, anh mang cô tiến vào thang máy.
Thủy Miểu Miểu đi theo anh vào phòng, nhìn thấy chỉ có một cái giường lớn.
Kỳ thật Thủy Miểu Miểu không muốn ngủ một cái giường với anh.
Không phải anh có bạn gái khác sao?
"Cái kia, kỳ thật, tôi cảm thấy hôm nay anh phải ngủ cùng Lý Như, không cần lo lắng cho tôi, tôi không có vấn đề." Thủy Miểu Miểu lớn tiếng nói.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Mặc Thần, bịt kín một tầng sương lạnh: " Vậy em muốn gì?"
"Anh đừng truyền bệnh cho tôi là được." Thủy Miểu Miểu thuận miệng nói.
Thẩm Mặc Thần giận.
Cô chỉ mấy câu là có thể để anh không bình tĩnh được, qua nhiều năm như vậy, tính khí khống chế, hoàn toàn mất khống chế.
Ánh mắt sắc bén, lạnh mặt nói:"Tôi truyền cho em."
Thủy Miểu Miểu giật mình.
Anh nắm chặt tay của cô, ném cô lên giường.
Thân thể Thủy Miểu Miểu lún xuống, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mặc Thần gắt gao khóa cô lại.
Anh cởi cà vạt, cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực cường tráng.
Nguy hiểm mười phần, như là dã thú tùy thời phục kích ban đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook