"Tình yêu là quả ngọt, được kết từ sự quan tâm và thấu hiểu."
- ---------
Đoan Chính chăm chú nhìn ánh mắt Ôn Ngọc, lúc lâu sau mới mở miệng:" Hành động của ngươi..."
Ôn Ngọc nhìn y mỉm cười, nói ra mấy lời chế giễu:" Đoan nhi a, ngươi một thân văn nhiếp chính vương! Tại sao lại không hiểu điều ta đang làm hả?"
Lạc Hà cùng Đoan Chính thoáng chốc đỏ mặt....!Cái gì Đoan nhi?
Không hiểu Lạc Hà nghĩ sao, bất quá riêng Đoan Chính lại cảm thấy cách gọi này...!khá êm tai.
"Ta không muốn mấy vị Thái y kia nhân cơ hội đem con mồi trong tay ta giấu đi." Ôn Ngọc tỉnh bơ thốt ra mấy lời vô lại làm Đoan Chính và Lạc Hà hơi run người, không biết khi Khắc Nhĩ nghe được sẽ là loại biểu cảm nào.
Ôn Ngọc vẫn luôn lo lắng cho cái mạng nhỏ của hắn mà quên mất rằng, từ trước đến nay hành động nào của hắn đối với ba nam nhân này cũng đều đáng để đem ra xử trảm...!Cũng may, Tam hoàng là kiểu người nhân từ độ lượng...
Ôn Ngọc tiến tới cạnh nam nhân đang nằm trên giường, Lạc Hà và Đoan Chính cũng tự giác rời đi.
Khắc Nhĩ sắc mặt trắng bệch, đôi môi mỏng hơi mím, ngũ quan của y khẽ biến, đôi mày nhăn lại dường như vô cùng đau đớn.

Y bị một vết thương dài và sâu kéo từ sau lưng đến trước ngực.

Ngoài ra còn vô vàn những vết thương lớn nhỏ khác, tổng thể vẫn là vết thương kia nặng nhất.


Ôn Ngọc sắc mặt có chút không vui, thường thì khi gặp hắn lúc nào y cũng dư hơi sỉ vả hắn, hôm nay lại bất động như vậy...!cứ như một con thỏ không còn sức lực phản kháng.

Nếu Ôn Ngọc tại đây giết y, y cũng không thể ngăn lại.
Ôn Ngọc động tay thay thuốc cho y, cơ ngực căng chặt cùng cơ bắp rõ ràng, không phải quá to con như những tay đấm bốc quyền anh, nhưng là dạng vừa vặn, dáng người y quả thật như Ôn Ngọc thấy, rất đẹp.
Ôn Ngọc nhẹ nhàng lau qua người Khắc Nhĩ, vì được học cách băng bó và xử lý vết thương tốt từ Cố Minh Viễn nên rất thành thục.

"Ư..." Khắc Nhĩ nhăn mày rên một tiếng làm Ôn Ngọc giật mình, nhất thời ngưng lại động tác.
Khắc Nhĩ chầm chậm mở mắt, vừa nhìn thấy đối phương đã muốn nhảy dựng lên, chẳng qua là nhảy không được thôi.
"Ngươi! Ở đây làm gì? Không phải ta đã bảo đại ca---"...Câu sau bị hành động đột nhiên lại gần hôn môi của Ôn Ngọc đánh nuốt trở lại vào bụng.
Ôn Ngọc yêu thương mút lấy đôi môi vì bị thương mà trắng bệch nhưng cảm giác ấm áp vẫn là rất không tồi.
"Ha..." sau khi thả y ra, Khắc Nhĩ liều mạng hít thở làm Ôn Ngọc thật sự nhịn cười.
"Ngoan, để ta tiếp tục xử lý vết thương rồi đắp thuốc cho ngươi."
Khắc Nhĩ một bộ dáng có chết cũng không muốn.
Ôn Ngọc không nhiều lời, trực tiếp đè y ra động thủ, Khắc Nhĩ mặc dù muốn cự tuyệt nhưng mà vết thương quá nặng làm y sức lực một chút cũng không có.
Sau khi đấu tranh vật nhau một hồi, Khắc Nhĩ rốt cục cũng để yên mặc kệ người kia làm gì thì làm.

Mà cái dáng vẻ chuyên tâm kia của hắn, rất cuốn hút ánh mắt của y.
"Ngươi vì sao lại thay Thái y làm việc này?"
Ôn Ngọc trầm tư không trả lời, sau khi tiếp nhận chén cháo từ tay nha hoàn mới mở miệng:" Trong đám Thái y kia, nhất định có người muốn hại ngươi."
Khắc Nhĩ mặt không đổi sắc, hỏi lại:" Tại sao ngươi biết?"
Hắn đưa cháo đến bên mép miệng Khắc Nhĩ giục y ăn, y hiện tại chỉ có thể thở dài há miệng.

Ôn Ngọc lại nói:" Đó là suy đoán của ta.

Hiện tại biên cương tình hình không tốt, triều chính lục đục, chắc chắn có người muốn nhân cơ hội này lấy mạng ngươi."

Khắc Nhĩ quan sát Ôn Ngọc, nam nhân này vì cái gì đối với huynh đệ bọn họ lại tận tâm như vậy liền hỏi:" Ngươi,...!vì sao lại quan tâm sống chết của ta làm gì? Chẳng phải nếu ta chết, huynh đệ ta lụi tàn ngươi liền có thể tự do hay sao?"
Phi! Nếu đơn giản như ngươi nói thì tốt quá rồi, chỉ sợ ta cũng bị kéo chết chung! Mặc dù lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nở một nụ cười, thản nhiên đáp:" Nhưng ta lỡ thích các ngươi mất rồi."
Điều này Ôn Ngọc thật tâm là suy nghĩ từ tận đáy lòng hắn, hắn có thể thích nam nhân mà trước mắt hắn, ba người đều là mỹ nam đẹp đến mức thiếu điều còn cái vòng hào quang tỏa sáng trên đầu.

Nếu không phải lo lắng về thân phận của ba người này, hắn sớm đã bắt ba người về làm tức phụ của mình...
Khắc Nhĩ vừa nghe mặt lập tức biến thành màu đỏ, môi mấp máy định nói cái gì lại thôi.
Ôn Ngọc uy Khắc Nhĩ đến hết chén cháo rồi bắt người nằm xuống giường sau đó chỉnh tốt chăn, miệng đưa ra lời uy hiếp:" Không an ổn nghỉ ngơi ta phát hiện liền hôn đến ngươi không thể thở."
Quả nhiên lời uy hiếp này rất hiệu quả.
"Ôn Ngọc,....!ngủ với ta đi."
Ôn Ngọc sững người, trời cũng đã tối, hai huynh đệ kia cũng đã sớm nghỉ ngơi.

Lời mời này, đối với một con sói như hắn vẫn là vô cùng hấp dẫn a!
Bất quá,...
Vết thương kia....!Chết tiệt!
Ôn Ngọc oán thầm.
Ôn Ngọc nói:" Thật sự?"
"Thật.


Một mình ngủ rất sợ."
Ngươi thì sợ cái đếch gì???
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tay vẫn cởi xiêm y, chân vẫn trèo lên giường.

Ôn Ngọc nằm ở ngoài, tay ôm eo đối phương hết mức cẩn thận vết thương kia.
"Ngoan, nghỉ sớm một chút."
Khắc Nhĩ không hiểu vì sao trong lòng chợt trào nên cảm giác an tâm khó nói, nhìn góc cạnh trên gương mặt kia làm tim y rung động, đồng thời nhẹ nhàng tiến vào mộng đẹp.
Đến nửa đêm, Ôn Ngọc bị tiếng rên rỉ bên tai đánh thức.

Hắn nhìn người nằm cạnh bên, y đang ôm chặt hắn vào lòng, miệng nói mớ:" Phụ hoàng...!nhi thần...nhi thần không dám..."
Vì tiếng rên rỉ kia rất nhỏ, chỉ khi áp sát tai vào y Ôn Ngọc mới miễn cưỡng nghe rõ.

Về sau Ôn Ngọc mới biết Khắc Nhĩ thường xuyên bị mất ngủ như vậy phải uống thuốc an thần, mà hôm đó vì ngủ với hắn, y không uống thuốc mới xảy ra tình trạng kia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương