Lâm Chi nở một nụ cười yếu ớt: “Ta không sao, khuê nữ, ta vẫn có thể cố gắng được.”
Nhìn sắc trời dần tối, Hám Thính Nam quyết định: “Chúng ta phải nhanh chân hơn, nếu không trời sẽ tối mất.
Mọi người ở đây chờ, để con đi trước xem tình hình.”
Lâm Chi vội vàng kéo tay nàng: “Thính Nam Nam, chúng ta là người một nhà, phải cùng đi với nhau.”
Hám Thính Nam nhìn gương mặt đầy mỏi mệt nhưng kiên định của mẫu thân, trong lòng thoáng mềm đi: “Nhưng sức khỏe của nương...”
Hám Thanh liền bước tới ngồi xổm trước mặt Lâm Chi: “Để ta cõng nàng.”
Lâm Chi nhẹ nhàng lắc đầu, tay vịn vào thân cây cố đứng lên: “Phu quân, chàng cũng rất mệt rồi, thiếp có thể tự đi.”
Hám Thính Nam hiểu rõ sự khó khăn lúc này, không dám chậm trễ: “Nếu cảm thấy không ổn, nương phải lập tức nói cho con biết.”
Lâm Chi gật đầu, được Hám Thanh dìu bước, còn Hám Tiểu Tây ngoan ngoãn theo sát tỷ tỷ.
Tiếp tục đi thêm một đoạn sâu vào núi, bỗng có tiếng nước chảy róc rách vọng tới từ phía trước.
Một nhà bốn người lập tức bừng tỉnh, mắt lóe lên hy vọng, họ không thể tin rằng mình đã tìm thấy nước.
Cả nhóm như muốn chạy vọt về phía trước, nhưng Hám Thính Nam giơ tay ngăn lại: “Khoan đã, đây là núi rừng, không thể vội vàng như vậy.”
Những lời này khiến ba người kia tỉnh táo lại, đành phải áp chế cơn khát, chậm rãi tiến về phía dòng nước.
Hám Tiểu Tây ủy khuất nhìn tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, đệ khát lắm…”
“Tỷ biết, nhưng chúng ta đang ở trong núi, không thể liều lĩnh.
Quá nguy hiểm.”
Hám Tiểu Tây gật đầu, cố nén cơn khát, nắm tay tỷ tỷ tiếp tục bước đi, nhưng đôi mắt không ngừng dõi về phía dòng nước.
Khi họ sắp tới gần dòng suối, một con rắn từ trong bụi cỏ bò ra, chắn ngang đường đi của cả đoàn.
Thấy con rắn đột nhiên xuất hiện, ba người ngoại trừ Hám Thính Nam đều vừa sợ vừa mừng rỡ.
Họ sợ không phải là đối thủ của con rắn, nhưng cũng hưng phấn vì nếu giết được nó, họ sẽ có thức ăn.
Con rắn cũng phát hiện sự có mặt của họ, ngẩng đầu, nửa thân mình vươn lên, đôi mắt lạnh lùng không chớp nhìn chằm chằm vào mấy người trước mặt.
Lưỡi rắn liên tục phun ra nuốt vào, phát ra âm thanh "tê tê" đầy đe dọa.
Hám Tiểu Tây run rẩy, mặt trắng bệch vì sợ, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự khao khát được ăn.
Cậu bé nắm chặt tay tỷ tỷ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook