Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng
Chương 9: Đèn hoa dưới chân núi

Lớp vảy lạnh lẽo kích thích đến da thịt thông qua y sam.

Khác với những con rắn bình thường, cảm giác chạm đến vảy trên thân giao càng rõ ràng hơn, khi trườn bò trên đùi càng khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Bùi Vân Thư tê cả da đầu, mỗi một cảm quan trên cơ thể đều trở nên vô cùng nhạy cảm, y cắn răng, cố gắng bỏ lơ chiếc đuôi đang chậm rãi bò dần lên trên từ dưới hai chân y.

Không phải là rắn, đây là giao.

Trong lòng lặp đi lặp lại câu nói này nhiều lần, giọng của Bùi Vân Thư run run: “Ngươi, ngươi cách xa ta một chút.”

Đuôi Chúc Vưu đã quấn tới bắp đùi y, nghe y nói vậy thì miễn cưỡng co rút lại một chút, đuôi rắn chậm rãi lui đi, lại một lần nữa biến thành chân người.

Lần này hắn không còn lõa thể nữa, trên người vẫn còn mặc y sam lần trước Bùi Vân Thư cho hắn, nhưng không biết nội y biến đi đâu mất rồi, khoác ngoại sam trông thật phóng khoáng, rộng rãi hờ hững, đai lưng cũng chỉ buộc lộn xộn cho có.

Tóc hắn còn đen hơn bầu trời đêm, gương mặt lại anh tuấn đến yêu dị, Chúc Vưu cúi đầu nhìn y, “Đi đâu?”

Đang khi nói chuyện, luồng hơi lạnh thổi qua, Bùi Vân Thư không dám nhìn thẳng vào đôi môi mỏng nhạt màu của hắn, chỉ sợ bên trong sẽ lè ra một cái lưỡi rắn, nhưng cả khi đối mắt với cặp mắt màu đỏ tươi kia của Chúc Vưu, có cùng một loại cảm giác như đang đối mặt với dã thú, y nhỏ giọng nói: “Ta xuống núi xem hội đèn lồng.”

Y mới vừa buộc tóc lên, do cột bằng tay không nên có hơi ngổn ngang, sợi tóc tung bay theo ngọn gió như đang giương nanh múa vuốt, Chúc Vưu bị những làn tóc không ngừng bay nhảy thu hút lấy tầm mắt, chuyển sang nhìn chăm chú vào tóc y, “Ta cũng đi.”

Hẳn là do mấy ngày nay nói chuyện nhiều hơn, nên dù cho giọng của Chúc Vưu vẫn cứ khàn khàn, nhưng đã trôi chảy rất nhiều, chút tì vết nho nhỏ đã không thể giấu được chất giọng lay động lòng người của hắn.

Bùi Vân Thư không biết nên từ chối như thế nào, huống hồ giờ cũng đã muộn, dùng dằng mất thời gian thêm, ai biết được cái hội hoa đăng kia có khi đã xong rồi hay không?

Y dùng đến Thanh Việt kiếm, bước một bước lên trước, nghiêng đầu nhìn Chúc Vưu áo quần xốc xếch, bất đắc dĩ nói: “Lên đây đi.”

Chúc Vưu đứng sau lưng y, đến lúc bay lên không trung thì ngoại sam hờ hững trên người hắn gần như muốn bay đi theo gió, ăn mặc “phóng khoáng ngông ngênh” như vậy, nghĩ thôi cũng có thể hình dung ra được phản ứng của dân chúng sống dưới chân núi khi nhìn thấy.

“Ngươi biến ra một bộ y sam ra đi, ” Bùi Vân Thư nói, “Trong túi trữ vật của ta chỉ có đạo bào, đưa ngươi mặc không thích hợp.”

Chúc Vưu cau mày, tinh tế đánh giá y phục trên người y, từng chút từng chút một từ trong ra ngoài, sau đó biến ra một bộ y phục chỉnh tề, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra mỗi một chi tiết nhỏ đều giống của y như đúc, thậm chí còn biến đôi huyết mâu thành màu đen, xóa đi yêu văn, hai cục u trên thái dương cũng che lại.

Thoạt nhìn, đã không khác mấy với người bình thường.

Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, bộ y sam như lụa trên người y đang mặc, còn là da của người này lột xuống.

Trên mặt y ửng lên một lớp màu hồng mỏng, trong lòng rất không dễ chịu, nhưng Chúc Vưu không mở miệng nhắc đến, Bùi Vân Thư chỉ có thể tận lực giả vờ như mình không biết gì.

Tốc độ của Thanh Việt kiếm rất nhanh, đảo mắt, cả hai đã trông thấy cảnh tượng phồn hoa ngập tràn ánh đèn dưới chân núi.

Đến khi chân chạm đất trong một hẻm tối, Bùi Vân Thư nhìn cảnh đường phố tấp nập kẻ đến người đi ở đầu con ngõ, lại nhất thời không nhấc nổi bước chân.

Vô số ngọn hoa đăng tỏa ra ánh vàng ấm áp, rọi sáng lên ý cười trên khuôn mặt mỗi con người, Bùi Vân Thư ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, mới chợt như bừng tỉnh hoàn hồn, đi về phía đầu hẻm.

Chúc Vưu đi theo bên người y, sự lãnh đạm trong mắt không có một nửa thay đổi vì cảnh sắc náo nhiệt xung quanh, hắn tùy ý nhìn vài lần, lại không chút gợn sóng mà chuyển tầm mắt trở lại trên người Bùi Vân Thư.

Biểu tình trên mặt Bùi Vân Thư không có thay đổi, nhưng đôi mắt y, dừng trong mỗi thời mỗi khắc mà y ngắm nhìn từng chiếc đèn lồng hình dáng ngây thơ đáng yêu bên mình, và đám đông đi ngang qua y.

Dần dần, khóe môi lẳng lặng gợi lên một ý cười nhẹ nhàng.

Trừ đèn lồng, dọc đường đi còn có các tiểu thương bán đồ vật linh tinh, tiếng rao chào hàng như lũ tràn đến không thể dứt, làm người ta có cảm giác như chỉ có hai mắt thì chẳng đủ dùng.

Cả hai cùng đứng trước một gian hàng, đột nhiên Chúc Vưu đưa tay kéo Bùi Vân Thư lại.

Bùi Vân Thư không nỡ dời tầm mắt khỏi đèn hoa, nhưng bởi tâm tình tốt, khi nhìn Chúc Vưu thì trong mắt cũng ngậm ý cười, “Sao thế?”

Chủ quầy nở nụ cười nhiệt tình, “Hai vị công tử, có vừa ý thứ gì không?”

Chúc Vưu cầm lấy một sợi dây cột tóc màu trắng trên quầy hàng của ông lão, ông chủ vội vàng chào hàng: “Đây là vật mà thiên hạ đệ nhất luyện khí tông Thương Nguyệt tông luyện thành, mặc dù thất bại, nhưng trên dây có hào quang lưu chuyển, rất đẹp, nếu như công tử muốn, trả tầm này là được rồi.”

Tay Chúc Vưu khẽ động, sợi dây đã biến mất không còn bóng dáng, chủ quầy trợn mắt lên nhìn hắn: “Ngươi —— ”

Vẻ mặt của giao yêu không chút thay đổi nhìn lại ông.

Trần gian muốn bạc, cũng muốn linh thạch, nếu như ông chủ có linh khí thì cho linh thạch, nếu như ông chủ chỉ là một phàm nhân, vậy thì phải đưa bạc, đỡ chọc rắc rối, gây phiền phức cho người ta.

Bùi Vân Thư nhìn cung cách của Chúc Vưu, biết là có khi hắn còn không biết chuyện mua đồ phải trả tiền, đành móc bạc trong túi ra đưa cho ông chủ.

Chúc Vưu như có điều suy nghĩ nhìn động tác của Bùi Vân Thư, chờ hai người đi xa rồi hắn mới hỏi: “Đó là gì?”

“Bạc,” Bùi Vân Thư nghiêm túc nói, “Mua đồ của người ta, thì phải dùng cái này để trả tiền.”

Hôm qua tiểu sư đệ nói với bọn họ, cảnh nhộn nhịp dưới chân núi so với những nơi phồn hoa khác thì vẫn chưa là gì, nhưng Bùi Vân Thư lại cảm thấy đã đủ đặc sắc, bất kể là người hay là vật, đều là những cảnh mà trước giờ y chưa từng được thấy.

Đến khi dạo xong hội hoa đăng, đi đến chỗ cây cầu cong nước chảy, hai mắt Bùi Vân Thư vẫn còn sáng lên rực rỡ.

Dưới con sông có rất nhiều ngọn đèn hình hoa sen, từng ngọn từng ngọn như hoa sen đỏ thuận theo con nước trôi về phương xa, lần lượt đi qua trước mắt Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư nhìn dòng sông và ngọn đèn, đương mê mẩn ngắm nhìn được một nửa, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị ai nâng lên, y nghiêng đầu trông sang, sợi dây trắng lại xuất hiện trên tay Chúc Vưu, đang chậm rãi quấn lên cổ tay phải y

Bùi Vân Thư tránh ra, thoáng giãy dụa, lại không mảy may lay động được, Chúc Vưu ngước mắt lên liếc mắt nhìn, chẳng biết từ lúc nào mắt hắn lại biến thành màu máu, ánh trăng bị che khuất, sắc trời tối mờ chỉ còn dư lại ánh hoa đăng, mà đôi mắt hắn, như đang tỏa sáng.

“Ngươi làm gì?” Bùi Vân Thư hỏi.

Chúc Vưu, “Cho ngươi.”

Trong lúc nói, hắn đã quấn xong sợi dây cột tóc lên cổ tay Bùi Vân Thư. Sợi dây dài nhỏ chẳng khác nào là một con rắn, chỗ khớp xương nhô lên trông rất đẹp trên cổ tay, cũng bị bao trọn lấy.

Nhớ lại lời ông chủ nói đây là một sợi dây cột tóc bị luyện hỏng, Bùi Vân Thư đè xuống nỗi bất an trong lòng, “Chúc Vưu, cái này là để vấn tóc.”

Chúc Vưu cụp mắt liếc nhìn y.

Cảm giác bất an trong lòng Bùi Vân Thư đột nhiên tăng lên, lần này y dùng đến mười phần khí lực để rút tay ra, nhưng không có chút tác dụng nào.

Một giọt nước lướt qua đầu ngón tay Chúc Vưu, máu của Chúc Vưu nhỏ lên dây cột tóc, chỉ sau một khắc thì thấy, dây cột tóc tầm thường không có gì đặc biệt hốt nhiên như được sống lại, uốn lượn bò sát trên cánh tay Bùi Vân Thư, qua vài giây, lại đột nhiên biến mất không còn.

Linh cảm trước đó trở thành thật, cánh tay Bùi Vân Thư run lên nhè nhẹ, Chúc Vưu duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy áo y.

Hàng mi dài của Bùi Vân Thư run rẩy, cũng nhìn theo hướng cánh tay mình.

Nội y trắng và ngoại sam đen cùng bị nhấc lên, bóng tối rơi lên cánh tay trắng nõn trơn nhẵn, đầu ngón tay lạnh lẽo lần lên trên, đến khi áo đã bị đẩy đến cổ tay, cũng không thấy chút dấu vết nào.

“Đã chạy đâu rồi?” Trong giọng điệu của Chúc Vưu mang theo nghi hoặc không hiểu.

Trong lòng Bùi Vân Thư nhảy một cái, vội vàng hỏi: “Chuyện gì với sợi dây kia rồi?”

Nhưng Chúc Vưu còn chưa trả lời y, Bùi Vân Thư đã cảm thấy bên đùi chân trái đang nóng lên.

Dường như bức đồ biến mất không còn tăm hơi kia, lại một lần nữa quay lại trên đùi y.

Mí mắt Bùi Vân Thư giật lên, không dám tin nhìn Chúc Vưu.

Chúc Vưu nắm chặt tay Bùi Vân Thư, rút ngắn khoảng cách của hai người, “Tặng đồ, quen thân.”

Bùi Vân Thư từng nói, quen thân, là có thể liếm y.

Bùi Vân Thư chợt dùng một tay khác che miệng lại, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi chạm phải tay y, ngữ điệu bất ổn, “Không quen, bây giờ không quen.”

Mắt y trợn trừng lên, bên trong ngập tràn sợ hãi, che miệng thật chặt, hoảng sợ nhìn Chúc Vưu, không ngừng lắc đầu.

Mái tóc đen trở nên ngổn ngang, sợi tóc rải rác lên hai bả vai, Chúc Vưu nhìn y, đôi con ngươi như dã thú đang theo dõi con mồi, thời gian trôi qua từng chút một.

“Không quen?” Giọng nói khàn khàn hỏi.

Trong lời của Chúc Vưu tràn đầy nghi hoặc.

Khóe mắt Bùi Vân Thư đã ửng đỏ, trong mắt ngậm lấy ánh nước, bị lưỡi rắn làm sợ rồi, lại cố gắng nén lại không để rơi, y chỉ biết lắc đầu, không ngừng lắc đầu, “Bây giờ còn không quen.”

Chúc Vưu cụp mắt nhìn, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua khóe mắt y, “Khóc.”

Mi mắt Bùi Vân Thư run lên, không còn giấu được tiếng khóc nức nở nữa, “Không muốn lưỡi rắn.”

Chúc Vưu nghiêng đầu, yêu văn trên mặt chậm rãi xuất hiện, “Vì sao không muốn lưỡi rắn?” w●ebtruy●enonlin●e●com

“Không muốn lưỡi rắn,” Bùi Vân Thư không trả lời, chỉ là cố sức vừa khóc vừa lắc đầu, “Không muốn lưỡi rắn.”

*

Mãi đến khi về đến Vô Chỉ phong, Bùi Vân Thư mới ngừng được sự suy sụp bất chợt của mình.

Mí mắt y nóng lên, xung quanh mắt đã sưng lên, khóc đến chóp mũi cũng đỏ, sắc đỏ từ khóe mắt tràn đến vàng tai, di chứng sau một trận khóc lớn làm lúc y nói chuyện vẫn còn mang theo tiếng nức nở.

Chúc Vưu ôm y vào ngực mình, tới tiểu viện Bùi Vân Thư, mới thoáng buông y ra.

Giờ đã là đêm khuya, cả chim cả côn trùng cũng đã lâm vào giấc ngủ say, bốn phía an tĩnh đến đáng sợ.

Bùi Vân Thư khóc đến mệt mỏi, buồn ngủ đến sắp không mở được mắt ra, nhưng Chúc Vưu vẫn chưa chịu đi, chỉ nặng nề nhìn y, cố chấp hỏi lại một lần nữa, “Vì sao không muốn lưỡi rắn?”

“Sợ rắn, ” Bùi Vân Thư, “Không muốn rắn.”

Chúc Vưu nhăn lông mày.

Bùi Vân Thư không dám đi, nhưng đang đứng mà muốn ngủ thiếp đi, cơ thể lắc lư trước sau, chỉ sơ ý một chút, đã nhào vào trong ngực Chúc Vưu.

Chúc Vưu kéo tay lại, suy nghĩ chốc lát, nắm tay y giúp y sờ lên hai cục u sắp mọc lên thành sừng trên đầu mình.

Hai cục u ẩn rất kín, chạm vào tay mang đến một loại cảm xúc kỳ dị, hai mắt mơ màng buồn ngủ của Bùi Vân Thư thoáng tỉnh lại, mê man nhìn Chúc Vưu.

Chúc Vưu: “Rắn đáng yêu.”

“Sợ rắn, không muốn rắn.”

Bùi Vân Thư vô thức đáp lại, đôi mắt hơi sưng lên kia, ngay cả dã thú nhìn vào cũng sẽ nảy lên cảm giác thương xót.

Đôi mắt màu máu của Chúc Vưu nhìn chăm chăm vào y, một lúc sau, nắm tay y vỗ lên một bên mặt mình, “Không muốn lưỡi rắn?”

Bùi Vân Thư vội vàng gật đầu, hẳn là do bị lưỡi rắn dọa sợ rồi, trong câu trả lời lần này, lại mang theo run rẩy nhỏ vụn, “Không muốn lưỡi rắn.”

“Ta là giao,” Chúc Vưu nói, “Không phải rắn.”

Bùi Vân Thư: “Hả?”

Y đã buồn ngủ đến mức nghe không hiểu gì rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lần này Vân Thư khóc, coi như là một hồi phát tiết.

(Kịch nhỏ)

Bên quầy hàng nho nhỏ bán dây cột tóc, Chúc Vưu cầm lấy dây cột tóc, bỏ thẳng vào trong túi trữ vật.

Ông chủ trừng mắt: Ngươi ngươi ngươi ——

Chúc Vưu vàng thật không sợ lửa, trợn mắt thuồng luồng sống chết trừng lại.

__

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương