CHƯƠNG 33

Tần Yến đi tới bên cạch Diệp Tử Khuynh, vẫn chưa nghĩ nên dạo đầu nói thế nào, chỉ có thể trước tiên ngồi xuống bên người hắn, lung ta lung túng khụ một tiếng.

Diệp Tử Khuynh nghe tiếng, có chút trìđộn quay đầu lại nhìn hắn, hai má hồng hồng, ánh mắt mê mang, như làđã thực sự say quắc cần câu rồi: “….Sao…. Như thế nào, như thế nào lại là ngươi a!”

“Uy… nhìn đế ta thì hỏa khí liền lớn như vậy a.” Tần Yến bất đắc dĩ cười cười.

“Chính là… Phiền, phiền ngươi…. Đừng cóở trước mặt ta mà lúc ẩn… lúc hiện như vậy.”

“Roàng ngươi như vậy rồi còn uy hiếp ta.” Tần Yến sờ sờđầu của hắn, cánh tay xuyên dưới nách hắn, chuẩn bịđem hắn nâng đi.

Nếu bình thường thiếu gia chỉ là báo con không biết phân rõ phải trái, kia hiện tại hắn chỉ là lộ ra cái bụng mềm mềm của nhím con thôi, nhìn qua thực giống như hù dọa người, nhưng thực ra mặt mềm lại lại lộ ra mất rồi.

“Ta… chán ghét ngươi… thấy ngươi tâm lại phiền… nghĩ, nghĩ muốn mắng ngươi…” Diệp Tử Khuynh ở trong lòng Tần Yến giãy dụa.

“Biết biết ~ ngươi biểu hiện còn không đủ rõ ràng sao….” Tần Yến gia sức đem hắn tha ra ngoài.

“…Nhưng là…. Nhưng là… Nhưng… là…”

“Nhưng là cái gì a.”

“Ta giống như… cũng… thích ngươi.”

“…Nha?” Tần Yến bỗng sửng sốt, quay đầu nhìn người đang treo trên mình hắn, Diệp Tử Khuynh ý thức mơ hồ, giống như hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.

Thời điểm Diệp Tử Khuynh tỉnh lại, liếc mắt liền nhận ra trần nhà Tần Yến. Tần Yến cũng ngủ an ổn bên người hắn, chăn kéo không tới hai má.

Diệp Tử Khuynh đầu không thanh tỉnh, liền theo thói quen ôm hắn lại cắn cắn lỗ tai hắn.

Tần Yến bị gây rối trong chốc lát, có chút tỉnh, chống đỡ một chút. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn liền nghĩ: này tiểu tổ tông khẳng định mới sáng sớm  liền muốn tìm hắn phiền toái.

Quả nhiên: “Ai cho ngươi ngày hôm qua tự chủ trương đi tìm ta…”

“Ngô… là trùng hợp gặp được…” Tần Yến đem đầu hướng trong chăn chui vào, còn muốn ngủ tiếp một lát.

“Kia… Vậy ngươi cũng không cần tùy tiện đem ta mang vềđây.” Diệp Tử Khuynh tìm lý do, y bắt đầu hung tàn cắn lỗ tai người ta.

Tần Yến bị cắn đau, tay để lên ***g ngực y đẩy đẩy: “Điểm nhẹ… Ngươi ngày hôm qua còn nói ngươi thích ta đấy.” 

“…Cái gì?” Diệp Tử Khuynh ngây ngẩn cả người.

Tần Yến lúc này là triệt để tỉnh, nhu nhu ánh mắt ngồi dậy, cười nhìn Diệp Tử Khuynh: “Ngươi nghe rồi đó, ngươi ngày hôm qua, nói với ta là ngươi thích ta.”

Diệp Tử Khuynh nhìn hắn cười đến đầy mặt vẻđắc ý, lập tức hỏa khíđầy bụng: “Nói bậy!”

“Là thật ~” Tần Yến nhìn hắn biểu tình rối rắm, vui vẻđưa tay vuốt tóc hắn.

Diệp Tử Khuynh một phen chụp tay hắn hất ra, cái khó ló cái khôn nói: “Những lời này không phải nói với ngươi!”

“…Ân?”

“Đó là ta…. Là nói với Quý, Quý học trưởng.” Diệp Tử Khuynh trong lòng một trận ghê tởm, nhưng vẫn là kiên trì nói ra, nói cài gì cũng không thểđể Tần Yến cưỡi lên đầu hắn!

Tần Yến nghe xong trầm mặc một lúc, thu liễm tươi cười, nhưng vẻ mặt ý tứ là không quan trọng. Hắn nhún vai: “Được rồi ~” Liền hất chăn chuẩn bị ra ngoài.

“Đẳng, chờ một chút!” Tần Yến đi đến nửa đường, Diệp Tử Khuynh đột nhiên cảm giác thực không cam lòng, ngồi bật dậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Kia nếu… Liền tính…. Là nói với ngươi thì thế nào?”

Tần Yến xoay người, nhìn đến tóc y lộn xộn, môi bị cắn đến trắng bệch, bộ dáng nghẹn khuất, lại nhịn không được bật cười: “Cũng không có gì a, vốn nghĩ là nếu ngươi nói ngươi thích ta thìđối với ta tốt một chút.”

“Ngươi dựa vào cái gì khiến ta phải…Đối với ngươi tốt, nguwoi như thế nào không ngược lại làđối với ta tốt một chút.”

“Uy, đại ca ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt a! Muốn ăn cái gì ta làm cho ngươi, muốn dùng cái tư thế gì ta đều cùng ngươi ngoạn, nhận đánh nhận mắng nhận chàđạp, tùy tiện kêu làđến…”

“Vốn chính là ngươi đáng như vậy! Ai cho ngươi lúc trước…” Diệp Tử Khuynh bị hắn nói cho cóđiểm chán nản: “Còn có, còn có…. Ngươi trong khoảng thời gian này theo ta là cóýđồ gì? Ngươi lại khôn có thích ta!”

“Thích a” Tần Yến nhìn Diệp Tử Khuynh đỏửng mặt: “Ai nói ta không thích.”

“…Ngươi…. Thích ta…?” Diệp Tử Khuynh ngốc trệ trong nháy mắt, sau đó lại lộ ra tươi cười đắc ý, thần tình cao ngạo tại thượng.

Y cố gắng làm biểu tình cùng với gương mặt đỏửng hoàn toàn không hợp, khiến Tần Yến buồn cười: “Ân, ta thích ngươi…. Không có gì, cùng lắm thì thừa nhận, thích liền thích, ta không phải tiểu quỷ không dám thừa nhận.” Nói xong nhàn nhãđi ra ngoài.

Diệp Tử Khuynh mặt lập tức xịu xuống, có sát theo trên giường nhảy dựng lên, bắt lấy Tần Yến hướng đến xô pha tiến lại, cả người nặng nềáp lên: “Ngươi nói ai!”

Tần Yến cười khổ, chịu không nổi tính tình y sáng sớm nhưăn phải hỏa dược, hay là nói trẻ tuổi tinh lực quá thừa đi…?

Hắn bị chặn lại, có chút bất đắc dĩ. Hắn nâng tay, cánh tay chậm rãi chuyển lên ôm trụ cổ thanh niên so với hắn còn cao lớn hơn,  ma xát ma xát chop mũi y: “Kia… Ngươi thích ta sao?”

Thanh niên mặt càng đỏ hơn, dừng hai giây, một phen đem hắn đẩy ra: “Không thích! Chính là không thích!!… Nhưng là ngươi đừng hòng chạy, hừ, chỉ bằng ngươi hồi trước gạt ta, ngươi liền phải lưu lại bên cạnh ta để ta chỉnh cảđời!”

Tần Yến không biết tính mình sao lại tốt như vậy, có thể từ lời nói cố tình gây sự như vậy nghe ra được chút xúc động mãnh liệt cùng lãng mạn, hắn giống như bị Diệp Tử Khuynh lây nhiễm, tim cũng đập nhanh dần.

END 33

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương