Trẻ Và Vụng Về
-
Chương 86: Có ăn cơm một mình thì cũng phải ăn ngon!
Cách để chăm sóc bản thân thật tốt, để yêu cuộc sống khi chỉ có một mình.
Một trong những chuyện đầu tiên bạn hiền phải đối mặt khi lớn, khi đi học xa nhà, khi ra ở riêng... là chuyện ăn cơm một mình.
Không còn là những bữa cơm ngon ngọt mẹ nấu, đợi bố về cùng ăn, tranh miếng cánh gà rán cuối cùng trên mâm với anh trai. Lần đầu tiên ăn cơm một mình, trong một môi trường lạ hoắc, nấu thì hỏng, tường bốn bức, một màn hình điện thoại. Bạn thấy không ngon lắm, nhưng vẫn ăn. Vì đói nên phải ăn. Dù không vui. Dù không có tiền mua đồ ăn ngon cũng phải ăn. Vì đói.
Lớn lên một chút, bạn biết làm ra tiền. Và bắt đầu biết bỏ bữa ăn để đi kiếm tiền. Bạn bắt đầu cảm thấy một giờ nấu nướng dọn dẹp không xứng đáng để đánh đổi lấy giờ đi làm nên thường bỏ bữa.
Làm ra tiền rồi, bạn không nấu cơm ăn với bốn bức tường nữa. Bạn ra ngoài ăn với bạn bè, nhậu nhẹt thâu đêm. Cảm thấy chuyện ăn một mình mới đáng buồn và thảm hại làm sao. Nó vừa cô đơn, vừa mệt mỏi, vừa không ngon.
Nhưng để đến được giai đoạn hơi "hư" sau này đó, bạn hiền vẫn phải trải qua cái cảm giác ăn cơm khê với bốn bức tường một lần trong đời. Bạn luôn kêu gào trên facebook chuyện thèm cơm nhà, thèm không khí gia đình thèm cả món dưa cà bạn từng cự tuyệt ăn trước đó.
Người Hàn ăn một mình ở ngoài tiệm rất nhiều. Ban đầu mình phục lắm, làm sao có thể cứ thế xông vào một nhà hàng đông gia đình và cặp đôi, rồi gọi đồ... thậm chí là ăn thịt nướng, uống rượu một mình được nhỉ. Họ chẳng hề làm sao với chuyện đó cả.
Rồi mình mới vỡ ra một lẽ: "ăn một mình cũng được, nhưng nhất định phải ăn tử tế và ăn ngon. Tuyệt đối không thể tạm bợ với chính bản thân mình được!"
Nếu chúng ta dễ dãi với bản thân quá, sẽ không thể nào tiến xa được. Hãy trân trọng bản thân và nhu cầu của mình. Hãy học tập và làm việc chăm chỉ, để có quyền ăn ngon mặc đẹp - ngay cả khi chỉ có một mình.
Một trong những chuyện đầu tiên bạn hiền phải đối mặt khi lớn, khi đi học xa nhà, khi ra ở riêng... là chuyện ăn cơm một mình.
Không còn là những bữa cơm ngon ngọt mẹ nấu, đợi bố về cùng ăn, tranh miếng cánh gà rán cuối cùng trên mâm với anh trai. Lần đầu tiên ăn cơm một mình, trong một môi trường lạ hoắc, nấu thì hỏng, tường bốn bức, một màn hình điện thoại. Bạn thấy không ngon lắm, nhưng vẫn ăn. Vì đói nên phải ăn. Dù không vui. Dù không có tiền mua đồ ăn ngon cũng phải ăn. Vì đói.
Lớn lên một chút, bạn biết làm ra tiền. Và bắt đầu biết bỏ bữa ăn để đi kiếm tiền. Bạn bắt đầu cảm thấy một giờ nấu nướng dọn dẹp không xứng đáng để đánh đổi lấy giờ đi làm nên thường bỏ bữa.
Làm ra tiền rồi, bạn không nấu cơm ăn với bốn bức tường nữa. Bạn ra ngoài ăn với bạn bè, nhậu nhẹt thâu đêm. Cảm thấy chuyện ăn một mình mới đáng buồn và thảm hại làm sao. Nó vừa cô đơn, vừa mệt mỏi, vừa không ngon.
Nhưng để đến được giai đoạn hơi "hư" sau này đó, bạn hiền vẫn phải trải qua cái cảm giác ăn cơm khê với bốn bức tường một lần trong đời. Bạn luôn kêu gào trên facebook chuyện thèm cơm nhà, thèm không khí gia đình thèm cả món dưa cà bạn từng cự tuyệt ăn trước đó.
Người Hàn ăn một mình ở ngoài tiệm rất nhiều. Ban đầu mình phục lắm, làm sao có thể cứ thế xông vào một nhà hàng đông gia đình và cặp đôi, rồi gọi đồ... thậm chí là ăn thịt nướng, uống rượu một mình được nhỉ. Họ chẳng hề làm sao với chuyện đó cả.
Rồi mình mới vỡ ra một lẽ: "ăn một mình cũng được, nhưng nhất định phải ăn tử tế và ăn ngon. Tuyệt đối không thể tạm bợ với chính bản thân mình được!"
Nếu chúng ta dễ dãi với bản thân quá, sẽ không thể nào tiến xa được. Hãy trân trọng bản thân và nhu cầu của mình. Hãy học tập và làm việc chăm chỉ, để có quyền ăn ngon mặc đẹp - ngay cả khi chỉ có một mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook