Trao Thâm Tình Cho Em
-
Chương 25
Tiếng chuông tan học vang lên.
Bạch Đồ lề mề đến khi người trong lớp đều đã đi hết rồi mới đứng lên. Vết máu trên quần đã sớm khô, Bạch Đồ muốn quay người nhìn quần của mình, khoảng cách quá lớn nên không thấy được.
Trông thấy Tần Thâm đặt áo khoác trên bàn của cô, là vì sợ Bạch Đồ không chịu đi nhà vệ sinh, sau khi hết tiết thể dục Tần Thâm đã đưa áo khoác của mình cho Bạch Đồ.
Cái áo khoác kia vốn Tần Thâm dùng để ngủ.
Bạch Đồ vừa nghĩ tới mặt đã đỏ.
Ngay cả khi có người đến gần cũng không biết.
“Nghĩ gì thế đồ ngốc.” Bạch Đồ cảm giác có người nói chuyện trên đỉnh đầu mình, giật mình kêu lên một tiếng.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy là cái cằm của Tần Thâm, sau đó là khuôn mặt đẹp đẽ kia.
“Sao cậu vẫn chưa về?” Bạch Đồ thu tầm mắt lại, buộc áo khoác vào ngang hông mình.
“Đưa cậu về nhà.” Bốn chữ đủ ý ngắn gọn.
Bây giờ Bạch Đồ biết, nói không với Tần Thâm, muốn để cậu ta nghe hiểu, còn khó hơn là lên trời, dứt khoát không để ý tới, đeo cặp sách lên liền đi. Tần Thâm đoạt lấy, “Để tớ cầm.” Bạch Đồ an nhàn vui vẻ, phủi tay đi.
Tần Thâm đi theo sau Bạch Đồ.
Hai người một trước một sau đi qua con đường ngân hạnh trong trường học, ra khỏi cổng trường.
“Đứng ở chỗ này chờ tớ.” Tần Thâm nói xong câu đó lập tức đi, để lại Bạch Đồ ngây ngốc tại chỗ.
Bạch Đồ buồn bực ngán ngẩm đứng nguyên chỗ, dùng chân đá cục đá.
Một lát sau, nghe thấy có người gọi tên cô, Bạch Đồ nhìn sang.
Là Cố Thừa Phong.
“Sao cậu lại ở đây?” Cố Thừa Phong chậm rãi đi tới.
Bạch Đồ mỉm cười, “Tớ đang chờ người.”
“Vậy tớ đứng cùng cậu.” Cố Thừa Phong đến gần Bạch Đồ, cùng Bạch Đồ đứng chung một chỗ.
“Cậu ở đây làm gì?”
“Thầy gọi tớ giúp thầy làm ít chuyện, bây giờ tớ mới làm xong.”
Bạch Đồ vừa định nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói thiếu đòn của Tần Thâm vang lên: “Đồ ngốc, tới đây.”
Bạch Đồ thuận theo nhìn sang, miệng nhỏ khẽ nhếch, ngơ ngác nhìn Tần Thâm.
Chỉ thấy cái người Tần Thâm kia ngồi trên chiếc xe máy toàn bộ là màu đen, một tay ôm mũ bảo hiểm màu đen, một chân chống đất, cặp mắt đào hoa như cười như không nhìn về phía này, khẽ nhướng cằm, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Đồ.
“Chờ cậu ta sao?” Cố Thừa Phong nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe vậy hoàn hồn, hoa si và ảo não chính mình, đồng thời nhớ tới những lời mà Cố Thừa Phong đã từng nói với cô.
Bạch Đồ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô ngước mắt, lại thoáng nhìn qua Tần Thâm.
Hai mắt Tần Thâm đã hiện ra tia lửa, không còn ý cười vừa rồi nữa, trong con ngươi chỉ còn lại vẻ lạnh tanh.
Bạch Đồ hồi hộp trong lòng, không trì hoãn nữa, liền vội vàng gật đầu: “Ừm. Tớ đi trước. Tạm biệt.” Bạch Đồ vừa đi vừa nói lại vừa vẫy tay.
Cố Thừa Phong gật đầu, “Được, tạm biệt.”
Bạch Đồ chạy một mạch đến bên cạnh xe của Tần Thâm, “Cậu lấy ở đâu vậy?” Bạch Đồ dạo quanh Tần Thâm một vòng.
Mặt Tần Thâm sa sầm, không dịu dàng chút nào mà đưa chiếc mũ cầm trong tay đặt vào trong ngực Bạch Đồ.
Tay Bạch Đồ giữ vững lại, cầm cẩn thận chiếc mũ, “Cậu làm gì thế?”
Cô không hiểu gì nhìn Tần Thâm.
“Chẳng làm gì cả.” Tần Thâm đội nón của mình lên, che lại biểu cảm khuôn mặt.
Tần Thâm dựng thẳng xe lên, quay đầu nói với Bạch Đồ: “Lên xe.”
Bạch Đồ đứng tại chỗ, trong giọng nói có chút nghi ngờ: “Chiếc xe này cậu lấy ở đâu? Còn nữa… cậu biết lái sao?”
“Của tớ.” Tần Thâm bất đắc dĩ tháo nón xuống, “Cậu yên tâm, kỹ thuật của tớ rất tốt.” Cầm lấy nón của Bạch Đồ, giúp Bạch Đồ đội vào xong, tuyến dưới hàm căng ra, mấp máy môi, “A Đồ, cậu không nên tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, đặc biệt là đàn ông. Bọn họ đều không có ý tốt.”
Tần Thâm vẫn là nói ra ý nghĩ vừa nãy, bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu nói là tớ với Cố Thừa Phong sao?” Bạch Đồ lẳng lặng nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm không nói gì, mặt căng ra.
“Dù sao cậu cũng không nên hơi một tí đã nói chuyện với nam sinh khác, nam nữ thụ thụ bất thân, sẽ bị người khác nói xấu.”
“Vậy tớ và cậu thì sao?” Nếu nói thụ thụ bất thân, ai có thể sánh vai với cậu?
Tần Thâm bị chẹn họng, nghiêm mặt mạnh miệng, “Tớ không tính, cậu không được để tâm vào chuyện nhỏ này, tớ nói là người khác.”
“Cậu không tính? Không tính là gì? Không tính là đàn ông?” Bạch Đồ cười ha ha. “Nhìn không ra đó, Tần Thâm.”
Tần Thâm kìm nén một bụng tức giận, chợt cong môi một cái, có hơi nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn lướt Bạch Đồ từ trên xuống dưới.
“Tớ có tính là đàn ông hay không, một ngày nào đó cậu sẽ biết.”
“Lên xe.” Tần Thâm gõ ‘bộp’ một tiếng vào mũ của Bạch Đồ.
Bạch Đồ liếc mắt rồi lên xe.
Trên đường đi gió thổi qua, Bạch Đồ cảm thấy có hơi lạnh. Gắt gao níu lấy vạt áo của Tần Thâm.
“Ôm tớ. Nếu không lát nữa sẽ ngã.” Tần Thâm ở phía trước nói.
Bạch Đồ lắc đầu, nhưng nhớ đến Tần Thâm không nhìn thấy, “Không cần, tớ nắm áo cậu cũng giống nhau.”
Đột nhiên thắng xe lại một cái, Bạch Đồ ngã về phía trước chỗ ngồi của Tần Thâm, hai tay tự nhiên ôm lấy cậu.
“Thế này mới đúng chứ.” Tần Thâm ranh mãnh cười ra tiếng.
Bạch Đồ lại lùi về sau níu lại vạt áo của Tần Thâm.
Tần Thâm lại thình lình phanh lại một cái. Bạch Đồ lại ôm vào.
“Tần Thâm, cậu có xong chưa?” Bạch Đồ quát, tiếng phát ra bị nón che lại, âm thanh không lớn bao nhiêu.
Tần Thâm cong môi, “Ôm chặt tớ.”
Bạch Đồ nắm chặt nắm đấm, nện vào lưng Tần Thâm một cái, rồi vội vàng trước khi Tần Thâm nổi giận thì ôm vào. Dù sao cô cũng chẳng mất mát gì, cô chưa quên Tần Thâm trong trường học có bao nhiêu thiếu nữ nhớ thương, cậu ta đưa tới cửa, ngu sao mà không ôm.
Tần Thâm cụp mắt trông thấy đôi bàn tay nhỏ trắng xanh kia, trong mắt tràn đầy ý cười.
Kể từ khi Bạch Đồ ôm Tần Thâm, tốc độ xe của Tần Thâm chậm lại, dọc đường đi ổn định vững vàng.
Lúc Bạch Đồ xuống xe, vẻ mặt Tần Thâm chưa thỏa mãn.
“Ngày mai vẫn còn chở cậu.” Tần Thâm giúp Bạch Đồ gỡ mũ xuống, cặp mắt đào hoa cong cong cười nói.
Bạch Đồ cảm nhận được đầu ngón tay của Tần Thâm nhẹ nhàng di chuyển ở cằm của mình, làm cho Bạch Đồ run lên một cái. Đè lại ngón tay của Tần Thâm, “Tớ tự gỡ là được rồi.”
Bạch Đồ lập tức nhanh tay lẹ mắt tháo ra.
Tần Thâm vuốt ve đầu ngón tay vừa mới bị tay Bạch Đồ đè lại, đôi mắt chợt hiện lên ý cười ấm áp.
Bạch Đồ ngẩng đầu trông thấy ánh mắt Tần Thâm đầy cưng chiều, bị dọa run lên: “Cậu.. cậu làm gì thế?”
Tần Thâm xoa tóc Bạch Đồ, nhe răng bật cười: “Đồ ngốc.”
“Đang yên đang lành sao cậu lại mắng người?” Bạch Đồ đẩy tay Tần Thâm ra, bất mãn nhìn cậu.
Tần Thâm khẽ cười mấy lần. “Người khác cũng không có cái đãi ngộ bị tớ mắng là đồ ngốc này, cũng chỉ có cậu mà thôi.”
Bạch Đồ ghét bỏ nhìn Tần Thâm một cái nói: “Vậy tớ tình nguyện không cần cái đãi ngộ này.”
“Nhưng cái này không thể tùy theo cậu được.” Tần Thâm nói xong dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt ở bên miệng, cho Bạch Đồ một cái hôn gió: “Tớ đi nhé, đồ ngốc.”
Bạch Đồ ‘ơ’ một tiếng. “Tần Thâm, tớ còn phải giặt áo trả lại cho cậu.”
Khóe môi Tần Thâm cong lên: “Không vội.”
Xe nghênh ngang rời đi. Bạch Đồ nhìn bóng lưng Tần Thâm, cậu ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Đồ, đội mũ nên không nhìn thấy cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia, nhưng Bạch Đồ biết cậu đang cười. Tần Thâm lại quay đầu lại, đưa lưng về phía Bạch Đồ phất phất tay.
Trong phòng vệ sinh.
Bạch Đồ ngồi xổm trên mặt đất, trong tay dùng sức xoa xoa áo khoác đồng phục trong chậu rửa mặt. Giặt giặt rồi nghĩ tới áo quấn quanh mông mình mà Tần Thâm còn muốn cầm đi ngủ, không khỏi đỏ mặt.
Tần Thâm chạy xe máy ở trên đường nhanh như điện chớp. Lại không hiểu hắt xì một cái.
Sáng sớm Tần Thâm đã tới trường học, sớm hơn bất cứ người nào. Bạch Đồ vừa đến đã nhìn thấy Tần Thâm ngồi ở chỗ của mình, cầm bút trong tay viết xóa vẽ tranh.
Bạch Đồ bỗng nhiên nhớ tới cậu ta ngày hôm qua: Người khác cũng không có đãi ngộ này. Cũng chỉ có cậu mà thôi. Mắt Bạch Đồ đảo mấy lần.
Rón rén đi vòng qua cửa sau, lại cẩn thận tới gần Tần Thâm.
Bạch Đồ hét to một tiếng “Này.”
Dùng cả tay chân, chân dậm sàn, tay dùng sức đẩy Tần Thâm một cái.
Tần Thâm ‘hả’ một tiếng, nhảy dựng lên.
Mặt Bạch Đồ hiện lên nụ cười thỏa mãn. Thế nhưng, còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy Tần Thâm nói.
“A Đồ, cậu làm gì thế?” Hai tay Tần Thâm khoanh trước ngực, nhìn Bạch Đồ từ trên cao xuống. Ngữ khí lại mang theo ý cười.
Bạch Đồ nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Tần Thâm, lờ mờ chớp mắt mấy lần.
“Sao thế? Muốn làm tớ sợ?” Tần Thâm cúi người xuống, nhìn thẳng Bạch Đồ.
Bạch Đồ biết mình bị chơi xỏ, híp mắt hừ một tiếng. Duỗi tay đẩy Tần Thâm ra, bản thân ngồi vào chỗ ngồi của mình.
“Người khác cũng không có đãi ngộ này, cũng chỉ có cậu mà thôi.” Bạch Đồ bắt chước giọng điệu của Tần Thâm tối hôm qua, gằn tững chữ.
Tần Thâm ngồi ở chỗ ngồi của Lý Thần Tinh. “Tớ cũng chưa nói cái này không tốt, hơn nữa, tớ thích đãi ngộ này.” Tần Thâm đến gần Bạch Đồ.
“Tớ thích.” Cậu lại nhấn mạnh một lần nữa. Đưa mặt sát lại Bạch Đồ, gần trong gang tấc.
Mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận.
Trái tim Bạch Đồ đập bịch bịch không ngừng, còn muốn tự trấn an mình nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú nhân thần cộng phẫn (1) kia, cộng với cặp mắt đầy bùng cháy lên ý cười.
(1) Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.
Nhân diện đào hoa (2) là như vậy sao? Bạch Đồ mở to mắt, nhìn Tần Thâm không chớp mắt.
(2) “Nhân diện đào hoa” – thành ngữ Trung Quốc dùng để miêu tả sự nhớ nhung, tưởng niệm người cũ, thường là khi người này không còn bên cạnh. Tuy nhiên “Nhân diện đào hoa” cũng có thể lý giải là gương mặt sáng đẹp như cánh hoa đào như câu “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” trong thơ Thôi Hộ thì có thể dịch thành “Hoa đào ánh má mặt ai hồng”/”Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào”/”Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây”
Tần Thâm bật cười một tiếng, hơi thở phả trên mặt Bạch Đồ.
Bạch Đồ lấy lại tinh thần, rụt cổ một cái. “Làm gì thế? Không phải cậu nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Bạch Đồ đẩy gương mặt Tần Thâm vừa kề đến sát mình ra.
“A Đồ, cậu xấu hổ rồi.” Tần Thâm ung dung nói. “Không phải cậu nói tớ không phải là đàn ông sao?” Tần Thâm ăn miếng trả miếng cãi lại.
“Vậy cậu thừa nhận rồi?” Bạch Đồ ghét bỏ liếc mắt nhìn Tần Thâm. Bạch Đồ nói thầm: “Nương pháo.” (3)
(3) Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
Tần Thâm thoáng nhìn qua Bạch Đồ. “Tớ khẳng định, chẳng qua là....” Chẳng qua là tớ muốn để cho cậu thừa nhận. Tần Thâm không dám nói ra câu này.
Bạch Đồ mới không muốn hỏi Tần Thâm, chẳng qua là cái gì. Cô biết chắc không có lời gì tốt.
Nguýt Tần Thâm một cái, lấy sách từ trong cặp ra, để lên bàn. Lúc này mới nhìn thấy một cái hộp đặt trên bàn.
Bạch Đồ nghiêng mặt, “Của cậu?”
Tần Thâm lắc đầu, “Nói chính xác, là của cậu.”
“Là gì vậy?” Bạch Đồ hỏi tiếp.
“Bữa sáng. Cùng nhau ăn.” Tần Thâm lại đến gần.
“Nhưng tớ không muốn ăn cùng cậu.” Bạch Đồ bày hai tay, đẩy bữa sáng ra.
Bạch Đồ chờ Tần Thâm không vui, nổi giận, sau đó rời đi.
Nhưng Tần Thâm thực sự không nổi giận. Chỉ mở bữa sáng ra. Đẩy Bạch Đồ lên phía trước, “Cậu không ăn vậy tớ cũng không ăn, dù sao đợi lát nữa đói cùng nhau.” Tần Thâm lại bắt đầu chơi xấu.
Bạch Đồ im lặng: “Dù sao tớ cũng đã ăn rồi, cậu tự lo liệu.” Bạch Đồ đẩy về cho Tần Thâm lần nữa, mở bài tập ra liền miệt mài viết.
Viết viết, Bạch Đồ nhìn Tần Thâm một cái.
Chỉ thấy mắt Tần Thâm nhìn phía trước, cặp mắt vô thần, không nhìn ra được biểu cảm gì, Bạch Đồ cho là Tần Thâm không có chuyện gì. Nhưng trong phút chốc thu hồi ánh mắt, Bạch Đồ trông thấy Tần Thâm dùng sức nắm tay thành nắm đấm. Móng tay ngón cái lõm vào trong thịt.
Bạch Đồ từng nghĩ tới xem như không nhìn thấy, thế nhưng, không nhịn được cậy tay của cậu ra.
“Tớ ăn, ăn còn không được sao?” Bạch Đồ cậy tay Tần Thâm ra. Miếng thịt vừa rồi đã ra vết máu.
“Tớ không biết tại sao cậu lại hành hạ bản thân mình như vậy.” Bạch Đồ vừa nói vừa lục lọi trong hộc bàn của mình, tìm được một cái băng keo cá nhân, dán lên.
Tay nắm lấy nhau, Bạch Đồ cảm nhận được tay Tần Thâm nóng, Tần Thâm cảm thấy tay Bạch Đồ nhỏ nhắn mềm mại. Tai ửng đỏ.
Lúc ngẩng đầu lên, Bạch Đồ thấy Tần Thâm đang ngây ngốc cười.
“Được rồi, thu nụ cười của cậu lại đi.” Bạch Đồ mở toàn bộ bữa sáng Tần Thâm mua ra, cháo vốn nóng hổi trở nên hơi nguội, Bạch Đồ cầm lấy thìa chuẩn bị ăn. Tần Thâm lại đoạt lấy.
“Tớ đi nhà ăn hâm lại.” Tần Thâm nói xong, bưng hai bát cháo lên. Lấy tốc độ trăm mét bắn vọt lao xuống lầu. Bạch Đồ còn chưa kịp nói: “Không cần.” Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Bạch Đồ ngẩn người nhìn cửa, suy nghĩ không biết đã trôi đi đâu.
Một lát sau Tần Thâm mới trở về.
Cuối cùng hai bát cháo vẫn vững vàng, đặt trên chỗ ngồi của Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩng đầu, Tần Thâm đưa thìa cho cô. “Ăn đi.”
Bạch Đồ nhận lấy, vùi đầu bắt đầu ăn. Trong lúc ngẩng đầu lên, trông thấy nụ cười của Tần Thâm. Cái nụ cười này Bạch Đồ vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ngày đó Tần Thâm cười đến mức ngốc thế này, mà Bạch Đồ chưa bao giờ thấy Tần Thâm cười như vậy. Mắt cười thành một đường. Môi hồng răng trắng hé miệng cười.
Bạch Đồ cười theo.
“Ăn ngon lắm.” Bạch Đồ ngẩng mặt nói với Tần Thâm.
Tần Thâm vuốt tóc Bạch Đồ. Giọng nói cưng chiều mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm. “Ăn nhiều một chút. Đừng để bị đói.”
Bạch Đồ lề mề đến khi người trong lớp đều đã đi hết rồi mới đứng lên. Vết máu trên quần đã sớm khô, Bạch Đồ muốn quay người nhìn quần của mình, khoảng cách quá lớn nên không thấy được.
Trông thấy Tần Thâm đặt áo khoác trên bàn của cô, là vì sợ Bạch Đồ không chịu đi nhà vệ sinh, sau khi hết tiết thể dục Tần Thâm đã đưa áo khoác của mình cho Bạch Đồ.
Cái áo khoác kia vốn Tần Thâm dùng để ngủ.
Bạch Đồ vừa nghĩ tới mặt đã đỏ.
Ngay cả khi có người đến gần cũng không biết.
“Nghĩ gì thế đồ ngốc.” Bạch Đồ cảm giác có người nói chuyện trên đỉnh đầu mình, giật mình kêu lên một tiếng.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy là cái cằm của Tần Thâm, sau đó là khuôn mặt đẹp đẽ kia.
“Sao cậu vẫn chưa về?” Bạch Đồ thu tầm mắt lại, buộc áo khoác vào ngang hông mình.
“Đưa cậu về nhà.” Bốn chữ đủ ý ngắn gọn.
Bây giờ Bạch Đồ biết, nói không với Tần Thâm, muốn để cậu ta nghe hiểu, còn khó hơn là lên trời, dứt khoát không để ý tới, đeo cặp sách lên liền đi. Tần Thâm đoạt lấy, “Để tớ cầm.” Bạch Đồ an nhàn vui vẻ, phủi tay đi.
Tần Thâm đi theo sau Bạch Đồ.
Hai người một trước một sau đi qua con đường ngân hạnh trong trường học, ra khỏi cổng trường.
“Đứng ở chỗ này chờ tớ.” Tần Thâm nói xong câu đó lập tức đi, để lại Bạch Đồ ngây ngốc tại chỗ.
Bạch Đồ buồn bực ngán ngẩm đứng nguyên chỗ, dùng chân đá cục đá.
Một lát sau, nghe thấy có người gọi tên cô, Bạch Đồ nhìn sang.
Là Cố Thừa Phong.
“Sao cậu lại ở đây?” Cố Thừa Phong chậm rãi đi tới.
Bạch Đồ mỉm cười, “Tớ đang chờ người.”
“Vậy tớ đứng cùng cậu.” Cố Thừa Phong đến gần Bạch Đồ, cùng Bạch Đồ đứng chung một chỗ.
“Cậu ở đây làm gì?”
“Thầy gọi tớ giúp thầy làm ít chuyện, bây giờ tớ mới làm xong.”
Bạch Đồ vừa định nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói thiếu đòn của Tần Thâm vang lên: “Đồ ngốc, tới đây.”
Bạch Đồ thuận theo nhìn sang, miệng nhỏ khẽ nhếch, ngơ ngác nhìn Tần Thâm.
Chỉ thấy cái người Tần Thâm kia ngồi trên chiếc xe máy toàn bộ là màu đen, một tay ôm mũ bảo hiểm màu đen, một chân chống đất, cặp mắt đào hoa như cười như không nhìn về phía này, khẽ nhướng cằm, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Đồ.
“Chờ cậu ta sao?” Cố Thừa Phong nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe vậy hoàn hồn, hoa si và ảo não chính mình, đồng thời nhớ tới những lời mà Cố Thừa Phong đã từng nói với cô.
Bạch Đồ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô ngước mắt, lại thoáng nhìn qua Tần Thâm.
Hai mắt Tần Thâm đã hiện ra tia lửa, không còn ý cười vừa rồi nữa, trong con ngươi chỉ còn lại vẻ lạnh tanh.
Bạch Đồ hồi hộp trong lòng, không trì hoãn nữa, liền vội vàng gật đầu: “Ừm. Tớ đi trước. Tạm biệt.” Bạch Đồ vừa đi vừa nói lại vừa vẫy tay.
Cố Thừa Phong gật đầu, “Được, tạm biệt.”
Bạch Đồ chạy một mạch đến bên cạnh xe của Tần Thâm, “Cậu lấy ở đâu vậy?” Bạch Đồ dạo quanh Tần Thâm một vòng.
Mặt Tần Thâm sa sầm, không dịu dàng chút nào mà đưa chiếc mũ cầm trong tay đặt vào trong ngực Bạch Đồ.
Tay Bạch Đồ giữ vững lại, cầm cẩn thận chiếc mũ, “Cậu làm gì thế?”
Cô không hiểu gì nhìn Tần Thâm.
“Chẳng làm gì cả.” Tần Thâm đội nón của mình lên, che lại biểu cảm khuôn mặt.
Tần Thâm dựng thẳng xe lên, quay đầu nói với Bạch Đồ: “Lên xe.”
Bạch Đồ đứng tại chỗ, trong giọng nói có chút nghi ngờ: “Chiếc xe này cậu lấy ở đâu? Còn nữa… cậu biết lái sao?”
“Của tớ.” Tần Thâm bất đắc dĩ tháo nón xuống, “Cậu yên tâm, kỹ thuật của tớ rất tốt.” Cầm lấy nón của Bạch Đồ, giúp Bạch Đồ đội vào xong, tuyến dưới hàm căng ra, mấp máy môi, “A Đồ, cậu không nên tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, đặc biệt là đàn ông. Bọn họ đều không có ý tốt.”
Tần Thâm vẫn là nói ra ý nghĩ vừa nãy, bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu nói là tớ với Cố Thừa Phong sao?” Bạch Đồ lẳng lặng nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm không nói gì, mặt căng ra.
“Dù sao cậu cũng không nên hơi một tí đã nói chuyện với nam sinh khác, nam nữ thụ thụ bất thân, sẽ bị người khác nói xấu.”
“Vậy tớ và cậu thì sao?” Nếu nói thụ thụ bất thân, ai có thể sánh vai với cậu?
Tần Thâm bị chẹn họng, nghiêm mặt mạnh miệng, “Tớ không tính, cậu không được để tâm vào chuyện nhỏ này, tớ nói là người khác.”
“Cậu không tính? Không tính là gì? Không tính là đàn ông?” Bạch Đồ cười ha ha. “Nhìn không ra đó, Tần Thâm.”
Tần Thâm kìm nén một bụng tức giận, chợt cong môi một cái, có hơi nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn lướt Bạch Đồ từ trên xuống dưới.
“Tớ có tính là đàn ông hay không, một ngày nào đó cậu sẽ biết.”
“Lên xe.” Tần Thâm gõ ‘bộp’ một tiếng vào mũ của Bạch Đồ.
Bạch Đồ liếc mắt rồi lên xe.
Trên đường đi gió thổi qua, Bạch Đồ cảm thấy có hơi lạnh. Gắt gao níu lấy vạt áo của Tần Thâm.
“Ôm tớ. Nếu không lát nữa sẽ ngã.” Tần Thâm ở phía trước nói.
Bạch Đồ lắc đầu, nhưng nhớ đến Tần Thâm không nhìn thấy, “Không cần, tớ nắm áo cậu cũng giống nhau.”
Đột nhiên thắng xe lại một cái, Bạch Đồ ngã về phía trước chỗ ngồi của Tần Thâm, hai tay tự nhiên ôm lấy cậu.
“Thế này mới đúng chứ.” Tần Thâm ranh mãnh cười ra tiếng.
Bạch Đồ lại lùi về sau níu lại vạt áo của Tần Thâm.
Tần Thâm lại thình lình phanh lại một cái. Bạch Đồ lại ôm vào.
“Tần Thâm, cậu có xong chưa?” Bạch Đồ quát, tiếng phát ra bị nón che lại, âm thanh không lớn bao nhiêu.
Tần Thâm cong môi, “Ôm chặt tớ.”
Bạch Đồ nắm chặt nắm đấm, nện vào lưng Tần Thâm một cái, rồi vội vàng trước khi Tần Thâm nổi giận thì ôm vào. Dù sao cô cũng chẳng mất mát gì, cô chưa quên Tần Thâm trong trường học có bao nhiêu thiếu nữ nhớ thương, cậu ta đưa tới cửa, ngu sao mà không ôm.
Tần Thâm cụp mắt trông thấy đôi bàn tay nhỏ trắng xanh kia, trong mắt tràn đầy ý cười.
Kể từ khi Bạch Đồ ôm Tần Thâm, tốc độ xe của Tần Thâm chậm lại, dọc đường đi ổn định vững vàng.
Lúc Bạch Đồ xuống xe, vẻ mặt Tần Thâm chưa thỏa mãn.
“Ngày mai vẫn còn chở cậu.” Tần Thâm giúp Bạch Đồ gỡ mũ xuống, cặp mắt đào hoa cong cong cười nói.
Bạch Đồ cảm nhận được đầu ngón tay của Tần Thâm nhẹ nhàng di chuyển ở cằm của mình, làm cho Bạch Đồ run lên một cái. Đè lại ngón tay của Tần Thâm, “Tớ tự gỡ là được rồi.”
Bạch Đồ lập tức nhanh tay lẹ mắt tháo ra.
Tần Thâm vuốt ve đầu ngón tay vừa mới bị tay Bạch Đồ đè lại, đôi mắt chợt hiện lên ý cười ấm áp.
Bạch Đồ ngẩng đầu trông thấy ánh mắt Tần Thâm đầy cưng chiều, bị dọa run lên: “Cậu.. cậu làm gì thế?”
Tần Thâm xoa tóc Bạch Đồ, nhe răng bật cười: “Đồ ngốc.”
“Đang yên đang lành sao cậu lại mắng người?” Bạch Đồ đẩy tay Tần Thâm ra, bất mãn nhìn cậu.
Tần Thâm khẽ cười mấy lần. “Người khác cũng không có cái đãi ngộ bị tớ mắng là đồ ngốc này, cũng chỉ có cậu mà thôi.”
Bạch Đồ ghét bỏ nhìn Tần Thâm một cái nói: “Vậy tớ tình nguyện không cần cái đãi ngộ này.”
“Nhưng cái này không thể tùy theo cậu được.” Tần Thâm nói xong dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt ở bên miệng, cho Bạch Đồ một cái hôn gió: “Tớ đi nhé, đồ ngốc.”
Bạch Đồ ‘ơ’ một tiếng. “Tần Thâm, tớ còn phải giặt áo trả lại cho cậu.”
Khóe môi Tần Thâm cong lên: “Không vội.”
Xe nghênh ngang rời đi. Bạch Đồ nhìn bóng lưng Tần Thâm, cậu ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Đồ, đội mũ nên không nhìn thấy cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia, nhưng Bạch Đồ biết cậu đang cười. Tần Thâm lại quay đầu lại, đưa lưng về phía Bạch Đồ phất phất tay.
Trong phòng vệ sinh.
Bạch Đồ ngồi xổm trên mặt đất, trong tay dùng sức xoa xoa áo khoác đồng phục trong chậu rửa mặt. Giặt giặt rồi nghĩ tới áo quấn quanh mông mình mà Tần Thâm còn muốn cầm đi ngủ, không khỏi đỏ mặt.
Tần Thâm chạy xe máy ở trên đường nhanh như điện chớp. Lại không hiểu hắt xì một cái.
Sáng sớm Tần Thâm đã tới trường học, sớm hơn bất cứ người nào. Bạch Đồ vừa đến đã nhìn thấy Tần Thâm ngồi ở chỗ của mình, cầm bút trong tay viết xóa vẽ tranh.
Bạch Đồ bỗng nhiên nhớ tới cậu ta ngày hôm qua: Người khác cũng không có đãi ngộ này. Cũng chỉ có cậu mà thôi. Mắt Bạch Đồ đảo mấy lần.
Rón rén đi vòng qua cửa sau, lại cẩn thận tới gần Tần Thâm.
Bạch Đồ hét to một tiếng “Này.”
Dùng cả tay chân, chân dậm sàn, tay dùng sức đẩy Tần Thâm một cái.
Tần Thâm ‘hả’ một tiếng, nhảy dựng lên.
Mặt Bạch Đồ hiện lên nụ cười thỏa mãn. Thế nhưng, còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy Tần Thâm nói.
“A Đồ, cậu làm gì thế?” Hai tay Tần Thâm khoanh trước ngực, nhìn Bạch Đồ từ trên cao xuống. Ngữ khí lại mang theo ý cười.
Bạch Đồ nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Tần Thâm, lờ mờ chớp mắt mấy lần.
“Sao thế? Muốn làm tớ sợ?” Tần Thâm cúi người xuống, nhìn thẳng Bạch Đồ.
Bạch Đồ biết mình bị chơi xỏ, híp mắt hừ một tiếng. Duỗi tay đẩy Tần Thâm ra, bản thân ngồi vào chỗ ngồi của mình.
“Người khác cũng không có đãi ngộ này, cũng chỉ có cậu mà thôi.” Bạch Đồ bắt chước giọng điệu của Tần Thâm tối hôm qua, gằn tững chữ.
Tần Thâm ngồi ở chỗ ngồi của Lý Thần Tinh. “Tớ cũng chưa nói cái này không tốt, hơn nữa, tớ thích đãi ngộ này.” Tần Thâm đến gần Bạch Đồ.
“Tớ thích.” Cậu lại nhấn mạnh một lần nữa. Đưa mặt sát lại Bạch Đồ, gần trong gang tấc.
Mỗi lần hít thở đều có thể cảm nhận.
Trái tim Bạch Đồ đập bịch bịch không ngừng, còn muốn tự trấn an mình nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú nhân thần cộng phẫn (1) kia, cộng với cặp mắt đầy bùng cháy lên ý cười.
(1) Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.
Nhân diện đào hoa (2) là như vậy sao? Bạch Đồ mở to mắt, nhìn Tần Thâm không chớp mắt.
(2) “Nhân diện đào hoa” – thành ngữ Trung Quốc dùng để miêu tả sự nhớ nhung, tưởng niệm người cũ, thường là khi người này không còn bên cạnh. Tuy nhiên “Nhân diện đào hoa” cũng có thể lý giải là gương mặt sáng đẹp như cánh hoa đào như câu “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng” trong thơ Thôi Hộ thì có thể dịch thành “Hoa đào ánh má mặt ai hồng”/”Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào”/”Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây”
Tần Thâm bật cười một tiếng, hơi thở phả trên mặt Bạch Đồ.
Bạch Đồ lấy lại tinh thần, rụt cổ một cái. “Làm gì thế? Không phải cậu nói nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Bạch Đồ đẩy gương mặt Tần Thâm vừa kề đến sát mình ra.
“A Đồ, cậu xấu hổ rồi.” Tần Thâm ung dung nói. “Không phải cậu nói tớ không phải là đàn ông sao?” Tần Thâm ăn miếng trả miếng cãi lại.
“Vậy cậu thừa nhận rồi?” Bạch Đồ ghét bỏ liếc mắt nhìn Tần Thâm. Bạch Đồ nói thầm: “Nương pháo.” (3)
(3) Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
Tần Thâm thoáng nhìn qua Bạch Đồ. “Tớ khẳng định, chẳng qua là....” Chẳng qua là tớ muốn để cho cậu thừa nhận. Tần Thâm không dám nói ra câu này.
Bạch Đồ mới không muốn hỏi Tần Thâm, chẳng qua là cái gì. Cô biết chắc không có lời gì tốt.
Nguýt Tần Thâm một cái, lấy sách từ trong cặp ra, để lên bàn. Lúc này mới nhìn thấy một cái hộp đặt trên bàn.
Bạch Đồ nghiêng mặt, “Của cậu?”
Tần Thâm lắc đầu, “Nói chính xác, là của cậu.”
“Là gì vậy?” Bạch Đồ hỏi tiếp.
“Bữa sáng. Cùng nhau ăn.” Tần Thâm lại đến gần.
“Nhưng tớ không muốn ăn cùng cậu.” Bạch Đồ bày hai tay, đẩy bữa sáng ra.
Bạch Đồ chờ Tần Thâm không vui, nổi giận, sau đó rời đi.
Nhưng Tần Thâm thực sự không nổi giận. Chỉ mở bữa sáng ra. Đẩy Bạch Đồ lên phía trước, “Cậu không ăn vậy tớ cũng không ăn, dù sao đợi lát nữa đói cùng nhau.” Tần Thâm lại bắt đầu chơi xấu.
Bạch Đồ im lặng: “Dù sao tớ cũng đã ăn rồi, cậu tự lo liệu.” Bạch Đồ đẩy về cho Tần Thâm lần nữa, mở bài tập ra liền miệt mài viết.
Viết viết, Bạch Đồ nhìn Tần Thâm một cái.
Chỉ thấy mắt Tần Thâm nhìn phía trước, cặp mắt vô thần, không nhìn ra được biểu cảm gì, Bạch Đồ cho là Tần Thâm không có chuyện gì. Nhưng trong phút chốc thu hồi ánh mắt, Bạch Đồ trông thấy Tần Thâm dùng sức nắm tay thành nắm đấm. Móng tay ngón cái lõm vào trong thịt.
Bạch Đồ từng nghĩ tới xem như không nhìn thấy, thế nhưng, không nhịn được cậy tay của cậu ra.
“Tớ ăn, ăn còn không được sao?” Bạch Đồ cậy tay Tần Thâm ra. Miếng thịt vừa rồi đã ra vết máu.
“Tớ không biết tại sao cậu lại hành hạ bản thân mình như vậy.” Bạch Đồ vừa nói vừa lục lọi trong hộc bàn của mình, tìm được một cái băng keo cá nhân, dán lên.
Tay nắm lấy nhau, Bạch Đồ cảm nhận được tay Tần Thâm nóng, Tần Thâm cảm thấy tay Bạch Đồ nhỏ nhắn mềm mại. Tai ửng đỏ.
Lúc ngẩng đầu lên, Bạch Đồ thấy Tần Thâm đang ngây ngốc cười.
“Được rồi, thu nụ cười của cậu lại đi.” Bạch Đồ mở toàn bộ bữa sáng Tần Thâm mua ra, cháo vốn nóng hổi trở nên hơi nguội, Bạch Đồ cầm lấy thìa chuẩn bị ăn. Tần Thâm lại đoạt lấy.
“Tớ đi nhà ăn hâm lại.” Tần Thâm nói xong, bưng hai bát cháo lên. Lấy tốc độ trăm mét bắn vọt lao xuống lầu. Bạch Đồ còn chưa kịp nói: “Không cần.” Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Bạch Đồ ngẩn người nhìn cửa, suy nghĩ không biết đã trôi đi đâu.
Một lát sau Tần Thâm mới trở về.
Cuối cùng hai bát cháo vẫn vững vàng, đặt trên chỗ ngồi của Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩng đầu, Tần Thâm đưa thìa cho cô. “Ăn đi.”
Bạch Đồ nhận lấy, vùi đầu bắt đầu ăn. Trong lúc ngẩng đầu lên, trông thấy nụ cười của Tần Thâm. Cái nụ cười này Bạch Đồ vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ngày đó Tần Thâm cười đến mức ngốc thế này, mà Bạch Đồ chưa bao giờ thấy Tần Thâm cười như vậy. Mắt cười thành một đường. Môi hồng răng trắng hé miệng cười.
Bạch Đồ cười theo.
“Ăn ngon lắm.” Bạch Đồ ngẩng mặt nói với Tần Thâm.
Tần Thâm vuốt tóc Bạch Đồ. Giọng nói cưng chiều mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm. “Ăn nhiều một chút. Đừng để bị đói.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook