Trao Thâm Tình Cho Em
-
Chương 23
Từ lúc Tần Thâm đưa thư tình cho Bạch Đồ thì buổi chiều cùng ngày, Bạch Đồ cảm thấy bất luận cô đi đâu, Tần Thâm cũng theo tới đó.
Không chỉ như thế.
Bạch Đồ quét rác, dọn dẹp vệ sinh, Tần Thâm cũng đi theo.
Người trong nhóm của Bạch Đồ, vậy mà lần đầu tiên không bắt nạt cô, không để cô thu dọn một mình nữa, mà là đi theo Bạch Đồ cùng làm vệ sinh.
Bạch Đồ cho là vì Tần Thâm ở đây, bọn họ sợ nên mới như thế.
Công việc cuối cùng chính là đem toàn bộ ghế đặt lên bàn.
Bạch Đồ để toàn bộ ghế ở trước mặt lên, mà Tần Thâm cũng theo ngay phía sau.
Cái bàn trước mặt Bạch Đồ, Tần Thâm ở ngay cái bàn phía sau.
Người trong lớp có phần bát quái xì xào bàn tán, ánh mắt trao đổi lẫn thẩm tra tin tức.
Mà Tần Thâm giống như không nhìn thấy, cặp mắt vẫn nhìn Bạch Đồ chằm chằm.
Mãi đến lúc Bạch Đồ thực sự không chịu nổi.
Xoay người.
Ngữ khí có phần bất đắc dĩ lại vô lực nói: “Cậu làm gì vậy?”
Bạch Đồ không thấy Tần Thâm trả lời, nhưng thấy vẻ mặt ngạo kiều của Tần Thâm móc từ trong cặp ra một cốc trà sữa.
“Không phải là cậu thích uống trà sữa sao? Tớ đặc biệt vừa mới đi mua.” Tần Thâm nói có phần lấy lòng đưa trà sữa cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩn ra tại chỗ.
Tần Thâm hơi khẩn trương nhưng vẫn mang theo nụ cười ung dung nhìn Bạch Đồ.
Đợi một hồi vẫn không thấy Bạch Đồ phản ứng, lại tiến lên, “Hửm?”
Lúc này Bạch Đồ mới phản ứng lại, lắc đầu, “Tớ không cần.”
Tần Thâm rũ cặp mắt vốn sáng láng xuống, cúi đầu nhìn trà sữa trong tay.
Bạch Đồ không muốn nhìn người tủi thân hoặc là không vui nhất.
Vội vội vàng vàng đeo cặp sách lên liền chạy.
Người xung quanh sớm đã bị mắt sắc của Trần Ôn đuổi ra ngoài, chỉ còn một mình Tần Thâm ở trong lớp.
Trên xe buýt, vì quét dọn nên đã qua giờ cao điểm, xung quanh không có ai.
Bạch Đồ tìm một vị trí ngồi xuống.
Vừa ngồi vững vàng, đã cảm giác được một cơn gió hướng tới chỗ này, bên cạnh còn có một người ngồi.
Bạch Đồ nghiêng mặt.
Lại là Tần Thâm.
Vóc dáng Tần Thâm lớn, hình thể đương nhiên cũng không nhỏ, ngồi xuống bả vai đã đụng phải bả vai của Bạch Đồ.
Cộng thêm việc hai người đều mặc đồng phục màu trắng xanh, nhìn bóng lưng giống như một đôi tình nhân dựa sát vào nhau.
Tần Thâm không có dáng vẻ tủi thân mới nãy nữa, khóe môi cong lên cười.
Ngay cả chính cậu cũng không biết, kể từ sau khi tiếp xúc với Bạch Đồ, thì cậu cũng thường xuyên nhếch môi cười.
Tần Thâm đặt cặp sách lên đầu gối, đưa trà sữa cho Bạch Đồ.
“Nếu cậu không uống, tớ sẽ cầm suốt, cho đến khi cậu uống.” Tần Thâm nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ, giọng nói có phần ngạo kiều.
Bạch Đồ phớt lờ cậu.
“A Đồ, cậu uống đi.” Tần Thâm nói tiếp, ngữ khí không còn ngạo kiều như vừa rồi, mà là mang theo ý mong đợi.
Bạch Đồ lắc đầu.
“Không được, Tần Thâm, tớ sẽ không uống, sau này cậu cũng đừng mua.” Bạch Đồ vẫn giữ vững đáp án của mình, không chịu nhượng bộ.
“Cậu tới đây làm gì?” Bạch Đồ nhìn Tần Thâm, “Nhà cậu không ở đây.”
“Cậu biết nhà tớ ở đâu ư?” Bạch Đồ hỏi một đằng Tần Thâm trả lời một nẻo.
Bạch Đồ lườm một cái, nhìn bên ngoài cửa, không để ý Tần Thâm nữa.
“Tớ đùa cậu thôi, đừng tức giận.”
“Tớ đưa cậu về nhà.” Tần Thâm chăm chú nhìn sau gáy Bạch Đồ. Đặt tay lên xoa tóc cô.
Bạch Đồ bị hành động này giật nảy mình, trong nháy mắt xoay người, trái tim đập chậm một nhịp.
Chỉ thấy Tần Thâm nhìn về phía Bạch Đồ, ánh mắt giống như đang nhìn âu yếm một món đồ, đầy ý cưng chiều. Bạch Đồ có thể nhìn thấy rõ mình trong cặp mắt ấy.
Giờ phút này tim chính mình đập nhanh hơn.
Bạch Đồ vì che giấu bối rối của mình, cầm cặp sách lên lục lọi lộn xộn một trận, cũng không biết mình lục cái gì.
Tần Thâm cười.
Tiếng cười truyền vào tai Bạch Đồ.
“Cậu xấu hổ, A Đồ.” Hai tay Tần Thâm đặt ở trên cặp sách, trong tay còn cầm trà sữa. Khóe mắt mang theo ý cười, lời nói ra mang theo chút xíu vị bạc hà.
Bạch Đồ phủ nhận, “Không có.”
Lần này Tần Thâm cũng không cho Bạch Đồ tranh luận, chỉ là vẫn luôn cười.
Nụ cười có phần rạng rỡ.
“Cậu thích cài cúc áo đồng phục vào nhau, hay là không cài?” Ngón cái tay phải Tần Thâm nắm chặt ngón trỏ tay phải. Khi nói mang theo một tia thăm dò, cậu chưa quên lời nói của mấy người kia, nói nam sinh cài cúc áo trông đẹp mắt, cậu muốn biết suy nghĩ của Bạch Đồ…
Phản ứng đầu tiên trong đầu Bạch Đồ là dáng vẻ Tần Thâm mặc đồng phục không cài cúc áo, mở rộng khiến người ta hâm mộ xương quai xanh, xuống dưới làm cho người ta tràn đầy tưởng tượng hormone nam tính của cơ bụng màu lúa mì.
Bạch Đồ muốn thốt ra câu: Tớ thích không cài. Thu câu nói này về.
Liếc mắt thoáng nhìn qua cúc áo của Tần Thâm. Quả nhiên không cài!
Lời đến khóe miệng trở thành: “Tớ thích cài.”
Tần Thâm buồn rầu cúi đầu liếc mắt nhìn cúc áo của mình.
“Thật sự là không hiểu nổi cậu, mù sao?” Tần Thâm không ngồi ngay ngắn như vừa rồi nữa, giận dỗi dang hai chân ra.
Đặt trà sữa lên đùi Bạch Đồ, “Tớ cũng không chê cậu mù.” Tần Thâm nguýt Bạch Đồ một cái, cực kỳ phẫn nộ nói:
“Những người nương pháo cài lên kia có gì tốt?”
“Sao cậu lại thích cài?”
“Có phải cậu chưa từng nhìn tớ nghiêm túc không?”
“Sau khi nhìn tớ rồi làm sao còn có thể cảm thấy cài lên đẹp mắt?”
Tần Thâm hùng hổ dọa người, lời nói giống như là đại bác, một chuỗi rồi lại một chuỗi.
“Rốt cuộc cậu đã từng nghiêm túc nhìn tớ chưa?” Tần Thâm lại hỏi, quay đầu trong nháy mắt đã thấy Bạch Đồ nhìn chằm chằm cậu.
Trong lòng Bạch Đồ trả lời Tần Thâm. Đáp án chân thật nhất: Có chứ.
Thế nhưng đến miệng lại là: “Nhìn cậu làm gì? Có ích lợi gì sao?”
Tần Thâm không thể tưởng tượng nổi há hốc mồm.
“A Đồ, cậu thật quá đáng. Tớ đẹp trai như vậy, nhìn tớ cậu lại có thể nói không ích lợi gì.”
Tần Thâm còn đang líu ríu, Bạch Đồ có hơi nghiêng người, đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng nén cười, trong mắt sáng láng.
Cậu tất nhiên đẹp trai, nhìn cậu tất nhiên có ích lợi. Chỉ là tớ không thể để cho cậu cái tên gia hỏa này kiêu ngạo.
Tần Thâm đưa Bạch Đồ đến đầu ngõ. Bạch Đồ đã không cho Tần Thâm vào nữa.
“Đợi lát nữa bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.” Bạch Đồ chặn lại trước mặt Tần Thâm.
Tần Thâm há miệng oán Bạch Đồ, nhớ đến mẹ của Bạch Đồ trong miệng người khác. Hiển nhiên biết Bạch Đồ sợ cái gì.
Rốt cuộc nghe xong, Tần Thâm gật đầu, “Vậy cậu uống trà sữa đã.” Tần Thâm nói câu nói này xem như giao dịch với Bạch Đồ.
Lúc Tần Thâm chẳng ngó ngàng gì đi bước thứ 10 vào ngõ nhỏ, Bạch Đồ ngừng bướng bỉnh mà hé miệng.
“Được, tớ uống. Cậu về đi.” Bạch Đồ nói xong, Tần Thâm lập tức chạy về. Cầm cốc trà sữa mà lúc xuống xe Bạch Đồ trả cho cậu, đưa cho cô lần nữa.
Bạch Đồ nhận lấy.
Tần Thâm cười đến mức giống như tên ngốc.
“Ngày mai tớ lại mua cho cậu.” Tần Thâm thoáng ngượng ngùng như lại không muốn để Bạch Đồ phát hiện ra, nên giả vờ lớn tiếng che giấu trái tim kích động.
Bạch Đồ xua tay, “Cậu đừng mua nữa, tớ không uống đâu.” Cô vừa nói vừa đi vào trong ngõ nhỏ.
Cho đến lúc Tần Thâm trông thấy một chấm trắng nhỏ dần dần biến mất ở cuối.
Tần Thâm đứng tại chỗ, đạp mũi chân xuống đất, lưng căng lên theo, hai tay nắm thành nắm đấm, bật ra tiếng hoan hô.
“Wo~”
Mấy bà thím đi qua con hẻm nhỏ, cặp mắt đều lướt qua nam sinh kì lạ trước mặt.
Hôm sau Tần Thâm không thể như ý nguyện là tiếp tục đưa trà sữa cho Bạch Đồ, bởi vì Bạch Đồ —— đau bụng kinh.
Bạch Đồ uống cốc trà sữa lạnh Tần Thâm mua xong đã đến kì kinh, còn kèm thêm đau bụng.
Vì thời gian hành kinh của Bạch Đồ gần đây không chính xác lại không mang theo băng vệ sinh, lúc hết giờ tảo đọc, đứng lên trong nháy mắt thấm vào quần. Bạch Đồ vừa đi được hai bước bị Lý Thần Tinh kéo về, lập tức ‘phịch’ một tiếng ấn Bạch Đồ về chỗ ngồi.
Bạch Đồ ‘úi’ một tiếng.
“Thần Tinh, cậu sao thế?” Bạch Đồ vừa nói vừa xoa cái mông mình.
Lý Thần Tinh vỗ đầu Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ ôm lấy đầu.
“Dì cả cậu đến cậu biết không?” Lý Thần Tinh lườm Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ ‘hả’ một tiếng. “Tớ không biết, sao vậy, có phải quần tớ có không?”
Bạch Đồ hồi hộp giẫm chân không ngừng.
“Đúng không? Đúng không?” Bạch Đồ nhìn Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh nhắm mắt lại, đau khổ gật đầu.
“Rất tiếc, đúng là như thế.” Giờ phút quan trọng này còn chơi trò bác sĩ với bệnh nhân, Bạch Đồ muốn cầm một sợi mì siết chết Lý Thần Tinh.
“Vậy tính sao đây?” Bạch Đồ nắm tay thành nắm đấm, khẩn trương nhìn Lý Thần Tinh, “Khó trách nửa đêm hôm qua bụng tớ đã bắt đầu đau nhức, tớ còn cho là uống trà sữa bị tiêu chảy.”
“Quần tớ cũng có, làm sao bây giờ? Tiết sau là tiết thể dục, tớ làm sao bây giờ?” Bạch Đồ khẩn trương giậm chân liên tục, sốt ruột đến sắp khóc.
Lý Thần Tinh che miệng Bạch Đồ lại. “Đừng ầm ĩ, tớ nghĩ cách xem.”
“Như vậy đi, đợi lát nữa tớ xin nghỉ giúp cậu, sau đó sẽ đi xem xem ai có băng vệ sinh.” Lý Thần Tinh đồng ý suy nghĩ của mình, vỗ tay, “Cứ làm như thế.”
Bạch Đồ dưới sự yểm trợ của Lý Thần Tinh, thay xong băng vệ sinh, nhưng quần lại không đổi được nữa.
Kết quả là.
Tần Thâm thức cả đêm đọc sách không đến giờ tảo đọc. Nghĩ đến tiết 1 là tiết thể dục, kế tiếp ở dưới căn tin mua phần nước cho hai người chuẩn bị cho tiết thể dục xong, lúc xếp hàng tập hợp không thấy crush đâu, hung hăng hỏi Lý Thần Tinh, “Bạch Đồ đâu? Bạch Đồ đâu?”
Lý Thần Tinh thấy không giấu được, liền trả lời: “Bạch Đồ tới tháng nên không thoải mái.”
Vừa nói xong, đã nhìn thấy ảnh đế giành được giải thưởng Kim Ngưu lần này —— Tần Thâm tiên sinh. Ôm bụng đi đến trước mặt giáo viên thể dục.
“Thầy ơi, em đau bụng quá. Em có thể đến phòng y tế xem được không ạ?” Ngữ khí của Tần Thâm mệt mỏi yếu ớt, tiến lên trước giáo viên thể dục.
Tỉ mỉ hỏi ý kiến một lần, người trong lớp đều mang theo ánh mắt lo lắng nhìn Tần Thâm.
Lần đầu tiên Tần Thâm lễ phép như vậy, giáo viên thể dục lập tức cảm thấy mình được tôn trọng, gật đầu đáp ứng.
Tần Thâm liền đi nhanh như chớp, lúc đi đến chỗ quẹo cầu thang, lập tức đứng thẳng lại.
Thời điểm Tần Thâm đi tới lớp, trông thấy Bạch Đồ nằm nhoài trên bàn.
Hai tay ôm bụng, đầu dựa vào trên bàn chuyển động liên tục.
Tần Thâm nhanh chóng chạy lên, ngồi xổm bên cạnh chân Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe thấy động tĩnh, mở to mắt đã nhìn thấy Tần Thâm ngồi xổm bên cạnh mình, tay dịu dàng vuốt tóc mình.
Bạch Đồ thở ra, khó chịu nhắm mắt lại.
“Rất khó chịu sao?” Tần Thâm ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ. Khẽ giọng hỏi thăm.
Bạch Đồ vô lực gật đầu, bụng quặn đau giống như có người từng dao từng dao cắt thịt mình.
Tần Thâm chưa từng thấy Bạch Đồ thế này, trong nháy mắt chân tay có phần luống cuống, bản thân cũng khó chịu theo.
Trong lúc bực bội sốt ruột Tần Thâm bỗng nhiên nhớ tới trong quyển sách hôm qua mình đọc có đề cập qua.
Tần Thâm bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, cầm cặp sách lên, tìm quyển sách kia, trong mục lục thấy được trang nọ, nhanh chóng đọc một lần.
Bạch Đồ nghe thấy tiếng vang ‘xoẹt xoẹt’ của Tần Thâm, nhíu mày nhìn sang.
Cô chưa thấy quyển sách trên tay Tần Thâm bao giờ.
Thị lực cực tốt của Bạch Đồ nhìn kỹ lần nữa. Lập tức muốn một cái ghế đi qua, đập chết Tần Thâm.
Tên của quyển sách kia là: « Bí kíp tốt nhất làm thế nào để có thể theo đuổi thành công nữ sinh mình thích trăm phần trăm »
Mà chủ nhân quyển sách này còn khoe khoang đặt cuốn sách ở khoảng cách gần chỗ Bạch Đồ, đọc cẩn thận.
Bạch Đồ thở dài, tiếp tục nhắm mắt.
Một lát sau, Bạch Đồ không nghe thấy tiếng Tần Thâm nữa, lại một hồi, Bạch Đồ nghi ngờ ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Thâm bưng một bát nước màu đỏ đi tới.
Vẻ mặt Tần Thâm nghiêm túc, vừa đi vừa nói: “Mau uống, uống sẽ hết đau.” Bạch Đồ nhìn kỹ, là nước đường đỏ.
Bạch Đồ ngờ vực ngồi thẳng dậy, “Cậu lấy ở đâu?”
Tần Thâm nhìn môi Bạch Đồ tái nhợt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Được rồi, uống đi.” Tần Thâm không trả lời, trực tiếp đưa về phía Bạch Đồ.
Bạch Đồ muốn nhận lấy, Tần Thâm không cho. Bưng cái chén đưa tới bên môi cô.
“Đừng nhúc nhích.” Tần Thâm nói thật nhỏ.
Bạch Đồ trông thấy Tần Thâm rất gần, cúc áo đồng phục đã cài lại cực kì kín đáo. Không còn cổ áo mở rộng kia nữa, xương quai xanh cũng không thấy, nhưng lại càng làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ thêm.
Bạch Đồ lùi đầu ra sau.
“Á.. đồng phục của cậu.” Bạch Đồ chỉ vào cổ áo Tần Thâm.
Tần Thâm tiếp tục đưa nước đến bên miệng cô. “Uống của cậu đi, ánh mắt nhìn đâu thế, không ngượng ngùng chút nào.” Ngón trỏ Tần Thâm lướt qua chóp mũi, bây giờ Bạch Đồ đã biết, lúc Tần Thâm xấu hổ tai sẽ đỏ.
Không chỉ như thế.
Bạch Đồ quét rác, dọn dẹp vệ sinh, Tần Thâm cũng đi theo.
Người trong nhóm của Bạch Đồ, vậy mà lần đầu tiên không bắt nạt cô, không để cô thu dọn một mình nữa, mà là đi theo Bạch Đồ cùng làm vệ sinh.
Bạch Đồ cho là vì Tần Thâm ở đây, bọn họ sợ nên mới như thế.
Công việc cuối cùng chính là đem toàn bộ ghế đặt lên bàn.
Bạch Đồ để toàn bộ ghế ở trước mặt lên, mà Tần Thâm cũng theo ngay phía sau.
Cái bàn trước mặt Bạch Đồ, Tần Thâm ở ngay cái bàn phía sau.
Người trong lớp có phần bát quái xì xào bàn tán, ánh mắt trao đổi lẫn thẩm tra tin tức.
Mà Tần Thâm giống như không nhìn thấy, cặp mắt vẫn nhìn Bạch Đồ chằm chằm.
Mãi đến lúc Bạch Đồ thực sự không chịu nổi.
Xoay người.
Ngữ khí có phần bất đắc dĩ lại vô lực nói: “Cậu làm gì vậy?”
Bạch Đồ không thấy Tần Thâm trả lời, nhưng thấy vẻ mặt ngạo kiều của Tần Thâm móc từ trong cặp ra một cốc trà sữa.
“Không phải là cậu thích uống trà sữa sao? Tớ đặc biệt vừa mới đi mua.” Tần Thâm nói có phần lấy lòng đưa trà sữa cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ ngẩn ra tại chỗ.
Tần Thâm hơi khẩn trương nhưng vẫn mang theo nụ cười ung dung nhìn Bạch Đồ.
Đợi một hồi vẫn không thấy Bạch Đồ phản ứng, lại tiến lên, “Hửm?”
Lúc này Bạch Đồ mới phản ứng lại, lắc đầu, “Tớ không cần.”
Tần Thâm rũ cặp mắt vốn sáng láng xuống, cúi đầu nhìn trà sữa trong tay.
Bạch Đồ không muốn nhìn người tủi thân hoặc là không vui nhất.
Vội vội vàng vàng đeo cặp sách lên liền chạy.
Người xung quanh sớm đã bị mắt sắc của Trần Ôn đuổi ra ngoài, chỉ còn một mình Tần Thâm ở trong lớp.
Trên xe buýt, vì quét dọn nên đã qua giờ cao điểm, xung quanh không có ai.
Bạch Đồ tìm một vị trí ngồi xuống.
Vừa ngồi vững vàng, đã cảm giác được một cơn gió hướng tới chỗ này, bên cạnh còn có một người ngồi.
Bạch Đồ nghiêng mặt.
Lại là Tần Thâm.
Vóc dáng Tần Thâm lớn, hình thể đương nhiên cũng không nhỏ, ngồi xuống bả vai đã đụng phải bả vai của Bạch Đồ.
Cộng thêm việc hai người đều mặc đồng phục màu trắng xanh, nhìn bóng lưng giống như một đôi tình nhân dựa sát vào nhau.
Tần Thâm không có dáng vẻ tủi thân mới nãy nữa, khóe môi cong lên cười.
Ngay cả chính cậu cũng không biết, kể từ sau khi tiếp xúc với Bạch Đồ, thì cậu cũng thường xuyên nhếch môi cười.
Tần Thâm đặt cặp sách lên đầu gối, đưa trà sữa cho Bạch Đồ.
“Nếu cậu không uống, tớ sẽ cầm suốt, cho đến khi cậu uống.” Tần Thâm nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ, giọng nói có phần ngạo kiều.
Bạch Đồ phớt lờ cậu.
“A Đồ, cậu uống đi.” Tần Thâm nói tiếp, ngữ khí không còn ngạo kiều như vừa rồi, mà là mang theo ý mong đợi.
Bạch Đồ lắc đầu.
“Không được, Tần Thâm, tớ sẽ không uống, sau này cậu cũng đừng mua.” Bạch Đồ vẫn giữ vững đáp án của mình, không chịu nhượng bộ.
“Cậu tới đây làm gì?” Bạch Đồ nhìn Tần Thâm, “Nhà cậu không ở đây.”
“Cậu biết nhà tớ ở đâu ư?” Bạch Đồ hỏi một đằng Tần Thâm trả lời một nẻo.
Bạch Đồ lườm một cái, nhìn bên ngoài cửa, không để ý Tần Thâm nữa.
“Tớ đùa cậu thôi, đừng tức giận.”
“Tớ đưa cậu về nhà.” Tần Thâm chăm chú nhìn sau gáy Bạch Đồ. Đặt tay lên xoa tóc cô.
Bạch Đồ bị hành động này giật nảy mình, trong nháy mắt xoay người, trái tim đập chậm một nhịp.
Chỉ thấy Tần Thâm nhìn về phía Bạch Đồ, ánh mắt giống như đang nhìn âu yếm một món đồ, đầy ý cưng chiều. Bạch Đồ có thể nhìn thấy rõ mình trong cặp mắt ấy.
Giờ phút này tim chính mình đập nhanh hơn.
Bạch Đồ vì che giấu bối rối của mình, cầm cặp sách lên lục lọi lộn xộn một trận, cũng không biết mình lục cái gì.
Tần Thâm cười.
Tiếng cười truyền vào tai Bạch Đồ.
“Cậu xấu hổ, A Đồ.” Hai tay Tần Thâm đặt ở trên cặp sách, trong tay còn cầm trà sữa. Khóe mắt mang theo ý cười, lời nói ra mang theo chút xíu vị bạc hà.
Bạch Đồ phủ nhận, “Không có.”
Lần này Tần Thâm cũng không cho Bạch Đồ tranh luận, chỉ là vẫn luôn cười.
Nụ cười có phần rạng rỡ.
“Cậu thích cài cúc áo đồng phục vào nhau, hay là không cài?” Ngón cái tay phải Tần Thâm nắm chặt ngón trỏ tay phải. Khi nói mang theo một tia thăm dò, cậu chưa quên lời nói của mấy người kia, nói nam sinh cài cúc áo trông đẹp mắt, cậu muốn biết suy nghĩ của Bạch Đồ…
Phản ứng đầu tiên trong đầu Bạch Đồ là dáng vẻ Tần Thâm mặc đồng phục không cài cúc áo, mở rộng khiến người ta hâm mộ xương quai xanh, xuống dưới làm cho người ta tràn đầy tưởng tượng hormone nam tính của cơ bụng màu lúa mì.
Bạch Đồ muốn thốt ra câu: Tớ thích không cài. Thu câu nói này về.
Liếc mắt thoáng nhìn qua cúc áo của Tần Thâm. Quả nhiên không cài!
Lời đến khóe miệng trở thành: “Tớ thích cài.”
Tần Thâm buồn rầu cúi đầu liếc mắt nhìn cúc áo của mình.
“Thật sự là không hiểu nổi cậu, mù sao?” Tần Thâm không ngồi ngay ngắn như vừa rồi nữa, giận dỗi dang hai chân ra.
Đặt trà sữa lên đùi Bạch Đồ, “Tớ cũng không chê cậu mù.” Tần Thâm nguýt Bạch Đồ một cái, cực kỳ phẫn nộ nói:
“Những người nương pháo cài lên kia có gì tốt?”
“Sao cậu lại thích cài?”
“Có phải cậu chưa từng nhìn tớ nghiêm túc không?”
“Sau khi nhìn tớ rồi làm sao còn có thể cảm thấy cài lên đẹp mắt?”
Tần Thâm hùng hổ dọa người, lời nói giống như là đại bác, một chuỗi rồi lại một chuỗi.
“Rốt cuộc cậu đã từng nghiêm túc nhìn tớ chưa?” Tần Thâm lại hỏi, quay đầu trong nháy mắt đã thấy Bạch Đồ nhìn chằm chằm cậu.
Trong lòng Bạch Đồ trả lời Tần Thâm. Đáp án chân thật nhất: Có chứ.
Thế nhưng đến miệng lại là: “Nhìn cậu làm gì? Có ích lợi gì sao?”
Tần Thâm không thể tưởng tượng nổi há hốc mồm.
“A Đồ, cậu thật quá đáng. Tớ đẹp trai như vậy, nhìn tớ cậu lại có thể nói không ích lợi gì.”
Tần Thâm còn đang líu ríu, Bạch Đồ có hơi nghiêng người, đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe miệng nén cười, trong mắt sáng láng.
Cậu tất nhiên đẹp trai, nhìn cậu tất nhiên có ích lợi. Chỉ là tớ không thể để cho cậu cái tên gia hỏa này kiêu ngạo.
Tần Thâm đưa Bạch Đồ đến đầu ngõ. Bạch Đồ đã không cho Tần Thâm vào nữa.
“Đợi lát nữa bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.” Bạch Đồ chặn lại trước mặt Tần Thâm.
Tần Thâm há miệng oán Bạch Đồ, nhớ đến mẹ của Bạch Đồ trong miệng người khác. Hiển nhiên biết Bạch Đồ sợ cái gì.
Rốt cuộc nghe xong, Tần Thâm gật đầu, “Vậy cậu uống trà sữa đã.” Tần Thâm nói câu nói này xem như giao dịch với Bạch Đồ.
Lúc Tần Thâm chẳng ngó ngàng gì đi bước thứ 10 vào ngõ nhỏ, Bạch Đồ ngừng bướng bỉnh mà hé miệng.
“Được, tớ uống. Cậu về đi.” Bạch Đồ nói xong, Tần Thâm lập tức chạy về. Cầm cốc trà sữa mà lúc xuống xe Bạch Đồ trả cho cậu, đưa cho cô lần nữa.
Bạch Đồ nhận lấy.
Tần Thâm cười đến mức giống như tên ngốc.
“Ngày mai tớ lại mua cho cậu.” Tần Thâm thoáng ngượng ngùng như lại không muốn để Bạch Đồ phát hiện ra, nên giả vờ lớn tiếng che giấu trái tim kích động.
Bạch Đồ xua tay, “Cậu đừng mua nữa, tớ không uống đâu.” Cô vừa nói vừa đi vào trong ngõ nhỏ.
Cho đến lúc Tần Thâm trông thấy một chấm trắng nhỏ dần dần biến mất ở cuối.
Tần Thâm đứng tại chỗ, đạp mũi chân xuống đất, lưng căng lên theo, hai tay nắm thành nắm đấm, bật ra tiếng hoan hô.
“Wo~”
Mấy bà thím đi qua con hẻm nhỏ, cặp mắt đều lướt qua nam sinh kì lạ trước mặt.
Hôm sau Tần Thâm không thể như ý nguyện là tiếp tục đưa trà sữa cho Bạch Đồ, bởi vì Bạch Đồ —— đau bụng kinh.
Bạch Đồ uống cốc trà sữa lạnh Tần Thâm mua xong đã đến kì kinh, còn kèm thêm đau bụng.
Vì thời gian hành kinh của Bạch Đồ gần đây không chính xác lại không mang theo băng vệ sinh, lúc hết giờ tảo đọc, đứng lên trong nháy mắt thấm vào quần. Bạch Đồ vừa đi được hai bước bị Lý Thần Tinh kéo về, lập tức ‘phịch’ một tiếng ấn Bạch Đồ về chỗ ngồi.
Bạch Đồ ‘úi’ một tiếng.
“Thần Tinh, cậu sao thế?” Bạch Đồ vừa nói vừa xoa cái mông mình.
Lý Thần Tinh vỗ đầu Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ ôm lấy đầu.
“Dì cả cậu đến cậu biết không?” Lý Thần Tinh lườm Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ ‘hả’ một tiếng. “Tớ không biết, sao vậy, có phải quần tớ có không?”
Bạch Đồ hồi hộp giẫm chân không ngừng.
“Đúng không? Đúng không?” Bạch Đồ nhìn Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh nhắm mắt lại, đau khổ gật đầu.
“Rất tiếc, đúng là như thế.” Giờ phút quan trọng này còn chơi trò bác sĩ với bệnh nhân, Bạch Đồ muốn cầm một sợi mì siết chết Lý Thần Tinh.
“Vậy tính sao đây?” Bạch Đồ nắm tay thành nắm đấm, khẩn trương nhìn Lý Thần Tinh, “Khó trách nửa đêm hôm qua bụng tớ đã bắt đầu đau nhức, tớ còn cho là uống trà sữa bị tiêu chảy.”
“Quần tớ cũng có, làm sao bây giờ? Tiết sau là tiết thể dục, tớ làm sao bây giờ?” Bạch Đồ khẩn trương giậm chân liên tục, sốt ruột đến sắp khóc.
Lý Thần Tinh che miệng Bạch Đồ lại. “Đừng ầm ĩ, tớ nghĩ cách xem.”
“Như vậy đi, đợi lát nữa tớ xin nghỉ giúp cậu, sau đó sẽ đi xem xem ai có băng vệ sinh.” Lý Thần Tinh đồng ý suy nghĩ của mình, vỗ tay, “Cứ làm như thế.”
Bạch Đồ dưới sự yểm trợ của Lý Thần Tinh, thay xong băng vệ sinh, nhưng quần lại không đổi được nữa.
Kết quả là.
Tần Thâm thức cả đêm đọc sách không đến giờ tảo đọc. Nghĩ đến tiết 1 là tiết thể dục, kế tiếp ở dưới căn tin mua phần nước cho hai người chuẩn bị cho tiết thể dục xong, lúc xếp hàng tập hợp không thấy crush đâu, hung hăng hỏi Lý Thần Tinh, “Bạch Đồ đâu? Bạch Đồ đâu?”
Lý Thần Tinh thấy không giấu được, liền trả lời: “Bạch Đồ tới tháng nên không thoải mái.”
Vừa nói xong, đã nhìn thấy ảnh đế giành được giải thưởng Kim Ngưu lần này —— Tần Thâm tiên sinh. Ôm bụng đi đến trước mặt giáo viên thể dục.
“Thầy ơi, em đau bụng quá. Em có thể đến phòng y tế xem được không ạ?” Ngữ khí của Tần Thâm mệt mỏi yếu ớt, tiến lên trước giáo viên thể dục.
Tỉ mỉ hỏi ý kiến một lần, người trong lớp đều mang theo ánh mắt lo lắng nhìn Tần Thâm.
Lần đầu tiên Tần Thâm lễ phép như vậy, giáo viên thể dục lập tức cảm thấy mình được tôn trọng, gật đầu đáp ứng.
Tần Thâm liền đi nhanh như chớp, lúc đi đến chỗ quẹo cầu thang, lập tức đứng thẳng lại.
Thời điểm Tần Thâm đi tới lớp, trông thấy Bạch Đồ nằm nhoài trên bàn.
Hai tay ôm bụng, đầu dựa vào trên bàn chuyển động liên tục.
Tần Thâm nhanh chóng chạy lên, ngồi xổm bên cạnh chân Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe thấy động tĩnh, mở to mắt đã nhìn thấy Tần Thâm ngồi xổm bên cạnh mình, tay dịu dàng vuốt tóc mình.
Bạch Đồ thở ra, khó chịu nhắm mắt lại.
“Rất khó chịu sao?” Tần Thâm ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ. Khẽ giọng hỏi thăm.
Bạch Đồ vô lực gật đầu, bụng quặn đau giống như có người từng dao từng dao cắt thịt mình.
Tần Thâm chưa từng thấy Bạch Đồ thế này, trong nháy mắt chân tay có phần luống cuống, bản thân cũng khó chịu theo.
Trong lúc bực bội sốt ruột Tần Thâm bỗng nhiên nhớ tới trong quyển sách hôm qua mình đọc có đề cập qua.
Tần Thâm bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, cầm cặp sách lên, tìm quyển sách kia, trong mục lục thấy được trang nọ, nhanh chóng đọc một lần.
Bạch Đồ nghe thấy tiếng vang ‘xoẹt xoẹt’ của Tần Thâm, nhíu mày nhìn sang.
Cô chưa thấy quyển sách trên tay Tần Thâm bao giờ.
Thị lực cực tốt của Bạch Đồ nhìn kỹ lần nữa. Lập tức muốn một cái ghế đi qua, đập chết Tần Thâm.
Tên của quyển sách kia là: « Bí kíp tốt nhất làm thế nào để có thể theo đuổi thành công nữ sinh mình thích trăm phần trăm »
Mà chủ nhân quyển sách này còn khoe khoang đặt cuốn sách ở khoảng cách gần chỗ Bạch Đồ, đọc cẩn thận.
Bạch Đồ thở dài, tiếp tục nhắm mắt.
Một lát sau, Bạch Đồ không nghe thấy tiếng Tần Thâm nữa, lại một hồi, Bạch Đồ nghi ngờ ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Thâm bưng một bát nước màu đỏ đi tới.
Vẻ mặt Tần Thâm nghiêm túc, vừa đi vừa nói: “Mau uống, uống sẽ hết đau.” Bạch Đồ nhìn kỹ, là nước đường đỏ.
Bạch Đồ ngờ vực ngồi thẳng dậy, “Cậu lấy ở đâu?”
Tần Thâm nhìn môi Bạch Đồ tái nhợt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
“Được rồi, uống đi.” Tần Thâm không trả lời, trực tiếp đưa về phía Bạch Đồ.
Bạch Đồ muốn nhận lấy, Tần Thâm không cho. Bưng cái chén đưa tới bên môi cô.
“Đừng nhúc nhích.” Tần Thâm nói thật nhỏ.
Bạch Đồ trông thấy Tần Thâm rất gần, cúc áo đồng phục đã cài lại cực kì kín đáo. Không còn cổ áo mở rộng kia nữa, xương quai xanh cũng không thấy, nhưng lại càng làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ thêm.
Bạch Đồ lùi đầu ra sau.
“Á.. đồng phục của cậu.” Bạch Đồ chỉ vào cổ áo Tần Thâm.
Tần Thâm tiếp tục đưa nước đến bên miệng cô. “Uống của cậu đi, ánh mắt nhìn đâu thế, không ngượng ngùng chút nào.” Ngón trỏ Tần Thâm lướt qua chóp mũi, bây giờ Bạch Đồ đã biết, lúc Tần Thâm xấu hổ tai sẽ đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook