Tráo Phận Đổi Tình
-
13:
Nghe bác sĩ nói xong, mặt tôi tái xanh như tàu lá chuối, năm đấy mới hai mươi mốt tuổi, làm gì biết chửa ngoài tử cung là gì, nghe bác sĩ bảo mổ gấp thì cũng đồng ý mổ.
Vào phòng phẫu thuật rồi, tôi vẫn căng thẳng lắm, bác sĩ phải trấn an tôi mấy câu thì tôi mới bình tĩnh hơn.
Sau đó, bác sĩ tiêm thuốc gây mê, rồi tôi cũng dần lịm vào giấc ngủ.
Tôi không biết cuộc phẫu thuật kéo dài bao nhiêu phút nhưng lúc tôi tỉnh dậy không thấy ai trong phòng cả.
Tôi khẽ cựa mình, một cơn đau kéo đến, không phải đau bụng nữa mà đau do vết mổ.
Đúng lúc đó cô y tá cũng đi ngang qua nói:
- Ơ kìa, em mới phẫu thuật xong, nằm yên một chỗ thôi.
- Dạ vâng ạ.
Nói xong tôi mới hỏi bác sĩ chửa ngoài tử cung là thế nào thì bác sĩ nói chửa ngoài tử cung là tình trạng trứng sau khi thụ tinh lại làm tổ và phát triển ở một vị trí khác ở bên ngoài buồng tử cung của người mẹ.
Nói thế thì dù thế nào đi nữa tôi và Quân cũng từng có một đứa con sao? Chẳng biết sao tự nhiên lòng tôi quặn thắt lại, một nỗi chua xót dâng lên.
Dù có thế nào đi nữa thì đây cũng là đứa con đầu tiên của tôi.
Thế rồi, vô thức nước mắt theo đó cũng tuôn rơi.
Tôi thương đứa con bé bỏng chưa thành hình của mình, thương quá mà không thể làm gì khác được.
Có lẽ đứa bé đến nhưng cũng là câu trả lời cho việc tôi và Quân đã hết duyên.
Trái ngang, đắng cay, tủi nhục, cứ như mọi bất hạnh trên đời dồn hết lên vai tôi một lúc vậy.
Tôi không biết mình khóc trong bao lâu, cho tới khi cái Hoa từ bên ngoài cầm theo chiếc cặp lồng mang vào.
Nó nói:
- Cháo tao vừa nấu xong đấy, ráng ăn đi cho mau khỏe.
- Ừ, đóng viện phí hết nhiều chưa?
Cái Hoa thở dài đáp:
- Hơn chục triệu rồi.
Đúng là đã nghèo còn lắm cái eo.
Cũng may là phát hiện kịp thời đó, không thì nó vỡ ra nguy hiểm mất mạng như chơi.
Tôi gật đầu, mệt mỏi đáp:
- Cảm ơn mày nhiều nhé, nếu không có mày tao không biết phải làm sao cả.
- Con hâm, tao với mày là gì của nhau mà lại đi nói mấy lời khách sáo đó.
Thế có nói chuyện này cho ông Quân biết không?
Tôi nhìn cái Hoa, suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu:
- Tao định không nói.
Cứ thế xa nhau sẽ tốt hơn.
- Ơ hay, tưởng hợp đồng 3 tháng cơ mà.
- Vợ sắp cưới của ông Quân tới tìm tao rồi.
Cô ấy yêu cầu tao phải rời xa ông ấy, nếu không đừng trách.
- Á đù, sao cô ta thính vậy, chưa gì đã tìm đến.
- Người ta có tiền, muốn gì chẳng được.
- Ừ cũng phải, chỉ khổ những đứa khố rách áo ôm như mình thôi.
- Tao đang lo bị như này thì không biết đi học kiểu gì.
Thời điểm này lại nhạy cảm nữa.
- Phải xin nghỉ ít nhất một tuần chứ biết làm sao bây giờ.
Với lại mới mổ xong sức khỏe vẫn còn yếu.
- Tao…
- Thôi đừng lo, để tao xin phép cô giáo cho.
Còn giờ ăn cháo đi, tao xúc cho nhá.
- Ừ, cảm ơn mày.
Ăn xong bát cháo được lúc tôi lại ngủ một giấc tới chiều mới tỉnh dậy.
Khi tôi cầm đến điện thoại, màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi của Quân.
Cuộc gọi gần nhất cách đây 10 phút, tôi bối rối không biết có nên gọi lại cho anh không.
Thế rồi tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tôi chần chừ bấm nghe máy.
Vì dù sao đi nữa cũng phải đối mặt, hơn nữa đồ đạc của tôi cũng ở nhà anh.
Giọng Quân từ trong điện thoại vọng ra:
- Cô đang ở đâu?
- Tôi…tôi đang ở quê.
- Về quê làm gì?
- Tôi có việc, sợ anh bận nên quên không gọi điện nói trước.
- Bao giờ lên trên này?
- Chắc tuần nữa.
- Ừ.
Nói xong Quân tắt máy, tôi nhìn màn hình điện thoại thở phào nhẹ nhõm.
Ở viện 5 ngày thì tôi được xuất viện về nhà, tạm thời vết thương vẫn chưa lành nên tôi sẽ về phòng trọ ở cùng cái Hoa.
Mà mấy ngày này Quân cũng không gọi điện cho tôi nữa, tôi nghĩ chắc anh ta cũng bận việc công ty và bận cả việc chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới.
Chúng tôi cứ thế yên lặng xa nhau khoảng chục ngày không ai làm phiền đến ai.
Có những lúc tôi đã có những suy nghĩ rất vớ vẩn.
Chẳng hiểu sao những hình ảnh với những bữa cơm cùng Quân lại xuất hiện liên tục trong đầu khiến tôi bỗng nhiên rấy lên một nỗi khát khao khó tả.
Kiểu như thời gian không quá dài nhưng cũng gần 3 tháng trôi qua đã vô tình tạo cho tôi những thói quen khi có anh bên cạnh.
Bây giờ mà hai chúng tôi xa nhau, anh cưới vợ, hạnh phúc bên gia đình nhỏ của anh thì chắc chắn tôi cũng sẽ cảm thấy trống vắng mất một thời gian.
Sức khỏe của tôi dạo này cũng ổn hơn trước, tôi đang tính ngày mai sẽ đi học trở lại, nghỉ lâu quá cô giáo cũng gọi điện hỏi suốt.
Tối đó ăn cơm xong tôi rủ cái Hoa đi lượn với mình một vòng, hơn chục ngày nay nằm trong nhà nhiều cũng thấy bí bách.
Hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới biển không hết.
Sau đó hai đứa lại rủ nhau đi ăn uống ở mấy quán ăn vặt gần đây.
Đang đi thì điện thoại tôi rung lên, nhìn thấy số Quân khiến tôi sững sờ một hồi.
- Về chưa?
- Tôi…tôi về rồi.
- Sao không về nhà?
- Nói sau nhé, tôi bận.
Tôi tắt máy, đi ăn với cái Hoa đúng 22 giờ thì hai đứa mới mò về phòng trọ.
Cái Hoa đang lái xe thì bất ngờ thắng phanh gấp lại khiến cả hai đều ngã nhoài về phía trước.
- Á…á…con quỷ xứ mày đi kiểu gì vậy?
- Bố tổ đứa nào để ô tô có duyên vãi, đậu ngay cái xe ở lối rẽ vào xóm trọ người ta.
Tao đi nhanh quá không để ý.
Tôi ngó về phía trước, đúng là có cái xe đậu ngay lỗi rẽ vào ngõ nhỏ.
Tôi với cái Hoa định chửi cho cái thằng đậu xe ô tô một trận thì bất ngờ người trong xe bước xuống khiến cả hai đứa đều giật mình, người đó không ai khác chính là Quân.
Cái Hoa sợ tôi không nhìn thấy còn nói:
- Cha Quân kìa mày.
Quân nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:
- Cô đi đâu về?
Tôi giựt giựt tay cái Hoa nói nó về trước.
Sau đó tôi bình tĩnh đứng đối diện với Quân.
- Chúng ta có thể nói chuyện được không?
- Tôi đang hỏi cô đi đâu về?
- Tôi đi chơi về.
- Với thằng nào?
- Nè, anh quản lý hơi quá rồi đấy.
- Cô nên nhớ trong thời gian làm tình nhân của tôi thì cô phải chịu sự quản lý của tôi.
Quân vừa nói lớn lại rất dõng dạc, tôi vội kiễng chân đưa tay bịp mồm anh ta lại, nhíu mày nói:
- Đang ngoài đường đó, anh điên sao mà nói to vậy?
Ngay lập tức Quân gạt tay tôi ra rồi trả lời:
- Tôi không quan tâm.
- Được rồi, tôi nghiêm túc này.
Tôi muốn nói chuyện với anh.
Chúng ta có thể về nhà nói.
Suy nghĩ một hồi thì Quân mới đồng ý, tôi lên xe theo Quân về chung cư.
Vừa bước chân vào tới cửa phòng, Quân đã kéo người tôi áp sát vào bức tường, anh hôn ngấu hôn nghiến lên môi rồi tới cổ.
Tôi phải cố gắng lắm mới đẩy được anh ra khỏi cơ thể mình, vết thương vẫn chưa lành hẳn nên tôi vẫn cảm giác đau đau khi làm gì quá sức.
Tôi nhăn mặt nói:
- Quân, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
Quân cau mày lại rồi hỏi:
- Chuyện gì?
- Tôi biết những lời tôi sắp nói là sai, nhưng tôi muốn chấm dứt hợp đồng với anh.
- Cô…vừa nói gì? Nói lại lần nữa!!!
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Quân vì tôi biết khi nhìn vào đó tôi sẽ không đủ can đảm để nói hết suy nghĩ trong lòng mình.
- Tôi nghĩ chúng ta lên dừng lại thì tốt hơn.
Tôi vừa dứt lời, bất ngờ anh bóp chặt cằm tôi rồi nhìn tôi không chớp mắt.
Hình như anh ta đang điên lên đến nỗi hai mắt đỏ lên tia máu.
Càng điên Quân bóp cằm tôi lại càng chặt:
- Ai cho phép cô nói những lời này? Cô có biết cô là người đầu tiên dám chấm dứt quan hệ với tôi trước không?
- Tôi…tôi…
Thấy bộ dạng khó chịu của tôi, Quân lập tức thả mạnh tay ra khỏi người tôi làm suýt chút nữa tôi bị té.
Sau đó, anh đi về phía tủ lấy chiếc hợp đồng đặt xuống bàn:
- Đọc đi!
- Đây là …?
- Cô không biết chữ à?
- Tôi không!
- Cô…???
Lúc này, Quân không thể kiên nhẫn thêm nữa, trực tiếp lôi tôi về phía phòng ngủ rồi hất mạnh người tôi xuống chiếc giường khiến tôi đau đớn chảy ra nước mắt.
Sau đó, cả thân hình to lớn ấy ập xuống người tôi nặng trĩu, vừa đau thể xác lẫn tinh thần, tôi bật khóc.
Khi thấy nước mắt tôi rơi, anh dừng động tác lại rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo:
- Được rồi, cô giỏi lắm.
Nhưng đừng mơ tôi sẽ buông tha cho cô dễ như thế.
Nói xong Quân bước đi, cánh cửa phòng đóng sập lại.
Tâm trạng lúc này tôi tệ vô cùng, tôi không ngờ mình động phải tổ kiến lửa, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.Tôi nằm giường ôm bụng đau tới nỗi không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết rằng khóc chán rồi thiếp vào giấc ngủ.
Đến sáng hôm sau tôi tỉnh dậy không thấy Quân đâu cả, chắc đêm qua anh ta không về.
Sáng đó tôi đi học ai cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ thị, mà tôi mặc kệ, kiểu cũng không quan tâm lắm vì quen rồi.
Trưa tan học tôi nhận được điện thoại của Quân, anh uy hiếp nếu tôi không về chung cư thì sẽ làm loạn cái trường tôi đang học.
Tôi bất đắc dĩ bảo cái Hoa về trước còn mình phải giải quyết nốt việc cho xong.
Cánh cửa phòng vừa mở, tôi thấy bên trong là cảnh một cô gái mặc váy nhún hai dây màu đỏ đang ôm Quân từ phía sau.
Đặc biệt con mắt cô ta rất lẳng lơ, nhìn như mấy cô gái làng chơi.
Khi thấy tôi xuất hiện, hai người cùng đưa mắt nhìn về phía tôi giống như tôi là con dở hơi ất ơ nào tự nhiên đến.
Tôi vội vàng lắp bắp nói:
- Hai người…cứ làm việc tiếp đi.
Tôi vừa xoay người bước đi được hai bước thì Quân gọi lại:
- Đứng lại!
Moá tên Quân này gọi tôi làm gì? Anh ta không phải ác đến mức bắt tôi đứng đây chứng kiến cảnh hai người họ tình tứ ấy chứ? Khi tôi xoay người lại, tôi thấy Quân gỡ tay cô gái kia ra khỏi người mình:
- Về đi, hôm khác rồi gặp.
-Em về nhá!
- Ừ.
-Nhưng thật lòng anh không muốn em ở lại à?
- Hôm nay anh hơi mệt.
- Vậy cô gái này là ai?
- Người giúp việc!
Nghe Quân nói thế, cô gái liếc mắt nhìn tôi một cái đầy vẻ khinh thường.
Sau đó cô ta ngấm nguẩy cầm túi xách bước đi.
Vừa Quân bảo tôi là người giúp việc khiến tôi thấy lòng mình buồn man mác.
Hoá ra Quân cũng rất nhiều gái, và tôi chỉ là một số nhỏ trong đó.
Quân bảo tôi:
- Thu dọn đồ đạc của mình và cút ra khỏi đây.
Kỳ thật, hôm qua còn nhất quyết không cho tôi đi đâu, hôm nay lạnh lùng vãi.
Đúng là đàn ông, có mới nới cũ.
Quân đã buông tha tôi rồi mà sao tôi lại hổng thấy vui gì hết vậy? Tâm trạng của tôi giống như đang ở thiên đường bị rớt xuống địa ngục đó.
Tôi hỏi Quân về việc tôi phá vỡ hợp đồng có cần bồi thường tổn thất gì không thì anh nói không cần, chỉ cần tôi cút khuất mắt anh là được.
Tôi gật đầu rồi dọn đồ dùng của mình trong một chiếc túi đen, bước chân ra khỏi căn nhà đó, lướt qua trước mặt Quân, tôi không biết mình đang vui hay buồn, nên cười hay nên khóc.
Tôi dừng chân lại nhìn Quân vài giây rồi nói:
- Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều.
Quân không đáp lại lời tôi, sau khi tôi bước ra khỏi nhà thì cánh cửa ấy cũng đóng sập lại.
Tôi tự nhủ rằng một khi đã quyết định thì không được hối hận.
Nhưng có điều tôi phải công nhận tôi có một chút gì đó dành cho Quân, tôi không dám chắc đó là tình yêu, mà cái đó vô tình hiện hữu, giống như cảm giác rung động khó có thể diễn tả bằng lời.
Không yêu, không ghét, nhưng cái tính của Quân đôi lúc làm tôi phải ngẩn ngơ, suy nghĩ, vì rất đặc biệt và còn chảnh chó nữa chứ!
Lúc tôi đang lang thang trên đường thì bất ngờ có chiếc ô tô đi chầm chậm gần tôi rồi dừng lại, người trong xe lên tiếng:
- Vân, em đi đâu giữa trời nắng thế này?
- Anh Phong?
- Lên xe đi, anh đưa em về.
Tôi chần chừ nhìn Phong rồi gật đầu đáp:
- Cảm ơn anh.
Phong mở cửa xe rồi cất đồ cho tôi nữa.
Đưa tôi về phòng trọ, anh còn bảo tôi muốn ăn gì anh mua.
Tôi ngại từ chối nhiều lần nên nói đại muốn ăn phở bò.
Vừa thấy tôi, cái Hoa hỏi:
- Tách xách nách mang đi đâu đây?
- Về ở với mày thôi.
Tao chấm hết với Quân rồi.
- Hả? nhanh thế à?
- Ừ, Quân cũng không bắt tao bồi thường hợp đồng gì cả.
- Thế à? Thôi vậy là mừng rồi.
Nói thật lúc này tôi thấy mệt lắm, chỉ muốn đi tắm rồi lên giường ngủ một giấc.
Nhưng mà Phong mang phở đến tận phòng thế này không ăn sao được.
Ba chúng tôi ngồi ăn phở bò, cái Hoa với Phong thi nhau kể chuyện cười cho tôi mà tôi không thể nào cười nổi.
Đêm đó, tôi cũng nằm mãi mà không ngủ được, cái Hoa nằm bên cạnh thấy vậy mới hỏi:
- Sao thế? Nhớ ông Quân lò xo của mày à?
- Không, nhớ gì đâu.
Chắc tại chiều ngủ nhiều rồi nên giờ mới không buồn ngủ nữa.
- Thôi ngủ đi, sáng mai có muốn đi xin việc không, hay là đợi thêm thời gian nữa ?
- Kể ra có tiền thì đợi thời gian nữa cũng được nhưng mà giờ không được bao nuôi nữa rồi, không làm lấy gì ăn.
- Ừ kể ra cũng tiếc, ông Quân là con mồi ngon mà ối đứa ao ước được như mày.
- Haizz thôi dứt được cũng tốt, làm người thứ ba cũng đâu sung sướng gì.
Tao thề từ giờ tao sẽ tránh xa mấy ông có vợ.
Thế rồi bẵng đi thời gian, Phong bắt đầu theo đuổi tôi công khai, ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi điện quan tâm tôi, rồi cả mua đồ ăn mang tới cho tôi nữa.
Tôi thì chưa sẵn sàng để yêu, do bản thân cũng còn cảm thấy mình không xứng để có được tình yêu của anh nên đã nhiều lần từ chối.
Mặc dù vậy nhưng Phong vẫn không có ý từ bỏ.
Thỉnh thoảng ngồi nghĩ đến Quân, lâu rồi không gặp anh nên tôi cũng thấy hơi nhớ nhớ.
Tròn một tháng xa nhau, tối đó là ngày 20/10, Phong đến đón tôi và cái Hoa đi chơi.
Thế rồi chiếc xe dừng lại trước một quán bar cũng khá nổi tiếng Hà Nội.
Tôi vừa bước vào trong, bất ngờ ánh đèn thay đổi sáng rực màu vàng chỗ tôi và Phong đứng, mọi người trong bar vỗ tay inh ỏi.
Tôi còn chưa hết bất ngờ này thì bất ngờ khác ập xuống, Phong quỳ sụp xuống trước mặt tôi, anh nói:
- Làm bạn gái anh nhé.
Nếu như em không đồng ý, anh sẽ không đứng lên!
Tôi ngơ ngác nhìn Phong, khoảnh khắc đó tôi cũng thấy Quân đang ở trước mặt mình khiến tôi bối rối không nghĩ được gì khác trong đầu.
Mà lúc này, Thư cũng đang khoác tay đứng bên cạnh Quân.
Tôi thầm rủa hai chữ “ định mệnh” trong đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook