Tráo Huyết
-
Chương 15: Vụ án thứ 5
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi khắp các con phố. Ở trên xe cứu thương, Minh đang được đưa tới bệnh viện. Cú đâm khá mạnh khiến Minh văng xa 5m,đa chấn thương. Khi các nhân viên y tế đến Minh chỉ còn thở thoi thóp, tiên lượng rất xấu. Theo chẩn đoán ban đầu, Minh bị chấn thương sọ não, gãy chân và xương sườn, xương tay rạn, tràn dịch màng phổi, dập lá lách....
Anh Khải được gọi điện báo thì ngay lập tức chạy xe vào bệnh viện để xem tình hình. Minh đang ở nơi đất khách quê người, thân thích ruột thịt chỉ có gia đình anh Khải ở đây. Nhưng cha mẹ và em gái anh ở xa, không thể đến kịp, chỉ có anh kịp vào lo cho Minh. Mặt anh Khải biến sắc trắng bệch, đứng ngay ngoài phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật chắc cũng phải kéo dài gần 10 tiếng đồng hồ. Anh Khải đã gọi điện về nhà. Bố mẹ anh sẽ bắt tàu lên Tokyo ngay trong ngày mai. Anh đang định về nhà gặp bố mẹ
Giờ chỉ mong Minh tai qua nạn khỏi. Nếu không bố mẹ Minh ở nhà chắc không thể chịu được mất. Trước giờ anh vẫn luôn nghĩ đất nước Nhật Bản an toàn bậc nhất. Thế nhưng giờ chứng kiến những người anh quen biết lần lượt gặp phải những điều ngặt nghèo làm anh không khỏi choáng ngợp và sợ hãi. Không hiểu Minh sang đường kiểu gì mà lại để bị đâm xe?
Nhắc mới nhớ, anh Khải không hề thấy tài xế gây ra tai nạn túc trực ở trong bệnh viện. Thường thường, trong những lần như thế tài xế gây tai nạn sẽ phải theo sát nạn nhân và có trách nhiệm đền bù thiệt hại. Vậy hắn ta hay cô ta đi đâu rồi?
Theo lời nhân chứng lúc đó thì chiếc xe ô tô bất chợt tiến đến từ một góc và tông thẳng vào Minh. Sau khi gây tai nạn, chiếc xe ô tô đi thẳng, không dừng lại. Anh Khải đã gọi điện cho bên cảnh sát giao thông nhờ dò tìm chiếc xe đã gây ra tai nạn. Có thể hắn ta say xỉn quá mức nên đã hoảng sợ mà bỏ trốn. Nếu trong 24 giờ tới hắn không ra đầu thú thì sẽ phát lệnh truy nã.
Mờ sáng ngày hôm sau, ca phẫu thuật mới xong, Rất may là Minh đã đảm bảo được tính mạng, nhưng cậu còn rất yếu, được chuyển sang phòng hồi sức cấp cứu để theo dõi thêm. Tạm thời Minh sẽ hôn mê do cú va đập mạnh gây chấn thương sọ não. Bác sĩ đã phải chọc hút máu tụ. Anh Khải thở phào nhẹ nhõm. Anh thức trắng cả đêm qua để chờ đợi kết quả.
Những ngày sau trời xầm xì u ám. Minh vẫn chưa tỉnh lại. Chiếc máy đo cứ kêu tít tít đều đều ảm đạm. Hai bác của Minh cùng anh Khải thay phiên nhau vào trông coi cho Minh, công việc phải hoãn hết lại. Yumi cũng ghé qua thăm vài lần, mang thêm ít hoa quả. Bố mẹ Minh đang sắp xếp công việc để bay sang đây chăm sóc cho Minh. Anh Khải cũng đã lên trường Minh để làm giúp cậu thủ tục bảo lưu. Nếu may mắn thì trong nửa năm nữa Minh có thể đi học lại. Nhưng giờ cũng chẳng thể nói trước điều gì khi Minh cứ nằm mãi không thấy có đấu hiệu hổi tỉnh. Liệu có khi nào Minh sẽ nằm như vậy 3 năm nữa?
Trong giấc mơ dài, Minh thấy mình lang thang mãi trong một khu rừng không có điểm kết. Những tán cây im lìm và xao xác trong gió. Minh gọi tên mọi người khản cả tiếng mà không thấy có tiếng đáp lại. Minh mò mẫm tìm lối đi, mọi thứ cứ như một mê cung hình vòng, quay đi quay lại vẫn đi qua nguyên một chỗ....Tại sao Minh lại ở đây?
Tối hôm ấy, Hayao Matsumoto rời phòng thiết kế khá muộn. Cô đang phải thức đêm làm cho xong bài tập lớn cuối kì. Hayao là sinh viên năm ba khoa thiết kế thời trang Học viện nghệ thuật Tokyo. Đợt trước cô chơi bời hơi nhiều nên giờ bài tập dồn đống, không thức đêm chắc không thể xong đúng hạn. Cô đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi dài cho tỉnh táo rồi chuẩn bị đồ đạc để ra về. Khắp phòng bừa bộn nào giấy nào vải. Cô nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ. Hayao bắt tay vào quét tước qua loa rồi xách túi đồ to ra về. Đèn phòng thiết kế tắt. Ngoài trời mưa lất phất. Cô giương ô lên
Cô rảo bước trên con đường vắng hoe. Rất may nhà cô gần phòng thiết kế của trường Đại học dựng cho sinh viên, chỉ đi bộ tầm 10 phút là tới. Cô đi nhanh trong bóng đêm và thời tiết se lạnh. Ánh đèn đường vàng vọt trong những con ngách tối, mập mờ giữa làn mưa. Cô chợt rùng mình, hình như có cai đó đang đi phía sau cô.
Hayao ngoái lưng lại phía sau thì không thấy ai cả. Chắc do cô tự tưởng tượng ra thôi, dạo gần đây cô có xem mấy bộ phim kinh dị khá ám ảnh.
Hayao ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mấy gói mì tôm và một lon cà phê. Sau đó cô lại tiếp tục rảo bước về nhà. Trong màn đêm yên ắng, rõ ràng cô có nghe thấy tiếng lạo xạo phía sau mình nhưng khi cô ngoái lại nhìn lại chẳng thấy một ai cả.
Hayao siết chặt tấm áo khoác ngoài rồi bước đi thật nhanh. Quanh đây chỉ là khu dân sinh, nhiều hẻm tắt và tối.
Cô chuẩn bị rẽ phải để bước vào con hẻm bên cạnh thì bóng một người đàn ông xuất hiện chặn trước mặt cô làm cô giật nảy mình, đánh rơi túi mì xuống đất.
Cô đang định thét lên thì người đàn ông bịt chặt miệng cô lại và lôi đi.
Sáng hôm sau, người dân dậy sớm ra quét ngõ chợt nhìn thấy túi mì tôm của ai đó vương vãi ngay trước cửa nhà mình. Không biết ai đánh rơi nhỉ? Người đàn ông tự nhủ rồi vứt túi mì tôm vào thùng rác đoạn quét tiếp khoảng ngõ trước cửa nhà.
Bỗng nhiên ông nghe thấy tiếng la thất thanh đến từ con ngõ nhỏ bên cạnh. Ông vội vàng chạy ra xem thì thấy cô hàng xóm đang ngã lăn ra đất cạnh khu vực tập kết rác của khu vực.
"Có chuyện gì thế?" Ông hỏi.
"Chú chú ơi...." Cô ta run rẩy rồi chỉ vào khu tập kết rác.
Không cần cô ta nói thêm câu thứ hai, ông đã nhìn thấy một bàn tay trắng bệch thò ra từ một bọc túi nilong đen to.
Một tiếng sau, cảnh sát vây đầy khu dân cư Minato. Một dải băng vàng bao quanh con ngõ nhỏ. Đêm qua Tokyo mưa nhẹ, mọi dấu vết cũng bị xóa nhòa bớt đi.
Nạn nhân là Hayao Matsumoto, sinh viên khoa thiết kế thời trang. Thời điểm tử vong được xác định là vào đêm muộn ngày hôm qua. Hình thức gây án là siết cổ. Sợi dây hung khỉ là dây cáp buộc hàng, được vứt lại ngay cạnh xác nạn nhân. Sau khi gây án, hung thủ mới để gọn nạn nhân vào một chiếc túi lớn rồi để ở khu tập kết rác. Ở con ngõ nhỏ này không có CCTV nên cũng không ghi lại được hình ảnh của hung thủ.
Vụ án được đưa sang tổ điều tra số 2 vì tổ điều tra số 1 chưa ổn định được nhân sự. Mọi người trong tổ điều tra số 1 cũng chỉ được nghe lời đồn đoán về vụ án chứ cũng không có thông tin cụ thể. Bản thân họ vẫn tin rằng, vụ án họ phụ trách tháng trước đã kết thúc.
Điều anh Khải bận tâm nhất bây giờ là bắt được kẻ gây ra tai nạn cho Minh rồi bỏ trốn. Đã quá mấy ngày mà vẫn không thấy có ai ra đầu thú. Cam hành trình của một số xe ô tô trên đường cũng như CCTV trên các phố thì chợt thoáng thấy chiếc xe Toyota Vios màu bạc đã gây án lướt qua một vài con phố. Kính tráng gương nên khó có thể nhìn rõ bên trong là ai đang ngồi. Cảnh sát dò tìm biển số xe của chiếc ô tô thì được biết đây là một chiếc xe bị báo cáo đã bị ăn cắp cách đây 2 tháng. Giờ tung tích của chiếc xe đã bặt vô âm tín.
Ở một bãi phế liệu, người chủ mau mắn đón lấy tấm tiền hời từ vị khách. Vị khách đội mũ đen sùm sụp, mặc áo khoác dài, chỉ chỉ trỏ trỏ chứ không nói năng gì mấy. Hình như ông ta bị câm. Ông ta nhờ phá hủy gấp chiếc xe Toyota Vios, ngoài tiền công còn cho người chủ thêm tiền. Thật hào phóng. Giấy tờ xe đủ cả. Tuy nhiên tiếc quá, chiếc xe vẫn còn mới. Có khi bán lại cũng là cả một gia tài cũng nên. Vị khách câm đưa cho người chủ bãi phế liệu một tờ giấy. Đọc xong tờ giấy, mọi thắc mắc của người chủ đã được giải đáp. Người vợ của ông khách vừa mới mất, vì muốn vượt qua đau thương nên ông ta muốn hủy đi hết những vật dụng của vợ rồi chuyển tới nơi khác sống. Người chủ gật gật đầu, đương nhiên ông ta vẫn sẽ bảo nhân viên tháo bớt đồ linh kiện trong xe ra bán rồi mới phá hủy. Thời buổi này có mấy ai thừa tiền như vị khách này chứ. Quả thực là một món hời.
Vị khách quay lưng đi và mỉm cười. Quả thực lần này hắn hơi liều lĩnh. Nhưng những con người quanh năm suốt tháng cắm mặt ở nơi đầy rác thải bụi bẩn này,chắc cũng không quan tâm nhiều lắm đến tin tức hàng ngày đâu nhỉ? Mà kể cả ông ta có để ý đi chăng nữa, cũng chẳng ai có thể sờ gáy đến hắn.
Minh loanh quanh trong khu rừng không hồi kết, cậu cảm thấy rệu rã, đau nhức toàn thân và khát nước vô cùng. Đúng lúc ấy Minh bắt gặp một hồ nước đầy sâu bên trong khoảng tối của khu rừng. Hồ nước trong veo không một bóng gợn. Minh càng tiến lại gần thì hồ nước càng rút cạn, rút cạn dần đi.
Từ giữa hồ nước, một mái đầu từ từ nhô lên. Mái tóc của người đó ướt nhẹp. Từ thân hình người ấy, từ bụng loang dần ra những vệt máu loãng.
Minh giật mình sợ hãi. Người đó lao tới, kéo Minh xuống dưới nước. Vì quá bất ngờ nên cậu chẳng thể kháng cự.
Chút oxi còn sót lại trong mũi và miệng Minh biến thành những bọt nước nổi lên trên mặt hồ. Minh khẽ mở mắt.
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh của Minh, những âm thanh bíp bíp kêu lên không ngừng. Minh có dấu hiệu rối loạn nhịp tim.
Y tá và một bác sĩ nữa chạy vào, vội vã tiêm một chất thuốc vào dây truyền tĩnh mạch đang cắm sẵn vào tay Minh.
Trong không gian kia, Minh vùng vẫy trong vòng tay đang siết chặt của cô gái đó. Hé mắt nhìn Minh nhận ra Hà, vẫn là Hà. Tại sao lại là cô ấy?
Hà ghé sát vào tai Minh thì thầm điều gì đó trong làn nước.
Minh cứ lịm dần đi.
Ở ngoài, nhịp tim của Minh giảm dần...
Anh Khải được gọi điện báo thì ngay lập tức chạy xe vào bệnh viện để xem tình hình. Minh đang ở nơi đất khách quê người, thân thích ruột thịt chỉ có gia đình anh Khải ở đây. Nhưng cha mẹ và em gái anh ở xa, không thể đến kịp, chỉ có anh kịp vào lo cho Minh. Mặt anh Khải biến sắc trắng bệch, đứng ngay ngoài phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật chắc cũng phải kéo dài gần 10 tiếng đồng hồ. Anh Khải đã gọi điện về nhà. Bố mẹ anh sẽ bắt tàu lên Tokyo ngay trong ngày mai. Anh đang định về nhà gặp bố mẹ
Giờ chỉ mong Minh tai qua nạn khỏi. Nếu không bố mẹ Minh ở nhà chắc không thể chịu được mất. Trước giờ anh vẫn luôn nghĩ đất nước Nhật Bản an toàn bậc nhất. Thế nhưng giờ chứng kiến những người anh quen biết lần lượt gặp phải những điều ngặt nghèo làm anh không khỏi choáng ngợp và sợ hãi. Không hiểu Minh sang đường kiểu gì mà lại để bị đâm xe?
Nhắc mới nhớ, anh Khải không hề thấy tài xế gây ra tai nạn túc trực ở trong bệnh viện. Thường thường, trong những lần như thế tài xế gây tai nạn sẽ phải theo sát nạn nhân và có trách nhiệm đền bù thiệt hại. Vậy hắn ta hay cô ta đi đâu rồi?
Theo lời nhân chứng lúc đó thì chiếc xe ô tô bất chợt tiến đến từ một góc và tông thẳng vào Minh. Sau khi gây tai nạn, chiếc xe ô tô đi thẳng, không dừng lại. Anh Khải đã gọi điện cho bên cảnh sát giao thông nhờ dò tìm chiếc xe đã gây ra tai nạn. Có thể hắn ta say xỉn quá mức nên đã hoảng sợ mà bỏ trốn. Nếu trong 24 giờ tới hắn không ra đầu thú thì sẽ phát lệnh truy nã.
Mờ sáng ngày hôm sau, ca phẫu thuật mới xong, Rất may là Minh đã đảm bảo được tính mạng, nhưng cậu còn rất yếu, được chuyển sang phòng hồi sức cấp cứu để theo dõi thêm. Tạm thời Minh sẽ hôn mê do cú va đập mạnh gây chấn thương sọ não. Bác sĩ đã phải chọc hút máu tụ. Anh Khải thở phào nhẹ nhõm. Anh thức trắng cả đêm qua để chờ đợi kết quả.
Những ngày sau trời xầm xì u ám. Minh vẫn chưa tỉnh lại. Chiếc máy đo cứ kêu tít tít đều đều ảm đạm. Hai bác của Minh cùng anh Khải thay phiên nhau vào trông coi cho Minh, công việc phải hoãn hết lại. Yumi cũng ghé qua thăm vài lần, mang thêm ít hoa quả. Bố mẹ Minh đang sắp xếp công việc để bay sang đây chăm sóc cho Minh. Anh Khải cũng đã lên trường Minh để làm giúp cậu thủ tục bảo lưu. Nếu may mắn thì trong nửa năm nữa Minh có thể đi học lại. Nhưng giờ cũng chẳng thể nói trước điều gì khi Minh cứ nằm mãi không thấy có đấu hiệu hổi tỉnh. Liệu có khi nào Minh sẽ nằm như vậy 3 năm nữa?
Trong giấc mơ dài, Minh thấy mình lang thang mãi trong một khu rừng không có điểm kết. Những tán cây im lìm và xao xác trong gió. Minh gọi tên mọi người khản cả tiếng mà không thấy có tiếng đáp lại. Minh mò mẫm tìm lối đi, mọi thứ cứ như một mê cung hình vòng, quay đi quay lại vẫn đi qua nguyên một chỗ....Tại sao Minh lại ở đây?
Tối hôm ấy, Hayao Matsumoto rời phòng thiết kế khá muộn. Cô đang phải thức đêm làm cho xong bài tập lớn cuối kì. Hayao là sinh viên năm ba khoa thiết kế thời trang Học viện nghệ thuật Tokyo. Đợt trước cô chơi bời hơi nhiều nên giờ bài tập dồn đống, không thức đêm chắc không thể xong đúng hạn. Cô đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi dài cho tỉnh táo rồi chuẩn bị đồ đạc để ra về. Khắp phòng bừa bộn nào giấy nào vải. Cô nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ. Hayao bắt tay vào quét tước qua loa rồi xách túi đồ to ra về. Đèn phòng thiết kế tắt. Ngoài trời mưa lất phất. Cô giương ô lên
Cô rảo bước trên con đường vắng hoe. Rất may nhà cô gần phòng thiết kế của trường Đại học dựng cho sinh viên, chỉ đi bộ tầm 10 phút là tới. Cô đi nhanh trong bóng đêm và thời tiết se lạnh. Ánh đèn đường vàng vọt trong những con ngách tối, mập mờ giữa làn mưa. Cô chợt rùng mình, hình như có cai đó đang đi phía sau cô.
Hayao ngoái lưng lại phía sau thì không thấy ai cả. Chắc do cô tự tưởng tượng ra thôi, dạo gần đây cô có xem mấy bộ phim kinh dị khá ám ảnh.
Hayao ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mấy gói mì tôm và một lon cà phê. Sau đó cô lại tiếp tục rảo bước về nhà. Trong màn đêm yên ắng, rõ ràng cô có nghe thấy tiếng lạo xạo phía sau mình nhưng khi cô ngoái lại nhìn lại chẳng thấy một ai cả.
Hayao siết chặt tấm áo khoác ngoài rồi bước đi thật nhanh. Quanh đây chỉ là khu dân sinh, nhiều hẻm tắt và tối.
Cô chuẩn bị rẽ phải để bước vào con hẻm bên cạnh thì bóng một người đàn ông xuất hiện chặn trước mặt cô làm cô giật nảy mình, đánh rơi túi mì xuống đất.
Cô đang định thét lên thì người đàn ông bịt chặt miệng cô lại và lôi đi.
Sáng hôm sau, người dân dậy sớm ra quét ngõ chợt nhìn thấy túi mì tôm của ai đó vương vãi ngay trước cửa nhà mình. Không biết ai đánh rơi nhỉ? Người đàn ông tự nhủ rồi vứt túi mì tôm vào thùng rác đoạn quét tiếp khoảng ngõ trước cửa nhà.
Bỗng nhiên ông nghe thấy tiếng la thất thanh đến từ con ngõ nhỏ bên cạnh. Ông vội vàng chạy ra xem thì thấy cô hàng xóm đang ngã lăn ra đất cạnh khu vực tập kết rác của khu vực.
"Có chuyện gì thế?" Ông hỏi.
"Chú chú ơi...." Cô ta run rẩy rồi chỉ vào khu tập kết rác.
Không cần cô ta nói thêm câu thứ hai, ông đã nhìn thấy một bàn tay trắng bệch thò ra từ một bọc túi nilong đen to.
Một tiếng sau, cảnh sát vây đầy khu dân cư Minato. Một dải băng vàng bao quanh con ngõ nhỏ. Đêm qua Tokyo mưa nhẹ, mọi dấu vết cũng bị xóa nhòa bớt đi.
Nạn nhân là Hayao Matsumoto, sinh viên khoa thiết kế thời trang. Thời điểm tử vong được xác định là vào đêm muộn ngày hôm qua. Hình thức gây án là siết cổ. Sợi dây hung khỉ là dây cáp buộc hàng, được vứt lại ngay cạnh xác nạn nhân. Sau khi gây án, hung thủ mới để gọn nạn nhân vào một chiếc túi lớn rồi để ở khu tập kết rác. Ở con ngõ nhỏ này không có CCTV nên cũng không ghi lại được hình ảnh của hung thủ.
Vụ án được đưa sang tổ điều tra số 2 vì tổ điều tra số 1 chưa ổn định được nhân sự. Mọi người trong tổ điều tra số 1 cũng chỉ được nghe lời đồn đoán về vụ án chứ cũng không có thông tin cụ thể. Bản thân họ vẫn tin rằng, vụ án họ phụ trách tháng trước đã kết thúc.
Điều anh Khải bận tâm nhất bây giờ là bắt được kẻ gây ra tai nạn cho Minh rồi bỏ trốn. Đã quá mấy ngày mà vẫn không thấy có ai ra đầu thú. Cam hành trình của một số xe ô tô trên đường cũng như CCTV trên các phố thì chợt thoáng thấy chiếc xe Toyota Vios màu bạc đã gây án lướt qua một vài con phố. Kính tráng gương nên khó có thể nhìn rõ bên trong là ai đang ngồi. Cảnh sát dò tìm biển số xe của chiếc ô tô thì được biết đây là một chiếc xe bị báo cáo đã bị ăn cắp cách đây 2 tháng. Giờ tung tích của chiếc xe đã bặt vô âm tín.
Ở một bãi phế liệu, người chủ mau mắn đón lấy tấm tiền hời từ vị khách. Vị khách đội mũ đen sùm sụp, mặc áo khoác dài, chỉ chỉ trỏ trỏ chứ không nói năng gì mấy. Hình như ông ta bị câm. Ông ta nhờ phá hủy gấp chiếc xe Toyota Vios, ngoài tiền công còn cho người chủ thêm tiền. Thật hào phóng. Giấy tờ xe đủ cả. Tuy nhiên tiếc quá, chiếc xe vẫn còn mới. Có khi bán lại cũng là cả một gia tài cũng nên. Vị khách câm đưa cho người chủ bãi phế liệu một tờ giấy. Đọc xong tờ giấy, mọi thắc mắc của người chủ đã được giải đáp. Người vợ của ông khách vừa mới mất, vì muốn vượt qua đau thương nên ông ta muốn hủy đi hết những vật dụng của vợ rồi chuyển tới nơi khác sống. Người chủ gật gật đầu, đương nhiên ông ta vẫn sẽ bảo nhân viên tháo bớt đồ linh kiện trong xe ra bán rồi mới phá hủy. Thời buổi này có mấy ai thừa tiền như vị khách này chứ. Quả thực là một món hời.
Vị khách quay lưng đi và mỉm cười. Quả thực lần này hắn hơi liều lĩnh. Nhưng những con người quanh năm suốt tháng cắm mặt ở nơi đầy rác thải bụi bẩn này,chắc cũng không quan tâm nhiều lắm đến tin tức hàng ngày đâu nhỉ? Mà kể cả ông ta có để ý đi chăng nữa, cũng chẳng ai có thể sờ gáy đến hắn.
Minh loanh quanh trong khu rừng không hồi kết, cậu cảm thấy rệu rã, đau nhức toàn thân và khát nước vô cùng. Đúng lúc ấy Minh bắt gặp một hồ nước đầy sâu bên trong khoảng tối của khu rừng. Hồ nước trong veo không một bóng gợn. Minh càng tiến lại gần thì hồ nước càng rút cạn, rút cạn dần đi.
Từ giữa hồ nước, một mái đầu từ từ nhô lên. Mái tóc của người đó ướt nhẹp. Từ thân hình người ấy, từ bụng loang dần ra những vệt máu loãng.
Minh giật mình sợ hãi. Người đó lao tới, kéo Minh xuống dưới nước. Vì quá bất ngờ nên cậu chẳng thể kháng cự.
Chút oxi còn sót lại trong mũi và miệng Minh biến thành những bọt nước nổi lên trên mặt hồ. Minh khẽ mở mắt.
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh của Minh, những âm thanh bíp bíp kêu lên không ngừng. Minh có dấu hiệu rối loạn nhịp tim.
Y tá và một bác sĩ nữa chạy vào, vội vã tiêm một chất thuốc vào dây truyền tĩnh mạch đang cắm sẵn vào tay Minh.
Trong không gian kia, Minh vùng vẫy trong vòng tay đang siết chặt của cô gái đó. Hé mắt nhìn Minh nhận ra Hà, vẫn là Hà. Tại sao lại là cô ấy?
Hà ghé sát vào tai Minh thì thầm điều gì đó trong làn nước.
Minh cứ lịm dần đi.
Ở ngoài, nhịp tim của Minh giảm dần...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook