Trao Đổi
-
Chương 6
Đừng có kinh doanh trên thân thể người khác. Phong hét lên và cụp máy trước khi nghe thấy tiếng cười khiến cậu sôi máu
Vân rũ rượi cười đến mức va phải một người đang đứng phía sau
– xin lỗi!… A, là anh à?
– Có chuyện gì mà em cười ghê thế?
– Không, chỉ là tôi vừa có một bước tiến trong kế hoạch
Thạch nhìn Vân khó hiểu rồi để ý đến cái điện thoại
– Hình gì vậy?
– À! Vân giật mình lén ấn nút: Không có gì đâu
– Đưa tôi xem nào.
– …
– Đưa đây
Vân ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Thạch … Im lặng:
– Đây là người mà em nói hả?
Gật đầu
– Cũng khá đấy! Nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì tôi sẽ rút lui
– tính bỏ rơi tôi hả? Vân ôm tay Thạch cười … Mặt Thạch biến sắc khi nhìn tấm hình tiếp theo, hét lên:
– tại sao cậu ta lại ở đây?
Vân giật mình nhìn vào màn hình, Thạch đang chỉ vào tấm hình Nhật đang đứng cạnh một người có nụ cười tươi rói
– Tôi chưa nói với anh họ là bạn học sao?
– Bạn học? Thạch cau mày nhìn vào tấm hình trên máy rồi liệng máy vào tay Vân nói: Tôi hi vọng em và cậu ta không có âm mưu gì mờ ám nếu không thì tội cho cậu trai kia.
– ….
Vân nhìn Thạch lầm bầm bỏ đi rồi Xoay điện thoại trong tay, ngắm lại tấm hình khiến Thạch tức giận, anh nói:
– Anh lo cho cậu ta hay anh đang giận vậy?…. Chậc … Chuyện này còn dài ….
– Hey, Nhật! Cho tôi mượn con dao
Vân thoăn thoắt bước vào phòng Nhật và lấy con dao nhỏ đặt trên bàn
– Đang làm bài tập à?
Nhật ậm ừ không nói, lấy tay ôm lấy cổ che đi cái dấu hôn chết tiệt kia… Cũng may là Vân không nhớ ra chứ nếu không thì anh sẽ bị chọc đến chết mất
“ Phù “
– Á! Nhật nhảy dựng lên vì hơi thở ấm áp vừa rồi, xoa xoa cái tai Nhật đỏ mặt hỏi: Anh làm cái quái gì vậy?
– Ai bảo tôi gọi mà cậu không thưa. Vân nhíu mày đáp: Ngồi xuống đi.
– Anh định làm gì? ( Lùi sau 3 bước chuẩn bị chạy)
Vân túm lấy vai áo kéo Nhật ngồi vào ghế và chỉ lên cuốn vở:
– Làm gì? Làm sai be bét thế này mà coi được à
Nhật ngớ người, hoá ra từ nãy giờ mình đang tưởng bở … Vân thấy kẻ kia cứ ngồi im nhìn vào sách nhưng hồn thì cứ bay tận đâu liền gõ cho một cái
– Làm lại đi.
Hoảng hồn vì tiếng quát, Nhật cắm cúi sửa lại bài … Vân im lặng đi vòng 2 bên xem xét và đương nhiên đã thấy cái anh ta cần thấy … Cười gian xảo anh ta chờ đến khi Nhật vừa hạ bút
– Xong rồi à?
– Ừ! Nhật vươn vai: Cảm ơn anh đã nhắc nhở
– Tôi lớn hơn cậu mà … Vân vẫn cười khiến Nhật không hề nghi ngờ: Phải rồi, cái vết bầm trên cổ cậu là sao thế?
Toát mồ hôi, Nhật vỗ cái bốp lên dấu vết đó …” Anh ta đã thấy …” Nhìn cái nụ cười gian xảo kia, Nhật thấy run người lắp bắp nói:
– Chỉ là vết muỗi cắn thôi.
– Chà! Vân nhẹ nhàng gỡ tay Nhật ra săm soi kĩ dấu vết: Con muỗi này to quá nhỉ…
– Hơ … Vâng! Nhật bắt đầu lùi về sau
Vân vẫn mỉm chi cọp tiến về trước …Mẹ ơi, thật đen đủi Nhật đã hết đường lùi nên chỉ còn nước nhắm mắt chịu chết. Nhưng cái chết mà anh cảm nhận lúc này không hề đau đớn mà lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào …Anh mở mắt nhìn đôi môi chín mọng đó áp lên môi mình
– Lần sau đừng có nối dối đấy.Vân mỉm cười và lùi lại: Nếu cậu không muốn có cái vết đó thì đừng có hưởng ứng như đêm qua
Nhật đỏ bừng mặt và sau vài giây anh hét lên:
– Đêm qua anh giả vờ say hả?
– Tôi đã nói với cậu là tôi không say nhưng cậu đâu có tin.
– Anh đã biến tôi thành một thằng ngốc
– Tôi thích những thằng ngốc. Vân cười đáp lại khiến Nhật tối mặt, anh hỏi:
– Anh luôn thích trêu trọc người khác à?
– No! Vân xua tay: Tôi rất nghiêm túc với mọi người nhưng với cậu thì khác
– Vì sao? Nhật tiến sát lại để lắng nghe câu trả lời. Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
– Vì tôi rất thích gương mặt lúng túng của cậu … Rất dễ thương …
Vân đang tít mắt cười thì thấy mình bị xô xuống giường với 2 cổ tay bị giữ chặt. Gương mặt Nhật đanh lại nhưng Vân chẳng thấy sợ hãi mà vẫn cười nói:
– Cậu tính hôn tôi nữa hả?
– Anh đoán xem. Nhật đáp lại lạnh băng, anh quyết không để mình bị lấn lướt nữa
Bị một người đẹp hơn mình nói mình dễ thương nên cha này đang cú
Vân tỉnh bơ nhìn vào mắt Nhật nói:
– Nếu cậu muốn thì để tôi làm cho chứ kĩ thuật hôn của cậu tệ lắm
– Tôi chưa hôn anh lần nào sao anh biết tôi hôn tệ ( Chắc các vị vẫn nhớ mọi lần trước đều là do Vân chủ động)
– Người nói một dấu hôn là vết muỗi cắn thì chắc chưa bao giờ chủ động hôn ai, phải không?
Hình như Nhật đã nhớ ra kẻ đang nằm bên dưới anh là một con hồ ly tinh quái ( giờ mới nhớ ra à?), đúng là từ trước đến nay Nhật chưa từng hôn ai vì có ai dám chạm vào anh đâu, mấy cô bạn gái cũ của anh thậm chí còn chưa dám cầm tay thì làm sao…
– Để tôi làm chứ?
Vân nhấc người dậy nhưng ngay lập tức đã bị ấn xuống, Nhật cương quyết nói:
– Để tôi làm
– Ok! Vân nhếch mép cười rồi ngoan ngoãn nằm im chờ đợi…Nhật nhíu mày nói:
– Anh nhắm mắt lại, được không?
– Nếu điều đó làm cậu bớt lúng túng … Vân cười và khép mắt lại
“ Tinh thật …” Nhật lẩm bẩm … Nhìn người lúc mở mắt thì thấy khó hành động nhưng lúc nhắm lại thì cũng khó chẳng kém, Nhật càng cảm thấy lúng túng khi nhìn nụ cười trên môi Vân … Tiến lên thì khó mà lùi thì cũng khổ … Nếu mà bỏ chạy lúc này thế nào Vân cũng cười vào mặt anh cho mà xem…Đành liều vậy…
Tới đại đi cha, dây dưa mất thì giờ quá
Nhật nhắm mắt tiến tới … Mềm mại quá, lại ngọt nữa, cảm giác còn tuyệt hơn lúc được Vân hôn nữa. Môi Vân từ từ mở ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ cựa quậy chọc ghẹo lên môi Nhật …Cái nóng đột nhiên xuất hiện và thôi thúc Nhật, anh siết chặt lấy Vân để lưỡi mình chạm vào cái lưỡi đó, mềm và ướt, ngọt ngào, đầy quyến rũ đến đê mê. Nhật buông một bên tay để tháo áo của Vân, bàn tay anh chạy trên làn da mát lạnh và chạm phải một thứ gì đó cứng trên ngực… Vân rùng mình, nhăn mặt:
– Kh… Khoan …
Vân cố ẩn Nhật ra … Hé mắt, Nhật lần đầu thấy Vân có phản ứng như vậy: hơi thở gấp gáp và gương mặt đỏ bừng, trông anh ta lúc này thật yếu đuối … Vân nói trong tiếng thở …
– Bu… Buông… ra …
Nhật cảm thấy khoái trí khi thấy Vân như vậy, anh muốn thấy nhiều biểu hiện hơn nữa vừa được no con mắt vừa trả được thù ( thù dai dữ vậy). Nhật giữ chặt lấy Vân, bàn tay vuốt nhẹ cái núm trên ngực, thì thầm:
– Tôi sẽ trả anh tất cả
– Gì …? A..
Tiếng rên khẽ khiến Nhật thích thú, chỉ hôn nhẹ trên cổ thôi đã khiến anh ta phản ứng như vậy nếu thử ở chỗ khác thì sao? Nhật chạy miệng xuống ngực …
– Kh… Không…
Vân ẩn đầu anh ra nói
– Đủ rồi, buông …tôi ra …
Hô, Con hồ ly xảo quyệt giờ sao lại biến thành một con thỏ vậy? Nhật nhìn phản ứng này vừa thắc mắc lại vừa thích thú
– Buông tôi ra.
– Anh đang năn nỉ sao?
Nhật đáp lại và hôn lên ngực Vân … Anh có cảm giác thân thể Vân như vừa nảy lên
– Anh nhạy cảm quá nhỉ
– Buông ra! Nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận
Lời doạ nạt đó chẳng có tác dụng gì với Nhật khi mà trong mắt anh chỉ có đôi má màu đào kia… Vân đang mở miệng định nói thì đã bị ngón tay của Nhật bịt lại, ngón tay đó lướt qua bờ môi đi xuống cổ rồi nhanh cóng chạy xuống eo Vân …
– Eh … Vân luống cuống: Cậu dừng ngay …
– Anh sợ gì chứ? Chúng ta đã từng… rồi mà
– Tôi không muốn … Dừng ngay …
Nhật mặc kệ, tiếp tục đưa lưỡi nghịch trên ngực Nhật …
“ Bốp “
Nhật bị đá về sau … Đau, Nhật ngó lên… Đôi mắt Vân long lanh như sắp vỡ ra, anh ta kéo lại áo gắt lên:
– Tôi về phòng.
Nhật ngây người giữa căn phòng … Tại sao Vân lại có phản ứng như vậy nhỉ? Có phải do anh đã đi quá trớn không? Nhật vò đầu … Căn phòng đối diện cũng chẳng khá hơn, Vân đỏ bừng mặt trước những dấu hôn trên người. Vài giây trước anh còn là người thắng thế sao giờ lại thành kẻ bỏ chạy, tại sao một kẻ chưa từng hôn ai cậu ta lại có nụ hôn mê hoặc như vậy?….
Đêm nay trăng sáng có 2 kẻ thao thức vò đầu tự hỏi mai phải giáp mặt với đối phương như thế nào?
———————
– Gì! Thạch hét lên trong căn phòng vắng:em đá cậu ta ra và bỏ chạy
Vân ngước đôi mắt long lanh nhìn Thạch và gật đầu…Sững người trong vài giây, Thạch bỗng phá lên cười nói:
– Cậu ta cao tay thật
Xấu hổ vì bị chọc, Vân nói:
– Anh cười cái gì chứ?
– Tôi chưa bao giờ thấy em lâm trận rồi bỏ chạy như vậy… Thạc vẫn không ngừng cười: Kẻ đi săn giờ đã biến thành vật bị săn …
Vân cau mày rồi rít lên:
– Nín, bằng không tôi sẽ cho anh câm luôn
Tiếng cười phát ra khe khẽ rồi ngừng hẳn, Thạch chăm chăm nhìn Vân rồi hỏi:
– Được rồi, nhưng tôi không hiểu tại sao em lại bỏ chạy không phải em luôn muốn làm thế với cậu ấy sao?
– Chỉ là vì cách phản ứng đêm qua của cậu ấy …Vân thở dài cúi mặt xuống gối
Tò mò, Thạch tiến sát lại hơn hỏi nhỏ:
– Cậu ta đã làm gì?
– Cậu ấy quá nghiêm túc …
– … Nghiêm túc không tốt sao? Thạch nhìn Vân khó hiểu: Hay em muốn đùa chơi …
– Đương nhiên không. Vân vùng dậy: Chỉ là lúc đó ….Cậu ấy khiến tôi thấy sợ …
Thạch nhíu mày nhìn Vân … Im lặng một lúc, Vân ngước lên và nói nhanh một hơi:
– Tôi gần như không thể kiểm soát được mình trong tình huống đó, cậu ta rõ ràng chưa từng hôn ai vậy mà có thể làm cả cái chuyện đó… – Mặt Vân bất chợt đỏ bừng:… Rất thành thạo… Tôi có cảm giác như mình bị lừa …
– Chỉ có em lừa cậu ta thôi chứ cậu ta sao đủ trình độ để qua mặt em … Thạch cố nín cười
Vân cúi đầu lầm bầm nói tiếp:
-… Rõ ràng vài giây trước tôi còn là người trêu trọc cậu ấy vậy mà chỉ vài giây sau tôi đã trở thành người bị điều khiển …
– Và em đã phải van xin cậu ta dừng lại …
– Tôi không có van xin ( Rõ ràng là có mà không chịu nhận)
Gương mặt Thạch hiện rõ 2 từ “ Không tin” to tướng nhưng nếu cười bây giờ thì chỉ có tiêu… Vân đâu phải tay vừa
– Cười đi, trước khi tôi phải ngồi tù vì ngộ sát. Vân quay qua chỗ khác sau khi đã nhìn thấy 2 sắc đỏ trên mặt Thạch
– Cảm ơn em! Thạch nói nhanh … Vân kiên nhẫn chờ cho tràng cười đó kết thúc mới mở miệng
– Tôi thích gương mặt lúc bị trêu của cậu ấy… Nó đáng yêu hơn nhiều khi cậu ấy nghiêm túc…
Thạch nghiêng đầu nhìn nụ cười của Vân, chẳng phải hỏi cũng biết anh ta đang nhớ về những vẻ mặt của Nhật khi bị trêu. Thạch hắng giọng:
– Em tính đổi qua làm seme hả?
Vân trừng mắt nhìn Thạch
– Em không làm được đâu, đừng có cố …
– Biết rồi … Vân dài giọng: Nhưng tôi không muốn bị cậu ấy điều khiển nữa, anh có cách gì không?
– Tôi chịu thôi! Thạch nhún vai: Mà em đừng nghĩ ba cái chuyện sâu xa ấy vội nghĩ chuyện đêm nay trước đi.
– Đêm nay thì sao?
– Em quên 2 người đang ở chung nhà à?
Im lặng … Vài giây sau, Thạch phải nhăn mặt bịt tai vì tiếng hét cấp độ một, Vân hốt hoảng:
– Tôi quên mất… Phải làm sao đây? Lỡ tối cậu ấy mà đến …?
– Cậu ta sẽ không làm được gì nếu em không đồng ý.
– Đó chính là điều tôi sợ đó … Vân hét lên: Tôi lo mình không kiểm soát được bản thân thôi…
Thạch lắc đầu, mỉm cười đã bao năm chơi với nhau nhưng anh chưa bao giờ thấy Vân rối loạn như lúc này… Cậu bé đó khá đây, mình chuẩn bị rút lui là vừa …
Vân rũ rượi cười đến mức va phải một người đang đứng phía sau
– xin lỗi!… A, là anh à?
– Có chuyện gì mà em cười ghê thế?
– Không, chỉ là tôi vừa có một bước tiến trong kế hoạch
Thạch nhìn Vân khó hiểu rồi để ý đến cái điện thoại
– Hình gì vậy?
– À! Vân giật mình lén ấn nút: Không có gì đâu
– Đưa tôi xem nào.
– …
– Đưa đây
Vân ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Thạch … Im lặng:
– Đây là người mà em nói hả?
Gật đầu
– Cũng khá đấy! Nếu cậu ta thật sự có bản lĩnh thì tôi sẽ rút lui
– tính bỏ rơi tôi hả? Vân ôm tay Thạch cười … Mặt Thạch biến sắc khi nhìn tấm hình tiếp theo, hét lên:
– tại sao cậu ta lại ở đây?
Vân giật mình nhìn vào màn hình, Thạch đang chỉ vào tấm hình Nhật đang đứng cạnh một người có nụ cười tươi rói
– Tôi chưa nói với anh họ là bạn học sao?
– Bạn học? Thạch cau mày nhìn vào tấm hình trên máy rồi liệng máy vào tay Vân nói: Tôi hi vọng em và cậu ta không có âm mưu gì mờ ám nếu không thì tội cho cậu trai kia.
– ….
Vân nhìn Thạch lầm bầm bỏ đi rồi Xoay điện thoại trong tay, ngắm lại tấm hình khiến Thạch tức giận, anh nói:
– Anh lo cho cậu ta hay anh đang giận vậy?…. Chậc … Chuyện này còn dài ….
– Hey, Nhật! Cho tôi mượn con dao
Vân thoăn thoắt bước vào phòng Nhật và lấy con dao nhỏ đặt trên bàn
– Đang làm bài tập à?
Nhật ậm ừ không nói, lấy tay ôm lấy cổ che đi cái dấu hôn chết tiệt kia… Cũng may là Vân không nhớ ra chứ nếu không thì anh sẽ bị chọc đến chết mất
“ Phù “
– Á! Nhật nhảy dựng lên vì hơi thở ấm áp vừa rồi, xoa xoa cái tai Nhật đỏ mặt hỏi: Anh làm cái quái gì vậy?
– Ai bảo tôi gọi mà cậu không thưa. Vân nhíu mày đáp: Ngồi xuống đi.
– Anh định làm gì? ( Lùi sau 3 bước chuẩn bị chạy)
Vân túm lấy vai áo kéo Nhật ngồi vào ghế và chỉ lên cuốn vở:
– Làm gì? Làm sai be bét thế này mà coi được à
Nhật ngớ người, hoá ra từ nãy giờ mình đang tưởng bở … Vân thấy kẻ kia cứ ngồi im nhìn vào sách nhưng hồn thì cứ bay tận đâu liền gõ cho một cái
– Làm lại đi.
Hoảng hồn vì tiếng quát, Nhật cắm cúi sửa lại bài … Vân im lặng đi vòng 2 bên xem xét và đương nhiên đã thấy cái anh ta cần thấy … Cười gian xảo anh ta chờ đến khi Nhật vừa hạ bút
– Xong rồi à?
– Ừ! Nhật vươn vai: Cảm ơn anh đã nhắc nhở
– Tôi lớn hơn cậu mà … Vân vẫn cười khiến Nhật không hề nghi ngờ: Phải rồi, cái vết bầm trên cổ cậu là sao thế?
Toát mồ hôi, Nhật vỗ cái bốp lên dấu vết đó …” Anh ta đã thấy …” Nhìn cái nụ cười gian xảo kia, Nhật thấy run người lắp bắp nói:
– Chỉ là vết muỗi cắn thôi.
– Chà! Vân nhẹ nhàng gỡ tay Nhật ra săm soi kĩ dấu vết: Con muỗi này to quá nhỉ…
– Hơ … Vâng! Nhật bắt đầu lùi về sau
Vân vẫn mỉm chi cọp tiến về trước …Mẹ ơi, thật đen đủi Nhật đã hết đường lùi nên chỉ còn nước nhắm mắt chịu chết. Nhưng cái chết mà anh cảm nhận lúc này không hề đau đớn mà lại rất nhẹ nhàng và ngọt ngào …Anh mở mắt nhìn đôi môi chín mọng đó áp lên môi mình
– Lần sau đừng có nối dối đấy.Vân mỉm cười và lùi lại: Nếu cậu không muốn có cái vết đó thì đừng có hưởng ứng như đêm qua
Nhật đỏ bừng mặt và sau vài giây anh hét lên:
– Đêm qua anh giả vờ say hả?
– Tôi đã nói với cậu là tôi không say nhưng cậu đâu có tin.
– Anh đã biến tôi thành một thằng ngốc
– Tôi thích những thằng ngốc. Vân cười đáp lại khiến Nhật tối mặt, anh hỏi:
– Anh luôn thích trêu trọc người khác à?
– No! Vân xua tay: Tôi rất nghiêm túc với mọi người nhưng với cậu thì khác
– Vì sao? Nhật tiến sát lại để lắng nghe câu trả lời. Vân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
– Vì tôi rất thích gương mặt lúng túng của cậu … Rất dễ thương …
Vân đang tít mắt cười thì thấy mình bị xô xuống giường với 2 cổ tay bị giữ chặt. Gương mặt Nhật đanh lại nhưng Vân chẳng thấy sợ hãi mà vẫn cười nói:
– Cậu tính hôn tôi nữa hả?
– Anh đoán xem. Nhật đáp lại lạnh băng, anh quyết không để mình bị lấn lướt nữa
Bị một người đẹp hơn mình nói mình dễ thương nên cha này đang cú
Vân tỉnh bơ nhìn vào mắt Nhật nói:
– Nếu cậu muốn thì để tôi làm cho chứ kĩ thuật hôn của cậu tệ lắm
– Tôi chưa hôn anh lần nào sao anh biết tôi hôn tệ ( Chắc các vị vẫn nhớ mọi lần trước đều là do Vân chủ động)
– Người nói một dấu hôn là vết muỗi cắn thì chắc chưa bao giờ chủ động hôn ai, phải không?
Hình như Nhật đã nhớ ra kẻ đang nằm bên dưới anh là một con hồ ly tinh quái ( giờ mới nhớ ra à?), đúng là từ trước đến nay Nhật chưa từng hôn ai vì có ai dám chạm vào anh đâu, mấy cô bạn gái cũ của anh thậm chí còn chưa dám cầm tay thì làm sao…
– Để tôi làm chứ?
Vân nhấc người dậy nhưng ngay lập tức đã bị ấn xuống, Nhật cương quyết nói:
– Để tôi làm
– Ok! Vân nhếch mép cười rồi ngoan ngoãn nằm im chờ đợi…Nhật nhíu mày nói:
– Anh nhắm mắt lại, được không?
– Nếu điều đó làm cậu bớt lúng túng … Vân cười và khép mắt lại
“ Tinh thật …” Nhật lẩm bẩm … Nhìn người lúc mở mắt thì thấy khó hành động nhưng lúc nhắm lại thì cũng khó chẳng kém, Nhật càng cảm thấy lúng túng khi nhìn nụ cười trên môi Vân … Tiến lên thì khó mà lùi thì cũng khổ … Nếu mà bỏ chạy lúc này thế nào Vân cũng cười vào mặt anh cho mà xem…Đành liều vậy…
Tới đại đi cha, dây dưa mất thì giờ quá
Nhật nhắm mắt tiến tới … Mềm mại quá, lại ngọt nữa, cảm giác còn tuyệt hơn lúc được Vân hôn nữa. Môi Vân từ từ mở ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ cựa quậy chọc ghẹo lên môi Nhật …Cái nóng đột nhiên xuất hiện và thôi thúc Nhật, anh siết chặt lấy Vân để lưỡi mình chạm vào cái lưỡi đó, mềm và ướt, ngọt ngào, đầy quyến rũ đến đê mê. Nhật buông một bên tay để tháo áo của Vân, bàn tay anh chạy trên làn da mát lạnh và chạm phải một thứ gì đó cứng trên ngực… Vân rùng mình, nhăn mặt:
– Kh… Khoan …
Vân cố ẩn Nhật ra … Hé mắt, Nhật lần đầu thấy Vân có phản ứng như vậy: hơi thở gấp gáp và gương mặt đỏ bừng, trông anh ta lúc này thật yếu đuối … Vân nói trong tiếng thở …
– Bu… Buông… ra …
Nhật cảm thấy khoái trí khi thấy Vân như vậy, anh muốn thấy nhiều biểu hiện hơn nữa vừa được no con mắt vừa trả được thù ( thù dai dữ vậy). Nhật giữ chặt lấy Vân, bàn tay vuốt nhẹ cái núm trên ngực, thì thầm:
– Tôi sẽ trả anh tất cả
– Gì …? A..
Tiếng rên khẽ khiến Nhật thích thú, chỉ hôn nhẹ trên cổ thôi đã khiến anh ta phản ứng như vậy nếu thử ở chỗ khác thì sao? Nhật chạy miệng xuống ngực …
– Kh… Không…
Vân ẩn đầu anh ra nói
– Đủ rồi, buông …tôi ra …
Hô, Con hồ ly xảo quyệt giờ sao lại biến thành một con thỏ vậy? Nhật nhìn phản ứng này vừa thắc mắc lại vừa thích thú
– Buông tôi ra.
– Anh đang năn nỉ sao?
Nhật đáp lại và hôn lên ngực Vân … Anh có cảm giác thân thể Vân như vừa nảy lên
– Anh nhạy cảm quá nhỉ
– Buông ra! Nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận
Lời doạ nạt đó chẳng có tác dụng gì với Nhật khi mà trong mắt anh chỉ có đôi má màu đào kia… Vân đang mở miệng định nói thì đã bị ngón tay của Nhật bịt lại, ngón tay đó lướt qua bờ môi đi xuống cổ rồi nhanh cóng chạy xuống eo Vân …
– Eh … Vân luống cuống: Cậu dừng ngay …
– Anh sợ gì chứ? Chúng ta đã từng… rồi mà
– Tôi không muốn … Dừng ngay …
Nhật mặc kệ, tiếp tục đưa lưỡi nghịch trên ngực Nhật …
“ Bốp “
Nhật bị đá về sau … Đau, Nhật ngó lên… Đôi mắt Vân long lanh như sắp vỡ ra, anh ta kéo lại áo gắt lên:
– Tôi về phòng.
Nhật ngây người giữa căn phòng … Tại sao Vân lại có phản ứng như vậy nhỉ? Có phải do anh đã đi quá trớn không? Nhật vò đầu … Căn phòng đối diện cũng chẳng khá hơn, Vân đỏ bừng mặt trước những dấu hôn trên người. Vài giây trước anh còn là người thắng thế sao giờ lại thành kẻ bỏ chạy, tại sao một kẻ chưa từng hôn ai cậu ta lại có nụ hôn mê hoặc như vậy?….
Đêm nay trăng sáng có 2 kẻ thao thức vò đầu tự hỏi mai phải giáp mặt với đối phương như thế nào?
———————
– Gì! Thạch hét lên trong căn phòng vắng:em đá cậu ta ra và bỏ chạy
Vân ngước đôi mắt long lanh nhìn Thạch và gật đầu…Sững người trong vài giây, Thạch bỗng phá lên cười nói:
– Cậu ta cao tay thật
Xấu hổ vì bị chọc, Vân nói:
– Anh cười cái gì chứ?
– Tôi chưa bao giờ thấy em lâm trận rồi bỏ chạy như vậy… Thạc vẫn không ngừng cười: Kẻ đi săn giờ đã biến thành vật bị săn …
Vân cau mày rồi rít lên:
– Nín, bằng không tôi sẽ cho anh câm luôn
Tiếng cười phát ra khe khẽ rồi ngừng hẳn, Thạch chăm chăm nhìn Vân rồi hỏi:
– Được rồi, nhưng tôi không hiểu tại sao em lại bỏ chạy không phải em luôn muốn làm thế với cậu ấy sao?
– Chỉ là vì cách phản ứng đêm qua của cậu ấy …Vân thở dài cúi mặt xuống gối
Tò mò, Thạch tiến sát lại hơn hỏi nhỏ:
– Cậu ta đã làm gì?
– Cậu ấy quá nghiêm túc …
– … Nghiêm túc không tốt sao? Thạch nhìn Vân khó hiểu: Hay em muốn đùa chơi …
– Đương nhiên không. Vân vùng dậy: Chỉ là lúc đó ….Cậu ấy khiến tôi thấy sợ …
Thạch nhíu mày nhìn Vân … Im lặng một lúc, Vân ngước lên và nói nhanh một hơi:
– Tôi gần như không thể kiểm soát được mình trong tình huống đó, cậu ta rõ ràng chưa từng hôn ai vậy mà có thể làm cả cái chuyện đó… – Mặt Vân bất chợt đỏ bừng:… Rất thành thạo… Tôi có cảm giác như mình bị lừa …
– Chỉ có em lừa cậu ta thôi chứ cậu ta sao đủ trình độ để qua mặt em … Thạch cố nín cười
Vân cúi đầu lầm bầm nói tiếp:
-… Rõ ràng vài giây trước tôi còn là người trêu trọc cậu ấy vậy mà chỉ vài giây sau tôi đã trở thành người bị điều khiển …
– Và em đã phải van xin cậu ta dừng lại …
– Tôi không có van xin ( Rõ ràng là có mà không chịu nhận)
Gương mặt Thạch hiện rõ 2 từ “ Không tin” to tướng nhưng nếu cười bây giờ thì chỉ có tiêu… Vân đâu phải tay vừa
– Cười đi, trước khi tôi phải ngồi tù vì ngộ sát. Vân quay qua chỗ khác sau khi đã nhìn thấy 2 sắc đỏ trên mặt Thạch
– Cảm ơn em! Thạch nói nhanh … Vân kiên nhẫn chờ cho tràng cười đó kết thúc mới mở miệng
– Tôi thích gương mặt lúc bị trêu của cậu ấy… Nó đáng yêu hơn nhiều khi cậu ấy nghiêm túc…
Thạch nghiêng đầu nhìn nụ cười của Vân, chẳng phải hỏi cũng biết anh ta đang nhớ về những vẻ mặt của Nhật khi bị trêu. Thạch hắng giọng:
– Em tính đổi qua làm seme hả?
Vân trừng mắt nhìn Thạch
– Em không làm được đâu, đừng có cố …
– Biết rồi … Vân dài giọng: Nhưng tôi không muốn bị cậu ấy điều khiển nữa, anh có cách gì không?
– Tôi chịu thôi! Thạch nhún vai: Mà em đừng nghĩ ba cái chuyện sâu xa ấy vội nghĩ chuyện đêm nay trước đi.
– Đêm nay thì sao?
– Em quên 2 người đang ở chung nhà à?
Im lặng … Vài giây sau, Thạch phải nhăn mặt bịt tai vì tiếng hét cấp độ một, Vân hốt hoảng:
– Tôi quên mất… Phải làm sao đây? Lỡ tối cậu ấy mà đến …?
– Cậu ta sẽ không làm được gì nếu em không đồng ý.
– Đó chính là điều tôi sợ đó … Vân hét lên: Tôi lo mình không kiểm soát được bản thân thôi…
Thạch lắc đầu, mỉm cười đã bao năm chơi với nhau nhưng anh chưa bao giờ thấy Vân rối loạn như lúc này… Cậu bé đó khá đây, mình chuẩn bị rút lui là vừa …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook