Trao Anh Trái Tim Em
-
Chương 41
Đột nhiên hôm nay Lục Chẩm Tuyết lại quay về, đối với Lâm Cảnh mà nói, quả thật là một sự bất ngờ
ngạc nhiên rất lớn.
Anh vốn cho rằng sẽ không được gặp cô trong mấy ngày dài đó, giờ phút này lại nghe Lục Chẩm Tuyết
bảo rằng vì cô nhớ anh, nên đã trở lại trước thời hạn, anh không thể kiềm chế được vui mừng, tâm
trạng rất tốt.
Anh cười hỏi: “Nhớ anh bao nhiêu hửm?”
Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết không keo kiệt mà thẳng thắn thể hiện tình cảm của mình, nói: “Cực kì nhớ
luôn. Thật ra thì anh vừa mới đi, em đã rất hối hận, biết thế đã về chung với anh rồi.”
Cô thật sự cho rằng mình sẽ ở lại với gia đình thêm mấy ngày nữa, nhưng hình như cô đánh giá mình
quá cao rồi, Lâm Cảnh vừa đi, cô đã nhớ anh
muốn chết, một ngày cũng không thể chờ nổi được nữa, lập tức quay về với anh.
Lâm Cảnh cõng cô đi vào phòng khách, cô đạp chân lên ghế sofa và đứng trên đó, ôm chặt cổ Lâm Cảnh,
chủ động hôn anh, vừa cười vừa hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Tay Lâm Cảnh đặt ngang eo cô, cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô, thấp giọng nói: “Em nói thử xem?”
Anh dịu dàng hôn Lục Chẩm Tuyết một hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi của Lục Chẩm
Tuyết, cưng chiều nói: “Anh không tin em thật sự không có lương tâm như vậy, nỡ bỏ rơi anh lâu thế
kia.”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, hai tay cô cũng vô thức ôm cổ Lâm Cảnh chặt hơn, chủ động hôn
trả lại anh, đùa giỡn nói: “Nào có đâu. Em đây không phải là nhớ anh sắp không chịu nổi nên phải
lập tức quay về sao ạ.”
Có câu nói rằng, một ngày không gặp, như cách ba thu. Hai người mới không gặp nhau hai ngày, quấn
quýt triền miên một hồi lâu, Lục Chẩm Tuyết mới chợt nhớ đến và hỏi: “Buổi tối xã giao anh đã ăn gì
chưa? Có muốn em nấu cái gì cho anh ăn không?”
Lục Chẩm Tuyết đoán chắc những chuyện xã giao như thế này, có lẽ anh sẽ không có thời gian để ăn
gì.
Quả nhiên, sau khi Lâm Cảnh hôn cô thêm mấy cái, lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Lục Chẩm Tuyết vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sofa, vừa mang dép đi trong nhà vừa nói: “Vậy em nấu
cho anh mấy món ngon nhé, anh đi tắm rửa thay quần áo trước đi, rồi ngồi nghỉ ngơi chờ em một lúc.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, lúc Lục Chẩm Tuyết chuẩn bị đi xuống phòng bếp, lại duỗi tay ôm lấy cô và hôn
thêm một cái nữa, sau đó mới giơ tay xoa nhẹ
lên đầu cô, “Đi đi em.”
Cả ngày nay Lâm Cảnh bận rộn với đủ thứ công việc nên ít nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi, đi ra khỏi
phòng tắm, cuối cùng tinh thần cũng trở nên thoải mái thư thả hơn đôi chút.
Lúc anh đi ra từ trong phòng, đúng lúc Lục Chẩm Tuyết đã nấu xong đồ ăn, bưng ra từ phòng bếp, khi
thấy Lâm Cảnh đã tắm xong, đang đi ra thì cô vui vẻ nói: “Anh mau đến đây ăn đi.”
Cô bưng tô mì đến và đặt lên trên bàn trà nhỏ, đứng trước bàn, nhanh chóng dọn dẹp lại bàn trà một
chút, đem hết những cuốn sách đặt lung tung trên bàn cất vào chỗ bên cạnh.
Chờ Lâm Cảnh đi đến và ngồi xuống ghế sofa, cô cầm đũa lên, vừa cười tủm tỉm vừa xoay người đưa cho
Lâm Cảnh, “Mời Lâm tổng ăn cơm ạ.” Lâm Cảnh nhìn cô, nhịn không được bật cười mấy tiếng, giả vờ
nói: “Em bình thường chút đi.”
Lục Chẩm Tuyết cũng bật cười ha ha, cô xoay người bưng tô mì lên, đưa cho Lâm Cảnh, vừa nói: “Trong
tủ lạnh nhà anh không có gì hết, không thể làm món gì khác ngoài nấu một tô mì đơn giản thôi. Ngày
mai anh tan làm về nhà, chúng ta đi siêu thị mua thêm thức ăn mang về trữ tủ lạnh đi anh.” Lâm Cảnh
ừ một tiếng, nói: “Ngày mai anh về sớm rồi chúng ta đi.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu đồng ý, vui vẻ đáp lại một tiếng: “Được ạ.”
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên một chiếc ghế trước bàn trà nhỏ, tay đặt trên đầu gối của Lâm Cảnh, có
ngửi thấy mùi thơm của mì, bỗng nhiên cũng hơi thèm ăn, cô ghé sát đầu vào, nhỏ giọng nói: “Cho em
ăn một miếng với.” Lâm Cảnh cười, dùng đũa gắp lên một miếng đút cho cô ăn. Lục Chẩm Tuyết tiến
tới, vui vẻ nhai miếng mì trong miệng.
Cô ăn xong còn không quên khen ngợi một tiếng: “Ăn ngon thật đó.” Lâm Cảnh nhìn cô, cười nói: “Ừ.”
Tối nay có buổi xã giao, quả thật Lâm Cảnh không ăn được gì cả, nhưng anh cũng không đói lắm, hơn
nữa anh lại không có thói quen ăn khuya. Nhưng Lục Chẩm Tuyết đã bỏ công nấu thức ăn cho anh vào
đêm khuya thế này, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Anh vô cùng thích trải qua thế giới hai
người bình thường như vậy với Lục Chẩm Tuyết.
Chờ cô rửa mặt xong, lập tức đi vào trong phòng và ôm theo một chiếc gối đi thẳng vào trong phòng
ngủ của Lâm Cảnh.
Có lẽ Lâm Cảnh vẫn đang rửa mặt trong phòng tắm, cửa phòng tắm vẫn đang đóng chặt, nghe thấy tiếng
nước chảy truyền ra từ trong phòng.
Lục Chẩm Tuyết ôm gối đi đến mép giường, cởi dép rồi chui vào trong chăn.
Lâm Cảnh rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, vốn chuẩn bị đi ra phòng khách để tìm Lục Chẩm
Tuyết.
Nào ngờ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết nằm trên giường của mình.
Cô nghiêng người cuộn tròn mình bên trong chăn, thấy anh đi ra, ánh mắt cong cong lên, mỉm cười
nhìn anh.
Lâm Cảnh ngây người mấy giây, anh đi nhanh đến mép giường, sau đó đứng đó nhìn Lục Chẩm Tuyết từ
trên cao xuống, một hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi cô: “Lục Chẩm Tuyết, em đang làm gì vậy?”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, cô nhích sang một bên, chừa ra một ví trị trống cho Lâm Cảnh, cười
nói: “Em có làm gì đâu. Tối nay em muốn ngủ chung với anh thôi mà, có được không ạ?”
Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết, một hồi lâu vẫn không lên tiếng nói gì.
Lục Chẩm Tuyết vẫn mỉm cười nhìn anh, đợi một lúc lâu, Lâm Cảnh vẫn không chịu lên giường nằm, vì
vậy cô lại vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: “Anh có muốn đi ngủ không vậy? Nếu anh
không đi ngủ, là em ngủ trước đó nha.”
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.
Anh rút một tay từ trong túi quần ra đưa đến, cúi người xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, cười khẽ, nói:
“Đi ngủ. Chờ anh đi rót nước mang vào đã.” Lâm Cảnh vừa dứt lời, nhanh chóng đi ra phòng khách lấy
cốc và rót một cốc nước ấm mang vào phòng ngủ.
Lục Chẩm Tuyết đã bò dậy trên giường, đang ngồi ở phía đầu giường, thấy Lâm Cảnh cầm cốc nước đi
vào, thì tiến tới, nói: “Em muốn uống nước.”
Lâm Cảnh vẫn cầm cốc, không buông ra. Hai tay Lục Chẩm Tuyết ôm khư khư cốc nước, cúi đầu, uống
từng ngụm nhỏ mặc cho Lâm Cảnh vẫn đang cầm cốc nước trong tay.
Lâm Cảnh nhìn cô, cười nói: “Còn uống nữa không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, lại quay về cuộn mình trong chăn thêm một lần nữa, “Không uống nữa.”
Lâm Cảnh đặt cốc nước lên trên tủ đầu giường, dặn dò cô: “Nếu buổi tối muốn uống nước thì gọi anh.”
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, cuối cùng Lâm Cảnh cũng đã nằm lên giường, anh vừa mới nằm xuống,
cô đã không kiềm được mà vùi mặt vào trong lồng ngực Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh thuận thế ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn
treo tường màu vàng nhạt dịu mắt.
Cả người Lục Chẩm Tuyết đều nằm trong lồng ngực của Lâm Cảnh, trái tim cô đã mềm nhũn và tràn đầy
ngọt ngào rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh rồi mỉm cười vui vẻ, Lâm Cảnh nhìn cô, cũng cười nhẹ mấy tiếng, “Em
cười cái gì?”
Khi đang nói chuyện, anh đã xoay người nằm trên Lục Chẩm Tuyết, cúi đầu dịu dàng hôn cô.
Lục Chẩm Tuyết cũng ôm chặt lấy Lâm Cảnh, chủ động hôn trả lại anh.
Ban đêm yên tĩnh đến lạ thường, không có một chút tiếng vang nào, trong phòng ngủ lại chỉ có một
ngọn đèn vàng dịu nhẹ, bầu không khí vô cùng mập mờ. Hai người hôn nhau thật lâu, khi tách ra lại
không kiềm được mà hôn tiếp, váy ngủ của Lục Chẩm Tuyết đã sớm bị hỗn độn, hô hấp trở nên rối loạn,
gò má nóng bừng.
Lục Chẩm Tuyết ít nhiều cũng cảm thấy hơi khẩn trương, nhất là khi cô có thể cảm giác rõ ràng sự
biến hóa trên thân thể của Lâm Cảnh, cơ thể anh trở nền nóng hừng hực hơn lúc nãy rất nhiều.
Cơ thể cô cũng hơi run rẫy nhẹ, Lâm Cảnh cảm nhận được, hỏi nhỏ bên tai cô: “Sợ à?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Không….Em không sợ…”
Cô trả lời như vậy nhưng mặt đã nóng đến độ đỏ bừng hết cả lên.
Nhưng tối nay, hai người cũng không làm đến bước cuối cùng, bởi vì trong nhà không có áo mưa dự
phòng.
Lục Chẩm Tuyết được anh hôn đến khi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cả người mềm nhũng tựa vào
lồng ngực Lâm Cảnh, ngủ một giấc ngon lành.
Buổi tối hôm nay, Lục Chẩm Tuyết ngủ rất ngon, vào sáng sớm ngày kế tiếp được Lâm Cảnh hôn tới lúc
tỉnh dậy. Lâm Cảnh đã thay áo sơ mi và quần tây để chuẩn bị đến công ty, Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng
màng bị nụ hôn của anh đánh thức, vừa dịu dàng hôn trả lại Lâm Cảnh vừa hỏi xem đã mấy giờ rồi.
Lâm Cảnh tranh thủ quấn quýt triền miên với Lục Chẩm Tuyết một hồi nhân lúc còn sớm, thấp giọng
nói: “Bảy giờ rưỡi rồi.”
Anh hôn cô thêm một lúc, cuối cùng với chịu buông Lục Chẩm Tuyết ra, cẩn thận dặn dò cô: “Anh phải
đến công ty, bữa sáng để ở phòng khách, em nhớ dậy sớm ăn sáng đó. Buổi trưa cũng phải ăn cơm đầu
đủ, đến tối anh sẽ về sớm với em.”
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt không cách nào mở ra được,
nhưng vẫn không quên chu môi hôn lên mặt Lâm Cảnh một cái, “Nhớ về sớm với em nha.”
Lâm Cảnh không nhịn được cười, xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, sau
đó mới đứng dậy đi ra cửa.
Trao Anh Trái Tim Em
Vợ Cũ Mang Thai, Anh Yêu Em
ngạc nhiên rất lớn.
Anh vốn cho rằng sẽ không được gặp cô trong mấy ngày dài đó, giờ phút này lại nghe Lục Chẩm Tuyết
bảo rằng vì cô nhớ anh, nên đã trở lại trước thời hạn, anh không thể kiềm chế được vui mừng, tâm
trạng rất tốt.
Anh cười hỏi: “Nhớ anh bao nhiêu hửm?”
Hiếm khi Lục Chẩm Tuyết không keo kiệt mà thẳng thắn thể hiện tình cảm của mình, nói: “Cực kì nhớ
luôn. Thật ra thì anh vừa mới đi, em đã rất hối hận, biết thế đã về chung với anh rồi.”
Cô thật sự cho rằng mình sẽ ở lại với gia đình thêm mấy ngày nữa, nhưng hình như cô đánh giá mình
quá cao rồi, Lâm Cảnh vừa đi, cô đã nhớ anh
muốn chết, một ngày cũng không thể chờ nổi được nữa, lập tức quay về với anh.
Lâm Cảnh cõng cô đi vào phòng khách, cô đạp chân lên ghế sofa và đứng trên đó, ôm chặt cổ Lâm Cảnh,
chủ động hôn anh, vừa cười vừa hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Tay Lâm Cảnh đặt ngang eo cô, cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô, thấp giọng nói: “Em nói thử xem?”
Anh dịu dàng hôn Lục Chẩm Tuyết một hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng chạm môi mình lên môi của Lục Chẩm
Tuyết, cưng chiều nói: “Anh không tin em thật sự không có lương tâm như vậy, nỡ bỏ rơi anh lâu thế
kia.”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, hai tay cô cũng vô thức ôm cổ Lâm Cảnh chặt hơn, chủ động hôn
trả lại anh, đùa giỡn nói: “Nào có đâu. Em đây không phải là nhớ anh sắp không chịu nổi nên phải
lập tức quay về sao ạ.”
Có câu nói rằng, một ngày không gặp, như cách ba thu. Hai người mới không gặp nhau hai ngày, quấn
quýt triền miên một hồi lâu, Lục Chẩm Tuyết mới chợt nhớ đến và hỏi: “Buổi tối xã giao anh đã ăn gì
chưa? Có muốn em nấu cái gì cho anh ăn không?”
Lục Chẩm Tuyết đoán chắc những chuyện xã giao như thế này, có lẽ anh sẽ không có thời gian để ăn
gì.
Quả nhiên, sau khi Lâm Cảnh hôn cô thêm mấy cái, lập tức gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Lục Chẩm Tuyết vội vàng nhảy xuống khỏi ghế sofa, vừa mang dép đi trong nhà vừa nói: “Vậy em nấu
cho anh mấy món ngon nhé, anh đi tắm rửa thay quần áo trước đi, rồi ngồi nghỉ ngơi chờ em một lúc.”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, lúc Lục Chẩm Tuyết chuẩn bị đi xuống phòng bếp, lại duỗi tay ôm lấy cô và hôn
thêm một cái nữa, sau đó mới giơ tay xoa nhẹ
lên đầu cô, “Đi đi em.”
Cả ngày nay Lâm Cảnh bận rộn với đủ thứ công việc nên ít nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi, đi ra khỏi
phòng tắm, cuối cùng tinh thần cũng trở nên thoải mái thư thả hơn đôi chút.
Lúc anh đi ra từ trong phòng, đúng lúc Lục Chẩm Tuyết đã nấu xong đồ ăn, bưng ra từ phòng bếp, khi
thấy Lâm Cảnh đã tắm xong, đang đi ra thì cô vui vẻ nói: “Anh mau đến đây ăn đi.”
Cô bưng tô mì đến và đặt lên trên bàn trà nhỏ, đứng trước bàn, nhanh chóng dọn dẹp lại bàn trà một
chút, đem hết những cuốn sách đặt lung tung trên bàn cất vào chỗ bên cạnh.
Chờ Lâm Cảnh đi đến và ngồi xuống ghế sofa, cô cầm đũa lên, vừa cười tủm tỉm vừa xoay người đưa cho
Lâm Cảnh, “Mời Lâm tổng ăn cơm ạ.” Lâm Cảnh nhìn cô, nhịn không được bật cười mấy tiếng, giả vờ
nói: “Em bình thường chút đi.”
Lục Chẩm Tuyết cũng bật cười ha ha, cô xoay người bưng tô mì lên, đưa cho Lâm Cảnh, vừa nói: “Trong
tủ lạnh nhà anh không có gì hết, không thể làm món gì khác ngoài nấu một tô mì đơn giản thôi. Ngày
mai anh tan làm về nhà, chúng ta đi siêu thị mua thêm thức ăn mang về trữ tủ lạnh đi anh.” Lâm Cảnh
ừ một tiếng, nói: “Ngày mai anh về sớm rồi chúng ta đi.”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu đồng ý, vui vẻ đáp lại một tiếng: “Được ạ.”
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên một chiếc ghế trước bàn trà nhỏ, tay đặt trên đầu gối của Lâm Cảnh, có
ngửi thấy mùi thơm của mì, bỗng nhiên cũng hơi thèm ăn, cô ghé sát đầu vào, nhỏ giọng nói: “Cho em
ăn một miếng với.” Lâm Cảnh cười, dùng đũa gắp lên một miếng đút cho cô ăn. Lục Chẩm Tuyết tiến
tới, vui vẻ nhai miếng mì trong miệng.
Cô ăn xong còn không quên khen ngợi một tiếng: “Ăn ngon thật đó.” Lâm Cảnh nhìn cô, cười nói: “Ừ.”
Tối nay có buổi xã giao, quả thật Lâm Cảnh không ăn được gì cả, nhưng anh cũng không đói lắm, hơn
nữa anh lại không có thói quen ăn khuya. Nhưng Lục Chẩm Tuyết đã bỏ công nấu thức ăn cho anh vào
đêm khuya thế này, trong lòng anh cảm thấy thật ấm áp. Anh vô cùng thích trải qua thế giới hai
người bình thường như vậy với Lục Chẩm Tuyết.
Chờ cô rửa mặt xong, lập tức đi vào trong phòng và ôm theo một chiếc gối đi thẳng vào trong phòng
ngủ của Lâm Cảnh.
Có lẽ Lâm Cảnh vẫn đang rửa mặt trong phòng tắm, cửa phòng tắm vẫn đang đóng chặt, nghe thấy tiếng
nước chảy truyền ra từ trong phòng.
Lục Chẩm Tuyết ôm gối đi đến mép giường, cởi dép rồi chui vào trong chăn.
Lâm Cảnh rửa mặt xong thì đi ra khỏi phòng tắm, vốn chuẩn bị đi ra phòng khách để tìm Lục Chẩm
Tuyết.
Nào ngờ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đã nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết nằm trên giường của mình.
Cô nghiêng người cuộn tròn mình bên trong chăn, thấy anh đi ra, ánh mắt cong cong lên, mỉm cười
nhìn anh.
Lâm Cảnh ngây người mấy giây, anh đi nhanh đến mép giường, sau đó đứng đó nhìn Lục Chẩm Tuyết từ
trên cao xuống, một hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi cô: “Lục Chẩm Tuyết, em đang làm gì vậy?”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, cô nhích sang một bên, chừa ra một ví trị trống cho Lâm Cảnh, cười
nói: “Em có làm gì đâu. Tối nay em muốn ngủ chung với anh thôi mà, có được không ạ?”
Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết, một hồi lâu vẫn không lên tiếng nói gì.
Lục Chẩm Tuyết vẫn mỉm cười nhìn anh, đợi một lúc lâu, Lâm Cảnh vẫn không chịu lên giường nằm, vì
vậy cô lại vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, cười tủm tỉm nói: “Anh có muốn đi ngủ không vậy? Nếu anh
không đi ngủ, là em ngủ trước đó nha.”
Lâm Cảnh nhìn cô một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.
Anh rút một tay từ trong túi quần ra đưa đến, cúi người xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, cười khẽ, nói:
“Đi ngủ. Chờ anh đi rót nước mang vào đã.” Lâm Cảnh vừa dứt lời, nhanh chóng đi ra phòng khách lấy
cốc và rót một cốc nước ấm mang vào phòng ngủ.
Lục Chẩm Tuyết đã bò dậy trên giường, đang ngồi ở phía đầu giường, thấy Lâm Cảnh cầm cốc nước đi
vào, thì tiến tới, nói: “Em muốn uống nước.”
Lâm Cảnh vẫn cầm cốc, không buông ra. Hai tay Lục Chẩm Tuyết ôm khư khư cốc nước, cúi đầu, uống
từng ngụm nhỏ mặc cho Lâm Cảnh vẫn đang cầm cốc nước trong tay.
Lâm Cảnh nhìn cô, cười nói: “Còn uống nữa không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, lại quay về cuộn mình trong chăn thêm một lần nữa, “Không uống nữa.”
Lâm Cảnh đặt cốc nước lên trên tủ đầu giường, dặn dò cô: “Nếu buổi tối muốn uống nước thì gọi anh.”
Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, cuối cùng Lâm Cảnh cũng đã nằm lên giường, anh vừa mới nằm xuống,
cô đã không kiềm được mà vùi mặt vào trong lồng ngực Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh thuận thế ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn
treo tường màu vàng nhạt dịu mắt.
Cả người Lục Chẩm Tuyết đều nằm trong lồng ngực của Lâm Cảnh, trái tim cô đã mềm nhũn và tràn đầy
ngọt ngào rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Cảnh rồi mỉm cười vui vẻ, Lâm Cảnh nhìn cô, cũng cười nhẹ mấy tiếng, “Em
cười cái gì?”
Khi đang nói chuyện, anh đã xoay người nằm trên Lục Chẩm Tuyết, cúi đầu dịu dàng hôn cô.
Lục Chẩm Tuyết cũng ôm chặt lấy Lâm Cảnh, chủ động hôn trả lại anh.
Ban đêm yên tĩnh đến lạ thường, không có một chút tiếng vang nào, trong phòng ngủ lại chỉ có một
ngọn đèn vàng dịu nhẹ, bầu không khí vô cùng mập mờ. Hai người hôn nhau thật lâu, khi tách ra lại
không kiềm được mà hôn tiếp, váy ngủ của Lục Chẩm Tuyết đã sớm bị hỗn độn, hô hấp trở nên rối loạn,
gò má nóng bừng.
Lục Chẩm Tuyết ít nhiều cũng cảm thấy hơi khẩn trương, nhất là khi cô có thể cảm giác rõ ràng sự
biến hóa trên thân thể của Lâm Cảnh, cơ thể anh trở nền nóng hừng hực hơn lúc nãy rất nhiều.
Cơ thể cô cũng hơi run rẫy nhẹ, Lâm Cảnh cảm nhận được, hỏi nhỏ bên tai cô: “Sợ à?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Không….Em không sợ…”
Cô trả lời như vậy nhưng mặt đã nóng đến độ đỏ bừng hết cả lên.
Nhưng tối nay, hai người cũng không làm đến bước cuối cùng, bởi vì trong nhà không có áo mưa dự
phòng.
Lục Chẩm Tuyết được anh hôn đến khi mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cả người mềm nhũng tựa vào
lồng ngực Lâm Cảnh, ngủ một giấc ngon lành.
Buổi tối hôm nay, Lục Chẩm Tuyết ngủ rất ngon, vào sáng sớm ngày kế tiếp được Lâm Cảnh hôn tới lúc
tỉnh dậy. Lâm Cảnh đã thay áo sơ mi và quần tây để chuẩn bị đến công ty, Lục Chẩm Tuyết mơ mơ màng
màng bị nụ hôn của anh đánh thức, vừa dịu dàng hôn trả lại Lâm Cảnh vừa hỏi xem đã mấy giờ rồi.
Lâm Cảnh tranh thủ quấn quýt triền miên với Lục Chẩm Tuyết một hồi nhân lúc còn sớm, thấp giọng
nói: “Bảy giờ rưỡi rồi.”
Anh hôn cô thêm một lúc, cuối cùng với chịu buông Lục Chẩm Tuyết ra, cẩn thận dặn dò cô: “Anh phải
đến công ty, bữa sáng để ở phòng khách, em nhớ dậy sớm ăn sáng đó. Buổi trưa cũng phải ăn cơm đầu
đủ, đến tối anh sẽ về sớm với em.”
Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt không cách nào mở ra được,
nhưng vẫn không quên chu môi hôn lên mặt Lâm Cảnh một cái, “Nhớ về sớm với em nha.”
Lâm Cảnh không nhịn được cười, xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, sau
đó mới đứng dậy đi ra cửa.
Trao Anh Trái Tim Em
Vợ Cũ Mang Thai, Anh Yêu Em
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook