Trao Anh Trái Tim Em
-
Chương 34
Edit: An Tĩnh
Lục Chẩm Tuyết là điển hình cho câu nói con mắt to hơn cái bụng, trước khi ăn cơm thì kêu gào đói không chịu nổi rồi, nhưng một bàn thức ăn vừa được dọn lên, cô ăn chưa đến một phần ba đã không ăn nổi nữa.
Lâm Cảnh nói với cô: “Dạ dày của em nhỏ quá nhỉ, sao lại ăn ít như vậy.”
Anh vừa nói, vừa đút một con tôm luộc cuối cùng đã được lột vỏ xong xuôi đến bên miệng của Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết lấy con tôm trong tay Lâm Cảnh, ngoan ngoãn ăn, vừa ăn vừa nói: “Em thật sự không ăn nổi nữa, vừa nãy em ăn nhiều quá. Mà quan trọng là nhà hàng chia thức ăn rất nhiều, đúng là người có lương tâm.”
Lâm Cảnh cười, sau đó rút một miếng khăn giấy, duỗi tay lau miệng giúp Lục Chẩm Tuyết, hỏi cô: “Không ăn nữa thật sao?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Không ăn ạ. Chúng ta đóng hộp mang về đi anh.”
Lâm Cảnh cười lắc đầu, cuối cùng đành phải giơ tay gọi nhân viên đến đóng hộp, nói: “Lát nữa nếu có đói thì ở công ty có lò vi sóng (microwave oven) đấy, có thể hâm lại rồi ăn.”
“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, đồng ý.
Thời điểm người phục vụ đến bàn đóng hộp thức ăn, Lâm Cảnh đi vào nhà vệ sinh rửa tay, xong xuôi thì thuận tiện đi tính tiền luôn, lúc quay về bàn, Lục Chẩm Tuyết đang uống nốt ly rượu đào cuối cùng.
Cô còn khen ngợi: “Rượu này uống ngon quá.”
Lâm Cảnh vừa nhận lấy túi đồ ăn đã đóng gòi kĩ càng từ tay người phục vụ, vừa hỏi cô: “Có muốn mua hai bình mang về không?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không cần đâu ạ. Tối nay em không uống nổi nữa, nếu lần sau muốn uống nữa, chúng ta lại đến đây nhé.”
Lâm Cảnh rất thích nghe Lục Chẩm Tuyết nói về sau này, anh nhìn cô, đáy mắt chứa ý cười không thể che giấu được.
Lục Chẩm Tuyết uống xong ly rượu đào cuối cùng, đặt ly xuống, lại đứng dậy cầm lấy áo vest móc trên giá giúp anh, sau đó mới cười tủm tỉm khoác lấy tay Lâm Cảnh, “Đi thôi anh.”
Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết cầm áo vest giúp mình, khóe môi cong lên, nói: “Hôm nay cuối cùng em cũng có sự tự giác của một người bạn gái.”
Lục Chẩm Tuyết kéo tay Lâm Cảnh, hai người cùng nhau đi ra ngoài, cô ngửa đầu len, vừa cưới vừa hỏi Lâm Cảnh: “Vậy anh có thấy hạnh phúc không?”
Lâm Cảnh cố ý làm dáng vẻ thật lạnh lùng, nói: “Cũng tạm được.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Được thôi. Vậy sau này em cũng không cần làm người bạn gái tự giác nữa, cứ lạnh lùng thờ ơ như trước kia là tốt rồi anh ha.”
Lâm Cảnh: “Không cho.”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, hỏi lại anh: “Vậy tối nay anh có thấy vui vẻ không?”
Lâm Cảnh bật cười, quay đầu véo lên mặt Lục Chẩm Tuyết một cái, “Rất vui, được chưa?”
Khóe môi của Lục Chẩm Tuyết cũng cong lên, cô nhón chân hôn Lâm Cảnh một cái, “Được ạ.”
Lâm Cảnh cảm thấy mình đúng là đã trúng độc của Lục Chẩm Tuyết mất rồi, bất kể dáng vẻ nào của cô, anh đều thích hết.
Cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ có được cảm giác như thế này, trong lòng, trong mắt hay trong đầu, tất cả đều bị một người đóng chiếm. Anh nhìn nụ cười của Lục Chẩm Tuyết, cảm thấy trái tim mình trở nên thật mềm mại.
Hai người quay trở lại công ty, đã mười một giờ rồi.
Lục Chẩm Tuyết treo áo lên giá giúp Lâm Cảnh, lại hỏi anh: “Anh còn bận rộn đến khi nào nữa vậy ạ?”
Lâm Cảnh kéo ghế và ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa mở máy tính xách tay ra, vừa nói: “Nhanh lắm, khoảng một tiếng nữa sẽ xong ngay.”
Anh mở máy tính ra và bắt đầu làm việc, dặn dò cô: “Nếu em thấy mệt thì đi vào trong phòng nghỉ ngủ một lúc đi. Khi nào về anh gọi em dậy.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em không ngủ đâu, đã nói phải ở đây với anh rồi mà.”
Cô vừa dứt lời, lập tức đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Lâm Cảnh, cầm lấy cốc nước trên bàn, vừa đi đến gian trà nước bên cạnh vừa nói: “Em rót nước giúp anh nhé.”
Tối nay Lục Chẩm Tuyết thật sự rất ra dáng của một người bạn gái, rót nước giúp Lâm Cảnh xong, cô lẳng lặng đặt cốc lên lại trên bàn, cũng không nói lớn tiếng, Sợ quấy rầy công việc của Lâm Cảnh, sau đi đặt cốc lên trên bàn rồi cô lại ngoan ngoãn đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Lâm Cảnh làm việc một hồi, nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên kêu: “Lục Chẩm Tuyết——“
“Vâng! Anh! Lâm tổng có gì cần phân phó à!” Lục Chẩm Tuyết vốn đang chơi game trên điện thoại, lập tức ngẩng đầy lên, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Cảnh.
Điều này khiến cho Lâm Cảnh bật cười, nói: “Em cứ như bình thường đi.”
Lục Chẩm Tuyết cũng không nhịn được cười, cuối cùng đành phải khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, cười hỏi: “Làm sao vậy? Anh có gì muốn em phục vụ không, Lâm tổng?”
Lâm Cảnh buồn cười, nói: “Em định nói với em, nếu muốn uống gì thì bên ngoài có tủ lạnh đấy, trong đó cái gì cũng có.”
Lục Chẩm Tuyết wow một tiếng, “Là phúc lợi miễn phí cho nhân viên hả anh?”
Lâm Cảnh cười, “Đúng vậy.”
Ánh mắt của Lục Chẩm Tuyết sáng như chứa đựng vì sao, cô chạy đến trước mặt Lâm Cảnh, nhoài người lên trên bàn, nhìn Lâm Cảnh bằng đôi mắt lấp lánh, tò mò hỏi anh, “Có phải tiền lương của nhân viên trong công ty anh rất cao đúng không?”
Lâm Cảnh cười, “Cũng xem như là cao đi.” Anh giơ tay lên bóp bóp cằm của Lục Chẩm Tuyết, cười hỏi cô: “Sao vậy, em có hứng thú à?”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Đúng vậy. Anh xem em như thế này, tiền lương khoảng bao nhiêu ạ?”
Lâm Cảnh cười, nói: “Lương của anh đều đưa em, đủ chưa?”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được, cười ha ha, cô tiến gần đến hôn Lâm Cảnh một cái, “Vậy thì quá đủ luôn.”
Lâm Cảnh cười, bóp bóp khuôn mặt cô, nói: “Đợi anh thêm một lúc, sắp xong rồi.”
“Vâng.”
Hai người quậy thì quậy, nhưng thời điểm Lâm Cảnh làm việc, Lục Chẩm Tuyết không hề quấy nhiễu đến anh. Cô ngồi trên ghế sofa chơi hai ván game, chơi được một hồi lại thấy nhàm chán, lại thoát ra lướt weibo.
Chơi chơi hoài cũng nhàm chán, cô nằm nhoài người nằm thẳng lên tay vịn của ghế sofa, mở to hai mắt ngắm dáng vẻ làm việc của Lâm Cảnh.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, thậm chỉ là cả tòa cao ốc này cũng rất vắng lặng.
Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh đàn chuyển chú làm việc ở trước bàn làm việc, dáng vẻ lúc anh tập trung cao độ, khiến Lục Chẩm Tuyết say mê.
Cô rất thích đàn ông làm việc chăm chỉ. Cô càng ở bên cạnh Lâm Cảnh lâu hơn, lại càng phát hiện những ưu điểm khiến cô mê đắm trên người anh.
Trước kia, cô cảm thấy tính cách của anh quá lạnh nhạt thờ ơ, luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, sau đó mới phát hiện đó chỉ là cách nhìn quá phiến diện. Anh không cao cao tại thượng như vậy, chỉ là không dễ tiếp cận được anh mà thôi.
Huống chi người đàn ông có năng lực xuất chúng thế này, trở nên kiêu ngạo cũng là rất bình thường.
Lúc Lâm Cảnh xử lí xong công việc cũng đã đến rạng sáng, anh đóng máy tính lại, ngẩng đầu thì phát hiện Lục Chẩm Tuyết đang dựa người trên tay vịn của ghế sofa, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Anh không đánh thức cô, chỉ đứng dậy cầm áo vest mặc vào, lại cầm điện thoại di động và chìa khóa xe lên, sau đó mới đi đến chỗ ghế sofa, cúi người nhẹ nhàng bế Lục Chẩm Tuyết lên.
Lục Chẩm Tuyết đang ngủ mơ mơ màng màng, Lâm Cảnh nhẹ nhàng bế lên cũng khiến cô tỉnh giấc, cô nửa tỉnh nửa mê, dụi mắt mấy cái, mơ hồ hỏi: “Làm xong việc chưa anh?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, ôm Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, một lát nữa là về nhà rồi.”
Lục Chẩm Tuyết đúng thật rất mệt mỏi, cô ngoan ngoãn gật đầu, dứt khoát nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực của Lâm Cảnh, lại ngủ tiếp.
Nhà của Lâm Cảnh rất gần với công ty của anh, cộng thêm buổi tối không kẹt xe, lái xe khoảng mười phút đã đến nơi.
Lục Chẩm Tuyết ngủ đến nửa đường thì tỉnh dậy, cô đi theo Lâm Cảnh về nhà, thời điểm đang chờ anh mở cửa nhà, cô nhìn cánh cửa phía đối diện, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác hốt hoảng.
Nhớ lại lúc đó, vì muốn tiếp cận Lâm Cảnh, cô còn cố ý thuê nhà ở đây, cố ý trở thành hàng xóm của Lâm Cảnh.
Sau khi đi vào phòng, cô cười hỏi Lâm Cảnh, “Sau khi em chuyển đi, có phải anh cảm thấy rất không quen thuộc với cực kì nhớ em không?”
Ban đầu sau khi Lục Chẩm Tuyết chuyển đi, quả thật Lâm Cảnh không thể thích ứng được, cô cứ thế xuất hiện trong đầu anh một cách khó giải thích được.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu rồi, làm sao anh có thể thừa nhận được, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
Lục Chẩm Tuyết tin mới lạ, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh, trong mắt hàm chứa ý cười vừa nghiên cứu vừa tìm tòi, “Anh đoán xem em có tin hay không?”
Lâm Cảnh lấy một chiếc áo sơ mi từ trong tủ ra và phủ lên đầu của Lục Chẩm Tuyết, “Anh không quan tâm em có tin hay không, mau tắm rồi đi ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết ní cười, ôm quần áo ngoan ngoãn đi vào phòng tắm tắm rửa.
Bởi vì cô đến đây nên Lâm Cảnh nhường phòng ngủ chính cho cô, còn mình sẽ ngủ ở phòng dành cho khách.
Lục Chẩm Tuyết tắm xong đi ra ngoài liền chui thẳng vào trong chăn.
Cô nằm ở trên giường của Lâm Cảnh, dường như trên gối còn có hương thơm thoang thoảng giống mùi trên người Lâm Cảnh nữa. Cô không thể miêu tả được nó là mùi thơm gì, nhưng ngửi vào rất dễ chịu, mỗi khi Lâm Cảnh ôm cô, cô đều thấy rất thích.
Cô kéo chăn che kín người, cuộn tròn mình bên trong chăn, trở mình lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn wechat cho Lâm Cảnh: 【Anh ngủ chưa?】
Lâm Cảnh: 【Anh chưa. Em tắm xong rồi à?】
Lục Chẩm Tuyết: 【Đúng rồi.】
Cô hỏi tiếp: 【Ngày mai mấy giờ anh đi làm vậy?】
Lâm Cảnh: 【Khoảng bảy giờ. Ngày mai là thứ sáu nên có một cuộc họp thường kỳ. Anh đi làm sẽ không gọi em dậy đâu, nếu buổi trưa không có việc gì thì đến công ty, chờ anh tan làm, chúng ta cùng đi.】
Lục Chẩm Tuyết: 【Được ạ.】
Lục Chẩm Tuyết gửi tin nhắn xong, cảm thấy không đúng. Cô buồn cười cầm máy gọi một cuộc điện thoại, tiếng chuông vang lên được mấy giây đã có người nghe máy. Lục Chẩm Tuyết nằm trong chăn, không nhịn được cười, “Có phải chúng ta điên rồi không, rõ ràng là ở chung trong một căn hộ mà còn gửi tin nhắn nữa.”
Lâm Cảnh cũng cười, “Đúng là điên rồi. Rõ ràng ở chung một căn hộ còn đi gọi điện thoại.”
Lục Chẩm Tuyết vùi đầu trong chăn, cười ha hả rất sảng khoái.
Lâm Cảnh nghe tiếng cười của Lục Chẩm Tuyết, cũng không nhịn được cười theo, “Được rồi, mau ngủ đi thôi. Không còn sớm nữa.”
“Vâng ạ.”
Lục Chẩm Tuyết cảm giác ngủ một giấc rất say, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng rồi.
Lúc Lâm Cảnh đi làm cũng không đánh thức cô, nhưng đã mua bữa sáng và để trên bàn uống trà nhỏ ở phòng khách cho cô.
Lục Chẩm Tuyết rửa mặt xong thì đi đến bàn trà nhỏ ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.
Bữa ăn sáng vẫn là món yêu thích của cô, cháo bát bảo và bánh bao nhỏ.
Cô ngồi trước bàn trà nhỏ từ từ ăn bữa sáng do Lâm Cảnh mua về cho mình, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Ăn một hồi, cô nhớ đến chuyện gì đó.
Bới vì chiều ngày hôm nay, cô và Lâm Cảnh cùng trở về thành phố Giang, nên chuyện cô và Lâm Cảnh yêu đương dĩ nhiên sẽ không lừa được mọi người trong nhà nữa.
Cô bỗng nghĩ đến hôm buổi tiệc đó, hay cô nên thành thật khai báo trước với anh ba nhỉ.
Vì vậy sau khi ăn sáng xong, cô lái xe đến công ty của anh ba một chuyến.
Cô vốn cho rằng anh ba sẽ rất ngạc nhiên, kết quả không ngờ rằng anh ấy lại rất bình tĩnh, nói: “Đêm hôm đó anh đã cảm giác có gì đó không bình thường rồi.”
Anh cũng không phải người mù.
Buổi tiệc từ thiện diễn ra ngày hôm đó, suốt một buổi tối, ánh mắt của Lâm Cảnh đều chăm chú theo dõi Lục Chẩm Tuyết. Em gái nhà mình lại rất kì quái, mặc dù cả đêm đều giả câm giả điếc đi theo bên cạnh anh, nhưng trong lòng lại chẳng hề bình tĩnh, khi anh nói chuyện với cô, cứ liên tục thất thần.
Lúc ấy Lục Nam Cảnh đã cảm thấy rất kì lạ ồi, nhưng anh không hề nghĩ đến phương diện kia. Bây giờ nghe thấy Lục Chẩm Tuyết lật bài ngửa cho mình biết, mặc dù có bất ngờ, nhưng thật sự cũng không kinh ngạc gì mấy.
Anh hỏi: “Lâm Cảnh cao cao tại thượng như vậy, làm sao em có thể kua đổ anh ta được vậy?”
Lục Chẩm Tuyết đang ăn món bánh ngọt do trợ lí Triệu mang đến, nghe được câu hỏi này của Lục Nam Cảnh, thiếu chút nữa ná thở, cô không phục nói: “Anh nói gì thế! Rõ ràng là Lâm Cảnh theo đuổi em mà.”
Lục Nam Cảnh cười, “Thì ra là ngược lại à. Với tính cách của Lâm Cảnh mà nói, nếu anh ta không thích em, thật đúng là sẽ không có người phụ nữ nào có thể đến gần anh ta đâu.”
Dứt lời, anh lại khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Nhưng em đã nói chuyện này với cả nhà chưa? Ông nội có biết không? Ba mẹ em có biết không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Em vẫn chưa nói ạ.” Lại nói tiếp: “Nhưng hôm nay tụi em về nhà đây ạ.”
Cô vừa dứt lời, liền đi đến trước bàn làm việc của Lục Nam Cảnh, ngoài người lên trên bàn, nghiêm túc hỏi anh ba của mình, “Anh ba này, anh nói xem nếu em đưa Lâm Cảnh về nhà, có phải ông nội và ba mẹ em sẽ bị hù cho giật mình không?”
Lục Nam Cảnh ngước mắt nhìn cô, “Anh đoán xem?”
Lục Chẩm Tuyết: “….Vậy anh có bị dọa cho giật mình không?”
Lục Nam Cảnh nói: “Anh không bị dọa đâu, bởi vì trước đó anh đã cảm giác hai đứa có gì đó không đúng rồi.”
Lục Chẩm Tuyết tò mò hỏi: “Làm sao anh cảm giác được điều đó hay vậy?”
Lục Nam Cảnh nói: “Buổi tiệc từ thiện ngày đó, ánh mắt của Lâm Cảnh đều chỉ quan sát không rời khỏi em cả một đêm, anh cũng đâu phải người mù.”
Lúc ấy anh còn phân vân, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có gì đó thật buồn cười.
Hóa ra lúc ấy, hai người đã bắt đầu yêu đương với nhau rồi, đoán chừng là vì nguyên nhân từ phía em gái nhà mình, Lâm Cảnh muốn công khai cũng không được, nói không chừng còn rất tức giận. Thảo nào đêm đó sắc mặt cậu ta lại khó coi như vậy.
Lục Nam Cảnh nói: “Mặc dù anh không quá đồng ý chuyện em ở bên cạnh Lâm Cảnh, nhưng nếu hai đứa đã tiến đến với nhau, đương nhiên anh cũng không thể phản đối được. Chỉ cần chính em có thể vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
Lại nói tiếp: “Nhưng còn thái độ của cả nhà thì anh không biết đâu đấy.”
Lục Chẩm Tuyết là điển hình cho câu nói con mắt to hơn cái bụng, trước khi ăn cơm thì kêu gào đói không chịu nổi rồi, nhưng một bàn thức ăn vừa được dọn lên, cô ăn chưa đến một phần ba đã không ăn nổi nữa.
Lâm Cảnh nói với cô: “Dạ dày của em nhỏ quá nhỉ, sao lại ăn ít như vậy.”
Anh vừa nói, vừa đút một con tôm luộc cuối cùng đã được lột vỏ xong xuôi đến bên miệng của Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết lấy con tôm trong tay Lâm Cảnh, ngoan ngoãn ăn, vừa ăn vừa nói: “Em thật sự không ăn nổi nữa, vừa nãy em ăn nhiều quá. Mà quan trọng là nhà hàng chia thức ăn rất nhiều, đúng là người có lương tâm.”
Lâm Cảnh cười, sau đó rút một miếng khăn giấy, duỗi tay lau miệng giúp Lục Chẩm Tuyết, hỏi cô: “Không ăn nữa thật sao?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Không ăn ạ. Chúng ta đóng hộp mang về đi anh.”
Lâm Cảnh cười lắc đầu, cuối cùng đành phải giơ tay gọi nhân viên đến đóng hộp, nói: “Lát nữa nếu có đói thì ở công ty có lò vi sóng (microwave oven) đấy, có thể hâm lại rồi ăn.”
“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, đồng ý.
Thời điểm người phục vụ đến bàn đóng hộp thức ăn, Lâm Cảnh đi vào nhà vệ sinh rửa tay, xong xuôi thì thuận tiện đi tính tiền luôn, lúc quay về bàn, Lục Chẩm Tuyết đang uống nốt ly rượu đào cuối cùng.
Cô còn khen ngợi: “Rượu này uống ngon quá.”
Lâm Cảnh vừa nhận lấy túi đồ ăn đã đóng gòi kĩ càng từ tay người phục vụ, vừa hỏi cô: “Có muốn mua hai bình mang về không?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không cần đâu ạ. Tối nay em không uống nổi nữa, nếu lần sau muốn uống nữa, chúng ta lại đến đây nhé.”
Lâm Cảnh rất thích nghe Lục Chẩm Tuyết nói về sau này, anh nhìn cô, đáy mắt chứa ý cười không thể che giấu được.
Lục Chẩm Tuyết uống xong ly rượu đào cuối cùng, đặt ly xuống, lại đứng dậy cầm lấy áo vest móc trên giá giúp anh, sau đó mới cười tủm tỉm khoác lấy tay Lâm Cảnh, “Đi thôi anh.”
Lâm Cảnh nhìn Lục Chẩm Tuyết cầm áo vest giúp mình, khóe môi cong lên, nói: “Hôm nay cuối cùng em cũng có sự tự giác của một người bạn gái.”
Lục Chẩm Tuyết kéo tay Lâm Cảnh, hai người cùng nhau đi ra ngoài, cô ngửa đầu len, vừa cưới vừa hỏi Lâm Cảnh: “Vậy anh có thấy hạnh phúc không?”
Lâm Cảnh cố ý làm dáng vẻ thật lạnh lùng, nói: “Cũng tạm được.”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Được thôi. Vậy sau này em cũng không cần làm người bạn gái tự giác nữa, cứ lạnh lùng thờ ơ như trước kia là tốt rồi anh ha.”
Lâm Cảnh: “Không cho.”
Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, hỏi lại anh: “Vậy tối nay anh có thấy vui vẻ không?”
Lâm Cảnh bật cười, quay đầu véo lên mặt Lục Chẩm Tuyết một cái, “Rất vui, được chưa?”
Khóe môi của Lục Chẩm Tuyết cũng cong lên, cô nhón chân hôn Lâm Cảnh một cái, “Được ạ.”
Lâm Cảnh cảm thấy mình đúng là đã trúng độc của Lục Chẩm Tuyết mất rồi, bất kể dáng vẻ nào của cô, anh đều thích hết.
Cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ có được cảm giác như thế này, trong lòng, trong mắt hay trong đầu, tất cả đều bị một người đóng chiếm. Anh nhìn nụ cười của Lục Chẩm Tuyết, cảm thấy trái tim mình trở nên thật mềm mại.
Hai người quay trở lại công ty, đã mười một giờ rồi.
Lục Chẩm Tuyết treo áo lên giá giúp Lâm Cảnh, lại hỏi anh: “Anh còn bận rộn đến khi nào nữa vậy ạ?”
Lâm Cảnh kéo ghế và ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa mở máy tính xách tay ra, vừa nói: “Nhanh lắm, khoảng một tiếng nữa sẽ xong ngay.”
Anh mở máy tính ra và bắt đầu làm việc, dặn dò cô: “Nếu em thấy mệt thì đi vào trong phòng nghỉ ngủ một lúc đi. Khi nào về anh gọi em dậy.”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em không ngủ đâu, đã nói phải ở đây với anh rồi mà.”
Cô vừa dứt lời, lập tức đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của Lâm Cảnh, cầm lấy cốc nước trên bàn, vừa đi đến gian trà nước bên cạnh vừa nói: “Em rót nước giúp anh nhé.”
Tối nay Lục Chẩm Tuyết thật sự rất ra dáng của một người bạn gái, rót nước giúp Lâm Cảnh xong, cô lẳng lặng đặt cốc lên lại trên bàn, cũng không nói lớn tiếng, Sợ quấy rầy công việc của Lâm Cảnh, sau đi đặt cốc lên trên bàn rồi cô lại ngoan ngoãn đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Lâm Cảnh làm việc một hồi, nhớ tới chuyện gì đó, đột nhiên kêu: “Lục Chẩm Tuyết——“
“Vâng! Anh! Lâm tổng có gì cần phân phó à!” Lục Chẩm Tuyết vốn đang chơi game trên điện thoại, lập tức ngẩng đầy lên, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Cảnh.
Điều này khiến cho Lâm Cảnh bật cười, nói: “Em cứ như bình thường đi.”
Lục Chẩm Tuyết cũng không nhịn được cười, cuối cùng đành phải khôi phục lại dáng vẻ như bình thường, cười hỏi: “Làm sao vậy? Anh có gì muốn em phục vụ không, Lâm tổng?”
Lâm Cảnh buồn cười, nói: “Em định nói với em, nếu muốn uống gì thì bên ngoài có tủ lạnh đấy, trong đó cái gì cũng có.”
Lục Chẩm Tuyết wow một tiếng, “Là phúc lợi miễn phí cho nhân viên hả anh?”
Lâm Cảnh cười, “Đúng vậy.”
Ánh mắt của Lục Chẩm Tuyết sáng như chứa đựng vì sao, cô chạy đến trước mặt Lâm Cảnh, nhoài người lên trên bàn, nhìn Lâm Cảnh bằng đôi mắt lấp lánh, tò mò hỏi anh, “Có phải tiền lương của nhân viên trong công ty anh rất cao đúng không?”
Lâm Cảnh cười, “Cũng xem như là cao đi.” Anh giơ tay lên bóp bóp cằm của Lục Chẩm Tuyết, cười hỏi cô: “Sao vậy, em có hứng thú à?”
Lục Chẩm Tuyết cười: “Đúng vậy. Anh xem em như thế này, tiền lương khoảng bao nhiêu ạ?”
Lâm Cảnh cười, nói: “Lương của anh đều đưa em, đủ chưa?”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được, cười ha ha, cô tiến gần đến hôn Lâm Cảnh một cái, “Vậy thì quá đủ luôn.”
Lâm Cảnh cười, bóp bóp khuôn mặt cô, nói: “Đợi anh thêm một lúc, sắp xong rồi.”
“Vâng.”
Hai người quậy thì quậy, nhưng thời điểm Lâm Cảnh làm việc, Lục Chẩm Tuyết không hề quấy nhiễu đến anh. Cô ngồi trên ghế sofa chơi hai ván game, chơi được một hồi lại thấy nhàm chán, lại thoát ra lướt weibo.
Chơi chơi hoài cũng nhàm chán, cô nằm nhoài người nằm thẳng lên tay vịn của ghế sofa, mở to hai mắt ngắm dáng vẻ làm việc của Lâm Cảnh.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, thậm chỉ là cả tòa cao ốc này cũng rất vắng lặng.
Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh đàn chuyển chú làm việc ở trước bàn làm việc, dáng vẻ lúc anh tập trung cao độ, khiến Lục Chẩm Tuyết say mê.
Cô rất thích đàn ông làm việc chăm chỉ. Cô càng ở bên cạnh Lâm Cảnh lâu hơn, lại càng phát hiện những ưu điểm khiến cô mê đắm trên người anh.
Trước kia, cô cảm thấy tính cách của anh quá lạnh nhạt thờ ơ, luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, sau đó mới phát hiện đó chỉ là cách nhìn quá phiến diện. Anh không cao cao tại thượng như vậy, chỉ là không dễ tiếp cận được anh mà thôi.
Huống chi người đàn ông có năng lực xuất chúng thế này, trở nên kiêu ngạo cũng là rất bình thường.
Lúc Lâm Cảnh xử lí xong công việc cũng đã đến rạng sáng, anh đóng máy tính lại, ngẩng đầu thì phát hiện Lục Chẩm Tuyết đang dựa người trên tay vịn của ghế sofa, không biết đã ngủ từ lúc nào.
Anh không đánh thức cô, chỉ đứng dậy cầm áo vest mặc vào, lại cầm điện thoại di động và chìa khóa xe lên, sau đó mới đi đến chỗ ghế sofa, cúi người nhẹ nhàng bế Lục Chẩm Tuyết lên.
Lục Chẩm Tuyết đang ngủ mơ mơ màng màng, Lâm Cảnh nhẹ nhàng bế lên cũng khiến cô tỉnh giấc, cô nửa tỉnh nửa mê, dụi mắt mấy cái, mơ hồ hỏi: “Làm xong việc chưa anh?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, ôm Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, một lát nữa là về nhà rồi.”
Lục Chẩm Tuyết đúng thật rất mệt mỏi, cô ngoan ngoãn gật đầu, dứt khoát nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực của Lâm Cảnh, lại ngủ tiếp.
Nhà của Lâm Cảnh rất gần với công ty của anh, cộng thêm buổi tối không kẹt xe, lái xe khoảng mười phút đã đến nơi.
Lục Chẩm Tuyết ngủ đến nửa đường thì tỉnh dậy, cô đi theo Lâm Cảnh về nhà, thời điểm đang chờ anh mở cửa nhà, cô nhìn cánh cửa phía đối diện, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác hốt hoảng.
Nhớ lại lúc đó, vì muốn tiếp cận Lâm Cảnh, cô còn cố ý thuê nhà ở đây, cố ý trở thành hàng xóm của Lâm Cảnh.
Sau khi đi vào phòng, cô cười hỏi Lâm Cảnh, “Sau khi em chuyển đi, có phải anh cảm thấy rất không quen thuộc với cực kì nhớ em không?”
Ban đầu sau khi Lục Chẩm Tuyết chuyển đi, quả thật Lâm Cảnh không thể thích ứng được, cô cứ thế xuất hiện trong đầu anh một cách khó giải thích được.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu rồi, làm sao anh có thể thừa nhận được, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
Lục Chẩm Tuyết tin mới lạ, cô nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh, trong mắt hàm chứa ý cười vừa nghiên cứu vừa tìm tòi, “Anh đoán xem em có tin hay không?”
Lâm Cảnh lấy một chiếc áo sơ mi từ trong tủ ra và phủ lên đầu của Lục Chẩm Tuyết, “Anh không quan tâm em có tin hay không, mau tắm rồi đi ngủ đi.”
“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết ní cười, ôm quần áo ngoan ngoãn đi vào phòng tắm tắm rửa.
Bởi vì cô đến đây nên Lâm Cảnh nhường phòng ngủ chính cho cô, còn mình sẽ ngủ ở phòng dành cho khách.
Lục Chẩm Tuyết tắm xong đi ra ngoài liền chui thẳng vào trong chăn.
Cô nằm ở trên giường của Lâm Cảnh, dường như trên gối còn có hương thơm thoang thoảng giống mùi trên người Lâm Cảnh nữa. Cô không thể miêu tả được nó là mùi thơm gì, nhưng ngửi vào rất dễ chịu, mỗi khi Lâm Cảnh ôm cô, cô đều thấy rất thích.
Cô kéo chăn che kín người, cuộn tròn mình bên trong chăn, trở mình lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn wechat cho Lâm Cảnh: 【Anh ngủ chưa?】
Lâm Cảnh: 【Anh chưa. Em tắm xong rồi à?】
Lục Chẩm Tuyết: 【Đúng rồi.】
Cô hỏi tiếp: 【Ngày mai mấy giờ anh đi làm vậy?】
Lâm Cảnh: 【Khoảng bảy giờ. Ngày mai là thứ sáu nên có một cuộc họp thường kỳ. Anh đi làm sẽ không gọi em dậy đâu, nếu buổi trưa không có việc gì thì đến công ty, chờ anh tan làm, chúng ta cùng đi.】
Lục Chẩm Tuyết: 【Được ạ.】
Lục Chẩm Tuyết gửi tin nhắn xong, cảm thấy không đúng. Cô buồn cười cầm máy gọi một cuộc điện thoại, tiếng chuông vang lên được mấy giây đã có người nghe máy. Lục Chẩm Tuyết nằm trong chăn, không nhịn được cười, “Có phải chúng ta điên rồi không, rõ ràng là ở chung trong một căn hộ mà còn gửi tin nhắn nữa.”
Lâm Cảnh cũng cười, “Đúng là điên rồi. Rõ ràng ở chung một căn hộ còn đi gọi điện thoại.”
Lục Chẩm Tuyết vùi đầu trong chăn, cười ha hả rất sảng khoái.
Lâm Cảnh nghe tiếng cười của Lục Chẩm Tuyết, cũng không nhịn được cười theo, “Được rồi, mau ngủ đi thôi. Không còn sớm nữa.”
“Vâng ạ.”
Lục Chẩm Tuyết cảm giác ngủ một giấc rất say, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng rồi.
Lúc Lâm Cảnh đi làm cũng không đánh thức cô, nhưng đã mua bữa sáng và để trên bàn uống trà nhỏ ở phòng khách cho cô.
Lục Chẩm Tuyết rửa mặt xong thì đi đến bàn trà nhỏ ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.
Bữa ăn sáng vẫn là món yêu thích của cô, cháo bát bảo và bánh bao nhỏ.
Cô ngồi trước bàn trà nhỏ từ từ ăn bữa sáng do Lâm Cảnh mua về cho mình, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Ăn một hồi, cô nhớ đến chuyện gì đó.
Bới vì chiều ngày hôm nay, cô và Lâm Cảnh cùng trở về thành phố Giang, nên chuyện cô và Lâm Cảnh yêu đương dĩ nhiên sẽ không lừa được mọi người trong nhà nữa.
Cô bỗng nghĩ đến hôm buổi tiệc đó, hay cô nên thành thật khai báo trước với anh ba nhỉ.
Vì vậy sau khi ăn sáng xong, cô lái xe đến công ty của anh ba một chuyến.
Cô vốn cho rằng anh ba sẽ rất ngạc nhiên, kết quả không ngờ rằng anh ấy lại rất bình tĩnh, nói: “Đêm hôm đó anh đã cảm giác có gì đó không bình thường rồi.”
Anh cũng không phải người mù.
Buổi tiệc từ thiện diễn ra ngày hôm đó, suốt một buổi tối, ánh mắt của Lâm Cảnh đều chăm chú theo dõi Lục Chẩm Tuyết. Em gái nhà mình lại rất kì quái, mặc dù cả đêm đều giả câm giả điếc đi theo bên cạnh anh, nhưng trong lòng lại chẳng hề bình tĩnh, khi anh nói chuyện với cô, cứ liên tục thất thần.
Lúc ấy Lục Nam Cảnh đã cảm thấy rất kì lạ ồi, nhưng anh không hề nghĩ đến phương diện kia. Bây giờ nghe thấy Lục Chẩm Tuyết lật bài ngửa cho mình biết, mặc dù có bất ngờ, nhưng thật sự cũng không kinh ngạc gì mấy.
Anh hỏi: “Lâm Cảnh cao cao tại thượng như vậy, làm sao em có thể kua đổ anh ta được vậy?”
Lục Chẩm Tuyết đang ăn món bánh ngọt do trợ lí Triệu mang đến, nghe được câu hỏi này của Lục Nam Cảnh, thiếu chút nữa ná thở, cô không phục nói: “Anh nói gì thế! Rõ ràng là Lâm Cảnh theo đuổi em mà.”
Lục Nam Cảnh cười, “Thì ra là ngược lại à. Với tính cách của Lâm Cảnh mà nói, nếu anh ta không thích em, thật đúng là sẽ không có người phụ nữ nào có thể đến gần anh ta đâu.”
Dứt lời, anh lại khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Nhưng em đã nói chuyện này với cả nhà chưa? Ông nội có biết không? Ba mẹ em có biết không?”
Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, “Em vẫn chưa nói ạ.” Lại nói tiếp: “Nhưng hôm nay tụi em về nhà đây ạ.”
Cô vừa dứt lời, liền đi đến trước bàn làm việc của Lục Nam Cảnh, ngoài người lên trên bàn, nghiêm túc hỏi anh ba của mình, “Anh ba này, anh nói xem nếu em đưa Lâm Cảnh về nhà, có phải ông nội và ba mẹ em sẽ bị hù cho giật mình không?”
Lục Nam Cảnh ngước mắt nhìn cô, “Anh đoán xem?”
Lục Chẩm Tuyết: “….Vậy anh có bị dọa cho giật mình không?”
Lục Nam Cảnh nói: “Anh không bị dọa đâu, bởi vì trước đó anh đã cảm giác hai đứa có gì đó không đúng rồi.”
Lục Chẩm Tuyết tò mò hỏi: “Làm sao anh cảm giác được điều đó hay vậy?”
Lục Nam Cảnh nói: “Buổi tiệc từ thiện ngày đó, ánh mắt của Lâm Cảnh đều chỉ quan sát không rời khỏi em cả một đêm, anh cũng đâu phải người mù.”
Lúc ấy anh còn phân vân, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có gì đó thật buồn cười.
Hóa ra lúc ấy, hai người đã bắt đầu yêu đương với nhau rồi, đoán chừng là vì nguyên nhân từ phía em gái nhà mình, Lâm Cảnh muốn công khai cũng không được, nói không chừng còn rất tức giận. Thảo nào đêm đó sắc mặt cậu ta lại khó coi như vậy.
Lục Nam Cảnh nói: “Mặc dù anh không quá đồng ý chuyện em ở bên cạnh Lâm Cảnh, nhưng nếu hai đứa đã tiến đến với nhau, đương nhiên anh cũng không thể phản đối được. Chỉ cần chính em có thể vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”
Lại nói tiếp: “Nhưng còn thái độ của cả nhà thì anh không biết đâu đấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook