Tránh xa tôi ra, đồ thần kinh!
-
Chapter 7
Tác giả: Superpanda
Editor: Wu
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phân đoạn ‘Tân Nguyện bị ngã’ đã được đạo diễn cho dời lại, bây giờ Giang Nguyên cùng mọi người ưu tiên quay mới cho tập 30, ‘Tân Nguyện’ bò dậy sau khi bị ngã. Nhóm chuyên viên trang điểm vây quanh Giang Nguyên hóa trang ‘tay bị thương’. ‘Huyết tương’ được tạo hình tỉ mỉ, hỗn hợp nước cùng siro đỏ được nhân viên đông đo thật kỹ theo tỷ lệ 1:3 để làm ra màu máu giống như hàng thật, cuối cùng bọn họ pha bột mì vào tạo thêm độ nhớt, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không phân biệt rốt cuộc là bị thương giả hay thật. Chỉ chốc lát sau trên tay Giang Nguyên đã xuất hiện từng mảng vết thương bị ‘bong da tróc thịt’. Cậu ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, mặc một chiếc áo sơ mi đã bẩn do di chứng ‘bị ngã’ để lại, chờ đạo diễn hô khẩu hiệu “Action”.
Sau khi máy quay bắt đầu chạy, Giang Nguyên theo bản năng bò dậy, máy quay cố tình đưa sát vào điểm nhấn bị thương trên tay, sau đó tiếp tục đưa lên khuôn mặt đang méo mó của cậu. Giang Nguyên nhìn lại tay mình, ngón tay ngoắc ngoắc, đôi mắt khép hờ, khóe miệng có chút run rẩy, lúc quay đầu lại thấy ‘mẹ Diêu Chấn’ còn đang ở đằng sau đuổi theo, cậu khập khiễng mà tiếp tục chạy. Cậu cố ý làm bộ đầu gối mình đang vô cùng đau đớn, bước đi loạng choạng nhưng vẫn phải chạy, vài giây sau ‘Tân Nguyện’ không quan tâm vết thương vẫn còn rỉ máu kia nữa, càng chạy càng nhanh. Từ đầu chí cuối cảnh quay diễn ra vô cùng hoàn hảo.
“Được rồi! Cut!” Âm thanh Vương Kim Phát thông qua loa truyền tới, “Được rồi, Giang Nguyên đi rửa sạch vết máu đi, thay bộ quần áo sạch sẽ khác, bây giờ chúng ta quay lại cảnh Tân Nguyện chạy trốn một lần nữa.”
Giang Nguyên ra dấu “OK” rồi đi rửa tay.
Người phụ trách sớm đã mang nước tới, còn có xà phòng thơm cùng với khăn lông. Trường quay ngoài trời không có chỗ nào có hệ thống nước, đây đều là nước khoáng được nhân viên công tác chạy đi mua. Giang Nguyên ngồi xổm trên mặt đất rửa tay. Đang xoa xoa hai lòng bàn tay, cảm giác có gì đó không đúng, giây phút ngẩng đầu lên cậu phát hiện Thẩm ảnh đế chỉ đứng cách cậu mấy mét đang yên lặng nhìn cậu rửa tay.
Tim Giang Nguyên không chịu yên mà đánh “bình bịch”.
Xong rồi, xong rồi… có thể cái đồ giả trên tay mình đã khơi gợi Thẩm ảnh đế, khiến thú tính của anh ta trỗi dậy!!!
Nghĩ như vậy, Giang Nguyên càng sốt ruột, cậu lấy móng tay cố gắng cào ‘vết thương’, cả bàn tay đều dùng sức mà chà mạnh, muốn đem hàng giả rửa sạch càng sớm càng tốt.
Kết quả không ngờ, Thẩm Độ thấy bộ dạng này của cậu càng bước càng nhanh!
Giang Nguyên: “…”
Làm ơn đừng mà…
Cậu âm thầm niệm chú: Đừng tới đây… Đừng tới đây… Làm ơn đừng…
Xong rồi, Giang Nguyên tuyệt vọng: Anh ta…tới luôn rồi.
Trời ơi…. Tại sao Thẩm ảnh đế lại là biến thái vậy trời, thực tế sự thật phiền phức đến mức phũ phàng mà.
Thẩm Độ rũ mắt nhìn kỹ cánh tay bị Giang Nguyên chà mạnh, mở miệng, giọng vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Đừng dùng sức chà như vậy…. sẽ đau.”
Giang Nguyên: “…” Câu nói của Thẩm Độ làm Giang Nguyên bất ngờ.
Thẩm Độ nhìn thẳng vào mắt cậu lặp lại: “Em sẽ bị đau đó.”
Giang Nguyên có chút sững sờ: “Hả… À…Vâng…” Huyết tương giả mà đoàn làm phim sử dụng do để lâu nên bị vón cục một ít tạo thành mấy hạt li ti nhưng thô ráp, còn rất nhớt, rất khó rửa sạch, chỉ dùng nước không thể rửa sạch mà nếu dùng lực mạnh sẽ gây ra xước da thật.
Thẩm Độ nhận khăn lông mới mua từ người phụ trách, cầm chai nước khoáng xối hết một lần ‘vết thương’ làm nó mềm ra, sau đó, hắn cầm lấy tay trái của Giang Nguyên, ôn nhu xoa xoa từ đầu ngón tay đến cổ tay cậu.
Giang Nguyên tay liều mạng rút tay lại: “Không, không cần!! Em tự làm được!!”
Cậu không muốn Thẩm Độ cứ chằm chằm nhìn vào tay cậu! Hơn nữa, chắc chắn là anh ta đang ủ mưu biến thái gì đó, nếu cứ dằng co kéo dài thời gian thế nào cậu cũng sẽ bị đạo diễn mắng cho một trận! Mà nếu mình cư xử không khéo, khả năng cao mình vừa trong tình trạng khó coi còn bị mang tiếng oan!
Nhưng Thẩm Độ nắm chặt tay cậu không buông: “Em không lau tới đâu, để tôi giúp em đi.”
“Thật sự không cần mà…”
Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Độ cao hơn cậu, sức lực cũng hơn cậu rất nhiều, không muốn bị người ta nắm tay giờ cũng chỉ biết nhịn xuống. Dứt khoát đoạt tay lại không phải không được, nhưng hiện tại xung quanh quá nhiều người, người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ cậu là kẻ không biết điều nhất trên đời.
Nhịn, phải nhịn…
Bên kia, Thẩm Độ đang tập trung cẩn thận rửa vết máu giả cho cậu.
Thẩm Độ không giống Giang Nguyên chỉ biết bừa bãi lau ‘vết máu’, Thẩm Độ cẩn thận lau có quy luật, lau từ trong ra ngoài, chỉ lau một chiều nhất định, một lần lau qua xong sẽ thay mặt khác, một lần lau sẽ gấp khăn lại, hơn nữa, lau hai ba cái Thẩm Độ sẽ giặt sạch khăn một lần. Hắn lau cổ tay Giang Nguyên trước, kế tiếp đến lòng bàn tay, mu bàn tay, sau đó lau hai bên mép lòng bàn tay. Lúc đặt khăn lên lòng bàn tay Giang Nguyên, Thẩm Độ tự mình nắm lấy tay cậu, hơi dùng sức lau xuống. Mười ngón tay Giang Nguyên đều được Thẩm Độ lau từng chút một, hắn cẩn thận trên từng đốt ngón tay. Cuối cùng là đến móng tay của Giang Nguyên, thao tác Thẩm Độ cực kỳ tỉ mỉ. Thẩm Độ tiếp tục đặt khăn lên móng tay của Giang Nguyên rồi lau theo vòng tròn, dùng khăn quấn quanh đầu ngón trỏ bên phải của tay mình, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy từng ngón tay bên trái của Giang Nguyên, ấn vào xoay xoay. ‘Vết máu’ trên móng tay cũng từng chút một được lau sạch.
Từ tay trái sang tay phải.
Hắn ôn nhu hơn nữa cẩn thận như vậy, Giang Nguyên chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt. Thẩm Độ lau sạch toàn bộ cho cậu mà cậu đương nhiên là một chút cũng không đau. Thật không thể tin được, nhân viên hóa trang trước còn dặn cậu cẩn thận rằng lúc tẩy trang sẽ rất đau.
Thẩm Độ dùng nước mới lau mặt trước và mặt sau tay của Giang Nguyên một lần nữa, cuối cùng, hắn đem khăn vắt khô, lau lại toàn bộ tay Giang Nguyên, đem những chỗ bị sót lại nước trên tay cậu lau khô. Làm xong, Thẩm Độ nắm lấy hai tay Giang Nguyên quang sát, thấy tay cậu tinh tế trắng nõn, không có vết trầy xước gì mới yên tâm, sau đó lại hơi tiếc nuối, trước khi buông còn dùng sức nhéo nhéo, siết chặt: “Được rồi, tôi không có kinh nghiệm tẩy trang lắm nên làm hơi lâu nhé.”
Giang Nguyên hơi bối rối: “À vâng…”
“Tôi không làm đau tay của em chứ?”
“Không có…”
“Một chút cũng không có?”
Giang Nguyên lắc đầu: “Một chút cũng không có.”
Giang Nguyên nghĩ, Thẩm Độ…thật sự bởi vì thích thứ quỷ dị này nên mới tiếp cận mình?
Nhưng vừa rồi lúc Thẩm Độ thấy tay cậu trước sau đã sạch sẽ, nụ cười nơi khóe mắt và môi dường như không có chút nào là giả, khi nghe cậu nói "không đau", cậu còn mơ hồ cảm nhận được hắn hơi hơi thở ra, cảm giác giống như đang thả lỏng sau căng thẳng, nhìn như…rất thoải mái.
Ảnh đế đang diễn sao? Không, không thể nào?
Rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra vậy trời?
Giang Nguyên không suy nghĩ được gì nữa, vì thế chỉ có thể tiếp tục thực hiện chính sách cơ bản “cố ý vui vẻ, sảng khoái, nhìn thấy ‘đồng nghiệp’ liền cười, ‘đồng nghiệp’ bắt chuyện liền chào hỏi”, cậu vận dụng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình, ngượng ngùng nói: “À quên nữa, em cảm ơn tiền bối Thẩm nhé!!!”
“…” Thẩm Độ lại lần nữa bị cậu dọa cho ngây người
---------------------------------------
Lúc Giang Nguyên đi theo Vương Kim Phát thảo luận lại kịch bản, Thẩm Độ cũng kêu trợ lý đem tới một chai nước mới để chuẩn bị rửa tay. Cổ tay hắn lúc nãy cũng vô tình bị dính một chút huyết tương. Lúc muốn nhúng đầu ngón tay của mình xuống nước, hắn dừng lại. Sau đó, ma xui quỷ khiến, Thẩm Độ chỉ đứng yên nhìn chăm chăm vào ngón tay mình.
Thẩm Độ nhớ lại cảm xúc khi hai người chạm tay nhau, cảm thấy rất chân thực lại giống như hư ảo. Hắn hơi nắm tay phải lại, chỉ muốn đem toàn bộ hơi ấm của của người kia lưu lại trong lòng bàn tay. Hắn cảm nhận được máu trong cơ thể mình đang nóng lên, không thể tin được lúc nãy bọ họ đã tiếp xúc. Trong lòng hắn có một loại nhu tình ướt át và đẹp đẽ, tựa như một làn sóng, thập phần mềm mại, nhưng mênh mông, mãnh liệt. Lại có rất nhiều thứ làm hắn phải nóng nảy, bồn chồn, làm cho hắn vừa khó chịu lại vừa thoải mái.
Một lúc lâu sau, hắn đưa tay lên đến bên môi, hôn lên đầu ngón tay hắn vừa mới nắm lấy tay Giang Nguyên.
Lần này bọn họ tiếp xúc không phải bởi vì công việc, không phải vì diễn xuất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook