Bây giờ đã gần cuối tháng 10, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, Hạ Thanh Từ đã mặc áo tay dài, áo sơ mi còn cài luôn hạt núi trên cùng, chỉ lộ ra quai hàm một đường cong lạnh lẽo.

"Làm bài xong chưa?" Hạ Thanh Từ bình tĩnh hỏi lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua có chút không vui.

Tạ Bệnh Miễn vẫn mặc áo ngắn tay, chỉ khoác ngoài là áo đồng phục: "Chưa." Hắn chậm rãi quan sát Hạ Thanh Từ, từ biểu cảm có thể nhận ra tâm tình của cậu.

Ví dụ như bây giờ, hắn nhìn động tác viết bài của Hạ Thanh Từ, cậu đã ngừng hai lần, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, điều đó có nghĩa là ngầm đồng ý.

Thật sự có hẹn?

Tạ Bệnh Miễn không biết Hạ Thanh Từ đã hẹn gặp ai, bất quá trong một số người ít ỏi, người có khả năng nhất chính là Thẩm Ý.

"Làm xong rồi, tôi sửa lại những câu cậu nói tôi sai, còn lại tôi không biết làm." Tạ Bệnh

Miễn che giấu biểu cảm trong mắt, mỉm cười: "Lớp trưởng, cậu làm xong bài thì giảng cho tôi nhé."

Hạ Thanh Từ nhìn qua, bọn họ vẫn đang chấp hành nhiệm vụ 1 kèm 1, cậu đã làm xong bài tập của mình nên đặt bút xuống và cầm lấy cây bút màu đỏ bên cạnh, khoanh lại những câu mà Tạ Bệnh Miễn làm sai.

"Những câu này lần trước tôi đã giảng cho cậu rồi." Hạ Thanh Từ dùng bút đỏ đánh dấu: "Có thể xem lại cách giải lần trước."

Vừa nói xong, chuông vào lớp vang lên nên Hạ Thanh Từ đặt bài tập xuống và tập trung vào tiết học. Sách bài tập được mang đến văn phòng sau tiết học đầu tiên nên thường được thu trước giờ vào lớp, nếu không sau tiết học đầu sẽ không thu kịp.

Đến lúc phải đi nộp bài, Tạ Bệnh Miễn cũng đi cùng Hạ Thanh Từ.

"Lớp trưởng, để tôi giúp cậu."

Hạ Thanh Từ có thể tự ôm một cách dễ dàng nên nói: "Không cần", nhưng Tạ Bệnh Miễn vẫn đi theo cậu, thậm chí còn cầm giúp hơn ⅔ số tập trên tay của cậu.

"Cậu cũng có thể để lớp trưởng bộ môn đi. Tại sao ngày nào cậu cũng phải tới văn phòng như vậy?"

Tạ Bệnh Miễn phát hiện mỗi lần thu bài vào sáng thứ hai, lớp trưởng bộ môn đều rất ít quan tâm, toàn giao cho Hạ Thanh Từ, cũng không báo cáo danh sách những người không nộp, Hạ Thanh Từ đành phải đếm từng quyển một.

Tổ nào thiếu Hạ Thanh Từ phải đi đòi rất tốn thời gian và cũng dễ làm mất lòng người khác.

"Lớp trưởng, sau này cậu cứ nói thẳng với bọn họ, không thu đủ sẽ không đi nộp. Cậu là lớp trưởng, không phải việc gì cũng cần phải tới tay cậu."

Hạ Thanh Từ đi xuống cầu thang, bình tĩnh đáp: "Có nói cũng vô dụng."

"Cậu chưa nói sao mà biết? Lát về thử xem." Tạ Bệnh Miễn lý luận với Hạ Thanh Từ: "Không thể thay đổi ngay lập tức được, nhưng nói ra vẫn tốt hơn là không nói gì."

"Cậu nói một chút." Tạ Bệnh Miễn lơ đãng: "Có tôi làm chỗ dựa, bọn họ làm sao dám không nghe."

Hạ Thanh Từ liếc Tạ Bệnh Miễn một cái, không nói gì, Tạ Bệnh Miễn vẫn luôn cằn nhằn suốt cả đường đi.

"Nếu cậu không muốn thì đừng có làm. Đừng nghĩ rằng việc tranh luận với người khác là phiền phức." Tạ Bệnh Miễn sắp xếp lại lời nói: "Nếu cậu luôn nhường nhịn, bọn họ cũng sẽ được nước lấn tới."

Câu này ngược lại khá là có lý, có lẽ cậu luôn nhịn Tạ Bệnh Miễn, nên hắn không ngừng được voi đòi Hai Bà Trưng.

Hạ Thanh Từ lạnh lùng hỏi: "Cậu đang tự nói mình?"

"Tôi không giống." Tạ Bệnh Miễn theo Hạ Thanh Từ ra khỏi lớp: "Tôi thật lòng muốn đối xử tốt với cậu."

Tạ Bệnh Miễn nhìn nam sinh trước mặt, hắn rất kiềm chế, kiềm chế không đem người ta trói lại bên mình.

Nhưng trong lòng vẫn là không cam.

Hạ Thanh Từ không nói gì, ôm bài tập bước nhanh hơn chút.

Hai người cùng nhau đến văn phòng, đặt bài tập lên bàn giáo viên, thầy Trương mỉm cười nhìn bọn họ, lúc chuẩn bị ra ngoài mới gọi Tạ Bệnh Miễn lại.

"Tạ Bệnh Miễn, em ở lại đây."

Hạ Thanh Từ đặt bài tập xuống rồi rời đi, chỉ để lại thầy Trương và Tạ Bệnh Miễn ở trong văn phòng.

Đoán được lão Trương có chuyện muốn nói với mình, Tạ Bệnh Miễn cũng đặt tập xuống. Cuốn đầu tiên là của hắn, cuốn tiếp theo là của Hạ Thanh Từ, Tạ Bệnh Miễn luôn là người nộp cuối nên tập của hắn và Hạ Thanh Từ thường được đặt cùng nhau.

"Thầy thấy em với Hạ Thanh Từ dạo này có vẻ khá thân thiết nhỉ?" Thầy Trương đặt ly nước xuống và hỏi.

"Không tệ." Tạ Bệnh Miễn mở miệng: "Sao vậy? Thầy có chuyện gì muốn nói với em?"

"Thầy chỉ hỏi chút chuyện, lúc xếp hai em ngồi chung với nhau, thầy cũng có chút lo lắng." Thầy Trương ôn hòa thở dài: "Trong lớp có hai học sinh khác biệt nhất ngồi chung một chỗ, không biết là tốt hay xấu."

Nếu Tạ Bệnh Miễn là người vui vẻ, hướng ngoại thì Hạ Thanh Từ lại là người lạnh lùng, hướng nội.

"Về Hạ Thanh Từ, thầy vẫn luôn có chút lo lắng về vấn đề tâm lý của em ấy." Thầy Trương suy nghĩ một lúc, không biết có nên nói với Tạ Bệnh Miễn những lời còn lại hay không, sau khi suy nghĩ, ông vẫn quyết định là nói.

"Ba của Hạ Thanh Từ trước đây có đến gặp thầy và kể thầy nghe một số chuyện quá khứ của Hạ Thanh Từ. Em ấy trong học tập thì rất thông minh, ngoài đời thường thì lại hiểu chuyện, nhưng gặp một chút vấn đề trong việc hòa hợp với người khác."

Đầu thu, lá *ngô đồng đã bắt đầu rụng, những chiếc lá khô héo rơi xuống đất và bị người đi đường giẫm đạp. Nam sinh phía trước lẻ loi đứng một mình, nhìn chăm chú vào lá ngô đồng trên đất rồi cúi xuống nhặt lên một chiếc.

*Ảnh minh họa: Cây ngô đồng

*Ảnh minh họa: Cây ngô đồng

Tạ Bệnh Miễn không xa cũng chẳng gần đi theo phía sau Hạ Thanh Từ, vẫn đang suy nghĩ về lời mà thầy Trương đã nói với mình ở trong văn phòng.

"Em ấy từ nhỏ đã không có nhiều bạn bè, ngoài tính cách lạnh lùng thì còn không giỏi giao tiếp. Khi còn học cấp 1 cấp 2 thì bị bạn bè bắt nạt, nhưng cũng không phải là quá cố ý, Hạ Thanh Từ đã đáp trả lại, sau đó bị trường xử phạt, nhà trường muốn em ấy nhận lỗi, nhưng em ấy không chịu."

"Cuối cùng, nhà trường đe dọa ghi lỗi vào học bạ, Hạ Thanh Từ mới chịu nhận sai. Bạn cùng lớp đã xin lỗi và muốn làm bạn với Hạ Thanh Từ nhưng em ấy không hề chấp nhận. Về sau người bạn đó luôn nhắm vào Hạ Thanh Từ và luôn tung lời bịa đặt về em ấy trong lớp, em ấy cũng không bao giờ bác bỏ, tự tách biệt khỏi lớp.

"Thầy không phải nói Hạ Thanh Từ làm sai cái gì, mà là tính cách của em ấy có chút khuyết thiếu. Bề ngoài nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng thực tế..."

"Hạ Thanh Từ không thể thích nghi với tập thể và rất khó hòa nhập với đám đông. Với tính cách này, em ấy rất dễ bị đào thải khỏi nhóm."

"Thầy để hai đứa ngồi cạnh là bởi vì tính cách của em vừa vặn bù đắp cho em ấy. Thầy hy vọng em có thể thay đổi Hạ Thanh Từ. Tình bạn giữa bạn cùng lớp rất quý giá, rất có thể sau một thời gian, em sẽ có thể lặng lẽ thay đổi một người."

Tạ Bệnh Miễn thu hồi tâm tư, hắn nhìn Hạ Thanh Từ dừng lại nhặt một chiếc lá, tiến lên đi tới bên cạnh, trong mắt che đậy hết thảy cảm xúc, mang theo chút ý cười.

"Lớp trưởng, cậu đang đợi tôi phải không?"

Hạ Thanh Từ nhặt một chiếc lá ngô đồng, lúc trước Thẩm Ý có chụp cho cậu, Thẩm Ý còn vẽ lên đó làm thành một cái thẻ để đánh dấu trang, rất đẹp.

Cậu liếc Tạ Bệnh Miễn một cái, cầm lấy lá của mình rồi đi lên lầu.

"Tuế Tuế, đợi tôi."

Tạ Bệnh Miễn nhìn đám lá ngô đồng trên đất, hắn chưa từng thấy Hạ Thanh Từ nhặt mấy thứ này và cũng không biết dùng để làm gì. Hai người cùng nhau lên lầu, vừa đến lớp thì tiếng chuông vào lớp vừa reo.

Một ngày trôi qua rất nhanh, tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, gần tới tiết cuối thì mọi người trong lớp đều đã bắt đầu rạo rực, tiết thể dục là một trận bóng rổ, bọn họ có thể tự do hoạt động.

Không cần phải làm kiểm tra thể chất hay chạy vòng.

Tan học, mọi người thu dọn đồ đạc và tụm năm tụm ba kéo nhau ra sân. Hạ Thanh Từ đã thu dọn đồ đạc từ trước, Thẩm Ý muốn tới gặp cậu sau giờ học nên sau tiết thể dục Hạ Thanh Từ sẽ trực tiếp đi luôn, điện thoại cũng mang theo.

Đây là lần đầu tiên ngoài thứ sáu mà Hạ Thanh Từ mang theo điện thoại, còn dư một chút thời gian nữa mới phải tập trung, cậu nhìn qua thì thấy tin nhắn của Thẩm Ý.

Shen: Tan học tôi sẽ qua

Shen: Đến lúc đó, có thể gặp cậu ở đâu?

SS: Tôi sẽ đợi cậu ở cổng trường

Trả lời tin nhắn xong, Đường Viễn tình cờ đi tới để sách xuống, có chút kinh ngạc: "Lớp trưởng, cậu mang theo điện thoại."

"Ngồi cùng Tạ Bệnh Miễn có phải là bị ảnh hưởng rồi không?" Đường Viễn hạ giọng nói: "Lớp trưởng, Tạ Bệnh Miễn có còn nhìn cậu nữa không, khi ngồi chung với cậu tôi phát hiện ra hắn ngày nào cũng chằm chằm nhìn cậu."

Hạ Thanh Từ có thể cảm nhận được ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn sẽ luôn găm trên người của cậu.

Ví dụ như bây giờ, bởi vì Đường Viễn đến nói chuyện, trong mắt hắn ta tâm tình rõ ràng là không tốt lắm, không cần quay đầu cũng có thể nhận ra.

"Không." Hạ Thanh Từ trả lời: "Tôi mang theo điện thoại vì có việc phải làm."

"Tôi chỉ đùa thôi, lớp trưởng, cậu có mang cũng không có vấn đề gì." Đường Viễn tin tưởng vào sự tự giác của lớp trưởng mình, cảm thấy sau lưng lạnh buốt nên chỉ dám nói vài câu với Hạ Thanh Từ.

"Lớp trưởng, vậy tôi đi đây, có chuyện gì thì nói với tôi."

Hạ Thanh Từ nói "Được", mọi người đã xuống gần hết, Hạ Thanh Từ đi tới và điểm danh từng tên, giáo viên thể dục bên cạnh đứng nhìn, điểm danh xong liền cho giải tán.

Có thể hoạt động tự do trong sân, nếu ra ngoài thì phải báo cho giáo viên hoặc lớp trưởng.

Các bạn nam đều đi đến sân bóng rổ, Hạ Thanh Từ không muốn góp vui nên cầm một cuốn sách rồi ngồi đọc bên cạnh, khóe mắt liếc thấy một đôi giày thể thao quen thuộc, giọng của Tạ Bệnh Miễn cũng truyền đến:.

"Lớp trưởng."

Hạ Thanh Từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn, hắn không thay đồng phục, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, hai người nhìn nhau.

"Cậu đang đọc sách gì vậy?" Tạ Bệnh Miễn nhìn thoáng qua, là một cuốn sách vật lý lượng tử: "Hôm qua chúng ta đã thống nhất, hôm nay đi xem mèo con."

Một bóng đen rơi xuống trang sách của Hạ Thanh Từ, cậu dùng đầu ngón tay chạm vào trang giấy: "Tôi không đồng ý."

"Vậy bây giờ đồng ý nhé?" Tạ Bệnh Miễn nhìn qua sân bóng: "Lát nữa tôi còn muốn chơi bóng, bây giờ mình có thể đi sớm về sớm."

Hạ Thanh Từ tìm cớ nói: "Giáo viên không cho phép rời khỏi sân."

"Thầy nói không cho cũng không phải là không được, thầy còn nói không được mang theo điện thoại." Tạ Bệnh Miễn muốn nắm lấy cổ tay của Hạ Thanh Từ, nhưng còn chưa chạm vào, chỉ vừa vươn tới sách, những đầu ngón tay trắng gầy của Hạ Thanh Từ hơi khẽ rụt lại, không muốn hắn chạm phải mình.

Hạ Thanh Từ bình tĩnh ngước mắt lên: "Tôi không muốn đi."

Lời này vừa nói ra, Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ một hồi, sau đó thấp giọng cười nói: "Sáng mới nói, buổi chiều đã nghe liền."

Tạ Bệnh Miễn nói Hạ Thanh Từ hãy thẳng thắn từ chối hoặc đưa ra yêu cầu, người đầu tiên Hạ Thanh Từ thực hành bày tỏ cảm xúc lại là hắn, khóe miệng Tạ Bệnh Miễn bất giác cong lên.

Đều là do thói quen, không biết là tốt hay xấu.

Nhìn Hạ Thanh Từ, đầu ngón tay hắn khẽ cuộn lại, liền nói: "Nếu cậu không muốn thì thôi, vậy cậu có muốn đến sân xem bọn tôi tập bóng không?"

"Không thể cứ ngồi một chỗ không vận động như vậy được, phơi nắng dễ mọc nấm."

"Tôi muốn đọc sách." Hạ Thanh Từ nói.

"Được, vậy cậu sẽ ở đây đọc sách cho đến khi tan học phải không?"

Hạ Thanh Từ "Ừ" một tiếng, nghĩ rằng Tạ Bệnh Miễn sẽ đi, cậu tiếp tục đọc sách của mình, nhưng cái bóng rơi trên trang sách vẫn còn ở đó.

"Sau giờ học cậu có hẹn đi chơi với bạn à?" Tạ Bệnh Miễn vu vơ hỏi.

Tại sao lại quản nhiều như vậy?

Hạ Thanh Từ lại "Ừ" qua loa, trên chân mày mơ hồ có chút thiếu kiên nhẫn, người đối diện cười lớn, giọng điệu như đang dỗ dành.

"Trên đường chú ý an toàn, đừng về nhà quá muộn."

Tạ Bệnh Miễn nói xong liền đi, trên sân bóng đã có người chờ hắn. Khi sắp đến sân Tạ Bệnh Miễn quay người lại, nam sinh phía xa vẫn ngồi trên thềm, cúi đầu đọc sách của mình, yên tĩnh mà lạnh lùng.

"Nhị ca, cậu cùng lớp trưởng nói cái gì vậy?"

Tạ Bệnh Miễn đã không còn ở trước mặt Hạ Thanh Từ nên sắc mặt cũng không còn được tốt cho lắm, đôi mắt đen nhánh phủ một tầng u ám, khóe môi nhếch lên giễu cợt: "Còn có thể nói cái gì, tôi cũng không quản được cậu ấy."

"Cậu ấy đi chơi với ai, tôi chỉ có thể nhắc nhở vài câu, nhưng tôi không thể ngăn cậu ấy đừng đi."

Nghe giọng điệu của Tạ Bệnh Miễn, Diệp Kỳ bất giác cảm thấy chua lè, chắc Nhị ca chỉ dám biểu lộ với bọn hắn, chứ trước mặt lớp trưởng, một cái rắm Nhị ca còn không dám thả.

Người còn chưa bắt được mà đòi quản đông quản tây?

Mạnh Phi Du thẳng thắn nói: "Cũng không phải là đi chơi cùng thằng khác, cậu sợ cái gì?"

"Hơn nữa, nếu đúng như vậy thì lớp trưởng cũng là đi chơi với bạn của mình, không phải ai cũng thích lớp trưởng."

Diệp Kỳ: "..." Đại khái là trong mắt Nhị ca, ai cũng thích lớp trưởng, chỉ sợ người khác giành mất của mình.

"Trước tiên chơi bóng đã, nhìn lớp trưởng ít thôi." Mạnh Phi Du vỗ vỗ vai Nhị ca an ủi: "Tạm thời cứ nhịn đi, sau này hai người về chung một nhà, cậu ấy chắc chắn sẽ nghe lời cậu."

Câu này là sai, nhìn Tạ Bệnh Miễn từ góc độ hiện tại, hắn vất vả lâu như vậy nhưng vẫn không thể chạm tới nổi lớp trưởng, cho dù có chạm tới thì để lớp trưởng nguyện ý chấp nhận chắc chắn cũng không dễ dàng.

*

Chuông tan học vừa vang, Hạ Thanh Từ đóng sách lại và lập tức rời khỏi sân ngay sau khi điểm danh.

Sân trường náo nhiệt, ánh hoàng hôn phản chiếu nơi góc chân trời, trường Nhất Trung tan học muộn hơn Tam Trung nên Hạ Thanh Từ dự định sẽ phải đợi Thẩm Ý ở cổng trường một lúc, nhưng cậu không ngờ vừa ra khỏi cổng thì đã gặp liền.

Trong số đồng phục lam trắng của Tam Trung, đồng phục Nhất Trung của Thẩm Ý trông rất bắt mắt. Thẩm Ý đứng dưới gốc ngô đồng nhìn về cổng trường, khi thấy Hạ Thanh Từ trong đôi mắt tĩnh lặng ấy nảy lên một chút gợn sóng.

Hạ Thanh Từ cũng thấy Thẩm Ý, cậu không ngờ Thẩm Ý lại đến nhanh như vậy và bước thật nhanh về phía cậu ấy

"Sao cậu lại tới sớm thế?"

"Tôi ra sớm, tiết cuối là tự học." Thẩm Ý nói: "Không sớm lắm đâu."

"Tôi tưởng còn phải đợi cậu một lát." Hạ Thanh Từ nói: "Cậu có muốn đến lớp học của tôi không?"

"Có." Thẩm Ý nói: "Đi một vòng đi, tuần sau có tới sẽ không bị lạc."

Hạ Thanh Từ cũng được xem là nổi tiếng trong trường. Hai người đứng cạnh nhau, có không ít người đi ngang qua phải ngoái đầu nhìn lại, trong số đó còn có bạn cùng lớp của Hạ Thanh Từ.

"Lớp trưởng, hôm nay cậu ra sớm thế, bạn của cậu hả?"

Bạn cùng lớp chào hỏi, Hạ Thanh Từ đáp một tiếng, đám nam sinh cũng gật đầu rời đi, trong đó có còn người huýt sáo.

"Lớp trưởng, Nhị ca còn đang đợi cậu, cẩn thận cậu ấy không vui."

Cậu bạn đùa giỡn nháy mắt bỏ đi, nam sinh khác còn tiện tay chụp ảnh lại.

Hạ Thanh Từ theo bản năng nhíu mày, chờ người rời đi cậu mới thu hồi ánh mắt và dẫn Thẩm Ý đi vào trong trường.

"Tuần sau cậu đến đây chúng tôi cũng được nghỉ hai ngày, lúc đó tôi có thể đi với cậu." Hạ Thanh Từ nói: "Sẽ không bị lạc đâu."

Trường Tam Trung là một khuôn viên cũ, có lịch sử lâu đời, vài dãy học còn chưa được cải tạo, có nhiều rừng cây nhỏ và góc khuất, nếu lần đầu tiên đến đây cũng rất dễ bị lạc.

Hạ Thanh Từ cố gắng hết sức để tránh đám đông, Thẩm Ý đi bên cạnh trông rất tò mò và chỉ vào bãi đậu xe trong trường của họ.

"Ôtô đậu trong trường à?"

Hầu hết xe của trường đều đậu bên ngoài, bên trong có rất ít chỗ.

"Cậu có thể đậu xe bên ngoài hay bên trong đều được."

Hai người đi trên đường đã thu hút rất nhiều sự chú ý, chủ yếu là vì Hạ Thanh Từ đẹp trai và Thẩm Ý cũng không kém cạnh, vốn dĩ hai người đều rất ít nói nên khi đi riêng có lẽ sẽ không thu hút được sự chú ý nào cả, nhưng khi đi chung với nhau thì lại khác.

Thẩm Ý "Ồ" một tiếng, quay đầu nhìn Hạ Thanh Từ: "Hôm nay cậu có thấy khá hơn không?"

Hỏi chính là chuyện hôm qua.

"Bây giờ thì ổn rồi." Hạ Thanh Từ nói, cậu chỉ là nhất thời không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, ngủ một giấc thì đã tỉnh táo, hiện tại đã không sao.

"Được, thế thì tốt." Thẩm Ý mím môi và lấy từ trong túi ra một chiếc phi thuyền được gấp bằng giấy màu xanh đậm.

Đầu ngón tay trắng lạnh của Thẩm Ý cầm lấy phi thuyền đưa cho Hạ Thanh Từ: "Cái này cho cậu."

Phi thuyền được gấp vuông vắn, hoa văn gọn gàng, hai bên phi thuyền được nâng lên cao, nhìn như có thể bay vào vũ trụ bất cứ lúc nào.

Hạ Thanh Từ nhận lấy, còn chưa kịp nói gì thì đã có tiếng từ xa truyền đến.

"Chào chị dâu."

Giọng nói này có chút quen tai, Hạ Thanh Từ vẫn đang ôm phi thuyền Thẩm Ý đưa cho, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Nguyện và Tạ Bệnh Miễn cách đó không xa.

Không chỉ có Kỷ Nguyện, mà còn có cả Diệp Kỳ.

Chị dâu là Kỷ Nguyện gọi, cậu ta còn tiện tay kéo xuống chiếc băng tay màu đỏ trên ống tay áo, Tạ Bệnh Miễn thì hờ hững khoác áo đồng phục lên vai không biết đã nhìn cậu bao lâu, Diệp Kỳ bên cạnh thì đang cắm mặt vào điện thoại, cũng ngẩng lên khi nghe thấy tiếng gọi.

Hạ Thanh Từ nhìn một cái rồi quay đi, sự coi thường của cậu quá mức rõ ràng, nhét con tàu vũ trụ mà Thẩm Ý đưa cho mình vào túi.

"Này..." Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý đi ngang qua ba người, không buồn chớp mắt, đi thẳng tới dãy lớp học.

"Lớp bọn tôi ở tầng năm."

Kỷ Nguyện quay đầu nhìn lại, vỗ vỗ sau đầu, hỏi Nhị ca: "Cậu và chị dâu làm sao vậy? Cậu ấy chắc chắn là nghe thấy, nhưng không thèm nhìn bọn mình lấy một cái?"

"Cậu gọi cậu ấy là chị dâu." Diệp Kỳ nói: "Cậu ấy đương nhiên sẽ không để ý tới cậu."

Tạ Bệnh Miễn không rời mắt, cho đến khi nhìn thấy người nào đó đi vào lớp học mới thu tầm mắt trở lại, quả nhiên lại là Thẩm Ý, hắn cũng không trả lời, cười nửa miệng: "Bạn bè bình thường mỗi ngày đều tặng quà cho nhau à?"

"Cậu nói máy bay mà chị dâu cầm hả?" Kỷ Nguyện do dự suy nghĩ: "Chỉ có học sinh tiểu học mới gấp mấy cái này. Nhưng có lẽ chị dâu thích nó, sao cậu không thử xem."

"Máy bay nào lớn như vậy, hình như là phi thuyền thì phải?" Diệp Kỳ ngắt lời: "Cậu hy vọng Nhị ca có thể gấp được phi thuyền?"

Được rồi, cũng không phải không được, hắn nhìn bàn tay của Nhị ca, lần trước học cách khắc gỗ từ Thẩm Ý, vết thương trên tay còn chưa có lành, trên mu bàn tay vẫn còn dán miếng băng cá nhân.

"Dù sao cũng phải thử mới biết." Kỷ Nguyện cười nói: "Chỉ là đàn ông con trai cũng sợ bị đàn ông quấn lấy. Nhị ca ngày nào cũng bám lấy chị dâu, nhưng một ngày nào đó Nhị ca không quấn lấy nữa, chị dâu nhất định sẽ không quen, lúc đó liền thắng rồi."

Tất nhiên, khoảng cách này phải được giữ ở mức vừa phải để không làm đối phương khó chịu.

Diệp Kỳ có chút không nói nên lời, nhìn điện thoại di động nói: "Nhị ca, Giang Dã gửi tin nhắn cho cậu, muốn đọc không?"

Tạ Bệnh Miễn liếc qua, Kỷ Nguyên bên cạnh hỏi: "Rủ cậu ra ngoài à?"

"Có lẽ có việc." Tạ Bệnh Miễn hạ mí mắt, tắt màn hình điện thoại: "Tôi đi một chuyến."

"Các cậu ở lại trông chừng cậu ấy, đừng để cậu ấy về nhà quá muộn."

Tạ Bệnh Miễn giao phó xong liền rời đi, chỉ còn lại Kỷ Nguyện và Diệp Kỳ.

"Sao cậu không đi theo Nhị ca?" Kỷ Nguyện nói: "Tôi ở lại đây, vựa vặn còn phải trực nhật."

Diệp Kỳ nói "được" và cũng định đi cùng Nhị ca.

*

Hạ Thanh Từ dẫn Thẩm Ý đến lớp học của mình, lớp của họ cũng không có gì đặc biệt, tất cả đều giống hệt nhau. Tuy nhiên, Thẩm Ý muốn đến nên cậu dẫn tới.

"Tôi ngồi ở hàng cuối, cạnh lối đi."

Hạ Thanh Từ đến hàng cuối cùng, bàn của cậu vô cùng sạch sẽ và không có gì bên trên, trái ngược hoàn toàn với chiếc bàn bên cạnh của Tạ Bệnh Miễn.

Trên bàn có cả đống đồ đạc, gồm sách bài tập, bút không nắp và rất nhiều bản nhạc bỏ đi, tất cả đều do Tạ Bệnh Miễn viết ở trên lớp.

Ánh mắt Thẩm Ý rơi vào trên đó, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn cùng bàn của cậu là Tạ Bệnh Miễn?"

"Ừ." Hạ Thanh Từ không có gì giấu diếm: "Lớp chúng tôi có chế độ 1 kèm 1, cậu ta là đối tượng tôi phải giúp đỡ."

Chữ trên bản nhạc thật giống gà bới, về cơ bản người bình thường không thể hiểu được, một ngày Tạ Bệnh Miễn có thể viết hơn chục trang, thường xuyên bỏ lỡ bài giảng.

Thẩm Ý im lặng, nhìn về phía chỗ ngồi của cậu, sau đó hai người dạo quanh một lúc rồi xuống lầu, Hạ Thanh Từ chỉ đơn giản là dẫn Thẩm Ý đi một vòng.

Hạ Thanh Từ nhớ ra ở cổng trường có bán nước mát và định mua một ly cho Thẩm Ý.

Lúc này người xếp hàng cũng đã không còn bao nhiêu, Hạ Thanh Từ hỏi: "Học sinh trường cậu thường tới đây, cậu có từng nghe qua không?"

Thẩm Ý lắc đầu, mối quan hệ giữa hắn và bạn học đều rất bình thường, chưa từng có ai nói cho hắn biết.

"Tôi rất thích nước này, đợi tôi một chút."

Hạ Thanh Từ bảo Thẩm Ý đứng yên đợi mình, cậu đi xếp hàng, lần trước Trần Tinh mua cho và cậu không uống mà ném đi, suy nghĩ một chút, lại hỏi Thẩm Ý: "Muốn uống lạnh hay nóng?"

Bây giờ đã là mùa thu, mùa hè ngoài nước mát còn có nước cốt dừa lạnh, trà sữa lạnh, mùa thu đông thì thay thế bằng nóng.

Thẩm Ý: "Gì cũng được, giúp tôi chọn đi."

Vì thế Hạ Thanh Từ mua đồ nóng cho Thẩm Ý, cũng mua đồ nóng cho mình, về đêm nhiệt độ thấp hơn ban ngày nên uống đồ nóng là thích hợp nhất.

Xếp hàng mất một lúc, Hạ Thanh Từ cầm hai ly nước cốt dừa nóng trên tay. Mặt trên tương đối sệt, phủ một lớp váng sữa, còn đang bốc hơi.

Hạ Thanh Từ cẩn thận không đụng phải ai, kiếp trước cậu chết vào mùa đông nên có lẽ đã bị ảnh hưởng, đặc biệt sợ lạnh, lúc này mới là đầu thu, cảm giác như buổi tối đã bắt đầu lạnh hơn khá nhiều.

Cầm nước cốt dừa ấm nóng trong tay, bước ra khỏi quán, thấy Thẩm Ý vẫn đứng đó, liền gọi lớn.

"Thẩm Ý——"

Vừa hét lên, Hạ Thanh Từ mới chú ý tới một chiếc ô tô đang đậu cách đó không xa. Trong chiếc SUV màu bạc, cửa sổ từ từ hạ xuống, bên trong lộ ra một khuôn mặt tuấn tú đầy diễm lệ.

Nam sinh mặc một chiếc quần dài màu đỏ, khoác trên người một chiếc âu phục màu đen, đầu tiên là nhìn Thẩm Ý, sau đó từng chút một dùng đôi mắt dịu dàng mà sâu thẳm nhìn về phía Hạ Thanh Từ.

1

_____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương