Tranh Tử Truyện
-
Chương 3
Tranh Tử giật mình thức dậy khi trời đã hửng sáng, mắt vẫn chưa khỏi hẳn nên mọi thứ y thấy chỉ là một mảng chói loà.
A Nha đang mổ trên lông mày của y, Tranh Tử tiện tay đập một cái khiến con quạ liền rụng vài ba cái lông vũ trắng, nó giận dữ oác oác bay lên đậu trên cột trần mắng chửi um sùm.Vu Tịch đứng ở không xa, vẫn là dáng vẻ nho nhã đắc đạo, cất tiếng:- Nhanh chóng lên đường, cuối ngày sẽ có bão tuyết lớn.Ngày đó hai người một quạ, rời khỏi ngôi miếu hoang từ sớm bình minh.Trong rừng sương giăng mù mịt không thấy phương hướng, con suối hôm qua còn róc rách nước chảy nay đã đóng một lớp tuyết trắng toát, khí lạnh nghi ngút bốc lên.
Tiếng chuông từ đỉnh núi Lũng Bạch vọng xuống, âm thanh thanh thúy vang vọng cả núi rừng chim muôn khiến không gian dâng lên thập phần thiêng liêng khó tả.
Chặng đường dài đi lên núi cũng may có Vu Tịch chiếu cố, biết mắt Tranh Tử vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, hắn không những đi trước dẫn đường còn hái cả quả tươi ném cho y lót dạ, kẻ này khí tức lúc lạnh lúc nóng, niệm lực khó dò nhưng ngữ điệu khi nói chuyện vô cùng điềm đạm vừa có phần lười nhác, giống như từ một bậc hiền nhân đã thoát khỏi phàm tục, lâu lâu lại nghe giống như một lão già bất cần thế sự, chỉ chờ chết, kiểu vừa bị động vừa lạnh nhạt với mọi thứ, hắn rất ít nói chuyện nhưng lại không gây ra cảm giác xa cách mà ngược lại nhiều lúc Tranh Tử có cảm giác đã từng gặp qua kẻ này rồi.Lúc hai người đang nghỉ chân, Tranh Tử nhiều lần muốn dùng khoảng cách gần để nhìn mặt Vu Tịch nhưng lại thất vọng vì trước mắt y vẫn nguyên vẹn là một mảng mơ hồ, chỉ thấy người ở bên cạnh đang ngồi thiền đạo, tấm lưng vừa thẳng vừa rộng sừng sững đầy cảm giác tiên nhân thanh tịnh.
A Nha trước giờ ngoại trừ Tranh Tử thì chưa từng gần gũi với ai khác vậy mà bây giờ đã rối rít đậu trên đầu vai kẻ kia, Tranh Tử cũng mặc kệ cái thói thấy sang bỏ chủ của nó, vừa lấy túi nước bằng da dê ra nhấp một ngụm nửa chừng thì sững sờ.- Nước này…Âm thanh bên cạnh chậm đáp:- Buổi sáng ta có nấu dư nước quỳ thảo nên chia cho người một ít.Tranh Tử không biết phải ứng phó ra sao với sự tốt bụng hết mực của vị huynh đài vừa mới gặp mặt tối hôm qua này, lát lâu sau mới cẩn thận nói:- Đa tạ Vu huynh, thật ra cổ họng ta đã đỡ rồi, mắt cũng tốt hơn một chút tầm nửa ngày nữa chắc sẽ thấy rõ được.Kẻ kia vẫn nhắm mắt yên tĩnh thiền đạo, khóe miệng như có như không nhoẻn lên một chút.
Sau đó lại hỏi:- Tiểu tử, ngươi không lạnh sao?Nhìn sơ qua dáng vẻ điệu bộ, có thể hai người không cách nhau mấy tuổi nhưng nghe một tiếng “tiểu tử” này của Vu Tịch khiến Tranh Tử liền hoài nghi nhân sinh.“Hắn nghĩ mình là trưởng bối hay sao? Hay là chê mặt ta còn quá non nớt?”Dù lẩm bẩm trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt Tranh Tử vẫn tỏ ra không để ý, liền thản nhiên đáp:- Lúc trước ta từng ở một nơi còn lạnh hơn lúc này, quần áo cũng không có một mảnh nguyên vẹn mà mặc, từ từ chịu lạnh rồi cũng quen...Quá khứ nghe có vẻ xót xa bi kịch nhưng qua ngữ điệu kể của Tranh Tử liền chẳng thấy có việc gì to tát cả.
Vu Tịch nhìn qua người thanh niên cao gầy bên cạnh âm thầm đánh giá, quần áo đơn bạc vừa cũ vừa rách, có chỗ còn rách lộ cả da, làn da trắng đến độ có thể hòa vào tuyết, đôi môi mỏng khô bong tróc, có thể nhìn ra là một thiếu niên tuấn tú nhưng vì gầy trơ xương nên trông hơi thiếu sinh khí.
Đặc biệt ở đối phương là đôi mắt tròn, đôi mắt đen nhánh không phản chiếu ánh sáng, khiến người nhìn vào không rõ nên miêu tả là đơn thuần ngây thơ như con nai nhỏ ngơ ngác hay là lạnh lẽo tận xương tủy.
Đây dường như là kiểu người được sinh ra trước thềm cửa địa ngục, còn tồn tại hẳn không phải chuyện dễ dàng gì.Cảm giác có người đang nhìn đánh giá mình, Tranh Tử liền nói:- Vu Tịch huynh, có phải huynh đang nghĩ ta rất lạ không?- Vậy ngươi nghĩ một ngươi bình thường có thể sống đến giờ này, ở nơi này và ở giữa cơn tuyết như vậy chỉ mặc một lớp áo rách và một cái mũ trùm bằng vải đai?- Haha…thật ra ta cũng nghĩ huynh là người rất lạ, tốt…đến lạ.- Không lạ bằng ngươi…Cả hai bất chợt mỉm cười.
Dưới trời tuyết ngày càng dày đặc, trong lòng lại len lỏi ấm lên một chút đồng điệu và niềm hân hoan đồng hành nhỏ.Hôm qua dường như do quá tham ăn, A Nha lúc sáng đã nôn ra mấy bãi xanh xanh vàng vàng phát sáng, lúc này nó lại nôn thêm một bãi nữa, lảo đảo bay về đậu trên đầu đào côn, thu cánh lim dim mắt ngủ, tuyết đã sớm đóng phủ trên đầu nó một mảng lớn trông như một cái mũ tròn dễ thương.
Tranh Tử không thể quan sát rõ nhưng dường như cảm nhận được sự khó chịu của con vật, liền nói với nó:- Thế nào rồi? Tội tham ăn của ngươi không biết khi nào mới trị được…A Nha “oác” một tiếng trả lời lấy lệ trong khi ba mắt vẫn nhắm mắt nghiền.Tranh Tử lấy túi da dê đựng nước quỳ thảo ra, đút cho A Nha một ít và truyền niệm lực qua cho nó.
Đột nhiên, con mắt đỏ giữa trán của A Nha bừng mở, nó tung cánh bay lên không trung suýt làm đổ chiếc túi nước, Tranh Tử còn chưa kịp mắng mỏ thì đã cảm nhận thấy có gì đó đang đến gần, vì con mắt thứ ba kia của A Nha sẽ không tự tiện mở ra trừ phi có thứ gì đó nó nghĩ thật sự có tính uy hiếp.Ở bên kia Vu Tịch vẫn không có động thái nhưng bạc trượng đã nằm chắc trong lòng bàn tay.Một con quái điểu khổng lồ đỏ rực thình lình xuất hiện trên bầu trời đầy tuyết, hai cánh dang rộng của nó hẳn dài mấy trượng liền, cả thân người đang phát ra ánh lửa cam đỏ, đôi mắt đen hung ác, chiếc mỏ vừa sắc vừa khoằm, đây là loài hung điểu nổi tiếng ở Vực Gian gọi là hỏa ưng.
Ban đầu nó vốn chỉ bay ngang chỗ của Tranh Tử nhưng vì A Nha, con quạ bạch biến này thật sự đang muốn gây chiến, mặc dù thân xác chỉ nhỏ bằng đầu móng vuốt kẻ thù nhưng nó lại dám đương đầu thẳng mặt, oan oác kình chiến.
Con hung điểu kia kêu lên một tiếng, âm thanh vang vọng sắc nhọn như đâm vào tai người, gió cùng với hơi nóng bùng lên dữ dội giữa trời tuyết.Tranh Tử cầm đào côn trong tay, trước mắt vẫn là một mảng mơ hồ nhưng ngữ điệu đã chắc chắn mười phần nói:- Là hỏa ưng, chính nó đã tới diệt làng của ta, đứng sau là một tên “mặt cừu” điều khiển!- Tên “mặt cừu”? - Vu Tịch nheo mắt nhìn thẳng lên con hỏa ưng khổng lồ trên bầu trời, bâng quơ hỏi lại.- Hắn ta đeo một cái mặt nạ cừu, sai khiến được rất nhiều hỏa ưng, cả làng ta đều bị chúng…chúng rất nhiều, nhiều và mạnh…- Vì sao hắn phải truy sát làng của ngươi?- Ta cũng muốn biết!Nhớ lại kí ức đêm hôm đó, đôi mắt Tranh Tử ngày càng sắc lạnh, tay cầm đào côn siết chặt đến mức những khớp ngón xương xẩu đều lộ ra.Con hỏa ưng kia vừa giương đôi cánh vĩ đại của nó quạt thành một trận gió lốc mạnh còn mang theo cả lửa cháy phừng phực thổi tới, nhiệt độ cao khiến tuyết chưa kịp rơi xuống đã tan thành nước bỏng nóng đổ rào xuống chỗ hai người họ, Vu Tịch đứng lên phía trước, một thân bạch y phiêu dật hiên ngang, đôi mắt màu khói xám ánh lên tia sắc béng lạnh lùng, tay cầm bạc trượng như bút, truyền niệm lực làm mực vẽ, vừa vài nghuệch đường trên nền tuyết đã xuất thành một phù tự rực sáng ánh bạc, một cái dậm trượng như khiến đất trời chao đảo, đầy uy lực và âm vang, tuyết bỗng dưng tan ra, hình thành một vòng hộ phù như cái bong bóng nước bùng lên từ dưới chân bao bọc lấy cả hai người.
Con hỏa ưng phun tới một trận lửa đỏ rực nhưng không thể xuyên qua được vòng hộ phù vô cùng kiên cố.
Vu Tịch để Tranh Tử ở trong vòng hộ phù sau đó nhảy lên một mỏm đá cao, một lần nữa vẽ ra một cái phù tự, trượng vừa dậm xuống, những bông tuyết xung quanh đã ùa lại kết khối, mấy chốc đã biến thành một con rồng tuyết khổng lồ bay thẳng lên con hỏa ưng kia.
Những chiếc băng nanh cắm vào cánh của con hỏa ưng, nhanh chóng đóng băng cả khối thịt của nó, nhưng con hỏa ưng kia cũng không hề chịu yếu thế, trời sinh hỏa khắc tuyết, nó dùng sức của mình phun từng đợt lửa đỏ rực cả bầu trơi, con tuyết long dần bị tan chảy chỉ còn kích thước phân nửa so với ban đầu.Tranh Tử cầm đào côn đánh một cái liền phá vòng hộ phù của Vu Tịch mà đi ra, mắt y vẫn chưa tốt lắm nhưng vẫn có thể nhìn được bảy phần, lúc này liền lắc đầu.- Không được rồi, thiên sinh khắc hệ, Vu huynh…Lời còn chưa dứt thì từng trận lốc tuyết ùn ùn kéo đến, chỉ thấy Vu Tịch đứng ở mỏm đá cao giữa cuồng phong bão tuyết, liên tục xoay trượng, tuyết từ nhiều phía đã kết thành một quả cầu to gấp ba lần con quái điểu kia, vừa vung trượng, cầu tuyết liền bay tới nuốt chửng con ác điểu hệ lửa.
Đôi mắt của hắn vẫn là một mảng đạm nhạt, ngữ điệu khi nói đầy lười nhát nhưng ngạo nghễ khôn cùng:- Nếu thiên sinh hỏa khắc tuyết, vậy thì…ta cho ngươi thật nhiều tuyết!Con hỏa ưng kia bị đông cứng trong quả cầu băng sớm đã không thể nhúc nhích được, Vu Tịch ở bên đây nhặt một nắm tuyết trên tay, vừa truyền niệm lực vào thì nhúm tuyết ấy đã tự kết thành một mũi giáo bằng băng vừa cứng vừa sắc nhọn, sau đó hắn dùng niệm lực phi mũi giáo thẳng về phía con quái điểu không còn khả năng phản kháng, “PHỰT!!” Âm thanh ghim trúng tại tim con ác điểu, máu tươi bắn ra tung tóe trên nền tuyết trắng, trông cực kì ghê rợn.Cùng lúc đó một cái bóng to trên trời lại lướt ngang qua.- Cẩn thận!!!!Tranh Tử chỉ kịp nhảy đến xô Vu Tịch qua một bên tránh khỏi mỏng vuốt sắc béng của con ác điểu thứ hai vừa đáp xuống.
Con hỏa ưng kia liền chuyển mục tiêu, bay sang gắp y bay lên không trung, đào côn rơi xuống đất mà bóng con ác điểu ngày càng bay xa, A Nha thấy thế không nhịn được kêu lên oan oác, tiếng kêu vang và uy lực hơn nhiều so với thân hình bé hạt tiêu của nó.
Nó phất cánh bay thẳng lên trước mặt con ác điểu với tốc độ như thoắt ẩn thoắt hiện, mổ liền mấy cái vào con mắt hỏa ưng khổng lồ kia khiến con ác điểu loạng choạng dừng lại, một trận lửa đỏ trời phun ra, nhưng A Nha lách đi rất nhanh sau đó nó xoay lộn vài vòng trên không trung, đáng kinh ngạc thay một con quạ nhỏ chỉ bằng một bàn tay thoạt đã biến lớn sau một cú xoay vòng, chắc mấy chốc đã to gấp nửa con ác điểu kia, thân thể trắng muốt khổng lồ, giương đôi cánh trắng rộng kiêu hãnh, con mắt giữa trán đỏ rực mở ra cực đại trông vô cùng đáng sợ, nó chỉ kêu một tiếng “thị uy” thoạt nhiên đã khiến con ác điểu kia chủ động lùi lại.
Thấy con hỏa ưng vẫn không chịu thả Tranh Tử, A Nha liền kêu lên thêm một tiếng rung trời nữa, lần này thứ bụi phất xanh xanh phát sáng từ miệng nó đều phun ra, hẳn là thứ phấn gây mê từ bọn cánh tiên mà nó ăn trước đó.Tranh Tử nhìn thấy thứ bụi phấn kia bay ngập trời liền than thôi xong rồi.
Con ác điểu chưa bị gây mê thì Tranh Tử ở dưới đã hít đủ, ngay cả hơi sức mắng con quạ đần này cũng nuốt vào trong bụng mà trực tiếp ngất luôn, ác điểu lảo đảo vì phấn mê đột nhiên nới lỏng vuốt, Tranh Tử rơi tự do trên không trung.
Vu Tịch đứng phía dưới nhìn A Nha vẫn không có ý định bay theo gắp lấy Tranh Tử liền cau mày.- Con quạ này chỉ muốn ra oai thôi ư? Nó muốn khẳng định vị trí “linh điểu vương” của nó mà không màng quan chủ nhân của mình, đúng là thượng cổ điểu, máu lạnh đến đáng sợ!Vu Tịch vẽ một cái “tụ phù”, vừa dậm trượng, con tuyết long một lần nữa được sinh ra từ đám tuyết dày dưới mặt đất mang theo hắn bay vụt lên không trung, sau đó không khó mấy để túm được Tranh Tử trở về.
Vu Tịch mang người đặt dưới một gốc cây, thấy Tranh Tử vẫn còn chưa tỉnh, hắn bèn vận niệm lực muốn truyền qua đả thông niệm mạch thức tỉnh người nọ nhưng không ngờ một khoảnh khắc đó khi nguồn niệm lực của hai người vừa chạm tới nhau, một xung lực kì lạ đã bùng lên dữ dội hất Vu Tịch văng đi một khoảng rất xa.
Tranh Tử hốt nhiên giật mình tỉnh dậy, cảm giác tim gan đau như xé, còn có hàng ngàn cảnh tượng mà y chưa bao giờ trãi qua, như cuộc đời dài đằng đẵng của người nào đó vừa diễn ra vài khắc trước mắt mình.
Bên ngực đau thắt đến không chịu nổi, Tranh Tử chậm chạp nâng mắt nhìn phía trước, Vu Tịch vừa khụy gối nôn ra một ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt cũng không tốt hơn y là mấy, hắn gắng gượng, đôi mắt đỏ như một kẻ vừa được vớt lên từ địa ngục, hắn muốn nói cái gì đó nhưng lời nghẹn ở cổ họng mãi lâu chưa nói được, cuối cùng môi cũng bật ra, nhưng lại nói một câu kì lạ:- Tranh Tử…ta từng…gặp qua ngươi chưa?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook